Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Cùng Thần Bóng Tối
-
Chương 36
Hắn miễn cưỡng dựa vào ghế, chán nản híp mắt lại.
Cuối cùng, từng lớp màn nặng nề được người nhấc lại, người hắn chờ đợi chui vào.
Hai người nhìn nhau, hắn thấy rõ tia sáng hiện lên trong mắt nàng.
Tâm trạng của hắn vô cùng vui sướng. Hắn nghĩ, “Vật này quả nhiên yêu ta đến mức không thể nào tự kìm chế. Đợi nàng thấy bất ngờ ta chuẩn bị cho nàng, không biết sẽ vui đến như nào?”
Hắn hơi híp mắt, lòng có chuyện, tùy tiện lên tiếng chào.
Ylang không khách khí đi qua, đẩy tay hắn sang, cũng ngồi vào cái ghế cực lớn kia.
Hắn hơi nâng cằm về phía bàn kim loại nhỏ phía trước: “Đều là đồ ăn.”
Ylang sáng mắt nhào tới.
Nàng cẩn thận kéo ra từng tầng ngăn kéo, phát hiện mỗi tầng đều không lặp đồ ăn!
Có chân gà nhúng mật, thịt trâu xé, đùi cừu nướng, trứng cuộn, bơ…
Ylang nóng mắt, vất vả mãi mới kìm chế không nhào lên hôn hắn.
“Không, thân thể này là Louis Windsor, mình không thể không tôn trọng một người già bị bệnh.”
Nàng nuốt nước miếng, dối trá mời hắn: “Cùng ăn nhé?”
Hắn cười cười: “Thần Minh…”
“Sẽ không bị dục vọng thấp kém trói buộc!” Ylang đã sớm thuộc.
Nàng bắt đầu cắn nhanh, thỉnh thoảng trộm dò xét hắn, phát hiện hắn thật sự không có hứng.
Tuy nàng hoài nghi lúc hắn sử dụng bản thể ngày ngày ra ngoài ăn vụng các loại mỹ thực, đã sớm chán ăn, nhưng nàng không có bất cứ chứng cớ nào.
“Ăn ngon quá…” Mắt nàng treo nước mắt.
Hắn cười xấu xa: “Muốn làm quý tộc?”
Ylang sửng sốt trong chốc lát, sau đó kiên định lắc đầu: “Không.”
“Hửm?” Hắn hơi nhướn lông mày, hiển nhiên không tin.
“Tôi hy vọng có một ngày, bất cứ ai vất vả cần cù lao động cũng có thể mua được những món ăn ngon. Mà không phải dành riêng cho sâu mọt.”
“Mộng tưởng ngây thơ.”
Nàng giả làm cái mặt quỷ: “Anh quản được tôi chắc?”
“Haha,” Hắn nở nụ cười, “Không quản được cô. Ta chỉ quản được việc đoạn đường này ngươi ăn gì.”
Ylang: “…”
Đoàn xe xuất phát.
Đến trưa, lúc thầy thuốc bưng một bình thuốc vừa đen vừa dính còn toả ra mùi gay mũi vào xe ngựa, địa vị giữa Ylang và Ma Thần lập tức thay đổi.
Thân thể của Louis Windsor được thuốc nuôi, mỗi ngày uống thuốc hai lần.
Thầy thuốc đặt bình lên bàn kim loại, đưa muôi cho Ylang, cố ý dặn dò: “Lúc ở trang viên có quản gia William nghiêm túc nhất nhìn chằm chằm, đại nhân vẫn trộm đổ thuốc đi. Quản gia dặn, trên đoạn đường này, nếu đại nhân uống thuốc ít một lần, ông ấy sẽ chém đứt một cánh tay của tôi! Tiểu thư Lynn, mạng già của tôi phải giao cho cô, cô không được mềm lòng với đại nhân!”
Ylang tiếp nhận muôi, trịnh trọng nói: “Tôi thề mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Vậy nhờ tiểu thư Lynn rồi!”
“Vâng.” Ylang cao giọng âm cuối.
Lúc xoay người nhìn Ma Thần đại nhân, nụ cười xấu xa trên mặt nàng cũng không thu lại.
“Nào,” Nàng nhíu mày, “Tới giờ uống thuốc rồi đại nhân!”
Hắn: “…”
Thân thể của Louis Windsor gầy yếu hơn Ylang gấp trăm lần.
Ylang dùng sức mạnh với hắn, hắn cơ bản không có sức chống lại.
Nàng cười xấu xa ấn hắn lên ghế nằm, bày ra một tạo hình vô cùng kỳ quái, giơ cái muôi chứa thuốc đặc, đưa vào trong miệng hắn.
Hắn vốn có thể rời đi, để chính Louis Windsor uống thuốc. Nhưng tay Ylang ấn cánh tay của hắn, đầu gối cũng chống hắn, hắn không thể nào dễ dàng cho phép nàng gần người khác như vậy. Dù sao đây là thân thể hắn sẽ dùng, hắn ưa sạch sẽ.
Bất đắc dĩ, hắn hé miệng, uống một ngụm thuốc.
“Oẹ!”
“Không được nhổ ra!” Ylang bịt kín miệng của hắn.
Hắn trừng nàng, định dùng ánh mắt giết chết nàng.
Ylang vất vả ngừng cười, uy hiếp hắn: “Nếu anh không phối hợp, tôi chỉ có thể nắm lỗ mũi để đổ thuốc, anh muốn thử cái vị kia không?”
Cuối cùng, hắn ngoan ngoãn uống hết thuốc, nói bằng câu thông thường: hắn khuất phục dưới sự dâm uy của nàng.
Ylang hiểu được đạo lý có chừng mực. Nàng để thầy thuốc lấy bình thuốc đi, sau đó ngồi bên cạnh hắn, an ủi vị Thần Minh mặt đen như đáy nồi này: “Tôi biết mà, anh không sợ chút khó khăn nhỏ này!”
Hắn vô lực trừng nàng, trong lòng nghĩ cho nàng 100 cách chết.
“Đúng rồi.” Nàng lấy nước bạc hà, giúp hắn súc miệng, sau đó hỏi hắn, “Ban đêm thì sao bây giờ? Anh dùng thân thể của tôi ở với Louis Windsor sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ cho gã mỗi đêm ngủ như lợn chết.”
Ylang giật khoé miệng: “Anh đừng nói lời này với người khác.”
Nàng đã thấy tác phong làm việc bất cần đời của Ma Thần đại nhân. Người nói vô tâm người nghe hữu ý, nhỡ hắn nói sai câu nào, khiến người khác nghĩ đến một vài thứ kỳ kỳ quái quái, mặt nàng đúng là phải ném đến rãnh biển Biyardin.
Cận vệ của Louis Windsor lại dừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ylang.
Tuy cô gái nói chuyện rất vui với ngài Louis, nhưng mọi người đều biết, thân thể của vị đại nhân này hoàn toàn không ổn, cơ bản không đụng tới nữ sắc.
Ông và tiểu thư Lynn là bạn vong niên.
Đạo sư James nghe lén mấy lần, cuối cùng yên lòng lại, thanh thản quay về xe mình luyện tập ma pháp.
Buổi chiều, sau khi lại cho Thần Bóng Tối đại nhân uống thuốc, Ylang bắt đầu hy vọng trời tối đến.
Cục bông suy yếu không làm được gì khác, vừa lúc có thể ở nhà với cha mẹ. Vừa ra ngoài gần nửa ngày, nàng cũng đã bắt đầu nhớ bọn họ!
Hắn nhìn ra lòng nàng không yên.
Sau khi súc miệng, hắn ngạo mạn cầm lấy một cái khăn lụa, nhẹ nhàng lau khóe miệng.
Ánh mắt cười như không cười, thỉnh thoảng lườm nàng một phát.
“Tập trung chăm sóc người bệnh.” Hắn nhếch khóe môi với vẻ hàm xúc, “Đoạn đường này, cô chỉ có ta.”
“Hả? Cái gì?”
“Ha, không có gì.”
Cuối cũng trời cũng tối!
Sau một hồi trời đất quay cuồng, cục bông Ylang phát hiện mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp bịt kín, đang lảo đảo di chuyển.
“Hả, cái gì vậy… Đây là nơi nào!”
Một lớp lông ngỗng vừa lỏng vừa mềm bọc lấy nàng, nằm ở đây dù dùng tư thế gì cũng vô cùng thoải mái.
Nàng chui vào nhìn, phát hiện bốn vách tường đều là hợp kim, không có một khe hở.
Đây là… một cái hộp kim loại kín!
Như một nhà giam! Nàng bị nhốt vào! Ylang sờ khắp bốn phía, phát hiện nó bịt kín hoàn toàn.
Chuyện gì xảy ra vậy chuyện gì xảy ra vậy chuyện gì xảy ra vậy?
“Huhu… Mẹ… Mình phải về nhà!” Ylang bé nhỏ tủi thân khóc oà lên.
“Cốc cốc cốc.” Ngoài nhà tù truyền đến tiếng vang.
“Hãy hưởng thụ ổ của mình đi.” Giọng của hắn hơi cười, đầy vẻ vui sướng.
Cách vách tường hợp kim, tiếng nói nghe hơi kỳ quái.
“Cô sẽ không lại trốn bên trong khóc chứ?” Hắn đáng giận cười ha hả.
Á, bị hắn đoán trúng.
Ylang lau nước mắt lên chăn tơ ngỗng, nàng không lên tiếng, mặc hắn một mình.
Vốn chuyện ban ngày mớm thuốc nàng còn hơi áy náy, bây giờ hết rồi! Hắn tạo một cái lồng sắt nhốt nàng ở trong xe!
Ngày mai nàng muốn tìm thầy thuốc nói chuyện, vì thân thể của ngài Louis, liệu có thể tăng liều thuốc không?
Nàng đang oán hận lắc đầu thì lại nghe thấy giọng nói ghê tởm kia truyền vào: “Xem bất ngờ ta để lại cho cô đi.”
“Hả?”
Ylang thẳng người, dùng cái đuôi đâm trái đâm phải.
Chẳng lẽ có cơ quan mở cửa ư?
Bỗng nhiên, nàng phát hiện dưới hai tầng chăn tơ ngỗng như có thứ nửa mềm nửa cứng.
Đây là cái gì?
Ylang tò mò cho cái đuôi vào, móc móc móc…
Cuối cùng nàng móc ra một cái góc.
Một tấm da dê cũ.
“Cái gì vậy?” Nàng nghi ngờ chớp mắt.
“Vụt, vụt, vụt.”
Nàng mở nó ra.
Từ từ… Đợi đã!
Một kiểu chữ quen thuộc hiện ra.
[Nicole, lão Lynn. Nếu hai người nhìn thấy phong thư này, vậy có nghĩa là con đã không còn.]
[Con đã tìm tới người mình yêu…]
Ylang: “!!!”
Nàng nghe được tiếng vang truyền ra từ trong đầu.
Đây là “di thư” nàng viết hôm đó!
Sau khu phát hiện hắn bị thương, cả ngày nàng không tập trung, hoàn toàn quên cái phong thư bị nàng đá xuống dưới giường.
Hắn lại tìm ra nó!
Còn làm vậy… làm vậy với nàng!
“Aaaaa!” Cục bông Ylang nổ lông, phát ra tiếng tức giận.
Nàng cơ bản không có dũng khí lại nhìn những thứ đáng thẹn kia. Nếu thân thể này có miệng, nàng nhất định sẽ nuốt nó vào, tiêu hủy vĩnh viễn!
Nàng trừng nó như trừng gương mặt đáng giận kia của Ma Thần.
Nước mắt rơi xuống.
Sao hắn có thể như vậy, sao lại dùng cách như vậy để cười nhạo nhục nhã nàng?
“Anh ra đây! Lăn ra đây!” Nàng gào thét.
Đáng tiếc người kia hoàn toàn không có động tĩnh.
Hắn nhất định đã cảm thấy mỹ mãn rồi đi ngủ!
Vô sỉ!
Nàng huỷ hiệp nghị hữu hảo đơn phương trong đầu mình, gặp quỷ rồi! Nàng lại cho hắn thấy sắc mặt tốt, nàng sẽ không họ Lynn!
Nàng nhét mạnh phong thư đáng thẹn này vào chỗ sâu nhất trong chăn ngỗng, sau đó trằn trọc cuộn một đêm.
Chờ đến sáng trao đổi, nàng tức giận mở to mắt, phát hiện mình chổng vó ngủ trên ghế nằm, còn chủ nhân xe ngựa Louis Windsor lại cuộn thân thể, đáng thương núp dưới chỗ để chân của ghế.
Ylang: “…”
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh hắn một chân đạp Louis xuống. Nàng nhịn một đêm, chuẩn bị trút lửa giận xuống hắn.
Người trước mắt là ngài Louis đáng thương, không phải người kia.
Nàng đè nén lửa giận, chờ hắn thao túng Louis sẽ tìm hắn tính sổ.
Louis Windsor vừa mới tỉnh lại, còn chưa bị Ma Thần chiếm cứ ý chí. Ông mờ mịt chuyển động đôi mắt màu bạc, ngẩng đầu, vừa lúc chạm mắt với Ylang cúi người xuống.
“…”
Ông phát hiện, ánh mắt của tiểu thư Ylang thật sự đáng sợ.
Ông trừng mắt, câu đầu tiên là xin tha.
“Xin đừng lại mạnh mẽ rót thuốc cho Thần Bóng Tối đại nhân, quá sặc yết hầu, cả đêm như bị lửa thiêu.”
Ylang: “…”
Nàng chột dạ đỡ vị người bệnh này về ghế nằm: “Ôi, xin lỗi, con không nên thô lỗ như vậy.”
Louis cúi thấp đầu, nhắm lại hai mắt, sau đó mở miệng: “Biết sai rồi?”
Giọng điệu lười nhác ngạo mạn.
Ylang giương mắt nhìn, phát hiện vẻ già nua trong ánh mắt đó không cánh mà bay.
Chính chủ đã đến.
Ylang theo dõi hắn, chuẩn bị tinh thần.
Hắn đang quan sát nét mặt của nàng.
Ylang quỷ dị phát hiện, vẻ mặt của hắn có chút rụt rè, có chút ngạo mạn, hình như có chút… thẹn thùng?
Nhưng lúc này nàng lửa giận xông đầu, chẳng thèm quan tâm chăm sóc tâm trạng của hắn.
Nhịn cả buổi, nàng nói một câu: “Tôi ghét anh!”
Hắn nhếch môi, ra vẻ ngả ngớn: “Cô nói cái gì? Cô không thấy đồ ta để lại cho cô sao?”
“Lá thư này ư?” Ylang nghiến răng nghiến lợi.
Hắn tự phụ gật gật đầu.
Ylang tức giận phồng ngực: “Có lẽ tôi trong mắt anh chỉ là con kiến, nhưng con kiến cũng có tôn nghiêm của mình! Anh có thể giết tôi, nhưng không có nghĩa anh có thể tùy tiện chà đạp tôn nghiêm của tôi!”
Hắn nheo mắt lại, thật sự nổi giận: “Cô đang nói chuyện ma quỷ gì đấy!”
“Tôi đang nói tiếng người!” Ylang thét về phía hắn, “Đồ không biết tôn trọng, tự đại điên cuồng nhà anh! Anh đắc ý a! Tự mình chậm rãi đắc ý đi!”
Ylang nhảy xuống xe.
Từng lớp vải nặng rơi xuống sau lưng nàng.
Nàng ghét hắn!
Nàng không muốn ở cùng chỗ với hắn!
Nàng không muốn thấy hắn!
Nhảy xuống xe, nàng phát hiện quân đội đã đi xa quê hương. Sau một đêm hành quân, đội ngũ đi tới một cánh đồng hoang vu lớn, bốn phía toàn cỏ dại, nhìn lại chỉ thấy một mảnh bao la.
“Tiểu thư Lynn!” Cận vệ đi theo xe vội vàng tới, “Cần gì thì cứ lắc chuông bảo chúng tôi là được, sao lại phiền ngài tự mình xuống.”
Ylang mấp máy môi: “Tôi có việc gấp phải ra chỗ đạo sư.”
Màn vải trên xe ngựa lại bị người xốc lên, ngài Louis không thể thấy ánh mặt trời lộ dưới ánh mặt trời.
“Quay về cho ta… Hít hà!”
Làn da tái nhợt lập tức nổi đỏ.
Đám cận vệ lại càng hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn về trong xe.
“Đại nhân, ngài làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Có phải bắt người không?” Đám cận vệ vài giây trước còn khách khí với Ylang, lập tức dùng ánh mắt khiến người sợ hãi nhìn thẳng nàng, chặn toàn bộ đường lui của nàng.
Ylang mím môi.
Tùy hắn đi! Dù sao hắn cũng từng giam nàng lại nhục nhã rồi! Cùng lắm thì ban ngày cũng thành phạm nhân của hắn!
Cách màn vải, không nghe được tiếng trong xe.
Một lát sau, cận vệ sắc mặt khó coi xuống xe: “Thỏa mãn mọi yêu cầu của tiểu thư Lynn. Mau gọi thầy thuốc tới.”
Ylang như đánh vào bông.
Nàng xoay lại, nhanh chóng đuổi theo đoàn xe phía trước.
Nàng như một đứa trẻ chịu sự tủi thân, cha mẹ không ở bên người, vô thức đi tìm thầy.
Vừa chạy chậm, nàng vừa trộm lau nước mắt.
Đạo sư James đang luyện ma pháp.
Ylang đẩy cửa xe ra, chỉ thấy một quả cầu nước cực lớn đang bay thẳng về phía mặt.
Cách bọt nước dày, nàng thấy đạo sư James phình miệng, hai cánh tay như động kinh, liều mạng muốn thu lại chỗ nước này.
Ylang nhắm mắt lại, nghĩ thầm: “Dội đúng lúc, đạo sư sẽ không nhìn ra mình đã khóc!”
Kỳ quái là, đợi một hồi lâu cũng không có nước ập vào mặt.
Trong hơi thở còn thấy hơi nước… Ylang cẩn thận mở mắt.
Chỉ thấy quả cầu nước dừng trước mặt mình!
Đạo sư James đỏ bừng mặt, cố sức giơ hai cánh tay, đang không ngừng nháy mắt về phía nàng.
Ylang: “?”
Ylang: “!”
Nàng kinh ngạc kêu to: “Đạo sư James! Ngài lĩnh ngộ cách điều khiển tinh chuẩn nguyên tố rồi! Trời ạ!”
Triệu hoán nguyên tố là cánh cửa nhập môn của ma pháp sư.
Thông qua việc huấn luyện chăm chỉ, các ma pháp sư có thiên phú có thể không ngừng tăng cường độ ma pháp, còn có cơ hội đạt được ba khả năng thăng cấp: điều khiển ở cự ly xa, điều khiển tinh chuẩn, nguyên tố biến dị. Nắm giữ ba khả năng đặc biệt, bình thường họ được gọi là đại ma pháp sư.
Ví dụ như trong chuyện bến cảng kia, Megirke biến nước biển thành băng, lại để lửa trực tiếp xuất hiện trong lòng pháo của địch, đây là đồng thời sử dụng ba khả năng đặc biệt.
Đạo sư đã lĩnh ngộ cách điều khiển tinh chuẩn! Ylang đang buồn bã lập tức hưng phấn.
Đạo sư hói đầu điên cuồng nháy mắt, trán lộ gân xanh.
“Ngài làm sao vậy?” Ylang đắm chìm trong niềm vui.
Lông mi James nháy ra tàn ảnh.
Ông cố sức lệch người sang.
Ylang cũng lệch đầu, đối mặt với ông qua bọt nước.
James vẻ nhanh khóc, cuối cùng, hai tay run rẩy vô lực rũ xuống.
“Rầm rầm!”
Quả cầu nước dừng giữa không trung rơi xuống, Ylang ướt như chuột lột.
Ylang: “…”
Đạo sư James phàn nàn: “Đã bảo em tránh ra mà, lúc cần thông minh sao đầu em đơ ra vậy!”
Ylang lau mặt, cười haha.
Đạo sư James cũng vui vẻ.
Ông gõ cửa sổ xe, bảo cận vệ đưa tới một cái khăn lông lớn để Ylang lau tóc.
Bộ đồ da trên người nàng được lão Lynn chế tạo đặc biệt, không thấm nước.
Hai thầy trò ngồi xuống dưới cửa sổ xe, James cuối cùng cũng nhận ra, bắt đầu kích động: “Ta vừa nghĩ không thể đổ nước lên người em, vậy mà dừng được chúng lại! Trời ạ Ylang! Em đúng là ngôi sao may mắn của ta! Ngộ ra cách triệu hoán nguyên tố là vì em, ngộ ra cách điều khiển nguyên tố cũng là nhờ em!”
Ylang lắc đầu: “Không, đó là vì đạo sư bỏ ra vô số thời gian, tinh lực, vất vả cần cù, đây là thành quả từ sự cố gắng của ngài.”
“Hahaha,” James mừng rỡ, “Em sai rồi Ylang. Ta yêu ma pháp, hận không thể ngâm mình một chỗ với nó hai lăm giờ một ngày, sao có thể gọi là vất vả được!”
“Ngài nói đúng!” Nàng mỉm cười.
“Hửm?” James nghiêm mặt, “Sắc mặt em rất khó coi. Louis Windsor bắt nạt em sao?”
Ylang tranh thủ thời gian lắc đầu.
Chuyện này cũng liên quan đến Louis Windsor.
“Em hơi nhớ nhà. Vốn cho rằng…” Nàng cắn cắn môi, “Cho rằng đêm nằm mơ có thể về nhà gặp cha mẹ, ai ngờ lại gặp ác mộng.”
Đạo sư James cười: “Đứa nhỏ ngốc. Lại đây, ăn bữa sáng đã.”
Ông lấy thịt bò khô ra từ trong ngăn kéo, sau đó cầm hũ đồng trên bàn lên, rót cho Ylang một chén sữa trâu.
“Ăn hết mình, ta chuẩn bị cho em một bao thịt bò khô lớn, lúc về cho em mang về nhà!” James hào sảng nói.
“Hả?”
Ylang kịp phản ứng, đạo sư đã biết chuyện lần trước nàng trộm giấu thịt bò khô vào trong ngực để mang về cho cha mẹ ăn.
Thật là mất mặt.
Vừa mất mặt vừa cảm động.
“Đừng khóc đừng khóc,” James vẫy vẫy tay, “Lần trước còn có Vinár, lần này đi xa ngàn dặm, bên người không trai trẻ, có thể hiểu cô đơn lạnh lẽo đến cỡ nào. Ta là bề trên cũng không lo tốt cho em được, cần gì cứ nói, không cần lo.”
Ylang hơi thẹn: “Đạo sư… mới không phải vì trai trẻ.”
Đợi đã.
Đi xa ngàn dặm…
Lúc này lửa giận trong đầu Ylang đã loạn, nàng có thể tỉnh táo suy nghĩ chuyện đó.
Với trạng thái bây giờ của Ma Thần, hắn không có thể khống chế Louis Windsor ngoài ngàn dặm, hắn chỉ có thể đi theo quân.
Nơi đây đều là kỵ sĩ Ánh Sáng, nếu hắn đi xa theo phía sau, đến ban đêm, nàng suy yếu ở một mình bên ngoài sẽ rất nguy hiểm. Hắn phải chắc chắn sau khi trao đổi, nàng ở một chỗ an toàn, hơn nữa chỗ này cũng phải để hắn ở ban ngày, không thể bị những thánh quang kia cảm giác được.
Vì vậy hắn chế tạo một cái lồng kim loại có thể ngăn lực lượng Bóng Tối, hắn không muốn giam nàng mà muốn giam chính hắn.
Tim Ylang nhẹ nhàng nhảy lên. Đúng, như vậy mới đúng, nàng bị tức váng đầu mới không nghĩ đến.
Hừm? Đợi đã.
Giam chính hắn?
Vậy nên… nếu ban ngày mình mở cái hộp kim loại, liệu mình có thể thấy hắn không?!
Ở chỗ nho nhỏ đó, hắn chắc chắn không thể giữ hình người.
Chẳng lẽ… hắn cũng là một cục bông ư? Nếu tên đó biến thành cục bông lông mềm như nhung…
Con ngươi Ylang rụt lại.
“Mình đang nghĩ gì vậy! Dù anh ta cũng là một cục bông tròn đáng yêu thì thế nào! Chuyện lá thư này, mình không bao giờ tha thứ!”
Nàng tức giận nghĩ.
Miệng cắn thịt bò khô, nàng cảm thấy hàm răng ê ẩm, ngứa.
Nàng nhớ tới cảnh hắn đuổi theo nàng xuống xe, bị ánh mặt trời tổn thương.
Ôi, đó là thân thể của Louis Windsor!
Vị người bệnh đáng thương kia không biết bây giờ thế nào.
Ylang còn chưa ăn xong bữa sáng, đạo sư James đã bắt đầu không nhịn được triệu hoán nguyên tố thuỷ trong xe, luyện tập cách điều khiển tinh chuẩn vừa lĩnh ngộ.
“Mình phải đi xem tình huống của Louis Windsor, cũng tránh lại bị đạo sư giội ướt người.”
Ylang tức giận trốn đi vòng trở về xe ngựa đen sau một giờ.
“Mình không tha cho anh ta chuyện tin đâu! Đúng, mình còn đang tức giận! Rất tức giận!”
Nàng nắm chặt tay, bò lên trên xe.
Đáng tiếc là Ma Thần cũng không ở, người nằm trên xe chính là Louis Windsor.
Thấy Ylang, vị người bệnh thần bí, uy nghiêm, khiến người cảnh giác này tủi thân nói: “Xin hai vị ở chung hoà bình đấy!”
Đừng lại để tai bay vạ gió!
Ylang: “…”
Nàng lựa chọn im lặng.
Đã đến giờ uống thuốc, ngài Louis tự giác bưng lấy bình thuốc, uống rất thoải mái, không biết còn tưởng rằng ông đang nâng ly rượu ngon.
Ylang giật giật khóe mắt.
Thật sự là… quá bắt nạt người!
“Xin lỗi, con nhất định sẽ chú ý, tận lực không để ngài lại bị thương tổn.” Ylang thở dài.
“À, kỳ thật cũng không có việc gì.” Louis Windsor xua tay.
Ngài Louis không hay nói. Ylang có thể cảm thấy được thật ra ông rất cô đơn.
Bị bệnh như vậy, cả ngày chỉ có thể trốn trong bóng tối, khó tránh khỏi việc trở nên tự ti cổ quái.
Ông tình nguyện để cho người khác cảnh giác ông, sợ hãi ông.
Xuất phát từ tâm lý đền bù tổn thất, Ylang kể cho ông mấy chuyện thú vị về đạo sư.
Ngài Louis rất hứng thú với vị tiểu thư Jones cũ kỹ cố chấp, nói đến chuyện của bà, ông không nhịn được cười đập ghế.
Hai người vui vẻ hòa thuận.
Trời nhanh chóng tối lại.
Lúc Ylang lại xuất hiện trong hộp kim loại, tâm trạng của nàng đã hết kích động. Nàng lăn trên chăn tơ ngỗng trong chốc lát, phát hiện độ xù và mềm của nó giống hệt chăn nhung quạ trên giường nàng.
“Anh ta tốt bụng chăm sóc mình như vậy ư? Hẳn là vì chính anh ta đã quen chăn nhung quạ của mình!” Ylang nghĩ.
Do dự trong chốc lát, nàng quyết định lấy lá thư này ra.
Nàng, Ylang Lynn sao có thể bị một phong thư nhỏ đánh bại?
Hắn muốn bắt nạt nàng chỉ vì da mặt nàng mỏng. Nếu nàng không có cảm giác với lá thư này, hắn sẽ không thể tổn thương nàng!
Đúng, chính là như vậy!
Nàng lại dùng cái đuôi móc nó ra.
“Hở?”
Cái tấm da dê này hôm qua vẫn nguyên lành, nhưng bây giờ, góc nó bị xé ra một lỗ hổng lớn.
Nó vân vê thành một nắm.
Ylang có thể tưởng tượng được, hắn muốn xé nát nó lại kịp thời thu tay lại. Hắn bóp nó thành nắm, ném vào góc hẻo lánh.
“Ha, anh còn có mặt mũi tức giận? Tôi mới nên tức giận đấy? Tôi mà có tay, còn đến phiên anh xé sao?”
Nàng xoay đôi mắt đậu đen nhỏ, dùng cái đuôi kéo phẳng nó lại.
Đáng thẹn, cay mắt.
Muốn đập đầu vào tường.
Hic…
A…
Oái…
Ylang cứng người.
Nàng nhìn thấy, dưới cuối phong thư đáng thẹn này có một từ rồng bay phượng múa.
“Đồng ý”
Cuối cùng, từng lớp màn nặng nề được người nhấc lại, người hắn chờ đợi chui vào.
Hai người nhìn nhau, hắn thấy rõ tia sáng hiện lên trong mắt nàng.
Tâm trạng của hắn vô cùng vui sướng. Hắn nghĩ, “Vật này quả nhiên yêu ta đến mức không thể nào tự kìm chế. Đợi nàng thấy bất ngờ ta chuẩn bị cho nàng, không biết sẽ vui đến như nào?”
Hắn hơi híp mắt, lòng có chuyện, tùy tiện lên tiếng chào.
Ylang không khách khí đi qua, đẩy tay hắn sang, cũng ngồi vào cái ghế cực lớn kia.
Hắn hơi nâng cằm về phía bàn kim loại nhỏ phía trước: “Đều là đồ ăn.”
Ylang sáng mắt nhào tới.
Nàng cẩn thận kéo ra từng tầng ngăn kéo, phát hiện mỗi tầng đều không lặp đồ ăn!
Có chân gà nhúng mật, thịt trâu xé, đùi cừu nướng, trứng cuộn, bơ…
Ylang nóng mắt, vất vả mãi mới kìm chế không nhào lên hôn hắn.
“Không, thân thể này là Louis Windsor, mình không thể không tôn trọng một người già bị bệnh.”
Nàng nuốt nước miếng, dối trá mời hắn: “Cùng ăn nhé?”
Hắn cười cười: “Thần Minh…”
“Sẽ không bị dục vọng thấp kém trói buộc!” Ylang đã sớm thuộc.
Nàng bắt đầu cắn nhanh, thỉnh thoảng trộm dò xét hắn, phát hiện hắn thật sự không có hứng.
Tuy nàng hoài nghi lúc hắn sử dụng bản thể ngày ngày ra ngoài ăn vụng các loại mỹ thực, đã sớm chán ăn, nhưng nàng không có bất cứ chứng cớ nào.
“Ăn ngon quá…” Mắt nàng treo nước mắt.
Hắn cười xấu xa: “Muốn làm quý tộc?”
Ylang sửng sốt trong chốc lát, sau đó kiên định lắc đầu: “Không.”
“Hửm?” Hắn hơi nhướn lông mày, hiển nhiên không tin.
“Tôi hy vọng có một ngày, bất cứ ai vất vả cần cù lao động cũng có thể mua được những món ăn ngon. Mà không phải dành riêng cho sâu mọt.”
“Mộng tưởng ngây thơ.”
Nàng giả làm cái mặt quỷ: “Anh quản được tôi chắc?”
“Haha,” Hắn nở nụ cười, “Không quản được cô. Ta chỉ quản được việc đoạn đường này ngươi ăn gì.”
Ylang: “…”
Đoàn xe xuất phát.
Đến trưa, lúc thầy thuốc bưng một bình thuốc vừa đen vừa dính còn toả ra mùi gay mũi vào xe ngựa, địa vị giữa Ylang và Ma Thần lập tức thay đổi.
Thân thể của Louis Windsor được thuốc nuôi, mỗi ngày uống thuốc hai lần.
Thầy thuốc đặt bình lên bàn kim loại, đưa muôi cho Ylang, cố ý dặn dò: “Lúc ở trang viên có quản gia William nghiêm túc nhất nhìn chằm chằm, đại nhân vẫn trộm đổ thuốc đi. Quản gia dặn, trên đoạn đường này, nếu đại nhân uống thuốc ít một lần, ông ấy sẽ chém đứt một cánh tay của tôi! Tiểu thư Lynn, mạng già của tôi phải giao cho cô, cô không được mềm lòng với đại nhân!”
Ylang tiếp nhận muôi, trịnh trọng nói: “Tôi thề mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Vậy nhờ tiểu thư Lynn rồi!”
“Vâng.” Ylang cao giọng âm cuối.
Lúc xoay người nhìn Ma Thần đại nhân, nụ cười xấu xa trên mặt nàng cũng không thu lại.
“Nào,” Nàng nhíu mày, “Tới giờ uống thuốc rồi đại nhân!”
Hắn: “…”
Thân thể của Louis Windsor gầy yếu hơn Ylang gấp trăm lần.
Ylang dùng sức mạnh với hắn, hắn cơ bản không có sức chống lại.
Nàng cười xấu xa ấn hắn lên ghế nằm, bày ra một tạo hình vô cùng kỳ quái, giơ cái muôi chứa thuốc đặc, đưa vào trong miệng hắn.
Hắn vốn có thể rời đi, để chính Louis Windsor uống thuốc. Nhưng tay Ylang ấn cánh tay của hắn, đầu gối cũng chống hắn, hắn không thể nào dễ dàng cho phép nàng gần người khác như vậy. Dù sao đây là thân thể hắn sẽ dùng, hắn ưa sạch sẽ.
Bất đắc dĩ, hắn hé miệng, uống một ngụm thuốc.
“Oẹ!”
“Không được nhổ ra!” Ylang bịt kín miệng của hắn.
Hắn trừng nàng, định dùng ánh mắt giết chết nàng.
Ylang vất vả ngừng cười, uy hiếp hắn: “Nếu anh không phối hợp, tôi chỉ có thể nắm lỗ mũi để đổ thuốc, anh muốn thử cái vị kia không?”
Cuối cùng, hắn ngoan ngoãn uống hết thuốc, nói bằng câu thông thường: hắn khuất phục dưới sự dâm uy của nàng.
Ylang hiểu được đạo lý có chừng mực. Nàng để thầy thuốc lấy bình thuốc đi, sau đó ngồi bên cạnh hắn, an ủi vị Thần Minh mặt đen như đáy nồi này: “Tôi biết mà, anh không sợ chút khó khăn nhỏ này!”
Hắn vô lực trừng nàng, trong lòng nghĩ cho nàng 100 cách chết.
“Đúng rồi.” Nàng lấy nước bạc hà, giúp hắn súc miệng, sau đó hỏi hắn, “Ban đêm thì sao bây giờ? Anh dùng thân thể của tôi ở với Louis Windsor sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ cho gã mỗi đêm ngủ như lợn chết.”
Ylang giật khoé miệng: “Anh đừng nói lời này với người khác.”
Nàng đã thấy tác phong làm việc bất cần đời của Ma Thần đại nhân. Người nói vô tâm người nghe hữu ý, nhỡ hắn nói sai câu nào, khiến người khác nghĩ đến một vài thứ kỳ kỳ quái quái, mặt nàng đúng là phải ném đến rãnh biển Biyardin.
Cận vệ của Louis Windsor lại dừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ylang.
Tuy cô gái nói chuyện rất vui với ngài Louis, nhưng mọi người đều biết, thân thể của vị đại nhân này hoàn toàn không ổn, cơ bản không đụng tới nữ sắc.
Ông và tiểu thư Lynn là bạn vong niên.
Đạo sư James nghe lén mấy lần, cuối cùng yên lòng lại, thanh thản quay về xe mình luyện tập ma pháp.
Buổi chiều, sau khi lại cho Thần Bóng Tối đại nhân uống thuốc, Ylang bắt đầu hy vọng trời tối đến.
Cục bông suy yếu không làm được gì khác, vừa lúc có thể ở nhà với cha mẹ. Vừa ra ngoài gần nửa ngày, nàng cũng đã bắt đầu nhớ bọn họ!
Hắn nhìn ra lòng nàng không yên.
Sau khi súc miệng, hắn ngạo mạn cầm lấy một cái khăn lụa, nhẹ nhàng lau khóe miệng.
Ánh mắt cười như không cười, thỉnh thoảng lườm nàng một phát.
“Tập trung chăm sóc người bệnh.” Hắn nhếch khóe môi với vẻ hàm xúc, “Đoạn đường này, cô chỉ có ta.”
“Hả? Cái gì?”
“Ha, không có gì.”
Cuối cũng trời cũng tối!
Sau một hồi trời đất quay cuồng, cục bông Ylang phát hiện mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp bịt kín, đang lảo đảo di chuyển.
“Hả, cái gì vậy… Đây là nơi nào!”
Một lớp lông ngỗng vừa lỏng vừa mềm bọc lấy nàng, nằm ở đây dù dùng tư thế gì cũng vô cùng thoải mái.
Nàng chui vào nhìn, phát hiện bốn vách tường đều là hợp kim, không có một khe hở.
Đây là… một cái hộp kim loại kín!
Như một nhà giam! Nàng bị nhốt vào! Ylang sờ khắp bốn phía, phát hiện nó bịt kín hoàn toàn.
Chuyện gì xảy ra vậy chuyện gì xảy ra vậy chuyện gì xảy ra vậy?
“Huhu… Mẹ… Mình phải về nhà!” Ylang bé nhỏ tủi thân khóc oà lên.
“Cốc cốc cốc.” Ngoài nhà tù truyền đến tiếng vang.
“Hãy hưởng thụ ổ của mình đi.” Giọng của hắn hơi cười, đầy vẻ vui sướng.
Cách vách tường hợp kim, tiếng nói nghe hơi kỳ quái.
“Cô sẽ không lại trốn bên trong khóc chứ?” Hắn đáng giận cười ha hả.
Á, bị hắn đoán trúng.
Ylang lau nước mắt lên chăn tơ ngỗng, nàng không lên tiếng, mặc hắn một mình.
Vốn chuyện ban ngày mớm thuốc nàng còn hơi áy náy, bây giờ hết rồi! Hắn tạo một cái lồng sắt nhốt nàng ở trong xe!
Ngày mai nàng muốn tìm thầy thuốc nói chuyện, vì thân thể của ngài Louis, liệu có thể tăng liều thuốc không?
Nàng đang oán hận lắc đầu thì lại nghe thấy giọng nói ghê tởm kia truyền vào: “Xem bất ngờ ta để lại cho cô đi.”
“Hả?”
Ylang thẳng người, dùng cái đuôi đâm trái đâm phải.
Chẳng lẽ có cơ quan mở cửa ư?
Bỗng nhiên, nàng phát hiện dưới hai tầng chăn tơ ngỗng như có thứ nửa mềm nửa cứng.
Đây là cái gì?
Ylang tò mò cho cái đuôi vào, móc móc móc…
Cuối cùng nàng móc ra một cái góc.
Một tấm da dê cũ.
“Cái gì vậy?” Nàng nghi ngờ chớp mắt.
“Vụt, vụt, vụt.”
Nàng mở nó ra.
Từ từ… Đợi đã!
Một kiểu chữ quen thuộc hiện ra.
[Nicole, lão Lynn. Nếu hai người nhìn thấy phong thư này, vậy có nghĩa là con đã không còn.]
[Con đã tìm tới người mình yêu…]
Ylang: “!!!”
Nàng nghe được tiếng vang truyền ra từ trong đầu.
Đây là “di thư” nàng viết hôm đó!
Sau khu phát hiện hắn bị thương, cả ngày nàng không tập trung, hoàn toàn quên cái phong thư bị nàng đá xuống dưới giường.
Hắn lại tìm ra nó!
Còn làm vậy… làm vậy với nàng!
“Aaaaa!” Cục bông Ylang nổ lông, phát ra tiếng tức giận.
Nàng cơ bản không có dũng khí lại nhìn những thứ đáng thẹn kia. Nếu thân thể này có miệng, nàng nhất định sẽ nuốt nó vào, tiêu hủy vĩnh viễn!
Nàng trừng nó như trừng gương mặt đáng giận kia của Ma Thần.
Nước mắt rơi xuống.
Sao hắn có thể như vậy, sao lại dùng cách như vậy để cười nhạo nhục nhã nàng?
“Anh ra đây! Lăn ra đây!” Nàng gào thét.
Đáng tiếc người kia hoàn toàn không có động tĩnh.
Hắn nhất định đã cảm thấy mỹ mãn rồi đi ngủ!
Vô sỉ!
Nàng huỷ hiệp nghị hữu hảo đơn phương trong đầu mình, gặp quỷ rồi! Nàng lại cho hắn thấy sắc mặt tốt, nàng sẽ không họ Lynn!
Nàng nhét mạnh phong thư đáng thẹn này vào chỗ sâu nhất trong chăn ngỗng, sau đó trằn trọc cuộn một đêm.
Chờ đến sáng trao đổi, nàng tức giận mở to mắt, phát hiện mình chổng vó ngủ trên ghế nằm, còn chủ nhân xe ngựa Louis Windsor lại cuộn thân thể, đáng thương núp dưới chỗ để chân của ghế.
Ylang: “…”
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh hắn một chân đạp Louis xuống. Nàng nhịn một đêm, chuẩn bị trút lửa giận xuống hắn.
Người trước mắt là ngài Louis đáng thương, không phải người kia.
Nàng đè nén lửa giận, chờ hắn thao túng Louis sẽ tìm hắn tính sổ.
Louis Windsor vừa mới tỉnh lại, còn chưa bị Ma Thần chiếm cứ ý chí. Ông mờ mịt chuyển động đôi mắt màu bạc, ngẩng đầu, vừa lúc chạm mắt với Ylang cúi người xuống.
“…”
Ông phát hiện, ánh mắt của tiểu thư Ylang thật sự đáng sợ.
Ông trừng mắt, câu đầu tiên là xin tha.
“Xin đừng lại mạnh mẽ rót thuốc cho Thần Bóng Tối đại nhân, quá sặc yết hầu, cả đêm như bị lửa thiêu.”
Ylang: “…”
Nàng chột dạ đỡ vị người bệnh này về ghế nằm: “Ôi, xin lỗi, con không nên thô lỗ như vậy.”
Louis cúi thấp đầu, nhắm lại hai mắt, sau đó mở miệng: “Biết sai rồi?”
Giọng điệu lười nhác ngạo mạn.
Ylang giương mắt nhìn, phát hiện vẻ già nua trong ánh mắt đó không cánh mà bay.
Chính chủ đã đến.
Ylang theo dõi hắn, chuẩn bị tinh thần.
Hắn đang quan sát nét mặt của nàng.
Ylang quỷ dị phát hiện, vẻ mặt của hắn có chút rụt rè, có chút ngạo mạn, hình như có chút… thẹn thùng?
Nhưng lúc này nàng lửa giận xông đầu, chẳng thèm quan tâm chăm sóc tâm trạng của hắn.
Nhịn cả buổi, nàng nói một câu: “Tôi ghét anh!”
Hắn nhếch môi, ra vẻ ngả ngớn: “Cô nói cái gì? Cô không thấy đồ ta để lại cho cô sao?”
“Lá thư này ư?” Ylang nghiến răng nghiến lợi.
Hắn tự phụ gật gật đầu.
Ylang tức giận phồng ngực: “Có lẽ tôi trong mắt anh chỉ là con kiến, nhưng con kiến cũng có tôn nghiêm của mình! Anh có thể giết tôi, nhưng không có nghĩa anh có thể tùy tiện chà đạp tôn nghiêm của tôi!”
Hắn nheo mắt lại, thật sự nổi giận: “Cô đang nói chuyện ma quỷ gì đấy!”
“Tôi đang nói tiếng người!” Ylang thét về phía hắn, “Đồ không biết tôn trọng, tự đại điên cuồng nhà anh! Anh đắc ý a! Tự mình chậm rãi đắc ý đi!”
Ylang nhảy xuống xe.
Từng lớp vải nặng rơi xuống sau lưng nàng.
Nàng ghét hắn!
Nàng không muốn ở cùng chỗ với hắn!
Nàng không muốn thấy hắn!
Nhảy xuống xe, nàng phát hiện quân đội đã đi xa quê hương. Sau một đêm hành quân, đội ngũ đi tới một cánh đồng hoang vu lớn, bốn phía toàn cỏ dại, nhìn lại chỉ thấy một mảnh bao la.
“Tiểu thư Lynn!” Cận vệ đi theo xe vội vàng tới, “Cần gì thì cứ lắc chuông bảo chúng tôi là được, sao lại phiền ngài tự mình xuống.”
Ylang mấp máy môi: “Tôi có việc gấp phải ra chỗ đạo sư.”
Màn vải trên xe ngựa lại bị người xốc lên, ngài Louis không thể thấy ánh mặt trời lộ dưới ánh mặt trời.
“Quay về cho ta… Hít hà!”
Làn da tái nhợt lập tức nổi đỏ.
Đám cận vệ lại càng hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn về trong xe.
“Đại nhân, ngài làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Có phải bắt người không?” Đám cận vệ vài giây trước còn khách khí với Ylang, lập tức dùng ánh mắt khiến người sợ hãi nhìn thẳng nàng, chặn toàn bộ đường lui của nàng.
Ylang mím môi.
Tùy hắn đi! Dù sao hắn cũng từng giam nàng lại nhục nhã rồi! Cùng lắm thì ban ngày cũng thành phạm nhân của hắn!
Cách màn vải, không nghe được tiếng trong xe.
Một lát sau, cận vệ sắc mặt khó coi xuống xe: “Thỏa mãn mọi yêu cầu của tiểu thư Lynn. Mau gọi thầy thuốc tới.”
Ylang như đánh vào bông.
Nàng xoay lại, nhanh chóng đuổi theo đoàn xe phía trước.
Nàng như một đứa trẻ chịu sự tủi thân, cha mẹ không ở bên người, vô thức đi tìm thầy.
Vừa chạy chậm, nàng vừa trộm lau nước mắt.
Đạo sư James đang luyện ma pháp.
Ylang đẩy cửa xe ra, chỉ thấy một quả cầu nước cực lớn đang bay thẳng về phía mặt.
Cách bọt nước dày, nàng thấy đạo sư James phình miệng, hai cánh tay như động kinh, liều mạng muốn thu lại chỗ nước này.
Ylang nhắm mắt lại, nghĩ thầm: “Dội đúng lúc, đạo sư sẽ không nhìn ra mình đã khóc!”
Kỳ quái là, đợi một hồi lâu cũng không có nước ập vào mặt.
Trong hơi thở còn thấy hơi nước… Ylang cẩn thận mở mắt.
Chỉ thấy quả cầu nước dừng trước mặt mình!
Đạo sư James đỏ bừng mặt, cố sức giơ hai cánh tay, đang không ngừng nháy mắt về phía nàng.
Ylang: “?”
Ylang: “!”
Nàng kinh ngạc kêu to: “Đạo sư James! Ngài lĩnh ngộ cách điều khiển tinh chuẩn nguyên tố rồi! Trời ạ!”
Triệu hoán nguyên tố là cánh cửa nhập môn của ma pháp sư.
Thông qua việc huấn luyện chăm chỉ, các ma pháp sư có thiên phú có thể không ngừng tăng cường độ ma pháp, còn có cơ hội đạt được ba khả năng thăng cấp: điều khiển ở cự ly xa, điều khiển tinh chuẩn, nguyên tố biến dị. Nắm giữ ba khả năng đặc biệt, bình thường họ được gọi là đại ma pháp sư.
Ví dụ như trong chuyện bến cảng kia, Megirke biến nước biển thành băng, lại để lửa trực tiếp xuất hiện trong lòng pháo của địch, đây là đồng thời sử dụng ba khả năng đặc biệt.
Đạo sư đã lĩnh ngộ cách điều khiển tinh chuẩn! Ylang đang buồn bã lập tức hưng phấn.
Đạo sư hói đầu điên cuồng nháy mắt, trán lộ gân xanh.
“Ngài làm sao vậy?” Ylang đắm chìm trong niềm vui.
Lông mi James nháy ra tàn ảnh.
Ông cố sức lệch người sang.
Ylang cũng lệch đầu, đối mặt với ông qua bọt nước.
James vẻ nhanh khóc, cuối cùng, hai tay run rẩy vô lực rũ xuống.
“Rầm rầm!”
Quả cầu nước dừng giữa không trung rơi xuống, Ylang ướt như chuột lột.
Ylang: “…”
Đạo sư James phàn nàn: “Đã bảo em tránh ra mà, lúc cần thông minh sao đầu em đơ ra vậy!”
Ylang lau mặt, cười haha.
Đạo sư James cũng vui vẻ.
Ông gõ cửa sổ xe, bảo cận vệ đưa tới một cái khăn lông lớn để Ylang lau tóc.
Bộ đồ da trên người nàng được lão Lynn chế tạo đặc biệt, không thấm nước.
Hai thầy trò ngồi xuống dưới cửa sổ xe, James cuối cùng cũng nhận ra, bắt đầu kích động: “Ta vừa nghĩ không thể đổ nước lên người em, vậy mà dừng được chúng lại! Trời ạ Ylang! Em đúng là ngôi sao may mắn của ta! Ngộ ra cách triệu hoán nguyên tố là vì em, ngộ ra cách điều khiển nguyên tố cũng là nhờ em!”
Ylang lắc đầu: “Không, đó là vì đạo sư bỏ ra vô số thời gian, tinh lực, vất vả cần cù, đây là thành quả từ sự cố gắng của ngài.”
“Hahaha,” James mừng rỡ, “Em sai rồi Ylang. Ta yêu ma pháp, hận không thể ngâm mình một chỗ với nó hai lăm giờ một ngày, sao có thể gọi là vất vả được!”
“Ngài nói đúng!” Nàng mỉm cười.
“Hửm?” James nghiêm mặt, “Sắc mặt em rất khó coi. Louis Windsor bắt nạt em sao?”
Ylang tranh thủ thời gian lắc đầu.
Chuyện này cũng liên quan đến Louis Windsor.
“Em hơi nhớ nhà. Vốn cho rằng…” Nàng cắn cắn môi, “Cho rằng đêm nằm mơ có thể về nhà gặp cha mẹ, ai ngờ lại gặp ác mộng.”
Đạo sư James cười: “Đứa nhỏ ngốc. Lại đây, ăn bữa sáng đã.”
Ông lấy thịt bò khô ra từ trong ngăn kéo, sau đó cầm hũ đồng trên bàn lên, rót cho Ylang một chén sữa trâu.
“Ăn hết mình, ta chuẩn bị cho em một bao thịt bò khô lớn, lúc về cho em mang về nhà!” James hào sảng nói.
“Hả?”
Ylang kịp phản ứng, đạo sư đã biết chuyện lần trước nàng trộm giấu thịt bò khô vào trong ngực để mang về cho cha mẹ ăn.
Thật là mất mặt.
Vừa mất mặt vừa cảm động.
“Đừng khóc đừng khóc,” James vẫy vẫy tay, “Lần trước còn có Vinár, lần này đi xa ngàn dặm, bên người không trai trẻ, có thể hiểu cô đơn lạnh lẽo đến cỡ nào. Ta là bề trên cũng không lo tốt cho em được, cần gì cứ nói, không cần lo.”
Ylang hơi thẹn: “Đạo sư… mới không phải vì trai trẻ.”
Đợi đã.
Đi xa ngàn dặm…
Lúc này lửa giận trong đầu Ylang đã loạn, nàng có thể tỉnh táo suy nghĩ chuyện đó.
Với trạng thái bây giờ của Ma Thần, hắn không có thể khống chế Louis Windsor ngoài ngàn dặm, hắn chỉ có thể đi theo quân.
Nơi đây đều là kỵ sĩ Ánh Sáng, nếu hắn đi xa theo phía sau, đến ban đêm, nàng suy yếu ở một mình bên ngoài sẽ rất nguy hiểm. Hắn phải chắc chắn sau khi trao đổi, nàng ở một chỗ an toàn, hơn nữa chỗ này cũng phải để hắn ở ban ngày, không thể bị những thánh quang kia cảm giác được.
Vì vậy hắn chế tạo một cái lồng kim loại có thể ngăn lực lượng Bóng Tối, hắn không muốn giam nàng mà muốn giam chính hắn.
Tim Ylang nhẹ nhàng nhảy lên. Đúng, như vậy mới đúng, nàng bị tức váng đầu mới không nghĩ đến.
Hừm? Đợi đã.
Giam chính hắn?
Vậy nên… nếu ban ngày mình mở cái hộp kim loại, liệu mình có thể thấy hắn không?!
Ở chỗ nho nhỏ đó, hắn chắc chắn không thể giữ hình người.
Chẳng lẽ… hắn cũng là một cục bông ư? Nếu tên đó biến thành cục bông lông mềm như nhung…
Con ngươi Ylang rụt lại.
“Mình đang nghĩ gì vậy! Dù anh ta cũng là một cục bông tròn đáng yêu thì thế nào! Chuyện lá thư này, mình không bao giờ tha thứ!”
Nàng tức giận nghĩ.
Miệng cắn thịt bò khô, nàng cảm thấy hàm răng ê ẩm, ngứa.
Nàng nhớ tới cảnh hắn đuổi theo nàng xuống xe, bị ánh mặt trời tổn thương.
Ôi, đó là thân thể của Louis Windsor!
Vị người bệnh đáng thương kia không biết bây giờ thế nào.
Ylang còn chưa ăn xong bữa sáng, đạo sư James đã bắt đầu không nhịn được triệu hoán nguyên tố thuỷ trong xe, luyện tập cách điều khiển tinh chuẩn vừa lĩnh ngộ.
“Mình phải đi xem tình huống của Louis Windsor, cũng tránh lại bị đạo sư giội ướt người.”
Ylang tức giận trốn đi vòng trở về xe ngựa đen sau một giờ.
“Mình không tha cho anh ta chuyện tin đâu! Đúng, mình còn đang tức giận! Rất tức giận!”
Nàng nắm chặt tay, bò lên trên xe.
Đáng tiếc là Ma Thần cũng không ở, người nằm trên xe chính là Louis Windsor.
Thấy Ylang, vị người bệnh thần bí, uy nghiêm, khiến người cảnh giác này tủi thân nói: “Xin hai vị ở chung hoà bình đấy!”
Đừng lại để tai bay vạ gió!
Ylang: “…”
Nàng lựa chọn im lặng.
Đã đến giờ uống thuốc, ngài Louis tự giác bưng lấy bình thuốc, uống rất thoải mái, không biết còn tưởng rằng ông đang nâng ly rượu ngon.
Ylang giật giật khóe mắt.
Thật sự là… quá bắt nạt người!
“Xin lỗi, con nhất định sẽ chú ý, tận lực không để ngài lại bị thương tổn.” Ylang thở dài.
“À, kỳ thật cũng không có việc gì.” Louis Windsor xua tay.
Ngài Louis không hay nói. Ylang có thể cảm thấy được thật ra ông rất cô đơn.
Bị bệnh như vậy, cả ngày chỉ có thể trốn trong bóng tối, khó tránh khỏi việc trở nên tự ti cổ quái.
Ông tình nguyện để cho người khác cảnh giác ông, sợ hãi ông.
Xuất phát từ tâm lý đền bù tổn thất, Ylang kể cho ông mấy chuyện thú vị về đạo sư.
Ngài Louis rất hứng thú với vị tiểu thư Jones cũ kỹ cố chấp, nói đến chuyện của bà, ông không nhịn được cười đập ghế.
Hai người vui vẻ hòa thuận.
Trời nhanh chóng tối lại.
Lúc Ylang lại xuất hiện trong hộp kim loại, tâm trạng của nàng đã hết kích động. Nàng lăn trên chăn tơ ngỗng trong chốc lát, phát hiện độ xù và mềm của nó giống hệt chăn nhung quạ trên giường nàng.
“Anh ta tốt bụng chăm sóc mình như vậy ư? Hẳn là vì chính anh ta đã quen chăn nhung quạ của mình!” Ylang nghĩ.
Do dự trong chốc lát, nàng quyết định lấy lá thư này ra.
Nàng, Ylang Lynn sao có thể bị một phong thư nhỏ đánh bại?
Hắn muốn bắt nạt nàng chỉ vì da mặt nàng mỏng. Nếu nàng không có cảm giác với lá thư này, hắn sẽ không thể tổn thương nàng!
Đúng, chính là như vậy!
Nàng lại dùng cái đuôi móc nó ra.
“Hở?”
Cái tấm da dê này hôm qua vẫn nguyên lành, nhưng bây giờ, góc nó bị xé ra một lỗ hổng lớn.
Nó vân vê thành một nắm.
Ylang có thể tưởng tượng được, hắn muốn xé nát nó lại kịp thời thu tay lại. Hắn bóp nó thành nắm, ném vào góc hẻo lánh.
“Ha, anh còn có mặt mũi tức giận? Tôi mới nên tức giận đấy? Tôi mà có tay, còn đến phiên anh xé sao?”
Nàng xoay đôi mắt đậu đen nhỏ, dùng cái đuôi kéo phẳng nó lại.
Đáng thẹn, cay mắt.
Muốn đập đầu vào tường.
Hic…
A…
Oái…
Ylang cứng người.
Nàng nhìn thấy, dưới cuối phong thư đáng thẹn này có một từ rồng bay phượng múa.
“Đồng ý”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook