PHIÊN NGOẠI 1: LỤC NGẠN NHAN
01
Từ nhỏ Lục Ngạn Nhan đã ghét những quy tắc sáo rỗng đó.
Tất cả mọi người nói cho hắn biết, là con cháu của Lục gia, hắn nhất định phải tuân thủ quy củ, hiểu chuyện và phải kiên cường.
Mọi thứ đã được sắp đặt từ khi sinh ra.
Bạn bè của hắn chỉ có thể là những đứa trẻ trong cùng khu nhà.
Vợ tương lai của hắn chỉ có thể giống như các anh trai, cưới một vị tiểu thư thế gia môn đăng hộ đối.
Hắn không có quyền lựa chọn.
……
Khi biết Nguyễn Nguyễn, là do một vụ tai nạn máu chó.
Hắn bỏ nhà đi, bị bọn buôn người bắt cóc lên một chiếc xe tải.
Phía sau xe tải rất tối, mãi đến tối muộn hắn mới phát hiện, trong góc còn có một cô bé cuộn mình.
Cô bé nói cô vô cùng sợ bóng tối, nhìn thấy hắn, giống như nhìn thấy cứu tinh của đời mình.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lòng bàn tay hắn, không muốn buông ra.
Lục Ngạn Nhan lớn hơn cô bé, do được dạy dỗ từ nhỏ nên ở phương diện gặp chuyện này có vẻ bình tĩnh hơn.
Hắn tìm mọi cách để đối phó với bọn buôn người.
Nhưng dù sao cũng là thiệt thòi tuổi nhỏ.
Bọn buôn người rất nhanh liền phát hiện ra mục đích của hắn, vừa lôi vừa kéo hắn ra khỏi xe.
"Thằng ku này lớn lên so với con bé kia còn xinh đẹp hơn."
Những người đàn ông đó đã lột quần áo của hắn ra.
Hắn liều mạng giãy dụa, lại bị đánh một trận nhừ tử.
Bị đánh đến đầu óc choáng váng.
Lúc đó, hắn cảm giác như mình sắp ch*t ở chỗ này.
Hắn thậm chí nghĩ, cứ như vậy ch*t đi, thì sẽ không phải học làm cái kia nữa, có thể trở nên tự do rồi.
Mà ở một góc tầm mắt, cô gái nhỏ mang theo một cây gậy vọt ra.
Sự chênh lệch sức mạnh.
Cô ấy bị đá bay.
Lại tiến lên lần nữa.
Cô bé nhào vào người hắn, thân thể nhỏ nhắn run rẩy, nhưng vẫn cắn răng cố gắng bảo vệ hắn.
Cho đến khi bị đá không biết bao nhiêu lần, cô bé ấy đã hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng để làm thế nào để được cứu, hắn không nhớ.
Chỉ là mở mắt ra, người cha luôn luôn nghiêm khắc ôm chặt lấy hắn, miệng càng không ngừng lẩm bẩm:
"Con trai, con có thể làm bất cứ điều gì con muốn, cha sẽ không ép buộc con nữa."
"Chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc là được."
02
Bọn buôn người đã bị bắt.
Hắn muốn đi thăm cô bé gái kia.
Nhưng cô bé đã được cảnh sát đưa về bên cạnh người nhà ở quê.
Hắn không thể quên cô bé gái ấy.
Không quên được thân ảnh mảnh mai liều chết bảo vệ hắn kia.
Lục Ngạn Nhan nghĩ, chờ hắn lớn lên thêm một chút, hắn sẽ lợi dụng mạng lưới quan hệ trong tay đi tìm cô.
03
Nhưng Lục Ngạn Nhan thật không ngờ, hắn sẽ thông qua Thời Nguyễn tìm được thằng cháu trai mất tích đã lâu kia.
Cháu trai mặc bộ quần áo rách nát, hoàn toàn khác với bộ dạng cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm ở Lục gia.
Nó tươi cười thuần khiết, không cẩn thận đụng vào hắn, vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn xin lỗi.
Lục Ngạn Nhan thụ sủng nhược kinh.
Cháu trai bị gia đình quản chặt, nghiêm khắc trong lễ nghi, quy củ nên nó vẫn luôn chướng mắt hắn lăn lộn vui vẻ ở bên ngoài.
Quan hệ của hai người cực kỳ ác liệt, ngày thường nếu không phải nể mặt lão gia tử, căn bản không nói được mấy câu.
Lục Cận Triệt làm sao có thể giống như bây giờ, cúi đầu đáp lời xin lỗi?
Lục Ngạn Nhan nhìn nó chạy đi, tươi cười chạy về phía Thời Nguyễn cách đó không xa.
Trong mắt Lục Cận Triệt như thế nào cũng không che giấu được tình yêu.
Cô bé Nguyễn Nguyễn năm nào trưởng thành, y rằng giống như hắn mấy năm nay tưởng tượng, càng ngày càng xinh đẹp.
Thỉnh thoảng cô đút một ít hoa quả đã rửa sạch vào miệng Lục Cận Triệt, tình cảm hai người nhìn qua rất tốt.
Hắn nhìn thấy thằng cháu trai dùng cỏ đuôi chó làm một chiếc nhẫn rồi đeo vào ngón áp út của Thời Nguyễn.
Thời Nguyễn cười hạnh phúc.
Cỏ đuôi chó rơi xuống đất, hai người đi bộ về làng đón ánh hoàng hôn.
Lục Ngạn Nhan đã phải đi ba ngày ba đêm để đến được đây.
Hắn kéo thân hình mệt mỏi đi tới, cúi xuống nhặt cỏ đuôi chó đã tạo thành hình chiếc nhẫn lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào cỏ đuôi chó hồi lâu.
Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy nhẫn cỏ trong tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đưa ra một quyết định kinh người.
Là người nhà họ Lục, hắn sẽ đem thân phận của Lục Cận Triệt nói cho hai người.
Nhưng hắn sẽ giao quyền lựa chọn cho Nguyễn Nguyễn.
Thành phố là nơi ăn thịt người.
Hắn không muốn Nguyễn Nguyễn bước vào chốn thị phi đó.
Nhưng nếu Lục Cận Triệt dám đối xử tệ bạc với Nguyễn Nguyễn.
Nếu Nguyễn Nguyễn có một chút tổn thương, cho dù có làm mất đi tình yêu của cô thì hắn cũng sẽ không chút do dự cướp đi Nguyễn Nguyễn.
04
Sau khi rời khỏi thành phố, Lục Ngạn Nhan đều cố hết sức che giấu tung tích của mình và Nguyễn Nguyễn.
Hắn biết, Nguyễn Nguyễn không yêu hắn.
Hắn sợ chỉ cần Lục Cận Triết nhìn thấy Nguyễn Nguyễn, cô sẽ không chút do dự xoay người rời khỏi hắn.
Dù sao thì giữa bọn họ cũng có hiểu lầm sâu sắc.
Nhưng Tống Thi nói:
"Anh không thể bắt một người không yêu mình giữ ở bên cạnh."
"Giấu được nhất thời nhưng không giấu được cả đời."
Hắn buông tay.
Hắn len lén trốn sau cột đá, nhìn Lục Cận Triệt quỳ gối trước mặt Thời Nguyễn, mà trong mắt cô cũng có ánh sáng lóe lên.
Hắn siết chặt nắm đấm, hô hấp trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó khăn.
Tuy nhiên, Nguyễn Nguyễn đã trở lại.
Cô bước từng bước về phía hắn.
Những lời cô hỏi khiến hắn vui vẻ không kiềm chế được.
Nguyễn Nguyễn ghen rồi!
Nguyễn Nguyễn thích hắn!
Nguyễn Nguyễn vậy mà thích hắn!
Hắn dang rộng hai tay ôm Nguyễn Nguyễn vào trong lòng, giống như che chở trân bảo quan trọng nhất đời hắn.
Lúc này đây, hắn có thể lớn tiếng nói với Nguyễn Nguyễn - -
Anh yêu em.
Người anh yêu vẫn luôn là em.
Suốt mười một năm.
Cuối cùng anh cũng đã đợi được em.
☆
☆
PHIÊN NGOẠI 2: LỤC CẬN TRIỆT
01
Lục Cận Triệt là cháu trai của Lục gia, thái tử gia nổi tiếng trong giới Bắc Kinh, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó.
Hắn không thiếu gì cả.
Hắn không thể chịu đựng được một người phụ nữ ở bên mình có mục đích.
Trái tim hắn nhiều lần rối bời và mâu thuẫn.
Hắn thậm chí muốn chất vấn Thời Nguyễn.
Tại sao, rốt cuộc là tại sao?
Là còn chưa đủ yêu hắn sao? Là hắn còn chưa đủ tốt sao? Hay là...... cô căn bản chưa từng yêu hắn?
Ngày bị đưa về Lục gia, hắn mờ mịt, hắn luống cuống, hắn nhìn một đám người xa lạ đối với hắn toàn là quan tâm giả dối, hắn sợ hãi.
Hắn khóc lóc gọi tên Thời Nguyễn.
Hắn lao ra cửa, ngã xuống đất, đứng dậy và tiếp tục đuổi theo.
Nhưng Thời Nguyễn cũng không quay đầu lại.
Cô lên một chiếc xe buýt, bỏ hắn lại phía sau.
Nhưng cửa sổ vẫn hạ xuống.
Ánh mắt của người phụ nữ bình tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc nào.
"Thời Tiểu Thảo... Không đúng, Lục thiếu, anh là Thái tử Bắc Kinh, anh nên thuộc về nơi này."
"Anh không cần đi theo tôi lo lắng về chuyện cơm ăn, nhà ở, quần áo và cả phương tiện đi lại nữa."
"Sống thật tốt nhé, cỏ nhỏ."
Xe buýt chạy đi.
Một chiếc xe nhỏ chạy về phía hắn.
Một đám đông tràn ngập vây quanh hắn hết người này đến người khác.
Dưới tác động dữ dội và trong nỗi đau buồn mãnh liệt, hắn bất tỉnh tại chỗ.
02
Hắn tỉnh dậy trên giường bệnh.
Trong mơ mơ màng màng, hình như hắn nghe thấy giọng nói của ông nội và Thời Nguyễn.
"Cô muốn lấy bao nhiêu?"
"Nếu nhất định phải cho tôi, thì hãy đưa cho tôi một trăm triệu......"
Khi tỉnh dậy hoàn toàn, trong phòng bệnh không còn một bóng người.
Hắn nhớ lại tất cả.
Hắn đi chân trần ra khỏi phòng bệnh, vừa vặn nhìn thấy Lục Ngạn Nhan và Tống Thi ở góc hành lang.
Tống Thi sắc mặt u ám:
"Người phụ nữ này chính là vì tiền, há mồm trực tiếp muốn một trăm triệu, cho tiền cô ta lập tức liền đem Cận Triệt trả lại."
"Cận Triệt xảy ra tai nạn xe cộ, cô ta cũng không có phản ứng gì."
"Tình yêu đích thực là gì? Trước mặt tiền tài vô giá trị."
Sau đó Lục Ngạn Nhan nói gì, hắn cũng không nghe lọt.
Hắn cười ha ha, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Thì ra, tình cảm ba năm, còn không bằng con số kia.
03
Khi gặp lại Thời Nguyễn, hắn không khống chế được lời nói ác độc với cô.
Hắn hận cô, nhưng hắn cũng yêu cô.
Hắn cố ý dùng hận ý đi thay thế tình yêu ùn ùn kéo đến kia.
Nhưng cô lại giống như không có việc gì, còn muốn gả cho chú của hắn.
Cô thèm tiền đến thế sao?!
Không tiếc bán rẻ thân thể, không tiếc hy sinh vẻ ngoài, không tiếc lợi dụng tất cả những gì cô có thể lợi dụng.
Thật kinh tởm.
Hắn nhìn mặt cô, nhìn cái cổ mảnh khảnh của cô.
Hận không thể cứ như vậy siết chặt lực độ, bóp chết cô.
Bằng cách này, hắn sẽ không đau khổ nữa.
Nhưng hắn không xuống tay được.
Hắn đem cô hung ác đẩy vào trong màn mưa, vừa giải thoát cô, cũng là vừa giải thoát chính hắn.
04
Nhưng tại sao... tất cả chỉ là hiểu lầm.
Khi biết được tin Thời Nguyễn và Lục Ngạn Nhan đăng ký kết hôn, hắn rốt cuộc cũng không thể đè nén được phẫn nộ trong lòng.
Lần đầu tiên hắn hỏi ông nội:
"Rốt cuộc ông đã cho Thời Nguyễn bao nhiêu tiền?"
Hắn luôn luôn tuân theo lễ nghi, quy củ của gia đình. Phản nghịch như thế, ngoại trừ lúc mất trí nhớ, đây vẫn là lần đầu tiên.
Ông nội nói:
"Ngày cháu xảy ra tai nạn xe cộ, trong miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên đứa bé kia, ông không có biện pháp đành gọi điện thoại cho con bé, nói nguyện ý cho nó một khoản tiền, chỉ cần nó đáp ứng đến thăm cháu."
"Con bé xin địa chỉ, lúc đến phòng bệnh, cả người nó nghiêng ngả lảo đảo, trông chật vật không chịu nổi, nó không ngủ không nghỉ ở bên chăm cháu mấy ngày."
"Cho đến khi bác sĩ nói, cháu không sao, sẽ nhanh tỉnh lại, con bé mới định rời đi."
"Trong lòng ông băn khoăn, dù sao cũng là con bé cứu cháu một mạng, liền lại mở miệng hỏi con bé muốn lấy bao nhiêu tiền?"
"Con bé nói cho nó một trăm triệu... Nhưng sau đó con bé lại nói, nó cũng không thiếu tiền, nó rất cảm ơn cháu đã ở bên nó ba năm kia."
"Con bé không lấy một xu nào của ông. Con bé ấy là một đứa trẻ ngoan."
05
Hắn đến cửa hàng của Thời Nguyễn tìm cô.
Nhưng cửa hàng của Thời Nguyễn đã đóng cửa, hắn đợi mấy đêm, cũng không đợi được cô.
Hắn lại đến phòng trọ của Thời Nguyễn.
Người thuê nhà nói với hắn:
Người đó một tuần trước đã xách hành lý đi rồi.
Cô ấy sẽ đi đâu?
Hắn phái người đi điều tra, nhưng cái gì cũng tra không được, tung tích Thời Nguyễn giống như bị người ta cố ý giấu đi.
Hắn biết là Lục Ngạn Nhan làm.
Nhưng hắn không có tư cách đi hỏi Lục Ngạn Nhan, bởi vì Thời Nguyễn là người vợ danh chính ngôn thuận của hắn ta.
Lục Cận Triệt chỉ có thể mỗi ngày nhốt mình trong phòng.
Hắn uống đến bất tỉnh, thần trí không rõ.
Dường như chỉ bằng cách này hắn mới có thể quên đi sự thật rằng Thời Nguyễn đã rời xa hắn.
Tống Thi đến đập cửa, những người khác thay nhau đến trách cứ hắn.
Cửa bị cạy mở.
Trong nháy mắt ánh sáng chiếu vào, phảng phất như đã qua mấy đời, hắn nheo mắt, vừa khóc vừa cười ngã xuống sàn nhà.
Mọi người đều sợ hãi.
Ông nội chống gậy đi vào, giáo huấn hắn:
"Đây là bộ dáng của cháu trai Lục gia sao?!"
"Lục Cận Triệt, cháu đừng chọc ông tức ch*t!"
"Cháu chỉ có một ông nội là ông, cháu mà khiến ông tức chết, cháu sẽ không còn ông nội này nữa!
Lúc này Lục Cận Triệt mới miễn cưỡng quan tâm bản thân một chút.
Nhưng hắn vẫn bỏ trốn vào ngày cưới.
Hắn không thể chấp nhận việc lấy người khác, người duy nhất hắn muốn lấy, vĩnh viễn chỉ có một-Thời Nguyễn.
Nguyễn Nguyễn là người hắn yêu.
Đó là chính miệng hắn nói.
Một mình hắn chạy đến nơi hắn từng ở với Nguyễn Nguyễn.
Nếu không tìm được Nguyễn Nguyễn, hắn nghĩ, hắn sẽ tìm kiếm từng chút, từng chút một.
Cho đến khi tìm được cô ấy.
Dân làng vẫn ở đó và hỏi hắn, vợ hắn đâu?
À, hắn nhớ ra rồi, hắn từng dùng nhẫn làm từ cỏ đuôi chó cầu hôn Nguyễn Nguyễn. Cô đã đồng ý.
Hắn cười và trả lời rằng cô ấy đang đợi hắn ở nhà.
Giống như những ngày trước, Nguyễn Nguyễn luôn chuẩn bị sẵn thức ăn ngon ở nhà, chờ hắn cùng dân làng khiêng xẻng đi làm về.
Hắn rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nỗi nhớ trong lòng nữa.
Hắn đi cầu xin Tống Thi.
06
Tống Thi khóc.
Hắn biết mình quá đáng.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Tống Thi không muốn nói, hắn liền ngày đêm quỳ gối trước mặt Tống Thi.
Thái tử Bắc Kinh, hắn từ trước đến nay luôn cao ngạo, nhưng bây giờ vì Nguyễn Nguyễn, hắn không màng bỏ đi tôn nghiêm của mình.
Tống Thi mềm lòng.
Cô nói với hắn:
"Nguyễn Nguyễn bây giờ rất hạnh phúc, tôi không rõ cô ấy có muốn gặp anh không."
Từ "hạnh phúc" làm hắn đau nhói.
Hắn từng nói sẽ cho cô hạnh phúc, nhưng hắn đã thất hứa.
07
Hắnvà Tống Thi cùng đi Thượng Hải.
Thì ra, cô cách hắn gần như vậy.
Lục Cận Triệt nín thở, ánh mắt dán chặt vào bóng hình Nguyễn Nguyễn đang đi về phía hắn.
Người hắn ngày nhớ đêm mong, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cô trắng trẻo và đẫy đà hơn, khóe mắt đuôi lông mày vẫn ấm áp như năm đó.
Khi nhìn thấy hắn đến, đôi lông mày dài nhỏ của cô nhíu lại.
Lục Cận Triệt đột nhiên có chút bối rối.
Tay hắn không biết nên đặt ở đâu mới thích hợp.
Hắn trở nên thận trọng, hắn sợ cô sẽ phớt lờ hắn giống như lời Tống Thi nói.
Nhưng cô đã đi đến.
Ánh mắt của hắn thoáng cái liền sáng lên.
Hắn nghĩ, có phải Nguyễn Nguyễn vẫn còn tình cảm với hắn không? Có phải cô cũng giống như hắn, không thể quên đoạn hồi ức tốt đẹp kia?
Nhưng hắn đã sai.
Nguyễn Nguyễn quá bình tĩnh.
Cô có thể bình tĩnh nói ra trước kia của hắn và cô, đồng thời cô nhẹ nhàng nói hắn hãy trân trọng đoạn kí ức này, chôn sâu vào trong lòng.
Cô nói cô yêu cỏ nhỏ.
Nhưng Thời Tiểu Thảo không phải Lục Cận Triệt.
Trong lòng Lục Cận Triệt rất rõ ràng, Nguyễn Nguyễn đã buông tay, cô bây giờ rất hạnh phúc.
Cho nên cô mới có thể mỉm cười với hắn nói ra những lời này.
Thật ra lúc vừa xuống máy bay, hắn đi dạo xung quanh, tình cờ gặp Nguyễn Nguyễn ở một siêu thị.
Hắn vội vàng muốn bước tới, nhưng một người đàn ông đẹp trai đã bước đến trước.
Là Lục Ngạn Nhan tới đón cô.
Cô lập tức khoác lên mình vẻ ngượng ngùng của một cô gái nhỏ, chạy tới, khuôn mặt trắng nõn bĩu môi, nhẹ nhàng đánh vào vai người đàn ông.
Người đàn ông nắm lấy tay cô.
Cúi xuống hôn lên má cô.
……
Lục Cận Triệt không biết ngày đó hắn rời đi như thế nào.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra sâu sắc rằng hắn đã đánh mất kho báu trong trái tim mình.
____________________________________________
PHẦN TÁI BÚT
Tôi thấy một tin tức trên bản tin thời sự.
Để ủng hộ di sản văn hóa phi vật thể ở nhiều nơi, thái tử Bắc Kinh Lục Cận Triệt đã quyên góp 100 triệu.
Đồng thời hắn đi đến khắp nơi tìm các thợ thủ công sắp tuyệt tích ở các khu vực.
Hắn còn mở các lớp học miễn phí dạy về các nghề thủ công thuộc di sản văn hóa phi vật thể.
Đó chính là ước mơ mà tôi đã cùng với Thời Tiểu Thảo hướng đến.
Một bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm nắm lấy đầu ngón tay tôi.
Cô bé xinh đẹp bĩu môi nhìn tôi:
"Mẹ, mẹ có thể nghiêm túc dạy con được không?"
Tôi định thần lại, mỉm cười xoa đầu con bé rồi nắm tay con bé hướng dẫn nó khâu vá.
Tiếng chuông gió vang lên.
Một nhóm người hùng mạnh tiến vào.
Lục Ngạn Nhan tiến lên trước, hôn nhẹ lên trán tôi như thường lệ:
"Em yêu, nhìn xem anh đã đưa ai tới đây nè?"
Tôi giương mắt nhìn qua.
Nguyễn Nguyễn! (Tống Thi tới)
Dì Nguyễn Nguyễn!(Con của Tống Thi)
Ánh nắng xuyên qua bên ngoài ngôi nhà.
Tôi đón lấy hơi ấm, hạnh phúc nở nụ cười.
☆
☆
HOÀN CHÍNH VĂN
____________________________________________
PHIÊN NGOẠI 3: TỐNG THI
( Bánh Bao thấy ai cũng có phiên ngoại mỗi Tống Thi không có nên Bánh Bao tự viết thêm đó hihii, không phải hsg văn nên mong mọi người không chê cười ạ)
☆
01
Tôi là Tống Thi.
Là một tiểu thư thế gia. Từ nhỏ đã được dạy các lễ nghi, quy củ, hội họa, thư pháp,...
Ngay cả đối tượng kết hôn của tôi cũng được chọn sẵn từ nhỏ.
Anh ấy là Lục Cận Triệt, thái tử Bắc Kinh, một con người kiêu ngạo không ai bì nổi.
Quan hệ của tôi và anh ấy từ nhỏ đến lớn vô cùng bình thường, không có gì đặc sắc.
Cho tới một ngày Lục Cận Triệt mất tích.
Một lần mất tích liền tới ba năm.
Sau khi được tìm thấy và quay trở về, ông nội Lục liền công bố lễ đính hôn của hai nhà Lục-Tống.
Nhưng không ngờ trong ba năm mất tích, Lục Cận Triệt lại dây dưa không rõ với một người phụ nữ tên Thời Nguyễn.
Khi trở lại giữa hai người họ có xảy ra hiểu lầm nhưng tôi không quan tâm. Thứ tôi quan tâm là lễ đính hôn của chúng tôi.
Lục Cận Triệt bên ngoài tỏ ra ghét bỏ Thời Nguyễn nhưng sâu bên trong lại rất quan tâm cô ấy.
Khi biết tin Thời Nguyễn và Lục Ngạn Nhan kết hôn, anh đã phát điên.
Trong ngày cưới của tôi và Lục Cận Triệt, anh ấy khóc và gọi tên "Nguyễn Nguyễn".
Sau đó bỏ lại tôi một mình ở lễ cưới, rồi chạy đi tìm Thời Nguyễn.
Lúc ấy tôi đã rất ghét Thời Nguyễn. Ghét vì tại sao hai người đàn ông Lục gia đều vây quanh cô.
Nhưng tôi đã hiểu ra, đúng như Thời Nguyễn nói. Cũng không phải là tôi không sống nổi khi không có đàn ông.
Tôi ưu tú như vậy, rời bỏ tôi là sai lầm của Lục Cận Triệt.
Tôi quyết định xin gia đình đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tôi cũng đã thay đổi bản thân khác hoàn toàn so với trước đây.
Và tôi cũng đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
02
Hiện tại tôi đã kết hôn. Cuộc sống của tôi và chồng cũng rất tốt.
Tôi sinh được một bé trai rất dễ thương.
Nguyễn Nguyễn cũng đã có một cô con gái nhỏ. Con bé rất xinh đẹp, nhìn là chỉ muốn hôn ngay lập tức.
Hai bé được sinh cùng năm.
Tôi và Nguyễn Nguyễn dự định sẽ làm thông gia của nhau hehehe.
Nhưng tôi không muốn con trai giống tôi, bị sắp đặt từ bé.
Tôi để nó tự tiếp xúc và tìm hiểu.
Nhưng có vẻ như thằng con trai nhà tôi rất thích con gái của Nguyễn Nguyễn.
Ngày ngày nó theo đuôi con bé, thấy bạn nam nào đến gần con bé cũng khó chịu, cau mày.
Hehehee, có vẻ như con bé đã được định sẵn là con dâu từ nhỏ của tôi rồi.
Con trai à, con cần phải cố gắng để mang con dâu về cho mẹ đấy nhé.
01
Từ nhỏ Lục Ngạn Nhan đã ghét những quy tắc sáo rỗng đó.
Tất cả mọi người nói cho hắn biết, là con cháu của Lục gia, hắn nhất định phải tuân thủ quy củ, hiểu chuyện và phải kiên cường.
Mọi thứ đã được sắp đặt từ khi sinh ra.
Bạn bè của hắn chỉ có thể là những đứa trẻ trong cùng khu nhà.
Vợ tương lai của hắn chỉ có thể giống như các anh trai, cưới một vị tiểu thư thế gia môn đăng hộ đối.
Hắn không có quyền lựa chọn.
……
Khi biết Nguyễn Nguyễn, là do một vụ tai nạn máu chó.
Hắn bỏ nhà đi, bị bọn buôn người bắt cóc lên một chiếc xe tải.
Phía sau xe tải rất tối, mãi đến tối muộn hắn mới phát hiện, trong góc còn có một cô bé cuộn mình.
Cô bé nói cô vô cùng sợ bóng tối, nhìn thấy hắn, giống như nhìn thấy cứu tinh của đời mình.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lòng bàn tay hắn, không muốn buông ra.
Lục Ngạn Nhan lớn hơn cô bé, do được dạy dỗ từ nhỏ nên ở phương diện gặp chuyện này có vẻ bình tĩnh hơn.
Hắn tìm mọi cách để đối phó với bọn buôn người.
Nhưng dù sao cũng là thiệt thòi tuổi nhỏ.
Bọn buôn người rất nhanh liền phát hiện ra mục đích của hắn, vừa lôi vừa kéo hắn ra khỏi xe.
"Thằng ku này lớn lên so với con bé kia còn xinh đẹp hơn."
Những người đàn ông đó đã lột quần áo của hắn ra.
Hắn liều mạng giãy dụa, lại bị đánh một trận nhừ tử.
Bị đánh đến đầu óc choáng váng.
Lúc đó, hắn cảm giác như mình sắp ch*t ở chỗ này.
Hắn thậm chí nghĩ, cứ như vậy ch*t đi, thì sẽ không phải học làm cái kia nữa, có thể trở nên tự do rồi.
Mà ở một góc tầm mắt, cô gái nhỏ mang theo một cây gậy vọt ra.
Sự chênh lệch sức mạnh.
Cô ấy bị đá bay.
Lại tiến lên lần nữa.
Cô bé nhào vào người hắn, thân thể nhỏ nhắn run rẩy, nhưng vẫn cắn răng cố gắng bảo vệ hắn.
Cho đến khi bị đá không biết bao nhiêu lần, cô bé ấy đã hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng để làm thế nào để được cứu, hắn không nhớ.
Chỉ là mở mắt ra, người cha luôn luôn nghiêm khắc ôm chặt lấy hắn, miệng càng không ngừng lẩm bẩm:
"Con trai, con có thể làm bất cứ điều gì con muốn, cha sẽ không ép buộc con nữa."
"Chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc là được."
02
Bọn buôn người đã bị bắt.
Hắn muốn đi thăm cô bé gái kia.
Nhưng cô bé đã được cảnh sát đưa về bên cạnh người nhà ở quê.
Hắn không thể quên cô bé gái ấy.
Không quên được thân ảnh mảnh mai liều chết bảo vệ hắn kia.
Lục Ngạn Nhan nghĩ, chờ hắn lớn lên thêm một chút, hắn sẽ lợi dụng mạng lưới quan hệ trong tay đi tìm cô.
03
Nhưng Lục Ngạn Nhan thật không ngờ, hắn sẽ thông qua Thời Nguyễn tìm được thằng cháu trai mất tích đã lâu kia.
Cháu trai mặc bộ quần áo rách nát, hoàn toàn khác với bộ dạng cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm ở Lục gia.
Nó tươi cười thuần khiết, không cẩn thận đụng vào hắn, vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn xin lỗi.
Lục Ngạn Nhan thụ sủng nhược kinh.
Cháu trai bị gia đình quản chặt, nghiêm khắc trong lễ nghi, quy củ nên nó vẫn luôn chướng mắt hắn lăn lộn vui vẻ ở bên ngoài.
Quan hệ của hai người cực kỳ ác liệt, ngày thường nếu không phải nể mặt lão gia tử, căn bản không nói được mấy câu.
Lục Cận Triệt làm sao có thể giống như bây giờ, cúi đầu đáp lời xin lỗi?
Lục Ngạn Nhan nhìn nó chạy đi, tươi cười chạy về phía Thời Nguyễn cách đó không xa.
Trong mắt Lục Cận Triệt như thế nào cũng không che giấu được tình yêu.
Cô bé Nguyễn Nguyễn năm nào trưởng thành, y rằng giống như hắn mấy năm nay tưởng tượng, càng ngày càng xinh đẹp.
Thỉnh thoảng cô đút một ít hoa quả đã rửa sạch vào miệng Lục Cận Triệt, tình cảm hai người nhìn qua rất tốt.
Hắn nhìn thấy thằng cháu trai dùng cỏ đuôi chó làm một chiếc nhẫn rồi đeo vào ngón áp út của Thời Nguyễn.
Thời Nguyễn cười hạnh phúc.
Cỏ đuôi chó rơi xuống đất, hai người đi bộ về làng đón ánh hoàng hôn.
Lục Ngạn Nhan đã phải đi ba ngày ba đêm để đến được đây.
Hắn kéo thân hình mệt mỏi đi tới, cúi xuống nhặt cỏ đuôi chó đã tạo thành hình chiếc nhẫn lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào cỏ đuôi chó hồi lâu.
Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy nhẫn cỏ trong tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đưa ra một quyết định kinh người.
Là người nhà họ Lục, hắn sẽ đem thân phận của Lục Cận Triệt nói cho hai người.
Nhưng hắn sẽ giao quyền lựa chọn cho Nguyễn Nguyễn.
Thành phố là nơi ăn thịt người.
Hắn không muốn Nguyễn Nguyễn bước vào chốn thị phi đó.
Nhưng nếu Lục Cận Triệt dám đối xử tệ bạc với Nguyễn Nguyễn.
Nếu Nguyễn Nguyễn có một chút tổn thương, cho dù có làm mất đi tình yêu của cô thì hắn cũng sẽ không chút do dự cướp đi Nguyễn Nguyễn.
04
Sau khi rời khỏi thành phố, Lục Ngạn Nhan đều cố hết sức che giấu tung tích của mình và Nguyễn Nguyễn.
Hắn biết, Nguyễn Nguyễn không yêu hắn.
Hắn sợ chỉ cần Lục Cận Triết nhìn thấy Nguyễn Nguyễn, cô sẽ không chút do dự xoay người rời khỏi hắn.
Dù sao thì giữa bọn họ cũng có hiểu lầm sâu sắc.
Nhưng Tống Thi nói:
"Anh không thể bắt một người không yêu mình giữ ở bên cạnh."
"Giấu được nhất thời nhưng không giấu được cả đời."
Hắn buông tay.
Hắn len lén trốn sau cột đá, nhìn Lục Cận Triệt quỳ gối trước mặt Thời Nguyễn, mà trong mắt cô cũng có ánh sáng lóe lên.
Hắn siết chặt nắm đấm, hô hấp trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó khăn.
Tuy nhiên, Nguyễn Nguyễn đã trở lại.
Cô bước từng bước về phía hắn.
Những lời cô hỏi khiến hắn vui vẻ không kiềm chế được.
Nguyễn Nguyễn ghen rồi!
Nguyễn Nguyễn thích hắn!
Nguyễn Nguyễn vậy mà thích hắn!
Hắn dang rộng hai tay ôm Nguyễn Nguyễn vào trong lòng, giống như che chở trân bảo quan trọng nhất đời hắn.
Lúc này đây, hắn có thể lớn tiếng nói với Nguyễn Nguyễn - -
Anh yêu em.
Người anh yêu vẫn luôn là em.
Suốt mười một năm.
Cuối cùng anh cũng đã đợi được em.
☆
☆
PHIÊN NGOẠI 2: LỤC CẬN TRIỆT
01
Lục Cận Triệt là cháu trai của Lục gia, thái tử gia nổi tiếng trong giới Bắc Kinh, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó.
Hắn không thiếu gì cả.
Hắn không thể chịu đựng được một người phụ nữ ở bên mình có mục đích.
Trái tim hắn nhiều lần rối bời và mâu thuẫn.
Hắn thậm chí muốn chất vấn Thời Nguyễn.
Tại sao, rốt cuộc là tại sao?
Là còn chưa đủ yêu hắn sao? Là hắn còn chưa đủ tốt sao? Hay là...... cô căn bản chưa từng yêu hắn?
Ngày bị đưa về Lục gia, hắn mờ mịt, hắn luống cuống, hắn nhìn một đám người xa lạ đối với hắn toàn là quan tâm giả dối, hắn sợ hãi.
Hắn khóc lóc gọi tên Thời Nguyễn.
Hắn lao ra cửa, ngã xuống đất, đứng dậy và tiếp tục đuổi theo.
Nhưng Thời Nguyễn cũng không quay đầu lại.
Cô lên một chiếc xe buýt, bỏ hắn lại phía sau.
Nhưng cửa sổ vẫn hạ xuống.
Ánh mắt của người phụ nữ bình tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc nào.
"Thời Tiểu Thảo... Không đúng, Lục thiếu, anh là Thái tử Bắc Kinh, anh nên thuộc về nơi này."
"Anh không cần đi theo tôi lo lắng về chuyện cơm ăn, nhà ở, quần áo và cả phương tiện đi lại nữa."
"Sống thật tốt nhé, cỏ nhỏ."
Xe buýt chạy đi.
Một chiếc xe nhỏ chạy về phía hắn.
Một đám đông tràn ngập vây quanh hắn hết người này đến người khác.
Dưới tác động dữ dội và trong nỗi đau buồn mãnh liệt, hắn bất tỉnh tại chỗ.
02
Hắn tỉnh dậy trên giường bệnh.
Trong mơ mơ màng màng, hình như hắn nghe thấy giọng nói của ông nội và Thời Nguyễn.
"Cô muốn lấy bao nhiêu?"
"Nếu nhất định phải cho tôi, thì hãy đưa cho tôi một trăm triệu......"
Khi tỉnh dậy hoàn toàn, trong phòng bệnh không còn một bóng người.
Hắn nhớ lại tất cả.
Hắn đi chân trần ra khỏi phòng bệnh, vừa vặn nhìn thấy Lục Ngạn Nhan và Tống Thi ở góc hành lang.
Tống Thi sắc mặt u ám:
"Người phụ nữ này chính là vì tiền, há mồm trực tiếp muốn một trăm triệu, cho tiền cô ta lập tức liền đem Cận Triệt trả lại."
"Cận Triệt xảy ra tai nạn xe cộ, cô ta cũng không có phản ứng gì."
"Tình yêu đích thực là gì? Trước mặt tiền tài vô giá trị."
Sau đó Lục Ngạn Nhan nói gì, hắn cũng không nghe lọt.
Hắn cười ha ha, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Thì ra, tình cảm ba năm, còn không bằng con số kia.
03
Khi gặp lại Thời Nguyễn, hắn không khống chế được lời nói ác độc với cô.
Hắn hận cô, nhưng hắn cũng yêu cô.
Hắn cố ý dùng hận ý đi thay thế tình yêu ùn ùn kéo đến kia.
Nhưng cô lại giống như không có việc gì, còn muốn gả cho chú của hắn.
Cô thèm tiền đến thế sao?!
Không tiếc bán rẻ thân thể, không tiếc hy sinh vẻ ngoài, không tiếc lợi dụng tất cả những gì cô có thể lợi dụng.
Thật kinh tởm.
Hắn nhìn mặt cô, nhìn cái cổ mảnh khảnh của cô.
Hận không thể cứ như vậy siết chặt lực độ, bóp chết cô.
Bằng cách này, hắn sẽ không đau khổ nữa.
Nhưng hắn không xuống tay được.
Hắn đem cô hung ác đẩy vào trong màn mưa, vừa giải thoát cô, cũng là vừa giải thoát chính hắn.
04
Nhưng tại sao... tất cả chỉ là hiểu lầm.
Khi biết được tin Thời Nguyễn và Lục Ngạn Nhan đăng ký kết hôn, hắn rốt cuộc cũng không thể đè nén được phẫn nộ trong lòng.
Lần đầu tiên hắn hỏi ông nội:
"Rốt cuộc ông đã cho Thời Nguyễn bao nhiêu tiền?"
Hắn luôn luôn tuân theo lễ nghi, quy củ của gia đình. Phản nghịch như thế, ngoại trừ lúc mất trí nhớ, đây vẫn là lần đầu tiên.
Ông nội nói:
"Ngày cháu xảy ra tai nạn xe cộ, trong miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên đứa bé kia, ông không có biện pháp đành gọi điện thoại cho con bé, nói nguyện ý cho nó một khoản tiền, chỉ cần nó đáp ứng đến thăm cháu."
"Con bé xin địa chỉ, lúc đến phòng bệnh, cả người nó nghiêng ngả lảo đảo, trông chật vật không chịu nổi, nó không ngủ không nghỉ ở bên chăm cháu mấy ngày."
"Cho đến khi bác sĩ nói, cháu không sao, sẽ nhanh tỉnh lại, con bé mới định rời đi."
"Trong lòng ông băn khoăn, dù sao cũng là con bé cứu cháu một mạng, liền lại mở miệng hỏi con bé muốn lấy bao nhiêu tiền?"
"Con bé nói cho nó một trăm triệu... Nhưng sau đó con bé lại nói, nó cũng không thiếu tiền, nó rất cảm ơn cháu đã ở bên nó ba năm kia."
"Con bé không lấy một xu nào của ông. Con bé ấy là một đứa trẻ ngoan."
05
Hắn đến cửa hàng của Thời Nguyễn tìm cô.
Nhưng cửa hàng của Thời Nguyễn đã đóng cửa, hắn đợi mấy đêm, cũng không đợi được cô.
Hắn lại đến phòng trọ của Thời Nguyễn.
Người thuê nhà nói với hắn:
Người đó một tuần trước đã xách hành lý đi rồi.
Cô ấy sẽ đi đâu?
Hắn phái người đi điều tra, nhưng cái gì cũng tra không được, tung tích Thời Nguyễn giống như bị người ta cố ý giấu đi.
Hắn biết là Lục Ngạn Nhan làm.
Nhưng hắn không có tư cách đi hỏi Lục Ngạn Nhan, bởi vì Thời Nguyễn là người vợ danh chính ngôn thuận của hắn ta.
Lục Cận Triệt chỉ có thể mỗi ngày nhốt mình trong phòng.
Hắn uống đến bất tỉnh, thần trí không rõ.
Dường như chỉ bằng cách này hắn mới có thể quên đi sự thật rằng Thời Nguyễn đã rời xa hắn.
Tống Thi đến đập cửa, những người khác thay nhau đến trách cứ hắn.
Cửa bị cạy mở.
Trong nháy mắt ánh sáng chiếu vào, phảng phất như đã qua mấy đời, hắn nheo mắt, vừa khóc vừa cười ngã xuống sàn nhà.
Mọi người đều sợ hãi.
Ông nội chống gậy đi vào, giáo huấn hắn:
"Đây là bộ dáng của cháu trai Lục gia sao?!"
"Lục Cận Triệt, cháu đừng chọc ông tức ch*t!"
"Cháu chỉ có một ông nội là ông, cháu mà khiến ông tức chết, cháu sẽ không còn ông nội này nữa!
Lúc này Lục Cận Triệt mới miễn cưỡng quan tâm bản thân một chút.
Nhưng hắn vẫn bỏ trốn vào ngày cưới.
Hắn không thể chấp nhận việc lấy người khác, người duy nhất hắn muốn lấy, vĩnh viễn chỉ có một-Thời Nguyễn.
Nguyễn Nguyễn là người hắn yêu.
Đó là chính miệng hắn nói.
Một mình hắn chạy đến nơi hắn từng ở với Nguyễn Nguyễn.
Nếu không tìm được Nguyễn Nguyễn, hắn nghĩ, hắn sẽ tìm kiếm từng chút, từng chút một.
Cho đến khi tìm được cô ấy.
Dân làng vẫn ở đó và hỏi hắn, vợ hắn đâu?
À, hắn nhớ ra rồi, hắn từng dùng nhẫn làm từ cỏ đuôi chó cầu hôn Nguyễn Nguyễn. Cô đã đồng ý.
Hắn cười và trả lời rằng cô ấy đang đợi hắn ở nhà.
Giống như những ngày trước, Nguyễn Nguyễn luôn chuẩn bị sẵn thức ăn ngon ở nhà, chờ hắn cùng dân làng khiêng xẻng đi làm về.
Hắn rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nỗi nhớ trong lòng nữa.
Hắn đi cầu xin Tống Thi.
06
Tống Thi khóc.
Hắn biết mình quá đáng.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Tống Thi không muốn nói, hắn liền ngày đêm quỳ gối trước mặt Tống Thi.
Thái tử Bắc Kinh, hắn từ trước đến nay luôn cao ngạo, nhưng bây giờ vì Nguyễn Nguyễn, hắn không màng bỏ đi tôn nghiêm của mình.
Tống Thi mềm lòng.
Cô nói với hắn:
"Nguyễn Nguyễn bây giờ rất hạnh phúc, tôi không rõ cô ấy có muốn gặp anh không."
Từ "hạnh phúc" làm hắn đau nhói.
Hắn từng nói sẽ cho cô hạnh phúc, nhưng hắn đã thất hứa.
07
Hắnvà Tống Thi cùng đi Thượng Hải.
Thì ra, cô cách hắn gần như vậy.
Lục Cận Triệt nín thở, ánh mắt dán chặt vào bóng hình Nguyễn Nguyễn đang đi về phía hắn.
Người hắn ngày nhớ đêm mong, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cô trắng trẻo và đẫy đà hơn, khóe mắt đuôi lông mày vẫn ấm áp như năm đó.
Khi nhìn thấy hắn đến, đôi lông mày dài nhỏ của cô nhíu lại.
Lục Cận Triệt đột nhiên có chút bối rối.
Tay hắn không biết nên đặt ở đâu mới thích hợp.
Hắn trở nên thận trọng, hắn sợ cô sẽ phớt lờ hắn giống như lời Tống Thi nói.
Nhưng cô đã đi đến.
Ánh mắt của hắn thoáng cái liền sáng lên.
Hắn nghĩ, có phải Nguyễn Nguyễn vẫn còn tình cảm với hắn không? Có phải cô cũng giống như hắn, không thể quên đoạn hồi ức tốt đẹp kia?
Nhưng hắn đã sai.
Nguyễn Nguyễn quá bình tĩnh.
Cô có thể bình tĩnh nói ra trước kia của hắn và cô, đồng thời cô nhẹ nhàng nói hắn hãy trân trọng đoạn kí ức này, chôn sâu vào trong lòng.
Cô nói cô yêu cỏ nhỏ.
Nhưng Thời Tiểu Thảo không phải Lục Cận Triệt.
Trong lòng Lục Cận Triệt rất rõ ràng, Nguyễn Nguyễn đã buông tay, cô bây giờ rất hạnh phúc.
Cho nên cô mới có thể mỉm cười với hắn nói ra những lời này.
Thật ra lúc vừa xuống máy bay, hắn đi dạo xung quanh, tình cờ gặp Nguyễn Nguyễn ở một siêu thị.
Hắn vội vàng muốn bước tới, nhưng một người đàn ông đẹp trai đã bước đến trước.
Là Lục Ngạn Nhan tới đón cô.
Cô lập tức khoác lên mình vẻ ngượng ngùng của một cô gái nhỏ, chạy tới, khuôn mặt trắng nõn bĩu môi, nhẹ nhàng đánh vào vai người đàn ông.
Người đàn ông nắm lấy tay cô.
Cúi xuống hôn lên má cô.
……
Lục Cận Triệt không biết ngày đó hắn rời đi như thế nào.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra sâu sắc rằng hắn đã đánh mất kho báu trong trái tim mình.
____________________________________________
PHẦN TÁI BÚT
Tôi thấy một tin tức trên bản tin thời sự.
Để ủng hộ di sản văn hóa phi vật thể ở nhiều nơi, thái tử Bắc Kinh Lục Cận Triệt đã quyên góp 100 triệu.
Đồng thời hắn đi đến khắp nơi tìm các thợ thủ công sắp tuyệt tích ở các khu vực.
Hắn còn mở các lớp học miễn phí dạy về các nghề thủ công thuộc di sản văn hóa phi vật thể.
Đó chính là ước mơ mà tôi đã cùng với Thời Tiểu Thảo hướng đến.
Một bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm nắm lấy đầu ngón tay tôi.
Cô bé xinh đẹp bĩu môi nhìn tôi:
"Mẹ, mẹ có thể nghiêm túc dạy con được không?"
Tôi định thần lại, mỉm cười xoa đầu con bé rồi nắm tay con bé hướng dẫn nó khâu vá.
Tiếng chuông gió vang lên.
Một nhóm người hùng mạnh tiến vào.
Lục Ngạn Nhan tiến lên trước, hôn nhẹ lên trán tôi như thường lệ:
"Em yêu, nhìn xem anh đã đưa ai tới đây nè?"
Tôi giương mắt nhìn qua.
Nguyễn Nguyễn! (Tống Thi tới)
Dì Nguyễn Nguyễn!(Con của Tống Thi)
Ánh nắng xuyên qua bên ngoài ngôi nhà.
Tôi đón lấy hơi ấm, hạnh phúc nở nụ cười.
☆
☆
HOÀN CHÍNH VĂN
____________________________________________
PHIÊN NGOẠI 3: TỐNG THI
( Bánh Bao thấy ai cũng có phiên ngoại mỗi Tống Thi không có nên Bánh Bao tự viết thêm đó hihii, không phải hsg văn nên mong mọi người không chê cười ạ)
☆
01
Tôi là Tống Thi.
Là một tiểu thư thế gia. Từ nhỏ đã được dạy các lễ nghi, quy củ, hội họa, thư pháp,...
Ngay cả đối tượng kết hôn của tôi cũng được chọn sẵn từ nhỏ.
Anh ấy là Lục Cận Triệt, thái tử Bắc Kinh, một con người kiêu ngạo không ai bì nổi.
Quan hệ của tôi và anh ấy từ nhỏ đến lớn vô cùng bình thường, không có gì đặc sắc.
Cho tới một ngày Lục Cận Triệt mất tích.
Một lần mất tích liền tới ba năm.
Sau khi được tìm thấy và quay trở về, ông nội Lục liền công bố lễ đính hôn của hai nhà Lục-Tống.
Nhưng không ngờ trong ba năm mất tích, Lục Cận Triệt lại dây dưa không rõ với một người phụ nữ tên Thời Nguyễn.
Khi trở lại giữa hai người họ có xảy ra hiểu lầm nhưng tôi không quan tâm. Thứ tôi quan tâm là lễ đính hôn của chúng tôi.
Lục Cận Triệt bên ngoài tỏ ra ghét bỏ Thời Nguyễn nhưng sâu bên trong lại rất quan tâm cô ấy.
Khi biết tin Thời Nguyễn và Lục Ngạn Nhan kết hôn, anh đã phát điên.
Trong ngày cưới của tôi và Lục Cận Triệt, anh ấy khóc và gọi tên "Nguyễn Nguyễn".
Sau đó bỏ lại tôi một mình ở lễ cưới, rồi chạy đi tìm Thời Nguyễn.
Lúc ấy tôi đã rất ghét Thời Nguyễn. Ghét vì tại sao hai người đàn ông Lục gia đều vây quanh cô.
Nhưng tôi đã hiểu ra, đúng như Thời Nguyễn nói. Cũng không phải là tôi không sống nổi khi không có đàn ông.
Tôi ưu tú như vậy, rời bỏ tôi là sai lầm của Lục Cận Triệt.
Tôi quyết định xin gia đình đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tôi cũng đã thay đổi bản thân khác hoàn toàn so với trước đây.
Và tôi cũng đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
02
Hiện tại tôi đã kết hôn. Cuộc sống của tôi và chồng cũng rất tốt.
Tôi sinh được một bé trai rất dễ thương.
Nguyễn Nguyễn cũng đã có một cô con gái nhỏ. Con bé rất xinh đẹp, nhìn là chỉ muốn hôn ngay lập tức.
Hai bé được sinh cùng năm.
Tôi và Nguyễn Nguyễn dự định sẽ làm thông gia của nhau hehehe.
Nhưng tôi không muốn con trai giống tôi, bị sắp đặt từ bé.
Tôi để nó tự tiếp xúc và tìm hiểu.
Nhưng có vẻ như thằng con trai nhà tôi rất thích con gái của Nguyễn Nguyễn.
Ngày ngày nó theo đuôi con bé, thấy bạn nam nào đến gần con bé cũng khó chịu, cau mày.
Hehehee, có vẻ như con bé đã được định sẵn là con dâu từ nhỏ của tôi rồi.
Con trai à, con cần phải cố gắng để mang con dâu về cho mẹ đấy nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook