Hứa Thừa Hạo nhìn biểu cảm trên mặt Lý Niệm, anh lập tức có dự cảm xấu, rồi đột nhiên nhớ ra cái gì, anh nhìn Cảnh Nhất Thành, hỏi: "Đúng rồi, em còn chưa hỏi tổng chi phí du lịch của Lý Niệm là bao nhiêu?"
Cảnh Nhất Thành nói: "Mấy cái này do trợ lý xử lý, anh không hỏi."
Hứa Thừa Hạo tính toán: "Anh lát nữa hỏi đi, nếu tiêu quá nhiều thì em sẽ bắt cậu ta tăng ca trả nợ."
Cảnh Nhất Thành bật cười: "Không sao, lúc trước anh không có ở đây, ít nhiều là cậu ấy chăm sóc em, anh hẳn nên trả phần tiền này."
Hứa Thừa Hạo: "Cái này......!Nhưng mà không ngờ anh lại chủ động nhắc lại chuyện này, xem ra là đã nguôi giận?"
Nụ cười của Cảnh Nhất Thành hơi thu lại: "Không có, này chỉ là bàn việc thôi."
Đúng vậy, hắn đến tận bây giờ vẫn không vui vì hai tháng bị bắt đi biệt tích đấy, cứ cảm thấy hai tháng bỏ lỡ đó là khoảng thời gian đáng ghét nhất......!Nhưng có ghét thế nào thì hắn vẫn không thể xóa được sự tồn tại của quãng thời gian đó, và cũng vì thế hắn không thể gạt bỏ được công lao của người khác.

Cho nên, hắn đành xem chuyện này như cảnh báo cho chính mình, cam đoan sau này sẽ không lại xuất hiện tình huống như vậy nữa, trong lòng hắn mới có thể ổn định.

Về phần người dám ra tay lúc trước, trừng phạt còn chưa chấm dứt đâu.

Ánh mắt Cảnh Nhất Thành vừa thay đổi, Hứa Thừa Hạo đã nâng cằm hắn, hôn một cái, anh an ủi: "Đừng nghĩ nhiều."
Tâm trạng Cảnh Nhất Thành lập tức từ trời băng đất tuyết biến thành hoa nở xuân về, hắn lập tức bắt lấy gáy anh, hôn trả, một lúc lâu sau mới lưu luyến buông người: "Có em ở đây, anh sẽ không nghĩ nhiều."
Hứa Thừa Hạo vuốt mặt hắn: "Em ở đây."
Cảnh Nhất Thành vừa nở nụ cười, nhưng hắn nghĩ đến cái gì, lại đột nhiên suy sụp: "Nhưng mà cả hai bác đều không thích anh......"
Chuyện này nói tiếp thật sự là quá xui xẻo.

Vốn hai người đã tính toán nhân tiệc đầy tháng bên Nguyễn gia sẽ đường hoàng đến nhà giới thiệu, không ngờ người tính không bằng trời tính, bị phát hiện trước không nói, bản thân hắn lúc đó thể hiện cũng không xong, kết quả là bị ghét luôn.

Tuy Hứa Thừa Hạo đã an ủi hắn là không có chuyện gì, kế hoạch đến thăm nhà không thay đổi.

Nhưng Cảnh Nhất Thành đã biết thái độ của hai người lớn, hắn sẽ càng thêm lo lắng, nhỡ đến thăm nhà mà không suôn sẻ nữa thì phải làm sao bây giờ......!
Mà hắn lo nhất chính là thái độ của Hứa Thừa Hạo, Cảnh Nhất Thành rất rất rất lo lắng Hứa Thừa Hạo vì áp lực trong nhà mà chia tay với hắn, thậm chí do trong nhà an bài, anh sẽ kết hôn với người khác --- dù sao trong phim truyền hình đều là như vậy, Cảnh Nhất Thành cho rằng nghệ thuật lấy cảm hứng từ cuộc sống, nên hắn tin tưởng không nghi ngờ.


Hứa Thừa Hạo nghe xong tất cả ý nghĩ của Cảnh Nhất Thành, xém nữa cười phun nước: "Anh đủ rồi đó, toàn nghĩ cái gì lung tung không......!Em là người độc lập tự chủ, ba mẹ em cũng cởi mở, không dùng chữ hiếu để áp đặt con cái, sao anh lại có ý nghĩ sai lầm như thế?"
Mặt Cảnh Nhất Thành nghiêm túc: "Lúc trước không có, không có nghĩa là sau này sẽ không có, tất cả đều không thể xác định trước."
Hứa Thừa Hạo: "Em cam đoan với anh, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy, anh có tin em không?"
Cảnh Nhất Thành: "Anh tin."
Hứa Thừa Hạo: "Đúng thế, nếu đã tin thì đừng tự dọa mình nữa."
Cảnh Nhất Thành không nói gì, chỉ trầm mặc cúi đầu làm việc, tuy trong lòng vẫn còn lo sợ bất an, nhưng được Hứa Thừa Hạo cam đoan nên hắn cũng hơi thả lỏng một chút.

Nhưng tâm trạng vừa trở lại bình thường thì điện thoại của Hứa Thừa Hạo đổ chuông, liếc qua một cái đã thấy ngay mẹ Hứa gọi tới!
Tim Cảnh Nhất Thành lại thót một cái, Hứa Thừa Hạo đứng dậy, cầm điện thoại ra cửa sổ đứng trả lời, hắn cũng đi theo sát đằng sau, người căng cứng.

Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ liếc hắn, nghe điện thoại: "Mẹ."
Cảnh Nhất Thành không nghe rõ tiếng trong điện thoại lắm, nên hắn chuyển qua nhìn chằm chằm biểu cảm của Hứa Thừa Hạo, không bỏ lỡ bất cứ thay đổi nào.

Vẻ mặt Hứa Thừa Hạo bình thường, toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ có ừ vâng được ạ tốt ạ, thật dễ làm người ta hiểu lầm có cái gì cấm kỵ mà không dám nói nhiều.

Tưởng tượng như thế, tim Cảnh Nhất Thành rớt xuống hầm băng, hắn lập tức tiến lên ôm Hứa Thừa Hạo, vùi đầu vào vai anh, không chịu buông tay.

Hứa Thừa Hạo chú ý tới hắn, anh đưa tay xoa đầu hắn, miệng tiếp tục trả lời điện thoại, anh bình thản nói: "Vâng, con biết rồi."
"Được ạ, con chào mẹ."
"......"
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thừa Hạo cất di động, chuẩn bị xoay người xem Cảnh Nhất Thành thế nào thì người bị siết chặt, không thể động đậy: "Cảnh Nhất Thành?"
Cảnh Nhất Thành: "Ừ."
Hứa Thừa Hạo xoa đầu hắn: "Sợ à?"
Cảnh Nhất Thành không trả lời, vẫn ôm chặt lấy anh như trước.


Hứa Thừa Hạo thu tâm tư đùa giỡn lại, bất đắc dĩ nói: "Em đã nói anh hãy tin em, chẳng lẽ em không thể cho anh cảm giác an toàn sao?"
Cảnh Nhất Thành trầm mặc một lúc, mới thì thầm một câu: "Nhưng mà anh không xứng với em......"
"?"
Hứa Thừa Hạo có chút khiếp sợ, muốn quay lại nhìn mặt hắn, Cảnh Nhất Thành lại ôm chặt anh, không cho anh cựa quậy: "Hạo Hạo, đây là cái mọi người đều thấy, cũng chính là suy nghĩ thật của anh, cho nên anh mới bất an, mới sợ hãi như vậy......!Bởi vì anh không xứng với em, nhưng anh lại không thể buông tay em được."
Hứa Thừa Hạo không cần quay lại cũng với được lỗ tai hắn, anh cố ý mắng: "Anh đang nghi ngờ mắt nhìn người của em à?"
Cảnh Nhất Thành sửng sốt: "Gì cơ?"
Hứa Thừa Hạo nói: "Nếu anh không ưu tú, em chọn anh làm bạn trai để làm gì? Còn đưa anh đi gặp ba mẹ, đăng ký giấy kết hôn nữa chứ......!Anh nghĩ em là thằng ngốc, hay là kẻ mù?"
Cảnh Nhất Thành nhỏ giọng: "Em là thằng nhóc ngốc."
"Vậy anh là thằng ngốc lớn." Hứa Thừa Hạo tức giận nhéo tai hắn: "Buông tay, anh muốn siết chết em à?"
Cảnh Nhất Thành im lặng buông Hứa Thừa Hạo, chờ người trong lòng xoay lại, đối diện với hắn, Cảnh Nhất Thành mới lại vòng tay qua eo anh.

Hứa Thừa Hạo ghé sát vào nhìn mắt hắn, khen: "Có tiền đồ, lần này không khóc."
Cảnh Nhất Thành cúi đầu cọ trán anh: "Em không thấy được, anh thật ra đã khóc xong rồi."
Hứa Thừa Hạo: "Có khỉ mới tin anh......!Em không tin một cú điện thoại đã dọa anh sợ như vậy.

Nhưng anh cứ yên tâm, mẹ gọi điện chỉ để báo cho em biết là hai người về nhà mà thôi, cũng không nói chuyện gì khác."
Cảnh Nhất Thành: "Không nói chuyện gì khác chẳng phải là chuyện càng xấu hơn sao?"
Hứa Thừa Hạo không biết phải làm sao: "Rồi, có nói chuyện."
Cảnh Nhất Thành lập tức hỏi: "Nói cái gì?"
Hứa Thừa Hạo: "Bảo anh bớt qua nhà em đi."
Cảnh Nhất Thành: "......"
Hứa Thừa Hạo: "Này là do chính anh hỏi đấy nhé."

Cảnh Nhất Thành không còn gì để nói.

Hứa Thừa Hạo thấy hắn im lặng, lại an ủi: "Ấn tượng của ba mẹ em với anh vẫn còn dừng lại ở quãng thời gian trước, cho nên cần xem xét thêm nhân phẩm và tính cách của anh, lần đầu gặp mặt mà có thái độ như thế cũng là chuyện bình thường.

Anh chẳng lẽ đã quên chúng ta hồi vừa bắt đầu hợp tác, cũng đều đòi đánh đòi giết nhau sao?"
Cảnh Nhất Thành nhớ tới cái gì, vẻ mặt dịu xuống: "Em lúc đó còn đập đầu anh."
Hứa Thừa Hạo: "Thế không phải do anh đáng ghét à."
Cảnh Nhất Thành: "Không, đó là vì em lúc tức giận trông rất đáng yêu, anh nhịn không được mới chọc em."
Hứa Thừa Hạo: "Anh còn khóc nữa......"
Hai người đang nói chuyện bình thường đột nhiên chuyển qua thương tổn nhau, bao nhiêu lịch sử lôi ra hết, xong mới thấy hóa ra câu chuyện tình yêu của hai người cũng khá truyền kỳ, không ngờ có thể từ tình địch, kẻ địch biến thẳng thành người yêu, này cũng thật là trâu bò.

Đề tài kéo dài, Cảnh Nhất Thành nhanh chóng quên đi tâm trạng suy sụp vừa nãy, hắn đắm chìm trong tình yêu đẹp đẽ với Hứa Thừa Hạo.

Giống như Hứa Thừa Hạo nói, câu chuyện của chúng ta đặc sắc như vậy, dù ba mẹ không đồng ý thì có thể ngăn cản được tình yêu nảy nở của hai người sao?
Dĩ nhiên là không thể!
Cho nên, chỉ cần hắn cố gắng, nhất định có thể tẩy sạch hình tượng ác bá trong lòng ba mẹ Hứa gia, biến thành người yêu vừa biết săn sóc lại đáng tin cậy, để hai ông bà yên tâm giao Hứa Thừa Hạo cho hắn!
Cảnh Nhất Thành nháy mắt đã thoát khỏi tâm trạng mất mát bất an, hắn tỏa ra khí thế ầm ầm, bước ra văn phòng còn dọa Lý Niệm nhảy dựng, làm cậu tưởng hắn ra đấm cậu --- dù sao cậu đã tiêu rất nhiều rất nhiều tiền của hắn cho bữa cơm trưa.

Sau khi người đi mất, Lý Niệm vừa đặt giấy tờ xuống vừa hỏi: "Cảnh tổng đang không vui à? Nhìn thế nào cũng không giống thường ngày lắm."
Hứa Thừa Hạo cảm thấy kỳ lạ: "Không phải anh ấy đang vui à?"
Lý Niệm: "Đó là đang vui???"
Hứa Thừa Hạo chắc nịch: "Đang vui đó."
Lý Niệm quay đầu lại nhìn cửa văn phòng, cậu thật sự nghĩ không ra, Cảnh Nhất Thành vừa đi ra ngoài với bộ mặt căng cứng, ánh mắt nghiêm nghị, nhìn kiểu gì cũng không ra là đang vui......!Này không phải do yêu đương nên tự đeo kính lọc đấy chứ?
Dù sao Lý Niệm cũng không hiểu nên cậu cũng không tự làm khó mình, bàn xong công việc với Hứa Thừa Hạo, cậu mới thuận miệng hỏi một câu: "Chuyện gặp ba mẹ chuẩn bị thế nào rồi?"
Hứa Thừa Hạo xoay bút: "Đừng nói nữa, người tính không bằng trời tính......"
Lý Niệm thử đoán: "Ở chung bị bắt quả tang?"
Hứa Thừa Hạo gật đầu.


Lý Niệm: "A đù......!Có phải là kiểu mẹ ông ngồi sẵn trong phòng khách, sau đó hai người quấn khăn tắm bước ra?"
Hứa Thừa Hạo khinh thường: "Ông tưởng đang quay phim à? Lúc đó là bọn tôi ở bên ngoài về, vừa vào nhà đã đụng......"
Hứa Thừa Hạo thuật lại cảnh tượng lúc đấy một lần, Lý Niệm ngồi nghe cũng muốn cười lắm, nhưng lại vừa ăn hết bao nhiêu tiền của người ta nên đành nhịn xuống, một lúc lâu sau cậu mới cảm thán: "Thật khổ cho Cảnh tổng."
Cảnh tượng này vừa nghe đã thấy lúng túng, huống chi Cảnh Nhất Thành lại có chứng sợ giao tiếp, nên hắn sẽ khó có thể thả lỏng bản thân, tiếp xúc với người khác.

Không khí lúc đó quả thật là lúng túng, vừa mở cửa ra đã lúng túng, bước vào nhà cũng lúng túng tiếp.

"Nhưng mà gặp ba mẹ trước cũng không có vấn đề gì, dù sao sớm hay muộn thì cũng phải có một ngày lúng túng, chỉ là nó xảy ra sớm mà thôi." Lý Niệm an ủi: "Cho dù hai bác không đồng ý, tôi tin đó cũng chỉ là tạm thời, do bị ấn tượng với hình ảnh trước kia của Cảnh tổng, qua vài bận thì đỡ rồi."
Hứa Thừa Hạo: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Lý Niệm: "Vậy anh ta có nói sẽ dẫn ông đi gặp ba mẹ anh ta không?"
Hứa Thừa Hạo chần chừ, nói: "Anh ấy từ rất nhỏ đã không có gia đình."
Lý Niệm ngạc nhiên: "Thảm vậy?"
Đâu chỉ mỗi cái đó.

Trong cốt truyện gốc, gia đình của nam phản diện rất lộn xộn, ba hắn do say rượu mà ngộ sát mẹ hắn, cuối cùng gã vứt bỏ đứa con, bỏ trốn trong đêm.

Nhóc nam phản diện bị họ hàng đuổi khỏi nhà, phải lưu lạc ngoài đường, ước chừng qua hai năm, ba hắn mới bị cảnh sát bắt được, hắn cũng được tìm về, đưa vào cô nhi viện......!Nghe nói cơ hội cho hắn tiến vào sở nghiên cứu là do hắn tự nguyện đi làm thực nghiệm.

Ngẫm lại vẫn thật đau lòng, nhưng Hứa Thừa Hạo biết với thân phận của anh thì không thể biết được những chuyện này, anh dằn cảm xúc xuống, cố gắng bình tĩnh, nói: "Cụ thể thì tôi không rõ lắm."
Lý Niệm trầm ngâm: "Không có gia đình, công việc giữ bí mật, sợ hãi giao tiếp......!Hứa Thừa Hạo, tôi phải nhắc nhở ông, đến tận giờ ông vẫn hoàn toàn không biết gì về anh ta, nếu anh ta lại biến mất giống như lần trước, ông sẽ phải bó tay đấy."
Hứa Thừa Hạo ấp úng: "Anh ấy nói sẽ không như vậy nữa......"
Lý Niệm vô cùng khinh bỉ: "Bản thân là đàn ông, ông còn không biết miệng lưỡi đàn ông thế nào à?"
Hứa Thừa Hạo nói: "Đàn ông khác thì tôi không biết, nhưng tôi tin tưởng anh ấy."
Lý Niệm: "Hy vọng anh ta xứng với sự tin tưởng của ông, không thì sau này ông chỉ có nước khóc thôi đấy."
Hứa Thừa Hạo trách móc: "Ông ăn của người ta xong mà còn nói thế à? Quên ai thanh toán hóa đơn rồi phải không?"
Lý Niệm mạnh miệng: "Tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi!"
Vừa dứt lời thì cửa phòng bị đẩy ra, Cảnh Nhất Thành bước vào, quét mắt qua hai người, Lý Niệm lập tức cúi đầu, nghiêm túc nói: "Hứa tổng xem, văn kiện này là dự án gần đây nhất của công ty chúng ta......".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương