Mạc Thiên Nhật Dạ chống tay ngồi dậy, Cửu Lang trợn mắt nhìn, không phải lúc nãy đã trói rồi sao?
- Ai chết còn chưa biết đâu.

Mạc Thiên Nhật Dạ di chuyển họng súng không do dự bóp cò.

"Đùnggg…"
Viên đạn găm vào bắp chân của Cửu Lang, máu chảy đỏ sàn, hắn trừng mắt nhắm họng súng lên đầu của Mạc Thiên Nhật Dạ.

"Đùnggg…"
Máu tươi trào ra, hắn ngã qua một bên, đôi mắt trắng dã mở to hết cỡ không tin được mọi thứ đang diễn ra.

Viên đạn đồng từ bên ngoài xuyên qua lớp kính găm thẳng vào mạn sườn của Cửu Lang trước khi hắn kịp bóp cò, Lưu Dân Triệt sợ hãi mở cửa xe chạy đi nhưng chưa bước được một chân xuống xe đã bị khoá tay tra còng.

Lục Viễn cùng bác sĩ nhanh chóng đưa Mạc Thiên Nhật Dạ lên xe cấp cứu.

Đồng bọn của Cửu Lang bị bắt không sót một tên.

Lục Viễn ngồi trên xe cấp cứu nhìn bác sĩ cầm máu cho Mạc Thiên Nhật Dạ, anh giận dữ chửi thề một tiếng.

- Mẹ kiếp, tôi đã bảo anh phải làm đúng theo kế hoạch, tại sao anh lại tự ý làm theo ý mình, nếu hôm nay tôi không đến kịp thì có biết cái mạng của anh đã đi đời rồi không?
Mấy ngày trước bọn họ đã bàn kế hoạch là Mạc Thiên Nhật Dạ phải ở yên trong nhà, cảnh sát sẽ cho người tới giả dạng hắn đi ra ngoài, đến lúc bọn chúng hành động sẽ ập vào bắt một ổ.

Vậy mà Mạc Thiên Nhật Dạ lại tự tiện hành động mà không cho ai hay biết, cũng may trợ lí của Mạc Thiên Nhật Dạ gọi điện đến nói là hai ngày trước hắn làm di chúc để lại nhờ anh cho người bảo vệ hắn, nếu không thì bọn người kia đã đạt được mục đích rồi.


Mạc Thiên Nhật Dạ vì mất máu quá nhiều mà mặt mày tái nhợt, hắn không để ý lời của Lục Viễn chỉ dùng chút lí trí còn sót lại nói với bác sĩ.

- Làm ơn, giữ giúp tôi một ít máu, đừng để nó đông, tôi cần…
Còn chưa nói xong, hắn đã bất tỉnh, vết xẻ trên ngực quá sâu máu tuôn không ngừng, hắn gắng gượng đến giờ phút này đã là kì tích.

************
Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua Thẩm Nghiệp Thành vẫn chưa liên lạc lại, Mạc lão gia đứng ngồi không yên, Từ Mộng Dao cũng sốt ruột không kém, bà lấy điện thoại gọi cho Thẩm Nghiệp Thành, đã rất lâu rồi bà mới gọi số điện thoại này.

Đầu dây bên kia không bắt máy, gọi thêm vài lần cũng không bắt máy, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Mạc lão gia chịu không nổi, ông bắt lấy tay của một y tá lớn tiếng.

- Ai đã đi lấy trái tim đó, tại sao bây giờ vẫn chưa về?
Y tá đó sợ sệt lắp bắp trả lời.

- Dạ...!Dạ… Là bác sĩ Lưu.

- Gọi cho anh ta ngay cho tôi.

- Dạ.

Nữ y tá chạy đi tìm cách liên lạc với Lưu Dân Triệt, một hồi cô và viện trưởng quay lại, viện trưởng nhỏ hơn Mạc lão gia vài tuổi, ông cúi đầu nhận lỗi.

- Xin lỗi chủ tịch, hiện giờ không liên lạc được với bác sĩ Lưu nhưng nếu có xảy ra chuyện gì thì cậu ấy sẽ gọi về, chúng ta cố đợi thêm chút nữa.

Mạc lão gia ném cây gậy xuống nền gạch tức giận.

- Đợi đợi, có biết con trai của tôi đã đợi bao lâu rồi không, có biết là nó không còn sống được bao lâu nữa không?
- Nếu đã không đợi được thì không cần đợi nữa.

Lục Viễn cùng hai cảnh sát từ xa đi tới, đôi con ngươi quét qua người Lịch Nhi rồi dừng trên người Mạc lão gia.

Mạc lão gia không vui hỏi lại Lục Viễn.

- Cậu nói vậy là có ý gì?
Lục Viễn vẫn giữ tác phong nghiêm trang nói rõ ràng từng chữ.

- Mạc lão gia có biết trái tim mà các người đang mong đợi là của ai hay không?
Tất cả im lặng, muốn nói là của người họ hàng của Thẩm Nghiệp Thành nhưng không biết tại sao không thể thốt nên lời.

Lục Viễn lấy điện thoại mở tệp ảnh rồi đưa bức ảnh mới vừa chụp vội trên xe cấp cứu cho mọi người cùng thấy.

- Trái tim mà các người đang đợi là của Mạc Thiên Nhật Dạ, suýt nữa anh ấy đã bị moi tim sống rồi.

Trong ảnh Mạc Thiên Nhật Dạ tái nhợt, trên ngực có một vết thương dài, máu chảy loang lổ vô cùng đáng sợ.


Tất cả giật mình không tin được, Lịch Nhi đứng chôn chân tại chỗ đưa mắt nhìn Lục Viễn.

Làm sao có thể, làm sao có thể là trái tim của Mạc Thiên Nhật Dạ?
Lục Viễn nhìn vẻ mặt bàng hoàng của những người có mặt, anh tiếp tục nói.

- Lưu Dân Triệt cấu kết với xã hội đen có ý định cướp nội tạng của người đang còn sống, bệnh viện này bắt đầu từ hôm nay sẽ bị phong tỏa điều tra những người có liên quan.

Mạc lão gia, mong ông theo chúng tôi về đồn lấy lời khai để chứng minh mình trong sạch.

Mạc lão gia ngước lên nhìn Lục Viễn, ông rõ ràng biết mình vô tội nhưng không có cách nào phản biện được, suýt nữa thì ông đã giết chết cháu ruột của mình rồi.

Thẩm Nghiệp Thành đó dám lừa ông, ông sẽ để hắn ta sống không bằng chết.
Lịch Nhi lúc này mới có thể nhấc chân bước tới bên cạnh Lục Viễn, giọng của cô run còn hơn bàn tay mình.

- Đội trưởng… Đội trưởng Lục, anh ấy… Anh ấy sao rồi?
Lục Viễn nhìn đôi mắt của cô đã ửng đỏ nhưng vẫn cố kìm cho nước mắt đừng rơi xuống, anh nhẹ giọng trả lời.

- Đang trong phòng hồi sức, tính mạng không đáng ngại nhưng vết thương phải mất rất lâu mới khỏi.

Nói rồi Lục Viễn đi trước, Lịch Nhi không nghĩ nhiều toan bước theo.

- Lịch Nhi, em đi đâu vậy?
Mạc Cao Ân ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra ngoài, môi anh trắng bệch khi cố dồn sức gọi Lịch Nhi.

Lịch Nhi dừng lại quay đầu nhìn anh, nước mắt cứ như vậy tuôn dài trên mặt, cô phải làm sao đây?
Mạc Cao Ân vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra, anh đợi lâu quá nên muốn đi ra ngoài một chút để xem thử Lịch Nhi còn ở đây hay không? Không ngờ lại thấy cô chuẩn bị rời đi.

Mạc Cao Ân nghẹn giọng.
- Em hứa sẽ đợi anh mà.


Từ Mộng Dao quay mặt đi lén lau lệ, con trai bà vẫn đợi nhưng trái tim kia sẽ không bao giờ đến nữa.

Lịch Nhi nhìn bóng lưng của Lục Viễn ngày càng xa dần, trái tim cô thắt lại, chân cô muốn đi nhưng lí trí bảo cô phải ở lại, vì không có trái tim thay thế thì Mạc Cao Ân sẽ không sống được bao lâu nữa.

Lịch Nhi đưa tay lau nước mắt, cô nhìn ngã rẽ ở phía trước, Lục Viễn đã đi xa rồi.

Lí trí của cô đánh bại trái tim mình, Lịch Nhi rụt chân lại bước về phía Mạc Cao Ân.

Anh Cao Ân, gần mười năm quen biết đây là lần đầu tiên em bước về phía anh.

Mạc Cao Ân nhẹ cười, nụ cười không hoàn toàn hạnh phúc, vì dường như đã chuyện gì đó xảy ra rồi.

Từ Mộng Dao vuốt mái tóc đã dài của con trai nghẹn ngào nói.

- Cao Ân à, bác sĩ nói cơ thể của con vẫn chưa thích hợp để nhận trái tim mới, chúng ta đợi thêm một thời gian nữa có được không?
Mạc Cao Ân không trả lời, giây phút anh thấy Lịch Nhi bước đi về phía đằng kia anh đã không hy vọng gì nữa.

Anh đưa cao bàn tay chìa về phía cô, anh sợ, sợ không nắm được thêm một lần nào.
Lịch Nhi chạy thật nhanh về phía anh, cô đã bắt trái tim mình chọn rằng ai quan trọng nhất? Nó trả lời rằng cả hai người đều quan trọng với cô nhưng bây giờ Mạc Cao Ân cần cô hơn.

Lịch Nhi nắm lấy tay của anh rồi gục đầu bên cạnh giấu nước mắt của mình vào một nơi sâu nhất.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương