Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Quyển 1 - Chương 21

Cơn gió lạnh cuối tháng chín tràn qua dãy hành lang dài.

Công tước của Buckingham một mình đi ngang qua những bức tranh lộng lẫy ở hai bên hành lang, ông nhớ nội dung của từng bức tranh ở đây, bởi vì ông và anh trai đã trải qua một thời thơ ấu dài ở đây.

Đây là lâu đài Metzl, nhưng là cung điện thủ đô của Legrand, nó còn có một cái tên khác:

Cung điện Tường Vi.

Ở Legrand, quốc vương sở hữu nhiều lãnh thổ và lâu đài. Trong đó có nhiều lâu đài được dùng làm cung điện. Nhưng lâu đài này thì khác, nó được đặt tên là “Tường Vi” và nó là trái tim của toàn bộ đế chế Legrand. Chủ nhân của nó chỉ có thể là hoàng đế của Legrand.

Khi đến pháo đài Moon River để đàm phán, quốc vương đã trao cung điện Tường Vi cho công tước Buckingham, đồng nghĩa với việc cậu một lần nữa trao quyền nhiếp chính cho người chú của mình.

Công tước Buckingham không có thẹn với lòng tin của quốc vương, ông không bước chân vào bất cứ nơi nào thuộc về quốc vương ngoại trừ tổ chức hội nghị trong phòng màu của cung điện Tường Vi để giải quyết các vấn đề chính trị. Ông thậm chí còn không sống trong căn phòng mà quốc vương đã sắp xếp cho ông trong cung điện.

Nhưng hôm nay thì khác.

Nơi mà công tước Buckingham đến ngày hôm nay là phòng màu của cung điện Tường Vi ——  đó là nơi tổ chức hội nghị quan trọng và khẩn cấp.

“Chúc một ngày tốt lành, ngài công tước.”

Lại có một đoàn người đi tới, hai bên gặp nhau trên hành lang huy hoàng. Người dẫn đầu mặc áo gấm đen sẫm và hoa hồng trắng trên ngực mỉm cười chào công tước Buckingham. Những người đứng sau gã đều mặc đồ đen, đeo hoa hồng trắng như bàu tỏ lời chia buồn.

“Ta mừng vì ngài vẫn mạnh mẽ như trước.”

Gã là đại công tước Grice.

Ở một mức độ nào đó, gã cũng là chú của quốc vương, vì gã là anh trai cùng cha khác mẹ của công tước Buckingham —— mẹ của William III qua đời, gã là con trai của nữ hoàng Isabel đã tái hôn.

Không giống như công tước Buckingham và quốc vương, đại công tước Grice không được thừa hưởng đôi mắt xanh tóc bạch kim mang tính biểu tượng của gia tộc Tường Vi. Gã có mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh lục nhạt của gã dường như luôn mỉm cười.

Gã ngạc nhiên nghi ngờ nhìn công tước Buckingham: “Ngài có quên gì không?”

“Quốc vương không cần thứ đó.”

Công tước Buckingham lạnh lùng nói, ánh mắt đảo qua gương mặt của những người đeo hoa hồng trắng.

Những người đó trong vô thức cúi đầu để tránh ánh mắt của lão công tước, điều này khiến cho đại công tước Grice có hơi tức giận.

“Xin đừng nói như vậy, ngài công tước.” Đại công tước Grice lộ ra một chút âu sầu vừa đúng: “Đây là cho đứa cháu tội nghiệp của ta.”

“Ta thật lấy làm tiếc.”

Công tước của Buckingham vừa cao vừa gầy, cơn gió lạnh bắt đầu lay động chiếc áo choàng của ông…, ông giống như bị máu đỏ tươi vây quanh, ở khoảng cách gần như vậy, người đối diện với ông gần như có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

“Tại cảng Bethe, một kiếm đó đã bị William chặn lại.”

Khuôn mặt của đại công tước Grice đột ngột thay đổi, nụ cười của gã biến mất trên khuôn mặt.

Gã xanh mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm nghị vô cảm của công tước Buckingham.

Ít ai biết rằng từng có một cuộc xung đột vũ lực giữa công tước Buckingham và đại công tước Glace khi họ còn trẻ. Công tước Buckingham khi còn trẻ đã ném người anh em cùng cha khác mẹ của mình xuống tàu, sau đó lập tức cầm kiếm nhảy xuống, khi gã ở giữa không trung thì công tước rút kiếm ra.

Đã cách nhiều năm, sát khí của thanh kiếm lúc trước đã ngóc đầu trở lại.

“Cút ngay.”

Đại công tước Grice vô thức bước qua một bên, những người mặc áo choàng đen phía sau gã cũng giải tán. Lão công tước cô độc và kiêu ngạo đi ngang qua.

“Ta cũng muốn biết.”

Đại công tước Grice đột nhiên nở một nụ cười lạnh.

“Sau bao nhiêu năm, kiếm của ai sẽ đến nhanh hơn.”

Công tước Buckingham không trả lời, chiếc áo choàng màu đỏ của ông bắt đầu bay…, nhìn từ xa trông giống như một lá cờ chiến đang tung bay.

Chuông thánh đường Metzl đã vang lên.

Những tiếng chuông mạnh mẽ và trầm thấp, uy nghiêm và trang nghiêm vang vọng trong một thời gian dài trên toàn bộ cung điện Tường Vi. Tất cả mọi người ở trung tâm trái tim của đế quốc này đều có thể cảm nhận được bầu không khí kích động, lo lắng và căng thẳng trong không khí.

Tổ chức hội nghị rồi.



Phòng màu.

Mọi mặt của căn phòng này đều được trang trí kỹ lưỡng lộng lẫy ở mỗi bên với những bức tranh tường kể những câu chuyện trong thánh thư. Thiên thần, tượng trưng cho sự phán xét và công lý, từ trên mái vòm nhìn xuống người dân, điều này có ý nghĩa chính trị đặc biệt, vì nó yêu cầu mọi người tham gia hội nghị phải có trách nhiệm với những lựa chọn của bọn họ, nếu không Chúa sẽ trừng phạt bọn họ.

Các thành viên của hội nghị hoàng gia, các thẩm phán, các quý tộc có điều kiện tìm đến hội đồng cấp trên, các tổng giám mục… Những nhân vật có vai trò chính trị quan trọng của quốc vương đều tụ họp ở đây, bên cạnh là vô số ngọn nến được thắp sáng, ánh nến lướt qua, người ngồi xếp hàng trong tòa nhà cự thạch lạnh lẽo.

Ngoại trừ công tước, tất cả mọi người đều mặc áo choàng sẫm màu, trên ngực có cài hoa hồng trắng.

Cuộc tranh luận sớm bắt đầu.

Purlan I còn rất trẻ mà cũng chưa kết hôn, chứ đừng nói đến con cháu. Cho nên người thừa kế ngai vàng chỉ có thể được chọn từ những người họ hàng của quốc vương.

Đại công tước Grice đã chuẩn bị cho việc này từ lâu, nhưng một thời gian trước phần quan trọng nhất đã xảy ra sự cố —— quốc vương kịp thời chạy tới cứu công tước Buckingham. Đây là điều mà gã không muốn nhìn thấy nhất. Nhưng mà chuyện đã xảy ra, đại công tước Grice chỉ có thể trăm phương ngàn kế đảo ngược thất bại này.

Gã lấy lui làm tiến.

Dưới ám chỉ của đại công tước Grice, thẩm phán tối cao của quận Walling chuyển trọng điểm của của cuộc tranh chấp sang công tước Buckingham đang im lặng.

Cậu ta sắc bén hỏi thẳng, ngài công tước là người đứng đầu danh sách kế vị ngai vàng đầu tiên, ngài nghĩ gì về vấn đề này? Ngài có nghĩ ngài nên tiếp quản ngai vàng của cháu trai mình không?

Giết người không dao. (*)

(*) Sát nhân tru tâm (杀人诛心): đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.

Trong toàn bộ đế quốc Legrand, ai không biết rằng người duy nhất không thèm dòm ngó vương miện là công tước Buckingham? Kiểu dò hỏi này đơn giản là sự sỉ nhục lớn nhất đối với công tước.

Mọi người đều mặc định đưa công tước Buckingham ra khỏi tránh đấu, nhưng đồng thời, mọi người đều không thể bỏ qua sự tồn tại của công tước Buckingham.

Ngay khi câu nói này vừa thốt ra, cuộc cãi vã như họp chợ im ắng dần.

“Ý kiến của ta?”

Công tước Buckingham từ từ ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều có vẻ sợ hãi.

Đôi mắt của lão công tước vô cùng lạnh lùng và sắc bén, như băng giá của mùa đông bao phủ trên mặt sông.

Thẩm phán của quận Walling là người trẻ tuổi, khi cậu ta mới sinh ra, công tước Buckingham đã cắt móng vuốt của mình, cậu ta chưa từng thấy dáng vẻ của ông ấy giẫm lên biển xác chết trên chiến trường. Cậu ta ngu dốt kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng mình có thể chọc tức một con sư tử.

Nhưng sớm thôi, cậu ta sẽ biết.

Con sư tử già này có thể sẵn sàng thu hồi móng vuốt và răng nanh của mình, cúi đầu xuống chấp nhận trước con dao của quốc vương mà cũng có thể vì quốc vương lộ ra răng nanh đẫm máu.

Sư tử chưa già!

Chiếc áo choàng đỏ rực đột nhiên được nâng lên, hai hàng dãy nến được thắp sáng trong phòng họp lập tức lắc lư. Lạnh như một con đại bàng đột nhiên sải cánh bay lên bầu trời vang lên trong tai tất cả mọi người, một thanh kiếm dài nặng nề xuyên qua bàn đá cứng rắn.

Dưới ánh sáng của ngọn nến, nửa thân kiếm đóng đinh trên bàn lộ ra, nửa thân kiếm như tuyết.

Vào lúc đó, tất cả mọi người đều cảm thấy một cơn lạnh từ trên đỉnh đầu rơi xuống, tạo ra ảo giác rằng thanh kiếm không bị đóng đính vào bàn dài mà là đầu của chính bọn họ! Không ai có thể nhìn thấy lão công tước rút kiếm ra từ lúc nào, không ai nghĩ lão công tước đã im lặng bao năm nay lại đột nhiên trỗi dậy.

Lão công tước Buckingham đặt hai tay lên chuôi kiếm, ông chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua: “Đây là ý kiến ​​của ta.”

Rét lạnh, sát khí, máu tanh.

Có người bị sợ hãi run rẩy bởi thanh kiếm và ngồi cứng đờ tại vị trí của mình, trong khi những người khác lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, còn đại công tước Grice thì khuôn mặt vô cùng khó coi.

Công tước Buckingham là một tên điên.

Ông khoác chiếc áo choàng lộng lẫy, nhưng dưới lớp áo choàng, ông mang một thanh kiếm sắc bén nhất.

Ông không đến để tham gia hội nghị, ông đến để tuyên chiến với tất cả mọi người.

Có lẽ trong thời đại hỗn loạn cách đây hai trăm năm trước, các quý tộc thời đó sẽ sẵn sàng đổ máu xuống đất, mặc áo giáp mang một thanh kiếm dưới áo choàng. Nhưng tuyệt không phải bây giờ, không ai trong số bọn họ nghĩ lão công tước sẽ điên cuồng đến thế.

Không ai dám lên tiếng.

Thanh kiếm của công tước Buckingham vừa cho thấy ông có thể rút kiếm để giết bất cứ ai trong phòng họp này —— ông hoàn toàn có khả năng làm được. Không ai muốn dùng máu của mình để làm đá thử kiếm.

“Đó là cách các ngươi giữ lời hứa trung thành cống hiến hết sức của mình?”

Trong phòng họp lớn như vậy, chỉ có giọng nói trầm thấp ngột ngạt của lão công tước.

Đại công tước Grice biết mình phải đứng lên, gã đối đầu giằng co với công tước Buckingham từ khoảng cách xa: “Nhưng quốc vương đã chết.”

“Ngươi có nhìn thấy xác chết của quốc vương không?” Đôi mắt của công tước đột nhiên đảo qua

“Ngươi đã thấy xác của quốc vương?” Đôi mắt của công tước đột nhiên đảo qua.

“Y chết trong rừng. Ai có thể chắc chắn rằng xương của quốc vương vẫn còn tồn tại, nếu một ngày không thể tìm thấy, thì ngày đó Legrand sẽ không có vua?” Đại công tước Grice giễu cợt: “Sao nào, ngươi muốn chặt đầu của mọi người để chôn cất quốc vương? Ngươi có dám không?”

“Quốc vương còn sống, ta xin cam kết mạng sống và danh dự của mình.”

Công tước Buckingham nói năng có khí phách.

Không ai dám gây rối cả.

Bọn họ đã chấp nhận sự thật “Quốc vương đã chết”, nhưng uy danh chống đỡ Legrand của công tước Buckingham trong nhiều năm qua đã khiến lời nói của ông trở nên mạnh mẽ hơn, một số người đã bắt đầu dao động.

“Ngươi muốn mọi người phát điên với ngươi?” Đại công tước Grice nhìn xung quanh: “Các ngươi định phát điên với ông ta? Quý vị! Quân đội viễn chinh Bressi vẫn chưa đi! Chúng ta cần một quốc vương! Ba mươi sáu bang có thể phản loạn bất cứ lúc nào, các ngươi muốn thấy Legrand chia năm xẻ bảy ư?”

Sự náo động biến thành tiếng thì thầm.

“Chư vị, ta đảm bảo bằng mạng sống, danh dự và của cải của mình rằng quốc vương vẫn còn sống trên đời này trong tình trạng khỏe mạnh và ngài ấy sẽ sớm trở lại.” Công tước Buckingham uy nghiêm và lạnh lành: “Lúc trước anh trai của ta, anh ấy phân đất đai cho các ngươi và các ngươi đã dâng cho anh ấy lời hứa về lòng trung thành.”

“Bây giờ, đã đến lúc các ngươi đưa ra quyết định.”

Công tước Buckingham vỗ tay một cái.

Hàng chục kỵ sĩ nối đuôi nhau mà vào, trên tay cầm những khay tinh xảo. Trên khay đặt từng đóa huy hiệu Tường Vi sắt. Mọi người yên lặng lại.

Công tước Buckingham lại đặt tay lên chuôi kiếm, ông bình tĩnh nhìn mọi người.

“Hoặc là đeo lên vinh quang của Tường Vi, bảo vệ lời hứa của các ngươi.” Ông nhướng mày: “Hoặc là, phản bội lại lời thề của các ngươi và trở thành kẻ thủ của gia tộc Tường Vi!”

“Mời!”

Các kỵ sĩ khoác lên người chiếc áo choàng đẫm máu bưng khay phân phát, bọn họ im lặng như sắt. Các quý tộc nhận ra bọn họ —— bọn họ là những người sống sót đã đồng hành cùng William III trên chiến trường. Bây giờ bọn họ lại khoác chiếc áo choàng đỏ tươi cho con trai của William III.

Im lặng chết người, im lặng khủng khiếp.

Cuối cùng, có người tháo xuống bông hồng trắng trên ngực và cầm huy hiệu Tường Vi sắt lên.

Một đóa, một đóa, lại một đóa. 

Sau đó, người đeo Tường Vi sắt tự động đứng lên đi đến bên cạnh cái bàn dài nơi mà nơi công tước Buckingham đang ở. Mà người đeo bông hồng trắng đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh đại công tước Grice. Trong một khoảng thời gian ngắn, sự lựa chọn và sự phân chia bất ngờ diễn ra trong hội nghị.

Cuối cùng, hoa hồng trắng và Tường Vi sắt có ranh giới rõ ràng, sừng sững đối lập.

Nói về số lượng người, bên đeo Tường Vi sắt rõ ràng ít hơn bên hoa hồng trắng. Nhưng mỗi người trong số họ đều im lặng như một con dao thép —— hầu hết bọn họ là những người đã theo William III và công tước Buckingham ra chiến trường. Giờ đây, bọn họ chọn cách tin tưởng vị tướng cũ của mình, công tước Buckingham.

Hai bên giằng co.

Sát khí, như thể có tiêng của con ngựa sắt vàng vang bên tai mọi người.

Đại công tước Grice xanh mặt vì tức giận.

Ông ta đã mất gần mười năm để lên kế hoạch cho tình hình hiện tại, nhưng chính công tước Buckingham đã khiến tình trạng giữa hai bên trở nên giằng co bế tắc.

Ảo tưởng về thành công dễ dàng chiếm được ngai vàng trở thành bọt nước.

“Được.”

Đại công tước Grice cắn răng cười lạnh.

“Chờ xem!”

Ông ta tức giận đứng dậy, ra đi với những người đã chọn ông ta.

Công tước Buckingham nhìn vào thanh kiếm của mình.

Ông đã giết nhiều người để cho cháu trai của mình lên ngôi an toàn. Bây giờ, để giữ ngai vàng cho cháu trai của mình, ông không quan tâm đến việc giết nhiều người hơn.

“Giờ thì, chư vị, các ngươi có ngửi thầy mùi máu tanh từ ngai vàng không?”

Ông lẩm bẩm một mình.



Năm 1432, mùa đông đang tới.

Cùng với việc quốc vương bị ám sát, một cuộc hỗn loạn âm ỉ kéo dài đã nổ ra. Công tước Buckingham đặt mạng sống và danh dự của mình lên bàn cờ bạc, còn đại công tước Grice lấy của cải và vinh quang tương lai làm tiền đặt cược. Trong tình thế bế tắc, cả hai bên đều cử người của mình đi tìm kiếm quốc vương, điểm khác biệt là một bên là để đón quốc vương trở về, một bên là để chứng kiến ​​thi hài của quốc vương.

Với “Tường Vi sắt” và “Bông hồng trắng” làm biểu tượng, đảng bảo vệ quốc vương và đảng tân vương chia thành hai phe. Một bên thề sẽ bảo vệ ngai vàng đến chết, bên kia thề sẽ tước đoạt ngai vàng.

Lúc này, bản thân quốc vương dù còn sống hay đã chết cũng đã trở thành một thanh kiếm.

Một thanh kiếm có thể quyết định toàn bộ tình hình.

Có một câu hỏi trong lòng mọi người: Quốc vương ở đâu? Y ở chỗ nào?

Thật ra, quốc vương cũng đang ở trên chiến trường.

Tác giả có lời muốn nói:

Nào, hãy chọn đi ——

Tường Vi sắt hay là hoa hồng trắng?

Giải thích một chút.

Quy chế thừa kế trong thời Trung cổ rất phức tạp.

Lấy vương quốc Anh làm ví dụ, vương quốc Anh không có quy định nghiêm ngặt bằng văn bản cho người thừa kế. Các thành viên vương thất có thể dựa vào vũ lực để chinh phục, các quy định pháp luật, bầu cử quốc hội và các phương pháp khác để trở thành vua. Hoàng gia và quý tộc thường duy trì mối quan hệ huyết thống và hôn nhân phức tạp, tạo thành một mạng lưới thừa kế khổng lồ và phức tạp. Từ triều đại Norman đến nay, 41 vị vua của 10 triều đại đã được truyền lại trong các dòng máu khác nhau, bọn họ có mức độ quan hệ huyết thống khác nhau.

Ở đây không bàn nhiều, chỉ xin giới thiệu ngắn gọn tại sao cuộc hôn nhân của hoàng hậu lại rất quan trọng.

Điểm này có thể đọc qua lịch sử của triều đại Vương Đạc, vào lúc đó, hôn lễ của các hoàng hậu ở góa là rất quan trọng. Nước Anh thậm chí còn đưa ra một loạt yêu cầu nghiêm ngặt để ngăn mẹ của Henry VI tái hôn. Nhưng cuối cùng bà ấy đã tái hôn với Owen Tudor. Sau khi bà tái hôn, anh en mới của quốc vương đã tạo ra một mối đe dọa nghiêm trọng đối với quốc vương.

“… Nếu thái hậu kết hôn với một nhà quý tộc người Anh, thì người chồng mới của bà sẽ có một địa vị rộng lớn mênh mông…”

“… Mùa thu năm 1427, quốc hội Anh đã ban hành sắc lệnh nghiêm cấm thái hậu tái hôn mà không có “sự cho phép đặc biệt” của quốc vương chưa trưởng thành, mục đích của sắc lệnh là “Bảo vệ danh dự địa vị cao nhất của Nữ hoàng Anh” nhưng mục đích thực tế là ngăn cản Catherine kết hôn với England ít nhất trong mười năm. Theo yêu cầu của sắc lệnh, rõ ràng là chi phí kinh tế để kết hôn với thái hậu là rất cao, tương đương với việc tìm đến phá sản.

… Nếu cha của đứa trẻ có địa vị và tham vọng chính trị độc lập, thì con của hắn, với tư cách là anh trai cùng cha khác mẹ của quốc vương, sẽ là mối đe dọa cho quốc vương.”

Trích dẫn [tiếng Anh] Dan Jones <Cuộc chiến của những bông hồng và sự trỗi dậy của triều đại Tudor> trang 68 — trang 70.

—— trong lịch sử, đứa trẻ được sinh ra sau khi Catherine tái hôn thực sự đã trở thành một pháp mã (*) chính trị quan trọng vào lúc đó. 

(*) Pháp mã (砝码): đòn bí mật tăng thêm cận nặng cho đàm phán.

Điều này có liên quan đến chế độ hôn nhân thời bấy giờ, từ hoàng thân đến quý tộc đều thực hiện chế độ một vợ một chồng nghiêm ngặt.

Ngoài ra, việc kế vị ngai vàng còn liên quan đến nhiều nhân tố.

Ví dụ, vào thời Henry III, Henry III đã mưu đồ lên kế hoạch truyền ngôi Sicilian cho con trai mình là Edward với Giáo hoàng —— mặc dù cuối cùng đã thất bại.

Tại đây, ngoài pháp mã của Thái hậu [Trọng điểm], đại công tước Grice còn có lý do thái hậu tái hôn [Trọng điểm]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương