Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
-
Chapter 159: Mộng cảnh này quá mức chân thật
Phiền phức nhất là Bạt Lăng quốc nằm sâu trong đất liền, số lính biết bơi quá ít. Hơn hai mươi người xuống nước, cuối cùng chỉ có hai ba người có thể vòng qua xa trận xông vào quân Đại Phong, rồi bị đối thủ đâm chết.
Vì vậy, một số người bắt đầu trèo lên lòng sông, chuẩn bị giết cung thủ, cũng đến chỗ cao bắn tên.
Thống lĩnh Tiêu và những người khác giết chết những tên lính hung hãn, sau đó đổi sang dùng thương và kích đâm vào quân địch đang di chuyển xe, ngăn cản đối phương dời xe.
Mọi người đều hiểu rằng, bản thân không cầu thắng, chỉ cần kìm chân kẻ địch chờ quân tiếp viện là được.
Trận chiến ngay từ đầu đã bước vào giai đoạn gay cấn, Hạ Linh Xuyên thậm chí không có thời gian để buồn nôn. Hắn đánh lui một tên địch, thuận tay rút nỏ một tay ra sau lưng, bắn một mũi tên lên.
"Vút" một tên sắp trèo lên lòng sông đen đủi trúng tên, ngã nhào ra.
Khổ nỗi, hắn rõ ràng nhắm vào đầu quân Bạt Lăng, nhưng kết quả lại trúng người đằng sau. Độ chính xác này vẫn phải luyện thêm, chênh lệch quá lớn.
Bên cạnh đột nhiên đập tới một vật khổng lồ, sau khi rơi xuống đất thì vỡ tan tành.
Hạ Linh Xuyên nhìn lại, hóa ra là một chiếc xe ngựa, trên xe còn chở hai chiếc rương lớn. Bây giờ những chiếc rương cũng bị ném ra ngoài.
Quân sĩ Đại Phong bên cạnh hét lớn: "Cẩn thận!"
Hạ Linh Xuyên vừa ngoảnh mặt lại, liền cảm thấy ánh sáng trước mắt hoàn toàn bị bóng dáng như ngọn núi nhỏ che khuất, bên dưới lại có thứ gì đó đâm tới, thế mạnh lực lớn!
Ngàn cân treo sợi tóc, hắn chỉ kịp giơ tay che mặt.
Chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" lớn, hắn bị đánh bay lên cao một trượng, xa hai trượng.
Ngay khoảnh khắc này, cẳng tay trái đã bị gãy, nhưng tiếng giòn tan đó hoàn toàn bị tiếng va chạm át mất. Hạ Linh Xuyên ở giữa không trung không nhịn được đau đớn kêu lên, sau khi rơi xuống đất lăn mấy vòng, căn bản không đứng dậy nổi.
Cơn đau do gãy cánh tay rất thống khổ , đây là lần đầu tiên hắn trải qua.
Đây cũng được coi như hắn phản ứng nhanh, kịp thời ngửa ra sau, lại dùng cánh tay đỡ lấy, nếu không thì cú đánh mang sức mạnh cực lớn đó sẽ trực tiếp làm vỡ cằm hắn, não thì chấn động hoặc tắc nghẽn. Cách đánh này thường được gọi là "pháo xông trời", người bị đánh bay đi nhẹ thì hôn mê, nặng thì tử vong, dù sao cũng không đứng dậy được.
Những kẻ địch bên cạnh nhìn thấy, xông lên định cướp lấy đầu người. May mà Hạ Linh Xuyên đầu óc tỉnh táo, thấy chiếc rìu nhuốm máu rơi xuống từ trên trời, miễn cưỡng lăn một vòng, tránh được nhát chém đầu của đối phương.
Kết quả là đối thủ dùng sức quá mạnh, lưỡi rìu lóe lên hàn quang, đóng đinh vào bãi cát trước mũi hắn không quá hai tấc!
Ngay cả khi ở trong huyễn cảnh Bàn Long, cái chết cũng chưa bao giờ đến gần hắn như vậy.
Đây vẫn là một giấc mơ sao? Không phải nói rằng người ta không đau đớn trong mơ sao?
Hạ Linh Xuyên mở to mắt, vì căng thẳng, tim đập thình thịch. Trước khi kẻ địch rút rìu, hắn đá một cước vào bụng đối phương, đối phương loạng choạng, không nắm được cán rìu.
Một binh sĩ của quân Đại Phong ở phía sau nhìn thấy cơ hội, vung một nhát đao chém ngang qua, chặt đầu hắn xuống.
Kẻ giết người bị người giết.
Đầu người này rơi xuống đất, lăn một vòng, vừa vặn đối mặt với Hạ Linh Xuyên, đôi mắt trố ra, biểu cảm trên mặt thật khó diễn tả thành lời.
Binh sĩ đó đưa tay về phía Hạ Linh Xuyên, kéo hắn dậy khỏi mặt đất: "Ổn chứ?"
Khuôn mặt Hạ Linh Xuyên tái mét, hàm răng trên dưới va vào nhau run rẩy, trán đổ mồ hôi như thác: "Ổn."
Thực ra trong thâm tâm hắn hiểu rõ, vì hiệu ứng của Xã Tắc lệnh, cảm giác đau đớn của tất cả binh lính đều bị giảm bớt tạm thời, đây cũng là nhu cầu tác chiến. Nói cách khác, sau khi Xã Tắc lệnh mất hiệu lực, cánh tay bị gãy sẽ còn đau đớn hơn nữa!
Một giấc mơ, có cần phải chân thực như vậy không?
Hắn thầm chửi rủa cây đao gãy.
"Tay ngươi gãy rồi." Binh sĩ quay đầu hét lớn: "A Lạc!"
Một chiến sĩ né tránh mưa tên lao đến, đỡ Hạ Linh Xuyên dậy, dìu hắn ngồi xuống dưới lòng sông.
Mỗi đội quân Đại Phong đều có một quân y kiêm nhiệm, A Lạc nhét một viên thuốc vào miệng Hạ Linh Xuyên: "Nuốt xuống!"
Viên thuốc có vị hơi ngọt, nuốt vào miệng tan ngay hóa thành chất lỏng ngọt ngào chảy vào bụng.
Chỉ khoảng mười mấy giây, Hạ Linh Xuyên đã cảm thấy cơn đau ở cánh tay trái giảm đi rất nhiều.
Dưới sự duy trì của Xã Tắc lệnh, hiệu quả dùng thuốc của binh lính cũng sẽ được nâng cao.
A Lạc phá hủy một tấm ván, nối xương, bôi thuốc trước, sau đó dùng tấm ván cố định chặt cánh tay trái của hắn vào bên sườn, thủ pháp vô cùng thuần thục.
"Ứng phó trước đã, nếu ngươi còn sống trở về thì ngươi phải nghỉ ngơi hai tháng!"
Hạ Linh Xuyên cầm lấy nỏ bằng một tay: "Giúp ta lắp vào."
Hắn chỉ còn một tay, không thể lắp tên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook