Tiêu Miên gật đầu, tạm thời chấp nhận, Giang Diên cũng không cần phải nhiều lời nữa, an tâm giữ hình tượng cao nhân.

Hắn ngồi tại chỗ một lúc, không biết đang nghĩ gì, sau đó đứng dậy trở về ký túc xá.

Trên đường, đã bắt đầu giăng đèn kết hoa khắp nơi, ánh sáng từ tinh thạch lấp lánh khiến cả tiểu thành trở nên náo nhiệt vô cùng.

Đêm nay, thành chủ tổ chức yến tiệc cho vạn người, mỗi gia đình đều phải cử một người đi hỗ trợ, còn có đội săn thú đi vào rừng để chuẩn bị thực phẩm cho bữa tiệc.

Các tiểu thư con nhà phú quý bắt đầu trang điểm, xe ngựa lộc cộc chở đầy đồ đạc, còn chủ quán cũng bận rộn quét dọn cửa tiệm, treo lên những tinh thạch lấp lánh để trang trí.

Tiêu Miên từ sáng sớm đã không kịp ăn uống, trở về ký túc xá thấy xung quanh vắng vẻ, chỉ đành dùng chậu nhỏ múc nước rửa mặt sơ qua.

Sau khi thu dọn xong xuôi, hắn lấy kiếm gỗ treo trên tường xuống, trong lòng có chút do dự, hỏi: “Tiền bối, có thể thỉnh giáo ngài vài điều được không?”

Giang Diên không đáp, nàng không muốn mỗi lần đều trả lời hắn, sẽ khiến hắn dần hình thành thói quen ỷ lại, điều này không tốt.

Trừ những lúc cần thiế ra thì nàng lên giữ thần thái bí ẩn, cao lãnh.

Không nhận được sự phản hồi, Tiêu Miên nghĩ có lẽ nàng đang tu luyện.


Dù sao, nàng đã nói là nàng ngủ say mấy chục năm, hắn cũng không nên quấy rầy.

Hắn dọn dẹp bàn ghế, dọn ra khoảng trống giữa phòng, rút kiếm ra, nhớ lại những bài kiếm pháp ở quê nhà, từ từ bắt đầu luyện tập.

Hắn đã sa ngã mấy năm, ngoài việc đánh quyền cho ấm người vào mùa đông ra, thực sự rất ít luyện công.

Trên đường trở về, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận.

Hắn vẫn có thể trở thành kiếm sĩ; chỉ cần tay chân đủ cả, siêng năng khổ luyện, nhất định sẽ có đường đi.

Luyện khí và ngự thú hắn cũng sẽ thử sức, nhưng không có nền tảng.

Kiếm thuật là thứ duy nhất hắn từng học, nên bắt đầu từ việc luyện kiếm.

Giang Diên thấy hắn khoảng một canh giờ sau, mồ hôi đã ướt đẫm tóc, mới dừng lại.

Hắn tìm khăn lau khô người, nhận thấy trời cũng đã gần trưa, nhưng mọi người dường như không ai chuẩn bị ăn trưa, bởi vì tối nay chính là yến tiệc vạn người.

Lúc này nàng mới giả vờ tỉnh lại, nói: “Bây giờ là giờ nào rồi, vừa nãy ngủ một giấc.”

Tiêu Miên đang vắt khô khăn lông, nghe thấy nàng nói chuyện, giật mình, vội vàng thu tay lại, đáp: “Tiền bối, ngài tỉnh rồi sao, đã là giờ Thân.”

Chợt có tiếng gõ cửa dồn dập, một giọng nói không khách khí lớn tiếng gọi: “Tiêu Miên, người của Tiêu gia tới, kêu ngươi đi nghênh đón.”

Tiêu Miên khựng lại.

Đã bao năm không có ai từ Tiêu gia đến nơi này, lần này đột nhiên xuất hiện chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?

“Đi đi, mặc dù ngươi đã bị sung quân đến đây, nhưng cũng là người trong Tiêu gia, đi tiếp xúc một chút có lẽ sẽ có lợi cho ngươi.” Giang Diên nói với giọng lười biếng.

Nàng cảm nhận được khí tức ấm áp từ Tiêu Miên sau khi luyện công, linh hồn nhỏ bé cũng chìm vào trạng thái thích ý.

Tiêu Miên nghe nàng nói vậy thì không chút do dự, khóa cửa lại rồi hướng về phía phủ Thành chủ đi.

Trên đường, hắn gặp Tuyệt Gia cùng tiểu tùy tùng của hắn.


Tiêu Miên dừng lại, nhìn cảnh giác.

Nhưng kỳ lạ thay không giống như hắn nghĩ, Tuyệt Gia không có biểu hiện thẹn quá thành giận mà chỉ lộ ra vẻ hung ác, giơ ngón giữa lên.

Tiêu Miên: “……”

Giang Diên nhìn Tuyệt Gia mà môi giật giật, nhưng Tiêu Miên đứng xa không nghe rõ hắn nói gì.

Nàng còn tốt bụng nhắc nhở: “Hắn nói chờ người Tiêu gia đến rồi sẽ thu thập ngươi.”

Tiêu Miên thu hồi ánh mắt, hỏi: “Tiền bối cũng biết môi ngữ sao?”

Giang Diên nghĩ thầm không thể tiết lộ, muốn giữ vững sự thần bí, hơn nữa nàng không có ý kéo dài câu chuyện với tiểu hài tử.

Nàng chỉ có thể đáp qua loa: “Đoán thôi.”

Tiêu Miên không chút bực bội, cảm thấy tiền bối vẫnlà tiền bối, về sau không nên vì việc nhỏ mà quấy rầy nàng.

Hắn tiếp tục đi về phía trước.

Đến gần Thành chủ phủ, hắn thấy nhiều xe ngựa nối đuôi nhau, có không ít người đi theo.

Tiêu Miên dừng lại, đánh giá, thấy xe ngựa dừng trước cửa phủ Thành chủ, người trong xe lần lượt bước xuống.


Những người đến đều ăn mặc sang trọng, trang điểm tỉ mỉ, không chút lôi thôi nào.

Một lão nhân gia và một thiếu nữ, cùng với vài nam nhân trung niên và thanh niên.

Ánh mắt Tiêu Miên dừng trên người thiếu nữ, trong lòng có chút khó tả.

Giang Diên theo ánh mắt hắn, thấy thiếu nữ đi theo lão nhân gia kia, có dung mạo như ngọc, cho dù bọc trong bộ trường bào tuyết trắng, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra vẻ đẹp thướt tha, cao quý thánh khiết.

Nhìn phản ứng của Tiêu Miên, Giang Diên không khỏi trêu chọc: “Hồi hồn đi, xem kìa, ta coi ánh mắt ngươi cứ như dán chặt vào cô nương kia vậy.”

Nghe vậy, Tiêu Miên vội thu hồi tầm mắt, có chút ngượng ngùng.

Hắn đi thêm vài bước rồi lại dừng lại.

Giang Diên biết hắn đang suy nghĩ gì, liền nói: “Nếu đã đến, đừng nghĩ ngợi nhiều, bọn họ đều đã biết ngươi đến, ngươi không thể ngay lúc này mà chạy về trốn tránh.

So với việc trốn chạy trong sợ hãi, chỉ làm người khác chê cười, không bằng ngẩng cao đầu, thản nhiên đối mặt.

Con người tuy nghèo, nhưng chí không thể nghèo.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương