Cho đến khi nhà họ Bạch và nhà họ Tịch ngồi trên chiếc bàn vuông nhỏ, vui vẻ ăn hết bảy món một canh, hotsearch vẫn không hề nhúc nhích.

Bạch Khởi vô cùng hoang mang, thậm chí còn nghi ngờ cuộc gọi của Thượng Quảng chủ yếu lừa cậu cho vui.

Ăn xong bữa cơm, người lớn hai bên cùng nhau trò chuyện.

Thông thường đề tài đều quy tới con em mỗi nhà, con trai nhà tôi thế này thế kia, con trai nhà anh chị thế nào, con trai chúng tôi này nọ lọ chai, ồ con trai nhà anh chị cũng giỏi thật nha!

Cậu mợ thường rất kiệm lời, hôm nay phá lệ nói liên tục nãy giờ chưa dừng lại, tình huống xấu hổ mà Bạch Khởi tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra.

Bên này ba Bạch nói: "Thật ngại, Khởi Khởi nhà chúng tôi tính cách hơi khác thường. Nghĩ cái gì thì làm cái đó, nói thẳng ra cũng có chút bốc đồng. Không bằng Tiểu Tịch nhà anh chị, tình tình ổn trọng, có thể đảm đương tất cả mọi việc."

Cậu Tịch: "Ồ, toàn là giả vờ."1

Ba Bạch:?

Cậu Tịch: "Bạch Khởi rất tốt, lương thiện và kiên nhẫn."

Ví dụ, mỗi khi học trò nổi loạn và đưa ra những ý kiến bất đồng quan điểm.

"Coi tiền như rác."

Ví dụ, vì Tịch Thừa Quân mà đem số tiền trả về một nửa.

"Con người rất ngoan."

Vợ của tôi cũng thích cậu ấy.

Cậu Tịch khen đến quá mức chân thành, lại còn thao thao bất tuyệt không dừng không nghỉ, cuối cùng một chút bất mãn của ba Bạch đối với con rể đều biến mất sạch sành sanh.

Vốn dĩ ba Bạch chỉ muốn nói vài câu có lệ, nhưng giờ thì tốt rồi, bị người ta khen con trai nhà mình đến có chút xấu hổ, thế nên cũng nhịn không được sinh ra một phần hảo cảm đối với Tịch Thừa Quân, ông cũng không ngần ngại bắt đầu aa-ee-ii-ô-ô khen Tịch Thừa Quân đủ thứ trên trời dưới đất.1

"Tiểu Tịch, người này thật sự không chê vào đâu được, chỉ số nhân phẩm tuyệt vời!"

Tô Mỹ Nhàn có lẽ cho rằng ba Bạch khen ngợi chưa đủ hàm súc và chân thành, cho nên bà nhẹ nhàng nói thêm: "Tiểu Tịch làm người đoan chính, lễ nghĩa chuẩn mực, là quân tử đích thực."

Nhất thời, căn nhà không quá rộng rãi của Bạch gia tràn ngập không khí vui vẻ.

Nhìn sự nhiệt tình của ba Bạch, dường như hận không thể tổ chức hôn lễ ngay tại chỗ, mới có thể trút bỏ sự ngượng ngùng trong lòng.

Không chỉ riêng Tịch Thừa Quân cảm thấy cảnh tượng này xa lạ, mà ngay cả cậu mợ cũng như vậy.

Tịch Thừa Quân không khỏi cúi đầu cười nhẹ một tiếng, sau đó anh thong thả ung dung nắm chặt lấy tay Bạch Khởi.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến, một sự hợp tác lạnh lùng vô cảm cuối cùng hoá thành cảnh tượng phong phú, sống động và đặc biệt chân thật đến vậy.

Ò.

Kệ con mẹ nó đi.

Thích hotsearch thì lên hotsearch thôi.1

......

Bản gốc hợp đồng vẫn như cũ yên ắng không tiếng động, lặng lẽ trôi qua hai ngày.

Cậu Tịch đang trong nước nên cũng thuận tiện muốn bàn chuyện kinh doanh ở đây, đối phương lái xe đến đón, đi theo hướng dẫn của ông, cuối cùng lái xe vào ngõ nhà họ Bạch.

Bên này hốt hoảng đón tiếp khách quý, bên kia mợ Tịch có chút lúng túng khi lần đầu tiên khoác tay người khác, cứ như vậy giữ nguyên tư thế lạ lẫm cùng Tô Mỹ Nhàn chậm rãi đi xuống cầu thang.

Cậu Tịch ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống, nhịn không được hỏi: "Hai người đi đâu vậy?"

Tô Mỹ Nhàn: "Chúng tôi đi dạo phố."

Mợ gật đầu.

Bên kia người phụ trách tiếp đón là Phó giám đốc càng thêm hoảng hốt.

Hoá ra... Giám đốc Tịch đưa phu nhân là giám đốc Trần cùng nhau trở về Trung Quốc, thật sự là để gia đình hai bên gặp mặt?

Nhìn dáng vẻ này, còn ở đây nghỉ ngơi một ngày sao?

Từng người lần lượt dung dăng dung dẻ ra ngoài.

Ba Bạch nhận trách nhiệm làm đầu bếp tại nhà cho hai đứa nhỏ, muốn ăn cái gì ông liền nấu cái đó. Dù sao hiện tại ông hiếm khi không cần phải vất vả làm việc, theo cách nói của ông, chính là phải nhanh chóng bù lại cảm giác làm ba ba như thế nào.

Ông thầm nghĩ, gia đình cậu Tịch cũng không giống sẽ nuôi dưỡng con cháu theo cách đặc biệt nào đó.

Vì vậy, ông trở nên quý mến Tịch Thừa Quân hơn, một ngày ba lần hỏi: "Tiểu Tịch ăn trái cây không, chú lấy cho cháu."

Lúc này Bạch Khởi dựa vào ghế sô pha, lướt điện thoại.

Cậu mới phát hiện ra lần này cậu đoán sai rồi!

Bài đăng lần trước có lẽ giống như lừa tềnh nên không ai chân thành bình luận đề xuất ý kiến, vì vậy rất nhanh liền trôi dạt.

Nhưng bài đăng lần này của cậu, thế mà, Hot!

【 nên đặt tiệc ở nhà hàng cao cấp, đừng để gia đình chồng coi thường bạn 】

【 ngàn vạn lần đừng hẹn gặp mặt ở gia đình chồng, sẽ có màn test kỹ năng rửa chén! 】

Có người hỏi:

【 lâu chủ khỏe không? Tình hình ra mắt như nào rùi? 】

Bạch Khởi có chút ngượng ngùng trả lời, cảm thấy điện thoại như củ khoai nóng phỏng tay, nhưng đột nhiên di động hiện lên một ID người gọi.

Dãy số này cậu không quen.

Bạch Khởi sửng sốt, nhấc máy: "Alo."

Đầu dây bên kia là giọng nói phấn khích không thể kiềm nén được: "Tôi, tôi là Frank, anh, anh còn nhớ tôi không? Lần trước tôi xin lỗi anh thiệt nhiều. Không biết, không biết tôi còn có thể tới gặp anh không? Thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều."

Giọng thanh niên pha chút nghẹn ngào khó nhận ra.

Hắn nói: "Cảm ơn anh đã mang lại may mắn cho tôi. Lần trước là tôi ngu ngốc, tôi phạm sai lầm, gây phiền phức cho anh. Nhưng, nhưng lại... lại mang đến một cơ hội cho tôi. Mấy hôm trước có người trong tổ chương trình của Hoa Quốc gọi điện đến, bọn họ nói, muốn mời tôi tham gia tiết mục, chỉ cần có mặt là được. Tôi kể chuyện này trên Twitter, fans trên đó nói rằng có thể là lừa đảo, nhưng thật sự tôi không muốn bỏ qua cơ hội lần này, đây xem như là con đường gần nhất và nhanh nhất để tôi có thể quay về nhà mình."

Có lẽ Frank sợ cậu cúp máy, nên hắn nói một hơi tràng giang đại hải.

Trên thực tế, vì để ý đến tâm trạng của thầy Tịch, nên Bạch Khởi cùng hắn đã kéo ra khoảng cách.

Nhưng cậu chợt nghĩ đến Tiểu Gia.

Tiểu Gia của thầy Tịch, liệu có bao giờ có giây phút do dự và bất lực như vậy không?2

Nếu giúp đỡ một người có hoàn cảnh giống như vậy, sẽ khiến thầy Tịch có thể mau chóng tìm được Tiểu Gia, vậy thì tốt quá.

"Bạch Khởi?" Đầu dây bên kia cuối cùng cũng dừng lại bài thuyết trình 800 chữ của mình, gọi tên cậu.

Bạch Khởi: "Có thể nha, khi nào cậu lên máy bay?"

"Tôi... đến Bắc Kinh rồi." Hắn nhỏ giọng nói.

Hắn ngại ngùng dùng giọng điệu không chắc chắn hỏi một câu: "Anh có thể nói cho tôi biết, địa chỉ của anh không? Tôi tới tìm anh. Hoặc là... hoặc là, chờ tôi tìm được tổ tiết mục ở đâu, anh tới tổ tiết mục gặp tôi được không?"

Ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, đối với Frank, cho dù chỉ quen biết chút xíu xiu với Bạch Khởi, đó cũng là người duy nhất mà hắn có thể dựa vào.1

Bạch Khởi do dự một lúc rồi nói cho hắn biết địa chỉ.

"Cậu có muốn tôi đến đón không?"

"Không, không cần. Không cần phiền anh đến đón tôi đâu."

Frank hít một hơi thật sâu, "Tôi thật sự thật sự thích nói chuyện với mọi người ở đây, ngay cả khi chỉ là hỏi đường, điều đó làm tôi có cảm giác như kéo gần khoảng cách với quê nhà của mình. Anh đừng lo lắng cho tôi, tôi học tiếng Trung được một thời gian rồi."

Bạch Khởi cười: "Ừ."

Vừa cúp điện thoại.

Thượng Quảng gọi đến.

Bạch Khởi nhỏ giọng hỏi: "Anh tìm được bản chính sao?"

"...Không phải." Thượng Quảng nghe được giọng Bạch Khởi càng cảm thấy xấu hổ, giọng nói cũng hèn hèn hơn: "Cậu và anh Tịch gần đây không phải nghỉ một kỳ ghi hình tiết mục sao? Có đài truyền hình muốn nhân cơ hội này, mời cậu tham gia hỗ trợ xào nhiệt độ."

Bạch Khởi suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm: "Tôi á?"

Thượng Quảng: "Ừ, đúng vậy. Không có anh Tịch, chỉ mời cậu thôi."

Hắn ngập ngừng: "Tình huống bây giờ như vậy, không biết có nên lộ mặt trước công chúng hay không."

Tịch Thừa Quân vẫn bình tĩnh như cũ, anh nhàn nhạt nói: "Đã làm chuyện gì, đều sẽ để lại dấu vết. Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Từ trước đến nay, việc xuất hiện trước công chúng và bước ra ngoài ánh sáng không phải là một sự kiện to tát, chúng ta không phải đã lường trước và diễn thử mấy lần rồi sao?"

Anh nói: "Nếu có ngại, chính là ngại người khác lòng dạ khó lường, chứ không phải Khởi Khởi."

"Tiết mục gì vậy?" Bạch Khởi hỏi.

Thượng Quảng nhỏ giọng nói: "Là một show tuyển tú."

Bạch Khởi sửng sốt: "Cái kia có liên quan gì đến tôi đâu?"

Thượng Quảng ngượng ngùng nói: "Cậu quên rồi sao? Trong giới bây giờ, cậu chính là một cái ra-đa giám định idol. Cậu khen ai, tức là người đó nhất định sẽ đẹp, sẽ nổi tiếng. Tôi nghe nói đã có người mua trước kịch bản, sắp xếp sẵn thứ tự, chỉ cần cậu mở miệng vàng khen một cậu, 700 vạn thế là vào túi."

Bạch Khởi:?

Bạch Khởi: "Anh Thượng, tôi sẽ không làm chuyện trái lương tâm đâu."

Thượng Quảng: "Công nhận bọn họ thật sự rất đẹp, nhưng trên sân khấu cũng đúng thật vô dụng."

Nếu anh Tịch gật đầu, Thượng Quảng cho dù liều cả mạng già cũng muốn để Bạch Khởi kiếm tiền nhiều hơn, khỏa lấp cảm giác tội lỗi trong lòng hắn.

Thượng Quảng thầm nói, xin lỗi anh Tịch.

Hắn hắng giọng: "Tổ chương trình cũng mời rất nhiều thanh niên tuấn tú điển trai với phong cách khác nhau từ nước ngoài đến. Ờm, 700 vạn là công ty ra giá, còn có một nhà báo ra giá 500 vạn, toà soạn kia thì 800 vạn, còn tặng kèm một chuyến du lịch tuần trăng mật xa hoa. Cậu suy nghĩ một chút thử đi?"

Bạch Khởi: "Thật ra, tôi cũng không có nhiều lương tâm lắm."

________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương