Cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng vây xung quanh Trình Kiến Du, đồng thời cậu cũng có chút lúng túng. Cậu nhớ khi ở sân bay, trước lúc Ôn Nhạc Minh đi đã từng nói muốn cho cậu một cái hôn khi gặp lại…
Không khí im lặng vài giây, dường như Ôn Nhạc Minh cũng cảm nhận được sự lúng túng này. Anh cúi đầu nhìn cậu cười, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, “Đừng vội vàng, anh sẽ đợi em bất cứ khi nào em có thể.”
Trình Kiến Du hắng giọng, vành tai nóng lên. Y tá bưng khay tới, tò mò liếc nhìn hai người họ. Cơ hội nhìn thấy tận hai anh đẹp trai cùng một lúc thế này rất hiếm có.
Ôn Nhạc Minh chậm rãi hoạt động cổ tay, thả lỏng bắp thịt căng cứng, nụ cười vẫn như cũ, “Kiến Du, từ trước tới nay anh vẫn luôn cho rằng mình là người theo thuyết vô thần, chưa bao giờ anh nghĩ bố mẹ mình sẽ xây dựng quan niệm “bác ái” này cho anh trong quá trình thay đổi ngầm mà anh không cảm nhận được.”
Trình Kiến Du hơi sững người.
“Từ bé anh đã quen với việc bản thân mình quan tâm tới quần thể yếu thế. Lúc nào anh cũng duy trì ý thức trách nhiệm xã hội. Nhưng khi anh nhìn thấy di hài của bạn tốt ngày xưa, một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai anh. Anh bất chợt nhận ra rằng, con người đều có độ ấm, có tình cảm, có thân cận và xa lánh. “Bác ái” là yêu cầu đối với thần, chứ không phải là đối với người.” Ôn Nhạc Minh khẽ thở dài, đôi mắt đen sâu sắc nhìn Trình Kiến Du chăm chú, “Bây giờ, anh muốn ích kỷ một chút, suy nghĩ vì bản thân mình một lần.”
Nói rất rõ ràng, thế tấn công mạnh mẽ, Trình Kiến Du không thể không cười gượng, “Em không tốt như anh nghĩ đâu. Bản chất của bác ái và đồng tình làm một loại thác thành trên tinh thần, nếu nói một cách nghiêm khắc thì em là một người có tư tưởng ích kỷ.”
Trình Kiến Du không cho rằng một khi đã nhìn rõ được bản chất mà vẫn có thể trước sau như một chính là trí thông minh hiếm gặp. Có điều Ôn Nhạc Minh đang ở trong cuộc, không thể tự nhận thức được bản thân nổi bật tới mức nào, “Anh Ôn, em…”
Lời của cậu bị Giang Sam đẩy cửa vào cắt ngang. Khóe mắt cô ửng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc qua. Nhìn thấy Trình Kiến Du, cô nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, cố nở một nụ cười cứng ngắc, “Kiến Du, em tới rồi đấy à.”
Trình Kiến Du giật mình, không biết Giang Diễn đã đi đâu rồi, cậu thản nhiên hỏi: “Giang Diễn đâu rồi chị?”
Giang Sam vuốt tóc lên, nhìn về phía Ôn Nhạc Minh, giống như đang trưng cầu ý kiến, “Mạc Khoa đột xuất quyết định là sẽ tổ chức một buổi concert ở nước ngoài, sắp tới Giang Diễn bận làm việc phải không cậu?”
Ôn Nhạc Minh hít sâu một hơi, giọng nói trầm trầm: “Ừ, đúng vậy.”
Trình Kiến Du cảm thấy có chút cổ quái khó có thể nói ra. Theo như tính cách của Giang Diễn, sao hắn có thể yên tâm để cậu và Ôn Nhạc Minh ở chung với nhau được chứ. Lẽ nào Giang Diễn thực sự nghe lời cậu nói, định cắt đứt sạch sẽ giữa hai người rồi buông tha cho cậu sao?
Nếu là như thế, cũng coi như một chuyện tốt.
Vết thương của Ôn Nhạc Minh lành rất nhanh, anh làm việc ở bệnh viện, lại thông hiểu kiến thức y học, công việc thay băng đổi thuốc sau này của bác sĩ ngoại anh có thể làm bằng một tay được. Chẳng qua không thể tránh khỏi việc sẽ để lại sẹo. Nhưng nói từ một ý nghĩa nào đó, đây có thể coi như là một tấm huy chương.
Nhìn thấy Ôn Nhạc Minh bình an vô sự, Trình Kiến Du có thể không đổ lỗi cho bản thân nữa, dốc toàn tâm sức vào biển công việc. Vào ngày tết Nguyên Đán, “Khi Em Mỉm Cười” tổ chức lễ khai máy, Trình Kiến Du dẫn theo Trần Khai và An An cùng nhau tham dự. Đây là bộ điện ảnh đầu tiên mà Tây Đường tự sản xuất, là bước chân đầu tiên trong lịch sử, các vị lãnh đạo cấp cao vô cùng coi trọng. Các công ty truyền thông lớn đều được mời tới, nhất định phải bắn vang phát súng cách mạng đầu tiên này.
Phóng viên truyền thông thông minh giống như hồ ly, khứu giác nhạy bén. Ngoại trừ quan tâm tới Tây Đường ra, bọn họ còn chú ý tới Trình Kiến Du. Chuyện của Vương Chân đã được tung lên qua nhiều ngày rồi, một đám người nổi tiếng có địa vị đứng về phía Trình Kiến Du. Nhưng Trình Kiến Du, người trong cuộc lại chưa bao giờ lên tiếng về lần quy tắc ngầm này, thậm chí… Trình Kiến Du căn bản không có tài khoản Weibo công khai.
Nhưng không ai dám xông tới hỏi tin tức về Trình Kiến Du trong buổi tiệc của Tây Đường, huống hồ nhìn Trình Kiến Du rõ ràng không hề giống như kim chủ bao idol. Cậu dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn lên sân khấu, khuôn mặt thon gọn sạch sẽ, dung mạo hơi lạnh nhạt, tư thế ngồi khiến cho đường cong bờ vai căng ra rõ ràng, đoan trang và tự nhiên, khiến cho người ta liên tưởng tới những từ ngữ như “lạnh lùng” “gợi cảm”.
Cậu và Giang Diễn, một người hung dữ, một người lạnh lùng, tuy khác biệt nhưng lại giống nhau ở một điểm là không dễ chọc.
Lâm Chiếu ngồi trên sân khấu, giữa vô số tia sáng huỳnh quang, được rất nhiều phóng viên phỏng vấn. Cậu ta còn quá trẻ, vui buồn mừng giận đều thể hiện trên khuôn mặt, vẫn chưa học được các quản lý biểu cảm thành thâm sâu khó dò.
Lúc này, một phóng viên giải trí đặt câu hỏi: “Đây là tác phẩm ra mắt đầu tiên của cậu, người em muốn cảm ơn nhất là ai?”
“Cảm ơn biên kịch, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn những fan đã ủng hộ em.” Lâm Chiếu nghiêm trang đọc ra, có điều đã đảo ngược lại thứ tự.
“Ồ, biên kịch là người đầu tiên. Chắc hẳn quan hệ của hai người phải tốt lắm nhỉ?” Phóng viên rất xảo trá, ngầm hỏi, “Có phải hai người có quan hệ bất chính hay không?”
Trình Kiến Du nhíu mày, Trần Khai ngồi ở bên cạnh cũng không nhịn được mở miệng mắng: “Phóng viên hỏi cái câu hỏi quái quỷ gì thế này, Lâm Chiếu nhất định không được nói lung tung đấy.”
Lâm Chiếu không phải là ngốc, sau bầu không khí im lặng trong chớp mắt, cậu đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người. Biểu cảm trên khuôn mặt cậu rất khó coi, nói ra từng chữ một: “Rất tốt, em rất kính trọng anh ấy, cảm phục trước tác phẩm và nhân phẩm của anh ấy, điều này có vấn đề gì sao?”
Vừa cứng vừa mạnh mẽ, công khai nói lại ngay trước mặt, khiến cho phóng viên không thể nói được gì. Lâm Chiếu từng bước áp sát, không buông tha, “Mọi người có thể nghi ngờ nhân phẩm của em, nhưng đừng nên phỏng đoán ác ý về anh ấy. Anh ấy là nhà nghệ thuật ưu tú, đừng đổ những chuyện xấu xa và bẩn thỉu lên người anh ấy. Mọi người tự nghĩ lại mà xem, bạn trai cũ của anh ấy là Giang Diễn, Giang Diễn mà anh ấy còn không cần thì anh ấy còn có thể xem trọng một người nào khác không?”
Cậu ta nói rành mạch lưu loát, nhóm phóng viên liếc mắt nhìn nhau, chưa bao giờ bọn họ gặp một đối tượng phỏng vấn mạnh như Lâm Chiếu, chuyện gì cậu ta cũng dám nói, không hổ là thái tử nhà Tây Đường, có khí thế.
Trần Khai không nhịn nổi, đưa hai tay ra làm tư thế like, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đời sau càng cứng hơn đời trước.
Trình Kiến Du ôm cánh tay, khẽ cười với Lâm Chiếu, sau đó thờ ơ cúi đầu, cài khuy cổ tay áo, “Đi thôi.”
“Hả? Đi thật à? Còn chưa ăn cơm mà.” Trần Khai lưu luyến nhìn những món ăn ngon trên bàn.
Trình Kiến Du đập vào sau gáy anh ta, hai tay bỏ vào trong túi quần tây, vẻ mặt bình tĩnh, “Em mời anh và An An đi ăn lẩu.”
“Đi, đi, đi!”
Phóng viên ban đầu còn muốn theo dõi Trình Kiến Du, đứng ở bên ngoài đợi màn phỏng vấn độc quyền cũng đâu dám đuổi theo nữa. Cậu nhóc bình thường trước ống kính luôn đáng yêu giờ đây cũng nổi giận vì sắc đẹp, lúc này đây mà đi theo Trình Kiến Du hỏi thăm mấy vấn đề linh tinh nữa, không phải là tự rước lấy phiền phức cho mình hay sao?
Lâm Chiếu nhìn theo bóng lưng rời đi của Trình Kiến Du, cậu ta tháo micro trên tai xuống, đang định đuổi theo thì Hoắc Nhạn Thanh ngồi bên cạnh đã ấn vai cậu ta xuống, trao cho cậu một ánh mắt hàm ý. Lâm Chiếu há miệng, hít sâu vào một hơi.
Trình Kiến Du không quan tâm tới đánh giá trên mạng, cậu không sống trên mạng, cũng không dựa vào lưu lượng để kiến cơm, mặc cho người khác nói như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống hiện thực của cậu. Nhưng Lâm Chiếu vừa mới ra mắt, đang trong giai đoạn nổi, cậu không thể trở thành điểm đen của Lâm Chiếu trong vòng xoáy dư luận được.
Vào ngày đầu năm mới, khách khứa trong nhà hàng đông nghịt, ba người tìm một quán không đông lắm ăn bữa lẩu nóng hôi hổi. Cơm nước xong xuôi, Trình Kiến Du lái xe đưa Trần Khai và An An về nhà. Bọn họ đi nửa vòng thành phố phồn hoa, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều treo đèn lồng đỏ, tràn ngập không khí ngày lễ.
Lũ trẻ con đuổi nhau vui đùa trước cổng khu nhà, những đôi tình nhân đi qua đi lại, hơi thở của sự sống đầy ắp xung quanh. Trình Kiến Du dự định về nhà uống một ly rượu vang, rồi gọi điện thoại chúc mừng với Ôn Nhạc Minh, sau đó có thể xem chương trình liên hoan đêm cuối năm, cuối cùng ngủ một giấc ngon lành.
Chiếc xe Aston Martin của Giang Diễn ở dưới bãi đỗ xe lặng lẽ đỗ ở vị trí, một thời gian rồi chưa từng được chạm vào, trên mui xe đã bao phủ một lớp bụi. Trình Kiến Du đi ngang qua liếc nhìn, ánh sáng ảm đạm nên cậu không nhìn rõ tình trạng bên trong xe.
Tính ra từ lúc Giang Diễn đi, đã một tháng rồi cậu chưa nhìn thấy hắn.
Trình Kiến Du lắc chiếc chìa khóa trong tay, vừa đi vừa nghĩ. Đột nhiên một mùi hương thối nồng nặc bay vào mũi cậu, cậu vô thức liếc nhìn qua đó. Dưới chiếc bóng của cây cột trụ, một người đàn ông đang đứng nơi đó, là Vương Chân mà cậu đã có duyên gặp một lần. So với lần trước thì hôm nay Vương Chân trông rất ủ rũ, râu ria xồm xoàm, quần áo bốc mùi hôi, dường như rất lâu rồi không tắm, lại giống như nạn dân đi chạy nạn.
“Nhà biên kịch lớn này, anh hại tôi thảm quá!” Vương Chân bước tới dưới ánh đèn, khuôn mặt vốn đẹp trai hiện ra hơi thở như sắp chết.
Trình Kiến Du thu chìa khóa lại, quan sát đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Cậu muốn làm gì?”
Giọng nói Vương Chân cổ quái, còn kèm theo tiếng cười, “Bởi vì tôi tung ra chuyện của anh và Lâm Chiếu, Tây Đường đã hủy hợp đồng với tôi rồi, còn gửi thư của luật sư tới tôi nữa. Tất cả mọi công việc của tôi đều đi tong cả rồi. Anh hại tôi thành ra thế này, có phải nên bồi thường tôi một chút hay không?”
“Là bản thân cậu có mưu toan bất chính, không trách người khác được.” Trình Kiến Du thờ ơ nói.
Vương Chân trừng mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sợi máu, rất đáng sợ, “Không phải chỉ vì tôi không phải là thái tử của Tây Đường hay sao. Nếu như tôi có tiền, anh còn không quỳ xuống xin tôi tha thứ mới lạ đấy.”
Trình Kiến Du nghe vậy bật cười, nghiêng đầu chậm rãi nhìn cậu ta, “Sao cậu lại dám so sánh mình với Lâm Chiếu nhỉ?”
Chỉ bàn về nhân phẩm và đạo đức thôi, Lâm Chiếu đã bỏ xa á quân một trăm dãy phố. Bởi vậy ánh mắt khán giả rất sáng, bỏ phiếu cũng rất chính xác, lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.
Vương Chân nói đầy khinh thường: “Chẳng qua cậu ta chỉ có một người mẹ tốt, biết cách đầu thai mà thôi. Các người hại tôi thành thế này, sau này tôi không thể sống trong ngành giải trí được nữa, ít nhất cũng phải bồi thường cho tôi năm triệu.”
“Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy tôi sẽ đưa tiền cho cậu?” Trình Kiến Du cười hỏi cậu ta.
Biểu cảm trên khuôn mặt Vương Chân kỳ quái, cậu ta rút điện thoại trong túi ra, ấn mấy cái, sau đó đưa tới trước mặt Trình Kiến Du. Bối cảnh là hiện trường chuyện đó của một cặp đôi nam, toàn màn hình là thân thể trần truồng, “Dựa vào cái này.”
Trình Kiến Du nhíu mày, Vương Chân gạt sang ảnh tiếp theo, người đàn ông bị đè phía dưới lộ ra cái đầu, khuôn mặt đỏ ửng ngửa lên cao, biểu cảm si mê, nhìn vô cùng thấp hèn.
“Cái này có đáng giá năm triệu hay không?” Vương Chân nhìn chằm chằm cậu.
Ánh mắt Trình Kiến Du ngừng lại mấy giây, sau đó trấn định tự nhiên: “Đây không phải là tôi.”
Đây chính là gương mặt của cậu, lông mày ánh mắt đều là cậu, nhưng cậu chưa bao giờ để lộ ra biểu cảm như vậy cả. Tuy rằng Giang Diễn cũng thích chơi nhiều kiểu, thể lực lại tốt, nhưng không có sở thích quay video.
Vương Chân hết sức đắc ý, “Tôi biết đây không phải là anh, đây là kết quả của việc dùng AI thay đổi khuôn mặt. Có người đưa cho tôi đoạn video này và địa chỉ nhà anh, để tôi tới tìm anh lấy năm triệu tiền bồi thường.”
Trình Kiến Du chậm rãi hoạt động khớp cổ tay, đã một khoảng thời gian rồi cậu không hoạt động gân cốt. Vương Chân không gầy cũng không béo, nhiều lắm thì đánh ba cái là có thể đưa cậu ta vào bệnh viện. Cậu vừa nghĩ vừa ngắm ngía Vương Chân, tính toán xem cú đầu tiên nên đánh vào hàm dưới hay là vào bụng, làm sao để Vương Chân có thể ngay lập tức mất đi năng lực phản kháng.
Còn về việc ai dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, trừ Chu Giác Thanh ra, Trình Kiến Du không nghĩ được ra người thứ hai. Không phải vì cậu không có tâm tư gì, mà bởi vì vòng xã giao bạn bè của cậu quá sạch sẽ, mọi người đều công nhận và tôn trọng cậu. Ngoài Chu Giác Thanh ra, cậu không gây thù chuốc oán với ai cả.
Vương Chân nhìn dáng vẻ như muốn động thủ của cậu, cậu ta khịt mũi coi thường, lắc lắc điện thoại, “Anh giả vờ ngây thơ làm gì chứ? Anh thực sự nghĩ mình là tiên trên trời sao? Anh bị Giang Diễn chơi mấy năm rồi, đừng nói là không có nổi năm triệu đấy nhé? Anh đâu thể cho người ta chơi miễn phí được chứ?”
Cậu ta vừa nói xong câu này, Trình Kiến Du quyết định sẽ đánh vào hàm dưới cậu ta, cho cái miệng không sạch sẽ này một bài học. Nhưng Vương Chân chợt kêu lên thảm thiết, hai tay ôm lấy hông ngồi thụp xuống, điện thoại rơi “lạch cạch” xuống đất, miệng không quên hét lên “A! Ai đánh tôi!”
Vương Chân nhe răng trợn mắt quay đầu lại, trước mắt cậu ta là một cây gậy sáng loáng, làm bằng kim loại, tản ra ánh sáng lạnh. Liếc nhìn lên trên mới biết đây là một cây nạng, lại nhìn lên trên chút nữa chính là người đàn ông mạnh mẽ sắc bén, tóc cạo ngắn ngủn, đường nét khuôn mặt giống như lưỡi đao, đôi mắt tựa như động vật máu lạnh nơi núi rừng, khiến cho người nhìn run sợ trong lòng.
Điểm không hoàn hảo chính là gương mặt của người đàn ông tím bầm một mảng, bên góc trán có một vết thương, nhìn tựa như vừa mới cắt chỉ chưa lâu lại vừa giống như vừa quay xong cảnh chiến trường.
Giang Diễn đưa một tay về phía Vương Chân, giọng nói lạnh lùng như thời tiết của Siberia, “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Đây…đây là điện thoại của tôi mà.” Vương Chân vội vàng nhặt điện thoại lên, hai tay ôm vào lòng, tiền sống sung sướng nửa đời sau của cậu ta đều ở trong đây cả.
Giang Diễn nhìn chằm chằm Vương Chân mấy giây, giống như mãnh thú đang nhìn kỹ con mồi chuẩn bị nuốt vào miệng, “Điện thoại.”
“Không được… đây là…” Vương Chân còn chưa nói xong, Giang Diễn đột nhiên quăng cái nạng trong tay đi. Không đợi Vương Chân có bất cứ cơ hội phán ứng lại nào, Giang Diễn hùng hổ xông lên, túm lấy cổ váo Vương Chân, mạnh mẽ kéo Vương Chân đang xụi lơ dưới đất lên. Giang Diễn dồn hết sức lực đánh Vương Chân mấy cái kiến cậu ta bầm dập mặt mũi, đầu óc quay cuồng, không phân rõ phương hướng.
Giang Diễn giật điện thoại trong tay Vương Chân một cách dễ dàng, hắn nhét điện thoại vào trong túi áo hoodie của mình, thuận thế đấm một đấm mạnh vào bụng cậu ta. Cơ thể phát ra tiếng vang nặng nề, Vương Chân hét lên, cong người lại như con tôm, bảo vệ những bộ phận quan trọng của cơ thể, “Đừng đừng… đừng đánh nữa.”
“Lặp lại những lời mày vừa nói một lần.” Giang Diễn xách cổ áo cậu ta lên, ấn mạnh lên trên tường, nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Vương Chân ho khụ khụ mấy tiếng, vừa sợ vừa hãi. Trình Kiến Du nhìn có vẻ không dễ gần nhưng người ta vẫn cảm thấy cậu là người tốt. Giang Diễn thì khác, vừa nhìn đã thấy không phải là người hiền lành, “Anh, em sai rồi, anh đừng đánh nữa.”
“Mày là cái thá gì hả, mày dám nói chuyện với em ấy như vậy sao?!” Sắc mặt Giang Diễn âm trầm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Chân.
Trình Kiến Du đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, cậu liếc qua hai chân run rẩy của Vương Chân, chậm rãi nói: “Đừng đánh cậu ta nữa, báo cảnh sát đi.”
Giang Diễn nổi nóng, quay đầu lại liếc nhìn cậu, giữa hai hàng lông mày chứa đựng cơn tức giận khiến cho đôi mắt kia nhìn càng hung ác hơn. Hắn từ từ buông lỏng tay ra, Vương Chân chẳng còn chút sức lực nào, trượt xuống theo cây cột, sợ sệt nhìn hắn.
Giang Diễn nhìn Vương Chân từ trên cao xuống, hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói ra từng chữ một: “Mày nên cảm ơn em ấy, tao đã đồng ý với em ấy sẽ sửa lại tính khí, nếu không, tao đã giết mày rồi.”
Vương Chân rụt bả vai về phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách với Giang Diễn, ánh mắt né tránh, không dám nhìn hắn.
“Các người nghĩ lấy vài tấm ảnh là có thể uy hiếp được em ấy, khiến em ấy sợ hãi sao?” Giang Diễn ấn lên mạch máu đang đập thình thịch trên huyệt thái dương, hơi ngửa về phía sau, hít sâu một hơi, “Các người cũng quá xem thường em ấy rồi.”
Không khí im lặng vài giây, dường như Ôn Nhạc Minh cũng cảm nhận được sự lúng túng này. Anh cúi đầu nhìn cậu cười, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, “Đừng vội vàng, anh sẽ đợi em bất cứ khi nào em có thể.”
Trình Kiến Du hắng giọng, vành tai nóng lên. Y tá bưng khay tới, tò mò liếc nhìn hai người họ. Cơ hội nhìn thấy tận hai anh đẹp trai cùng một lúc thế này rất hiếm có.
Ôn Nhạc Minh chậm rãi hoạt động cổ tay, thả lỏng bắp thịt căng cứng, nụ cười vẫn như cũ, “Kiến Du, từ trước tới nay anh vẫn luôn cho rằng mình là người theo thuyết vô thần, chưa bao giờ anh nghĩ bố mẹ mình sẽ xây dựng quan niệm “bác ái” này cho anh trong quá trình thay đổi ngầm mà anh không cảm nhận được.”
Trình Kiến Du hơi sững người.
“Từ bé anh đã quen với việc bản thân mình quan tâm tới quần thể yếu thế. Lúc nào anh cũng duy trì ý thức trách nhiệm xã hội. Nhưng khi anh nhìn thấy di hài của bạn tốt ngày xưa, một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai anh. Anh bất chợt nhận ra rằng, con người đều có độ ấm, có tình cảm, có thân cận và xa lánh. “Bác ái” là yêu cầu đối với thần, chứ không phải là đối với người.” Ôn Nhạc Minh khẽ thở dài, đôi mắt đen sâu sắc nhìn Trình Kiến Du chăm chú, “Bây giờ, anh muốn ích kỷ một chút, suy nghĩ vì bản thân mình một lần.”
Nói rất rõ ràng, thế tấn công mạnh mẽ, Trình Kiến Du không thể không cười gượng, “Em không tốt như anh nghĩ đâu. Bản chất của bác ái và đồng tình làm một loại thác thành trên tinh thần, nếu nói một cách nghiêm khắc thì em là một người có tư tưởng ích kỷ.”
Trình Kiến Du không cho rằng một khi đã nhìn rõ được bản chất mà vẫn có thể trước sau như một chính là trí thông minh hiếm gặp. Có điều Ôn Nhạc Minh đang ở trong cuộc, không thể tự nhận thức được bản thân nổi bật tới mức nào, “Anh Ôn, em…”
Lời của cậu bị Giang Sam đẩy cửa vào cắt ngang. Khóe mắt cô ửng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc qua. Nhìn thấy Trình Kiến Du, cô nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, cố nở một nụ cười cứng ngắc, “Kiến Du, em tới rồi đấy à.”
Trình Kiến Du giật mình, không biết Giang Diễn đã đi đâu rồi, cậu thản nhiên hỏi: “Giang Diễn đâu rồi chị?”
Giang Sam vuốt tóc lên, nhìn về phía Ôn Nhạc Minh, giống như đang trưng cầu ý kiến, “Mạc Khoa đột xuất quyết định là sẽ tổ chức một buổi concert ở nước ngoài, sắp tới Giang Diễn bận làm việc phải không cậu?”
Ôn Nhạc Minh hít sâu một hơi, giọng nói trầm trầm: “Ừ, đúng vậy.”
Trình Kiến Du cảm thấy có chút cổ quái khó có thể nói ra. Theo như tính cách của Giang Diễn, sao hắn có thể yên tâm để cậu và Ôn Nhạc Minh ở chung với nhau được chứ. Lẽ nào Giang Diễn thực sự nghe lời cậu nói, định cắt đứt sạch sẽ giữa hai người rồi buông tha cho cậu sao?
Nếu là như thế, cũng coi như một chuyện tốt.
Vết thương của Ôn Nhạc Minh lành rất nhanh, anh làm việc ở bệnh viện, lại thông hiểu kiến thức y học, công việc thay băng đổi thuốc sau này của bác sĩ ngoại anh có thể làm bằng một tay được. Chẳng qua không thể tránh khỏi việc sẽ để lại sẹo. Nhưng nói từ một ý nghĩa nào đó, đây có thể coi như là một tấm huy chương.
Nhìn thấy Ôn Nhạc Minh bình an vô sự, Trình Kiến Du có thể không đổ lỗi cho bản thân nữa, dốc toàn tâm sức vào biển công việc. Vào ngày tết Nguyên Đán, “Khi Em Mỉm Cười” tổ chức lễ khai máy, Trình Kiến Du dẫn theo Trần Khai và An An cùng nhau tham dự. Đây là bộ điện ảnh đầu tiên mà Tây Đường tự sản xuất, là bước chân đầu tiên trong lịch sử, các vị lãnh đạo cấp cao vô cùng coi trọng. Các công ty truyền thông lớn đều được mời tới, nhất định phải bắn vang phát súng cách mạng đầu tiên này.
Phóng viên truyền thông thông minh giống như hồ ly, khứu giác nhạy bén. Ngoại trừ quan tâm tới Tây Đường ra, bọn họ còn chú ý tới Trình Kiến Du. Chuyện của Vương Chân đã được tung lên qua nhiều ngày rồi, một đám người nổi tiếng có địa vị đứng về phía Trình Kiến Du. Nhưng Trình Kiến Du, người trong cuộc lại chưa bao giờ lên tiếng về lần quy tắc ngầm này, thậm chí… Trình Kiến Du căn bản không có tài khoản Weibo công khai.
Nhưng không ai dám xông tới hỏi tin tức về Trình Kiến Du trong buổi tiệc của Tây Đường, huống hồ nhìn Trình Kiến Du rõ ràng không hề giống như kim chủ bao idol. Cậu dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn lên sân khấu, khuôn mặt thon gọn sạch sẽ, dung mạo hơi lạnh nhạt, tư thế ngồi khiến cho đường cong bờ vai căng ra rõ ràng, đoan trang và tự nhiên, khiến cho người ta liên tưởng tới những từ ngữ như “lạnh lùng” “gợi cảm”.
Cậu và Giang Diễn, một người hung dữ, một người lạnh lùng, tuy khác biệt nhưng lại giống nhau ở một điểm là không dễ chọc.
Lâm Chiếu ngồi trên sân khấu, giữa vô số tia sáng huỳnh quang, được rất nhiều phóng viên phỏng vấn. Cậu ta còn quá trẻ, vui buồn mừng giận đều thể hiện trên khuôn mặt, vẫn chưa học được các quản lý biểu cảm thành thâm sâu khó dò.
Lúc này, một phóng viên giải trí đặt câu hỏi: “Đây là tác phẩm ra mắt đầu tiên của cậu, người em muốn cảm ơn nhất là ai?”
“Cảm ơn biên kịch, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn những fan đã ủng hộ em.” Lâm Chiếu nghiêm trang đọc ra, có điều đã đảo ngược lại thứ tự.
“Ồ, biên kịch là người đầu tiên. Chắc hẳn quan hệ của hai người phải tốt lắm nhỉ?” Phóng viên rất xảo trá, ngầm hỏi, “Có phải hai người có quan hệ bất chính hay không?”
Trình Kiến Du nhíu mày, Trần Khai ngồi ở bên cạnh cũng không nhịn được mở miệng mắng: “Phóng viên hỏi cái câu hỏi quái quỷ gì thế này, Lâm Chiếu nhất định không được nói lung tung đấy.”
Lâm Chiếu không phải là ngốc, sau bầu không khí im lặng trong chớp mắt, cậu đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người. Biểu cảm trên khuôn mặt cậu rất khó coi, nói ra từng chữ một: “Rất tốt, em rất kính trọng anh ấy, cảm phục trước tác phẩm và nhân phẩm của anh ấy, điều này có vấn đề gì sao?”
Vừa cứng vừa mạnh mẽ, công khai nói lại ngay trước mặt, khiến cho phóng viên không thể nói được gì. Lâm Chiếu từng bước áp sát, không buông tha, “Mọi người có thể nghi ngờ nhân phẩm của em, nhưng đừng nên phỏng đoán ác ý về anh ấy. Anh ấy là nhà nghệ thuật ưu tú, đừng đổ những chuyện xấu xa và bẩn thỉu lên người anh ấy. Mọi người tự nghĩ lại mà xem, bạn trai cũ của anh ấy là Giang Diễn, Giang Diễn mà anh ấy còn không cần thì anh ấy còn có thể xem trọng một người nào khác không?”
Cậu ta nói rành mạch lưu loát, nhóm phóng viên liếc mắt nhìn nhau, chưa bao giờ bọn họ gặp một đối tượng phỏng vấn mạnh như Lâm Chiếu, chuyện gì cậu ta cũng dám nói, không hổ là thái tử nhà Tây Đường, có khí thế.
Trần Khai không nhịn nổi, đưa hai tay ra làm tư thế like, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đời sau càng cứng hơn đời trước.
Trình Kiến Du ôm cánh tay, khẽ cười với Lâm Chiếu, sau đó thờ ơ cúi đầu, cài khuy cổ tay áo, “Đi thôi.”
“Hả? Đi thật à? Còn chưa ăn cơm mà.” Trần Khai lưu luyến nhìn những món ăn ngon trên bàn.
Trình Kiến Du đập vào sau gáy anh ta, hai tay bỏ vào trong túi quần tây, vẻ mặt bình tĩnh, “Em mời anh và An An đi ăn lẩu.”
“Đi, đi, đi!”
Phóng viên ban đầu còn muốn theo dõi Trình Kiến Du, đứng ở bên ngoài đợi màn phỏng vấn độc quyền cũng đâu dám đuổi theo nữa. Cậu nhóc bình thường trước ống kính luôn đáng yêu giờ đây cũng nổi giận vì sắc đẹp, lúc này đây mà đi theo Trình Kiến Du hỏi thăm mấy vấn đề linh tinh nữa, không phải là tự rước lấy phiền phức cho mình hay sao?
Lâm Chiếu nhìn theo bóng lưng rời đi của Trình Kiến Du, cậu ta tháo micro trên tai xuống, đang định đuổi theo thì Hoắc Nhạn Thanh ngồi bên cạnh đã ấn vai cậu ta xuống, trao cho cậu một ánh mắt hàm ý. Lâm Chiếu há miệng, hít sâu vào một hơi.
Trình Kiến Du không quan tâm tới đánh giá trên mạng, cậu không sống trên mạng, cũng không dựa vào lưu lượng để kiến cơm, mặc cho người khác nói như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống hiện thực của cậu. Nhưng Lâm Chiếu vừa mới ra mắt, đang trong giai đoạn nổi, cậu không thể trở thành điểm đen của Lâm Chiếu trong vòng xoáy dư luận được.
Vào ngày đầu năm mới, khách khứa trong nhà hàng đông nghịt, ba người tìm một quán không đông lắm ăn bữa lẩu nóng hôi hổi. Cơm nước xong xuôi, Trình Kiến Du lái xe đưa Trần Khai và An An về nhà. Bọn họ đi nửa vòng thành phố phồn hoa, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều treo đèn lồng đỏ, tràn ngập không khí ngày lễ.
Lũ trẻ con đuổi nhau vui đùa trước cổng khu nhà, những đôi tình nhân đi qua đi lại, hơi thở của sự sống đầy ắp xung quanh. Trình Kiến Du dự định về nhà uống một ly rượu vang, rồi gọi điện thoại chúc mừng với Ôn Nhạc Minh, sau đó có thể xem chương trình liên hoan đêm cuối năm, cuối cùng ngủ một giấc ngon lành.
Chiếc xe Aston Martin của Giang Diễn ở dưới bãi đỗ xe lặng lẽ đỗ ở vị trí, một thời gian rồi chưa từng được chạm vào, trên mui xe đã bao phủ một lớp bụi. Trình Kiến Du đi ngang qua liếc nhìn, ánh sáng ảm đạm nên cậu không nhìn rõ tình trạng bên trong xe.
Tính ra từ lúc Giang Diễn đi, đã một tháng rồi cậu chưa nhìn thấy hắn.
Trình Kiến Du lắc chiếc chìa khóa trong tay, vừa đi vừa nghĩ. Đột nhiên một mùi hương thối nồng nặc bay vào mũi cậu, cậu vô thức liếc nhìn qua đó. Dưới chiếc bóng của cây cột trụ, một người đàn ông đang đứng nơi đó, là Vương Chân mà cậu đã có duyên gặp một lần. So với lần trước thì hôm nay Vương Chân trông rất ủ rũ, râu ria xồm xoàm, quần áo bốc mùi hôi, dường như rất lâu rồi không tắm, lại giống như nạn dân đi chạy nạn.
“Nhà biên kịch lớn này, anh hại tôi thảm quá!” Vương Chân bước tới dưới ánh đèn, khuôn mặt vốn đẹp trai hiện ra hơi thở như sắp chết.
Trình Kiến Du thu chìa khóa lại, quan sát đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Cậu muốn làm gì?”
Giọng nói Vương Chân cổ quái, còn kèm theo tiếng cười, “Bởi vì tôi tung ra chuyện của anh và Lâm Chiếu, Tây Đường đã hủy hợp đồng với tôi rồi, còn gửi thư của luật sư tới tôi nữa. Tất cả mọi công việc của tôi đều đi tong cả rồi. Anh hại tôi thành ra thế này, có phải nên bồi thường tôi một chút hay không?”
“Là bản thân cậu có mưu toan bất chính, không trách người khác được.” Trình Kiến Du thờ ơ nói.
Vương Chân trừng mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sợi máu, rất đáng sợ, “Không phải chỉ vì tôi không phải là thái tử của Tây Đường hay sao. Nếu như tôi có tiền, anh còn không quỳ xuống xin tôi tha thứ mới lạ đấy.”
Trình Kiến Du nghe vậy bật cười, nghiêng đầu chậm rãi nhìn cậu ta, “Sao cậu lại dám so sánh mình với Lâm Chiếu nhỉ?”
Chỉ bàn về nhân phẩm và đạo đức thôi, Lâm Chiếu đã bỏ xa á quân một trăm dãy phố. Bởi vậy ánh mắt khán giả rất sáng, bỏ phiếu cũng rất chính xác, lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.
Vương Chân nói đầy khinh thường: “Chẳng qua cậu ta chỉ có một người mẹ tốt, biết cách đầu thai mà thôi. Các người hại tôi thành thế này, sau này tôi không thể sống trong ngành giải trí được nữa, ít nhất cũng phải bồi thường cho tôi năm triệu.”
“Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy tôi sẽ đưa tiền cho cậu?” Trình Kiến Du cười hỏi cậu ta.
Biểu cảm trên khuôn mặt Vương Chân kỳ quái, cậu ta rút điện thoại trong túi ra, ấn mấy cái, sau đó đưa tới trước mặt Trình Kiến Du. Bối cảnh là hiện trường chuyện đó của một cặp đôi nam, toàn màn hình là thân thể trần truồng, “Dựa vào cái này.”
Trình Kiến Du nhíu mày, Vương Chân gạt sang ảnh tiếp theo, người đàn ông bị đè phía dưới lộ ra cái đầu, khuôn mặt đỏ ửng ngửa lên cao, biểu cảm si mê, nhìn vô cùng thấp hèn.
“Cái này có đáng giá năm triệu hay không?” Vương Chân nhìn chằm chằm cậu.
Ánh mắt Trình Kiến Du ngừng lại mấy giây, sau đó trấn định tự nhiên: “Đây không phải là tôi.”
Đây chính là gương mặt của cậu, lông mày ánh mắt đều là cậu, nhưng cậu chưa bao giờ để lộ ra biểu cảm như vậy cả. Tuy rằng Giang Diễn cũng thích chơi nhiều kiểu, thể lực lại tốt, nhưng không có sở thích quay video.
Vương Chân hết sức đắc ý, “Tôi biết đây không phải là anh, đây là kết quả của việc dùng AI thay đổi khuôn mặt. Có người đưa cho tôi đoạn video này và địa chỉ nhà anh, để tôi tới tìm anh lấy năm triệu tiền bồi thường.”
Trình Kiến Du chậm rãi hoạt động khớp cổ tay, đã một khoảng thời gian rồi cậu không hoạt động gân cốt. Vương Chân không gầy cũng không béo, nhiều lắm thì đánh ba cái là có thể đưa cậu ta vào bệnh viện. Cậu vừa nghĩ vừa ngắm ngía Vương Chân, tính toán xem cú đầu tiên nên đánh vào hàm dưới hay là vào bụng, làm sao để Vương Chân có thể ngay lập tức mất đi năng lực phản kháng.
Còn về việc ai dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, trừ Chu Giác Thanh ra, Trình Kiến Du không nghĩ được ra người thứ hai. Không phải vì cậu không có tâm tư gì, mà bởi vì vòng xã giao bạn bè của cậu quá sạch sẽ, mọi người đều công nhận và tôn trọng cậu. Ngoài Chu Giác Thanh ra, cậu không gây thù chuốc oán với ai cả.
Vương Chân nhìn dáng vẻ như muốn động thủ của cậu, cậu ta khịt mũi coi thường, lắc lắc điện thoại, “Anh giả vờ ngây thơ làm gì chứ? Anh thực sự nghĩ mình là tiên trên trời sao? Anh bị Giang Diễn chơi mấy năm rồi, đừng nói là không có nổi năm triệu đấy nhé? Anh đâu thể cho người ta chơi miễn phí được chứ?”
Cậu ta vừa nói xong câu này, Trình Kiến Du quyết định sẽ đánh vào hàm dưới cậu ta, cho cái miệng không sạch sẽ này một bài học. Nhưng Vương Chân chợt kêu lên thảm thiết, hai tay ôm lấy hông ngồi thụp xuống, điện thoại rơi “lạch cạch” xuống đất, miệng không quên hét lên “A! Ai đánh tôi!”
Vương Chân nhe răng trợn mắt quay đầu lại, trước mắt cậu ta là một cây gậy sáng loáng, làm bằng kim loại, tản ra ánh sáng lạnh. Liếc nhìn lên trên mới biết đây là một cây nạng, lại nhìn lên trên chút nữa chính là người đàn ông mạnh mẽ sắc bén, tóc cạo ngắn ngủn, đường nét khuôn mặt giống như lưỡi đao, đôi mắt tựa như động vật máu lạnh nơi núi rừng, khiến cho người nhìn run sợ trong lòng.
Điểm không hoàn hảo chính là gương mặt của người đàn ông tím bầm một mảng, bên góc trán có một vết thương, nhìn tựa như vừa mới cắt chỉ chưa lâu lại vừa giống như vừa quay xong cảnh chiến trường.
Giang Diễn đưa một tay về phía Vương Chân, giọng nói lạnh lùng như thời tiết của Siberia, “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Đây…đây là điện thoại của tôi mà.” Vương Chân vội vàng nhặt điện thoại lên, hai tay ôm vào lòng, tiền sống sung sướng nửa đời sau của cậu ta đều ở trong đây cả.
Giang Diễn nhìn chằm chằm Vương Chân mấy giây, giống như mãnh thú đang nhìn kỹ con mồi chuẩn bị nuốt vào miệng, “Điện thoại.”
“Không được… đây là…” Vương Chân còn chưa nói xong, Giang Diễn đột nhiên quăng cái nạng trong tay đi. Không đợi Vương Chân có bất cứ cơ hội phán ứng lại nào, Giang Diễn hùng hổ xông lên, túm lấy cổ váo Vương Chân, mạnh mẽ kéo Vương Chân đang xụi lơ dưới đất lên. Giang Diễn dồn hết sức lực đánh Vương Chân mấy cái kiến cậu ta bầm dập mặt mũi, đầu óc quay cuồng, không phân rõ phương hướng.
Giang Diễn giật điện thoại trong tay Vương Chân một cách dễ dàng, hắn nhét điện thoại vào trong túi áo hoodie của mình, thuận thế đấm một đấm mạnh vào bụng cậu ta. Cơ thể phát ra tiếng vang nặng nề, Vương Chân hét lên, cong người lại như con tôm, bảo vệ những bộ phận quan trọng của cơ thể, “Đừng đừng… đừng đánh nữa.”
“Lặp lại những lời mày vừa nói một lần.” Giang Diễn xách cổ áo cậu ta lên, ấn mạnh lên trên tường, nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Vương Chân ho khụ khụ mấy tiếng, vừa sợ vừa hãi. Trình Kiến Du nhìn có vẻ không dễ gần nhưng người ta vẫn cảm thấy cậu là người tốt. Giang Diễn thì khác, vừa nhìn đã thấy không phải là người hiền lành, “Anh, em sai rồi, anh đừng đánh nữa.”
“Mày là cái thá gì hả, mày dám nói chuyện với em ấy như vậy sao?!” Sắc mặt Giang Diễn âm trầm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Chân.
Trình Kiến Du đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, cậu liếc qua hai chân run rẩy của Vương Chân, chậm rãi nói: “Đừng đánh cậu ta nữa, báo cảnh sát đi.”
Giang Diễn nổi nóng, quay đầu lại liếc nhìn cậu, giữa hai hàng lông mày chứa đựng cơn tức giận khiến cho đôi mắt kia nhìn càng hung ác hơn. Hắn từ từ buông lỏng tay ra, Vương Chân chẳng còn chút sức lực nào, trượt xuống theo cây cột, sợ sệt nhìn hắn.
Giang Diễn nhìn Vương Chân từ trên cao xuống, hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói ra từng chữ một: “Mày nên cảm ơn em ấy, tao đã đồng ý với em ấy sẽ sửa lại tính khí, nếu không, tao đã giết mày rồi.”
Vương Chân rụt bả vai về phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách với Giang Diễn, ánh mắt né tránh, không dám nhìn hắn.
“Các người nghĩ lấy vài tấm ảnh là có thể uy hiếp được em ấy, khiến em ấy sợ hãi sao?” Giang Diễn ấn lên mạch máu đang đập thình thịch trên huyệt thái dương, hơi ngửa về phía sau, hít sâu một hơi, “Các người cũng quá xem thường em ấy rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook