Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
-
Quyển 1 - Chương 24
Thủ đô Legrand, Metzl.
Không khí bồn chồn bao trùm thành phố.
Chỉ huy đội cận vệ canh giữ thành phố run rẩy và cuộn mình lại trong tháp quan sát trên tường, chờ đượi quân đội tới.
Hôm nay là ngày tân vương đại công tước Grice lên ngôi.
Tính toán thời gian, tại thời điểm này, đội quân của đại công tước Grice lẽ ra phải băng qua đường để đến nhà thờ Wies ở phía nam Mayfair. Chỉ vài ngày trước, sứ giả của giáo hoàng đã đi qua biển, ý chỉ của giáo hoàng lan rộng khắp vùng đất của Legrand. Công tước của Buckingham, người ban đầu vốn không chết không thôi với đảng tân vương nay đã cúi đầu trước ý muốn của Chúa.
Cuộc nội chiến đã kết thúc và vị vua mới sắp ra đời.
Chỉ sau khi lên ngôi mới chính thức trở thành vua, đề phòng những biến cố khác có thể xảy ra, sau khi nhận được tin công tước Buckingham nhượng bộ, đại công tước Grice tức tốc đến thành phố Metzl.
Vào ngày đại công tước Grice đến, công tước Buckingham đã tổ chức một buổi lễ chào đón rất đơn giản bên ngoài cổng thành. Mặc dù sự thù địch giữa hai phe vẫn còn gay gắt, nhưng dưới sự chứng kiến của sứ giả của giáo hoàng tốt xấu vẫn là “hòa hảo như lúc ban đầu”.
Một mặt vì vội vã, mặt khác vì cảnh giác, đại công tước Grice đã cố gắng hết sức để cắt giảm toàn bộ quá trình lên ngôi —— khác với những lễ lên ngôi quy mô và hoành tráng trước đây, lễ lên ngôi lần này chỉ còn vài bước cần thiết, thậm chí còn bị cấm tổ chức bất kỳ cuộc diễu hành trang phục lộng lẫy nào.
Trong suốt quá trình, công tước Buckingham dường như đã chết tâm, không thực hiện bất kỳ cử động quyết liệt nào.
Chỉ từ chối giao lại cung điện Tường Vi.
Lý do là cung điện Tường Vi là cung điện quan trọng nhất của quốc vương, chỉ có thể sống trong đó nếu chính thức trở thành quốc vương.
Đại công tước Grice không muốn làm tức giận lão công tước vào thời điểm quan trọng này, ông ta đành phải chọn từ bỏ tạm thời, tăng thêm giờ làm việc để lên kế hoạch cho lễ lên ngôi.
Lên ngôi là ngày hôm nay.
Lệnh giới nghiêm lan truyền khắp mọi cổng thành của Metzl. Rõ ràng, đại công tước Grice cũng không thực sự thả lỏng cảnh giác. Ông ta thậm chí còn gọi một đội quân từ phía nam để ngăn công tước Buckingham gây rắc rối trong lễ lên ngôi của mình.
“Thời tiết chết tiệt.”
Bây giờ là tháng 10, quan chỉ huy đang rùng rẩy vì lạnh, hắn ta cầm kiếm rồi thầm rủa. Hắn ta lại nhìn ra ngoài từ cổng quan sát, trong khung cảnh màu trắng trong tầm nhìn của hắn ta, một đội kỵ binh mơ hồ xuất hiện.
Đến rồi!
Tinh thần của quan chỉ huy đột nhiên nâng lên, hắn ta vội vàng kéo ra hai biểu ngữ hoa hồng trắng từ tháp pháo, vẫy lá cờ hiệu đã giao hẹn cẩn thận ra bên ngoài.
Tốc độ của đội quân kia rất nhanh, trong chốc lát đã đến gần phụ cận, hai lá cờ hồng trắng giống hệt nhau tung bay trên đội kỵ binh. Một kỵ binh nhảy ra khỏi đội cầm cờ và đến trước cổng thành, anh ta vẫy mạnh lá cờ, vẫy lá cờ hiệu đã giao hẹn.
Quan chỉ huy nhẹ nhõm trong lòng.
“Thả cầu treo xuống!”
Hắn ta đã nhìn thấy rõ ràng đội kỵ binh từ trên cao, nhận ra đó là tử tước Bohn từ doanh trại của đảng tân vương —— Quân đội của đại công tước Grice chuyển giao dưới quyền chỉ huy của hắn.
Các bức tường thành Metzl cao và vững chắc, bên ngoài tường thành có rãnh kiên cố, có tổng cộng 12 cổng thành phân bố ở mọi hướng. Các cổng thành đều được mở trên bệ đá cao vững chãi giữa hai tháp tròn, được trang bị cầu treo nặng nề. Sẽ mất nhiều tháng để công phá thành phố Metzl từ bên ngoài, có thể gọi là không thể phá hủy.
Hôm nay, cây cầu duy nhất được phép hạ xuống là cây cầu treo phía Tây Nam.
Chiếc cầu treo rộng được hạ xuống, kỵ binh xông tới như một cơn gió lốc. Lúc này, quan chỉ huy mới từ trên tháp bước xuống, chuẩn bị bước tới chào hỏi tử tước Bohn, truyền đạt sự an bài của đại công tước.
Hắn ta vừa bước xuống bậc thang rồi nhận ra có điều gì đó không đúng.
Máu tanh!
Mùi máu tươi rất dày đặc khủng khiếp!
Cổng thành vừa mở ra, kỵ binh xông tới đều nồng nặc mùi máu khiến người ta run sợ!
“Các ngươi bị tấn công bất ngờ ư?”
Quan chỉ huy buồn bực tiến lên đón, vẻ mặt hắn ta thay đổi ngay khi hắn ta vừa mở miệng.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của người tử tước Bohn vẫy ra cờ hiệu tái nhợt và đáng sợ, không có bất kỳ bộ giáp nào trên người —— làm sao một tướng quân không mặc giáp được?
Nhưng mà không đợi hắn ta hiểu được chuyện khác, mọi chuyện đã kết thúc.
Kỵ binh cực nhanh chóng đi ngang qua cầu treo.
Con ngựa phía trước trực tiếp đá bay quan chỉ huy, người trên ngựa mặc áo choàng đỏ rực, cầm một con dao hình cung dài và hẹp vung xuống, một vết máu nóng bắn ra ngay lập tức. Một đao trôi chảy, tên kỵ sĩ trẻ không dừng lại, lao thẳng vào cổng thành như một cơn gió.
Chiếc áo choàng đỏ của cậu tung bay…, cuộc săn bắt đầu.
Các kỵ binh khác theo sau.
Những người lính gác cổng thành phát hiện mọi thứ đã thay đổi nhanh chóng, bọn họ nhận ra đó không phải là đồng đội mà là kẻ thù, nhưng hết thảy đã quá muộn rồi. Các kỵ binh đều đã đi qua cầu treo, đám vệ binh phí công dựng giáo tiến lên chặn đánh.
Nhưng làm sao bọn họ có thể chống đỡ được đội kỵ binh Anghel này.
Phải, bọn họ nhận ra.
Đó không phải là kỵ binh của tử tước Bohn, mà là kỵ binh nhẹ của Anghel.
Những kỵ binh hoang dã sống ở Anghel này mặc áo giáp da đơn giản, sử dụng một con dao một lưỡi, hẹp và mảnh khảnh, rất thích hợp để chém từ ngựa xuống, khi chém ra sẽ giống như hình trăng lưỡi liềm.
Bọn họ cười lớn, mang theo túi cung và mũi tên, vào lúc này vung dao đuổi theo thủ lĩnh của bọn họ.
Người dẫn đầu đội kỵ binh này còn trẻ đến không thể tưởng tượng nổi, mái tóc bạch kim tung bay trong sương sớm, nổi bật áo choàng đẫm máu của cậu.
Đó là quốc vương!
Purlan I.
Quốc vương được cho là đã chết xuất hiện trước mặt dân chúng, ngay khi kỵ binh xuất hiện giống như mang theo một loại tín hiệu máu tanh nào đó.
…
Nhà thờ Wies.
Đây là nơi đăng quang của các vị hoàng đế ngày xưa, ngày hôm nay tụ tập rất nhiều quý tộc quyền lực tại đây.
Công tước của Buckingham đã từ bỏ sự phản kháng, đảng bảo vệ quốc vương thất bại thảm hại đã bị đánh bại, đảng tân vương đắc thắng nhìn kẻ thù trong suốt thời gian qua. Trong đó người đắc ý nhất không ai qua được công tước Grice.
Mấy hộ vệ tư binh của ông ta nằm phân tán bên ngoài nhà thờ Wies, đối thủ của ông ta chán nản thất vọng và chiếc vương miện đã nằm trong tầm tay.
—— à, không phải là thứ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác
Vương miện tường vi đó có thể đã bị chôn vùi trong lòng đất rồi, đại công tước Grice phải tự móc tiền túi chế tạo cho mình một chiếc vương miện mới.
Lễ lên ngôi sẽ được tổ chức ở giao lộ trên đường và cánh của, đại công tước Grice đã tiết kiệm toàn bộ buổi lễ một cách thận trọng hết mức có thể, nhưng để tuyên bố chiến thắng của mình với mọi người, ông ta vẫn đặt một sân khấu bằng gỗ rất lớn ở nơi lên ngôi theo truyền thống, để người trong điện thờ có thể thấy rõ sự ra đời của một vị vua mới.
Chuông lớn gõ vang.
Đây có lẽ là lễ đăng quang kỳ lạ nhất trong lịch sử của đế quốc Legrand. Bầu không khí lạnh lẽo đến nỗi giống như một cuộc chiến vô hình hơn là một buổi lễ long trọng.
Gần bàn thờ chỗ khách quý ngồi.
Những người được dẫn dắt bởi công tước Buckingham vẫn im lặng cũng không cổ vũ, chiếc áo choàng của bọn họ vẫn được trang trí bằng huy hiệu của Tường Vi sắt. Mặc dù các thành viên của đảng tân vương đã cởi bỏ bông hồng trắng và khoác lên mình hoa phục, nhưng bọn họ cũng mặc áo giáp mềm bó sát bên dưới hoa phục và mang theo kiếm.
Dưới áo choàng của “Tân vương” đại công tước Grice cũng có một bộ áo giáp lưới tinh xảo.
Nếu như không phải duy trì uy nghiêm, ông ta đại khái muốn mặc áo giáp đi dự lễ.
Trong tiếng ca tụng trang nghiêm, dàn hợp xướng chơi những bài thánh ca rực rỡ, tất cả đều ẩn chứa hơi thở đối chọi gay gắt. Đại công tước Grice nghiêm trang bước lên thảm đỏ dài trong chiếc áo choàng màu tím bằng những sợi chỉ vàng và bước vào nhà thờ.
Ông ta bước từng bước một lên bậc thềm, đi lên bục.
Hồng y giáo chủ trẻ tuổi, sứ giả của giáo hoàng là người chủ trì buổi lễ lên ngôi này, cậu ta đứng trước ngai vàng ở trung tâm lễ đài cao, phía sau là tổng giám mục của nhà thờ Wies. Giám mục bưng chiếc khay trên tay, chiếc vương miện mới được đặt giữa lớp lông nhung mềm mại.
Đại công tước Grice và hồng y giáo chủtrao đổi ánh mắt.
Hồng y giáo chủ khẽ ho nhẹ một tiếng, cậu ta nhìn mọi người phát biểu: “Trước sự chứng kiến của Đức Chúa nhân từ và giáo đình, ta xin mọi người cho phép đại công tước Grice dựa vào thân phận của mình lấy được vương miện của đế quốc Legrand…”
Các thành viên cốt lõi của đảng bảo vệ quốc vương ngay lập tức hướng mắt về công tước Buckingham.
Điều này không phù hợp với nghi thức thường lệ của lễ lên ngôi!
Theo trình tự thông thường, lễ lên ngôi phải được thực hiện trước, sau đó là dầu thánh và cuối cùng là lễ phong chức!
Nhưng bây giờ, đại công tước Grice rõ ràng đã thông đồng với hồng y giáo chủ, đưa buổi lễ phong chức cuối cùng lên hàng đầu. Đảng tân vương đã sớm biết chuyện thay đổi này, gần như ngay khi giọng của hồng y giáo chủ vừa dứt, bọn họ đã reo hò và hét lên “Đồng ý! Đồng ý!”
Khuôn mặt của công tước Buckingham chìm xuống, ông thực hiện một cử chỉ ngắn gọn và mạnh mẽ.
Những người của đảng bảo vệ quốc vương ngồi ở chỗ khách quý đột nhiên đứng dậy, mở chiếc áo choàng lộng lẫy, rút ra những thanh kiếm sắc bén.
Gần như cùng lúc khi công tước Buckingham và những người khác đứng dậy, đảng tân vương ngừng la hét, cũng vén áo choàng bên ngoài và rút vũ khí giấu dưới áo choàng ra.
Trong tích tắc, luồng khí sát khí quét qua nhà thờ.
“Ngài công tước Buckingham.”
Hồng y giáo chủ nhìn công tước Buckingham với vẻ mặt lạnh lùng trên bục cao.
“Chảy máu trước Đức Chúa, đây có phải là câu trả lời của ngươi với Đức Chúa không? Đây là nơi Chúa yên nghỉ, không phải chiến trường của các ngươi!”
“Nếu quy tắc của Đức Chúa có thể thay đổi bởi con người, thì việc giáo hội trở thành chiến trường cũng không phải là vấn đề lớn.”
Công tước Buckingham đáp lại, ông từ từ rút thanh kiếm ra.
“Hoặc tuân theo các quy tắc, hoặc chiến đấu ngay bây giờ, đây là câu trả lời của ta.”
Vẻ mặt đại công tước Grice tái xanh.
Theo lệ truyền thống, tuyên bố lên ngôi, làm lễ dầu thánh, cuối cùng là ban chức… Toàn bộ quá trình sẽ mất ít nhất nửa buổi sáng. Mà ông ta không muốn trì hoãn một giây nào vào lúc này.
Không biết tại sao, một loại lo lắng bao phủ trong lòng đại công tước Grice, loại lo lắng này lên đến đỉnh điểm khi cả hai bên rút kiếm.
Hai bên giằng co một lát.
Hồng y giáo chủ nhìn Tổng giám mục nhà thờ Wies, muốn đề nghị ngài ấy làm dịu bầu không khí.
Nhưng mà đúng lúc này, âm thanh kim loại va chạm phát ra từ bên ngoài nhà thờ kèm theo tiếng la hét trước khi chết, đại công tước Grice bàng hoàng, mọi người bất ngờ chợt nhìn ra lối vào của nhà thờ.
Tiếng vó ngựa dồn dập.
Dường như cả một đoàn kỵ binh đang lao tới, chiến mã dùng móng giẫm lên, sát khí không che giấu được.
Đây không phải đội quân của ông ta!
Đại công tước Grice nhận ra điều này.
Các quý tộc kinh hô thành tiếng.
Một chiến mã xuất hiện ở lối vào con đường hẹp của nhà thờ.
Dưới vòm cao, người cưỡi ngựa đứng ngược sáng, cậu bị che khuất trong bóng tối, mọi người chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo choàng lớn màu đỏ tươi của cậu, còn có con dao hình vòng cung dài và hẹp treo bên hông ngựa. Một giọt máu từ từ chảy xuống theo đường nét duyên dáng của lưỡi kiếm.
Tách.
Giọt máu rơi trên thảm đỏ.
“Nếu ta nhớ không lầm ——”
Người trên chiến mã từ từ ngẩng đầu lên, ánh sáng của ngôi đền chiếu vào mặt cậu qua lớp kính màu.
“Ta, mới là quốc vương!”
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Mình mở truyện vào một ngày cuối tháng 10. Không biết rằng tháng 11 sắp trôi qua, mình rất vui khi được gặp các bạn và được đồng hành cùng mọi người. Chương sau bạo quân sẽ chính thức nhập Vip, bản cập nhật ngày mai trước kế hoạch và mình sẽ đăng thêm 5k chữ mới cho mọi người đọc. Mình muốn nói chuyện khác với mọi người vào ngày mai, muốn có thể gặp mọi người vào ngày mai lần nữa.
Thời gian còn lại, mình muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện xưa.
Đó là vào thời đại truyền thuyết xa xưa, ác lông trên mặt đất, một gia đình quyết tâm diệt trừ nó cho nhân dân, nhưng khác với những câu chuyện anh hùng khác, bọn họ không có dũng khí cũng không có vũ khí do thần linh ban cho.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào sức mạnh của người phàm.
Sau một thời gian dài chuẩn bị, gia tộc này đã lập ra một âm mưu táo bạo và điên rồ, cuối cùng đã giết chết con rồng khổng lồ bằng cách không mấy vẻ vang ——nhưng, làm thế nào cuộc chiến giữa người phàm và rồng có thể công bằng?
Ác long chỉ còn lại xương rồng và máu nhỏ giọt biến thành Tường Vi đỏ và quấn quanh trên đầu xương trắng. Những kẻ giết rồng đã lấy Tường Vi đang nở, ghim vào ngực của chúng.
Tại nơi chôn cất con rồng khổng lồ, bọn họ đã thành lập một quốc gia cổ đại. Quốc gia đó được gọi là ——
Legrand.
Trên vùng đất Legrand, người mang trong mình dòng máu Tường Vi là vua từ bao đời nay.
Mọi người, chào mừng bạn đến với Legrand! Chào mừng bạn đến với câu chuyện của tôi, đây là thế giới của tôi.
Không khí bồn chồn bao trùm thành phố.
Chỉ huy đội cận vệ canh giữ thành phố run rẩy và cuộn mình lại trong tháp quan sát trên tường, chờ đượi quân đội tới.
Hôm nay là ngày tân vương đại công tước Grice lên ngôi.
Tính toán thời gian, tại thời điểm này, đội quân của đại công tước Grice lẽ ra phải băng qua đường để đến nhà thờ Wies ở phía nam Mayfair. Chỉ vài ngày trước, sứ giả của giáo hoàng đã đi qua biển, ý chỉ của giáo hoàng lan rộng khắp vùng đất của Legrand. Công tước của Buckingham, người ban đầu vốn không chết không thôi với đảng tân vương nay đã cúi đầu trước ý muốn của Chúa.
Cuộc nội chiến đã kết thúc và vị vua mới sắp ra đời.
Chỉ sau khi lên ngôi mới chính thức trở thành vua, đề phòng những biến cố khác có thể xảy ra, sau khi nhận được tin công tước Buckingham nhượng bộ, đại công tước Grice tức tốc đến thành phố Metzl.
Vào ngày đại công tước Grice đến, công tước Buckingham đã tổ chức một buổi lễ chào đón rất đơn giản bên ngoài cổng thành. Mặc dù sự thù địch giữa hai phe vẫn còn gay gắt, nhưng dưới sự chứng kiến của sứ giả của giáo hoàng tốt xấu vẫn là “hòa hảo như lúc ban đầu”.
Một mặt vì vội vã, mặt khác vì cảnh giác, đại công tước Grice đã cố gắng hết sức để cắt giảm toàn bộ quá trình lên ngôi —— khác với những lễ lên ngôi quy mô và hoành tráng trước đây, lễ lên ngôi lần này chỉ còn vài bước cần thiết, thậm chí còn bị cấm tổ chức bất kỳ cuộc diễu hành trang phục lộng lẫy nào.
Trong suốt quá trình, công tước Buckingham dường như đã chết tâm, không thực hiện bất kỳ cử động quyết liệt nào.
Chỉ từ chối giao lại cung điện Tường Vi.
Lý do là cung điện Tường Vi là cung điện quan trọng nhất của quốc vương, chỉ có thể sống trong đó nếu chính thức trở thành quốc vương.
Đại công tước Grice không muốn làm tức giận lão công tước vào thời điểm quan trọng này, ông ta đành phải chọn từ bỏ tạm thời, tăng thêm giờ làm việc để lên kế hoạch cho lễ lên ngôi.
Lên ngôi là ngày hôm nay.
Lệnh giới nghiêm lan truyền khắp mọi cổng thành của Metzl. Rõ ràng, đại công tước Grice cũng không thực sự thả lỏng cảnh giác. Ông ta thậm chí còn gọi một đội quân từ phía nam để ngăn công tước Buckingham gây rắc rối trong lễ lên ngôi của mình.
“Thời tiết chết tiệt.”
Bây giờ là tháng 10, quan chỉ huy đang rùng rẩy vì lạnh, hắn ta cầm kiếm rồi thầm rủa. Hắn ta lại nhìn ra ngoài từ cổng quan sát, trong khung cảnh màu trắng trong tầm nhìn của hắn ta, một đội kỵ binh mơ hồ xuất hiện.
Đến rồi!
Tinh thần của quan chỉ huy đột nhiên nâng lên, hắn ta vội vàng kéo ra hai biểu ngữ hoa hồng trắng từ tháp pháo, vẫy lá cờ hiệu đã giao hẹn cẩn thận ra bên ngoài.
Tốc độ của đội quân kia rất nhanh, trong chốc lát đã đến gần phụ cận, hai lá cờ hồng trắng giống hệt nhau tung bay trên đội kỵ binh. Một kỵ binh nhảy ra khỏi đội cầm cờ và đến trước cổng thành, anh ta vẫy mạnh lá cờ, vẫy lá cờ hiệu đã giao hẹn.
Quan chỉ huy nhẹ nhõm trong lòng.
“Thả cầu treo xuống!”
Hắn ta đã nhìn thấy rõ ràng đội kỵ binh từ trên cao, nhận ra đó là tử tước Bohn từ doanh trại của đảng tân vương —— Quân đội của đại công tước Grice chuyển giao dưới quyền chỉ huy của hắn.
Các bức tường thành Metzl cao và vững chắc, bên ngoài tường thành có rãnh kiên cố, có tổng cộng 12 cổng thành phân bố ở mọi hướng. Các cổng thành đều được mở trên bệ đá cao vững chãi giữa hai tháp tròn, được trang bị cầu treo nặng nề. Sẽ mất nhiều tháng để công phá thành phố Metzl từ bên ngoài, có thể gọi là không thể phá hủy.
Hôm nay, cây cầu duy nhất được phép hạ xuống là cây cầu treo phía Tây Nam.
Chiếc cầu treo rộng được hạ xuống, kỵ binh xông tới như một cơn gió lốc. Lúc này, quan chỉ huy mới từ trên tháp bước xuống, chuẩn bị bước tới chào hỏi tử tước Bohn, truyền đạt sự an bài của đại công tước.
Hắn ta vừa bước xuống bậc thang rồi nhận ra có điều gì đó không đúng.
Máu tanh!
Mùi máu tươi rất dày đặc khủng khiếp!
Cổng thành vừa mở ra, kỵ binh xông tới đều nồng nặc mùi máu khiến người ta run sợ!
“Các ngươi bị tấn công bất ngờ ư?”
Quan chỉ huy buồn bực tiến lên đón, vẻ mặt hắn ta thay đổi ngay khi hắn ta vừa mở miệng.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của người tử tước Bohn vẫy ra cờ hiệu tái nhợt và đáng sợ, không có bất kỳ bộ giáp nào trên người —— làm sao một tướng quân không mặc giáp được?
Nhưng mà không đợi hắn ta hiểu được chuyện khác, mọi chuyện đã kết thúc.
Kỵ binh cực nhanh chóng đi ngang qua cầu treo.
Con ngựa phía trước trực tiếp đá bay quan chỉ huy, người trên ngựa mặc áo choàng đỏ rực, cầm một con dao hình cung dài và hẹp vung xuống, một vết máu nóng bắn ra ngay lập tức. Một đao trôi chảy, tên kỵ sĩ trẻ không dừng lại, lao thẳng vào cổng thành như một cơn gió.
Chiếc áo choàng đỏ của cậu tung bay…, cuộc săn bắt đầu.
Các kỵ binh khác theo sau.
Những người lính gác cổng thành phát hiện mọi thứ đã thay đổi nhanh chóng, bọn họ nhận ra đó không phải là đồng đội mà là kẻ thù, nhưng hết thảy đã quá muộn rồi. Các kỵ binh đều đã đi qua cầu treo, đám vệ binh phí công dựng giáo tiến lên chặn đánh.
Nhưng làm sao bọn họ có thể chống đỡ được đội kỵ binh Anghel này.
Phải, bọn họ nhận ra.
Đó không phải là kỵ binh của tử tước Bohn, mà là kỵ binh nhẹ của Anghel.
Những kỵ binh hoang dã sống ở Anghel này mặc áo giáp da đơn giản, sử dụng một con dao một lưỡi, hẹp và mảnh khảnh, rất thích hợp để chém từ ngựa xuống, khi chém ra sẽ giống như hình trăng lưỡi liềm.
Bọn họ cười lớn, mang theo túi cung và mũi tên, vào lúc này vung dao đuổi theo thủ lĩnh của bọn họ.
Người dẫn đầu đội kỵ binh này còn trẻ đến không thể tưởng tượng nổi, mái tóc bạch kim tung bay trong sương sớm, nổi bật áo choàng đẫm máu của cậu.
Đó là quốc vương!
Purlan I.
Quốc vương được cho là đã chết xuất hiện trước mặt dân chúng, ngay khi kỵ binh xuất hiện giống như mang theo một loại tín hiệu máu tanh nào đó.
…
Nhà thờ Wies.
Đây là nơi đăng quang của các vị hoàng đế ngày xưa, ngày hôm nay tụ tập rất nhiều quý tộc quyền lực tại đây.
Công tước của Buckingham đã từ bỏ sự phản kháng, đảng bảo vệ quốc vương thất bại thảm hại đã bị đánh bại, đảng tân vương đắc thắng nhìn kẻ thù trong suốt thời gian qua. Trong đó người đắc ý nhất không ai qua được công tước Grice.
Mấy hộ vệ tư binh của ông ta nằm phân tán bên ngoài nhà thờ Wies, đối thủ của ông ta chán nản thất vọng và chiếc vương miện đã nằm trong tầm tay.
—— à, không phải là thứ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác
Vương miện tường vi đó có thể đã bị chôn vùi trong lòng đất rồi, đại công tước Grice phải tự móc tiền túi chế tạo cho mình một chiếc vương miện mới.
Lễ lên ngôi sẽ được tổ chức ở giao lộ trên đường và cánh của, đại công tước Grice đã tiết kiệm toàn bộ buổi lễ một cách thận trọng hết mức có thể, nhưng để tuyên bố chiến thắng của mình với mọi người, ông ta vẫn đặt một sân khấu bằng gỗ rất lớn ở nơi lên ngôi theo truyền thống, để người trong điện thờ có thể thấy rõ sự ra đời của một vị vua mới.
Chuông lớn gõ vang.
Đây có lẽ là lễ đăng quang kỳ lạ nhất trong lịch sử của đế quốc Legrand. Bầu không khí lạnh lẽo đến nỗi giống như một cuộc chiến vô hình hơn là một buổi lễ long trọng.
Gần bàn thờ chỗ khách quý ngồi.
Những người được dẫn dắt bởi công tước Buckingham vẫn im lặng cũng không cổ vũ, chiếc áo choàng của bọn họ vẫn được trang trí bằng huy hiệu của Tường Vi sắt. Mặc dù các thành viên của đảng tân vương đã cởi bỏ bông hồng trắng và khoác lên mình hoa phục, nhưng bọn họ cũng mặc áo giáp mềm bó sát bên dưới hoa phục và mang theo kiếm.
Dưới áo choàng của “Tân vương” đại công tước Grice cũng có một bộ áo giáp lưới tinh xảo.
Nếu như không phải duy trì uy nghiêm, ông ta đại khái muốn mặc áo giáp đi dự lễ.
Trong tiếng ca tụng trang nghiêm, dàn hợp xướng chơi những bài thánh ca rực rỡ, tất cả đều ẩn chứa hơi thở đối chọi gay gắt. Đại công tước Grice nghiêm trang bước lên thảm đỏ dài trong chiếc áo choàng màu tím bằng những sợi chỉ vàng và bước vào nhà thờ.
Ông ta bước từng bước một lên bậc thềm, đi lên bục.
Hồng y giáo chủ trẻ tuổi, sứ giả của giáo hoàng là người chủ trì buổi lễ lên ngôi này, cậu ta đứng trước ngai vàng ở trung tâm lễ đài cao, phía sau là tổng giám mục của nhà thờ Wies. Giám mục bưng chiếc khay trên tay, chiếc vương miện mới được đặt giữa lớp lông nhung mềm mại.
Đại công tước Grice và hồng y giáo chủtrao đổi ánh mắt.
Hồng y giáo chủ khẽ ho nhẹ một tiếng, cậu ta nhìn mọi người phát biểu: “Trước sự chứng kiến của Đức Chúa nhân từ và giáo đình, ta xin mọi người cho phép đại công tước Grice dựa vào thân phận của mình lấy được vương miện của đế quốc Legrand…”
Các thành viên cốt lõi của đảng bảo vệ quốc vương ngay lập tức hướng mắt về công tước Buckingham.
Điều này không phù hợp với nghi thức thường lệ của lễ lên ngôi!
Theo trình tự thông thường, lễ lên ngôi phải được thực hiện trước, sau đó là dầu thánh và cuối cùng là lễ phong chức!
Nhưng bây giờ, đại công tước Grice rõ ràng đã thông đồng với hồng y giáo chủ, đưa buổi lễ phong chức cuối cùng lên hàng đầu. Đảng tân vương đã sớm biết chuyện thay đổi này, gần như ngay khi giọng của hồng y giáo chủ vừa dứt, bọn họ đã reo hò và hét lên “Đồng ý! Đồng ý!”
Khuôn mặt của công tước Buckingham chìm xuống, ông thực hiện một cử chỉ ngắn gọn và mạnh mẽ.
Những người của đảng bảo vệ quốc vương ngồi ở chỗ khách quý đột nhiên đứng dậy, mở chiếc áo choàng lộng lẫy, rút ra những thanh kiếm sắc bén.
Gần như cùng lúc khi công tước Buckingham và những người khác đứng dậy, đảng tân vương ngừng la hét, cũng vén áo choàng bên ngoài và rút vũ khí giấu dưới áo choàng ra.
Trong tích tắc, luồng khí sát khí quét qua nhà thờ.
“Ngài công tước Buckingham.”
Hồng y giáo chủ nhìn công tước Buckingham với vẻ mặt lạnh lùng trên bục cao.
“Chảy máu trước Đức Chúa, đây có phải là câu trả lời của ngươi với Đức Chúa không? Đây là nơi Chúa yên nghỉ, không phải chiến trường của các ngươi!”
“Nếu quy tắc của Đức Chúa có thể thay đổi bởi con người, thì việc giáo hội trở thành chiến trường cũng không phải là vấn đề lớn.”
Công tước Buckingham đáp lại, ông từ từ rút thanh kiếm ra.
“Hoặc tuân theo các quy tắc, hoặc chiến đấu ngay bây giờ, đây là câu trả lời của ta.”
Vẻ mặt đại công tước Grice tái xanh.
Theo lệ truyền thống, tuyên bố lên ngôi, làm lễ dầu thánh, cuối cùng là ban chức… Toàn bộ quá trình sẽ mất ít nhất nửa buổi sáng. Mà ông ta không muốn trì hoãn một giây nào vào lúc này.
Không biết tại sao, một loại lo lắng bao phủ trong lòng đại công tước Grice, loại lo lắng này lên đến đỉnh điểm khi cả hai bên rút kiếm.
Hai bên giằng co một lát.
Hồng y giáo chủ nhìn Tổng giám mục nhà thờ Wies, muốn đề nghị ngài ấy làm dịu bầu không khí.
Nhưng mà đúng lúc này, âm thanh kim loại va chạm phát ra từ bên ngoài nhà thờ kèm theo tiếng la hét trước khi chết, đại công tước Grice bàng hoàng, mọi người bất ngờ chợt nhìn ra lối vào của nhà thờ.
Tiếng vó ngựa dồn dập.
Dường như cả một đoàn kỵ binh đang lao tới, chiến mã dùng móng giẫm lên, sát khí không che giấu được.
Đây không phải đội quân của ông ta!
Đại công tước Grice nhận ra điều này.
Các quý tộc kinh hô thành tiếng.
Một chiến mã xuất hiện ở lối vào con đường hẹp của nhà thờ.
Dưới vòm cao, người cưỡi ngựa đứng ngược sáng, cậu bị che khuất trong bóng tối, mọi người chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo choàng lớn màu đỏ tươi của cậu, còn có con dao hình vòng cung dài và hẹp treo bên hông ngựa. Một giọt máu từ từ chảy xuống theo đường nét duyên dáng của lưỡi kiếm.
Tách.
Giọt máu rơi trên thảm đỏ.
“Nếu ta nhớ không lầm ——”
Người trên chiến mã từ từ ngẩng đầu lên, ánh sáng của ngôi đền chiếu vào mặt cậu qua lớp kính màu.
“Ta, mới là quốc vương!”
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Mình mở truyện vào một ngày cuối tháng 10. Không biết rằng tháng 11 sắp trôi qua, mình rất vui khi được gặp các bạn và được đồng hành cùng mọi người. Chương sau bạo quân sẽ chính thức nhập Vip, bản cập nhật ngày mai trước kế hoạch và mình sẽ đăng thêm 5k chữ mới cho mọi người đọc. Mình muốn nói chuyện khác với mọi người vào ngày mai, muốn có thể gặp mọi người vào ngày mai lần nữa.
Thời gian còn lại, mình muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện xưa.
Đó là vào thời đại truyền thuyết xa xưa, ác lông trên mặt đất, một gia đình quyết tâm diệt trừ nó cho nhân dân, nhưng khác với những câu chuyện anh hùng khác, bọn họ không có dũng khí cũng không có vũ khí do thần linh ban cho.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào sức mạnh của người phàm.
Sau một thời gian dài chuẩn bị, gia tộc này đã lập ra một âm mưu táo bạo và điên rồ, cuối cùng đã giết chết con rồng khổng lồ bằng cách không mấy vẻ vang ——nhưng, làm thế nào cuộc chiến giữa người phàm và rồng có thể công bằng?
Ác long chỉ còn lại xương rồng và máu nhỏ giọt biến thành Tường Vi đỏ và quấn quanh trên đầu xương trắng. Những kẻ giết rồng đã lấy Tường Vi đang nở, ghim vào ngực của chúng.
Tại nơi chôn cất con rồng khổng lồ, bọn họ đã thành lập một quốc gia cổ đại. Quốc gia đó được gọi là ——
Legrand.
Trên vùng đất Legrand, người mang trong mình dòng máu Tường Vi là vua từ bao đời nay.
Mọi người, chào mừng bạn đến với Legrand! Chào mừng bạn đến với câu chuyện của tôi, đây là thế giới của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook