Chương 5

Có một số suy nghĩ, một khi được sinh ra thì hệt như ký sinh trùng trong xương tủy, bắt đầu sinh trưởng dã man, khó mà trừ khử.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Hoà Nguyệt biết mình nghĩ như vậy không đúng.

Nhưng lại hoàn toàn không khống chế được.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta như cái bóng của Thẩm Kiều, người khác khen Thẩm Kiều xinh đẹp, hiểu chuyện, tốt tính. Mà ngược lại, cô em gái của cô thì lại ngây thơ, yếu ớt, rất biết nũng nịu. So sánh với người trước, nghe không hề có một chút giá trị nào.

Thẩm Hoà Nguyệt đã từng nghĩ, nếu như không phải vì sức khỏe của bản thân mình không tốt nên thường xuyên mắc bệnh, cũng đã bắt đầu luyện ba lê từ nhỏ thì chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ thua kém Thẩm Kiều.

Sau khi tan học về đến nhà.

Thẩm Kiều vẫn còn ở lại trường luyện múa.

Nhân lúc không có cô ở đây, Thẩm Hoà Nguyệt không kìm nén được nữa, bèn tranh thủ nói những lời nũng nịu và phàn nàn này cho Diệp Hân nghe.

Đúng lúc đó, cha Thẩm, Thẩm Thành Tuấn cũng ở nhà, ông ta đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe thấy con gái nhỏ nói như vậy, vẻ mặt ông ta có hơi thay đổi.

Diệp Hân lại im lặng không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Hoà Nguyệt: "Nguyệt nguyệt, sao con có thể có suy nghĩ như thế này chứ? Kiều Kiều là chị gái của con. Không phải từ nhỏ mẹ đã dạy các con phải chăm sóc lẫn nhau hay sao?"

Thẩm Hoà Nguyệt mấp máy bờ môi, trong lòng cảm thấy không phục.

Cô ta suy nghĩ một chút, quyết định tố cáo thẳng thừng với hai người: "Nhưng mà Thẩm Kiều đi học lại yêu sớm, còn rất lố lăng, hại con cũng bị bạn bè và thầy cô bàn tán. Như thế đáng ghét cực kỳ luôn á... Mà vốn dĩ chuyện cũng không liên quan gì đến con."

"Yêu sớm? Con nói Kiều Kiều yêu sớm?"

"Đúng thế ạ, chuyện đó đã lan truyền khắp trường rồi."

Diệp Hân không đáp lời, ngồi dậy, đánh mắt nhìn Thẩm Thành Tuấn đang ngồi cách đó không xa.

Cái nhìn này khiến Thẩm Hoà Nguyệt nhạy cảm nhận thấy hơi có mùi mánh khóe kỳ lạ.

Cô ta cảm thấy hơi khó hiểu, định nói gì đó nhưng lại kìm nén trở về.

Quả nhiên, Diệp Hân lấy lại vẻ dịu dàng bình thường rất nhanh, vỗ vỗ vai Thẩm Hoà Nguyệt, nói: "Mẹ biết rồi, đợi cuộc thi của Kiều Kiều kết thúc, mẹ và cha sẽ hỏi lại nó. Bây giờ chúng ta đừng ai nhắc đến chuyện này nữa, đừng ảnh hưởng đến chị con phát huy khả năng, được không? Nguyệt Nguyệt, con mau đi rửa tay đi, chúng ta sẽ ăn cơm."

"Dạ."

Thẩm Hoà Nguyệt không tiếp tục lằng nhằng nữa, lên tiếng đáp lời Diệp Hân rồi quay người chạy về phòng của mình.

-

Thời gian thoáng cái đã qua, lại một tuần mới kết thúc.


Cuối cùng, cuộc thi ba lê theo lời mời dành cho thanh thiếu niên toàn quốc sắp chính thức bắt đầu tranh tài.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Kiều không còn nhận được cuộc điện thoại kia nữa. Nhưng cũng không bỏ qua chuyện này, vẫn luôn đề phòng cẩn thận.

Tốt nhất là đừng nên xảy ra bất cứ chuyện gì, như thế sẽ có thể chứng minh được, nội dung trong cuộc điện thoại đó chỉ là một trò đùa ác ý, không phải sự thật. Cô cũng sẽ không trải qua những chuyện vô cùng bi thảm, vẫn có thể tiếp tục cuộc sống yên bình như trước đây.

Mãi cho đến ngày cuối cùng trước khi thi.

Ngày kia chính là cuộc tuyển chọn phân cấp bậc của Thành phố Lộc Xuyên.

Thẩm Kiều định nghỉ ngơi thật tốt, không còn luyện tập đến tận khuya nữa, chỉ múa một lần cuối theo giai điệu ca khúc, bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà.

Mới đi đến cổng trường, cô mở túi xách lấy điện thoại, bỗng nhiên sắc mặt hơi thay đổi.

Chết rồi!

Hình như quên mang giày múa về rồi.

Giày ba-lê là đồ được chuẩn bị từ trước để sử dụng, mặc dù trong nhà có vài đôi dự bị, nhưng đôi này mới được thay vào đầu tuần, bàn chân cũng đã vừa rèn luyện nhuần nhuyễn với nó, hoàn toàn được chuẩn bị cho trận đấu này. Nếu như đột nhiên đổi một đôi giày múa mới, có thể sẽ ảnh hưởng đến trạng thái, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy lúc lên sân khấu.

Thẩm Kiều không chút do dự, nhanh chân trở về tòa nhà nghệ thuật.

Thời gian vẫn còn sớm, các tầng của tòa nhà nghệ thuật đều có phòng học sáng đèn.

Trong phòng nhảy cũng còn người tập luyện, nghe vô cùng sôi động.

Thẩm Kiều khẽ cắn môi, ánh mắt hơi do dự, không tìm thấy đôi giày múa ba lê bị mất, lại vội vàng đi đến phòng thay quần áo.

Nhưng mà, phòng thay quần áo cũng không có.

Cô dần hoảng loạn, đổ hết tất cả đồ trong túi ra ngoài, kiểm tra lại một lần nữa, lật qua lật lại tìm trong tủ treo quần áo.

Không có.

Tất cả đều không có.

Giày múa đi đâu rồi?

Rõ ràng vừa nãy cô còn đi vào cách đây mười mấy phút.

Thẩm Kiều tìm mấy học sinh khác trong phòng vũ đạo để hỏi nhưng ai nấy đều nói không biết, vẻ mặt cô không khỏi trở nên sốt ruột.

Dừng một chút, cô thả tất cả đồ xuống, sau đó đứng dậy, nhanh chân đi tìm giáo viên đồng giảng.

"Thầy ơi, thật sự xin lỗi vì đã mang thêm phiền phức đến cho thầy, em không tìm thấy giày múa ba lê nữa, cũng không nhớ rõ vừa nãy để ở chỗ nào. Xin hỏi có thể kiểm tra camera giám sát được không ạ?"

Giáo viên đồng giảng nhận ra Thẩm Kiều, biết ngày mai cô phải tham gia thi đấu theo lời mời, không nói hai lời, lập tức dẫn cô đến phong an ninh kiểm tra camera giám sát.


Phòng thay quần áo không có camera giám sát.

Nhưng phòng vũ đạo và trên hành lang đều có.

Dựa theo trí nhớ của Thẩm Kiều, chú bảo vệ ấn mở tệp tài liệu nào đó, mở ra video một tiếng trước. Thẩm Kiều bước nhanh đến nhìn năm sáu phút, lập tức tìm được bóng dáng của bản thân.

Hóa ra là cô đưa giày múa ra ngoài, nhưng lại muốn đi sửa váy cho nên đã tiện tay gác túi giày múa sang một bên.

Sau đó, cô đã quên lấy đi.

Có lẽ bây giờ cái túi đó vẫn còn ở chỗ cũ.

Thẩm Kiều mỉm cười với giáo viên và chú bảo vệ, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn thầy ạ. Đã làm phiền rồi."

"Không cần khách sáo. Chúc em đạt được thành tích tốt nhất vào ngày mai."

Nghe vậy, Thẩm Kiều hơi gật mạnh đầu.

Khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, nhưng lại dừng lại ở một vị trí nào đó.

Cô nheo mắt nhìn kỹ một chút, giật mình: "Chú ơi, đó là gì vậy ạ?"

Chú bảo vệ nhìn sang thuận theo hướng tay cô chỉ: "À, cháu nói cái này hả. Đây là video giám sát mấy tuần trước, chú sẽ kiểm tra qua một lần xem có vấn đề gì không, nếu không có vấn đề thì sẽ được lưu trữ."

Camera giám sát của trường chỉ có thể giữ được một tháng.

Sau khi đến hạn sẽ được lưu vào kho ghi chép đĩa mạng.

Thẩm Kiều lắc đầu: "Không phải, ý cháu nói là..."

Trong màn hình giám sát, tại sao Kỳ Ngôn Chu lại đang quét dọn phòng nhảy?

"À cháu nói cậu học sinh này hả? Có thể là học sinh của phòng vẽ tranh ở tầng trên. Lúc dì lao công chưa về, cậu ấy đã quét dọn phòng nhảy cho các cháu một tuần đấy. Rất nhiệt tình."

...

Ngày tiếp theo, vòng đấu loại không xảy ra sai sót gì.

Thẩm Kiều thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo.

Cô khiêu vũ từ nhỏ, bản thân có trình độ hơn người, lúc còn rất nhỏ đã từng theo vũ đoàn lên sân khấu biểu diễn. Kiểu thi dự tuyển cấp thành phố không có khán giả này, ban giám khảo hoàn toàn quyết định điểm số, áp lực cũng ít hơn. Đối với cô thì vượt qua là chuyện dễ dàng. Huống hồ, thầy Đới Tùng Xuân cũng sẽ không đến xem vòng đấu loại, không cần quá xuất sắc, chỉ cần đừng xảy ra sự cố gì là được rồi. Quan trọng vẫn là lịch thi đấu sau đó.

Sau khi kết thúc, Thẩm Kiều thay quần áo xong, đi ra ngoài.

Thẩm Thành Tuấn đã đợi cô trên xe.

"Kiều Kiều thi thế nào rồi?"


Thẩm Kiều vừa mới rửa mặt, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước, lúc cười lên, ánh mắt được giọt nước khúc xạ, vô cùng rực rỡ chói mắt.

Cô gật mạnh đầu với Thẩm Thành Tuấn: "Qua ạ."

Thẩm Thành Tuấn không giống với Diệp Hân, bình thường ăn nói rất cẩn thận, vẻ mặt tương đối nghiêm túc, không nhìn ra được vui buồn: "Không tệ, hôm thi tiếp theo vào lúc nào?"

"Mười ngày sau ạ."

"Vậy không thể lơ là việc luyện tập."

"Vâng!"

Xe con nổ máy, chạy về nhà.

Sân thi đấu cách nhà họ Thẩm hơi xa, Thẩm Kiều nhắm mắt ngủ gật một lát, lúc ngẩng đầu lên lần nữa cũng vừa mới đi đến gần trường.

Trong phút chốc, cô đã nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, vội vàng lên tiếng kêu một câu: "Cha!"

"Sao vậy?"

"Có thể để con xuống ở chỗ này được không? Con muốn về trường lấy ít đồ. Đợi lát nữa con tự về nhà cũng được."

Thẩm Thành Tuấn nhìn cô một chút từ trong kính chiếu hậu, hỏi: "Hôm nay không phải cuối tuần sao? Vẫn có thể đi vào trường hả?"

Thẩm Kiều: "Có thể vào được, có sinh viên nội trú ở trường. Con cũng cầm theo thẻ vào trường."

Nghe vậy, Thẩm Thành Tuấn dừng xe lại bên đường: "Đi đi, nhớ về nhà sớm. Đừng vui đùa quá muộn."

"Được ạ. Cảm ơn cha."

Thẩm Kiều đưa mắt nhìn Thẩm Thành Tuấn lái xe rời đi. Đợi sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà cô không bước vào trường mà lại đi thẳng về phía trước.

Mười phút sau, Thẩm Kiều dừng lại trước cửa của tiệm net kia

Sau đó ngẩng đầu, nhìn thoáng qua biển hiệu.

Lần trước, ở ngay tại chỗ này, Kỳ Ngôn Chu đã ném một cậu học sinh to con ra ngoài...

Cô vội vàng lúc lắc đầu, không tiếp tục nhớ lại nữa, hít sâu một hơi, bước chân vào.

"Soạt —— "

Cửa thủy tinh ở trước mắt tự động mở ra.

Thẩm Kiều bước hai bước vào bên trong, quan sát nhìn bốn phía với vẻ hơi mơ hồ.

Không biết Kỳ Ngôn Chu có ở đây hay không.

Trên thực tế, vừa nãy, cô cũng chỉ lóe lên một suy nghĩ trong đầu, muốn đến đây tìm anh hỏi tình hình một chút.

Cô muốn biết vì sao "Thẩm Kiều" kia lại nói cô đến tìm Kỳ Ngôn Chu giúp đỡ.

Muốn biết rốt cuộc hai người có dây mơ rễ má gì với nhau.


Càng muốn biết vì sao anh lại quét dọn phòng nhảy một tuần?

Mấy ngày khai giảng này, gần như căn phòng đó chỉ có cô sử dụng.

"Người đẹp, lướt web hả?"

Phía trước có một nam sinh đội mũ nhô đầu ra, nghi ngờ nhìn về phía cô.

Thẩm Kiều giật mình trong lòng, xoay người theo phản xạ có điều kiện, xua xua tay, lắp bắp nói: "Không, ờm, cái đó, thật sự xin lỗi, tôi tới tìm người..."

A Tài quan sát Thẩm Kiều từ trên xuống dưới, hai mắt cũng sáng lên theo.

Cô gái trước mặt này, trắng trẻo xinh đẹp, môi hồng răng trắng, cả người hấp dẫn như đóa hoa đào mùa xuân, rất khó để khiến cho đàn ông không nhìn thêm vài lần.

Giọng điệu của A Tài bắt đầu trở nên ngả ngớn mập mờ, mồm miệng dần ngọt xớt: "Tìm người hả? Người đẹp, em tìm ai? Bạn trai à? Tên gì vậy? Khách quen nào của nơi này tôi cũng biết hết, em không cần đi tìm từng chỗ từng chỗ mệt mỏi như vậy đâu."

Thẩm Kiều bị anh ta hù dọa, lúc này lui về sau nửa bước.

"Được, được rồi, tôi đi về trước..."

Vừa dứt lời, cô đã quay người cực kỳ nhanh.

Thật vừa đúng lúc, "bịch" một tiếng, cô va vào người đứng đằng sau.

"Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi..."

Thẩm Kiều che mũi, vừa nói xin lỗi, vừa ngẩng đầu lên nhìn.

Khoảnh khắc đó, cô rơi vào một đôi mắt đen tuyền.

Kỳ Ngôn Chu lạnh lùng, cúi đầu nhìn về phía cô: "Sao cậu lại ở đây?"

"..."

Thế mà lại gặp được!

Không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Thẩm Kiều bị A Tài nói năng ngọt xớt làm cho giật nảy mình, bỗng nhiên nhìn thấy người quen, không tránh khỏi hơi kích động, mặt mày không giấu được sự mừng rỡ, vội vàng nói: "Kỳ Ngôn Chu! Tôi tới tìm cậu!"

Kỳ Ngôn Chu không nói gì, vẫn trừng mắt nhìn cô.

Sau lưng, A Tài cũng nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu, "chậc" một tiếng, trêu chọc: "Kỳ Ngôn Chu, vận may không cạn nhỉ! Có bạn gái xinh đẹp như vậy mà sao trước giờ cất kỹ thế? Cũng không dẫn đến gặp mặt?"

Lời còn chưa dứt, mấy nam sinh không đeo tai nghe trong quán internet đều thi nhau nhổm người lên, dường như muốn nhìn thấy mặt cô.

Dù sao, Kỳ Ngôn Chu cũng nổi tiếng là biết đánh nhau và khó gần ở chỗ này.

Không hề chơi chung một nhóm giống như nam sinh cùng tuổi.

Không ít người biết đến anh, nghe nói một tên mặt lạnh như tiền là anh có bạn gái, ai cũng muốn xem xem nhà gái là thần thánh phương nào.

Một giây sau, Kỳ Ngôn Chu kéo tay Thẩm Kiều một cái, nửa xách nửa kéo cô ra ngoài cửa.

"Cậu mau đi đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương