Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
-
Chapter 136: Lựa chọn của Niên Tán Lễ
Hạ Thuần Hoa và con trai cả liếc nhìn nhau.
Họ trải qua một cuộc phiêu lưu kinh hoàng, suýt tí nữa là chết, nhưng đặt trong mắt của những kẻ bề trên mưu kế toàn cục cũng chẳng tính là gì.
Hạ Linh Xuyên tìm kiếm trong đầu một lát, sau đó bỏ cuộc. Nguyên thân bình thường chỉ quan tâm đến ăn, uống và vui chơi, và không có khái niệm về các sự kiện lớn trong nước cả, và hắn gần như không có ấn tượng gì về những nhân vật có ảnh hưởng được nhị đệ nhắc đến.
Ứng phu nhân vẫn đang lắng nghe, sau đó bà ta mới lên tiếng: “Nói như vậy, chuyến đi đến Thành Bàn Long không thu hoạch được gì sao? Mất nhiều mạng người như vậy đều là phí công vô ích sao.”
Bà ta hiếm khi nói chuyện quốc gia đại sự với nam nhân, nhưng cha con của nhà họ Hạ đã thoát chết, lúc đi mang theo hai trăm người nhưng chỉ có vài chục người trở lại.
Họ trở về tay không, còn phải bồi thường cho người chết. Lần này trượng phu chịu mạo hiểm, nhưng mà việc này có lợi chỗ nào chứ?
Hạ Thuần Hoa nghe vậy liền bật cười: “Phu nhân, tính toán kiểu đó là nhầm rồi!”
“Mặc dù chúng ta không lấy được hồ Đại Phóng, nhưng chúng ta đã giết chết Niên Tùng Ngọc và Tôn Phu Bình, đây là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này!” Hắn cầm lấy một ly rượu đầy, uống một ngụm: “Lần này Tôn Phu Bình là một tên tạo phản, triều đình coi đó là một rắc rối lớn. Ta đã giết hắn, giúp vua giải sầu, lại có thể nâng cao tinh thần của quân đội, đây là có công lớn.”
Hạ Việt cũng nói: “Mặc dù Tôn Phu Bình là quốc sư đã nhiều năm, hắn biết vô số bí mật, mưu tính sâu xa, đạo hạnh cao. Hắn đến Thành Bàn Long tìm cách chiếm lấy cái hồ, cho dù là giúp Đại Tư Mã hay dựa vào người khác, thì hắn đều là mối nguy hại với triều đình. Chúng ta thay mặt Đại Diên diệt trừ hậu hoạ, trên thực tế, chúng ta cũng tham gia vào cuộc chiến chống lại cuộc nổi loạn, không chừng còn có công được nhận thưởng.”
Hạ Linh Xuyên mỉm cười nói: “Giết Tôn Phu Bình là vì quốc phân ưu, giết Niên Tùng Ngọc là để loại bỏ phiền toái cho lão Nhị. Nếu chúng ta chết trong sa mạc, hắn sẽ tới tìm ngươi.”
Ứng phu nhân tò mò: “Hắn đi tìm Việt nhi có chuyện gì?”
Sắc mặt Hạ Việt tái nhợt, bất mãn: “Người đừng nghe đại ca nói bậy. Tuy nhiên, Tầm Châu Mục không lấy được cái hồ, lại còn mất đi một đứa con trai, không biết tiếp theo sẽ làm gì.”
Hạ Thuần Hoa cười nhạo: “Ta ngày đêm suy tư làm thế nào để khai báo về cái chết của hai tên kia với triều đình, nhưng hóa ra chẳng có gì đáng lo ngại. Ngày mai, ta sẽ truyền tin tức về âm mưu của Tầm Châu Mục và Tôn Phu Bình về hồ Đại Phóng cho triều đình, sau này hắn sẽ không có thời gian đến gặp ta gây phiền phức.”
Hạ Linh Xuyên nhớ tới vẻ mặt buồn bã của phụ thân khi hành quân trong sa mạc hơn mười ngày, còn hiện tại thì mặt mày hớn hở, trong đôi mắt còn ẩn chứa một tia hung hãn, hắn biết ông cuối cùng đã buông bỏ được tiếc nuối vì không đoạt được cái hồ kia.
Hạ Thuần Hoa hỏi Hạ Việt: “Ta hỏi ngươi, nếu tin tức về cái chết của Niên Tùng Ngọc và Tôn Phu Bình truyền đến Tầm Châu, Chinh Bắc Đại tướng quân sẽ làm gì?”
Hạ Linh Xuyên không phục: “Phụ thân, sao không hỏi ý kiến của con?”
“Vậy ngươi nói đi.”
“Tạo phản.” Hạ Linh Xuyên mỉm cười: “Biện minh cũng vô dụng, hắn không còn cách nào khác đành phải tạo phản.”
Căn bản Tầm Châu Mục Niên Tán Lễ cùng Đại Tư Mã có quan hệ mật thiết, nhưng khi Đại Tư Mã tạo phản, tên này không có mặt ở hiện trường, cũng không có điều binh phản ứng lại, những người khác không biết ông ta đang tính toán điều gì, triều đình nhất định bất mãn: không phái quân đi đánh Đại Tư Mã chính là không có lòng trung thành.
Hiện tại tin tức về Niên Tùng Ngọc cùng Tôn Phu Bình âm mưu chiếm lấy hồ Đại Phóng đã lan truyền, Tầm Châu Mục bị kẹt ở giữa, cho dù họ Niên biện bạch thế nào thì triều đình cũng không tin. Huống chi, ngay từ đầu ông ta đã có ý đồ xấu.
Đây không phải là ép người ta phản loạn sao?
“Không cần thiết, Niên Tán Lễ còn có những lựa chọn khác.” Hạ Việt nói: “Ngoài việc hợp tác phản nghịch với Đại Tư Mã, hắn còn có thể lao vào Yêu quốc ở phương Bắc!”
Hạ Linh Xuyên sững sờ: “Tên đó được gọi là Đại tướng quân Chinh Bắc, không phải đã đánh nhiều trận với Yêu quốc sao?”
Xem ra hắn thật sự nên tìm một cơ hội để bù đắp kiến thức.
“Thật ra, nhà họ Niên ở Bắc địa kinh doanh cũng rất tốt.” Hạ Việt nói: “Sau khi phụ thân đến quận Thiên Tùng, trong ba ngày hắn cũng đánh nhau với ngoại địch hai lần, chiến đấu mười năm. Phụ thân nhìn xem, bây giờ thương mại ở biên giới của chúng ta rất thịnh vượng, và mối quan hệ với nhiều quốc gia cũng rất tốt.”
“Đó là bởi vì giữa chúng ta và ngoại địch vẫn còn một Sa mạc Bàn Long, chỉ cần chúng ta chiếm ổ Thành Hắc Thủy, đối phương sẽ không thể tiến vào...” Hạ Linh Xuyên mỉm cười: “Được rồi, được rồi, ta biết ngươi muốn nói cái gì, Niên Tán Lễ có thể đầu hàng Yêu quốc phương Bắc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook