Thân thể thon dài trắng nõn trong lồng ngực vừa rơi xuống, Lục Nan buông lỏng ra cắn một cái lên phần gáy da thịt mềm mỏng, khẽ hôn lên vết răng rõ ràng đó một cái, thấp giọng gọi cậu.

"Ninh Ninh?"
Không có câu trả lời.
Lâm Dữ Hạc đã hoàn toàn ngất đi.

Lục Nan thả chậm lại động tác, bắp thịt trên ngực phập phồng.

Anh giơ tay lên dùng ngón tay chải, vuốt tóc đen rơi lả tả trên trán ra đằng sau, lộ ra vầng trán khỏe mạnh chắc nịch và xương lông mày lập thể anh tuấn lại rắn rỏi.
Đường nét dung mạo người đàn ông quá sắc bén, tính công kích quá mạnh mẽ.

Dù cho chỉ là vô tình bị anh đảo mắt nhìn qua cũng đều sẽ khiến cho người ta lạnh sống lưng.

Chỉ duy nhất khi anh rũ mắt xuống che đi cái sắc bén nhìn người nọ, mới trông dịu dàng ôn hòa hơn chút.

Lục Nan rũ mắt hôn hôn lên gáy của người trong lòng, nơi đó là vị trí động mạch chủ, bên cạnh mạch máu màu xanh đã bị cắn hiện ra ba chuỗi dấu răng, giống như là muốn cách một lớp da mỏng manh, trực tiếp ngậm cả mạch máu đang đập vậy.

Hôn xong, Lục Nan vươn tay kéo chàng trai đang quay lưng về phía mình lại, điều chỉnh tư thế của người nọ một chút, lần nữa ôm người vào trong lòng.

Cũng chỉ có chờ đến lúc Lâm Dữ Hạc đã bất tỉnh, Lục Nan mới ôm người quay vào đối diện với mình.
Sợ lúc đối phương tỉnh táo nhìn thấy vẻ mặt của mình, sẽ bị dọa đến.
Nước trong hồ nhẹ lắc vang lên tiếng vang khe khẽ, kèm theo đó là một tiếng thở dốc từ tính, trầm thấp, phải mất một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Lục Nan ôm người ra khỏi hồ nước, nước trong hồ đã tự động thay đổi hai lượt.

Lâm Dữ Hạc vẫn chưa tỉnh, cho dù sau đó bụng dưới bị va chạm đến mức đỏ lên một mảnh thì cũng chỉ là cau mày, vẫn không thể phản kháng, liền lại bị siết chặt về trong lòng.

Cậu đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, trước lần thứ ba, hầu như đều chỉ có thể tiếp tục chảy ra.

Cho nên bất kể lúc sau lại bị Lục Nan làm đi làm lại nhiều lần như vậy, Lâm Dữ Hạc cũng không thể tỉnh lại, một mực mê man.

Lục Nan ôm người trở về giường, cầm lấy thuốc mỡ giảm đau kháng viêm mà khách sạn đã chuẩn bị từ trước.

Vừa rồi anh đã cố gắng kiềm chế hết mức có thể, nhưng ra tay vẫn là hơi nặng chút.

Phần da thịt trắng nõn ở bên trong của Lâm Dữ Hạc đã bị cọ xát nhiều đến rách ra, đỏ tươi một mảnh, phía sau cũng sưng lên, thậm chí làm cho lỗ nhỏ phía sau có chút không thể khép lại.

Có điều cứ coi như quay lại làm lại một lần nữa, Lục Nan cũng rất khó bảo đảm bản thân anh có thể khống chế tốt độ mạnh nhẹ khi xuống tay-- cho dù là khi bôi thuốc thấy những vết tích này, cũng vẫn là khiến cho anh một trận máu huyết dâng trào.
Lục Nan chỉ có thể nhanh chóng bôi thuốc mỡ xong, giúp chàng trai mặc vào đồ ngủ, thành thành thật thật gói đối phương vào trong chăn mềm mại rồi mới thoáng nghỉ một hơi.

Có điều dường như Lâm Dữ Hạc cũng không hề thích chỗ chăn này, cậu đã ngủ rồi, lại vẫn là vô thức vươn tay ra, muốn đi tìm Lục Nan.

Lúc bôi thuốc vừa nãy cũng giống vậy, Lâm Dữ Hạc luôn muốn trốn vào trong lòng Lục Nan, cậu chôn mặt vào rồi liền không muốn dậy, khiến cho quá trình Lục Nan bôi thuốc khó khăn hơn rất nhiều.

Không biết là thống khổ hay là vui sướng.
Trước đó Lục Nan còn có chút lo lắng động tác của bản thân sẽ dọa đến đối phương, hiện tại xem ra hẳn là vẫn ổn.

Lâm Dữ Hạc một khi ngủ sẽ trở nên rất dính người, lần này mê man xong, triệu chứng của cậu có vẻ lại tăng lên một bước, chỉ có cảm nhận được hơi thở của Lục Nan mới yên lặng xuống.


Lục Nan vừa muốn đứng dậy, chàng trai đang ngủ liền vô thức phát ra lời nói mớ, vươn tay muốn tìm anh.
Cuối cùng vẫn là Lục Nan cầm chiếc áo lông của mình lại cho cậu, mới có thể dỗ được chàng trai nhỏ.

Nhưng cứ như vậy, người đàn ông vốn cũng không kiên định với tốc độ rời đi, liền càng trở nên do dự.
Lục Nan ngồi ở bên giường một lúc lâu, đôi mắt chăm chú nhìn chàng trai nhỏ đang yên tĩnh ngủ say trong chốc lát, cuối cùng tại nơi chóp mũi của cậu khe khẽ hạ xuống một nụ hôn, mới lặng yên không một tiếng động rời đi.

Diện tích phòng tổng thống rất lớn, sau khi đi ra khỏi phòng khách còn phải đi qua hai cái hành lang nữa mới tới cửa.

Ngoài cửa chính còn có một cái huyền quan* rất to, khi Lục Nan đi ra khỏi cửa thì trợ lý đã đợi sẵn ở hành lang rồi.

Nhìn thấy người đàn ông đi ra, hai tay trợ lý truyền tới Ipad, nói: "Lục tổng, vào 23:10 và 0:05 Lục gia có gọi tới hai cuộc điện thoại, muốn liên hệ với ngài, bọn họ nói nếu như vẫn còn không nhận được đáp lại, ông Lục tiên sinh sẽ đích thân tới hỏi."
Lục Nan nhìn lướt qua những Email chưa được xử lý, vẻ mặt không chút gợn sóng.
Trợ lý thấy thế, tiếp tục báo cáo phần tiếp theo.

"Palaud tiên sinh của công ty vận tải biển Cáp Sĩ Cơ đã tới Dương Thành vào lúc mười giờ, ông ta gửi tới tin tức rằng Lục gia đã phái người tới cửa, muốn hẹn trước thời gian thăm hỏi ngày mai, tạm thời ông ta còn chưa trả lời."
"Palaud tiên sinh nói, tình trạng chênh lệch múi giờ của ông ta vẫn chưa ổn, nếu như ngài có thời gian rảnh, đêm nay ông ta có thể gặp mặt ngài."
Lục Nan lúc này mới mở miệng, giọng nói lãnh đạm: "Bây giờ đi."
Trợ lý cung kính đáp ứng, nhanh chóng đi thông báo cho tài xế.

Lục Nan đi ra ngoài, ngoài huyền quan có một cửa sổ sát đất khổng lồ, đối diện với bờ biển phồn hoa.

Ngoài cửa sổ là cảnh đêm xinh đẹp của Hương Giang, ngọn đèn rực rỡ xán lạn, tiếng ca hát thâu đêm.

Nhưng cảnh đêm chói mắt ấy cũng không thể thu hút được chút sự chú ý nào của Lục Nan, anh mặt vô biểu tình đi qua cửa sổ, ánh đèn ngủ mát lạnh phủ lên anh một hình bóng lạnh lùng.

Thành phố phồn hoa không có đêm trước mặt đa tình đến vậy, nhưng sự quyến luyến của Lục Nan, cũng chỉ dành cho duy nhất một người ở phía sau.

- -
Trong phòng ngủ vẫn rất yên tĩnh.

Chăn lông ngỗng trên giường vẫn không nhúc nhích, ngay cả một nhấp nhô mềm mại cũng không có thay đổi.

Trong phòng đã kéo rèm cửa sổ lại, nhưng lại vẫn còn có chút ánh sáng xuyên thấu qua tấm rèm.

Sắc trời đã sáng rồi.

Cửa phòng bị im lặng mở ra một khe hở, một người đàn ông tuổi còn trẻ nhìn vào trong phòng mấy lần.

Là Phương Mộc Sâm.

Thấy người trên giường vẫn không có động tĩnh gì, anh ta liền rón rén đi đến.

Tấm thảm mềm mại che lấp tất cả tiếng bước chân, Phương Mộc Sâm đi tới bên giường, đang muốn khom lưng kiểm tra động tĩnh của người trên giường, còn chưa vươn tay ra đã lại bị làm cho hơi kinh ngạc.

Chàng trai nhỏ trên giường vậy mà đã mở mắt, đang im lặng nhìn anh ta.
"Lâm thiếu?" Phương Mộc Sâm nhẹ giọng hỏi: "Cậu tỉnh rồi?"
Lâm Dữ Hạc hình như cũng chưa thật sự tỉnh táo, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác, có chút ngờ nghệch chậm chạp, nghe thấy cũng không trả lời.

Phương Mộc Sâm nói: "Thời gian còn sớm, nghỉ ngơi tiếp một chút đi, không vội ra ngoài."

Cằm Lâm Dữ Hạc lại càng vùi sâu vào trong chăn, lúc này cậu mới chớp chớp mắt, chậm rãi nhắm lại.

Phương Mộc Sâm chậm rãi hỏi: "Muốn uống chút nước không?"
Người trên giường hồi lâu cũng không trả lời, một lúc lâu sau mới rốt cục phát ra một âm thanh, lại rất mơ hồ, như là lời nói mớ trong lúc buồn ngủ.

Phương Mộc Sâm lắng nghe một chút mới nhận ra.

Lâm Dữ Hạc nói là: Ca ca, lạnh.

Phương Mộc Sâm để cốc nước ấm có kèm ống hút ở trên đầu giường chỉ cần vươn tay ra là có thể lấy được, lấy ra nhiệt kế điện tử.

Nhưng anh ta vừa mới tiếng lên phía trước, còn chưa đụng vào đối phương, Lâm Dữ Hạc liền mở to mắt, nhìn thẳng vào anh ta.

Phương Mộc Sâm thử thăm dò cầm nhiệt kế tới gần, Lâm Dữ Hạc không có lên tiếng, nhưng là gói chặt mình lại hơn.

Cậu còn cau mày, dáng vẻ rất không thoải mái, thoạt nhìn như tuyệt không hề muốn để người khác chạm vào.

Phương Mộc Sâm không có cách nào khác, chỉ có thể quay sang một bên gọi video.

Điện thoại đợi một lúc mới kết nối được, hình ảnh bên kia có hơi rung lắc, giống như đang đi bộ, âm thanh cũng rất ầm ĩ, xen lẫn không ít tiếng nói chuyện, hồi lâu mới rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Phương Mộc Sâm giơ điện thoại tới bên giường, Lâm Dữ Hạc vừa bắt đầu vẫn luôn co rụt lại ở trong chăn, thẳng đến khi trên màn hình xuất hiện bóng người quen thuộc, rốt cuộc cậu mới di chuyển ánh mắt sang bên này.

Người bên kia điện thoại chính là Lục Nan.

"Ninh Ninh?" Giọng nói của Lục Nan truyền tới: "Đo nhiệt độ cơ thể một chút."
Lâm Dữ Hạc lúc này mới có chút phản hồi lại.

"Ca ca..."
Giọng cậu vẫn còn hơi khàn khàn, mang theo giọng mũi mềm mại.

Lục Nan thả chậm giọng lại: "Ngoan, một chút nữa thôi là anh về rồi."
Phương Mộc Sâm đưa tới nhiệt kế điện tử đã được khử trùng, lần này rốt cuộc Lâm Dữ Hạc mới chịu há miệng ra.

Cậu ngẩng đầu lên, Phương Mộc Sâm mới nhìn thấy thứ mà cậu đang ôm lấy trong lòng.

Là một cái áo lông.

Thì ra vừa rồi Lâm Dữ Hạc vẫn luôn cúi đầu vào bên trong, cũng không phải là chăn, mà là áo của Lục Nan.

Phương Mộc Sâm không nhịn được sờ sờ mũi.

Anh ta đặt điện thoại vẫn còn đang bật video xuống bên cạnh gối, xoay người tới phòng khách tìm kiếm một chiếc áo vest.

Quay lại phòng ngủ, Phương Mộc Sâm cẩn thận vén chăn mềm mại lên một chút-- quả nhiên, Lâm Dữ Hạc không hề có phản ứng gì với việc bị vén chăn lên, cậu chỉ ôm chặt duy nhất một chiếc áo lông trong lòng.


Phương Mộc Sâm đắp chiếc áo vest của Lục Nan lên người Lâm Dữ Hạc, lại đắp kín chăn lại.

Có video và áo mới, lúc này Lâm Dữ Hạc đã an phận hơn rất nhiều, không hề nhìn động tác của Phương Mộc Sâm, cũng không có phản ứng gì nữa.

Phương Mộc Sâm lấy ra nhiệt kế điện tử, mới ba mươi bảy độ, không tính là sốt.

Anh ta báo cáo tình hình cho Lục Nan, Lục Nan thông qua điện thoại nói với Lâm Dữ Hạc: "Uống chút nước."
Nghe thấy giọng của Lục Nan, cuối cùng Lâm Dữ Hạc mới chịu uống chút nước ấm.

Lục Nan nói: "Ngủ thêm một chút, đợi đến khi em tỉnh dậy, anh cũng đã về rồi."
Lâm Dữ Hạc không lên tiếng, chậm rãi rúc vào trong chăn.

Nhưng cặp mắt đen trắng rõ ràng ấy vẫn luôn nhìn Lục Nan trên màn hình, thẳng đến khi video bị tắt đi, điện thoại bị lấy mất, rốt cuộc Lâm Dữ Hạc mới thu lại ánh mắt, nhắm hai mắt lại.
Phương Mộc Sâm hiếm khi nhìn thấy kiểu dáng vẻ này của cậu.
Ngày thường Lâm Dữ Hạc luôn luôn ôn nhu hiểu chuyện, nào có lúc nào dính người như vậy.
Giúp cậu đắp kín chăn xong, Phương Mộc Sâm mới rón rén rời đi.

Bên trong phòng ngủ một lần nữa yên lặng lại.

Lâm Dữ Hạc lại chìm vào giấc ngủ.

Nhưng lại giống như một đêm vừa trôi qua, cậu ngủ không được tốt lắm, cái lạnh lẽo quen thuộc từ tứ phía lan tràn ra, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn, bắt đầu leo lên tới trái tim.

Lâm Dữ Hạc cảm thấy bây giờ còn lạnh hơn so với ở ký túc xá không có sưởi ấm khi trước.

Cậu sắp bị đông cứng rồi.

Đã trải nghiệm tư vị ấm áp, cái lạnh lẽo vốn dĩ quen thuộc tựa như càng trở nên khó vượt qua.

Lâm Dữ Hạc cảm thấy rất khó chịu, cậu cố gắng cuộn tròn thân thể mình lại, ôm lấy áo lông, cuộn tròn đầu gối lại muốn vùi vào trong áo vest.

Thế nhưng hơi thở trong những quần áo và đồ dùng hàng ngày này quá mức nhạt mờ, thậm chí Lâm Dữ Hạc còn không nỡ hít một ngụm lớn, sợ ngửi nhiều rồi, sẽ làm hết sạch những mùi hương đó.

Cậu chỉ có thể thả chậm hô hấp nhẹ ngửi.
Thế nhưng chưa đủ, còn chưa đủ.

Cậu muốn càng nhiều.

Lâm Dữ Hạc mê mê man man, cảm thấy càng lạnh hơn rồi, phảng phất tứ chi đều đã bị đông cứng, chỉ có phần chân bị cọ xát nhiều tối qua và cần cổ bị cắn đỏ lên vẫn còn lưu lại một chút độ ấm.

Mơ mơ màng màng, thậm chí Lâm Dữ Hạc bắt đầu hoài niệm cái nóng bỏng đêm qua.

Mặc dù loại nóng bỏng đó sẽ khiến cậu bị đau, nhưng cũng sẽ sưởi ấm cậu.

Như ngọn lửa hừng hực phóng ra.

Lâm Dữ Hạc mê man không sâu, còn sót lại một chút lý trí, biết mình không thể nghĩ như vậy.

Nhưng cũng chính là bởi vì vậy, sự giằng co đối kháng giữa lý trí và bản năng khiến cho Lâm Dữ Hạc càng cảm thấy khó chịu.

Khát khao của thân thể đối với cái ấm áp không được thỏa mãn, thậm chí bắt đầu sinh ra một loại cảm giác ấm áp giả tạo, giống như người đã đóng băng trong giá tuyết quá lâu đột nhiên cảm thấy khắp người phát nhiệt.

Lúc lạnh lúc nóng, Lâm Dữ Hạc càng thêm khó chịu.

Cậu vẫn nhớ rõ câu mà giọng nói quen thuộc kia nói ra-- "Chờ đến khi em tỉnh lại, anh cũng đã về rồi." Nhưng trong mơ mơ hồ hồ Lâm Dữ Hạc khó khăn mở mắt ra mấy lần, lại đều không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Lâm Dữ Hạc đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.


Một nỗi tủi thân không giải thích được.

Lạnh quá.

Vô luận có làm thế nào cũng không thể ấm áp lên, quá khó chịu đựng rồi, cậu không muốn một lần nữa đâu, thậm chí có thể cậu ngay cả lần này cũng không chịu đựng được nữa rồi.
Khi nào mới có thể kết thúc đây?
Kết thúc trận lạnh lẽo này, kết thúc chuyện làm cho cậu cảm thấy lạnh lẽo...!
Lâm Dữ Hạc gần như là đếm từng giây từng giây một, chờ đến khi cậu đếm tới mấy mươi nghìn, hoặc có thể là mới mấy nghìn mấy trăm, cuối cùng cậu cũng nghe thấy được giọng nói ấy lần nữa.
"Ninh Ninh...!Ninh Ninh?"
Ấm áp quen thuộc bao quanh lấy cậu.

"Ninh Ninh, đừng cắn, ngoan...!mở miệng ra, môi em lại chảy máu rồi...!Ninh Ninh!"
Người đàn ông phong trần mệt mỏi gấp rút quay về vừa tiến đến thì nhìn thấy chính là một màn đẫm máu như vậy.

Mà khi Lục Nan đang nắm cằm của cậu giúp cậu cầm máu, phản ứng đầu tiên của chàng trai nhỏ không phải là ngừng cắn môi lại, mà là lục lọi muốn lau chiếc áo lông trong ngực.

Cậu không muốn làm dơ áo lông.

Lần đầu tiên Lục Nan cảm nhận được hãi hùng khiếp vía là tư vị gì, anh vươn tay muốn kéo chiếc áo lông vướng víu ấy ra, lại không thể thành công.

Lâm Dữ Hạc ôm quá chặt rồi, hoàn toàn không chịu buông tay, mãi đến khi Lục Nan dùng cánh tay của mình để trao đổi, mới rốt cuộc cũng dỗ được Lâm Dữ Hạc buông áo lông ra, ôm lấy tay của mình.

Lục Nan một tay ôm chặt người, một tay bị đối phương ôm lấy, hai tay đều bị chiếm lấy, không có cách nào lau đi vết máu trên môi Lâm Dữ Hạc, vì vậy cũng chỉ có thể cúi đầu xuống, ấn chặt người cậu vào trong ngực mình, hôn vào vết máu trên bờ môi mềm mại của chàng trai nhỏ.
Lục Nan tốn mất một lúc công sức, mới làm cho Lâm Dữ Hạc buông vết thương chồng chất dưới môi ra.

Máu chảy ra không tính là nhiều, rất nhanh sau đó liền được liếm sạch.

Nhưng thân thể Lâm Dữ Hạc còn đang không tự chủ được mà run lên, cái lạnh lẽo cùng cực tựa như khiến cậu phát run.

Cần Lục Nan từng chút từng chút một nắm lấy, xoa cậu, ôm cậu, giúp cậu chậm rãi trở lại như bình thường.

Hồi lâu sau, thẳng đến khi mồ hôi lạnh sau lưng Lục Nan khô được một lúc rồi, rốt cuộc chàng trai nhỏ trong lòng mới yên ổn lại, ngoan ngoãn cùng anh hôn môi.

Rõ ràng đều đã lâu không ăn đồ ngọt như vậy rồi, nhưng vẫn là ngọt ngào đến mức chọc cho tâm người ngứa ngáy như vậy.

Lục Nan kiêng dè vết thương trên miệng cậu, tinh tế hôn thêm vài lần, liền chuyển đến khóe môi, nhẹ nhàng mà hôn cậu.

Lâm Dữ Hạc đã mở to mắt, đôi đồng tử đen trắng rõ ràng, mỹ lệ lại trong suốt.

Cậu nhỏ giọng kêu lên một câu.

"Ca ca."
Lục Nan chống lại trán cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
"Anh đây."
Sau đó anh liền nghe thấy giọng nói khe khẽ, rất ngoan ngoãn của chàng trai nhỏ.

"Phía dưới của anh cộm vào em rồi."
________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ca ca mang kẹo mút về cho em ăn.

(Câu này chắc sẽ không có người hiểu thành kẹo mút thật đâu nhỉ.)
Qua chương trước, tui phát hiện tui thật sự đã đánh giá thấp sự trong sáng thuần khiết của mọi người rồi, xin lỗi, là tui quá đen tối rồi.

【ps: Không nên tùy tiện trồng dâu tây, rất nguy hiểm, không nên thay thế vào hiện thực, cảm tạ bao dung.】
Editor: bạn nào bị thể hàn như này thì nhớ rút kinh nghiệm của em Hạc nhé, đừng để thành thói quen là hông trở lại như ban đầu được nữa đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương