Trình Kiến Du nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó đi tới mép giường. Giang Diễn hơi cúi đầu, cổ áo bị dựng lên đâm vào cổ hắn. Hai bên thái dương được cạo sạch, ướt đẫm mồ hôi, trông thật đáng thương. Hắn thở đều và sâu, thật sự là đã ngủ rồi.
Điện thoại di động vừa mới bỏ vào túi quần còn chưa kịp ấm, lại bị Trình Kiến Du lấy ra. Cậu dựa vào khung cửa, gửi tin nhắn cho A Thắng, giục cậu ta đi nhanh hơn một chút.
A Thắng rất thông minh, chắc chắn cậu sẽ không quăng Giang Diễn ra ngoài. Lúc gửi tin nhắn hay gọi điện, thái độ cậu ta vẫn rất tốt, vừa gọi anh Trình, vừa gọi Trình tiên sinh, thiếu chút nữa còn kêu bằng “ông”, dù sao cũng là đang kẹt xe, từ tám giờ tối tắc đường mãi đến tận mười giờ, và hiện tại vẫn còn đang tắc.
Trình Kiến Du cũng đã hiểu rõ, có lẽ tối nay A Thắng lái xe ở khu thắng cảnh ngày lễ Quốc khánh rồi (ý nói A Thắng kiếm cớ). Cậu không giục nữa, thu dọn một bộ quần áo, ra ngoài nhẹ nhàng, tới khách sạn ở gần đây thuê phòng ngủ.
Cậu thà ngủ ở khách sạn cũng phải giữ khoảng cách với Giang Diễn.
Giang Diễn và cậu cùng ở dưới một mái nhà, cùng ngủ trên một chiếc giường là chuyện không thể. Giang Diễn có giống như trong bài hát “Thì Ra” kia hay không, có thật lòng thích cậu, thật lòng biết lỗi, muốn tái hợp hay không, cậu không quan tâm cũng không để ý.
Gần đây sự nghiệp của cậu đang phát triển, có vô số đạo diễn muốn hợp tác. Cậu chỉ muốn đặt trọn tâm trí vào công việc, bước vào trung tâm giới điện ảnh và truyền hình, tạm thời không muốn yêu đương gì.
Huống hồ, cậu đã nhận lời Ôn Nhạc Minh, phải suy nghĩ nghiêm túc.
Sáng sớm hôm sau, Trình Kiến Du vệ sinh cá nhân xong rồi đi về nhà. Vừa mới mở cửa, trong phòng bếp đã truyền đến tiếng vòi nước róc rách, trên chiếc bàn trong phòng ăn đang đặt hai đĩa trứng ốp màu vàng xuộm, trang trí thêm súp lơ xanh và cà chua thái lát. Cốc thủy tinh bên cạnh rót đầy sữa tươi. Cậu sống một mình, nên có thói quen không để thức ăn qua đêm trong tủ lạnh, mua bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Cho nên đồ ăn này là có người đưa đến sáng nay. Trình Kiến Du nghiêng đầu nhìn vào trong phòng bếp, bóng lưng cao lớn của Giang Diễn đang hơi cong xuống, một tay đưa ra trước vòi rửa, tay kia lấy một chiếc tách cà phê trên kệ đựng ly tách. Nghe tiếng động, hắn bỗng quay đầu lại. Trình Kiến Du phát hiện hắn vừa mới gội đầu, cổ áo còn ướt nhẹp, trong không khí có mùi sữa tắm quen thuộc.
“Anh tắm trong nhà tôi?” Trình Kiến Du cau mày, quét qua mái tóc dựng đứng của Giang Diễn.
Giang Diễn liếc nhìn cậu, xoay người rửa tách, buồn bực nói: “Trên người tôi toàn là mùi rượu, buồn nôn lắm.”
Trình Kiến Du nói dứt khoát: “Ồ. Nếu đã tỉnh rượu thì xin mời anh trở về nhà cho, tôi sẽ dọn dẹp phòng bếp.”
Tấm lưng thẳng tắp của Giang Diễn phút chốc cứng ngắc. Hắn từ từ đặt ly xuống, xoay người lại hỏi Trình Kiến Du: “Em vội đuổi tôi đi thế sao?”
Ngừng lại một chút, hắn quan sát Trình Kiến Du từ trên xuống dưới, cười nói: “Sợ tôi đến vậy à? Sợ tôi cưỡng bức em sao?”
Trình Kiến Du lặng lẽ nhìn hắn, không hề chớp mắt, ánh mắt vừa trong suốt vừa sáng ngời. Giang Diễn ê ẩm trong lòng, sải bước qua phòng ăn, thuận thế vỗ lên vai cậu: “Cùng ăn cơm đi, ăn xong tôi sẽ lập tức đi.”
Hắn học nấu nướng từ một blogger ẩm thực. Một thiếu gia nhà giàu giống như hắn, cả đời mới xuống bếp hai lần, tất cả đều là vì Trình Kiến Du, vậy mà Trình Kiến Du hết lần này đến lần khác còn không cảm kích.
Trứng ốp cũng không tính khó ăn, có điều bỏ hơi nhiều muối. Trình Kiến Du nếm qua loa vài miếng, sau đó chống tay lên bàn, ánh mắt lãnh đạm. Bình thường Giang Diễn ăn cơm rất nhanh gọn, hôm nay lại ung dung từ tốn, ăn trứng ốp giống như ăn bò bít tết cao cấp vậy, xắt từng miếng từng miếng, từ từ nhấm nháp.
Trình Kiến Du cũng không thúc giục hắn, trầm tĩnh yên lặng. Thật không nghĩ tới, cậu còn có thể cùng ăn một bữa cơm với Giang Diễn trong hòa bình.
“Uống sữa đi.” Giang Diễn hếch cằm, chỉ vào ly sữa đầy trên bàn, khẽ liếc nhìn Trình Kiến Du vẫn đang bất động. Hắn tùy tiện nếm một miếng trứng. “Tôi không bỏ thuốc đâu, yên tâm uống đi.”
Trình Kiến Du không muốn đấu khẩu một cách vô vị với hắn. Cậu bưng ly sữa bò lên uống một hơi cạn sạch, rồi rút một tờ giấy, cúi đầu chậm rãi lau khóe miệng. Bắp chân cậu bị thứ gì đó chạm vào một cái. Cậu nhìn xuống gầm bàn. Giang Diễn đang duỗi chân ra càn rỡ, mũi giày chẳng biết cố tình hay vô ý chọc vào cậu.
Giang Diễn dường như không cảm thấy gì. Hắn buông chiếc dĩa bằng thép nặng trịch xuống, một tay khác cầm điện thoại di động lên đọc mail, hỏi bâng quơ: “Bài hát tôi viết tặng em, em đã nghe chưa?”
“Rồi.” Trình Kiến Du co cẳng chân lại, liếc nhìn hắn cảnh cáo.
Giang Diễn bị cậu lườm khiến trong lòng ngứa ngáy. Từ sau khi chia tay, hắn đã không còn được ngồi xuống chuyện trò bình tĩnh với Trình Kiến Du nữa. Hắn ướm hỏi: “Em cảm thấy nhạc hay lời hay hơn?”
Trình Kiến Du từ chối trả lời loại câu hỏi bẫy điển hình này. Cậu lạnh nhạt nói: “Anh ăn xong rồi thì về nhà đi.”
Giang Diễn vờ như không nghe thấy, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tôi hỏi một câu lỗ mãng nhé, em và cậu tôi đã tiến triển đến bước nào rồi? Cậu tôi không còn trẻ nữa, chậm trễ thêm mấy năm nữa là bốn mươi rồi đấy, tôi lo lắng thay cho cậu.”
Trình Kiến Du khẽ cười, dựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu, lộ ra trọn vẹn đường cong bờ vai, rõ ràng mà xinh đẹp. “Giang Diễn, cho dù tôi không yêu cậu của anh, rồi cũng có một ngày tôi sẽ yêu người khác.”
Không chút vòng vo – thẳng thắn là phong cách của cậu xưa nay.
“Người khác là ai?” Giang Diễn tắt nụ cười, hỏi thẳng thừng. Bất kể Ôn Nhạc Minh, Lâm Chiếu hay là Chung Lộ Niên, hoặc là người qua đường A, B, C… Hắn cũng không chấp nhận việc Trình Kiến Du yêu người khác. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Trình Kiến Du ở bên người khác thôi, hắn đã hận không thể cắn chết đối phương.
Trình Kiến Du quay mặt đi, thản nhiên nói: “Tôi không biết, nhưng tôi sẽ không độc thân mãi. Tôi hi vọng tình huống giống như tối hôm qua là lần cuối cùng.”
Bầu không khí ngưng lại lạnh như băng. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giang Diễn đứng lên, nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu, bờ môi mỏng mím chặt, hơi thở nặng nề: “Nói cũng đúng, tôi cũng sẽ không độc thân mãi. Chúc em sớm tìm được hạnh phúc.”
Trình Kiến Du mong còn không được.
Giang Diễn thu dọn chén bát trên bàn ăn, rửa sạch sẽ bỏ vào trong tủ. Hắn ra cửa đi xuống lầu, lấy ra một gói kẹo cai thuốc từ trong cửa kính xe. Hắn thô bạo bóc vỏ kẹo ra, chống tay tựa lên cửa xe. Cảm giác ngọt ngào khiến cho hắn càng bực bội khó chịu hơn.
Buổi sáng tỉnh dậy trên giường của Trình Kiến Du, có thể cùng ăn sáng với cậu, hắn vốn tưởng rằng đó là ngọn lửa hy vọng, khiến quan hệ của hai người tiến thêm một bước.
Không ngờ lại là một thất vọng mới.
Hắn tự giễu, kiểm tra những vết phồng trên mu bàn tay bị nước sôi làm bỏng của mình, dùng một tay gửi tin nhắn cho A Thắng, nhắn cậu ta trên đường tới đây nhớ mua chút thuốc trị bỏng.
Hôm nay là buổi công chiếu cuối cùng của “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi”. Chỉ mất thời gian một tháng, bộ phim đã giành quán quân phòng vé của tháng với doanh thu bán vé 3,25 tỷ NDT, đứng trong top 10 phim điện ảnh có doanh thu cao nhất cả nước. Đây là một bộ phim đề tài bí ẩn không ăn khách với tỉ suất ra rạp chỉ 12% trong ngày đầu tiên. Dựa vào sự tận tâm của đội ngũ sáng tạo nòng cốt và diễn xuất không thể bắt chước của diễn viên chính Chung Lộ Niên, bộ phim đã sử dụng vũ khí lạnh để mở ra một con đường hy vọng trong lửa đạn mưa bom.
Đây là một bộ phim hay, xem xong vẫn để lại dư âm lớn. Có rất nhiều người xem đi xem lại hai ba lần. Tuy Chung Lộ Niên là Ảnh đế, có danh tiếng trong giới, nhưng ở trong mắt tầng lớp trẻ tuổi, ngoại trừ kỹ năng diễn xuất ra, anh không có gì đặc biệt. “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” đã cho họ thấy được một Chung Lộ Niên rất khác. Ngoài ống kính anh chỉ là một anh chàng đẹp trai bình thường, nhưng một khi đã vào trong ống kính, anh ta biến thành một anh chàng đẹp trai điên khùng, có sức co giãn giống như cao su vậy, một người mang nghìn khuôn mặt, thiên biến vạn hóa.
Ai mà không thích một người đàn ông như vậy chứ! Số fans trên Weibo của Chung Lộ Niên tăng vọt, lời mời quảng cáo, đại diện nhãn hàng anh nhận mỏi cả tay. Địa vị của anh lại nâng thêm một tầng cao mới.
Đây là thành công do khán giả dùng từng tấm vé trong tay lựa chọn ra, đây là một lần phản công đủ để đi vào lịch sử của phim văn nghệ, đây là thắng lợi của đông đảo những người xem phim.
Làm biên kịch, Trình Kiến Du đã dùng thực lực để rửa sạch nỗi oan của mình. Một người có thể viết nên kịch bản của “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” sao có thể vu khống Bối Tín Hồng đây?
Có tài lại có ngoại hình, bạn trai cũ lại là một nhân vật truyền kỳ như Giang Diễn, người yêu cậu đến chết đi sống lại, không ngại hát tình ca tỏ tình trong show giải trí. Trừ việc số khổ, minh châu bị phủ bụi trần suốt năm năm, Trình Kiến Du thực sự là quá thành công.
Ngược lại, cùng ra rạp vào dịp kỳ nghỉ vàng Quốc khánh, “Cuộc Rượt Đuổi Ngoạn Mục” lại tệ hại đến mức có thể đi vào lịch sử. Trong một tuần công chiếu, bộ phim này đã bị trứng gà ung và bắp cải thối vùi dập. Tuy là minh tinh đang ăn khách, nhưng kỹ năng diễn xuất tệ hại, lời thoại đứt đoạn. Cho dù vỏ bọc có hào nhoáng ra sao thì bên trong cũng chỉ là một đống rác rưởi. (nguyên văn là cứt chó)
Bộ phim được đầu tư năm trăm triệu, vậy mà ngay cả một phần mười chi phí bỏ ra cũng không thu hồi lại được. Tập đoàn Chu Thị thua nặng, thị trường chứng khoán nổi lên một trận gió xanh, xanh đến mức khiến người ta bị lóa mắt.
(Trên thị trường cổ phiếu màu đỏ tức là mua vào, màu xanh tức là bán ra, màu đỏ là đi lên, màu xanh là đi xuống.)
Trên tài khoản Weibo chính thức của studio Bối Tín Hồng có hơn chục ngàn lời bình luận chửi bới. Cộng đồng mạng chỉ muốn tóm lấy ông ta, lôi ra khỏi màn hình để diễu hành thị chúng. Những người từng hợp tác đều lũ lượt hủy bỏ theo dõi, phủi sạch quan hệ, chẳng ai muốn dính dáng vào thứ bẩn thỉu này cả.
Tên tuổi Chu Giác Thanh giờ đây luôn đi kèm với phim rác. Khán giả rất cẩn thận. Ai lừa bọn họ vào rạp chiếu phim “ăn hành”, bọn họ liền ghim người đó vào danh sách đen.
Trình Kiến Du không tham gia tiệc mừng công. Mười hai giờ đêm, là khung giờ chiếu cuối cùng của “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi.” Cậu mua hai tấm vé, ngồi trên khu vực ghế chờ, vẫn luôn đưa mắt liếc nhìn điện thoại di động để xem giờ.
Ôn Nhạc Minh đến muộn mười phút so với giờ hẹn. Đây là lần đâu tiên anh trễ hẹn. Bộ phim đã bắt đầu. Trình Kiến Du chào hỏi anh, hai người cùng đi vào trong phòng chiếu phim. Mười hai giờ chỉ có lác đác vài người đi xem phim. Có mấy đôi tình nhân ngồi nép vào nhau ở hàng ghế cuối cùng, “túy ông chi ý bất tại tửu.”
(Tuý Ông chi ý bất tại tửu: có nguồn gốc từ “Túy Ông đình ký” của Âu Dương Tu. Ý không ở trong lời; có dụng ý khác; ý của Tuý Ông không phải ở rượu.)
“Xin lỗi em, hôm nay anh gặp phải chuyện đột xuất không kịp trở tay.” Ôn Nhạc Minh ngồi vào chỗ, thấp giọng nói.
Trình Kiến Du khẽ gật đầu. Bóng tối lặng lẽ bao trùm lấy chỗ ngồi. Nguồn sáng trong phim lúc sáng lúc tối, lướt nhanh qua gò má cậu. Dù đã xem phim này trên trăm lần, đến mức có thể thuật lại vanh vách, nhưng cậu vẫn tập trung mỗi khi xem.
Mùi thuốc sát trùng không dễ phát hiện bay ra từ trên người Ôn Nhạc Minh. Trình Kiến Du thầm nghĩ, chắc hắn hôm nay anh rất bận rộn, cho nên một người luôn cầu kỳ, theo đuổi sự tinh tế như anh Ôn, còn không kịp thay cả quần áo.
Cậu quay đầu sang, muốn hỏi thăm một chút tình huống, lại bất ngờ va phải một đôi mắt không hề có chút phù phiếm, giống như mang công hiệu trấn an lòng người, làm tim cậu nhất thời chậm mất nửa nhịp.
Trình Kiến Du dời đi ánh mắt, một lần nữa nhìn lên màn ảnh. “Anh Ôn, anh sao vậy?”
Ôn Nhạc Minh quay đầu ghé sát lại gần cậu, dừng lại ở một khoảng cách vừa mập mờ lại không quá phận, khẽ thở dài. “Anh có một đồng nghiệp người Hoa ở Etiopia, không cẩn thận bị nhiễm Ebola, đã qua đời sáng hôm nay. Vừa nãy anh đến thăm nhà và báo tin dữ cho vợ con anh ấy.”
“Chắc chắn bọn họ rất đau buồn.” Trình Kiến Du nghiêng đầu qua, dựa vào gần an ủi anh.
Ôn Nhạc Minh một tay đỡ kính mắt, xoa bóp sống mũi để vực dậy tinh thần. “Anh phải quay lại châu Phi một chuyến. Anh đã hứa với bọn họ sẽ mang tro cốt anh ấy về. Người Trung Quốc rất coi trọng lá rụng về cội, nhập thổ vi an, không thể để di thể của anh ấy ở lại châu Phi.”
(Nhập thổ vi an (vào đất là bình yên):trong phong tục thổ táng ngày xưa người Trung Quốc quan niệm người chết cần được chôn xuống đất thì mới có chỗ ở, người thân mới an tâm)
Trình Kiến Du cảm nhận được nỗi buồn của anh, cậu nhẹ giọng hỏi: “Em có thể giúp gì cho anh không?”
“Có thể cùng em yên lặng xem phim đã giúp tâm trạng anh khá hơn rồi.” Ôn Nhạc Minh nhìn đường nét gò má cân đối của cậu, hơi thấp giọng, nói gằn từng chữ một: “Anh phải lo liệu hậu sự cho anh ấy ở bên đó, có lẽ sẽ mất một hai tháng. Hi vọng lúc anh trở về, có thể hôn em một cách quang minh chính đại ở sân bay.”
Trình Kiến Du không thể giả vờ như không nghe thấy. Trong dư quang nơi đuôi mắt, cậu nhìn thấy ánh mắt chân thành thực lòng của Ôn Nhạc Minh, thâm tình mà kìm nén. Cậu trịnh trọng gật đầu: “Nhất định rồi.”
Rạp chiếu phim cách nhà Trình Kiến Du không xa. Lúc cậu trở về đã là hai giờ sáng. Cậu tắm rửa, mặc một bộ đồ ngủ thật thoải mái. Hôm nay tâm trạng cậu khá buồn bực, khó mà đi vào giấc ngủ ngay lập tức. Cậu định viết kịch bản cho Tây Đường một lát rồi mới nghỉ ngơi.
Đi vào phòng bếp, đang muốn pha cà phê, cậu phát hiện trong bình đã có sẵn cà phê rồi. Cậu giơ chiếc bình thuỷ tinh trong suốt lên, chất lỏng màu nâu sóng sánh, bên trên dán một mảnh giấy nhỏ màu trắng. Chữ viết của Giang Diễn thanh mảnh rõ nét, khác xa một trời một vực so với con người của hắn.
“Thì ra nấu cà phê cũng cần có kỹ thuật, trước kia em đã vất vả rồi.”
Nhiệt độ lạnh ngắt, là Giang Diễn pha vào buổi sáng. Trình Kiến Du lột mảnh giấy ra, mở nắp bình, một tay giơ cao lên, nước cà phê thơm nồng theo ống thoát nước trôi đi.
Hương vị của cà phê lạnh rất tệ. Nếu có thể uống cà phê nóng, cậu cần gì phải uống lạnh đây?
Điện thoại di động vừa mới bỏ vào túi quần còn chưa kịp ấm, lại bị Trình Kiến Du lấy ra. Cậu dựa vào khung cửa, gửi tin nhắn cho A Thắng, giục cậu ta đi nhanh hơn một chút.
A Thắng rất thông minh, chắc chắn cậu sẽ không quăng Giang Diễn ra ngoài. Lúc gửi tin nhắn hay gọi điện, thái độ cậu ta vẫn rất tốt, vừa gọi anh Trình, vừa gọi Trình tiên sinh, thiếu chút nữa còn kêu bằng “ông”, dù sao cũng là đang kẹt xe, từ tám giờ tối tắc đường mãi đến tận mười giờ, và hiện tại vẫn còn đang tắc.
Trình Kiến Du cũng đã hiểu rõ, có lẽ tối nay A Thắng lái xe ở khu thắng cảnh ngày lễ Quốc khánh rồi (ý nói A Thắng kiếm cớ). Cậu không giục nữa, thu dọn một bộ quần áo, ra ngoài nhẹ nhàng, tới khách sạn ở gần đây thuê phòng ngủ.
Cậu thà ngủ ở khách sạn cũng phải giữ khoảng cách với Giang Diễn.
Giang Diễn và cậu cùng ở dưới một mái nhà, cùng ngủ trên một chiếc giường là chuyện không thể. Giang Diễn có giống như trong bài hát “Thì Ra” kia hay không, có thật lòng thích cậu, thật lòng biết lỗi, muốn tái hợp hay không, cậu không quan tâm cũng không để ý.
Gần đây sự nghiệp của cậu đang phát triển, có vô số đạo diễn muốn hợp tác. Cậu chỉ muốn đặt trọn tâm trí vào công việc, bước vào trung tâm giới điện ảnh và truyền hình, tạm thời không muốn yêu đương gì.
Huống hồ, cậu đã nhận lời Ôn Nhạc Minh, phải suy nghĩ nghiêm túc.
Sáng sớm hôm sau, Trình Kiến Du vệ sinh cá nhân xong rồi đi về nhà. Vừa mới mở cửa, trong phòng bếp đã truyền đến tiếng vòi nước róc rách, trên chiếc bàn trong phòng ăn đang đặt hai đĩa trứng ốp màu vàng xuộm, trang trí thêm súp lơ xanh và cà chua thái lát. Cốc thủy tinh bên cạnh rót đầy sữa tươi. Cậu sống một mình, nên có thói quen không để thức ăn qua đêm trong tủ lạnh, mua bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Cho nên đồ ăn này là có người đưa đến sáng nay. Trình Kiến Du nghiêng đầu nhìn vào trong phòng bếp, bóng lưng cao lớn của Giang Diễn đang hơi cong xuống, một tay đưa ra trước vòi rửa, tay kia lấy một chiếc tách cà phê trên kệ đựng ly tách. Nghe tiếng động, hắn bỗng quay đầu lại. Trình Kiến Du phát hiện hắn vừa mới gội đầu, cổ áo còn ướt nhẹp, trong không khí có mùi sữa tắm quen thuộc.
“Anh tắm trong nhà tôi?” Trình Kiến Du cau mày, quét qua mái tóc dựng đứng của Giang Diễn.
Giang Diễn liếc nhìn cậu, xoay người rửa tách, buồn bực nói: “Trên người tôi toàn là mùi rượu, buồn nôn lắm.”
Trình Kiến Du nói dứt khoát: “Ồ. Nếu đã tỉnh rượu thì xin mời anh trở về nhà cho, tôi sẽ dọn dẹp phòng bếp.”
Tấm lưng thẳng tắp của Giang Diễn phút chốc cứng ngắc. Hắn từ từ đặt ly xuống, xoay người lại hỏi Trình Kiến Du: “Em vội đuổi tôi đi thế sao?”
Ngừng lại một chút, hắn quan sát Trình Kiến Du từ trên xuống dưới, cười nói: “Sợ tôi đến vậy à? Sợ tôi cưỡng bức em sao?”
Trình Kiến Du lặng lẽ nhìn hắn, không hề chớp mắt, ánh mắt vừa trong suốt vừa sáng ngời. Giang Diễn ê ẩm trong lòng, sải bước qua phòng ăn, thuận thế vỗ lên vai cậu: “Cùng ăn cơm đi, ăn xong tôi sẽ lập tức đi.”
Hắn học nấu nướng từ một blogger ẩm thực. Một thiếu gia nhà giàu giống như hắn, cả đời mới xuống bếp hai lần, tất cả đều là vì Trình Kiến Du, vậy mà Trình Kiến Du hết lần này đến lần khác còn không cảm kích.
Trứng ốp cũng không tính khó ăn, có điều bỏ hơi nhiều muối. Trình Kiến Du nếm qua loa vài miếng, sau đó chống tay lên bàn, ánh mắt lãnh đạm. Bình thường Giang Diễn ăn cơm rất nhanh gọn, hôm nay lại ung dung từ tốn, ăn trứng ốp giống như ăn bò bít tết cao cấp vậy, xắt từng miếng từng miếng, từ từ nhấm nháp.
Trình Kiến Du cũng không thúc giục hắn, trầm tĩnh yên lặng. Thật không nghĩ tới, cậu còn có thể cùng ăn một bữa cơm với Giang Diễn trong hòa bình.
“Uống sữa đi.” Giang Diễn hếch cằm, chỉ vào ly sữa đầy trên bàn, khẽ liếc nhìn Trình Kiến Du vẫn đang bất động. Hắn tùy tiện nếm một miếng trứng. “Tôi không bỏ thuốc đâu, yên tâm uống đi.”
Trình Kiến Du không muốn đấu khẩu một cách vô vị với hắn. Cậu bưng ly sữa bò lên uống một hơi cạn sạch, rồi rút một tờ giấy, cúi đầu chậm rãi lau khóe miệng. Bắp chân cậu bị thứ gì đó chạm vào một cái. Cậu nhìn xuống gầm bàn. Giang Diễn đang duỗi chân ra càn rỡ, mũi giày chẳng biết cố tình hay vô ý chọc vào cậu.
Giang Diễn dường như không cảm thấy gì. Hắn buông chiếc dĩa bằng thép nặng trịch xuống, một tay khác cầm điện thoại di động lên đọc mail, hỏi bâng quơ: “Bài hát tôi viết tặng em, em đã nghe chưa?”
“Rồi.” Trình Kiến Du co cẳng chân lại, liếc nhìn hắn cảnh cáo.
Giang Diễn bị cậu lườm khiến trong lòng ngứa ngáy. Từ sau khi chia tay, hắn đã không còn được ngồi xuống chuyện trò bình tĩnh với Trình Kiến Du nữa. Hắn ướm hỏi: “Em cảm thấy nhạc hay lời hay hơn?”
Trình Kiến Du từ chối trả lời loại câu hỏi bẫy điển hình này. Cậu lạnh nhạt nói: “Anh ăn xong rồi thì về nhà đi.”
Giang Diễn vờ như không nghe thấy, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tôi hỏi một câu lỗ mãng nhé, em và cậu tôi đã tiến triển đến bước nào rồi? Cậu tôi không còn trẻ nữa, chậm trễ thêm mấy năm nữa là bốn mươi rồi đấy, tôi lo lắng thay cho cậu.”
Trình Kiến Du khẽ cười, dựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu, lộ ra trọn vẹn đường cong bờ vai, rõ ràng mà xinh đẹp. “Giang Diễn, cho dù tôi không yêu cậu của anh, rồi cũng có một ngày tôi sẽ yêu người khác.”
Không chút vòng vo – thẳng thắn là phong cách của cậu xưa nay.
“Người khác là ai?” Giang Diễn tắt nụ cười, hỏi thẳng thừng. Bất kể Ôn Nhạc Minh, Lâm Chiếu hay là Chung Lộ Niên, hoặc là người qua đường A, B, C… Hắn cũng không chấp nhận việc Trình Kiến Du yêu người khác. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Trình Kiến Du ở bên người khác thôi, hắn đã hận không thể cắn chết đối phương.
Trình Kiến Du quay mặt đi, thản nhiên nói: “Tôi không biết, nhưng tôi sẽ không độc thân mãi. Tôi hi vọng tình huống giống như tối hôm qua là lần cuối cùng.”
Bầu không khí ngưng lại lạnh như băng. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giang Diễn đứng lên, nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu, bờ môi mỏng mím chặt, hơi thở nặng nề: “Nói cũng đúng, tôi cũng sẽ không độc thân mãi. Chúc em sớm tìm được hạnh phúc.”
Trình Kiến Du mong còn không được.
Giang Diễn thu dọn chén bát trên bàn ăn, rửa sạch sẽ bỏ vào trong tủ. Hắn ra cửa đi xuống lầu, lấy ra một gói kẹo cai thuốc từ trong cửa kính xe. Hắn thô bạo bóc vỏ kẹo ra, chống tay tựa lên cửa xe. Cảm giác ngọt ngào khiến cho hắn càng bực bội khó chịu hơn.
Buổi sáng tỉnh dậy trên giường của Trình Kiến Du, có thể cùng ăn sáng với cậu, hắn vốn tưởng rằng đó là ngọn lửa hy vọng, khiến quan hệ của hai người tiến thêm một bước.
Không ngờ lại là một thất vọng mới.
Hắn tự giễu, kiểm tra những vết phồng trên mu bàn tay bị nước sôi làm bỏng của mình, dùng một tay gửi tin nhắn cho A Thắng, nhắn cậu ta trên đường tới đây nhớ mua chút thuốc trị bỏng.
Hôm nay là buổi công chiếu cuối cùng của “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi”. Chỉ mất thời gian một tháng, bộ phim đã giành quán quân phòng vé của tháng với doanh thu bán vé 3,25 tỷ NDT, đứng trong top 10 phim điện ảnh có doanh thu cao nhất cả nước. Đây là một bộ phim đề tài bí ẩn không ăn khách với tỉ suất ra rạp chỉ 12% trong ngày đầu tiên. Dựa vào sự tận tâm của đội ngũ sáng tạo nòng cốt và diễn xuất không thể bắt chước của diễn viên chính Chung Lộ Niên, bộ phim đã sử dụng vũ khí lạnh để mở ra một con đường hy vọng trong lửa đạn mưa bom.
Đây là một bộ phim hay, xem xong vẫn để lại dư âm lớn. Có rất nhiều người xem đi xem lại hai ba lần. Tuy Chung Lộ Niên là Ảnh đế, có danh tiếng trong giới, nhưng ở trong mắt tầng lớp trẻ tuổi, ngoại trừ kỹ năng diễn xuất ra, anh không có gì đặc biệt. “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” đã cho họ thấy được một Chung Lộ Niên rất khác. Ngoài ống kính anh chỉ là một anh chàng đẹp trai bình thường, nhưng một khi đã vào trong ống kính, anh ta biến thành một anh chàng đẹp trai điên khùng, có sức co giãn giống như cao su vậy, một người mang nghìn khuôn mặt, thiên biến vạn hóa.
Ai mà không thích một người đàn ông như vậy chứ! Số fans trên Weibo của Chung Lộ Niên tăng vọt, lời mời quảng cáo, đại diện nhãn hàng anh nhận mỏi cả tay. Địa vị của anh lại nâng thêm một tầng cao mới.
Đây là thành công do khán giả dùng từng tấm vé trong tay lựa chọn ra, đây là một lần phản công đủ để đi vào lịch sử của phim văn nghệ, đây là thắng lợi của đông đảo những người xem phim.
Làm biên kịch, Trình Kiến Du đã dùng thực lực để rửa sạch nỗi oan của mình. Một người có thể viết nên kịch bản của “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” sao có thể vu khống Bối Tín Hồng đây?
Có tài lại có ngoại hình, bạn trai cũ lại là một nhân vật truyền kỳ như Giang Diễn, người yêu cậu đến chết đi sống lại, không ngại hát tình ca tỏ tình trong show giải trí. Trừ việc số khổ, minh châu bị phủ bụi trần suốt năm năm, Trình Kiến Du thực sự là quá thành công.
Ngược lại, cùng ra rạp vào dịp kỳ nghỉ vàng Quốc khánh, “Cuộc Rượt Đuổi Ngoạn Mục” lại tệ hại đến mức có thể đi vào lịch sử. Trong một tuần công chiếu, bộ phim này đã bị trứng gà ung và bắp cải thối vùi dập. Tuy là minh tinh đang ăn khách, nhưng kỹ năng diễn xuất tệ hại, lời thoại đứt đoạn. Cho dù vỏ bọc có hào nhoáng ra sao thì bên trong cũng chỉ là một đống rác rưởi. (nguyên văn là cứt chó)
Bộ phim được đầu tư năm trăm triệu, vậy mà ngay cả một phần mười chi phí bỏ ra cũng không thu hồi lại được. Tập đoàn Chu Thị thua nặng, thị trường chứng khoán nổi lên một trận gió xanh, xanh đến mức khiến người ta bị lóa mắt.
(Trên thị trường cổ phiếu màu đỏ tức là mua vào, màu xanh tức là bán ra, màu đỏ là đi lên, màu xanh là đi xuống.)
Trên tài khoản Weibo chính thức của studio Bối Tín Hồng có hơn chục ngàn lời bình luận chửi bới. Cộng đồng mạng chỉ muốn tóm lấy ông ta, lôi ra khỏi màn hình để diễu hành thị chúng. Những người từng hợp tác đều lũ lượt hủy bỏ theo dõi, phủi sạch quan hệ, chẳng ai muốn dính dáng vào thứ bẩn thỉu này cả.
Tên tuổi Chu Giác Thanh giờ đây luôn đi kèm với phim rác. Khán giả rất cẩn thận. Ai lừa bọn họ vào rạp chiếu phim “ăn hành”, bọn họ liền ghim người đó vào danh sách đen.
Trình Kiến Du không tham gia tiệc mừng công. Mười hai giờ đêm, là khung giờ chiếu cuối cùng của “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi.” Cậu mua hai tấm vé, ngồi trên khu vực ghế chờ, vẫn luôn đưa mắt liếc nhìn điện thoại di động để xem giờ.
Ôn Nhạc Minh đến muộn mười phút so với giờ hẹn. Đây là lần đâu tiên anh trễ hẹn. Bộ phim đã bắt đầu. Trình Kiến Du chào hỏi anh, hai người cùng đi vào trong phòng chiếu phim. Mười hai giờ chỉ có lác đác vài người đi xem phim. Có mấy đôi tình nhân ngồi nép vào nhau ở hàng ghế cuối cùng, “túy ông chi ý bất tại tửu.”
(Tuý Ông chi ý bất tại tửu: có nguồn gốc từ “Túy Ông đình ký” của Âu Dương Tu. Ý không ở trong lời; có dụng ý khác; ý của Tuý Ông không phải ở rượu.)
“Xin lỗi em, hôm nay anh gặp phải chuyện đột xuất không kịp trở tay.” Ôn Nhạc Minh ngồi vào chỗ, thấp giọng nói.
Trình Kiến Du khẽ gật đầu. Bóng tối lặng lẽ bao trùm lấy chỗ ngồi. Nguồn sáng trong phim lúc sáng lúc tối, lướt nhanh qua gò má cậu. Dù đã xem phim này trên trăm lần, đến mức có thể thuật lại vanh vách, nhưng cậu vẫn tập trung mỗi khi xem.
Mùi thuốc sát trùng không dễ phát hiện bay ra từ trên người Ôn Nhạc Minh. Trình Kiến Du thầm nghĩ, chắc hắn hôm nay anh rất bận rộn, cho nên một người luôn cầu kỳ, theo đuổi sự tinh tế như anh Ôn, còn không kịp thay cả quần áo.
Cậu quay đầu sang, muốn hỏi thăm một chút tình huống, lại bất ngờ va phải một đôi mắt không hề có chút phù phiếm, giống như mang công hiệu trấn an lòng người, làm tim cậu nhất thời chậm mất nửa nhịp.
Trình Kiến Du dời đi ánh mắt, một lần nữa nhìn lên màn ảnh. “Anh Ôn, anh sao vậy?”
Ôn Nhạc Minh quay đầu ghé sát lại gần cậu, dừng lại ở một khoảng cách vừa mập mờ lại không quá phận, khẽ thở dài. “Anh có một đồng nghiệp người Hoa ở Etiopia, không cẩn thận bị nhiễm Ebola, đã qua đời sáng hôm nay. Vừa nãy anh đến thăm nhà và báo tin dữ cho vợ con anh ấy.”
“Chắc chắn bọn họ rất đau buồn.” Trình Kiến Du nghiêng đầu qua, dựa vào gần an ủi anh.
Ôn Nhạc Minh một tay đỡ kính mắt, xoa bóp sống mũi để vực dậy tinh thần. “Anh phải quay lại châu Phi một chuyến. Anh đã hứa với bọn họ sẽ mang tro cốt anh ấy về. Người Trung Quốc rất coi trọng lá rụng về cội, nhập thổ vi an, không thể để di thể của anh ấy ở lại châu Phi.”
(Nhập thổ vi an (vào đất là bình yên):trong phong tục thổ táng ngày xưa người Trung Quốc quan niệm người chết cần được chôn xuống đất thì mới có chỗ ở, người thân mới an tâm)
Trình Kiến Du cảm nhận được nỗi buồn của anh, cậu nhẹ giọng hỏi: “Em có thể giúp gì cho anh không?”
“Có thể cùng em yên lặng xem phim đã giúp tâm trạng anh khá hơn rồi.” Ôn Nhạc Minh nhìn đường nét gò má cân đối của cậu, hơi thấp giọng, nói gằn từng chữ một: “Anh phải lo liệu hậu sự cho anh ấy ở bên đó, có lẽ sẽ mất một hai tháng. Hi vọng lúc anh trở về, có thể hôn em một cách quang minh chính đại ở sân bay.”
Trình Kiến Du không thể giả vờ như không nghe thấy. Trong dư quang nơi đuôi mắt, cậu nhìn thấy ánh mắt chân thành thực lòng của Ôn Nhạc Minh, thâm tình mà kìm nén. Cậu trịnh trọng gật đầu: “Nhất định rồi.”
Rạp chiếu phim cách nhà Trình Kiến Du không xa. Lúc cậu trở về đã là hai giờ sáng. Cậu tắm rửa, mặc một bộ đồ ngủ thật thoải mái. Hôm nay tâm trạng cậu khá buồn bực, khó mà đi vào giấc ngủ ngay lập tức. Cậu định viết kịch bản cho Tây Đường một lát rồi mới nghỉ ngơi.
Đi vào phòng bếp, đang muốn pha cà phê, cậu phát hiện trong bình đã có sẵn cà phê rồi. Cậu giơ chiếc bình thuỷ tinh trong suốt lên, chất lỏng màu nâu sóng sánh, bên trên dán một mảnh giấy nhỏ màu trắng. Chữ viết của Giang Diễn thanh mảnh rõ nét, khác xa một trời một vực so với con người của hắn.
“Thì ra nấu cà phê cũng cần có kỹ thuật, trước kia em đã vất vả rồi.”
Nhiệt độ lạnh ngắt, là Giang Diễn pha vào buổi sáng. Trình Kiến Du lột mảnh giấy ra, mở nắp bình, một tay giơ cao lên, nước cà phê thơm nồng theo ống thoát nước trôi đi.
Hương vị của cà phê lạnh rất tệ. Nếu có thể uống cà phê nóng, cậu cần gì phải uống lạnh đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook