Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công, Thì Crush Trở Về
-
Chương 85: Phiên ngoại 1
Gần tới ngày cuối năm, người làm công tác văn nghệ khó tránh khỏi những buổi xã giao nho nhỏ. Lúc này tại một party trong bar, ánh đèn mờ tối, cột đèn đủ mọi màu sắc du đãng giống như những con sứa dưới biển sâu. Nam nữ ăn mặc áo lông đang lắc lư trên sân khấu, ca sĩ nhạc Rock gào thét khàn cả giọng.
Càng đi sâu vào trong sàn nhảy, ánh sáng càng ngày càng thưa thớt, bầu không khí dính nhớt như kẹo mạch nha. Giang Diễn dựa vào quầy bar, một khuỷu tay chống lên mặt quầy cúi đầu nghịch điện thoại, quả thực giống như dòng suối trong chẳng ăn nhập gì với nơi đây.
Tống Ứng Phi nhìn hắn từ phía xa, đã lâu lắm rồi anh ta không nhìn thấy Giang Diễn. Chuyện thích vợ của anh em là điều tối kỵ, Tống Ứng Phi tự nhận mình đuối lý, không còn mặt mũi nào để chủ động liên hệ với Giang Diễn cả.
Cũng có không ít người như vô ý liếc nhìn Giang Diễn, trong lòng bọn họ đều rất tò mò. Thứ nhất, hắn là nhân vật có tiếng nhất trong party ngày hôm nay, bình thường chỉ nhìn thấy trên ti vi, không ngắm thì phí. Thứ hai, trong ngành có lan truyền tin đồn rằng một người kiêu căng ngạo mạn như Giang Diễn bây giờ cho dù có làm công việc gì, vừa tới bảy giờ tối đã gác lại tất cả, vội vàng về nhà nấu cơm cho vợ, vô cùng kiên trì bền bỉ, gia giáo cực kỳ nghiêm.
Tống Ứng Phi do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhấc ly rượu đi qua đó. Anh ta nghĩ nhiều năm làm bạn bè như vậy, chuyện kia lại qua đi lâu lắm rồi, bây giờ Giang Diễn và Trình Kiến Du đã quay về bên nhau, có lẽ Giang Diễn đã buông được chuyện này xuống rồi chứ nhỉ?
“Giang Diễn, uống một ly không?”
Giang Diễn không ngẩng đầu, thản nhiên nhìn màn hình điện thoại đang sáng xem một APP gì đó màu cam đang dạy nấu ăn. Hắn thờ ơ cởi bỏ hai khuy áo sơ mi màu đen, để lộ cái cổ đường nét rõ ràng, sau đó lười biếng dựa vào quầy bar, bố thí cho Tống Ứng Phi một cái liếc mắt phiền chán lạnh nhạt, rồi lại quay đầu nhìn màn hình.
Tống Ứng Phi khẽ “chậc” một tiếng, dựa trên đạo lý không đánh người tươi cười, anh ta cười giả trân nói: “Lâu rồi không gặp, tính khí của cậu khó chịu như vậy, em dâu chịu được sao?”
Giang Diễn gấp điện thoại vào, nghiêng đầu qua nhìn anh ta, “Cậu vẫn còn nhớ thương vợ tôi à?”
“…”
Tống Ứng Phi ho mấy tiếng, nhanh chóng nhìn những người xung quanh, xác định không có ai nghe thấy câu này của Giang Diễn thì mới yên tâm. Anh ta dựa vào quầy bar, kề vai Giang Diễn giống như anh em tốt, “Không còn nữa rồi, thực ra tôi cũng không thích Trình Kiến Du như vậy.”
Anh ta nói xong lại dừng một lát, ánh mắt Giang Diễn nhìn thẳng phía trước, ánh đèn phác họa sườn mặt giống như một lưỡi dao sắc bén của hắn, dáng vẻ tùy ý và lạnh lẽo. Tống Ứng Phi rất hiểu Giang Diễn, rõ ràng có thể cảm nhận được hắn đang không vui, cho nên anh ta vẫn kiên trì nói trái lương tâm: “Kỳ thực giới gay lớn như vậy, còn có rất nhiều người đẹp hơn cậu ấy. Anh em à, trước đây cậu chưa từng trải, cảm thấy em dâu không giống người thường, nhưng mà…”
“Nhưng mà tôi thích em ấy.” Giang Diễn đứng thẳng, một tay nhấc ly rượu Rum trên quầy ba lên, ngửa đầu uống một ngụm, bình thản nói tiếp: “Cả đời này tôi cũng chỉ cầu xin mỗi em ấy.”
Vậy thì anh giỏi lắm chắc, Tống Ứng Phi thầm phỉ nhổ trong lòng. Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Giang Diễn ở bên Trình Kiến Du lâu cũng thay da đổi thịt làm con người mới. Ban nãy nhìn thấy Giang Diễn anh ta đã nghĩ vậy rồi, vẫn là gương mặt đẹp trai tiêu chuẩn nhưng cảm giác hung ác từ trong xương đã giảm đi không ít, trong ánh mắt cũng không còn sự kiêu căng thời thiếu niên nữa mà trầm tĩnh hơn rất nhiều, giống như một người đàn ông gần chín chắn. Xem ra Trình Kiến Du đã làm rất tốt.
Giang Diễn ngước mắt lên nhìn trần nhà ánh sáng đan xen loang lổ, giọng nói khe khẽ: “Tuần trước chúng tôi đi Hokkaido nghỉ ngơi, tôi xuống xe đổ xăng, em ấy lái xe đi thẳng không thèm quay đầu, hai tiếng sau mang về cho tôi một que kem.”
Ủa vậy là lãng mạn lắm hả? Tống Ứng Phi cười híp mắt, lấy trong túi ra một điếu thuốc.
Đương nhiên Giang Diễn cũng không nhắc tới khi đó âm hai mươi độ, hắn mặc áo hoodie mỏng manh và quần bò, điện thoại di động đã tự động tắt máy để bảo vệ khi nhiệt độ xuống quá thấp. Lúc Trình Kiến Du quay lại, hắn đã chạy vòng vòng mấy km, đúng lúc có que kem để hạ nhiệt, có thể thấy Trình Kiến Du quan tâm hắn thế nào.
Ngửi thấy mùi nicotin gay mũi, Giang Diễn khẽ nhíu mày, vươn tay qua kẹp lấy điếu thuốc trên miệng Tống Ứng Phi, tùy ý bẻ làm đôi, vứt vào trong gạt tàn trên quầy. Sau đó nhã nhặn lấy ra một tờ khăn giấy ướt ra lau tay, “Đừng dính mùi thuốc lên áo tôi, em ấy không thích mùi này.”
Tống Ứng Phi kinh ngạc rớt cằm, nghĩ tới những uất ức mà Trình Kiến Du phải chịu mấy năm trước, anh ta không hề có chút đồng tình nào với Giang Diễn, nói với giọng điệu quái gở: “Thật không ngờ Giang thiếu cũng có ngày sợ vợ.”
“Tôi không sợ em ấy.” Giang Diễn liếc nhìn anh ta, hai tay bỏ trong túi quần âu, nói vô cùng bình tĩnh: “Là em ấy sợ tôi.”
“Thật sao?” Tôi không tin, Tống Ứng Phi tỏ ra nghi ngờ với vấn đề này.
Giang Diễn không để ý tới anh ta, lấy điện thoại ra mở khóa, màn hình chờ là ảnh của Trình Kiến Du, hai cuộc gọi chưa nhận nhấp nháy trên màn hình. Trong quán bar âm nhạc đinh tai nhức óc, át cả tiếng chuông điện thoại. Hắn híp mắt, lập tức đứng thẳng người dậy, một tay nhanh nhẹn cài khuy áo vào, rồi sau đó đẩy qua đám người đồng đúc, bước nhanh ra bên ngoài.
Tống Ứng Phi cao giọng hét: “Có rảnh thì cùng nhau đi uống một ly nhé!”
Giang Diễn thầm mắng mấy câu thô tục trong lòng, đã lâu lắm rồi không tới quán bar, hắn cũng đã quên phải chuyển điện thoại sang chế độ rung. Có điều vẫn còn may, Trình Kiến Du là người thấu tình đạt lý, sẽ không so đo vì chuyện nhỏ nhặt thế này, cùng lắm là lại vứt hắn lại ở một nơi nào đó như lần đi Hokkaido mà thôi.
Những bông hoa tuyết nhỏ li ti đang rơi bên ngoài bãi đỗ xe lộ thiên, đèn đường ánh vàng giống như trăng tròn trên trời, bao phủ kín những người đi đường vội vã. Trình Kiến Du dựa vào một chiếc xe màu trắng, mái tóc hơi dài buông xuống mềm mại. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Diễn, trên sống mũi cao thẳng và thon gọn của cậu là một gọng kính màu bạc, tròng kính sạch sẽ trong suốt, đôi đồng tử đen láy thuần khiến ánh lên. Cậu cứ đứng im lặng như vậy, giống như một bó đuốc chiếu rọi không gian xung quanh.
Đáy lòng Giang Diễn chợt nóng lên, hắn bước qua đó, khuôn mặt không đỏ tim cũng không đập nhanh, bàn tay lạnh lẽo vén góc áo len màu xám lên như là đương nhiên, càn rỡ sờ mó phần da thịt căng chặt ấm áp ở hông cậu. Trình Kiến Du nhíu mày, nhấc đầu gối lên huých huých hắn, “Lái xe đi, chúng ta về nhà.”
Giang Diễn lưu luyến vươn tay ra, bóp má Trình Kiến Du: “Keo kiệt.” Nói xong, hắn kéo cánh cửa ghế phụ một cách vô cùng lịch lãm. Trình Kiến Du vừa chỉnh lại quần áo vừa ngồi vào trong xe. Cậu lấy máy tính xách tay đặt trên kính chắn gió xuống, đặt trên đầu gối rồi nghiêm túc viết kịch bản.
Xe chạy lên tuyến đường chính, con đường đèn xanh đèn đò vào giờ cao điểm buổi tối tắc kín giống như một khối sachima. Hai tay Giang Diễn cầm vô lăng, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Trình Kiến Du, nói với giọng chua loét: “Anh thấy công việc mới là chồng em đấy, chẳng ngày nào là rời khỏi nó được.”
Trình Kiến Du lười biếng “ừ” một tiếng, không thèm nhìn hắn, ánh mắt như dính trên màn hình máy tính.
Giang Diễn chống khuỷu tay bên khung cửa, bất mãn nhìn chằm chằm cậu mấy giây rồi lại cong ngón tay gõ lên viền máy tính, giọng nói lười biếng: “Em lái xe đi, anh mệt rồi.”
“Anh có thể cố về tới nhà không?” Trình Kiến Du quay đầu nhìn con đường tắc nghẽn.
Giang Diễn giả vờ ngáp một cái, giọng mũi mang theo vẻ mệt mỏi nặng nề: “Không được, anh mệt lắm, em thương chồng em một chút đi.”
Trình Kiến Du không nhìn được ra là hắn đang mệt thật hay giả vờ, nhưng để phòng người lái mệt mỏi nên cậu vẫn khép máy tính lại, ngoan ngoãn đổi chỗ với Giang Diễn. Lúc này sắc trời đã dần tối, trên cửa kính thủy tinh bao phủ một lớp hơi nước mỏng, con đường ồn ào, tiếng còi xe nối tiếp nhau, những học sinh đạp xe đạp thành từng nhóm đi xuyên qua con đường.
Đúng vào lúc này, Giang Diễn được thả lỏng tay chân bắt đầu “làm xằng bậy”. Hắn câu cổ Trình Kiến Du, ngậm lấy vành tai mềm mại vừa liếm vừa cắn, “Khi ở bên cạnh anh, em không thể nhìn anh sao? Cái máy tính rách kia của em có gì đẹp chứ?”
Tai Trình Kiến Du nóng bỏng tê cả ra, cậu không nhịn được rụt cổ né tránh sự tấn công hung mãnh của hắn. Cậu vừa nhìn tình hình đèn giao thông vừa làm ra vẻ bình tĩnh: “Ngày nào em cũng ở nhà ngắm anh còn chưa đủ à?”
“Chưa đủ.” Giang Diễn nói mơ hồ, giọng nói mang theo dục niệm có vẻ ướt át, trầm thấp câu hồn phách người ta, “Sau này lái xe chỉ được nhìn anh thôi.”
“Đâm vào đuôi xe khác thì sao?”
Cơn nóng từ tai lan dần ra nửa bên má Trình Kiến Du, cậu đưa ra câu hỏi cực kỳ sát phong cảnh.
Giang Diễn không vừa lòng cắn mạnh một cái, Trình Kiến Du đau tới mức rên lên một tiếng, lúc này Giang Diễn mới gác cằm lên bả vai cậu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào cậu mà chẳng hề kiêng kỵ: “Em có muốn thử làm chuyện càng trái với luật giao thông hơn không?”
Trình Kiến Du nghiêng mặt qua, nhìn hắn ở khoảng cách gần. Cậu đang định hỏi là cái gì, Giang Diễn đã dứt khoát cúi người xuống, thành thạo kéo khóa quần cậu ra. Trình Kiến Du cũng đã quen kiểu phục vụ này, nhưng cậu ngại làm ở trước mặt đông người nên chỉ đành rụt rè ấn bả vai Giang Diễn, khuôn mặt nghiêm túc, nói: “Giờ em mới phát hiện ra anh có chút biến thái đấy.”
“Cái này có là gì?” Giang Diễn không để bụng, đứng dậy hôn lên khóe môi Trình Kiến Du. Bàn tay hắn khẽ bóp hai má cậu, ép cậu há miệng ra đón nhận cái hôn triền miên này. Giang Diễn thờ ơ chạm một cái rồi buông ra, cứ đùa giỡn lặp đi lặp lại như vậy. Trình Kiến Du bị hắn trêu chọc không kịp trở tay, hệ thống sưởi trong xe làm hai má cậu ửng đỏ, khuôn mặt trắng nõn giờ đây giống như một quả đào mật mê người.
Đầu óc cậu cũng nóng hầm hập, đôi mắt khép hờ, hưởng thụ giây phút dịu dàng này. Giang Diễn dừng những cái hôn lại, nhìn thẳng cậu, trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm khó có thể diễn tả, vừa giống ngọn lửa đang rực cháy lại vừa giống dòng sông băng sắp hòa tan.
Trình Kiến Du mơ hồ cảm nhận được lời Giang Diễn sắp nói, cậu bình tĩnh nhìn môi hắn, bốn mắt nhìn nhau, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Sau khi dừng một lát, Giang Diễn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Bớt chút thời gian rảnh đi đăng kí đi?”
Nói xong hắn lập tức lắc đầu cười tự giễu.
Trình Kiến Du chậm rãi chớp mắt, ý cười tràn ngập bên khóe môi. Cậu nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai của Giang Diễn một cách cẩn thận, cảm xúc mãnh liệt giống như tầng tầng sóng biển, bao nhiêu cảnh đẹp nhân gian cũng không sánh được ánh mắt thâm tình chuyên chú này. Khiến cho trái tim hắn run rẩy, khiến cho lồng ngực hắn nóng lên, khiến cho trái tim hắn rung động vượt qua cả yêu hận.
Giang Diễn căng thẳng mím môi, hầu kết chậm chạp cuộn lên xuống, nhìn cậu đầy chờ mong, “Nếu như em không đồng ý, đợi lần sau…”
Cần gì phải đợi tới lần sau chứ?
Trình Kiến Du nhanh chóng hôn hắn một cái, sau đó làm như không có việc gì quay đầu nhìn đèn xanh sáng lên, đáy lòng vô cùng vui sướng.
Giang Diễn “xì” một tiếng rồi bật cười, bất ngờ nắm lấy mặt cậu đòi hôn. Hắn thầm nghĩ có chút tiếc nuối, nếu như quen Trình Kiến Du sớm hơn cậu út thì tốt biết mấy, hắn sẽ dẫn người thiếu niên lạnh lùng này đi xem sức sống nhân gian, sưởi ấm trái tim cậu, để cậu có thể dũng cảm theo đuổi ước mơ, để cậu cũng có thể trưởng thành như những bạn nhỏ khác.
Có điều, vẫn còn tương lai.
Tương lai rất dài và rất xa, tương lai chỉ thuộc về hai người họ.HẾT PHIÊN NGOẠI 1
Càng đi sâu vào trong sàn nhảy, ánh sáng càng ngày càng thưa thớt, bầu không khí dính nhớt như kẹo mạch nha. Giang Diễn dựa vào quầy bar, một khuỷu tay chống lên mặt quầy cúi đầu nghịch điện thoại, quả thực giống như dòng suối trong chẳng ăn nhập gì với nơi đây.
Tống Ứng Phi nhìn hắn từ phía xa, đã lâu lắm rồi anh ta không nhìn thấy Giang Diễn. Chuyện thích vợ của anh em là điều tối kỵ, Tống Ứng Phi tự nhận mình đuối lý, không còn mặt mũi nào để chủ động liên hệ với Giang Diễn cả.
Cũng có không ít người như vô ý liếc nhìn Giang Diễn, trong lòng bọn họ đều rất tò mò. Thứ nhất, hắn là nhân vật có tiếng nhất trong party ngày hôm nay, bình thường chỉ nhìn thấy trên ti vi, không ngắm thì phí. Thứ hai, trong ngành có lan truyền tin đồn rằng một người kiêu căng ngạo mạn như Giang Diễn bây giờ cho dù có làm công việc gì, vừa tới bảy giờ tối đã gác lại tất cả, vội vàng về nhà nấu cơm cho vợ, vô cùng kiên trì bền bỉ, gia giáo cực kỳ nghiêm.
Tống Ứng Phi do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhấc ly rượu đi qua đó. Anh ta nghĩ nhiều năm làm bạn bè như vậy, chuyện kia lại qua đi lâu lắm rồi, bây giờ Giang Diễn và Trình Kiến Du đã quay về bên nhau, có lẽ Giang Diễn đã buông được chuyện này xuống rồi chứ nhỉ?
“Giang Diễn, uống một ly không?”
Giang Diễn không ngẩng đầu, thản nhiên nhìn màn hình điện thoại đang sáng xem một APP gì đó màu cam đang dạy nấu ăn. Hắn thờ ơ cởi bỏ hai khuy áo sơ mi màu đen, để lộ cái cổ đường nét rõ ràng, sau đó lười biếng dựa vào quầy bar, bố thí cho Tống Ứng Phi một cái liếc mắt phiền chán lạnh nhạt, rồi lại quay đầu nhìn màn hình.
Tống Ứng Phi khẽ “chậc” một tiếng, dựa trên đạo lý không đánh người tươi cười, anh ta cười giả trân nói: “Lâu rồi không gặp, tính khí của cậu khó chịu như vậy, em dâu chịu được sao?”
Giang Diễn gấp điện thoại vào, nghiêng đầu qua nhìn anh ta, “Cậu vẫn còn nhớ thương vợ tôi à?”
“…”
Tống Ứng Phi ho mấy tiếng, nhanh chóng nhìn những người xung quanh, xác định không có ai nghe thấy câu này của Giang Diễn thì mới yên tâm. Anh ta dựa vào quầy bar, kề vai Giang Diễn giống như anh em tốt, “Không còn nữa rồi, thực ra tôi cũng không thích Trình Kiến Du như vậy.”
Anh ta nói xong lại dừng một lát, ánh mắt Giang Diễn nhìn thẳng phía trước, ánh đèn phác họa sườn mặt giống như một lưỡi dao sắc bén của hắn, dáng vẻ tùy ý và lạnh lẽo. Tống Ứng Phi rất hiểu Giang Diễn, rõ ràng có thể cảm nhận được hắn đang không vui, cho nên anh ta vẫn kiên trì nói trái lương tâm: “Kỳ thực giới gay lớn như vậy, còn có rất nhiều người đẹp hơn cậu ấy. Anh em à, trước đây cậu chưa từng trải, cảm thấy em dâu không giống người thường, nhưng mà…”
“Nhưng mà tôi thích em ấy.” Giang Diễn đứng thẳng, một tay nhấc ly rượu Rum trên quầy ba lên, ngửa đầu uống một ngụm, bình thản nói tiếp: “Cả đời này tôi cũng chỉ cầu xin mỗi em ấy.”
Vậy thì anh giỏi lắm chắc, Tống Ứng Phi thầm phỉ nhổ trong lòng. Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Giang Diễn ở bên Trình Kiến Du lâu cũng thay da đổi thịt làm con người mới. Ban nãy nhìn thấy Giang Diễn anh ta đã nghĩ vậy rồi, vẫn là gương mặt đẹp trai tiêu chuẩn nhưng cảm giác hung ác từ trong xương đã giảm đi không ít, trong ánh mắt cũng không còn sự kiêu căng thời thiếu niên nữa mà trầm tĩnh hơn rất nhiều, giống như một người đàn ông gần chín chắn. Xem ra Trình Kiến Du đã làm rất tốt.
Giang Diễn ngước mắt lên nhìn trần nhà ánh sáng đan xen loang lổ, giọng nói khe khẽ: “Tuần trước chúng tôi đi Hokkaido nghỉ ngơi, tôi xuống xe đổ xăng, em ấy lái xe đi thẳng không thèm quay đầu, hai tiếng sau mang về cho tôi một que kem.”
Ủa vậy là lãng mạn lắm hả? Tống Ứng Phi cười híp mắt, lấy trong túi ra một điếu thuốc.
Đương nhiên Giang Diễn cũng không nhắc tới khi đó âm hai mươi độ, hắn mặc áo hoodie mỏng manh và quần bò, điện thoại di động đã tự động tắt máy để bảo vệ khi nhiệt độ xuống quá thấp. Lúc Trình Kiến Du quay lại, hắn đã chạy vòng vòng mấy km, đúng lúc có que kem để hạ nhiệt, có thể thấy Trình Kiến Du quan tâm hắn thế nào.
Ngửi thấy mùi nicotin gay mũi, Giang Diễn khẽ nhíu mày, vươn tay qua kẹp lấy điếu thuốc trên miệng Tống Ứng Phi, tùy ý bẻ làm đôi, vứt vào trong gạt tàn trên quầy. Sau đó nhã nhặn lấy ra một tờ khăn giấy ướt ra lau tay, “Đừng dính mùi thuốc lên áo tôi, em ấy không thích mùi này.”
Tống Ứng Phi kinh ngạc rớt cằm, nghĩ tới những uất ức mà Trình Kiến Du phải chịu mấy năm trước, anh ta không hề có chút đồng tình nào với Giang Diễn, nói với giọng điệu quái gở: “Thật không ngờ Giang thiếu cũng có ngày sợ vợ.”
“Tôi không sợ em ấy.” Giang Diễn liếc nhìn anh ta, hai tay bỏ trong túi quần âu, nói vô cùng bình tĩnh: “Là em ấy sợ tôi.”
“Thật sao?” Tôi không tin, Tống Ứng Phi tỏ ra nghi ngờ với vấn đề này.
Giang Diễn không để ý tới anh ta, lấy điện thoại ra mở khóa, màn hình chờ là ảnh của Trình Kiến Du, hai cuộc gọi chưa nhận nhấp nháy trên màn hình. Trong quán bar âm nhạc đinh tai nhức óc, át cả tiếng chuông điện thoại. Hắn híp mắt, lập tức đứng thẳng người dậy, một tay nhanh nhẹn cài khuy áo vào, rồi sau đó đẩy qua đám người đồng đúc, bước nhanh ra bên ngoài.
Tống Ứng Phi cao giọng hét: “Có rảnh thì cùng nhau đi uống một ly nhé!”
Giang Diễn thầm mắng mấy câu thô tục trong lòng, đã lâu lắm rồi không tới quán bar, hắn cũng đã quên phải chuyển điện thoại sang chế độ rung. Có điều vẫn còn may, Trình Kiến Du là người thấu tình đạt lý, sẽ không so đo vì chuyện nhỏ nhặt thế này, cùng lắm là lại vứt hắn lại ở một nơi nào đó như lần đi Hokkaido mà thôi.
Những bông hoa tuyết nhỏ li ti đang rơi bên ngoài bãi đỗ xe lộ thiên, đèn đường ánh vàng giống như trăng tròn trên trời, bao phủ kín những người đi đường vội vã. Trình Kiến Du dựa vào một chiếc xe màu trắng, mái tóc hơi dài buông xuống mềm mại. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Diễn, trên sống mũi cao thẳng và thon gọn của cậu là một gọng kính màu bạc, tròng kính sạch sẽ trong suốt, đôi đồng tử đen láy thuần khiến ánh lên. Cậu cứ đứng im lặng như vậy, giống như một bó đuốc chiếu rọi không gian xung quanh.
Đáy lòng Giang Diễn chợt nóng lên, hắn bước qua đó, khuôn mặt không đỏ tim cũng không đập nhanh, bàn tay lạnh lẽo vén góc áo len màu xám lên như là đương nhiên, càn rỡ sờ mó phần da thịt căng chặt ấm áp ở hông cậu. Trình Kiến Du nhíu mày, nhấc đầu gối lên huých huých hắn, “Lái xe đi, chúng ta về nhà.”
Giang Diễn lưu luyến vươn tay ra, bóp má Trình Kiến Du: “Keo kiệt.” Nói xong, hắn kéo cánh cửa ghế phụ một cách vô cùng lịch lãm. Trình Kiến Du vừa chỉnh lại quần áo vừa ngồi vào trong xe. Cậu lấy máy tính xách tay đặt trên kính chắn gió xuống, đặt trên đầu gối rồi nghiêm túc viết kịch bản.
Xe chạy lên tuyến đường chính, con đường đèn xanh đèn đò vào giờ cao điểm buổi tối tắc kín giống như một khối sachima. Hai tay Giang Diễn cầm vô lăng, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Trình Kiến Du, nói với giọng chua loét: “Anh thấy công việc mới là chồng em đấy, chẳng ngày nào là rời khỏi nó được.”
Trình Kiến Du lười biếng “ừ” một tiếng, không thèm nhìn hắn, ánh mắt như dính trên màn hình máy tính.
Giang Diễn chống khuỷu tay bên khung cửa, bất mãn nhìn chằm chằm cậu mấy giây rồi lại cong ngón tay gõ lên viền máy tính, giọng nói lười biếng: “Em lái xe đi, anh mệt rồi.”
“Anh có thể cố về tới nhà không?” Trình Kiến Du quay đầu nhìn con đường tắc nghẽn.
Giang Diễn giả vờ ngáp một cái, giọng mũi mang theo vẻ mệt mỏi nặng nề: “Không được, anh mệt lắm, em thương chồng em một chút đi.”
Trình Kiến Du không nhìn được ra là hắn đang mệt thật hay giả vờ, nhưng để phòng người lái mệt mỏi nên cậu vẫn khép máy tính lại, ngoan ngoãn đổi chỗ với Giang Diễn. Lúc này sắc trời đã dần tối, trên cửa kính thủy tinh bao phủ một lớp hơi nước mỏng, con đường ồn ào, tiếng còi xe nối tiếp nhau, những học sinh đạp xe đạp thành từng nhóm đi xuyên qua con đường.
Đúng vào lúc này, Giang Diễn được thả lỏng tay chân bắt đầu “làm xằng bậy”. Hắn câu cổ Trình Kiến Du, ngậm lấy vành tai mềm mại vừa liếm vừa cắn, “Khi ở bên cạnh anh, em không thể nhìn anh sao? Cái máy tính rách kia của em có gì đẹp chứ?”
Tai Trình Kiến Du nóng bỏng tê cả ra, cậu không nhịn được rụt cổ né tránh sự tấn công hung mãnh của hắn. Cậu vừa nhìn tình hình đèn giao thông vừa làm ra vẻ bình tĩnh: “Ngày nào em cũng ở nhà ngắm anh còn chưa đủ à?”
“Chưa đủ.” Giang Diễn nói mơ hồ, giọng nói mang theo dục niệm có vẻ ướt át, trầm thấp câu hồn phách người ta, “Sau này lái xe chỉ được nhìn anh thôi.”
“Đâm vào đuôi xe khác thì sao?”
Cơn nóng từ tai lan dần ra nửa bên má Trình Kiến Du, cậu đưa ra câu hỏi cực kỳ sát phong cảnh.
Giang Diễn không vừa lòng cắn mạnh một cái, Trình Kiến Du đau tới mức rên lên một tiếng, lúc này Giang Diễn mới gác cằm lên bả vai cậu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào cậu mà chẳng hề kiêng kỵ: “Em có muốn thử làm chuyện càng trái với luật giao thông hơn không?”
Trình Kiến Du nghiêng mặt qua, nhìn hắn ở khoảng cách gần. Cậu đang định hỏi là cái gì, Giang Diễn đã dứt khoát cúi người xuống, thành thạo kéo khóa quần cậu ra. Trình Kiến Du cũng đã quen kiểu phục vụ này, nhưng cậu ngại làm ở trước mặt đông người nên chỉ đành rụt rè ấn bả vai Giang Diễn, khuôn mặt nghiêm túc, nói: “Giờ em mới phát hiện ra anh có chút biến thái đấy.”
“Cái này có là gì?” Giang Diễn không để bụng, đứng dậy hôn lên khóe môi Trình Kiến Du. Bàn tay hắn khẽ bóp hai má cậu, ép cậu há miệng ra đón nhận cái hôn triền miên này. Giang Diễn thờ ơ chạm một cái rồi buông ra, cứ đùa giỡn lặp đi lặp lại như vậy. Trình Kiến Du bị hắn trêu chọc không kịp trở tay, hệ thống sưởi trong xe làm hai má cậu ửng đỏ, khuôn mặt trắng nõn giờ đây giống như một quả đào mật mê người.
Đầu óc cậu cũng nóng hầm hập, đôi mắt khép hờ, hưởng thụ giây phút dịu dàng này. Giang Diễn dừng những cái hôn lại, nhìn thẳng cậu, trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm khó có thể diễn tả, vừa giống ngọn lửa đang rực cháy lại vừa giống dòng sông băng sắp hòa tan.
Trình Kiến Du mơ hồ cảm nhận được lời Giang Diễn sắp nói, cậu bình tĩnh nhìn môi hắn, bốn mắt nhìn nhau, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Sau khi dừng một lát, Giang Diễn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Bớt chút thời gian rảnh đi đăng kí đi?”
Nói xong hắn lập tức lắc đầu cười tự giễu.
Trình Kiến Du chậm rãi chớp mắt, ý cười tràn ngập bên khóe môi. Cậu nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai của Giang Diễn một cách cẩn thận, cảm xúc mãnh liệt giống như tầng tầng sóng biển, bao nhiêu cảnh đẹp nhân gian cũng không sánh được ánh mắt thâm tình chuyên chú này. Khiến cho trái tim hắn run rẩy, khiến cho lồng ngực hắn nóng lên, khiến cho trái tim hắn rung động vượt qua cả yêu hận.
Giang Diễn căng thẳng mím môi, hầu kết chậm chạp cuộn lên xuống, nhìn cậu đầy chờ mong, “Nếu như em không đồng ý, đợi lần sau…”
Cần gì phải đợi tới lần sau chứ?
Trình Kiến Du nhanh chóng hôn hắn một cái, sau đó làm như không có việc gì quay đầu nhìn đèn xanh sáng lên, đáy lòng vô cùng vui sướng.
Giang Diễn “xì” một tiếng rồi bật cười, bất ngờ nắm lấy mặt cậu đòi hôn. Hắn thầm nghĩ có chút tiếc nuối, nếu như quen Trình Kiến Du sớm hơn cậu út thì tốt biết mấy, hắn sẽ dẫn người thiếu niên lạnh lùng này đi xem sức sống nhân gian, sưởi ấm trái tim cậu, để cậu có thể dũng cảm theo đuổi ước mơ, để cậu cũng có thể trưởng thành như những bạn nhỏ khác.
Có điều, vẫn còn tương lai.
Tương lai rất dài và rất xa, tương lai chỉ thuộc về hai người họ.HẾT PHIÊN NGOẠI 1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook