Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
-
Chapter 147: Trải nghiệm quý giá đầu tiên
Thiếu niên vuốt ve thanh đao không nói gì, lại có thêm phiền não mới:
Sau này, còn nên treo nó ở đầu giường nữa không?
Hắn ta lắc đầu, phát hiện ác mộng không khiến mình đau đầu dữ dội, ngược lại tinh thần sảng khoái, toàn thân thoải mái, không giống như vẻ suy nhược trong mơ.
Thành thật mà nói, cuộc phiêu lưu trong mơ ngoài cái chết đột ngột cuối cùng, thì cũng khá thú vị.
Quan trọng nhất là, hắn ta có thể tỉnh lại.
Nếu không có tổn thất gì, hắn ta việc quái gì phải sợ?
Hạ Linh Xuyên ấn vào lưỡi dao nói: "Chúng ta thương lượng một chút. Ngươi đừng có ngày nào cũng cho ta ác mộng, ta vẫn có thể treo ngươi ở đầu giường, thế nào?"
Thanh đao này yên lặng, đương nhiên sẽ không có bất kỳ phản ứng gì.
Vì vậy, Hạ Linh Xuyên treo nó về vị trí cũ.
Trời còn chưa tối, Tương Tư lâu đã náo nhiệt.
Quán rượu này đã khai trương được ba năm, kinh doanh cực tốt ở thành Hắc Thủy, trở thành nơi hiếm có mà cả người dân địa phương và du khách đều thích. Người ta nói rằng ông chủ đứng sau nó là một quan chức nội địa về hưu, món ăn của quê nhà chuyển đến vùng biên cương liền đạt thành công vang dội.
Tương Tư lâu nổi tiếng vì món vịt.
Đúng vậy, vịt, đơn giản chính là con vịt bơi dưới nước.
Đầu bếp được mời từ thành Lang Hoa tới chuyên về món vịt, dù là om, nướng, hầm, nướng, hay nấu, rán, hun khói, quay, thì bọn họ đều biết làm, hơn nữa còn phải căn cứ vào phương pháp chế biến để lựa chọn vịt béo gầy, non già, thực sự là kén cá chọn canh.
Vịt quay thì phải béo, vịt kho thì phải nạc, vịt muối thì không béo không nạc.
Người ta nói rằng, những con vịt chuyên cung cấp cho tửu lâu này đều ăn nước ngọt và bèo hoa dâu mà lớn lên, trước khi giết mổ còn phải ăn hoa quế ba ngày, như vậy sau khi dọn lên bàn thịt vẫn có hương thơm của hoa quế.
Hạ Linh Xuyên đã đến đây vài lần, thừa nhận rằng vịt ở đây rất ngon, nhưng không nếm được vị hoa quế. Nhưng điều này không quan trọng, có mánh lới thì có phong cách, có phong cách thì có đẳng cấp.
Có đẳng cấp thì bán được giá.
Huống chi, thịt truyền thống của người dân địa phương ở thành Hắc Thủy chủ yếu là thịt bò, thịt cừu, thịt gà, thịt chó, vịt được nuôi ở vùng nhiều nước, trước kia mọi người rất ít ăn. Tương Tư lâu đến đây kinh doanh theo hướng khác biệt, đã thu hút được một lượng lớn người hâm mộ.
Hạ Linh Xuyên vừa đến Tương Tư lâu, đã được Lưu Bảo Bảo đón vào phòng riêng trong cùng.
Vào thời điểm này, rất khó để đặt phòng riêng ở các nhà hàng lớn ở thành Hắc Thủy, nhưng điều này không làm khó được Lưu Bảo Bảo.
Tằng Phi Hùng vẫn chưa đến, Lưu Bảo Bảo thò đầu ra ngoài: "Nhị thiếu gia không đến sao?"
"Cậu ấy mới mười bốn tuổi, không được uống rượu!"
Lưu Bảo Bảo nhẹ nhàng ho một tiếng: "Đại thiếu, thật ra trong Tương Tư lâu ta còn tiếp hai bàn khách, là do cha ta dặn dò trước khi rời khỏi thành Hắc Thủy…"
Hắn cũng không muốn chậm trễ, nhưng tối nay các bữa tiệc khác đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Hạ Linh Xuyên mới là vị khách bất ngờ.
"Không sao." Hạ Linh Xuyên hôm nay đột nhiên dễ nói chuyện một cách kỳ lạ: "Một lát nữa ta sẽ thả ngươi đi."
Trước khi tiểu nhị trong phòng riêng đến, hắn ta cầm lấy bình rượu, tự tay rót đầy cho hai người, sau đó kính rượu với Lưu Bảo Bảo.
Lưu Bảo Bảo thụ sủng nhược kinh (*), vội vàng uống hết mới hỏi: "Đại thiếu khách sáo như vậy sao?"
(*)thụ sủng nhược kinh: được sủng ái quá nhiều mà lo sợ
"Bình thường ta không khách sáo sao?"
Lưu Bảo Bảo cười ha ha ha ha.
Nếu vị tiểu gia này đã từng khách sáo, thì hắn không biết viết ba chữ ‘da mặt dày’ như thế nào.
Hạ Linh Xuyên giơ tay, đuổi tiểu nhị phục vụ phòng riêng ra ngoài: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Còn nhớ mấy ngày trước, lão cha nhà ta có gặp lão cha nhà ngươi không?"
Lưu Bảo Bảo gật đầu.
Cha hắn là Lưu Dương, người đứng đầu thương hội nhà họ Lưu, mấy ngày trước được quận thủ Hạ triệu kiến, tối đó còn cùng các chính khách và doanh nhân khác đến Hồng Nhạn lâu ăn tối, về nhà thì mặt mày hớn hở, có thể thấy chủ khách đều vui vẻ.
"Bọn họ nói chuyện gì vậy?"
Lưu Bảo Bảo nghĩ ngợi: "Không có chuyện gì quan trọng, quận trưởng Hạ nói rằng thời hạn thuê rừng Bạch Lộc đã đến, người thầu trước là nhà họ Lâm định chuyển đi, mấy năm nay cũng không kinh doanh tốt, chặt phá quá nhiều mà trồng lại quá ít, quận thủ Hạ hỏi chúng ta có ý định tiếp quản không - tất nhiên là có!"
Rừng Bạch Lộc là tài sản do chính quyền quản lý, không phải là lãnh địa tư nhân. Có rất nhiều hoạt động kinh doanh chính thức như thế này, bao gồm cả mỏ, rừng, thậm chí là những cánh đồng quan lớn, ở nội địa đều do em rể của quan địa phương thầu, nhưng Hạ Thuần Hoa luôn sử dụng hình thức đấu thầu để ủy thác kinh doanh.
Ông ta sớm nhìn rõ, nếu giao cho chính quyền tự mình kinh doanh thì hiệu quả sẽ thấp đến mức nào, hơn nữa còn phải moi tiền từ kẽ đá, sổ sách đưa ra đều là sổ sách cũ nát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook