Đại công tước Howard cưới con gái lớn Frigg của công tước Windsor năm ông mười tám tuổi.

Năm sau, Frigg sinh ra Vinár.

17 năm qua đi, tình cảm của vợ chồng đại công tước vẫn trước sau như một: kính trọng như xưa, khách sáo dối trá.

Howard 35 tuổi có một mái tóc dài trắng như tơ lụa. Chúng rủ sau đầu, đã được dùng hương liệu Tequila hương liệu định hình, một sợi tóc cũng không bị gió thổi bay.

Ai cũng nói mái tóc bạc của Vinár được di truyền từ gien tốt đẹp của mẫu thân, nhưng kỳ thật vẻ đẹp mà đại công tước Howard cho cũng không kém hơn mẹ con hai người.

Nhưng tới bây giờ vẫn không ai dám dũng cảm nhìn thẳng vẻ đẹp của Howard.

Cánh cổng sắt lớn trước mặt ông được mở ra. Nó rất nặng, phải có năm tôi tớ cùng lúc dùng sức kéo nó mới có thể chắc chắn cánh cổng cao này mở đều nhanh trong vòng mười ba giây.

Cuộc sống hàng ngày của đại công tước chính xác đến từng giây.

Hôm nay ông mặc bộ đồ thường, khoác một áo khoác lông ưng dài tới mắt cá chân. Ông chuẩn bị đi gặp người bạn của của mình – quốc vương hiện tại – Auden VI.

Lúc cửa lớn mở ra, xe ngựa khảm ký hiệu Tulip kí chậm rãi chạy qua trên từ làn xe. Đúng lúc ông ra khỏi cửa, nó dừng chuẩn trước mặt ông, vừa nhấc chân có thể đi đến chỗ bàn đạp màu bạch kim, không thừa không thiếu một bước.

Nhưng hôm nay lại gặp chuyện ngoài ý muốn.

Lúc cổng mới mở được 80%, Howard nghe thấy tiếng ngựa hí dài do bị người kéo xe siết.

Tiếng va chạm của bánh xe và mặt đất chói tai, ông như thể đã nghe thấy tiếng những ổ trục chỉ làm từ vàng và bạc không chịu nổi sức nặng.

Ông chậm rãi giương mắt lên.

Khác với màu xanh thẳm của Vinár, mắt của đại công tước Howard thoạt nhìn như là bị đóng băng ở hồ nước mặn.

Có một lớp trắng hơi mờ như kem tươi che đi sắc ngọc bích, nhưng điều này hoàn toàn không tổn hao vẻ đẹp của nó, ngược lại thêm chút thần bí trong trẻo nhưng lạnh lùng nơi ông.

Dưới ánh đèn Long Tinh, cổng lớn, gạch trên mặt đất, xe ngựa, người ở, mọi thứ vẫn hoàn hảo như ngày xưa. Nhưng ở giữa bức tranh hoàn mỹ này lại có thêm một vòng đen nhánh.

Đó là một… cô gái tóc đen, nàng đi vào làn xe ngựa.

Giống như một giọt mực màu đen làm bẩn bức tranh hài hòa hoàn hảo.

Howard dừng bước, ngón tay bọc dưới bao bạc hơi hơi cong.

Trước mặt vị quý tộc lớn dưới một người trên vạn người này, cho dù là quản gia, người ở hay là người hầu, không ai sẽ biểu hiện như chó săn ỷ thế hiếp người.

Lão quản gia mặc áo bành tô tiến lên phía trước theo bước đi tiêu chuẩn. Ông hơi khom người, giọng hiền lại nghiêm khắc: “Thưa tiểu thư, xin ngài trở về theo đường cũ, đừng tiếp tục đi về phía trước. Ngài đang chặn xe ngựa của chúng tôi.”

“Cô gái” tóc đen giương mắt.

Trước khi suy nghĩ bị cắt đứt, hắn đang cân nhắc chuyện ngày mai đi nổ hoàng cung.

Niềm vui ác liệt còn vương đáy mắt, hắn chẳng muốn so đo với lão già họm hẹm thoạt nhìn sắp xuống mồ trước mặt. Tùy ý đưa tay vỗ vỗ bả vai lão quản gia, hắn nghiêng người thân, tiếp tục đi lên phía trước.

Động tác của hắn thật sự quá nhanh, đừng nói lão quản gia chưa kịp phản ứng, ngay cả bọn thị vệ bên người đại công tước Howard cũng sửng sốt một chút. Lúc hoàn hồn, họ phát hiện kẻ xâm nhập đáng chết này đã đi đến trước cửa lớn, chỉ cách đại công tước tôn quý vẻn vẹn có mười thước!

“Thích khách?!”

Thị vệ trưởng rút trường kiếm, ngăn trước người đại công tước.

Bọn thị vệ đồng loạt rút kiếm, bảo vệ chủ nhân như thùng sắt.

Ma Thần đại nhân cuối cùng cũng quay đầu, nhìn một cái. Nét mặt của hắn hơi khó hiểu, nhưng bởi vì tính tình của mình, lúc đối diện với đôi mắt hồ băng của Howard, hắn rất tự nhiên nhếch nhẹ khóe môi, nhẹ “Xời” tiếng để trò chuyện với đám con kiến có vẻ ngoài “tôn kính”. Trông gà hoá cuốc còn tự cao tự đại, thật sự là vô cùng buồn cười.

Bản năng của Howard mách bảo ông nguy cơ. Một cô gái thoạt nhìn thường thường không có gì lạ lại mang đến cho ông cảm giác áp bách cực lớn.

Điều này không bình thường.

Trực giác của ông chưa từng sai.

“Giết tên thích khách này.” Ông bình tĩnh lạnh lùng hạ lệnh.

Những người xuất hiện ở nơi không thích hợp tại thời điểm không thích hợp, trực tiếp giết chết nhất định không sai.

Cận vệ bên người đều tuyệt đối trung thành, dù đại công tước ra lệnh cho bọn họ treo cổ quốc vương, bọn họ cũng sẽ không chút chần chờ. Nhận được mệnh lệnh, bọn họ giơ kiếm, vây quanh cô gái tóc đen.

Đối mặt tay cầm lưỡi dao sắc bén vây quanh tùy tùng sĩ môn, Ma Thần đại nhân không khỏi có chút kinh ngạc.

Tên quỷ lông trắng này vậy mà vừa gặp mặt muốn lấy mạng người ta, quả thực còn giống Ma Thần hơn mình.

Tôn nghiêm của Ma Vương bị mạo phạm.

Hắn quay đầu, cười như không cười.

“Đã thế, vậy hãy để cho những con kiến này xem xem, cái gì mới thật sự là nghệ thuật giết chóc.”

Hắn hé mắt, nhìn thẳng người hầu có sơ hở lớn nhất.

Đầu tiên, phải đoạt một thanh kiếm.

Chiến đấu hết sức căng thẳng.

Mặt Howard vô cảm, hai tay ôm trước người. Hiện tại, ông càng thêm xác định cô gái này có vấn đề.

Đang lúc ông do dự có nên giữ lại người sống để thẩm vấn không, chỉ thấy một bóng hình trắng đột nhiên nhảy từ đường hoa hẹp bên tay phải ra ra, thở hổn hển. Người đó đẩy một gã thị vệ, vọt tới bên người cô gái tóc đen.

“Không! Đừng tổn thương cô ấy!”

Là Vinár. Cậu ta chạy xuống tháp trắng, đi tắt tới cửa lớn.

Ma Thần nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía tế phẩm ngây thơ đáng yêu này.

“Phụ thân! Cô ấy không phải thích khách, là… là con hẹn cô ấy đến, xin lỗi vì con không nên bí mật hẹn với bạn học! Nhưng nếu con hẹn cô ấy, cô ấy chính là khách của trang viên Tulip.”

Tiểu công tước dũng cảm gánh trách nhiệm.

Howard bình tĩnh nhìn chăm chú con của mình.

Đứa bé này chưa từng cãi lại mình. Dưới quyền lực tuyệt đối của phụ thân, nó đã lâu không nhìn thẳng ánh mắt của mình.

Lúc này, nó lại nói dối với mình.

Howard lập tức đoán được thân phận của cô gái tóc đen. Hoá ra là nàng.

“Vinár,” Đại công tước nhàn nhạt mở miệng, “Ta sẽ đền bù tổn thất cho người nhà của nàng. Con tới đây.”

Con ngươi Vinár co rút lại.

Cậu kháng nghị: “Phụ thân, người không được tổn thương cô ấy! Cô ấy là Ylang Lynn, chính là… là…”

Dưới ánh nhìn lạnh lùng chăm chú của phụ thân, Vinár cảm thấy dây thanh quản của mình giống như bị một tay nắm lấy. Giọng cậu càng ngày càng thấp yếu, đầu óc cũng loạn. Một đống suy nghĩ hỗn loạn tràn vào đầu, mấy ý nghĩ xô xô đẩy đẩy: “Cô ấy là đạn khói dùng để mê hoặc vương thất”, “Cô ấy là người đã cứu mình ở rừng Mộ Nhật”, “Hình như cô ấy phát hiện bí mật ma pháp”.

À không, không không không, bây giờ nói những thứ này cũng không đúng!

Ma Thần bị vây, hắn rủ mắt, ngáp cái, hồn bay đâu đâu, nghe cuộc trò chuyện của hai cha con mà câu được câu không. Nhất là giọng như muỗi ong ong của Vinár, đặc biệt thôi miên.

Vinár lấy lại bình tĩnh, nói rõ: “Phụ thân, ngài nhận thức cha của cô ấy, cô ấy chính là…”

“Con gái của Joe Lynn.” Howard xấu hổ thay con mình.

“Đúng!” Vinár tìm về chút sức, cậu nhẹ gật đầu.

Quả nhiên là nàng.

Howard giật giật ngón trỏ.

Hoá ra trực giác không xong bắt đầu từ đây sao? Bởi vì trước đó mình biết người thừa kế quay sang thật lòng với cô gái tóc đen một cách ngu xuẩn buồn cười, đột nhiên thấy một cô gái như vậy xuất hiện ở trước mặt, ảnh hưởng tới phán đoán của mình, ngộ nhận nàng thành một uy hiếp.

Sau khi qua ba mươi bốn tuổi, tinh lực đã có dấu hiệu kém đi.

Đại công tước không lộ vẻ mặt gì.

Ông nhìn đứa con trai dũng cảm lại yếu đuối trước mặt, quyết định lại ép cậu thêm một phát.

“Vinár, có phải con định làm giống bọn hèn nhát ta xem thường nhất, dùng chính tính mạng của mình uy hiếp phụ thân không?”

Đại công tước đi về phía trước một bước.

“Nếu như con nói cho ta biết, con khăng khăng muốn chết cùng chỗ với cô ta, như vậy…” Đôi mắt hồ bằng không có chút độ ấm, “Ta sẽ thành toàn con, con của ta.”

Vinár biết rõ, phụ thân của mình cũng không hay nói giỡn.

Nếu ông nói như vậy, vậy ông nhất định sẽ làm như vậy. Nếu như ông lật lọng, quyền uy tuyệt đối dựng ra nhiều năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Cậu biết rõ với phụ thân, có nhiều thứ quan trọng hơn nhiều một người thừa kế.

Trời ạ, nghĩ lại Ylang cố ý đến đây đưa tin cho mình… Nếu như nàng bởi vì việc này mà xảy ra chuyện, cả đời mình chỉ sợ cũng khó quên! Nhưng nếu dùng tính mạng của mình uy hiếp phụ thân, lão cáo tuyết này đã phá hỏng một bước trước rồi.

Đây là ván cờ giữa hai cha con. Chính vì Howard đoán được phán đoán của Vinár đối với mình, ông mới phải hạ quân cờ này.

Vinár bình tĩnh lại. Cậu biết rõ đây là bài kiểm tra của phụ thân đối với mình.

Dù sao từ nhỏ cậu đã nhận được sự giáo dục tiên tiến nhất, hơn nữa mưa dầm thấm đất, học tập cách xử thế của phụ thân.

Vinár nhanh chóng tìm được lí do thoái thác.

“Không! Con sẽ không dùng tính mạng của mình uy hiếp ngài.” Cậu lui một bước, “Nhưng phụ thân, bây giờ con quá chú tâm yêu cô ấy, nếu ngài giết chết cô ấy, lòng con sẽ thủng một lỗ không thể lấp được. Con không bảo đảm được từ nay về sau con sẽ biến thành một người không có chí tiến. Phụ thân, đây là chuyện bình thường, thật sự không cần phải mạo hiểm như vậy để dò xét nó, bởi vì trong này không hề có lợi ích đáng nói. Ngài không bằng cho con một chút thời gian, có lẽ không bao lâu sau con sẽ tỉnh. Đến lúc đó, con nhất định sẽ chê cười hành vi ngây thơ ngày trước của mình.”

Đại công tước Howard mặt vô cảm, trong lòng lại thoáng hài lòng một ít: coi như là đã tìm được đầu óc về.

Mắt thấy hai cha con sắp hoà giải, Ma Thần lại không nghe nổi nữa, hắn nhíu mày: “Lấy lại sự tình nguyện một bên buồn cười của các ngươi đi. Đời người không đoán trước được, ngươi xác định mình có thể sống quá ngày mai sao?”

Ha, lúc nổ hoàng cung, ta có thể tiện tay cho trang viên này một phát.

Hắn xoay người, đi thẳng về phía lưỡi dao sắc bén.

Vinár đáng thương cảm thấy trời đất quay cuồng. Sao cậu lại quên, cô bé vô cùng bướng bỉnh…

Trời ạ, cô ấy nhất định sẽ bị giết!

Vinár không kịp suy tư, cậu vọt tới phía trước, dùng cánh tay của mình vung về phía những mũi kiếm.

“Tránh ra! Tránh ra!”

Cậu sốt ruột nói thấp với “nàng”: “Cô đừng giận, tý nữa tôi sẽ giải thích!”

Nhìn vậy, Howard cảm thấy vô cùng thất vọng.

Đây chính là người thừa kế của ông. Lúc trước mình không muốn làm thông gia với nhà Windsor, quả nhiên không phải là không có đạo lý.

Nhìn đứa bé này xem, bị cái gọi là “tình yêu” mê choáng óc, quả thực là kế thừa nguyên nước nguyên vị từ mẫu thân ngu xuẩn của nó!

Ông không khỏi nhớ lại lúc trước Frigg Windsor ném đi mọi quy tắc lễ nghi. Lúc ông ra ngoài đi săn, bà ta mua người hầu tiến vào lều vải của ông.

Trời ạ, hôn nhân này thật sự là vết bẩn lớn nhất trong cuộc đời hoàn mỹ của mình.

Howard lần đầu chăm chú cân nhắc xem có cần đổi một người thừa kế không.

Nhưng ý nghĩ này không kéo dài quá ba giây.

Những năm này, Frigg càng ngày càng ngu xuẩn tham lam. Đối với bà ta, Howard hoàn toàn đánh mất bản năng nguyên thuỷ của người đàn ông. Ông không muốn làm khó chính mình.

Bao nuôi người tình càng là một việc hoàn toàn vi phạm quy tắc cá nhân.

Cho nên không thể có người thừa kế thứ hai.

Howard nản lòng thoái chí, nhưng trên mặt ông hoàn toàn không biểu hiện ra.

Không cho người nhìn trộm tâm tư là bài học bắt buộc của mỗi người nắm quyền.

Ông nhẹ gật đầu, phất tay để thị vệ thu vũ khí: “Vinár, ta không muốn can thiệp cuộc sống riêng tư của con. Nhưng con hãy nhớ kỹ, có thể bị trò hề vờ tha bắt thật lừa gạt là biểu hiện của một suy nghĩ không trưởng thành.”

Đại công tước cho là ông đã nhìn thấu thủ đoạn nham hiểm của cô bé này.

Phụ nữ cố ý tỏ vẻ khinh miệt với người đàn ông có thân phận cao quý… Ôi, Vinár thật sự là quá trẻ tuổi, về sau nó sẽ phát hiện, trong mười phụ nữ tự mình dán tới, luôn có hai ba cái dùng lối tắt như này.

Cô gái tóc đen “bị vạch trần” hơi hơi cứng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm đại công tước bằng ánh mắt quái dị.

“Có thể bị trò hề vờ tha bắt thật lừa gạt là biểu hiện của một suy nghĩ không trưởng thành.”

Ma Thần đại nhân rất không ủng hộ những lời này. Hắn cảm thấy lúc vật nhỏ kia dùng thủ đoạn này với mình thi triển rất thú vị, chẳng lẽ suy nghĩ của Thần Bóng Tối chưa trưởng thành ư? Thật sự là nực cười.

Đại công tước Howard chú ý tới ánh mắt khác thường của “nàng”. Ông không khỏi nhẹ giễu cợt trong lòng: dù sao còn hơi non, quá dễ lộ chân ngựa.

“Thời gian cấm túc gấp đôi.” Ông nói với Vinár.

Mới ra cửa đã cảm thấy mệt mỏi, đại công tước nhắm lại hai mắt, lên xe ngựa, tiến về hoàng cung.

Còn phải đi ứng phó tên Auden ngu xuẩn, cuộc sống thật sự là không chút thoải mái.

Ma xui quỷ khiến, ông quay đầu lại nhìn một cái.

Cô gái tóc đen đã đi rất xa, Vinár bị bỏ lại, bóng lưng thoạt nhìn vô cùng cô độc.

“Vờ tha bắt thật.” Ông nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đầu hiện cảnh lúc mới gặp cô gái kia.

Không thể không nói, ánh mắt kia của cô ta thật sự đã được rèn luyện. Ngay cả mình cũng nghĩ lầm cô ta “khinh thường” thật trong nháy mắt.

Cục bông Ylang cũng không biết Ma Thần ra ngoài cái cũng có thể kéo thêm việc lớn cho nàng.

Nàng lặng lẽ đi theo Pieck mặt chuột và người vợ béo Poune của gã, nhìn đôi vợ chồng trộm mộ này thành thạo cạy mở cửa phòng trắng giữa vườn mộ. Họ chạy vào bên trong, dễ dàng dỡ xuống khoá chìm thoạt nhìn không có chỗ mở. Kẻ mở khóa là ả béo Poune, đừng nhìn ngón tay của ẻ béo, lúc mở khóa lại linh hoạt hơn bất cứ ai.

Sau khi mở khoá chìm, giữa gian phòng có một cái bàn kim loại chậm rãi bay lên, bên trên đặt một cái hộp hình vuông.

“Ôi, vương miện em!” Poune nâng cái hộp lên, hôn mạnh một cái, “Anh yêu! Đã đến lúc về mở chiến lợi phẩm của chúng ta rồi!”

Ylang đi theo một đường, biết rõ về nhà mới mở hộp báu là lệ cũ của cặp vợ chồng này.

Lúc này, Ylang đang treo mình trên phần chạm nổi nơi nóc nhà. Nàng im lặng đánh giá cái hộp dài trên lưng Pieck.

Đây là vật báu giấu ở nơi sâu nhất trong vườn mộ.

Có phải đó là thứ Ma Thần muốn tìm không ta?

Bỗng, nàng nhìn thấy cái hộp vàng kia nhúc nhích, chui ra một góc từ trong bọc quần áo.

Nàng chớp chớp đôi mắt đậu đen.

“Ai? Ai? Ai!” Pieck hô lên, “Ai chạm vào lưng tôi…”

Chỉ thấy cái hộp vàng rơi khỏi bọc vải màu xám. Nó rất nặng, nhìn độ dày thành hộp phải qua 1.5 inch.

Nó trông rất nặng, phong cách cổ xưa, đẹp đẽ quý giá và cả thần bí.

Vợ chồng trộm mộ bị dọa nhảy dựng.

“Đây là có chuyện gì!”

Vườn mộ sáng ngời như tối đi rất nhiều.

“Pieck, bắt lấy nó.” Poune ôm sát hộp lập phương trong ngực.

Pieck cẩn thận tới gần.

Chỉ thấy cái hộp dài kia chậm rãi đứng lên, tựa như… một cái quan tài tự dựng thẳng!

Chưa nói vợ chồng trộm mộ, ngay cả cục bông Ylang trốn trong khu chạm nổi nóc phòng cũng bị dọa nhảy dựng.

Nó nghiêng nghiêng đứng trên mặt đất, chậm rãi đi một vòng. Dù là một cái hộp dài mảnh, nó khiến người ta có cảm giác như rắn độc đang ngẩng lên tìm kiếm con mồi.

“Anh, anh không dám đi qua…”

Pieck sợ tới mức lui hai bước.

“Đồ vô dụng!” Poune nhét hộp kín đựng vương miện cho gã.

Khoé mắt Pieck giật giật. Gã ôm lấy nó nhưng cũng tránh xa nó, chỉ sợ cái hộp này cũng “sống dậy”.

Poune béo nhào tới.

Cái hộp vàng dài rực rỡ nhảy vừa lúc, Poune vồ hụt. Ả ngã trên mặt đất, bộ ngực đầy đặn bị ép ra tiếng.

Cục bông Ylang trừng lớn mắt. Nàng phát hiện: cái hộp này đúng là đang hướng về phía mình!

Cái tư thế gào thét mà đến này là muốn nện dẹp nàng.

Nàng quăng cái đuôi, kéo mình thành một sợi dây, chạy né trên đám chạm nổi.

“Bộp! Rầm rầm!”

Cái hộp chỉ biết di chuyển này đâm vào khu chạm nổi nhiều, làm thủng một cái hố trên nóc nhà.

Ngoài hộp vàng khắc đầy đồ án phiền phức, chúng kẹt vào lỗ thủng bên trên. Cái hộp lắc lư, từng đống vụn thạch cao rơi xuống phòng như tuyết.

“Không được, tiếp tục như vậy sẽ khiến thủ vệ phát hiện, chạy mau!” Pieck run chân.

Poune bình tĩnh: “Dù là dùng tốc độ nhanh nhất chạy từ cửa ra vào đến đây, chúng cũng cần năm phút. Chúng ta mất tầm bốn phút để rời khỏi đây, trốn về hầm trộm. Pieck, lấy nó xuống, mang đi!”

“Ôi Poune! Nếu em chết, vậy nhất định là nghẹn chết vì tham ăn!” Pieck ai oán rên rỉ.

“Đi, bò từ bên ngoài. Nếu em có thể giảm béo 50 pound, chuyện này cơ bản không tới phiên anh.” Poune ra lệnh.

Gã chồng gầy đáng thương đứng ngoài phòng, bám lấy phần chạm nổi, bắt đầu leo lên.

Kỳ thật Ylang cảm thấy đó là một việc thừa. Cái hộp rõ ràng sẽ không từ bỏ ý đồ, nó đang điên cuồng lung lay, ý đồ kéo phần hông kẹt giữa đống thạch cao nát ra.

Vụn thạch cao rải đầy phòng nhỏ, trên mặt đất toàn là mảnh vỡ cánh thiên sứ, kèn thần thánh, dây hoa và đám mây. Ngoài ra còn có một ít cánh tay cánh chân của Thánh Tử Thánh Nữ, thậm chí còn có nửa hoặc cả gương mặt, quả thực tựa như một hiện trường hung án kinh khủng.

Cục bông Ylang trốn trong góc phòng.

Pieck bò theo nóc nhà phía ngoài tới chỗ hộp vàng, giọng gã run rẩy: “Anh, anh không kéo được… Ôi trời ạ Poune! Có người đến có người đến! Có người vào vườn mộ, nhất định là đã phát hiện chúng ta!”

“Đồ ngu! Đá nó xuống!”

“Ừ ha! Đúng rồi!”

Ngay khi Pieck giơ một chân giẫm thẳng vào hộp vàng, nó vừa lúc tránh thoát sự giam giữ của thạch cao nát, rơi xuống.

Pieck đáng thương không kịp thu chân. Cái chân dài của gã giẫm vào lỗ thủng trên nóc nhà, phần hông kẹt giữa lỗ thủng và phần thạch cao. Gã đau đến mức phát ra tiếng kêu kì quái.

“Cộp!”

Ylang phát hiện, lúc cái hộp này rơi xuống, phần góc nghiêng tiếp giáp giữa nắp hộp và thân hộp chạm vào mặt đất.

Cái nắp ẩn đó cất giấu vương miện, chất liệu vô cùng cứng rắn.

Cái hộp nặng màu vàng phong cách cổ xưa bị đập trúng chỗ yếu nhất. Nắp hộp bật ra, bên trong hình như có thứ gì đó bay ra ngoài, rơi xuống đống thạch cao nát.

Ylang khẩn trương nhìn quanh một vòng, không tìm được nó.

Đi đâu rồi…

Poune béo trừng mắt, mở rộng hộp và nắp hộp để kiểm tra, không thu hoạch được gì.

“Rỗng hả?”

“Đáng chết, mau lên đây giúp anh!” Pieck hô to, “Anh không thể rút chân ra! Chúng đến rồi, chúng ta chỉ có ba… không, hai phút!”

Poune bỏ hộp vàng xuống, ả kênh mặt: “Chẳng lẽ anh không biết cân nặng của em sao Pieck? Anh cảm thấy em có thể bò lên trên nóc nhà cứu anh à?”

“Em không thể bỏ lại anh!”

“Ha, đương nhiên em không thể vứt bỏ tên ma quỷ như anh.” Poune rủa, “Anh cố ý không dạy em cách cắt đứt đường lui hầm trộm. Nếu em trốn một mình, chắc chắn chúng sẽ đuổi theo!”

Nhìn cái chân gầy rủ xuống lắc lư ngay giữa phòng của Pieck, Poune đã có chủ ý.

Ả lại đưa hộp tối cất vương miện lên, cố sức leo, nhảy dựng lên ôm lấy chân Pieck. Lợi dụng ưu thế cân nặng của mình, ả lắc lư, túm gã chồng của mình xuống.

“Ngoao!”

“Rầm rầm!”

Lỗ thủng trên nóc nhà bị mở rộng gấp đôi. Theo cơn mưa thạch cao đồ sộ, vợ chồng trộm mộ ngã xuống mặt đất.

Cục bông Ylang nhìn cũng đau răng, nàng lấy cái đuôi che lại con mắt.

“Chuyện gì đã xảy ra? Đồ vật bên trong đâu!” Pieck chẳng quan tâm đôi chân giạng thẳng của mình, trừng mắt nhìn cái hộp vàng trống trơn, “Poune, em giấu nó đi đâu rồi?”

“Bốc phét, rõ ràng là anh thả cái rỗng!”

“Sao có thể như vậy! Chẳng lẽ em không biết anh phí bao nhiêu công sức vì nó ư? Tại sao lại rỗng!”

“Được rồi Pieck, muốn đánh nhau thì về đánh tiếp.” Poune lắc lư hộp vương miện trong tay, “Nếu anh không đi có khi lại không kịp.”

Hai vợ chồng vội vàng chạy ra ngoài. Pieck có thói quen công việc còn nhớ rõ quay lại đóng cửa phòng trước khi đi. Bọn họ trốn về phía hầm chỗ bụi hoa Tulip. Ylang nhảy lên cửa sổ nhỏ, nhìn bọn họ rời đi.

Vốn nàng cảm thấy bọn họ rất có thể lén lấy ra thứ Ma Thần đang tìm. Nếu là như vậy thì sẽ bớt rất nhiều phiền toái.

Ai biết có thể như vậy được?

Nàng phiền muộn quăng đuôi, nhảy giữa đám vụn thạch cao.

Nàng hơi không xác định có phải lúc nãy mình hoa mắt hay không. Vừa rồi hình như đã thấy một thứ rơi từ trong hộp ra, nhưng nó lại biến mất không chút tiếng động. Nàng tìm quanh phòng vài vòng, đáng tiếc ngoài thạch cao nát ra thì không phát hiện gì.

Sao lại không thấy đâu ta? Đầy đất toàn vụn thạch cao rơi lả tả. Trong nơi trắng xoá này, cơ bản không thể giấu bất cứ vật báu đáng giá gì. Dù nó là bảo thạch cũng được, vàng ngọc cũng được, hic… thân thể của Thần Bóng Tối cũng được. Tóm lại, nó không nên biến mất không chút tiếng động như vậy.

Ylang không cam lòng, nhưng nàng đã hết cách.

Xem ra, nàng chỉ có thể dựa theo kế hoạch cũ, đợi ở chỗ này đến lúc bình minh.

Vừa nghĩ tới việc ngày mai hắn sẽ phá mạnh kết giới, trong người nàng như có thứ gì nhẹ rút lại.

“Bên kia hình như không đúng! Giữ vững tinh thần! Cẩn thận một chút!” Bên ngoài truyền đến tiếng la.

Ylang không khỏi có chút kỳ quái. Chẳng lẽ không phải vì phát hiện vợ chồng trộm mộ, đám thủ vệ mới tiến vào vườn mộ à?

“Thiếu gia Vinár,” Một giọng nói cung kính khác truyền đến, “Xin hỏi thứ ngài có hình dáng dạng gì?”

Vinár ư? Ylang giật mình lắc lắc cái đuôi. Sao hơn nửa đêm cậu ta lại chạy đến vườn mộ hoàng gia vậy?

“Màu đen, lớn khoảng bàn tay, hình cầu… Nhất định phải tìm được nó!” Giọng trong trẻo của thiếu niên vang lên.

Quả nhiên là Vinár.

Ylang mê man.

Cho dù nàng nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ tới, Vinár tưởng thứ mà “Ylang” ném qua tường cao là thư cho cậu. Sau khi đại công tước Howard rời đi, Vinár hạ quyết tâm, quyết định mạo hiểm dù bị trách phạt để vào vườn mộ hoàng gia, nhặt phong thư này về.

Ylang mờ mịt cúi đầu nhìn thân thể của mình.

Màu đen, lớn cỡ bàn tay, hình cầu…

Vật Vinár muốn tìm quen quen ghê ta.

Ylang ngẩn người không chú ý tới: trong đống thạch cao vụn, một bàn tay đứt đang lặng lẽ đi về phía nàng. Nó cùng màu với thạch cao, ngón tay thon dài hoàn mỹ, mỗi một đốt ngón tay đều tinh tế, thoạt nhìn không khác gì cánh của những thiên sứ kia hoặc chi gãy của Thánh Tử.

Bàn tay đứt đứng sau nàng. Nghe được lời tiểu công tước, nó giơ năm ngón tay, căn tính về phía cục bông Ylang.

Rất giống một con rắn hé miệng chuẩn bị đi săn.

Vinár dịu dàng nói với người hầu: “Tìm được nó thì ta sẽ trả tiền thưởng phong phú. Nó rất quan trọng với ta, nó thuộc về ta!”

Ylang: “???”

Ở sau lưng nàng, mu bàn tay đứt nằm trên thạch cao bỗng nổi gân xanh.

Năm ngón tay chợt xuất kích, đánh úp về phía cục bông trước mặt.

Cục bông Ylang không đủ sức giãy giụa, nàng dễ dàng bị nắm trong lòng bàn tay.

“Aaaa!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương