Chương 14

"Chị đoán xem."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Hòa Nguyệt không trực tiếp trả lời câu hỏi này, ngâm nga một bài hát với nụ cười trên khóe miệng, đi vòng qua Thẩm Kiều, đi về phía phòng ngủ.

Tức khắc, trong phòng khách không còn ai khác.

Không có gì ngoài sự trống rỗng ở lối vào.

Thẩm Kiều xách túi, cau mày nhìn xung quanh vài lần.

Rất rõ ràng, trong nhà vừa được dọn dẹp xong, dọn một vài món đồ trang trí nhỏ để phòng khách được chuyển vị trí, khiến không gian trong phòng khách trở nên thoáng và rộng hơn.

Trong không khí thoang thoảng hương nước xịt phòng mùi chanh, mùi thơm nhưng rất nhẹ và không hăng.

Đáng lẽ Thẩm Hòa Nguyệt phải làm việc này cả ngày, không thể rời khỏi nhà.

Cô ta có thể tìm được thứ gì ở nhà?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lại còn liên quan đến mình?

Hơn nữa, có thể khiến cô ta vui vẻ đến như vậy, không ngại chủ động phá băng, mở miệng nói chuyện, nóng lòng muốn thông báo với cô?

Thẩm Kiều quan sát kỹ lại nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, chỉ có thể bỏ qua.

Mặc kệ Thẩm Hòa Nguyệt vậy.

Gặp chiêu phá chiêu vậy.

...

Thứ năm, bầu trời trong xanh.

Ngày hội thể thao của trường cấp ba Thánh Mẫn chính thức bắt đầu.

Trường có đủ kinh phí dạy học, mọi sự kiện trong khuôn viên trường đều được tổ chức long trọng. Đại hội thể dục thể thao cũng không ngoại lệ. Không chỉ nghỉ học hai ngày để tổ chức, trường học thậm chí còn có phần thưởng xếp hạng, được trao thẳng cho ba học sinh đứng đầu.

Tuy nhiên, hầu hết học sinh trong trường đều có gia cảnh khá giả, tham gia cuộc thi cũng không vì những phần thưởng ít ỏi mà chủ yếu là vì danh dự.

Buổi sáng ngày đầu tiên là lễ nhập học của từng khối, lớp.

Sau khi bài phát biểu của hiệu trưởng kết thúc, radio trường phát khúc quân hành.

Mỗi lớp xuất hiện theo thứ tự.

Lớp 11/11 xếp gần cuối khối 11, còn nhiều thời gian. Các bạn cùng lớp vẫn chưa vào trạng thái, túm năm tụm ba một chỗ, xì xào nói chuyện, khiến đội hình của lớp trông giống như một hình đa giác méo mó.

Thẩm Kiều đứng phía trước hàng, miệng cắn dây buộc tóc và tay chải lại tóc.

Chu Tư Cầm chạy ra ngoài, đi đến bên cạnh cô: "Kiều Kiều, sao rồi? Vẫn cảm thấy khó chịu sao? Nếu không thì để mình nói chuyện lại với lớp phó thể dục, tạm thời thay người khác?"

Có thể vì gần đây suy nghĩ quá nhiều, sáng sớm, Thẩm Kiều phát hiện kỳ sinh lý tháng này đến sớm.

Ban đầu thì không có gì nhưng vì hôm qua Thành phố Lộc Xuyên đột nhiên nóng lên, sau khi luyện tập xong cô lại tình cờ uống một chai nước đá lớn. Bây giờ đã cảm thấy bụng hơi xệ xuống, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Thẩm Kiều chải hai đến ba lần đã buộc tóc xong, mỉm cười với cô ấy, lắc đầu.

"Không sao đâu, dù sao cũng chỉ là vài bước, sau đó cũng không còn hoạt động gì khác. Vào tiết mục là có thể nghỉ ngơi."

Huống chi, người tập múa giống như cô, nếu có thi đấu hay biểu diễn vào đúng kỳ sinh lý, thì có khó chịu hơn nữa cũng phải chịu.

Thẩm Kiều đã quen với việc vượt qua các loại khó khăn từ lâu.


Chu Tư Cầm nhìn thời gian, lại kiểm tra nhiệt độ trên mu bàn tay Thẩm Kiều, xác định cô vẫn ổn, trên người cũng không có mồ hôi lạnh, mới nói: "Vậy cũng được, dù sao cũng đừng cố gượng."

"Cảm ơn Cầm Cầm."

Hai người mỉm cười với nhau.

Một lát sau, Chu Tư Cầm liếc mắt nhìn phía trước: "A, đến lớp Kỳ Ngôn Chu rồi."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Thẩm Kiều ngước mắt lên nhìn theo phản xạ.

Vị trí của họ vẫn cách bàn chủ tịch một quãng khá xa, đằng trước toàn đầu là đầu.

Để nhìn rõ lớp đang bước vào sân, phải kiễng chân lên.

Chu Tư Cầm không nhịn được chọc vào cánh tay cô, kề sát tai cô, trêu khẽ: "Sao hả? Còn nói là không để ý sao? Bạn học Thẩm Kiều, người ta bước vào sân đã khiến cậu chú ý đến thế rồi sao?"

Nói xong, gương mặt tái nhợt của Thẩm Kiều thoáng cái đã đỏ bừng.

"... Cậu đừng có nói nhảm nữa. Để người ta nghe thấy thì không tốt đâu."

Chẳng qua, công bằng mà nói, hình như bản thân mình quả thực đã chú ý đến Kỳ Ngôn Chu quá nhiều. Nhưng cô phải cố gắng vì không muốn tương lai trong miệng "Thẩm Kiều" trở thành sự thật.

Cho dù chỉ là bạn học, nếu Kỳ Ngôn Chu thật sự chết vì cô, cô vẫn sẽ cảm thấy đau lòng và cảm thấy vô cùng hối hận.

Từ giọng nói của "Thẩm Kiều" trong điện thoại, có thể nghe thấy rất nhiều manh mối và sở hở.

Dù sao đi nữa, cô cũng phải cứu anh.

Thế nên, dường như toan tính ở bất cứ lúc nào cũng là bản chất của con người.

Thẩm Kiều gật đầu, tự mình thuyết phục trong lòng.

Tuy nhiên, nhiệt độ trên mặt không thể hạ xuống trong chốc lát, vì vậy cô chỉ có thể xòe năm ngón tay ra, dùng tay làm quạt, quạt để nhiệt độ ở hai má hạ xuống.

...

Không lâu sau, lớp trước đã đi xong.

Đến lượt lớp 11/11 ra sân.

Đứng đầu hàng, Thẩm Kiều hít sâu một hơi, giương thẳng cánh tay, giơ thẳng lá cờ của lớp trước mặt cô và bước lên trước.

Bước chân của cô như như bình thường, tuy có lực nhưng không có loại cảm giác nghiêm nghị và trang trọng, nhiều hơn là sự thoải mái. Nhìn từ xa, môi hồng răng trắng, tay chân thon thả, đầu ngẩng cao, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước từng bước như một con thiên nga trắng ưu tú.

Không cần bất cứ lý do gì, chỉ cần Thẩm Kiều xuất hiện, ánh mắt của mọi người sẽ dần dần tập trung vào cô.

Hứa Manh đứng bên cạnh Thẩm Hòa Nguyệt, khẽ cảm thán: "Chậc, chị cậu đẹp thật đấy."

Thẩm Hòa Nguyệt cười chế nhạo, nhưng lại không tức giận một cách khác thường.

"Xinh đẹp thì có tác dụng gì cơ chứ? Không phải là cũng bị bỏ rơi sao... mệnh tốt quan trọng hơn."

Hứa Manh chớp mắt, có phần bối rối: "Ý của cậu là?"

"Không có gì. Sau này cậu sẽ biết."

"Cái gì thế, Nguyệt Nguyệt, cậu còn úp úp mở mở với mình sao..."

"..."

Bên kia sân, Kỳ Ngôn Chu đang chuẩn bị vận động, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bàn chủ tịch, không rời mắt chút nào.

Chỉ khi không có ai chú ý, anh mới có thể không kiêng không sợ mà nhìn Thẩm Kiều chăm chú.

Quãng đường hơn chục mét ngắn ngủi, cô vừa bước trên đường chạy nhựa thưa thớt và tầm thường nhưng cô vẫn bước vào mũi tim của anh một cách chuẩn xác.


Kỳ Ngôn Chu thừa nhận, anh thực sự say mê cô phát điên.

Nhưng mà, không được.

Không cần biết tại sao Thẩm Kiều lại tiếp cận anh, dù cô tò mò hay thấy thú vị, để giết thời gian và buồn chán, cho dù lý do là gì, anh cũng phải đẩy cô ra và không được mềm lòng.

Anh không thể cho Thẩm Kiều bất cứ thứ gì.

...

Lễ nhập học kết thúc.

Tất cả các cuộc thi bắt đầu.

Chủ nhiệm lớp tuyên bố giải tán nhưng học sinh nào không tham gia thi đấu thì cũng không được rời khỏi sân vận động. Hoặc là đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, hoặc là đi xem trận đấu cổ vũ cho các học sinh khác.

Thẩm Kiều sắp thi, vì vậy cô không thể tham gia vận động thể thao.

Trước đó Chu Tư Cầm ghi tên tham gia thi đấu hạng mục cầu lông cá nhân nhưng đấu đến bán kết đã bị loại, chưa vào chung kết, cũng coi như là không có hạng mục.

Cả hai đơn giản đi sang một phía, tìm một gốc cây, đồng thời ngồi xuống.

Chu Tư Cầm: "Kiều, cảm thấy tốt hơn chưa? Bụng còn đau không? Có cần mình đi lấy một cốc nước ấm đến cho cậu không?"

Thẩm Kiều lắc đầu, khẽ mỉm cười: "Không cần, đã đỡ hơn nhiều rồi."

Nói một vài câu trò chuyện vớ vẩn.

Cách đó không xa, đột nhiên vang lên tiếng hoan hô dữ dội.

"Kỳ Ngôn Chu!"

"Kỳ Ngôn Chu cố lên!"

"..."

Thẩm Kiều và Chu Tư Cầm liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn sang phía phát ra âm thanh.

Xem tư thái đó, hướng đó chắc là nhảy cao, xà ngang đã được dựng lên nhưng xung quanh có rất nhiều người, che khuất mọi tầm nhìn.

Chu Tư Cầm: "Muốn đến xem không?"

"À..."

Thẩm Kiều hơi do dự.

Chu Tư Cầm mỉm cười: "Được rồi, được rồi, mình biết cậu lo lắng gì, coi như là xem trận thi đấu của bạn bè là được. Không phải trước đây người ta đến xem trận thi đấu của cậu sao? Có qua có lại, cũng nên đến cổ vũ cậu ấy. Mình bảo đảm mình sẽ không trêu cậu! Đi thôi!"

Vừa nói, cô ấy vừa kéo Thẩm Kiều đứng dậy, sải bước tới đó.

Rất nhanh, hai người đã nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu bên cạnh xà ngang.

Anh đang mặc bộ đồng phục học sinh ngắn tay với mã số vận động viên trên người.

Môi mỏng mím nhẹ, mắt cụp xuống rồi vô cảm đứng đó như thể đang chờ hiệu lệnh tiếp theo của trọng tài.

Sau khi quen biết nhiều tháng, so sánh với một số người khác và lấy chiều cao của chính mình để tham khảo, Thẩm Kiều đoán Kỳ Ngôn Chu cao khoảng 1m85 trở lên, gần như cao bằng mấy người cao to 1m9 trong đội bóng rổ của trường, ít nhất cũng phải 86, 87.

Hơn nữa, tỷ lệ cơ thể anh tất tốt, tay chân thon dài, dáng người cao ngất. Đứng trong đám đông, tựa như hạc giữa bầy gà, khiến mọi người chú ý đến anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tìm một khe hở, Chu Tư Cầm đã nhanh chóng hỏi thăm tin tức từ các cô gái bên cạnh.


Một lát sau, cô ấy lặng lẽ nói với Thẩm Kiều: "Bây giờ mới là vòng thi đầu tiên, vẫn may, lát nữa nâng sào lên mới phấn khích."

Thẩm Kiều gật đầu.

Suy nghĩ một chút, Chu Tư Cầm lại nói thêm: "Cậu nói xem, tại sao Kỳ Ngôn Chu lại tham gia cuộc thi, nhìn biểu cảm đó của cậu ấy, dường như cậu ấy không có hứng thú với loại cuộc thi này... có phải vì tiền không?"

"Cầm Cầm, đừng nói những lời như vậy."

Lần trước ở nhà ăn, hai người lén lút tán gẫu, tình cờ bị Kỳ Ngôn Chu nghe thấy rồi.

Lần này nếu lại bị người khác nghe thấy, chưa nói đến chuyện khác, nói chuyện sau lưng người ta quá nhiều lần sẽ luôn làm tổn thương lòng tự trọng.

Chu Tư Cầm "Ồ" một tiếng: "Được rồi, mình biết rồi."

Cả hai bắt đầu tập trung xem trận đấu.

Không có nhiều nam sinh tham gia thi nhảy cao, hết vòng này đến vòng khác, tốc độ rất nhanh.

Những mốc độ cao ban đầu nhanh chóng trôi qua một cách êm đẹp.

Sau khi vị trí của xà ngang được điều chỉnh lên 1m73, sai sót bắt đầu tăng lên nhiều. Đâm vào xà, đụng xà, móc chân vào xà và ngã, gây nên đủ trò cười.

Chỉ có mỗi mình Kỳ Ngôn Chu, vòng nào cũng đều rất ổn định, mặt không chút thay đổi, dễ dàng vươn người qua xà, đến cả tư thế đáp xuống cũng đẹp không chê được.

Đột nhiên, Thẩm Kiều nhớ đến cảnh tượng ở lối vào tiệm nét.

Anh nắm cằm một nam sinh khác, ánh mắt tàn nhẫn mà ném người ra khỏi cửa như ném rác.

Một loạt động tác uyển chuyển mượt mà, cũng đẹp đẽ và bình tĩnh như vậy.

Thế… Kỳ Ngôn Chu... rốt cuộc là kiểu người gì?

Người như vậy, trong tình huống nào, xảy ra chuyện gì mới bị thương đến chết?

Cô khẽ mím môi, cân nhắc.

Nhưng trong nháy mắt, thanh xà đã cao tới 1m8.

Người tham gia thi đấu chỉ còn lại bốn người.

Kỳ Ngôn Chu giơ tay ra hiệu với trọng tài, từ bỏ cơ hội nhảy thử, trực tiếp nhảy mốc 1m83.

Điều này có nghĩa là nếu anh không qua được mốc một mét tám mươi ba thì anh sẽ không lấy được một trong ba hạng đứng đầu, cũng không thể lấy được phần thưởng của cuộc thi.

Những người đứng xem xung quanh ồ lên.

Chu Tư Cầm: "Tại sao? Không phải là đùa quá lố chứ? Mình thấy mấy bạn nam khác cũng giỏi lắm, không nhất thiết phải nhảy vượt mốc 1m8. Kỳ Ngôn Chu làm như thế, nếu như lát nữa nhảy không qua được, không phải là sẽ lúng túng sao."

Thẩm Kiều giương mắt, cong khóe môi, lắc đầu, dịu dàng nói: Không đâu."

"Gì?"

"Kỳ Ngôn Chu sẽ không thất bại đâu, chắc chắn cậu ấy sẽ lấy được hạng nhất."

"..."

Quả nhiên, ba nam sinh còn lại lần lượt thất bại ở mốc 1m8 và 1m81. Chỉ còn lại hai lần nhảy cuối cùng của Kỳ Ngôn Chu, để quyết định thứ hạng cuối cùng.

Anh bước lên trước, lắc lắc cổ chân.

Các nữ sinh xem trận đấu đều rất hào hứng.

Người khá to gan thì trực tiếp reo hò cổ vũ.

"Kỳ Ngôn Chu! Cố gắng lên! Kỳ Ngôn Chu!"

"Kỳ Ngôn Chu, nhất định sẽ vượt qua!"

Bầu không khí trở nên sôi động.

Chu Tư Cầm rất thích tham gia vào những chỗ náo nhiệt, lập tức hô to: “Kỳ Ngôn Chu! Cố lên nhé!"

Không ngờ, một giây sau, Kỳ Ngôn Chu nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt anh chính xác rơi vào chỗ Chu Tư Cầm và Thẩm Kiều đang đứng.

Anh liếc mắt nhìn Thẩm Kiều một cái.


Thẩm Kiều: "... Cố gắng lên."

Trước mặt mọi người, cô quá xấu hổ, không thể hô to được. Chẳng qua, người trong cuộc đã nhìn sang, dù sao cũng phải thể hiện thái độ, nên cô dùng khẩu hình miệng.

Kỳ Ngôn Chu thu hồi ánh mắt, vặn cổ, bắt đầu chạy lấy đà.

"Vù..."

Tiếng gió như lưỡi dao.

Người thiếu niên căng thắt lưng, dáng người vẽ thành một vòng cung, nhảy qua xà ngang, nặng nề đáp xuống đệm vô cùng gọn gàng êm ái.

"Bíp!"

Ngay lúc này, trọng tài nổi hồi còi ra hiệu thông qua.

Tiếng vỗ tay từ phía sau vang lên.

Xung quanh, dường như chỉ có Kỳ Ngôn Chu là người ngoài cuộc, đến cười cũng không cười, đến nơi đăng ký xem lại kết quả, sau khi ký tên xác nhận liền rời khỏi địa điểm nhảy cao, không để người khác vào mắt.

Chu Tư Cầm nhìn bóng lưng đẹp trai của anh, không khỏi thở dài: "Anh chàng này, quá tuyệt... Chẳng trách tính tình kỳ lạ còn đáng sợ như vậy mà vẫn có rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ."

Thẩm Kiều mỉm cười, im lặng.

Hai người trở lại bóng cây.

Vừa rồi đứng dưới ánh mặt trời lâu như vậy, Thẩm Kiều lại bắt đầu cảm thấy bụng dưới đau nhức, đành phải cắn chặt môi, che bụng, làm giảm cơn đau.

Chu Tư Cầm lại chạy về tòa nhà dạy học, định rót một cốc nước nóng cho cô.

Ai mà ngờ, trên đường, không biết Kỳ Ngôn Chu đi ra từ góc nào, ngăn trước mặt cô ấy.

Bước chân của Chu Tư Cầm đột ngột ngừng lại, kinh ngạc nhìn Kỳ Ngôn Chu: "Kỳ Ngôn Chu? Có chuyện gì vậy?"

Kỳ Ngôn Chu: "Thẩm Kiều không khỏe à?"

"Sao cậu biết?" Cô ấy càng ngạc nhiên.

"..."

Trên thực tế, khi Kỳ Ngôn Chu liếc cô từ xa trước lượt nhảy cuối cùng, anh đã cảm thấy sắc mặt cô không đúng lắm, đôi môi cũng tái nhợt hơn thường ngày.

Anh im lặng không nói gì, Chu Tư Cầm cũng không rảnh dây dưa với anh, cô ấy nói thẳng: "Cậu ấy đau bụng. Tôi đi lấy nước cho cậu ấy, đi trước đây."

Nói xong, cô ấy sải chân bước qua.

....

Khoảng mười phút sau, Chu Tư Cầm cầm một cốc nước, về bên cạnh Thẩm Kiều.

Lúc này Thẩm Kiều càng ngày càng cảm thấy khó chịu, đầu óc choáng váng, trên trán cũng dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.

Miễn cưỡng uống vài ngụm nước ấm, nhưng vẫn không thấy đỡ hơn.

Chu Tư Cầm thở dài, nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô lên khỏi mặt đất: "Đi thôi, đến phòng y tế nằm đi."

Thẩm Kiều gật đầu, nghe lời đứng dậy.

Chu Tư Cầm dìu cô, từ từ đi ra khỏi khu vực sân vận động, đi đến đường dành cho người đi bộ.

Phòng y tế nằm ở phía sau dãy nhà dạy học, còn phải băng qua một đoạn đường.

Thẩm Kiều thật sự rất khó chịu, mới di chuyển một lát thôi mà cả người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cô không có sức để tiếp tục bước đi, yếu ớt nói: "Hay là, chúng ta ngồi nghỉ ở đây một lát đi? Mình đi từ từ chắc sẽ đỡ hơn."

Chu Tư Cầm cau mày.

Còn chưa kịp nói thì Kỳ Ngôn Chu đã lại xuất hiện như một bóng ma sau hàng cây ở hai bên đường mòn.

Anh bước đến bên cạnh Thẩm Kiều, cúi đầu quan sát cô.

Thẩm Kiều: "...?"

Kỳ Ngôn Chu xoay người, đưa lưng về phía cô, ngồi xuống: "Lên đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương