Sau Khi Tôi Thừa Kế Một Vườn Bách Thú
-
Chương 2
Bởi vậy có thể thấy được, Doãn Khê thật sự rất yêu công việc này.
La Hiểu Lệ: “Thứ bảy có tới không?”
Doãn Khê đánh chữ: “Hỏi thừa.
”
Đang muốn tiếp tục dò hỏi thêm về tình huống của con chim ưng bụng trắng, Doãn Khê đột nhiên nhìn thấy giám đốc đang bưng cà phê đi tới, cô lập tức chuyển giao diện về màn hình làm việc.
Ngón tay thon dài thuần thục gõ chữ và bấm chuột, tạo ra một bảng số liệu so sánh theo cả chiều ngang lẫn chiều dọc, vẻ mặt không chút lơ là.
Giám đốc Lưu Đãng đưa mắt liếc nhìn màn hình máy tính của cô, không mặn không nhạt nói một câu:
“Trước khi tan làm, đừng quên gửi tài liệu qua cho tôi.
”
Sau đó ông ta quay trở lại chỗ ngồi, vừa cầm điện thoại xem tin tức, vừa thong thả ung dung uống từng ngụm cà phê.
Doãn Khê thầm than ở trong lòng, làm lãnh đạo đúng là nhàn nhã thật đấy.
Giao tất cả công việc cho cấp dưới làm, bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng, tận hưởng toàn bộ thành quả, quả đúng là một kẻ đã ăn không ngồi rồi ở công ty hơn mười năm.
Thật ra cô đã làm xong phần phân tích dữ liệu này từ lâu rồi, cũng đã viết xong đề xuất sửa đổi dự toán, còn kiểm tra và đối chiếu lại đến tận hai lần, hiệu suất có thể nói là cực kỳ cao.
Đáng tiếc ở công ty này, hoàn thành công việc nhanh, hiệu suất làm việc cao thì cũng chẳng khác gì những người làm việc bình thường.
Trái lại, những người làm xong việc trước sẽ phải tiếp tục nhận thêm công việc, chỉ có phạt chứ không có thưởng.
Sau hai năm làm việc tại công ty niêm yết này, Doãn Khê từ một người vô cùng tự tin, xông xáo trong công việc, đến lúc này đã hoàn toàn ‘nhập gia tùy tục’, dần trở thành một phần của đội ngũ ‘lười biếng’.
Đúng là không thể không nói, thời gian thực sự có thể thay đổi suy nghĩ của một người.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô cũng không biết liệu mười mấy năm sau cô có trở nên giống như giám đốc hiện giờ hay không.
May mắn thay, còn có một công việc khác mà cô thực sự vô cùng yêu thích…
Doãn Khê thuê một căn hộ cho một người ở cách công ty khá xa, lúc tan tầm về đến nhà cũng đã là 7 giờ tối.
Mới vừa mở cửa, một con mèo cam béo ú lập tức nhào tới cọ cọ vào ống quần của cô.
Nó còn kêu ‘meo meo’ vài tiếng như đang bày tỏ nỗi nhớ đối với chủ nhân.
“Cam à, chị về rồi đây, hôm nay em có nhớ chị không?”
Doãn Khê mỉm cười, vuốt ve đầu của chú mèo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook