Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau
103: Lịch Nhi Đợi Anh


Lịch Nhi lái xe ra đường lớn, dây an toàn cũng không thèm cài, cô cứ ung dung chạy thật chậm giống như đang trên đường đi tới siêu thị vậy.

Xe của Lịch Nhi vừa chạy qua, chiếc xe phía sau lập tức bám theo.

Cô quan sát qua kính chiếu hậu môi nhếch lên thích thú, cô bây giờ lại giống với Tử Tinh, thích chơi trò mạo hiểm.

- Chặn nó ở phía trước.

Một gã đàn ông mặc áo khoác jean, bịt kín mặt ngồi bên ghế lái ra lệnh cho đàn em.

Chiếc xe của chúng tăng tốc bám sát đuôi xe của Lịch Nhi rồi đụng độ ở khúc cua.

Lịch Nhi không cài dây an toàn đầu va vào cửa kính xây xát nhẹ, cô dừng hẳn xe sờ trán mình, máu, tốt, vậy mới giống, cô thu lại nụ cười ôm đầu dựa vào ghế.

Hai tên to cao bước ra từ chiếc ô tô phía sau tiến lên tấn công hai bên cửa xe, Lịch Nhi vờ hoảng hốt hét toáng lên.

- Các người là ai? Mau thả tôi ra.

Hai tên nọ kẹp sát người cô lại, tên bên phải tát vào mặt cô một cái thật mạnh.

- Im mồm.

Bọn chúng kéo Lịch Nhi ra ghế sau rồi trực tiếp ngồi vào lái xe của cô đi.

Cô cười thầm trong lòng, cái này không phải là giết người xoá luôn chứng cứ sao? Thẩm Nghiệp Thành cũng quá nhiều dụng tâm rồi.

Hai tay Lịch Nhi bị trói chặt, hai bên đường nhà cửa dần trở nên thưa thớt, cô hỏi tên bên cạnh.

- Các người là ai vậy?
- Sắp chết tới nơi rồi, xuống âm phủ hỏi Diêm Vương đi.


Bọn chúng vô cùng thô lỗ, mỗi câu thốt ra đều dùng ánh mắt như quỷ dữ nhìn cô, nói không sợ là nói dối nhưng vì Tôn Thị vì nhà họ Tôn cô phải liều với bọn chúng.

Cứng không được Lịch Nhi nhỏ giọng mềm dẻo.

- Vị đại ca này, tôi ở nhà còn cha già, anh có thể thương tình thả tôi được không? Tôi và anh cũng không có ân oán gì, anh cho tôi đi tôi cho anh tiền.
Tên ngồi ghế phụ cười lớn quay đầu nhìn khuôn mặt của Lịch Nhi giễu cợt.

-Người đẹp, cô chết rồi Thẩm tổng nhất định sẽ lo ma chay cho cô thật tốt, còn bồi thường cho ông già ngu của cô một số tiền lớn để ông ta dưỡng già, thế nên cứ yên tâm xuống âm ti làm quỷ đi.

Tiền của cô không thơm bằng tiền của ông ấy.

Ha… Ha..

Ha...!
- Im đi.

Đồng bọn của hắn nhắc nhở khi hắn lỡ lời nhắc đến vị họ Thẩm kia.

Lịch Nhi cười thầm được nước lấn tới.

- Các anh nói Thẩm tổng, không phải là Thẩm Nghiệp Thành giám đốc của công ty xây dựng Dực Phong đó chứ?
Gã đàn ông ngồi ở ghế phụ không nghe lời đồng bọn nhắc nhở, hắn chỉ biết nói cho sướng mồm, càng nói khẩu âm càng lên cao.

- Đúng vậy, coi như cô em cũng hiểu chuyện đó, nếu ban đầu cô chịu thỏa hiệp thì cũng đâu đến bước đường này, lát nữa phục vụ bọn anh vui vẻ rồi ra đi thanh thản nhé.

Hắn lại phá lên cười rất khoái chí, mà ý cười trong lòng Lịch Nhi càng thêm sâu.

Thẩm Nghiệp Thành ơi Thẩm Nghiệp Thành, ông thiếu tiền hay sao mà thuê bọn thiểu năng này bắt cóc tôi vậy?
Tên ngồi ghế lái bất chợt tăng tốc, bốn người ngồi trong xe giật mình chao đảo, mắt hắn híp lại lạng lách trên đường cao tốc.

- Có kẻ bám theo.

Lịch Nhi quay lại nhìn, hai tên ngồi kế bên giữ chặt cô lại.

- Ngồi im.

Rồi hắn nói vọng ra trước.

- Cắt đuôi nó đi.

Lịch Nhi bấm chặt hai tay vào nhau, tâm tình để lên chiếc xe ở phía sau, cô ra ngoài chỉ có Mạc Thiên Nhật Dạ biết, phải hay không đó là xe của Tiêu Đằng?
Tuy đầu óc của bọn người này không được thông minh cho lắm nhưng kỹ năng lái xe đúng là không đùa được, chúng chạy hết tốc lực, lại thông thạo địa hình chẳng mấy chốc chiếc xe phía sau đã mất dấu.

- Bọn ngu, còn không biết anh mày từng là tay đua.

Cả bọn phá lên cười, Lịch Nhi cắn môi nhìn thẳng về phía trước, hôm nay thành hay bại phải nhờ may mắn rồi.


- Mẹ kiếp, bọn chúng chạy đi đâu rồi?
Tiêu Đằng nghiến chặt răng, mồ hôi đổ ướt lưng, hôm nay thiếu phu nhân có mệnh hệ gì thì anh cũng đừng mong sống nữa.

***********
Tôn gia.


Lịch Nhi vừa ra khỏi nhà thì Mạc Thiên Nhật Dạ cũng chuẩn bị rời đi, hắn mang theo điện thoại di chuyển khó khăn ra khỏi phòng, mỗi bước đi như bước trên đoạn đường dốc, hắn hoa mắt chóng mặt bám chắc tay vịn cầu thang đi xuống lầu.

Lúc này Tôn Bách Điền ôm hộp cờ từ ngoài sân đi vào, trông thấy Mạc Thiên Nhật Dạ đang từ trên lầu đi xuống ông đứng hình nhìn hắn, hắn nhìn ông, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Thiên Nhật Dạ là người lên tiếng trước.

- Con chào ba.

Tôn Bách Điền nổi giận, thứ ông không muốn nhìn thấy nhất trên đời này là mẹ con Hạ Cảnh Lan và Mạc Thiên Nhật Dạ.

- Ai cho cậu tới đây?
Mạc Thiên Nhật Dạ ôm ngực lần mò ra sofa, đôi môi tái nhợt gấp gáp lên tiếng.

- Con xin lỗi ba, con sẽ giải thích sau, bây giờ có chuyện gấp phải làm, con xin phép.

Mạc Thiên Nhật Dạ không muốn thất lễ với ba vợ nhưng hắn không yên tâm để Lịch Nhi đi một mình.

Tôn Bách Điền giận đến run tay, muốn mắng cho hắn một trận thì hắn lần nữa lên tiếng.

- Ba cho con mượn xe một chút, con sẽ trả lại ngay.

Hắn nhanh tay lấy chùm chìa khóa xe trên bàn, xoay người cúi đầu chào ba vợ rồi di chuyển ra cửa.

Tôn Bách Điền muốn lên cơn hen suyễn, ông ôm ngực khó nhọc thở rồi dùng chút hơi còn sót lại gọi Tử Minh.

- Thuốc… Thuốc.


Mạc Thiên Nhật Dạ dựa theo định vị đã kết nối sẵn trên điện thoại của Lịch Nhi thẳng lái.

Ngực hắn nhói lên y như mắc bệnh tim, tay lái không vững khiến chiếc xe như đang mất kiểm soát khiến các phương tiện giao thông đang di chuyển trên đường cũng phải lo sợ tránh xa.

Hắn chạy một đoạn đường rất dài, tín hiệu càng lúc càng chập chờn, hắn lo lắng gọi điện cho Tiêu Đằng.

- Cô ấy bây giờ đang ở đâu?
Tiêu Đằng ở bên này đang lo đến tím tái mặt mày, cộng thêm cái giọng trịnh trọng của Mạc Thiên Nhật Dạ khiến anh tuột hết máu.

- Mạc… Mạc tổng, thiếu phu nhân…
- Nói.


Mạc Thiên Nhật Dạ cảm nhận đã có chuyện chẳng lành, hắn tăng tốc, sự âm u bao quanh lấy hắn.

Tiêu Đằng sợ hãi.

- Chúng tôi mất dấu của cô ấy rồi.

- Chết tiệt, gọi cho Lục Viễn đi, tôi sẽ đến ngay.

Cả cơ thể Mạc Thiên Nhật Dạ nóng như thiêu đốt, hắn dùng sức đạp mạnh chân ga lao vun vút trên đường, trong mắt hắn bây giờ chỉ có sự an nguy của Lịch Nhi, cô ấy mà có bề gì thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Chưa đến 10 phút Mạc Thiên Nhật Dạ đã tới chỗ của Tiêu Đằng, hắn hạ kính xe lớn tiếng.

- Phía trước là đi về đâu?
- Dạ Mạc tổng, bên trái là đường lên núi, bên phải là rìa biển.

Con ngươi của Mạc Thiên Nhật Dạ co rút lại, hắn không thể phán đoán được đâu là nơi bọn khốn đó bắt cô đi, bây giờ chỉ có thể dựa vào may mắn.

- Tôi đi đường núi, cậu đi đường biển, lát nữa Lục Viễn tới bảo cậu ấy giúp phân bố lực lượng chặn lối ra vào không cho bọn chúng chạy thoát.

- Tôi hiểu rồi.

Xe của Mạc Thiên Nhật Dạ lại lao đi, Tiêu Đằng hết sức lo lắng cho sức khỏe của hắn hiện tại, môi của hắn gần như là trắng bệch đi rồi, cũng tại anh lúc nãy không kịp ngăn bọn chúng lại, bây giờ như mò kim đáy biển.

Mạc Thiên Nhật Dạ chạy lên dốc núi, đường núi hẹp và dốc nhưng rất may vẫn bằng phẳng, chỉ mong con đường này dẫn tới Lịch Nhi, nếu hôm nay cô ấy được bình an vô sự thì Mạc Thiên Nhật Dạ này sẵn sàng lấy 10 năm tuổi thọ đổi lại sự an toàn của cô.

Lịch Nhi, đợi anh.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương