Cảnh Nhất Thành càng nghĩ càng muốn tức nổ, hận không thể đuổi theo bắn Nguyễn Thần Hiên thêm hai phát nữa. Không được, hắn phải đi công khai tuyên bố chủ quyền, Hứa Thừa Hạo phải là của hắn!!
====================
Lời Nguyễn Thần Hiên định nói liền kẹt trong cổ họng, y đứng im một lúc lâu giữa những tiếng tu tu truyền ra trong điện thoại.
Y đoán được đối phương sẽ từ chối, nhưng không ngờ đối phương lại nhanh chóng, dứt khoát hơn cả trong tưởng tượng!
Hình như từ sau khi người tên Cảnh Nhất Thành kia trở về, cậu ấy càng thêm vô tình……
Càng không biết phải làm sao chính là, Cảnh Nhất Thành trở về được một thời gian, xung quanh Hứa Thừa Hạo như có bức tường sắt, hoàn toàn không thể xâm nhập, chỉ cần Hứa Thừa Hạo không muốn, y chắc chắn không thể gặp anh được.
Nguyễn Thần Hiên nhắm mắt, tự nhủ bản thân càng như vậy thì càng phải bình tĩnh, sau vài giây bình phục, y tiếp tục nhắn tin cho Hứa Thừa Hạo: “Hứa tổng, những lời tôi vừa nói đều là thật, tôi lấy tất cả những gì tôi có ra để cầu hôn cậu, như thế vẫn không thể chứng minh được thành tâm của tôi sao?”
Một lúc lâu sau, Hứa Thừa Hạo mới trả lời: “Nếu anh khôi phục trí nhớ thì hẳn nên biết An Nhu Vũ, nên biết tôi không lừa anh, anh thật sự có con rồi.”
Nguyễn Thần Hiên: “Thật xin lỗi, tôi nói dối cậu, tôi chưa khôi phục trí nhớ, tôi biết yến hội lần trước của Trịnh Tiêu Tiêu cũng là do có liên quan đến điều tra nguyên nhân tai nạn giao thông, tôi chỉ muốn cậu nhận điện thoại, đừng làm thinh với tôi nữa.”
Hứa Thừa Hạo: “Anh bị bệnh thần kinh à? Một chiêu chơi hai lần thì hay lắm sao?”
Nguyễn Thần Hiên: “Nếu cậu đồng ý gặp tôi, tôi cũng không muốn dùng.”
Hứa Thừa Hạo: “Ha ha, dù anh có dùng chiêu này thì tôi cũng không muốn gặp anh, còn chán ghét anh nhiều hơn.”
Nguyễn Thần Hiên: “Nhưng vì cậu, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Hứa Thừa Hạo: “??? Anh có nghe hiểu tiếng người không? Tôi nói anh đã có vợ có con rồi, không lẽ anh đang chuẩn bị làm thằng đàn ông cặn bã, vứt bỏ vợ con hả? Còn nữa, tôi với anh ngay từ đầu đã là kẻ địch, căn bản là không có khả năng, loại như anh người ta gọi là dai như đỉa đấy, không phải loại dũng cảm vì yêu đâu, anh đừng có tự cho mình là đúng nữa!”
Nhắn xong tin, Hứa Thừa Hạo block số điện thoại, nhưng giây tiếp theo, một số điện thoại lạ lại nhắn đến: “Mặc dù tôi có vợ và con, nhưng họ là người vứt bỏ tôi trước, tại sao tôi nhất định phải chờ họ? Loại tình yêu kiên trì không bỏ cuộc này không phải là không có, nếu không dũng cảm nắm lấy mới thật sự hối hận!”
Hứa Thừa Hạo cạn lời, anh nhận ra tên này chính là ví dụ điển hình của chủ nghĩa vị kỷ và ích kỷ, tuy đây là chiêu mà các nam chính hay dùng, nhưng phiền anh dùng chiêu này đi tán người có cảm tình với anh ấy, được không? Chứ đi tán người không thích anh, vậy có nghĩ đến cảm thụ của người ta không? Thật là y hệt như đạp trúng cứt chó, muốn tởm bao nhiêu thì tởm bấy nhiêu!
Hứa Thừa Hạo tức đến nói không nên lời, anh lại block số điện thoại này, sau đấy đi kể khổ với Cảnh Nhất Thành: “Nguyễn Thần Hiên cứ quấn lấy em.”
Cảnh Nhất Thành trả lời ngay lập tức: “Anh đang trên đường, sắp về rồi.”
Hứa Thừa Hạo: “Vậy anh giải quyết.”
Cảnh Nhất Thành: “Ừ, chờ anh.”
Hứa Thừa Hạo lại vui vẻ, tắt luôn điện thoại di động, cất vào ngăn kéo, vừa ôm chậu vịt vàng nhỏ vừa gọi: “Lý Niệm, đi họp nào!”
“Đến đây!”
Trên lầu, Hứa Thừa Hạo khí thế bừng bừng mở cuộc họp, dưới lầu, Nguyễn Thần Hiên còn đang kiên trì nhắn tin, đợi trả lời.
Mãi đến lúc có một chiếc xe đậu bên cạnh y, Nguyễn Thần Hiên mới có cảm giác, y ngưng tay đang bấm phím, quay đầu qua nhìn. Kính cửa sổ xe màu đen phản chiếu rõ ràng bộ dáng chật vật và mặt mũi bầm dập của y, y lại nhớ tới nỗi nhục ngày hôm qua, lúc Cảnh Nhất Thành mở cửa xe bước xuống, trong mắt y bốc lên ngọn lửa giận: “Là mày!”
Cảnh Nhất Thành thuận tay đóng sầm cửa xe lại, mắt nhìn điều khiển drone trong tay y, vẻ mặt hắn lạnh lùng: “Nghe nói mày khôi phục trí nhớ rồi?”
Nguyễn Thần Hiên không đổi sắc: “Không liên quan đến mày.”
“Sao lại không liên quan được.” Cảnh Nhất Thành nhìn mặt y, lộ ra chút trào phúng: “Ngộ nhỡ bị tao đánh cho nhớ lại thì sao? Thế thì mày phải cảm ơn tao rồi.”
Lửa giận của Nguyễn Thần Hiên nháy mắt càng cháy to hơn: “Vậy thì làm mày thất vọng rồi, tao không khôi phục trí nhớ, cũng không thể cảm ơn mày được!”
Vẻ mặt Cảnh Nhất Thành còn âm trầm hơn so với Nguyễn Thần Hiên, bàn tay buông thõng bên người từ từ siết chặt lại: “Nói thế, vậy là mày đang cố ý tìm lý do quấy rầy Hứa Thừa Hạo?”
Nguyễn Thần Hiên: “Cái gì mà quấy rầy, tao và Hứa tổng đều là người độc thân, theo đuổi cũng là chuyện bình thường, đúng không? Mày lấy tư cách gì để chất vấn tao?”
Cảnh Nhất Thành cười lạnh: “Xem ra hôm qua, tao dạy dỗ mày còn chưa đủ, làm mày quên mất lời tao nói!”
Nói xong, Cảnh Nhất Thành cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp động thủ, tuy giữa phố xá sầm uất không thể dùng vũ khí, nhưng thân thủ của Cảnh Nhất Thành không phải ai cũng so được, Nguyễn Thần Hiên đã sớm có phòng bị, y đỡ những cú đấm của hắn, chỉ cần không uy hiếp bằng vũ khí, y cũng có thể miễn cưỡng phân thắng bại với đối phương.
Hai người cứ như vậy đánh nhau công khai ngay dưới lầu tập đoàn Hứa thị, còn là tay không đánh nhau, không chút lưu tình. Hơn nữa, hai người còn vừa đánh vừa khích đối phương.
Cảnh Nhất Thành nổi nóng: “Mày sau này tốt nhất cách Hứa Thừa Hạo xa một chút, bằng không dù mày mất trí nhớ, tao cũng làm cho mày nhớ lại!”
Nguyễn Thần Hiên cũng không cam yếu thế: “Cho dù tao không nhớ được trước kia, nhưng tao biết mày từng rời khỏi đây hai tháng, hai người đã chia tay từ sớm rồi!”
Đây là điều Cảnh Nhất Thành để ý nhất, nghe vậy thì lửa giận của hắn lập tức cháy phừng: “Mày cmn lập lại lần nữa!”
Nguyễn Thần Hiên bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh vào bụng, cả người lui về sau vài bước, y chịu đựng đau đớn, tiếp tục nói: “Bị tao nói trúng nên thẹn quá thành giận à? Mày thật sự là buồn cười, rõ ràng đứng ở vị trí giống như tao, nhưng lại muốn chỉ tay năm ngón nói tao rời đi, tao hỏi mày một lần nữa, mày có lập trường không thế?”
Giọng Cảnh Nhất Thành lạnh lùng: “Bằng vào tình cảm hiện tại của tao có sớm hơn của mày, bằng vào quan hệ của tao và Hứa Thừa Hạo, cho dù mày nửa đường chen vào cũng không thành đâu!”
Nguyễn Thần Hiên như nghe được cái gì buồn cười, y trào phúng: “Mày đến sớm? Rõ ràng là bây giờ, mày về trễ thì có!”
Cảnh Nhất Thành hỏi lại: “Mày cho là mày có quyền phán ai đến trễ sao?”
Nguyễn Thần Hiên: “Không phải tao có quyền hay không, nhưng tao đã cầu hôn với Hứa Thừa Hạo rồi, còn mày làm chưa?”
Cảnh Nhất Thành nghe vậy thì hoàn toàn bị chọc giận, hắn gào lên một câu “Mày tìm chết”, rồi chẳng thèm để ý bọn họ đang ở giữa phố xá sầm uất, rút thẳng vũ khí, bắn hơn mười phát vào Nguyễn Thần Hiên.
Nguyễn Thần Hiên đã sớm có phòng bị, nhưng vẫn bị trúng hai phát trên người. Ngoài ý muốn chính là không thấy cảm giác đau đớn ập đến, mà là cảm giác tê dại lâng lâng, giống như có thuốc mê đang chảy liên tục vào người, nháy mắt theo máu chạy khắp cơ thể, ba giây sau, người bất tỉnh nhân sự, té xuống đất.
Cảnh Nhất Thành thoáng lấy lại lý trí, hắn nhìn súng trong tay, lúc này mới nhớ ra vì phòng ngừa hắn nổ súng ngay giữa phố, trên đường tới đây, trợ lý đã đổi thành súng gây mê, đỡ cho hắn bị kích động, lấy súng ra giết người.
Thật sự là làm người ta thất vọng!
Cảnh Nhất Thành quăng súng gây mê xuống đất, trợ lý yên lặng nhặt lên, đang do dự có nên trả súng thật cho sếp ngay bây giờ hay không, thì có người vội vã chạy tới ngăn phía trước Nguyễn Thần Hiên, nhanh chóng cứu người đi.
Cảnh Nhất Thành cùng trợ lý đồng thời nhìn về phía tên vệ sĩ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh kia, đợi người chạy rồi, trợ lý mới nhỏ giọng nói: “Người của Trương Vân.”
Cảnh Nhất Thành cười lạnh: “Thằng này thật sự xem Trương Vân là kim bài miễn tử, lúc nào cũng mang theo bên mình!”
Trợ lý cụp mắt không nói gì, trong lòng lại cảm thấy may mà lúc sếp tới đây, cậu đã dùng tổ hợp Hứa tổng và vịt vàng nhỏ, khuyên bảo thành công đối phương đổi sang súng gây mê, nếu không, thật sự có chuyện gì xảy ra, đấy sẽ là mầm tai vạ mất. Ngộ nhỡ bị người nắm được thóp, đến lúc mọi chuyện vỡ lở, hậu quả còn khôn lường hơn.
Điều trợ lý nghĩ dĩ nhiên là Cảnh Nhất Thành cũng biết, nhưng mà hắn lại cảm thấy bản thân đã phạm sai nhiều rồi, lợn chết không sợ nước sôi, nên hoàn toàn không thèm suy xét nữa. Hắn bây giờ để ý nhiều nhất chính là Nguyễn Thần Hiên dám cầu hôn Hứa Thừa Hạo!!!
Hắn còn chưa cầu hôn Hứa Thừa Hạo đây này, thế mà bị thằng kia giành trước!
Cảnh Nhất Thành càng nghĩ càng muốn tức nổ, hận không thể đuổi theo bắn Nguyễn Thần Hiên thêm hai phát nữa. Không được, hắn phải đi công khai tuyên bố chủ quyền, Hứa Thừa Hạo phải là của hắn!!
Cảnh Nhất Thành nhanh chóng vứt Nguyễn Thần Hiên ra sau đầu, vọt thẳng vào tòa nhà tập đoàn Hứa thị, đi thang máy tốc hành lên văn phòng Hứa Thừa Hạo. Ngoài ý muốn chính là hắn bắt hụt người, trong phòng không có bóng Hứa Thừa Hạo.
Hắn nhíu mày gọi điện thoại, nhưng di động của đối phương báo thuê bao tắt máy.
Tâm trạng vốn hoảng loạn của Cảnh Nhất Thành lập tức càng bất an, hắn kiểm tra từng phòng dọc hành lang, rốt cuộc cũng tìm thấy một người trong phòng trợ lý – là Lý Niệm.
Đối phương đang sắp lại tài liệu, xếp tất cả bìa cứng thành một chồng, hình như chuẩn bị ôm đi, lúc cậu thấy Cảnh Nhất Thành đẩy cửa vào, còn ngẩn ra một chút: “Cảnh tổng? Anh tới lúc nào? Có việc gì không?”
Cảnh Nhất Thành nhìn chằm chằm Lý Niệm một lúc, rồi đột nhiên trầm mặt: “Tôi hỏi cậu một vấn đề.”
Lý Niệm nhìn sắc mặt hắn thì sợ hãi, im lặng ôm lấy chồng bìa cứng, cảnh giác hỏi: “Cảnh tổng cứ nói trước.”
Cảnh Nhất Thành: “Có phải Nguyễn Thần Hiên từng cầu hôn Hứa Thừa Hạo?”
Lý Niệm dù đã chuẩn bị sẵn nhưng vẫn không nhịn được, lộ ra chút kỳ lạ, cậu nhìn sắc mặt Cảnh Nhất Thành, trong lòng tự nhiên có loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt “ha ha đồ rác rưởi vứt bỏ Hứa tổng, rốt cuộc cũng biết Hứa tổng nhà bọn tôi được hoan nghênh bao nhiêu, được yêu thích thế nào, được theo đuổi nhiều ra sao”
Vì thế, Lý Niệm gật đầu: “Đúng, nếu tính cả hôm nay là hai lần.”
Cảnh Nhất Thành tức: “Lúc trước có nói?”
Lý Niệm cười: “Đúng vậy, ngay lúc anh rời đi không lâu.”
Cảnh Nhất Thành tức đến muốn đấm tường, trong lòng vô cùng hối hận vì sao lúc nãy dùng thuốc mê mà không phải dùng đạn thật, vì sao không nhân cơ hội giết luôn thằng đó, còn có……. “Tại sao chuyện lớn như vậy mà Hạo Hạo không nói cho tôi biết?”
Vẻ mặt Lý Niệm vô tội: “Chuyện lớn à? Hai tháng vừa rồi, Hứa tổng có rất nhiều cuộc hẹn đám hỏi và gặp mặt thổ lộ, chắc là nhìn mãi thành quen nên mới cảm thấy không quan trọng.”
Bình dấm chua Cảnh Nhất Thành nổ tung: “Hứa tổng nhà cậu ở đâu?!”
“Đang ở phòng kế bên……” Câu còn chưa nói xong, Cảnh Nhất Thành đã biến mất tăm, Lý Niệm nghẹn họng nhìn cánh cửa đóng lại, cậu xa xôi bổ sung nốt nửa câu sau: “………họp.”
Phòng họp kế bên.
Hứa Thừa Hạo nhàm chán lật xem tài liệu để trên bàn, nhưng trong tâm đã sớm bay xuống dưới lầu, anh lo lắng Cảnh Nhất Thành lâu như vậy mà chưa nhắn tin gì, có phải là gặp phiền toái không……
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng họp đột nhiên bị người đá văng, Hứa Thừa Hạo chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn thì cảm giác một cơn gió ập vào mặt, ngay sau đó thì bị người hôn.
Hứa Thừa Hạo: “???”
Mọi người trong phòng họp: “(○o○)”
====================
Lời Nguyễn Thần Hiên định nói liền kẹt trong cổ họng, y đứng im một lúc lâu giữa những tiếng tu tu truyền ra trong điện thoại.
Y đoán được đối phương sẽ từ chối, nhưng không ngờ đối phương lại nhanh chóng, dứt khoát hơn cả trong tưởng tượng!
Hình như từ sau khi người tên Cảnh Nhất Thành kia trở về, cậu ấy càng thêm vô tình……
Càng không biết phải làm sao chính là, Cảnh Nhất Thành trở về được một thời gian, xung quanh Hứa Thừa Hạo như có bức tường sắt, hoàn toàn không thể xâm nhập, chỉ cần Hứa Thừa Hạo không muốn, y chắc chắn không thể gặp anh được.
Nguyễn Thần Hiên nhắm mắt, tự nhủ bản thân càng như vậy thì càng phải bình tĩnh, sau vài giây bình phục, y tiếp tục nhắn tin cho Hứa Thừa Hạo: “Hứa tổng, những lời tôi vừa nói đều là thật, tôi lấy tất cả những gì tôi có ra để cầu hôn cậu, như thế vẫn không thể chứng minh được thành tâm của tôi sao?”
Một lúc lâu sau, Hứa Thừa Hạo mới trả lời: “Nếu anh khôi phục trí nhớ thì hẳn nên biết An Nhu Vũ, nên biết tôi không lừa anh, anh thật sự có con rồi.”
Nguyễn Thần Hiên: “Thật xin lỗi, tôi nói dối cậu, tôi chưa khôi phục trí nhớ, tôi biết yến hội lần trước của Trịnh Tiêu Tiêu cũng là do có liên quan đến điều tra nguyên nhân tai nạn giao thông, tôi chỉ muốn cậu nhận điện thoại, đừng làm thinh với tôi nữa.”
Hứa Thừa Hạo: “Anh bị bệnh thần kinh à? Một chiêu chơi hai lần thì hay lắm sao?”
Nguyễn Thần Hiên: “Nếu cậu đồng ý gặp tôi, tôi cũng không muốn dùng.”
Hứa Thừa Hạo: “Ha ha, dù anh có dùng chiêu này thì tôi cũng không muốn gặp anh, còn chán ghét anh nhiều hơn.”
Nguyễn Thần Hiên: “Nhưng vì cậu, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Hứa Thừa Hạo: “??? Anh có nghe hiểu tiếng người không? Tôi nói anh đã có vợ có con rồi, không lẽ anh đang chuẩn bị làm thằng đàn ông cặn bã, vứt bỏ vợ con hả? Còn nữa, tôi với anh ngay từ đầu đã là kẻ địch, căn bản là không có khả năng, loại như anh người ta gọi là dai như đỉa đấy, không phải loại dũng cảm vì yêu đâu, anh đừng có tự cho mình là đúng nữa!”
Nhắn xong tin, Hứa Thừa Hạo block số điện thoại, nhưng giây tiếp theo, một số điện thoại lạ lại nhắn đến: “Mặc dù tôi có vợ và con, nhưng họ là người vứt bỏ tôi trước, tại sao tôi nhất định phải chờ họ? Loại tình yêu kiên trì không bỏ cuộc này không phải là không có, nếu không dũng cảm nắm lấy mới thật sự hối hận!”
Hứa Thừa Hạo cạn lời, anh nhận ra tên này chính là ví dụ điển hình của chủ nghĩa vị kỷ và ích kỷ, tuy đây là chiêu mà các nam chính hay dùng, nhưng phiền anh dùng chiêu này đi tán người có cảm tình với anh ấy, được không? Chứ đi tán người không thích anh, vậy có nghĩ đến cảm thụ của người ta không? Thật là y hệt như đạp trúng cứt chó, muốn tởm bao nhiêu thì tởm bấy nhiêu!
Hứa Thừa Hạo tức đến nói không nên lời, anh lại block số điện thoại này, sau đấy đi kể khổ với Cảnh Nhất Thành: “Nguyễn Thần Hiên cứ quấn lấy em.”
Cảnh Nhất Thành trả lời ngay lập tức: “Anh đang trên đường, sắp về rồi.”
Hứa Thừa Hạo: “Vậy anh giải quyết.”
Cảnh Nhất Thành: “Ừ, chờ anh.”
Hứa Thừa Hạo lại vui vẻ, tắt luôn điện thoại di động, cất vào ngăn kéo, vừa ôm chậu vịt vàng nhỏ vừa gọi: “Lý Niệm, đi họp nào!”
“Đến đây!”
Trên lầu, Hứa Thừa Hạo khí thế bừng bừng mở cuộc họp, dưới lầu, Nguyễn Thần Hiên còn đang kiên trì nhắn tin, đợi trả lời.
Mãi đến lúc có một chiếc xe đậu bên cạnh y, Nguyễn Thần Hiên mới có cảm giác, y ngưng tay đang bấm phím, quay đầu qua nhìn. Kính cửa sổ xe màu đen phản chiếu rõ ràng bộ dáng chật vật và mặt mũi bầm dập của y, y lại nhớ tới nỗi nhục ngày hôm qua, lúc Cảnh Nhất Thành mở cửa xe bước xuống, trong mắt y bốc lên ngọn lửa giận: “Là mày!”
Cảnh Nhất Thành thuận tay đóng sầm cửa xe lại, mắt nhìn điều khiển drone trong tay y, vẻ mặt hắn lạnh lùng: “Nghe nói mày khôi phục trí nhớ rồi?”
Nguyễn Thần Hiên không đổi sắc: “Không liên quan đến mày.”
“Sao lại không liên quan được.” Cảnh Nhất Thành nhìn mặt y, lộ ra chút trào phúng: “Ngộ nhỡ bị tao đánh cho nhớ lại thì sao? Thế thì mày phải cảm ơn tao rồi.”
Lửa giận của Nguyễn Thần Hiên nháy mắt càng cháy to hơn: “Vậy thì làm mày thất vọng rồi, tao không khôi phục trí nhớ, cũng không thể cảm ơn mày được!”
Vẻ mặt Cảnh Nhất Thành còn âm trầm hơn so với Nguyễn Thần Hiên, bàn tay buông thõng bên người từ từ siết chặt lại: “Nói thế, vậy là mày đang cố ý tìm lý do quấy rầy Hứa Thừa Hạo?”
Nguyễn Thần Hiên: “Cái gì mà quấy rầy, tao và Hứa tổng đều là người độc thân, theo đuổi cũng là chuyện bình thường, đúng không? Mày lấy tư cách gì để chất vấn tao?”
Cảnh Nhất Thành cười lạnh: “Xem ra hôm qua, tao dạy dỗ mày còn chưa đủ, làm mày quên mất lời tao nói!”
Nói xong, Cảnh Nhất Thành cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp động thủ, tuy giữa phố xá sầm uất không thể dùng vũ khí, nhưng thân thủ của Cảnh Nhất Thành không phải ai cũng so được, Nguyễn Thần Hiên đã sớm có phòng bị, y đỡ những cú đấm của hắn, chỉ cần không uy hiếp bằng vũ khí, y cũng có thể miễn cưỡng phân thắng bại với đối phương.
Hai người cứ như vậy đánh nhau công khai ngay dưới lầu tập đoàn Hứa thị, còn là tay không đánh nhau, không chút lưu tình. Hơn nữa, hai người còn vừa đánh vừa khích đối phương.
Cảnh Nhất Thành nổi nóng: “Mày sau này tốt nhất cách Hứa Thừa Hạo xa một chút, bằng không dù mày mất trí nhớ, tao cũng làm cho mày nhớ lại!”
Nguyễn Thần Hiên cũng không cam yếu thế: “Cho dù tao không nhớ được trước kia, nhưng tao biết mày từng rời khỏi đây hai tháng, hai người đã chia tay từ sớm rồi!”
Đây là điều Cảnh Nhất Thành để ý nhất, nghe vậy thì lửa giận của hắn lập tức cháy phừng: “Mày cmn lập lại lần nữa!”
Nguyễn Thần Hiên bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh vào bụng, cả người lui về sau vài bước, y chịu đựng đau đớn, tiếp tục nói: “Bị tao nói trúng nên thẹn quá thành giận à? Mày thật sự là buồn cười, rõ ràng đứng ở vị trí giống như tao, nhưng lại muốn chỉ tay năm ngón nói tao rời đi, tao hỏi mày một lần nữa, mày có lập trường không thế?”
Giọng Cảnh Nhất Thành lạnh lùng: “Bằng vào tình cảm hiện tại của tao có sớm hơn của mày, bằng vào quan hệ của tao và Hứa Thừa Hạo, cho dù mày nửa đường chen vào cũng không thành đâu!”
Nguyễn Thần Hiên như nghe được cái gì buồn cười, y trào phúng: “Mày đến sớm? Rõ ràng là bây giờ, mày về trễ thì có!”
Cảnh Nhất Thành hỏi lại: “Mày cho là mày có quyền phán ai đến trễ sao?”
Nguyễn Thần Hiên: “Không phải tao có quyền hay không, nhưng tao đã cầu hôn với Hứa Thừa Hạo rồi, còn mày làm chưa?”
Cảnh Nhất Thành nghe vậy thì hoàn toàn bị chọc giận, hắn gào lên một câu “Mày tìm chết”, rồi chẳng thèm để ý bọn họ đang ở giữa phố xá sầm uất, rút thẳng vũ khí, bắn hơn mười phát vào Nguyễn Thần Hiên.
Nguyễn Thần Hiên đã sớm có phòng bị, nhưng vẫn bị trúng hai phát trên người. Ngoài ý muốn chính là không thấy cảm giác đau đớn ập đến, mà là cảm giác tê dại lâng lâng, giống như có thuốc mê đang chảy liên tục vào người, nháy mắt theo máu chạy khắp cơ thể, ba giây sau, người bất tỉnh nhân sự, té xuống đất.
Cảnh Nhất Thành thoáng lấy lại lý trí, hắn nhìn súng trong tay, lúc này mới nhớ ra vì phòng ngừa hắn nổ súng ngay giữa phố, trên đường tới đây, trợ lý đã đổi thành súng gây mê, đỡ cho hắn bị kích động, lấy súng ra giết người.
Thật sự là làm người ta thất vọng!
Cảnh Nhất Thành quăng súng gây mê xuống đất, trợ lý yên lặng nhặt lên, đang do dự có nên trả súng thật cho sếp ngay bây giờ hay không, thì có người vội vã chạy tới ngăn phía trước Nguyễn Thần Hiên, nhanh chóng cứu người đi.
Cảnh Nhất Thành cùng trợ lý đồng thời nhìn về phía tên vệ sĩ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh kia, đợi người chạy rồi, trợ lý mới nhỏ giọng nói: “Người của Trương Vân.”
Cảnh Nhất Thành cười lạnh: “Thằng này thật sự xem Trương Vân là kim bài miễn tử, lúc nào cũng mang theo bên mình!”
Trợ lý cụp mắt không nói gì, trong lòng lại cảm thấy may mà lúc sếp tới đây, cậu đã dùng tổ hợp Hứa tổng và vịt vàng nhỏ, khuyên bảo thành công đối phương đổi sang súng gây mê, nếu không, thật sự có chuyện gì xảy ra, đấy sẽ là mầm tai vạ mất. Ngộ nhỡ bị người nắm được thóp, đến lúc mọi chuyện vỡ lở, hậu quả còn khôn lường hơn.
Điều trợ lý nghĩ dĩ nhiên là Cảnh Nhất Thành cũng biết, nhưng mà hắn lại cảm thấy bản thân đã phạm sai nhiều rồi, lợn chết không sợ nước sôi, nên hoàn toàn không thèm suy xét nữa. Hắn bây giờ để ý nhiều nhất chính là Nguyễn Thần Hiên dám cầu hôn Hứa Thừa Hạo!!!
Hắn còn chưa cầu hôn Hứa Thừa Hạo đây này, thế mà bị thằng kia giành trước!
Cảnh Nhất Thành càng nghĩ càng muốn tức nổ, hận không thể đuổi theo bắn Nguyễn Thần Hiên thêm hai phát nữa. Không được, hắn phải đi công khai tuyên bố chủ quyền, Hứa Thừa Hạo phải là của hắn!!
Cảnh Nhất Thành nhanh chóng vứt Nguyễn Thần Hiên ra sau đầu, vọt thẳng vào tòa nhà tập đoàn Hứa thị, đi thang máy tốc hành lên văn phòng Hứa Thừa Hạo. Ngoài ý muốn chính là hắn bắt hụt người, trong phòng không có bóng Hứa Thừa Hạo.
Hắn nhíu mày gọi điện thoại, nhưng di động của đối phương báo thuê bao tắt máy.
Tâm trạng vốn hoảng loạn của Cảnh Nhất Thành lập tức càng bất an, hắn kiểm tra từng phòng dọc hành lang, rốt cuộc cũng tìm thấy một người trong phòng trợ lý – là Lý Niệm.
Đối phương đang sắp lại tài liệu, xếp tất cả bìa cứng thành một chồng, hình như chuẩn bị ôm đi, lúc cậu thấy Cảnh Nhất Thành đẩy cửa vào, còn ngẩn ra một chút: “Cảnh tổng? Anh tới lúc nào? Có việc gì không?”
Cảnh Nhất Thành nhìn chằm chằm Lý Niệm một lúc, rồi đột nhiên trầm mặt: “Tôi hỏi cậu một vấn đề.”
Lý Niệm nhìn sắc mặt hắn thì sợ hãi, im lặng ôm lấy chồng bìa cứng, cảnh giác hỏi: “Cảnh tổng cứ nói trước.”
Cảnh Nhất Thành: “Có phải Nguyễn Thần Hiên từng cầu hôn Hứa Thừa Hạo?”
Lý Niệm dù đã chuẩn bị sẵn nhưng vẫn không nhịn được, lộ ra chút kỳ lạ, cậu nhìn sắc mặt Cảnh Nhất Thành, trong lòng tự nhiên có loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt “ha ha đồ rác rưởi vứt bỏ Hứa tổng, rốt cuộc cũng biết Hứa tổng nhà bọn tôi được hoan nghênh bao nhiêu, được yêu thích thế nào, được theo đuổi nhiều ra sao”
Vì thế, Lý Niệm gật đầu: “Đúng, nếu tính cả hôm nay là hai lần.”
Cảnh Nhất Thành tức: “Lúc trước có nói?”
Lý Niệm cười: “Đúng vậy, ngay lúc anh rời đi không lâu.”
Cảnh Nhất Thành tức đến muốn đấm tường, trong lòng vô cùng hối hận vì sao lúc nãy dùng thuốc mê mà không phải dùng đạn thật, vì sao không nhân cơ hội giết luôn thằng đó, còn có……. “Tại sao chuyện lớn như vậy mà Hạo Hạo không nói cho tôi biết?”
Vẻ mặt Lý Niệm vô tội: “Chuyện lớn à? Hai tháng vừa rồi, Hứa tổng có rất nhiều cuộc hẹn đám hỏi và gặp mặt thổ lộ, chắc là nhìn mãi thành quen nên mới cảm thấy không quan trọng.”
Bình dấm chua Cảnh Nhất Thành nổ tung: “Hứa tổng nhà cậu ở đâu?!”
“Đang ở phòng kế bên……” Câu còn chưa nói xong, Cảnh Nhất Thành đã biến mất tăm, Lý Niệm nghẹn họng nhìn cánh cửa đóng lại, cậu xa xôi bổ sung nốt nửa câu sau: “………họp.”
Phòng họp kế bên.
Hứa Thừa Hạo nhàm chán lật xem tài liệu để trên bàn, nhưng trong tâm đã sớm bay xuống dưới lầu, anh lo lắng Cảnh Nhất Thành lâu như vậy mà chưa nhắn tin gì, có phải là gặp phiền toái không……
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng họp đột nhiên bị người đá văng, Hứa Thừa Hạo chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn thì cảm giác một cơn gió ập vào mặt, ngay sau đó thì bị người hôn.
Hứa Thừa Hạo: “???”
Mọi người trong phòng họp: “(○o○)”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook