Sau khi ta c.h.ế.t đi, Hạ Tuân không cho phép bất kì ai bước vào, bản thân thì lẳng lặng ngồi ôm lấy t.h.i t.h.ể ta suốt một đêm.


Đến khi trời sáng, lúc Đại Thái Giám không nhịn được mà bước vào liền không khỏi kinh ngạc trợn to mắt.


Tóc đen trên đầu y đã chuyển sang màu trắng xám.


Hạ Tuân, bạc tóc trong một đêm.


Y giống như hoá dại, đắm đuối ôm chặt và nói với ta :

【A Tĩnh, nàng muốn làm Hoàng Hậu, ta đồng ý với nàng, có được không?】

【Nàng muốn chức vị nào,nàng nói đi, tại sao nàng lại không nói gì với ta nữa vậy?】

Đại Thái Giám bất chấp khó khăn mà bước lên phía trước, đau lòng nói : 【Bệ Hạ, Nương Nương đã đi rồi, ngài……..

nén bi thương………】


Hạ Tuân như thể không nghe thấy, vừa nói, khoé miệng vừa rỉ m.á.u ra :

【A Tĩnh, nàng tỉnh lại đi mà, nàng muốn gì ta cũng đồng ý với nàng, có được không?】

【Ta sẽ không bao giờ làm nàng tổn thương nữa, nàng tha thứ cho nàng lần này……】 Giọng y càng ngày càng khàn đi, hai mắt đỏ thẫm, lệ đã khô cạn.


Ý thức của ta cũng đã thoát ra rồi, ở bên cạnh nhìn y.


Hệ thống an ủi ta : 【Kí chủ, vì tên tra nam này mà đau lòng thì không đáng đâu, lần sau, tôi sẽ sắp xếp cho bạn một nhiệm vụ tốt nhé.】

Hạ Tuân triệt để phát điên rồi.


Y nói ra chỉ toàn là những lời mê sảng, ôm lấy t.h.i t.h.ể hôi hám của ta suốt mấy ngày không buông.


Y truy phong ta làm Hoàng Hậu đại đức,nhân từ, mềm mỏng và kiên trinh nhất.

Y mặc miện phục lên t.h.i t.h.ể ta,kéo ta, muốn cùng ta bái Thiên Địa.


Y không quan tâm đến việc của triều đình, cả ngày cứ hóa điên hóa dại.


Tây Bắc đại hạn, Đông Nam lũ lụt, các quan trong triều lo lắng vô cùng, yết kiến y cả ngày, nhưng y vẫn không quan tâm, cứ liên lục triệu tập đủ loại phương sĩ, nỗ lực hồi sinh ta.


Ngay cả khi, t.h.i t.h.ể ta đã thối rữa cả rồi.


Đất nước không thể sống thiếu vua dù chỉ một ngày, còn chưa kể đến y cứ luôn như vậy, thiên hạ rất nhanh sẽ trở nên đại loạn, khắp nơi đều có khởi nghĩa rồi tạo phản, dân chúng lầm than.


Cuối cùng thì ba tháng sau, Khổng Liên cũng tiến quân nổi dậy.


Hắn phát hiện Hạ Tuân đang hoàn toàn phát điên mà ôm lấy ta trong cung điện.



Y cư xử kỳ lạ, lẩm bẩm nói : 【A Tĩnh sẽ không c.h.ế.t đâu, nàng nhất định chưa chết, nàng vẫn đang đợi ta.】

【Thân thể của A Tĩnh không tốt, ta không thể để nàng đợi quá lâu được !】

Nói xong, ngay lúc Khổng Liên còn chưa kịp phản ứng lại, y bỗng nhiên dồn sức đập đầu vào tường!

Sau tiếng vang nặng nề đó, trên tường chảy xuống một vệt máu.


Hạ Tuân mềm nhũn ngã xuống nền đất, phủ lên t.h.i t.h.ể đã không còn nhìn ra được tướng mạo của ta.


Khổng Liên thở dài một hơi, gọi những người ở phía sau : 【Người đâu, đem…..

Hoàng Thượng và Nương Nương, tách ra rồi mai táng đi.】

Tiểu Thái Giám khó hiểu hỏi : 【Tướng Quân, tại sao không mang họ chôn cùng nhau vậy?】

Khổng Liên thấp giọng đáp : 【Nương Nương nếu như có linh thiêng ở trên trời, e là sẽ không muốn hợp táng cùng y đâu.】

【Kí chủ…..】 Hệ thống nhìn thấy Hạ Tuân nằm trong vũng m.á.u liền hơi hơi sụt sịt, nhịn không được mà hỏi ta, 【Bạn đã từng yêu hắn chưa?】

Ta có từng yêu y không?

Ta có chút bần thần, lại nhớ đến người thiếu niên nhướng mày nhìn ta dưới gốc cây hoa mơ.



Y nói : 【Ngươi chính là cung nữ vừa tới à? Có phải là quên hối lộ Thái Giám rồi không, tại sao lại đến chỗ của ta?】

Ta lén nhìn y, liền nghĩ thầm rằng y lớn lên trông đẹp thật đấy.


Thế là ta bèn mỉm cười đáp : 【Điện Hạ, nô tài là cố ý hối lộ Thái Giám mới có thể đến đây đó.】

Ta chính là vì người mà đến.


【Đi thôi.】

Ta không trả lời.


Về sau, trên sử sách chỉ còn lưu lại một câu về chuyện của chúng ta :

【Thiên Thành năm thứ 18, Hoàng Hậu qua đời, Hoàng Đế bi thương mà suy kiệt, liền rời đi theo sau, Tân Hoàng Đế chia ra mai táng.】

HẾT..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương