Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
Chapter 175: Mọi người cùng nghĩ cách

 

Hạ Thuần Hoa để chén cơm xuống, cầm giấy lên xem, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ông đưa cho Hạ Linh Xuyên xem, rồi đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài, kêu cận vệ Triệu Thanh Hà và quản gia lão Mạc vào trong, đồng thời yêu cầu cận vệ canh gác xung quanh, không cho người khác đến gần.

Nữ chủ nhà đang ở trong nhà chính, cách nhà họ Hạ một khoảng sân nhỏ, mà ở đây có cận vệ canh gác, cả nhà có thể yên tâm nói chuyện trong phòng ăn.

Hạ Linh Xuyên nhận lấy mảnh giấy, Ứng phu nhân cũng lại gần. Cả hai nhìn thấy một dòng chữ màu đỏ trên giấy:

“Hai trăm tên cướp giả làm dân làng, thủ lĩnh gọi là Lô tướng quân, vũ khí giấu trong đền Thủy Linh.”

Chữ viết vô cùng cẩu thả, rõ ràng là viết trong lúc vội vàng.

Hạ Linh Xuyên cầm tờ giấy lên ngửi, thấy có mùi tựa như sắt gỉ: “Là máu.”

Chỉ là vài chữ rất dễ hiểu nhưng nội dung lại vô cùng đáng sợ.

Bọn cướp cải trang thành dân làng, thủ lĩnh là Lô tướng quân, bọn chúng giấu vũ khí trong đền Thủy Linh.

Ứng phu nhân đọc xong liền há hốc mồm, tóm lấy Hạ Thuần Hoa, khẽ giọng nói: “Lão gia!”

Không thể che giấu tâm tình hoảng loạn tột độ.

Chẳng lẽ nhà họ thực sự xui xẻo đến vậy, ngẫu nhiên đi dã ngoại rồi ở trọ qua một đêm, lại vô tình chui vô hang sói?

Sắc mặt cha con Hạ gia đều vô cùng nghiêm túc.

Tin tức này thực sự rất chấn động nhưng điều quan trọng nhất lúc này là xác minh tính chân thực của nó.

May mắn thay, người phụ nữ cũng chỉ ra được một phương pháp xác minh rất khả quan, Hạ Thuần Hoa nói với cận vệ riêng Triệu Thanh Hà của mình: “Lẻn vào đền Thủy Linh và xem trong đó có giấu vũ khí không. Hãy cẩn thận và cố gắng đừng để bị bắt.”

Triệu Thanh Hà gật đầu rồi mở cửa rời đi.

Người đàn ông này có vóc dáng và ngoại hình trung bình, vào trong đám đông thì lập tức hóa thành nhân vật quần chúng. Nếu không phải Hạ Thuần Hoa chọn y làm hộ vệ thì Hạ Linh Xuyên chắc chắn không bao giờ để ý đến một nhân vật như vậy.

Hào Thúc không có mặt, Hạ Thuần Hoa giao việc quan trọng như vậy cho y, chứng tỏ ông ta vô cùng hiểu và tin tưởng y.

Hạ Linh Xuyên lại lần nữa nhận ra, hắn hiểu biết quá ít về cha mình.

Ứng phu nhân thấp giọng nói: “Ta thấy ánh mắt tên họ Lô kia rất hung dữ, không giống một người tốt tí nào!”

Hạ Linh Xuyên thầm nghĩ: ‘Vừa rồi người còn muốn cùng hắn đi vịnh Song Nguyệt nữa đấy.’

Nhưng hắn không đủ can đảm để nói ra suy nghĩ đấy.

Ước chừng mười lăm phút sau, Triệu Thanh Hà mang bộ mặt cực kỳ khó coi trở lại: “Có một cái rương được giấu dưới bàn thờ bị rèm vải che lại, bên trong chứa đầy đao và rìu, đã từng được sử dụng để chém giết, huyết khí rất nặng!”

Đó chính là chứng cứ khẳng định huyết thư của Chu thị. Một thôn làng chỉ chuyên trồng trọt và đánh cá, tại sao lại có nhiều vũ khí giết người đến vậy?

Triệu Thanh Hà nói thêm: “Nhân tiện, bài vị Thủy Linh quả thực đã bị vỡ thành hai nửa.”

Sắc mặt Ứng phu nhân tái nhợt: “Đã là trộm cướp, vì sao khi nhìn thấy quan binh lại không bỏ chạy mà còn ở lại giả làm dân làng?”

Đây cũng là câu hỏi của tất cả những người đang có mặt.

Còn rất nhiều điều bí ẩn ở làng Tiên Linh.

“Không có ý tốt”. Hà Việt nhìn cha và anh trai mình: “Chu thị nói có hai trăm tên cướp, khó trách trong thôn lại có nhiều trai tráng như vậy”.

“Bọn hắn không chịu nói cái gì cả, hiển nhiên là đang đợi cơ hội ra tay.” Sắc mặt của Hạ Linh Xuyên có biến hóa, hắn quay sang hỏi cha mẹ mình: “Trong nhà mình đã có ai từng uống nước chưa?”

“Chúng ta vừa vào cửa, chủ nhà đã đưa nước cho đại nhân, tôi bảo hắn ta đun sôi nước, còn theo dõi toàn bộ quá trình.” Lão Mạt nói: “Lúc Bà Tiền nấu cơm, tôi cũng canh chừng ở trong bếp, hẳn là không có vấn đề gì.”

Hạ Thuần Hoa chỉ vào huyết thư và nói: “Điều ta để tâm là đây. ‘Lô tướng quân’ là tên một người hay đặc biệt ám chỉ một vị tướng họ Lô?”

Hai cách hiểu này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Trên đời có đủ kiểu người, muôn hình vạn trạng, thổ phỉ cũng có kẻ ham mê chức tước, thích được người khác gọi là tướng quân, điều này cũng không có gì lạ…

Chậc, dù sao cũng không ổn.

“Chỉ có một cái biện pháp để biết.” Hạ Linh Xuyên đứng lên: “Ta đi tìm Chu thị.”

“Cô ta tất nhiên cũng bị giám sát.” Ứng phu nhân ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn tìm người kiểu gì?”

“Đi dạo một chút là tìm thấy rồi, thôn làng thì bé tí tẹo, đi từ đông sang tây mất bao nhiêu thời gian chứ?” Hạ Linh Xuyên cười nói: “Hơn nữa, trước đó con đã nhớ cô ấy vào nhà nào rồi, cách đây không xa lắm, chỉ cách mười mấy căn nhà tranh.”

Tiểu tử này, nói là cẩn thận thì bình thường lại hay lơ là; nói là lơ là thì đến chỗ ở của tiểu phụ nhân cũng nhớ rõ. Ứng phu nhân chỉ biết thở dài: "Con cẩn thận chút!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương