Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
Chapter 126: Hắn không còn là quốc sư

Trên thực tế, trên thế giới này có thuốc chữa trị và khôi phục khí huyết siêu tốc, nhưng số lượng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ban đầu cổ trùng rất gầy, cho nên khi Tôn Phu Bình bị pháo bắn thương tích đầy mình cũng không thể dùng nó để hồi phục, cuối cùng phải nhờ vào pháp thuật của thần linh.

Bây giờ, hắn muốn dùng Hạ Linh Xuyên để nuôi cổ trùng, thuận tiện nếm thử cảm giác đau thấu tim gan.

Hạ Linh Xuyên vẫn không hề hay biết cơ thể đầy thương tích của mình bị dị vật xâm nhập, lúc này một con điểu yêu từ trên trời đáp xuống, vừa hay lại đáp ngay bên cạnh hắn.

Con chim này nghiêng đầu nhìn hắn, giống như đang suy tư.

Hạ Linh Xuyên không quản nhiều được như vậy, hét lớn: “Mau giết chết hắn! Giúp ta cũng chính là giúp bản thân ngươi!”

Con chim nghe vậy cũng không quay đầu, mà chỉ ‘phần phật’ một tiếng thả ra mấy con dơi. Thân thể nó là do bầy dơi tạo thành, làm vậy chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Con dơi nhào tới vết thương trên người Hạ Linh Xuyên, nhanh chóng gặm cắn hút máu.

Cảm giác vừa tê dại vừa nhột truyền tới, nhưng không hề đau đớn, hắn kinh ngạc nói: “Này này, ngươi đang làm gì thế?”

Yêu điểu dĩ nhiên sẽ không trả lời, nhưng mà lại giương rộng đôi cánh, bộ dạng như muốn bay.

Hạ Linh Xuyên bất chấp tất cả, rút bội đao ra, nhắm ngay vào mắt lưới mà cắt.

Đừng thấy sợi dây thừng mềm mại mà khinh thường, nhưng thật nó được luyện chế từ máu Tàm Ty cộng thêm Thiết Đằng Tâm Tử ba trăm năm tuổi, còn bền hơn dây thép gấp trăm ngàn lần, thủy hỏa đao búa cũng khó làm tổn hại đến nó.

Cắt hai lần không được, Hạ Linh Xuyên liền nhớ tới thanh bảo đao mình mới cướp được, đây không phải lúc cần dùng hay sao?

Đồ phải thử thì mới biết có dùng tốt hay không, lấy bảo đao ra khỏi vỏ, chỉ hai phát đã cắt đứt dây thừng triền ty dễ dàng như trở bàn tay.

Hắn tránh thoát khỏi dây thừng triền ty, một mạch nhảy lên lưng chim: “Cho ta đi ké một đoạn!”

Yêu quái chim bị hắn đè ép thấp xuống, theo bản năng muốn hất hắn xuống, nhưng không biết tại sao lại đổi chủ ý, vỗ vỗ cánh, bắt đầu bay lên.

Thân thể nó khổng lồ, không thể bay thẳng lên ngay, cần phải mượn lực nhảy mới bay lên được.

Tôn Phu Bình nhìn thấy liền nóng nảy, trong lúc khẩn cấp gõ pháp trượng một cái, đầu thú há miệng phóng ra mấy quả cầu rửa, liên tiếp bắn về phía Hạ Linh Xuyên và yêu quái chim, uy lực tuy không mạnh bằng pháo công thành, nhưng đánh nát cánh chim, hoặc nổ gần chết Hạ Linh Xuyên chỉ là vấn đề nhỏ.

Điều kiện tiên quyết là phải bắn trúng.

Những yêu quái chim khác sớm đã tụ tập xung quanh gần đó, thấy vậy lao thẳng xuống, lấy thân thể chắn thay Hạ Linh Xuyên.

Hơn mười quả cầu lửa nhưng tất cả đều không trúng hắn.

Nhìn đối phương cưỡi chim bay lên trời, Tôn Phu Bình xanh mặt đang định tiếp tục cố gắng, không ngờ sau lưng xuất hiện mười người, người cầm đầu hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”

Người là do Hạ Thuần Hoa mang tới. Quận trưởng đại nhân xưa nay ôn hòa nhã nhặn lúc này giận đến biến sắc: “Tôn Phu Bình, chúng ta liều mạng vì ngươi, ngươi thì hay rồi dám đem chúng ta đi làm tế phẩm, một người âm hiểm cay độc như ngươi làm sao có thể là quốc sư!”

Chỉ vì chần chừ một chút, yêu quái chim đã bay lên cao mấy trượng, lượn giữa không trung.

Tôn Phu Bình thầm than một tiếng, biết rõ đã mất đi thời cơ tốt nhất để giết chết Hạ Linh Xuyên. Cho dù ông tiếp tục đuổi theo thì những con yêu quái chim khác bảo vệ bên cạnh tiểu tử đó đều không dễ dàng đối phó.

Hạ Linh Xuyên ngồi trên tọa kỵ bay lên không, bởi vì thoát chết trong đường tơ kẽ tóc mà tim vẫn còn ‘bịch bịch’ nhảy không ngừng, nhìn thấy phụ thân đã đến, không kiềm được mừng rỡ: “Phụ thân, hắn ta không phải là quốc sư!”

Hạ Thuần Hoa ngẩn ra, cũng quên mất việc chửi mắng xả giận: “Cái gì cơ?”

“Đi xuống thôi!” Hạ Linh Xuyên muốn hội họp với phụ thân, nhưng mà yêu chim không hề nghe lời, càng lúc bay càng cao.

“Hắn chưa từng dùng qua xã tắc lệnh!” Ở trên không trung, Hạ Linh Xuyên phải gân giọng hét: “Hắn không điều khiển được khí vận, mau mau giết hắn!”

Tin tức này quá chấn động. Hạ Thuần Hoa từng gặp Tôn Phu Bình lúc còn ở thành đô, cũng chắc chắn người trước mắt không phải kẻ giảo mạo. Nhưng suy nghĩ tỉ mỉ, từ lúc tiến vào thành Hắc Thuỷ thì Tôn Phu Bình đúng là chưa bao giờ sử dụng xã tắc lệnh của mình để thi triển pháp thuật, nếu không phải nhờ Niên Tùng Ngọc, thì chính là nhờ Hạ Thuần Hoa ông.

Từng có người chất vấn, ổng còn giải thích rằng, sợ khí tức của đồng tiền Diên quốc sẽ khiến cho oan hồn và Tam Thi trùng tới tấn công.

Bây giờ nghĩ lại, đây chính là một sơ hở.

Hạ Thuần Hoa quyết định thật nhanh, chỉ vào Tôn Phu Bình quát lên: “Lên, giết chết tên lừa đảo này!”

Tôn Phu Bình tức giận đến mức râu ria run rẩy: “Hạ Thuần Hoa, ngươi dám phạm thượng làm loạn! Ai dám bước lên một bước, về sau toàn tộc sẽ bị phanh thây từng mảnh!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương