A Thắng dẫn luật sư Trương đi vào trong sân nhà, bồn hoa trong sân trồng loại hoa lồng đèn cỡ lớn, những bông hoa xinh đẹp thướt tha giờ đã khô héo úa vàng. Loại hoa cao quý này vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, tưới nước còn sợ khô, bình thường đều có Trình Kiến Du hết lòng chăm sóc, bây giờ cậu đã rời khỏi ngôi nhà này, hoa cũng chết theo.
“Luật sư Trương này, lát nữa anh xem tình hình rồi lựa lời mà nói. Gần đây tâm trạng anh Giang không được tốt, tôi lo chuyện anh định nói sẽ kích động tới anh ấy.” A Thắng lấy chìa khóa ra, nhỏ giọng dặn dò.
Luật sư Trương gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý tới tình hình.”
Bên trong yên tĩnh âm u, rèm cửa sổ kéo vào một nửa, khiến cho cả phòng khách nửa tối nửa sáng. Trên bàn trà màu đen thuần vứt đầy những chai đủ loại màu sắc. Có rượu Rum, chai Vodka, rượu chưng cất của Nga. A Thắng cầm lấy một chai nhìn nồng độ cồn, da đầu run lên, cậu ta nghi ngờ rằng Giang Diễn đã uống hết toàn bộ những chai rượu có thể uống trong nhà.
Giang Diễn nằm ngửa trên sofa hai người trong phòng thủy tinh, che quyển “Phương Pháp Chăm Sóc Và Thuần Dưỡng Cún Con” trên mặt, chỉ lộ ra xương cằm thon gầy, hô hấp đều đều.
A Thắng lấy thuốc giải rượu ở hộp y tế trên tầng, chạy hồng hộc xuống. Giang Diễn bị đánh thức, bỏ cuốn sách trên mặt ra, bàn tay che khuất ánh mặt trời sáng lạn: “Có thể im lặng chút được không?”
Giọng anh hơi khàn khàn, uể oải.
A Thắng và luật sư Trương nhìn nhau, luật sư Trương kéo một chiếc ghế dài từ trong phòng ăn tới, ngồi xuống, mở kẹp tài liệu ra làm việc công: “Thưa cậu Giang, đây là báo cáo điều tra của chúng tôi.”
Giang Diễn lật bàn tay, lòng bàn tay che đôi mắt lại, mệt mỏi nói: “Đọc cho tôi nghe.”
“Gần đây cậu Trình đã kết thúc hợp đồng với studio của Bối Tín Hồng. Trong đó có một việc khiến chúng tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Mấy tháng trước Công ty Nam Ca đã hợp tác với studio của Bối Tín Hồng, chốt bộ kịch bản phim điện ảnh ‘Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi’. Đạo diễn được mời là Lương Khâu, kí tên biên kịch là Bối Tín Hồng. Nhưng mấy ngày trước, công ty Nam Ca đã hủy bỏ hợp đồng vì Bối Tín Hồng sai hẹn. Theo như lệ thường thì bộ điện ảnh ‘Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi’ sẽ bị chìm xuống, nhưng bộ phim lại được Nam Ca đưa ra sản xuất, có điều lần này biên kịch lại là tên của cậu Trình.”
Luật sư Trương bình tĩnh thuật lại.
Giang Diễn đưa tay lên, híp mắt nhìn anh ta không nói gì: “Có ý gì vậy?”
Luật sư Trương giở tài liệu ra, không dám nhìn thẳng mắt hắn: “Theo như những gì tôi biết về Bối Tín Hồng, người này chỉ có mục đích danh lợi, ông ta sẽ không buông tha bất cứ lợi ích nào. Cậu Trình có thể giành quyền tác giả ‘Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi’ từ tay Bối Tín Hồng, chỉ có một khả năng duy nhất.”
“Kịch bản của bộ phim này là do cậu Trình viết, nếu không Bối Tín Hồng sẽ không buông tay dễ dàng như vậy được.”
“Kịch bản do Trình Kiến Du viết sao?” Giang Diễn nhíu chặt mày, cầm lấy tài liệu trong tay anh ta xem.
Luật sư Trương được khích lệ, cầm một tập tài liệu khác ra, nghiêm túc phân tích: “Chúng tôi đã mời người trong nghề phân tích những tác phẩm mấy năm gần đây của Bối Tín Hồng, có thể không phải chỉ có mỗi bộ này. Trước đây năm năm, 90% kịch bản của Bối Tín Hồng đều là sao chép kịch bản những bộ hài kịch của nước ngoài, chỉ thay hình đổi dạng rồi đóng gói lại. Nhưng mà năm năm gần đây, sau khi Trình Kiến Du kí hợp đồng với studio của Bối Tín Hồng, phong cách của ông ta đã biến đổi lớn. Ông ta đã đứng tên kịch bản ba bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình. Trong đó có ba bộ điện ảnh thuộc thể loại bí ẩn, hai bộ truyền hình có liên quan tới cảnh sát thực tập.”
“Tác phẩm đầu tiên khi ra mắt của cậu Trình là bộ phim tội phạm bí ẩn tên là ‘Sự Cố Cuối Hè’, hơn nữa cậu Trình cũng từng đi học trường cảnh sát. Phong cách kể chuyện của một người không thể thay đổi lớn như vậy trong một thời gian ngắn được, theo người có chuyên môn suy đoán thì có lẽ năm năm qua cậu Trình đã viết thuê cho Bối Tín Hồng.”
Giang Diễn đứng dậy, giật mạnh lấy tập tài liệu trong tay anh ta, nhanh chóng giở xem. Trong giây phút chạm tay vào nhau, luật sư Trương cảm thấy tay hắn rất lạnh, ngón tay anh ta khẽ run rẩy, mùi rượu nồng nặc theo đó bay vào mũi, anh ta thở dài, chuyện này là thế nào đây.
“Tại sao em ấy phải viết thuê cho người khác?” Giang Diễn vừa xem vừa hỏi, giọng nói run rẩy khó phát hiện.
“Chuyện này…” Luật sư Trương muốn nói lại thôi, A Thắng ngồi bên cạnh điên cuồng nháy mắt, nhắc nhở anh ta suy nghĩ lời nói. Luật sư Trương ho mấy tiếng, hắng giọng nói: “Có thể vì Chu Giác Thanh.”
Giang Diễn ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Chu Giác Thanh sao?”
Luật sư Trương tiếp tục nói: “Chúng tôi phải thông qua một số mánh khóe ngầm mới nghe ngóng được, Bối Tín Hồng và Chu Giác Thanh có mối quan hệ rất thân cận. Khi điều tra Bối Tín Hồng, chúng tôi thuận tiện tìm hiểu Chu Giác Thanh và đã có thu hoạch bất ngờ.”
Luật sư Trương tiếp tục: “Năm năm trước XX Media và Bối Tín Hồng từng hợp tác một bộ phim, Chu Giác Thanh là nhân vật phụ, nhưng kịch bản lại bị tiết lộ, ngay lúc đó đã chấn động toàn mạng internet. XX Media ra lệnh điều tra rõ ràng việc này, chuyện này không điều ra ra được nguyên nhân, không giải quyết được gì. Điều trùng hợp là sau chuyện này, cậu Trình không cho ra đời bất cứ kịch bản nào nữa.”
“Ý của anh là Chu Giác Thanh lập bẫy hại Trình Kiến Du sao?” Giang Diễn siết chặt tay, tài liệu bị túm nhăn nheo. Hắn hít sâu một hơi, “Cậu ta và Trình Kiến Du phải có thù tới mức nào mới làm ra loại chuyện thế này được chứ?”
Luật sư Trương không đành lòng nhìn biểu cảm suy sụp của hắn, anh ta quay đầu nhìn chỗ khác, “Nam chính ban đầu trong ‘Sự Cố Cuối Hè’ mà cậu Trình viết chính là Chu Giác Thanh. Nhưng bởi vì Chu Giác Thanh lạm dụng sửa kịch bản, cậu Trình hợp tác với đạo diễn đẩy Chu Giác Thanh khỏi đoàn phim, dường như vì nguyên nhân này mà Chu Giác Thanh không thích cậu Trình.”
Sét đánh giữa trời quang.
Giang Diễn gấp tài liệu lại, đứng phắt dậy, đôi môi mỏng đang mím chợt thả lỏng, lạnh lùng nói: “Anh đang đùa hay sao? Vì muốn hãm hại em ấy mà Chu Giác Thanh tiết lộ kịch bản bộ phim mình tham gia, đầu óc cậu ta có bệnh không vậy?”
Luật sư Chương hít sâu một hơi: “Từng có tin đồn rằng Chu Giác Thanh không muốn làm diễn viên phụ, tự tiện bóp méo kịch bản thêm diễn, đã có mấy lần tranh chấp với nam nữ chính của bộ phim, thậm chí còn làm ầm lên với nhà đầu tư. Sau đó nhà tư bản sau lưng cậu ta rút vốn đầu tư cho bộ phim, tiếp theo là kịch bản bộ phim bị rò rỉ, nghe có vẻ không hợp lý mấy, nhưng đây chính là cách suy luận hợp lý nhất.”
Luật sư Trương nói xong, khép chặt miệng lại. A Thắng còn không dám thở mạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Hai người cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức tối đa.
Giang Diễn có cuộc sống thoải mái, kiêu căng ngạo mạn, độc tài trong công việc, không cho phép bất cứ ai đặt ra câu hỏi gì, từ trước tới nay chưa bao giờ cảm nhận cái cảm giác mờ mịt không biết phải làm sao như lúc này.
Hắn nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng, không thể phân biệt rõ là đang say hay là cảm giác hốt hoảng ùn tới như nước biển. Nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng Giang Diễn lại cảm thấy lạnh thấu xương, máu toàn thân như ngưng lại.
“Mọi người về trước đi.” Giang Diễn mở mắt ra, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn.
Hắn đi vào trong gian rửa tay, vốc nước vỗ vào mặt, khuôn mặt trong gương tái nhợt mệt mỏi, xa lạ giống như một người khác, cúi đầu, hít sâu một hơi.
Giang Diễn hận Trình Kiến Du lừa gạt phản bội, càng đau lòng cho cậu năm năm qua. Rõ ràng là có tài năng, nhưng lại chỉ có thể ôm nỗi oan, bị người ta bắt nạt. Mà hắn thì chẳng hay biết gì, lại còn lằng nhằng với kẻ đầu sỏ. Từ bé tới lớn, hắn làm chuyện gì cũng như ý, bất kể là làm việc hay sống đều tự do theo ý mình. Chỉ cần là thứ hắn muốn đều có thể lấy được dễ như trở bàn tay, hắn tự nhận bản thân là người đàn ông đội trời đạp đất. Đáng cười là, ngay cả khi người của hắn bị bất công và sa sút tinh thần tận năm năm mà hắn lại không biết, thật đúng là một kẻ vô tích sự.
Cả đêm qua hắn không ngủ, lăn qua lăn lại nghiền ngẫm rốt cuộc vấn đề là gì. Là Trình Kiến Du mặt ngoài hiền lành nhưng nội tâm ngoan độc vô tình vô nghĩa, hay vấn đề thật sự là do hắn. Bây giờ hắn biết đáp án rồi, bởi vì thằng khốn nạn từ đầu tới chân như hắn, năm năm qua đã làm biết bao nhiêu việc chẳng ra gì, tất cả đều do hắn, giờ đã không thể cứu vãn được nữa.
Mẹ nó, mày không phải là đàn ông!
Ôn Nhạc Minh nói đúng, chuyện tới nước này đều là do hắn tự mình chuốc lấy.
Giang Diễn tắm qua loa, nước lạnh như băng rơi xuống người, hắn rùng mình một cái, hệ thống bảo vệ của cơ thể lập tức đẩy nhiệt độ cao lên, chỉ có như vậy hắn mới cảm nhận được chút ấm áp.
Giang Diễn bước ra ngoài, tiện tay cầm lấy một chiếc áo sạch sẽ, vừa đi vừa mặc vào. Phòng khách vang lên tiếng bước chân, hắn kéo áo thun xuống, lạnh lùng nhìn qua đó. Không biết Giang Sam đã tới đây từ khi nào, đang cúi người dọn những vỏ lon trên bàn trà. Còn một người phụ nữ trung niên khác, mặc áo trắng lụa đơn giản, khoác chiếc áo hồng cánh sen xinh đẹp trang nhã. Nửa đời người sống thoải mái, lại chăm sóc cẩn thận nên năm mươi tuổi mà nhìn bà giống như mới hơn bốn mươi. Bà đứng thẳng, khoác chiếc túi hàng hiệu màu vàng trong tay, vẻ mặt lạnh lùng.
Giang Diễn đang buồn bực, hắn kéo khăn mặt xuống, dang chân ngồi xuống sofa, không nói lấy một lời, rũ mi cúi đầu lau mái tóc đã hơi dài.
Người phụ nữ nhìn dáng vẻ thờ ơ của Giang Diễn, bước mấy bước qua, không hề nói một lời mà hung hăng tát một cái lên mặt hắn. Tát mạnh tới mức mặt hắn lệch qua một bên.
Giang Diễn ngước mắt lạnh lùng liếc nhìn bà, thờ ơ lau mái tóc ướt sũng, giống như không cảm thấy chuyện gì hết.
Giang Sam giữ chặt lấy bàn tay run rẩy của người phụ nữ, nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng giận, Giang Diễn không biết quan hệ của Trình Kiến Du và cậu út.”
“Con nhịn giỏi thật đấy, nếu như mẹ không nhìn thấy trên TV, mẹ còn không biết con và Trình Kiến Du đang yêu nhau đâu.” Ôn Dịch Quân hất tay cô ra, cười lạnh, “Con có biết nó là loại người thế nào không? Nó đã từng ở chung với cậu của con đấy, nếu như không phải vì nó, cậu của con cũng sẽ không như bây giờ!”
“Bọn họ chưa từng ở bên nhau.” Giang Diễn đặt khăn xuống, bình tĩnh nhìn thẳng bà.
“Con đừng để bị lừa nữa, con nhìn bản thân con bây giờ xem, con thành ra thế nào rồi hả?” Ôn Dịch Quân tức giận quá đỗi, môi run lên, “Cậu của con cứu nó nên mới phải nằm viện hai năm, con muốn nằm mấy năm đây? Tôi đã làm nên nghiệp gì mà hai người đều bị nó làm cho thần hồn điên đảo thế này? Cậu cháu hai người có muốn làm người nữa không? Có còn biết xấu hổ nữa không?”
“Trình Kiến Du không có quan hệ gì với cậu hết, đây là lỗi của con.” Giang Diễn lạnh lùng, vẻ mặt u ám.
Ôn Dịch Quân tức tới mức bật cười: “Năm đó cậu của con cũng nói ra mấy lời giống hệt thế này. Mẹ đã quá xem thường thằng nhóc đó rồi, nó quá giỏi. Con nghe mẹ nói đây, mẹ không cần biết là con yêu ai, nhưng Trình Kiến Du thì không được, con và cậu của con không cần liêm sỉ, nhưng mẹ thì cần!”
Giang Diễn cười lạnh liếc mắt nhìn ra chỗ khác, giọng nói khàn khàn: “Chuyện của con không cần mẹ phải quan tâm.”
“Con nghĩ mẹ muốn quản con chắc? Mẹ nói cho con biết, nó là người dựa dẫm vào người có quyền thế, nó chỉ coi trọng gia thế của con thôi, con thật sự nghĩ rằng nó thích con sao? Nó chỉ muốn tiền của con mà thôi.” Ôn Dịch Quân không hề nể nang, chỉ thẳng vào mặt hắn.
Giang Diễn cúi đầu, dường như cười nhẹ, hắn nhìn bà, đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy: “Mẹ nhầm rồi, em ấy không cần tiền của con.”
Hắn nói xong câu này thì ngửa đầu tựa vào sofa, nhìn chằm chằm trần nhà trắng thuần khiết, hầu kết cuộn lên xuống, giọng nói khô khốc: “Em ấy cũng không cần con nữa rồi.”
“Luật sư Trương này, lát nữa anh xem tình hình rồi lựa lời mà nói. Gần đây tâm trạng anh Giang không được tốt, tôi lo chuyện anh định nói sẽ kích động tới anh ấy.” A Thắng lấy chìa khóa ra, nhỏ giọng dặn dò.
Luật sư Trương gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý tới tình hình.”
Bên trong yên tĩnh âm u, rèm cửa sổ kéo vào một nửa, khiến cho cả phòng khách nửa tối nửa sáng. Trên bàn trà màu đen thuần vứt đầy những chai đủ loại màu sắc. Có rượu Rum, chai Vodka, rượu chưng cất của Nga. A Thắng cầm lấy một chai nhìn nồng độ cồn, da đầu run lên, cậu ta nghi ngờ rằng Giang Diễn đã uống hết toàn bộ những chai rượu có thể uống trong nhà.
Giang Diễn nằm ngửa trên sofa hai người trong phòng thủy tinh, che quyển “Phương Pháp Chăm Sóc Và Thuần Dưỡng Cún Con” trên mặt, chỉ lộ ra xương cằm thon gầy, hô hấp đều đều.
A Thắng lấy thuốc giải rượu ở hộp y tế trên tầng, chạy hồng hộc xuống. Giang Diễn bị đánh thức, bỏ cuốn sách trên mặt ra, bàn tay che khuất ánh mặt trời sáng lạn: “Có thể im lặng chút được không?”
Giọng anh hơi khàn khàn, uể oải.
A Thắng và luật sư Trương nhìn nhau, luật sư Trương kéo một chiếc ghế dài từ trong phòng ăn tới, ngồi xuống, mở kẹp tài liệu ra làm việc công: “Thưa cậu Giang, đây là báo cáo điều tra của chúng tôi.”
Giang Diễn lật bàn tay, lòng bàn tay che đôi mắt lại, mệt mỏi nói: “Đọc cho tôi nghe.”
“Gần đây cậu Trình đã kết thúc hợp đồng với studio của Bối Tín Hồng. Trong đó có một việc khiến chúng tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Mấy tháng trước Công ty Nam Ca đã hợp tác với studio của Bối Tín Hồng, chốt bộ kịch bản phim điện ảnh ‘Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi’. Đạo diễn được mời là Lương Khâu, kí tên biên kịch là Bối Tín Hồng. Nhưng mấy ngày trước, công ty Nam Ca đã hủy bỏ hợp đồng vì Bối Tín Hồng sai hẹn. Theo như lệ thường thì bộ điện ảnh ‘Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi’ sẽ bị chìm xuống, nhưng bộ phim lại được Nam Ca đưa ra sản xuất, có điều lần này biên kịch lại là tên của cậu Trình.”
Luật sư Trương bình tĩnh thuật lại.
Giang Diễn đưa tay lên, híp mắt nhìn anh ta không nói gì: “Có ý gì vậy?”
Luật sư Trương giở tài liệu ra, không dám nhìn thẳng mắt hắn: “Theo như những gì tôi biết về Bối Tín Hồng, người này chỉ có mục đích danh lợi, ông ta sẽ không buông tha bất cứ lợi ích nào. Cậu Trình có thể giành quyền tác giả ‘Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi’ từ tay Bối Tín Hồng, chỉ có một khả năng duy nhất.”
“Kịch bản của bộ phim này là do cậu Trình viết, nếu không Bối Tín Hồng sẽ không buông tay dễ dàng như vậy được.”
“Kịch bản do Trình Kiến Du viết sao?” Giang Diễn nhíu chặt mày, cầm lấy tài liệu trong tay anh ta xem.
Luật sư Trương được khích lệ, cầm một tập tài liệu khác ra, nghiêm túc phân tích: “Chúng tôi đã mời người trong nghề phân tích những tác phẩm mấy năm gần đây của Bối Tín Hồng, có thể không phải chỉ có mỗi bộ này. Trước đây năm năm, 90% kịch bản của Bối Tín Hồng đều là sao chép kịch bản những bộ hài kịch của nước ngoài, chỉ thay hình đổi dạng rồi đóng gói lại. Nhưng mà năm năm gần đây, sau khi Trình Kiến Du kí hợp đồng với studio của Bối Tín Hồng, phong cách của ông ta đã biến đổi lớn. Ông ta đã đứng tên kịch bản ba bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình. Trong đó có ba bộ điện ảnh thuộc thể loại bí ẩn, hai bộ truyền hình có liên quan tới cảnh sát thực tập.”
“Tác phẩm đầu tiên khi ra mắt của cậu Trình là bộ phim tội phạm bí ẩn tên là ‘Sự Cố Cuối Hè’, hơn nữa cậu Trình cũng từng đi học trường cảnh sát. Phong cách kể chuyện của một người không thể thay đổi lớn như vậy trong một thời gian ngắn được, theo người có chuyên môn suy đoán thì có lẽ năm năm qua cậu Trình đã viết thuê cho Bối Tín Hồng.”
Giang Diễn đứng dậy, giật mạnh lấy tập tài liệu trong tay anh ta, nhanh chóng giở xem. Trong giây phút chạm tay vào nhau, luật sư Trương cảm thấy tay hắn rất lạnh, ngón tay anh ta khẽ run rẩy, mùi rượu nồng nặc theo đó bay vào mũi, anh ta thở dài, chuyện này là thế nào đây.
“Tại sao em ấy phải viết thuê cho người khác?” Giang Diễn vừa xem vừa hỏi, giọng nói run rẩy khó phát hiện.
“Chuyện này…” Luật sư Trương muốn nói lại thôi, A Thắng ngồi bên cạnh điên cuồng nháy mắt, nhắc nhở anh ta suy nghĩ lời nói. Luật sư Trương ho mấy tiếng, hắng giọng nói: “Có thể vì Chu Giác Thanh.”
Giang Diễn ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Chu Giác Thanh sao?”
Luật sư Trương tiếp tục nói: “Chúng tôi phải thông qua một số mánh khóe ngầm mới nghe ngóng được, Bối Tín Hồng và Chu Giác Thanh có mối quan hệ rất thân cận. Khi điều tra Bối Tín Hồng, chúng tôi thuận tiện tìm hiểu Chu Giác Thanh và đã có thu hoạch bất ngờ.”
Luật sư Trương tiếp tục: “Năm năm trước XX Media và Bối Tín Hồng từng hợp tác một bộ phim, Chu Giác Thanh là nhân vật phụ, nhưng kịch bản lại bị tiết lộ, ngay lúc đó đã chấn động toàn mạng internet. XX Media ra lệnh điều tra rõ ràng việc này, chuyện này không điều ra ra được nguyên nhân, không giải quyết được gì. Điều trùng hợp là sau chuyện này, cậu Trình không cho ra đời bất cứ kịch bản nào nữa.”
“Ý của anh là Chu Giác Thanh lập bẫy hại Trình Kiến Du sao?” Giang Diễn siết chặt tay, tài liệu bị túm nhăn nheo. Hắn hít sâu một hơi, “Cậu ta và Trình Kiến Du phải có thù tới mức nào mới làm ra loại chuyện thế này được chứ?”
Luật sư Trương không đành lòng nhìn biểu cảm suy sụp của hắn, anh ta quay đầu nhìn chỗ khác, “Nam chính ban đầu trong ‘Sự Cố Cuối Hè’ mà cậu Trình viết chính là Chu Giác Thanh. Nhưng bởi vì Chu Giác Thanh lạm dụng sửa kịch bản, cậu Trình hợp tác với đạo diễn đẩy Chu Giác Thanh khỏi đoàn phim, dường như vì nguyên nhân này mà Chu Giác Thanh không thích cậu Trình.”
Sét đánh giữa trời quang.
Giang Diễn gấp tài liệu lại, đứng phắt dậy, đôi môi mỏng đang mím chợt thả lỏng, lạnh lùng nói: “Anh đang đùa hay sao? Vì muốn hãm hại em ấy mà Chu Giác Thanh tiết lộ kịch bản bộ phim mình tham gia, đầu óc cậu ta có bệnh không vậy?”
Luật sư Chương hít sâu một hơi: “Từng có tin đồn rằng Chu Giác Thanh không muốn làm diễn viên phụ, tự tiện bóp méo kịch bản thêm diễn, đã có mấy lần tranh chấp với nam nữ chính của bộ phim, thậm chí còn làm ầm lên với nhà đầu tư. Sau đó nhà tư bản sau lưng cậu ta rút vốn đầu tư cho bộ phim, tiếp theo là kịch bản bộ phim bị rò rỉ, nghe có vẻ không hợp lý mấy, nhưng đây chính là cách suy luận hợp lý nhất.”
Luật sư Trương nói xong, khép chặt miệng lại. A Thắng còn không dám thở mạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Hai người cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức tối đa.
Giang Diễn có cuộc sống thoải mái, kiêu căng ngạo mạn, độc tài trong công việc, không cho phép bất cứ ai đặt ra câu hỏi gì, từ trước tới nay chưa bao giờ cảm nhận cái cảm giác mờ mịt không biết phải làm sao như lúc này.
Hắn nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng, không thể phân biệt rõ là đang say hay là cảm giác hốt hoảng ùn tới như nước biển. Nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng Giang Diễn lại cảm thấy lạnh thấu xương, máu toàn thân như ngưng lại.
“Mọi người về trước đi.” Giang Diễn mở mắt ra, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn.
Hắn đi vào trong gian rửa tay, vốc nước vỗ vào mặt, khuôn mặt trong gương tái nhợt mệt mỏi, xa lạ giống như một người khác, cúi đầu, hít sâu một hơi.
Giang Diễn hận Trình Kiến Du lừa gạt phản bội, càng đau lòng cho cậu năm năm qua. Rõ ràng là có tài năng, nhưng lại chỉ có thể ôm nỗi oan, bị người ta bắt nạt. Mà hắn thì chẳng hay biết gì, lại còn lằng nhằng với kẻ đầu sỏ. Từ bé tới lớn, hắn làm chuyện gì cũng như ý, bất kể là làm việc hay sống đều tự do theo ý mình. Chỉ cần là thứ hắn muốn đều có thể lấy được dễ như trở bàn tay, hắn tự nhận bản thân là người đàn ông đội trời đạp đất. Đáng cười là, ngay cả khi người của hắn bị bất công và sa sút tinh thần tận năm năm mà hắn lại không biết, thật đúng là một kẻ vô tích sự.
Cả đêm qua hắn không ngủ, lăn qua lăn lại nghiền ngẫm rốt cuộc vấn đề là gì. Là Trình Kiến Du mặt ngoài hiền lành nhưng nội tâm ngoan độc vô tình vô nghĩa, hay vấn đề thật sự là do hắn. Bây giờ hắn biết đáp án rồi, bởi vì thằng khốn nạn từ đầu tới chân như hắn, năm năm qua đã làm biết bao nhiêu việc chẳng ra gì, tất cả đều do hắn, giờ đã không thể cứu vãn được nữa.
Mẹ nó, mày không phải là đàn ông!
Ôn Nhạc Minh nói đúng, chuyện tới nước này đều là do hắn tự mình chuốc lấy.
Giang Diễn tắm qua loa, nước lạnh như băng rơi xuống người, hắn rùng mình một cái, hệ thống bảo vệ của cơ thể lập tức đẩy nhiệt độ cao lên, chỉ có như vậy hắn mới cảm nhận được chút ấm áp.
Giang Diễn bước ra ngoài, tiện tay cầm lấy một chiếc áo sạch sẽ, vừa đi vừa mặc vào. Phòng khách vang lên tiếng bước chân, hắn kéo áo thun xuống, lạnh lùng nhìn qua đó. Không biết Giang Sam đã tới đây từ khi nào, đang cúi người dọn những vỏ lon trên bàn trà. Còn một người phụ nữ trung niên khác, mặc áo trắng lụa đơn giản, khoác chiếc áo hồng cánh sen xinh đẹp trang nhã. Nửa đời người sống thoải mái, lại chăm sóc cẩn thận nên năm mươi tuổi mà nhìn bà giống như mới hơn bốn mươi. Bà đứng thẳng, khoác chiếc túi hàng hiệu màu vàng trong tay, vẻ mặt lạnh lùng.
Giang Diễn đang buồn bực, hắn kéo khăn mặt xuống, dang chân ngồi xuống sofa, không nói lấy một lời, rũ mi cúi đầu lau mái tóc đã hơi dài.
Người phụ nữ nhìn dáng vẻ thờ ơ của Giang Diễn, bước mấy bước qua, không hề nói một lời mà hung hăng tát một cái lên mặt hắn. Tát mạnh tới mức mặt hắn lệch qua một bên.
Giang Diễn ngước mắt lạnh lùng liếc nhìn bà, thờ ơ lau mái tóc ướt sũng, giống như không cảm thấy chuyện gì hết.
Giang Sam giữ chặt lấy bàn tay run rẩy của người phụ nữ, nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng giận, Giang Diễn không biết quan hệ của Trình Kiến Du và cậu út.”
“Con nhịn giỏi thật đấy, nếu như mẹ không nhìn thấy trên TV, mẹ còn không biết con và Trình Kiến Du đang yêu nhau đâu.” Ôn Dịch Quân hất tay cô ra, cười lạnh, “Con có biết nó là loại người thế nào không? Nó đã từng ở chung với cậu của con đấy, nếu như không phải vì nó, cậu của con cũng sẽ không như bây giờ!”
“Bọn họ chưa từng ở bên nhau.” Giang Diễn đặt khăn xuống, bình tĩnh nhìn thẳng bà.
“Con đừng để bị lừa nữa, con nhìn bản thân con bây giờ xem, con thành ra thế nào rồi hả?” Ôn Dịch Quân tức giận quá đỗi, môi run lên, “Cậu của con cứu nó nên mới phải nằm viện hai năm, con muốn nằm mấy năm đây? Tôi đã làm nên nghiệp gì mà hai người đều bị nó làm cho thần hồn điên đảo thế này? Cậu cháu hai người có muốn làm người nữa không? Có còn biết xấu hổ nữa không?”
“Trình Kiến Du không có quan hệ gì với cậu hết, đây là lỗi của con.” Giang Diễn lạnh lùng, vẻ mặt u ám.
Ôn Dịch Quân tức tới mức bật cười: “Năm đó cậu của con cũng nói ra mấy lời giống hệt thế này. Mẹ đã quá xem thường thằng nhóc đó rồi, nó quá giỏi. Con nghe mẹ nói đây, mẹ không cần biết là con yêu ai, nhưng Trình Kiến Du thì không được, con và cậu của con không cần liêm sỉ, nhưng mẹ thì cần!”
Giang Diễn cười lạnh liếc mắt nhìn ra chỗ khác, giọng nói khàn khàn: “Chuyện của con không cần mẹ phải quan tâm.”
“Con nghĩ mẹ muốn quản con chắc? Mẹ nói cho con biết, nó là người dựa dẫm vào người có quyền thế, nó chỉ coi trọng gia thế của con thôi, con thật sự nghĩ rằng nó thích con sao? Nó chỉ muốn tiền của con mà thôi.” Ôn Dịch Quân không hề nể nang, chỉ thẳng vào mặt hắn.
Giang Diễn cúi đầu, dường như cười nhẹ, hắn nhìn bà, đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy: “Mẹ nhầm rồi, em ấy không cần tiền của con.”
Hắn nói xong câu này thì ngửa đầu tựa vào sofa, nhìn chằm chằm trần nhà trắng thuần khiết, hầu kết cuộn lên xuống, giọng nói khô khốc: “Em ấy cũng không cần con nữa rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook