Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Cùng Thần Bóng Tối
-
Chương 9: Nguyên tố ma pháp
“Oa….”
Các kỵ sĩ khiếp sợ nhìn cô gái tóc đen nhỏ nhắn này.
Không ai thấy rõ động tác của nàng cả.
Khi bọn họ lấy lại tinh thần, nàng đã đâm chết anh quái, cứu tiểu công tước, sau đó mặt không thay đổi ném lại kiếm cho chủ nhân của nó.
Ngầu thật!
Tia sáng đầu tiên chiếu vào rừng Mộ Nhật.
Ylang thật trong túi cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trao đổi rồi!
Ylang về thân thể của mình, tiếp nhận đống chuyện ác ma để lại.
Một cảm giác nhức mỏi kinh khủng truyền đến từ cánh tay phải. Phần từ vai đến hổ khẩu đều đang nảy lên. Cả mặt trong cánh tay như bị rót đầy nước thép nung đỏ, nóng rát và đau nhức. Động tác vừa rồi của hắn vượt xa phụ tải của thân thể nàng.
Trong đầu nàng vẫn đang quanh quẩn lời thì thầm của ác ma với Vinár.
“Ngươi thuộc về ta…”
Nàng không muốn nghĩ xem bây giờ Vinár đang cảm thấy thế nào.
Vừa lấy lại tinh thần, nàng thấy từng tia Thần quang sáng lạn xuất hiện từ thanh trường kiếm trong tay các kỵ sĩ, bay thẳng về đây!
Ylang cả kinh ngừng thở, vô thức hơi cong đầu gối.
Đang định ôm đầu, nàng lại thấy Thần quang cũng không tập kích nàng. Nó bay qua đỉnh đầu nàng, hướng về không khí phía sau.
Quay đầu nhìn lại, chỗ đó có một đám sương hơi đen lạnh băng đang nhanh chóng biến mất.
“Trời ạ! Ở đây có lực lượng hắc ám!”
“Thánh quang trên cao! Xin Nữ Thần ban cho con lực lượng, tiêu diệt mọi tà ác!”
Các kỵ sĩ phấn khởi như tiêm máu gà.
Lòng Ylang chợt nhảy dựng.
Ác ma sau khi trở về bản thể có thể bị sức mạnh Ánh Sáng dò xét được!
Nàng khẩn trương nhìn chằm chằm vào giữa không trung.
Sự tấn công của Thần quang rơi vào khoảng không. Ác ma đã rời đi, Thần quang không bắt được gì, biến mất trong cánh rừng sáng sớm.
Ylang trộm thở dài.
Không ai hoài nghi Ylang cả, bởi nàng vừa dùng bảo kiếm thêm thánh quang đánh chết một sinh vật tà ác.
“Ôi trời ạ, đó nhất định là linh hồn tà ác của nó!”
Các kỵ sĩ cùng giơ kiếm băm thi thể anh quái thành bùn.
Ylang ngừng căng thẳng, sau khi bình tĩnh lại, một chuyện quan trọng khác chiếm trọn ý nghĩ của nàng. Sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, lao như bày vào trong xe ngựa.
“Ylang!” Tiểu công tước đang thừ người lấy lại tinh thần, nhấc chân dài đuổi theo nàng.
Soạt soạt soạt…
Cậu đập thùng xe, giọng vội vàng: “Cô sao vậy?”
Ylang đang ngồi ở bồn cầu vừa thẹn vừa giận: “Đi đi!”
Tiểu công tước nghẹn lại.
Được rồi, đây là lần thứ hai cô gái tóc đen này bảo cậu biến.
Lần này, trong lòng cậu không tức giận chút nào, đầu óc hơi ngốc ngốc, bên tai phảng phất còn vang giọng của nàng.
“Ngươi thuộc về ta.”
Thật giống lời thì thầm của ác ma trong truyền thuyết, câu hồn đoạt phách.
Các kỵ sĩ nhanh chóng phát hiện, dưới tấm bia đá cũng không phải là cái hố. Đây là một lối đi sâu thẳm không thấy cuối.
Ở đây có dấu vết của người cũ, rễ cây mục nát rậm rạp. Trong khu vực âm u ẩm ướt này, không biết có bao nhiêu sinh vật tà ác đang rục rịch.
Hai kỵ sĩ về thủ đô báo tin, các kỵ sĩ còn lại quyết định giữ vững vị trí thông đạo, bảo vệ cư dân trấn nhỏ gần đó.
“Chiến đấu vì Nữ Thần Ánh Sáng!”
“Vì Nữ Thần Ánh Sáng!”
Tiếng hô kích động lòng người truyền vào trong xe ngựa.
Ylang giải quyết họa lớn trong lòng xong, thở dài một hơi, ngồi ở mép giường, cảm nhận trạng thái của mình.
Đêm qua chất lượng giấc ngủ của ác ma rất kém, giờ cả người đau, hơi bị sái cổ.
Một chiêu cứu vớt Vinár vừa nãy lại càng tiêu hao hết sức lực của nàng. Nàng cảm thấy cánh tay phải đã không thuộc về mình.
Đói ghê.
Ylang thõng hai tay, mệt mỏi đi xuống xe.
Thấy nàng lại gần, các kỵ sĩ vô thức đứng thẳng lưng, chia sang hai bên.
Ylang: “…”
Bọn họ định lại để cho nàng có “võ nghệ cao cường” xung phong, đối phó anh quái à?
Ylang nhìn quanh, tìm kiếm đạo sư James xin giúp đỡ.
Vị trí thức nhiệt tình đã ném việc nhỏ vừa nãy đến tận sau đầu. Ông đang nghiên cứu tấm bia đá, nhìn thấy Ylang xuống xe, vội vàng vẫy tay với nàng: “Nhanh, cầm theo cuốn da dê và bút lông vũ tới đây! Trời ạ, đây là một phương trình mới chưa từng được thấy!”
Ylang đang định cất bước, một kỵ sĩ vốn quay lưng về phía nàng bỗng bước tới.
Thân hình của người này cao hơn người khác một chút, khí thế nặng nề, mang theo cảm giác áp bách.
Dưới mặt nạ màu vàng kim, đôi mắt xanh biếc tỏa ra ánh lạnh lùng.
“Loong coong…”
Trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng Ylang.
Tròng mắt Ylang co rút lại, toàn thân căng thẳng!
Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ bị người nhìn ra dị thường gì ư?
“Ylang Lynn. Mười lăm tuổi, bình dân, chưa từng được huấn luyện quân sự.” Giọng nói anh ta trầm thấp, “Tuyệt đối không thể có thân thủ như vậy. Nếu ngươi không có một lời giải thích hợp lý, ta coi như ngươi là thích khách nước khác phái tới, xử quyết ngươi ngay tại chỗ.”
Ẩn trong đôi mắt xanh biếc là sát khí hàng thật giá thật.
Cảm giác nguy cơ mạnh mẽ lại khiến cho Ylang dựng phần lông tơ sau lưng.
Đối mặt lưỡi dao sắc bén cùng sát ý như vậy, không ai có thể mặt không đổi sắc mà nói dối, Ylang đương nhiên cũng không làm được.
Nàng mấp máy môi, ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn đối phương: “Kỵ sĩ đại nhân tôn kính, cha tôi – Joe Lynn – từng là thị vệ của đại công tưới Howard. Lúc chưa mất đi hai chân, ông là một vị kiếm sĩ vô cùng lợi hại.”
Đây là sự thật.
Trong mắt đen chứa mịt mờ hơi nước, nàng tự giễu: “Cha tôi từng vì bảo vệ đại công tước mà mất đi hai chân. Hôm nay con gái của ông bảo vệ con trai của đại công tước, chẳng lẽ lại phải mất đi tính mạng ư?”
Đây cũng là sự thật.
Dùng hai cái sự thật, nói dối để người khác ra một kết luận sai lầm: kiếm thuật của nàng học từ cha.
Vinár vội vàng chạy đến, đứng bên người Ylang.
“Điều cô ấy nói là thật 100%.” Vinár dồn dập nói.
Ylang hơi giật mình phát hiện, trước mặt kỵ sĩ đeo mặt nạ màu vàng kim này, Vinár ẩn chút khí thế.
“Vinár,” Kỵ sĩ mắt xanh chậm chạp lại trịnh trọng, “Cậu bảo đảm cho cô ta ư?”
“Đúng vậy.” Vinár không do dự chút nào.
Kỵ sĩ cất thanh trường kiếm, quay người rời đi.
“Anh ta là ai?” Ylang nghi hoặc nhìn bóng lưng kỵ sĩ.
“Suỵt…” Vinár nhẹ nhàng lắc đầu.
Chuyện nhỏ vừa xảy ra thoáng giảm bớt sự xấu hổ giữa Ylang và Vinár.
Ylang nghiêng đầu quan sát tiểu công tước, nghĩ thầm: Ơn cứu mạng đổi ba phần bò bít-tết, có lẽ không quá phận nhỉ? Mặc dù là ác ma ra tay cứu người, nhưng thứ bị tiêu hao là thể lực của nàng, bị tổn thương cũng là cơ thể của nàng
Như đọc được tiếng lòng nàng, Vinár trầm giọng: “Ơn cứu mạng tôi sẽ không quên. Yêu cầu của cô, tôi sẽ thận trọng cân nhắc. Nhưng việc đó rất khó khăn.”
“Hả?” Ylang sửng sốt.
Nàng còn chưa mở miệng mà?
Vinár nhanh chóng rời đi, bóng lưng có chút chật vật.
Vậy là… khỏi bít-tết rồi?
Ylang mất hết can đảm.
Nàng sa sút tinh thần mà rũ mắt, như du hồn mà đi đến bên đạo sư James.
Vị đạo sư nguyên tố ma pháp thông minh tuyệt đỉnh này đã rửa sạch tấm bia đá, phương trình khắc trên tấm bia đá đối xứng đẹp đẽ, liếc nhìn lại tựa như một hình lớn phức tạp.
Ánh mắt Ylang bỗng dừng lại.
Lúc trước nhìn phương trình, nàng toàn bị những ký hiệu khủng bố đại biểu cho các số sau mười chi phối, đầy đầu chỉ có cảm giác gào khóc thảm thiết. Nhưng hôm nay, chúng được khắc trên một tấm bia đá phong cách cổ xưa, khiến nàng vô thức không để ý đến bộ phận, chỉ nhìn chỉnh thể.
Nhìn như vậy, nó thật sự có một vẻ đẹp kỳ dị.
“Đạo sư,” Ylang hỏi, “Có phải những phương trình mà chúng ta học đều đã bị dò xét vô số lần không?”
“Đương nhiên!” James vuốt quả đầu bóng loáng, “Cuốn da dê chỉ có thể bảo tồn mấy chục năm, điều hôm nay thấy đều là tài phú quý giá từng đời tổ tiên truyền lại cho chúng ta đấy! Đương nhiên, trước mắt chúng ta lúc này là mẫu nguyên thủy mấy ngàn năm trước. Ôi, theo ghi lại, đó là thời đại sáng lạn nhất của nguyên tố ma pháp, ma pháp sư mạnh nhất thậm chí có thể đóng băng biển rộng!”
Ylang thầm nghĩ, vậy nên những phương trình ta tiếp xúc được bây giờ đều biến dạng trong quá trình truyền lại.
Tuy con số và ký hiệu không thay đổi, nhưng rõ ràng chúng đã mất điều rất quan trọng.
Tấm bia đá trước mắt không giống, phương trình bên trên là một chỉnh thể, có một quy luật vận hành đặc biệt.
Ylang nhìn chằm chằm vào nó, tim đập càng lúc càng nhanh, trong thân thể xuất hiện dòng điện tí ti, cảm thấy có thứ gì được miêu tả sinh động.
Là cái gì nhỉ…
James nhìn thấy học sinh của mình say sưa xem phương trình ma pháp, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Làm nhà giáo, điều ông mong muốn cũng chỉ đến vậy.
Mỗi lần Vinár định mở miệng nói chuyện thì bị ông túm sang bên, cấm cậu lên tiếng quấy rầy Ylang đang chăm chú.
Tiểu công tước: “…” Hình như địa vị của mình ngả xuống theo sườn đồi.
Sau một hồi lâu.
Có một kỵ sĩ nói với đồng bạn: “Ném lương khô sang đây cho tôi!”
Ylang chợt phát hiện một chuyện.
Nàng mở to hai mắt, nhẹ nhàng hít một hơi.
“Chẳng lẽ em phát hiện cái gì ư?” Đạo sư James kích động không thôi.
“Lương khô.” Ylang nói.
James: “…”
Chăm sóc tốt hai đứa trẻ này là nhiệm vụ của ông. Ông vui vẻ đi về xe ngựa của mình, lấy ra ba túi lương khô.
“Ném cho em với.” Ylang hô.
James ném lương khô thành một đường vòng cung.
Ylang tiện tay bắt được nó, trong mắt đen xuất hiện ánh nhấp nháy
James vừa nhìn đã biết rõ đây là hào quang trí tuệ. Ông cầm vạt bào pháp sư, chạy tới trước mặt Ylang: “Thế nào? Phát hiện cái gì à?”
Vị đạo sư nhiệt tình yêu ma pháp này cũng không lấy việc nhờ học sinh thỉnh giáo làm hổ thẹn. Ông thường nói, ở lĩnh vực ma pháp, ai cũng chỉ là trẻ con.
Ylang đang định mở miệng trả lời, bỗng nhiên ánh mắt ngẩn ngơ, giơ túi lương khô xuống dưới mũi hít hà.
“Trời ạ, đây là thịt bò!” Nàng hô.
Lương khô lại là thịt bò?!
Phát hiện mới gì, phương trình nguyên tố ma pháp gì chứ, ném hết mọi thứ ra sau đầu đã.
Nàng mở dây túi, lấy một miếng thịt bò khô nhét vào trong miệng.
“Huhuhu… Ngoao! Hự hự! Ngon quá đi!”
James giật giật khóe mắt.
Vinár cong ngón trỏ chống môi dưới, mỉm cười quay lưng đi. Cậu phát hiện, lòng mình lại rung động lần nữa. Sao nàng lại có thể như vậy, lạnh lùng và đáng yêu có thể cùng xuất hiện trên một người ư?
Sau khi gặm hết một cái thịt bò khô, Ylang nhìn hai bên, phát hiện không ai chú ý mình, lập tức buộc miệng túi, lặng lẽ giấu thịt bò khô chưa ăn hết vào trong ngực.
Thịt đùi bò hun khói, vừa chín lại thơm nức, phải mang về nhà cho Nicole và lão Lynn cùng nếm!
Ăn hết thịt, nên làm việc.
“Khụ khụ, đạo sư James, đúng là em có lĩnh ngộ được một chút. ” Ylang thẳng phần ngực giấu thịt bò khô, duỗi một tay.
Mặc kệ mọi thứ xung quanh, quên rằng ma pháp khó thế nào, quên phương trình phức tạp đến nhường nào, chỉ bằng bản năng và trực giác, cảm nhận quy luật vận hành trong đồ án…
“Nước.”
Tinh thần lực tập trung trong nháy mắt, sau đó đột nhiên tan rã.
Một giọt nước nhỏ đến gần như không nhìn thấy xuất hiện trong lòng bàn tay Ylang.
“Ôi!” James khiếp sợ bịt miệng lại, khóe mắt tràn nước, “Trời ạ! Em làm vậy kiểu gì thế!”
Các kỵ sĩ khiếp sợ nhìn cô gái tóc đen nhỏ nhắn này.
Không ai thấy rõ động tác của nàng cả.
Khi bọn họ lấy lại tinh thần, nàng đã đâm chết anh quái, cứu tiểu công tước, sau đó mặt không thay đổi ném lại kiếm cho chủ nhân của nó.
Ngầu thật!
Tia sáng đầu tiên chiếu vào rừng Mộ Nhật.
Ylang thật trong túi cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trao đổi rồi!
Ylang về thân thể của mình, tiếp nhận đống chuyện ác ma để lại.
Một cảm giác nhức mỏi kinh khủng truyền đến từ cánh tay phải. Phần từ vai đến hổ khẩu đều đang nảy lên. Cả mặt trong cánh tay như bị rót đầy nước thép nung đỏ, nóng rát và đau nhức. Động tác vừa rồi của hắn vượt xa phụ tải của thân thể nàng.
Trong đầu nàng vẫn đang quanh quẩn lời thì thầm của ác ma với Vinár.
“Ngươi thuộc về ta…”
Nàng không muốn nghĩ xem bây giờ Vinár đang cảm thấy thế nào.
Vừa lấy lại tinh thần, nàng thấy từng tia Thần quang sáng lạn xuất hiện từ thanh trường kiếm trong tay các kỵ sĩ, bay thẳng về đây!
Ylang cả kinh ngừng thở, vô thức hơi cong đầu gối.
Đang định ôm đầu, nàng lại thấy Thần quang cũng không tập kích nàng. Nó bay qua đỉnh đầu nàng, hướng về không khí phía sau.
Quay đầu nhìn lại, chỗ đó có một đám sương hơi đen lạnh băng đang nhanh chóng biến mất.
“Trời ạ! Ở đây có lực lượng hắc ám!”
“Thánh quang trên cao! Xin Nữ Thần ban cho con lực lượng, tiêu diệt mọi tà ác!”
Các kỵ sĩ phấn khởi như tiêm máu gà.
Lòng Ylang chợt nhảy dựng.
Ác ma sau khi trở về bản thể có thể bị sức mạnh Ánh Sáng dò xét được!
Nàng khẩn trương nhìn chằm chằm vào giữa không trung.
Sự tấn công của Thần quang rơi vào khoảng không. Ác ma đã rời đi, Thần quang không bắt được gì, biến mất trong cánh rừng sáng sớm.
Ylang trộm thở dài.
Không ai hoài nghi Ylang cả, bởi nàng vừa dùng bảo kiếm thêm thánh quang đánh chết một sinh vật tà ác.
“Ôi trời ạ, đó nhất định là linh hồn tà ác của nó!”
Các kỵ sĩ cùng giơ kiếm băm thi thể anh quái thành bùn.
Ylang ngừng căng thẳng, sau khi bình tĩnh lại, một chuyện quan trọng khác chiếm trọn ý nghĩ của nàng. Sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, lao như bày vào trong xe ngựa.
“Ylang!” Tiểu công tước đang thừ người lấy lại tinh thần, nhấc chân dài đuổi theo nàng.
Soạt soạt soạt…
Cậu đập thùng xe, giọng vội vàng: “Cô sao vậy?”
Ylang đang ngồi ở bồn cầu vừa thẹn vừa giận: “Đi đi!”
Tiểu công tước nghẹn lại.
Được rồi, đây là lần thứ hai cô gái tóc đen này bảo cậu biến.
Lần này, trong lòng cậu không tức giận chút nào, đầu óc hơi ngốc ngốc, bên tai phảng phất còn vang giọng của nàng.
“Ngươi thuộc về ta.”
Thật giống lời thì thầm của ác ma trong truyền thuyết, câu hồn đoạt phách.
Các kỵ sĩ nhanh chóng phát hiện, dưới tấm bia đá cũng không phải là cái hố. Đây là một lối đi sâu thẳm không thấy cuối.
Ở đây có dấu vết của người cũ, rễ cây mục nát rậm rạp. Trong khu vực âm u ẩm ướt này, không biết có bao nhiêu sinh vật tà ác đang rục rịch.
Hai kỵ sĩ về thủ đô báo tin, các kỵ sĩ còn lại quyết định giữ vững vị trí thông đạo, bảo vệ cư dân trấn nhỏ gần đó.
“Chiến đấu vì Nữ Thần Ánh Sáng!”
“Vì Nữ Thần Ánh Sáng!”
Tiếng hô kích động lòng người truyền vào trong xe ngựa.
Ylang giải quyết họa lớn trong lòng xong, thở dài một hơi, ngồi ở mép giường, cảm nhận trạng thái của mình.
Đêm qua chất lượng giấc ngủ của ác ma rất kém, giờ cả người đau, hơi bị sái cổ.
Một chiêu cứu vớt Vinár vừa nãy lại càng tiêu hao hết sức lực của nàng. Nàng cảm thấy cánh tay phải đã không thuộc về mình.
Đói ghê.
Ylang thõng hai tay, mệt mỏi đi xuống xe.
Thấy nàng lại gần, các kỵ sĩ vô thức đứng thẳng lưng, chia sang hai bên.
Ylang: “…”
Bọn họ định lại để cho nàng có “võ nghệ cao cường” xung phong, đối phó anh quái à?
Ylang nhìn quanh, tìm kiếm đạo sư James xin giúp đỡ.
Vị trí thức nhiệt tình đã ném việc nhỏ vừa nãy đến tận sau đầu. Ông đang nghiên cứu tấm bia đá, nhìn thấy Ylang xuống xe, vội vàng vẫy tay với nàng: “Nhanh, cầm theo cuốn da dê và bút lông vũ tới đây! Trời ạ, đây là một phương trình mới chưa từng được thấy!”
Ylang đang định cất bước, một kỵ sĩ vốn quay lưng về phía nàng bỗng bước tới.
Thân hình của người này cao hơn người khác một chút, khí thế nặng nề, mang theo cảm giác áp bách.
Dưới mặt nạ màu vàng kim, đôi mắt xanh biếc tỏa ra ánh lạnh lùng.
“Loong coong…”
Trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng Ylang.
Tròng mắt Ylang co rút lại, toàn thân căng thẳng!
Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ bị người nhìn ra dị thường gì ư?
“Ylang Lynn. Mười lăm tuổi, bình dân, chưa từng được huấn luyện quân sự.” Giọng nói anh ta trầm thấp, “Tuyệt đối không thể có thân thủ như vậy. Nếu ngươi không có một lời giải thích hợp lý, ta coi như ngươi là thích khách nước khác phái tới, xử quyết ngươi ngay tại chỗ.”
Ẩn trong đôi mắt xanh biếc là sát khí hàng thật giá thật.
Cảm giác nguy cơ mạnh mẽ lại khiến cho Ylang dựng phần lông tơ sau lưng.
Đối mặt lưỡi dao sắc bén cùng sát ý như vậy, không ai có thể mặt không đổi sắc mà nói dối, Ylang đương nhiên cũng không làm được.
Nàng mấp máy môi, ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn đối phương: “Kỵ sĩ đại nhân tôn kính, cha tôi – Joe Lynn – từng là thị vệ của đại công tưới Howard. Lúc chưa mất đi hai chân, ông là một vị kiếm sĩ vô cùng lợi hại.”
Đây là sự thật.
Trong mắt đen chứa mịt mờ hơi nước, nàng tự giễu: “Cha tôi từng vì bảo vệ đại công tước mà mất đi hai chân. Hôm nay con gái của ông bảo vệ con trai của đại công tước, chẳng lẽ lại phải mất đi tính mạng ư?”
Đây cũng là sự thật.
Dùng hai cái sự thật, nói dối để người khác ra một kết luận sai lầm: kiếm thuật của nàng học từ cha.
Vinár vội vàng chạy đến, đứng bên người Ylang.
“Điều cô ấy nói là thật 100%.” Vinár dồn dập nói.
Ylang hơi giật mình phát hiện, trước mặt kỵ sĩ đeo mặt nạ màu vàng kim này, Vinár ẩn chút khí thế.
“Vinár,” Kỵ sĩ mắt xanh chậm chạp lại trịnh trọng, “Cậu bảo đảm cho cô ta ư?”
“Đúng vậy.” Vinár không do dự chút nào.
Kỵ sĩ cất thanh trường kiếm, quay người rời đi.
“Anh ta là ai?” Ylang nghi hoặc nhìn bóng lưng kỵ sĩ.
“Suỵt…” Vinár nhẹ nhàng lắc đầu.
Chuyện nhỏ vừa xảy ra thoáng giảm bớt sự xấu hổ giữa Ylang và Vinár.
Ylang nghiêng đầu quan sát tiểu công tước, nghĩ thầm: Ơn cứu mạng đổi ba phần bò bít-tết, có lẽ không quá phận nhỉ? Mặc dù là ác ma ra tay cứu người, nhưng thứ bị tiêu hao là thể lực của nàng, bị tổn thương cũng là cơ thể của nàng
Như đọc được tiếng lòng nàng, Vinár trầm giọng: “Ơn cứu mạng tôi sẽ không quên. Yêu cầu của cô, tôi sẽ thận trọng cân nhắc. Nhưng việc đó rất khó khăn.”
“Hả?” Ylang sửng sốt.
Nàng còn chưa mở miệng mà?
Vinár nhanh chóng rời đi, bóng lưng có chút chật vật.
Vậy là… khỏi bít-tết rồi?
Ylang mất hết can đảm.
Nàng sa sút tinh thần mà rũ mắt, như du hồn mà đi đến bên đạo sư James.
Vị đạo sư nguyên tố ma pháp thông minh tuyệt đỉnh này đã rửa sạch tấm bia đá, phương trình khắc trên tấm bia đá đối xứng đẹp đẽ, liếc nhìn lại tựa như một hình lớn phức tạp.
Ánh mắt Ylang bỗng dừng lại.
Lúc trước nhìn phương trình, nàng toàn bị những ký hiệu khủng bố đại biểu cho các số sau mười chi phối, đầy đầu chỉ có cảm giác gào khóc thảm thiết. Nhưng hôm nay, chúng được khắc trên một tấm bia đá phong cách cổ xưa, khiến nàng vô thức không để ý đến bộ phận, chỉ nhìn chỉnh thể.
Nhìn như vậy, nó thật sự có một vẻ đẹp kỳ dị.
“Đạo sư,” Ylang hỏi, “Có phải những phương trình mà chúng ta học đều đã bị dò xét vô số lần không?”
“Đương nhiên!” James vuốt quả đầu bóng loáng, “Cuốn da dê chỉ có thể bảo tồn mấy chục năm, điều hôm nay thấy đều là tài phú quý giá từng đời tổ tiên truyền lại cho chúng ta đấy! Đương nhiên, trước mắt chúng ta lúc này là mẫu nguyên thủy mấy ngàn năm trước. Ôi, theo ghi lại, đó là thời đại sáng lạn nhất của nguyên tố ma pháp, ma pháp sư mạnh nhất thậm chí có thể đóng băng biển rộng!”
Ylang thầm nghĩ, vậy nên những phương trình ta tiếp xúc được bây giờ đều biến dạng trong quá trình truyền lại.
Tuy con số và ký hiệu không thay đổi, nhưng rõ ràng chúng đã mất điều rất quan trọng.
Tấm bia đá trước mắt không giống, phương trình bên trên là một chỉnh thể, có một quy luật vận hành đặc biệt.
Ylang nhìn chằm chằm vào nó, tim đập càng lúc càng nhanh, trong thân thể xuất hiện dòng điện tí ti, cảm thấy có thứ gì được miêu tả sinh động.
Là cái gì nhỉ…
James nhìn thấy học sinh của mình say sưa xem phương trình ma pháp, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Làm nhà giáo, điều ông mong muốn cũng chỉ đến vậy.
Mỗi lần Vinár định mở miệng nói chuyện thì bị ông túm sang bên, cấm cậu lên tiếng quấy rầy Ylang đang chăm chú.
Tiểu công tước: “…” Hình như địa vị của mình ngả xuống theo sườn đồi.
Sau một hồi lâu.
Có một kỵ sĩ nói với đồng bạn: “Ném lương khô sang đây cho tôi!”
Ylang chợt phát hiện một chuyện.
Nàng mở to hai mắt, nhẹ nhàng hít một hơi.
“Chẳng lẽ em phát hiện cái gì ư?” Đạo sư James kích động không thôi.
“Lương khô.” Ylang nói.
James: “…”
Chăm sóc tốt hai đứa trẻ này là nhiệm vụ của ông. Ông vui vẻ đi về xe ngựa của mình, lấy ra ba túi lương khô.
“Ném cho em với.” Ylang hô.
James ném lương khô thành một đường vòng cung.
Ylang tiện tay bắt được nó, trong mắt đen xuất hiện ánh nhấp nháy
James vừa nhìn đã biết rõ đây là hào quang trí tuệ. Ông cầm vạt bào pháp sư, chạy tới trước mặt Ylang: “Thế nào? Phát hiện cái gì à?”
Vị đạo sư nhiệt tình yêu ma pháp này cũng không lấy việc nhờ học sinh thỉnh giáo làm hổ thẹn. Ông thường nói, ở lĩnh vực ma pháp, ai cũng chỉ là trẻ con.
Ylang đang định mở miệng trả lời, bỗng nhiên ánh mắt ngẩn ngơ, giơ túi lương khô xuống dưới mũi hít hà.
“Trời ạ, đây là thịt bò!” Nàng hô.
Lương khô lại là thịt bò?!
Phát hiện mới gì, phương trình nguyên tố ma pháp gì chứ, ném hết mọi thứ ra sau đầu đã.
Nàng mở dây túi, lấy một miếng thịt bò khô nhét vào trong miệng.
“Huhuhu… Ngoao! Hự hự! Ngon quá đi!”
James giật giật khóe mắt.
Vinár cong ngón trỏ chống môi dưới, mỉm cười quay lưng đi. Cậu phát hiện, lòng mình lại rung động lần nữa. Sao nàng lại có thể như vậy, lạnh lùng và đáng yêu có thể cùng xuất hiện trên một người ư?
Sau khi gặm hết một cái thịt bò khô, Ylang nhìn hai bên, phát hiện không ai chú ý mình, lập tức buộc miệng túi, lặng lẽ giấu thịt bò khô chưa ăn hết vào trong ngực.
Thịt đùi bò hun khói, vừa chín lại thơm nức, phải mang về nhà cho Nicole và lão Lynn cùng nếm!
Ăn hết thịt, nên làm việc.
“Khụ khụ, đạo sư James, đúng là em có lĩnh ngộ được một chút. ” Ylang thẳng phần ngực giấu thịt bò khô, duỗi một tay.
Mặc kệ mọi thứ xung quanh, quên rằng ma pháp khó thế nào, quên phương trình phức tạp đến nhường nào, chỉ bằng bản năng và trực giác, cảm nhận quy luật vận hành trong đồ án…
“Nước.”
Tinh thần lực tập trung trong nháy mắt, sau đó đột nhiên tan rã.
Một giọt nước nhỏ đến gần như không nhìn thấy xuất hiện trong lòng bàn tay Ylang.
“Ôi!” James khiếp sợ bịt miệng lại, khóe mắt tràn nước, “Trời ạ! Em làm vậy kiểu gì thế!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook