Bên ngoài cửa sổ lầu cao san sát, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, cảnh xuân tươi đẹp, bầu trời xanh trong đến lạ lùng. Yên lặng vài giây, ý cười nơi đáy mắt Ôn Nhạc Minh nhàn nhạt. Không giống với dáng vẻ anh tuấn sắc bén của Giang Diễn, Ôn Nhạc Minh cười hay không cười đều mang nét nho nhã đứng đắn, nhìn có vẻ quân tử khiêm nhường, “Gần đây hai người ở chung cũng không tệ nhỉ?”

Trình Kiến Du thẳng thắn không rườm rà, “Em đang thử làm bạn với anh ấy.”

Ôn Nhạc Minh lặng lẽ nhìn cậu, chuyện tình cảm này, chỉ có đúng thời điểm gặp được đúng người mới viên mãn được. Bỏ qua thời điểm đúng ấy, cho dù vẫn còn vấn vương thì cũng chẳng được ích gì. Anh nâng chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm, “Kiến Du, ngoại trừ việc duy trì lý trí ra, thỉnh thoảng cũng phải làm theo trái tim mình.”

Trình Kiến Du khẽ giật mình, nắn nắn mũi, cười nói, “Anh đang khuyên em thử với anh ta à?”

Ôn Nhạc Minh lắc đầu, ánh mắt chuyên chú: “Anh hy vọng em sẽ làm chuyện em muốn làm, đi theo suy nghĩ của mình. Bởi vì cho dù em đưa ra quyết định thế nào, đều sẽ có một ngày em hối hận. Chỉ đi theo con tim mới không hối hận.”

Trình Kiến Du im lặng một lúc, hiểu được đạo lý mà Ôn Nhạc Minh nói. Cậu không thể lừa gạt cảm giác đặc biệt mà Giang Diễn mang lại cho mình. Có điều với tình trạng của cậu bây giờ, không thích hợp đẩy mạnh tình cảm một cách mù quáng, huống hồ… bây giờ cậu đã thích ứng được mối quan hệ giữa mình và Giang Diễn, mối quan hệ không xa không gần, vừa vặn thích hợp: “Em hiểu rồi, có điều hiện tại trái tim em hy vọng làm bạn bè với anh ta.”

“Là dạng bạn bè thế nào? Là bạn bè như chúng ta sao?” Ôn Nhạc Minh nới lỏng cà vạt, nhìn cậu cười.

Trình Kiến Du hơi suy nghĩ, giọng nói rõ ràng mạnh mẽ, “Không giống, anh là người bạn đặc biệt nhất của em, nhưng chúng ta có thể tiếp tục làm bạn được hay không là do anh quyết định.”

Con người đáng quý là ở tự mình hiểu chuyện, cậu đã hoàn toàn buông tay đoạn tình cảm này, có thể làm bạn với Ôn Nhạc Minh thì anh vẫn là người bạn đáng tin cậy nhất, kiên nhẫn và dịu dàng nhất trong lòng cậu. Nhưng cậu không biết Ôn Nhạc Minh có quyết đoán giống như mình hay không, cho nên cậu không thể quyết định thay cả hai được.

Ôn Nhạc Minh không cười nữa, anh kéo hờ chiếc rèm cửa đón gió khẽ lay động, vang lên soàn soạt, anh khẽ quay đầu, ánh mắt hướng về phía cậu.

“Chúng ta vẫn luôn là bạn bè.”

Trái tim bị bóp chặt của Trình Kiến Du được thả lỏng, cậu cúi đầu cười cười, vừa xắn tay áo vừa nhấc ấm trà rót thêm trà vào chén: “Quen biết anh là chuyện may mắt nhất với em.”

Ôn Nhạc Minh nhìn chén trà cuộn hơi nóng, ánh mắt chuyển tới sườn mặt trắng nõn của Trình Kiến Du, đáy lòng thở dài một hơi nặng nề, cuối cùng cũng thua bởi thời gian. Anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, khép hờ mắt, mang theo cảm giác dịu dàng khác với ngày xưa: “Hy vọng sau này, em có thể vĩnh viễn may mắn.”

Thế này đã là kết thúc tốt nhất rồi, Trình Kiến Du cũng hy vọng Ôn Nhạc Minh cũng có thể may mắn như mình mong muốn.

Buổi chiều ngày thứ tư, đạo diễn Crompton hẹn Trình Kiến Du đi uống trà chiều, bàn về chuyện ý tưởng hợp tác. Để thúc đẩy hòa hợp cho sự hợp tác sau này, Trình Kiến Du dựa vào địa chỉ mà phiên dịch gửi tới, đến đó đúng giờ. Trung tâm thành phố kẻ đến người đi, ngựa xe như nước, biển quảng cáo đủ mọi màu sắc san sát nhau, tràn ngập hơi thở thời thượng.

Vẫn là phiên dịch lần trước mà Trình Kiến Du gặp, một người phụ nữ đã có dấu hiệu của tuổi trung niên, bà đứng dậy từ chiếc ghế dài, nhiệt tình chào hỏi với Trình Kiến Du. Crompton đang xem tạp chí, cẩn thận gật đầu, ra hiệu cho phiên dịch có thể bắt đầu rồi.

Trình Kiến Du rất biết chừng mực, cậu thả lỏng tự nhiên gọi một tách cà phê. Nếu như Crompton nói tiếng Anh, cậu cũng có thể hiểu được đại khái, nhưng Crompton không phải là người nước M, tiếng mẹ đẻ là tiếng Italy, tiếng Anh của ông mang theo khẩu âm Italy, nghe còn khó hiểu hơn cả thiên thư.

“Ông Crompton hỏi cậu có suy nghĩ gì về ông ấy?” Phiên dịch nhìn Trình Kiến Du, có vẻ bất ngờ.

Rõ ràng là không muốn nghe lời nịnh bợ, mà chỉ muốn thăm dò hiểu biết của Trình Kiến Du về mình. Hơn bảy trăm triệu Nhân Dân Tệ, không chỉ Trình Kiến Du áp lực, Crompton cũng sợ tuổi già khó yên.

Trình Kiến Du dựa vào ghế, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, tạo cho người ta cảm giác già dặn chín chắn: “Ông di dân từ Italy, thời ông còn trẻ, điện ảnh nước M chịu ảnh hưởng từ chủ nghĩa hiện thực mới của châu Âu, cùng với làn sóng mới của nước F. Ông từng học học viện điện ảnh và nổi tiếng với việc tin thờ những tác giả điện ảnh, điều khiến người khác ngạc nhiên là tác phẩm điện ảnh của ông có đặc điểm của tác giả điện ảnh, nhưng cũng không thiếu loại hình và thủ pháp đặc trưng của Hollywood.”

“Công chúng cho rằng ông là truyền nhân của ông Ford, nhưng tôi cho rằng ông là truyền nhân của Hitchcock. Bởi vì phim điện ảnh của ông có nòng cốt tương tự như phim của Hitchcock, đều kể về thế giới đen tối bên trong xã hội văn minh hiện đại.”

Phiên dịch viên đã theo Crompton vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm, đã gặp được đủ thể loại người, nhưng Trình Kiến Du lại là người đầu tiên nói trúng tim đen. Quả nhiên, Crompton nghiêm mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn ngắm Trình Kiến Du rất lâu, rất hưởng thụ sự thắng thắn và chân thành trong lời nói của cậu.

“Lâm Xuyên là người gốc Hoa, Crompton muốn biết cái nhìn của cậu với vai diễn Lâm Xuyên này.”

Lâm Xuyên chính là nam phụ bụng dạ nham hiểm trong nguyên tác, là người bạn tốt nhất của nam chính nằm vùng, một chính một tà, nhưng vận mệnh đều khiến người ta thổn thức. Bởi vì da vàng, tóc đen, Lâm Xuyên sống trong bang phái cũng không được như ý, bị người ta bắt nạt, 30% đất diễn đều là bị người khác bắt nạt, bị thương nhân giàu có ở phố người Hoa chèn ép, bị những người đàn ông cao to trong bang ức hiếp, bị cảnh sát phân biệt chủng tộc, cho tới khi hắn không thể nhịn được nữa, bắn chết người bố dượng luôn bạo hành mẹ mình. Sau giây phút ấy, hắn đã không còn đường lui nữa rồi.

Trình Kiến Du uống một ngụm nước nhuận họng, nghiêm túc phân tích: “Tôi cho rằng Lâm Xuyên là nhân vật trái ngược với nam chính. Nam chính được nhận sự giáo dục tốt đẹp, có người nhà yêu thương, có chính nghĩa mà anh ta hằng tín ngưỡng. Khi nam chính mất phương hướng, những thứ luôn giữ vững đó đã khiến cho anh ta tìm về được chính mình. Nhưng Lâm Xuyên không có, khi hắn chạm tới trung tâm quyền lực cũng là lúc hắn đánh mất chút nhân tính cuối cùng.

“Lâm Xuyên ngồi trên vị trí hắn tha thiết ước mơ, sau khi giết đại ca tiền nhiệm hắn không hề có bất cứ cảm giác thương tiếc hay sợ hãi, vẫn có thể bình tĩnh giá họa cho đối thủ. Điều này đại diện cho sự liều lĩnh tùy ý, không coi trọng sinh mệnh và pháp luật, trong mắt hắn chỉ có thù hận và lợi ích. Mỗi đối tượng uy hiếp tới lợi ích của hắn, đều là đối tượng mà hắn tàn sát. Chút nhân tính duy nhất còn sót lại là sự tin tưởng đối với nam chính từng chăm sóc mình, cùng với tình yêu thương với mẹ, đây là một nhân vật vừa đáng hận lại vừa đáng thương.”

“Ông Crompton đây nói ông ấy thích nhận thức của cậu.” Phiên dịch nháy nháy mắt.

Vẻ mặt nghiêm túc của Crompton thả lỏng nhẹ nhàng, ông đặt tay trước ngực, nói một đoạn. Phiên dịch nhìn Trình Kiến Du, cười tươi như hoa, “Ông ấy nói thiên tài gặp gỡ thiên tài, câu này giống với câu anh hùng tiếc anh hùng của chúng ta.”

“Tôi không thể coi là thiên tài, ông ấy mới chính là thiên tài điện ảnh.” Trình Kiến Du nói thật lòng.

Phiên dịch hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Crompton, “Tôi rất đau đầu, gặp được biên kịch tốt nhất, nhưng lại không gặp được diễn viên thích hợp với vai Lâm Xuyên. Gần đây chúng tôi phỏng vấn rất nhiều người, bởi vì toàn bộ phim đều đọc thoại bằng tiếng Anh, tiếng Anh phải lưu loát. Yêu cầu thứ nhất là khẩu âm đã loại đi quá nhiều người, hơn nữa rất khó tìm được diễn viên có khí chất phù hợp với Lâm Xuyên.

Trình Kiến Du nhún vai, nói câu trấn an: “Chuyện này có thể gặp nhưng không thể cưỡng cầu, có câu đi mòn gót giày tìm không thấy, vô tình gặp được chẳng tốn công.”

Như thể khẳng định câu nói này, Crompton ngửa đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó bỗng dưng phấn khởi, vui mừng dùng tiếng mẹ đẻ nói một tràng dài. Trình Kiến Du quay đầu qua, đối diện là một cửa hàng tổng hợp náo nhiệt được lắp đặt một bảng điện tử cực lớn, lúc này đang phát quảng cáo xe việt dã.

Trên sa mạc mênh mông không bờ bến, bụi đất đầy trời. Chiếc xe việt dã màu đen kiên cường lao xuyên qua, người đàn ông có gương mặt anh tuấn nắm tay lái, ngón tay khẽ chuyển động theo tiết tấu âm nhạc. Mấy tốp máy bay trực thăng đang đuổi theo, chiếc xe xuyên qua sa mạc hoang vu, bay qua khe vực sâu nguy hiểm. Khuôn mặt qua kính xe lạnh lùng sắc bén, cực kỳ đẹp trai. Khi tới bên ngoài một căn biệt thự kiểu Âu, người đàn ông mở cửa xe ra, đôi chân dài rắn chắc dưới lớp quần jean bước xuống. Hắn đi tới nhấc cốp sau lên, lấy ra một đóa hoa cát cánh trang nhã mềm mại.

Hình ảnh vừa mạnh mẽ vừa mềm mại biến mất, trên nền màn hình đen nổi lên dòng chữ nhãn hàng ô tô.

Phiên dịch ngạc nhiên cao giọng: “Ông Crompton nói đây chính là Lâm Xuyên trong giấc mơ của ông ấy!’

Trình Kiến Du ngây ra mất mấy giây, đây là Lâm Xuyên sao? Tuy rằng dáng vẻ và khí chất phù hợp, đối thoại tiếng Anh càng không cần phải nói, nhưng người trong quảng cáo kia chưa chắc đã diễn. Cậu cau mày, khẽ cắn răng nói, “Anh ấy không biết đóng phim.”

Crompton vẻ mặt vui mừng, hai mắt sáng lên nhìn Trình Kiến Du, phiên dịch ngại ngùng nói với cậu: “Tôi đã nói với ông Crompton rằng cậu biết cậu ấy, đó là bạn trai cũ của cậu. Ông ấy rất hứng thú, bảo tôi liên lạc ngay với người đại diện của Giang Diễn, ông ấy muốn gặp Giang Diễn.”

Trình Kiến Du im lặng không nói gì, Giang Diễn không hứng thú nhiều với việc đóng phim, huống hồ đây lại là vai diễn nam thứ phản diện. Với tính cách kiêu ngạo của Giang Diễn, cho dù Crompton có tự mình ra tay, sản xuất bộ phim bằng tiêu chuẩn hạng nhất của Hollywood, cũng chưa chắc hắn đã đồng ý đóng vai phụ cho người ta, chuyện này không có hy vọng gì nhiều.

Phiên dịch nói: “Ông ấy nói đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, vô tình gặp được chẳng tốn công, ông ấy rất thích câu ngạn ngữ này.”

Dứt lời, phiên dịch lấy điện thoại ra gọi điện cho nhà sản xuất. Trình Kiến Du ra hiệu tạm dừng, nhíu mày: “Giang Diễn đã kết thúc hợp đồng với công ty rồi.”

“Tôi chỉ muốn xin phương thức liên lạc với cậu ấy, Mạc Khoa sẽ không nhỏ nhen thế chứ?”

Trình Kiến Du lạnh lùng nói: “Nếu như mọi người kiên quyết, tôi sẽ thử mời anh ấy xem, nhưng tôi không thể đảm bảo sẽ thành công đâu.”

“Cảm ơn cậu! Đạo diễn vô cùng chờ mong được gặp mặt Lâm Xuyên. Hy vọng cậu có thể nhanh chóng quyết định thời gian, cảm ơn sự hào phóng vô tư của cậu!”

Trình Kiến Du thầm thở dài. Khi quay lại công ty trời đã chạng vạng tối, đã qua thời gian tan làm, cả sudio rộng rãi lặng yên không tiếng động, chỉ còn chiếc đèn sát đất đang tỏa ánh vàn cùng chiếc áo khoác ngắn tay của cậu cô đơn ảm đạm dựa vào chiếc ghế da thật.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen rồi, ánh đèn neon lấp lánh. Trình Kiến Du nói với nhân viên của mình công việc ra công việc, sinh hoạt cá nhân ra sinh hoạt cá nhân, hai thứ không ảnh hưởng lẫn nhau. Cậu vươn tay cầm điện thoại trên bàn làm việc lên, ấn sáng màn hình. Khi Giang Diễn đi Ethiopia đã chủ động liên lạc với cậu, nhật ký cuộc gọi hiển thị cách lần gọi trước đã bốn tháng rưỡi, ngón tay cái của cậu khẽ ấn lên màn hình.

Do dự một lát, cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng gọi tới dãy số kia. Cuộc gọi được nhận rất nhanh, Trình Kiến Du khẽ sững người, nhìn đồng hồ bấm giây đang nhảy số trên màn hình, cậu do dự nói: “Anh…”

“Hôm nay tăng ca à?”

Mũ lưỡi trai che khuất hơn phân nửa gương mặt Giang Diễn. Hắn dựa vào cửa xe, bàn tay bỏ trong túi quần siết chặt lại do căng thẳng. Hắn ngửa đầu nhìn tầng lầu văn phòng vẫn còn sáng đèn, có rất nhiều gian phòng ánh sáng rực rỡ, nhưng chỉ có ngọn đèn kia là dịu dàng thoải mái, giống như sinh trưởng trong trái tim hắn. Giang Diễn hắng giọng nói: “Tôi chỉ đúng lúc đi ngang qua thôi, không phải theo dõi em đâu.”

“Anh lên tầng đi, tôi có chuyện muốn bàn.”

Căn phòng trang hoàng phong cách gỗ đơn giản sạch sẽ, cây cối khỏe mạnh nở rộ, cá cảnh nhiệt đới sặc sỡ trong bể thủy tinh tự do tự tại. Vị trí chỗ rẽ có nửa vòng cửa sổ sát đất, Trình Kiến Du đang ngồi trước cửa sổ, bình tĩnh nhìn Giang Diễn.

Giang Diễn mặt không cảm xúc, đan hai tay vào nhau, khuỷu tay chống lên hai đầu ngối, thong thả hoạt động ngón tay, xoa dịu niềm vui sướng khi nhận được điện thoại của Trình Kiến Du.

Trình Kiến Du đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát rành rọt: “Đạo diễn Crompton của “Túi Da” thấy quảng cáo Land Rover của anh nên rất có hứng thú, ông ấy muốn mời anh quay nam thứ. Tuy rằng là nam thứ, nhưng phần diễn của nhân vật rất nặng nề, thiết lập nhân vật có đặc điểm rõ ràng, anh có thể suy nghĩ.”

Giang Diễng nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào cậu, giống như muốn nhìn xuyên qua cậu: “Tôi đồng ý.”

“Anh không suy nghĩ à?”

“Yêu cầu mà em đưa ra, tôi không thể từ chối được.” Giọng Giang Diễn khàn khàn.

Trình Kiến Du nghiêng mặt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thong thả xoa bóp làn da hơi mỏng ở cổ: “Chi tiết phỏng vấn cụ thể tôi sẽ gửi tới email cho A Thắng.”

Giang Diễn không nói lời nào, tầm mắt dán chặt lên khuôn mặt cậu, ánh mắt chăm chú và nóng rực phác họa từng chút một đường nét khuôn mặt cậu. Cảm giác tồn tại khiến cho Trình Kiến Du không thể xem nhẹ, huống hồ cậu chưa bao giờ thích việc né tránh. Cậu xoay ghế lại, khóe môi hạ xuống: “Đừng nhìn tôi, tôi đồng ý với yêu cầu của anh, coi như là đi nghỉ phép, nhưng tôi sẽ không giúp anh lừa người xem, điểm này anh tự mình giải quyết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương