Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm
-
Chương 39: Tên Điên
Giữa mày mắt của chàng trai mang theo một loại khinh thường và chế nhạo, đôi mắt đầy sự tức giận và mất kiên nhẫn, tạo cho người ta cảm giác rằng cậu sẽ nổi khùng lên chỉ trong một giây tiếp theo.
"Văn Thanh, tính khí của tôi không tốt, cậu phải cho tôi biết nơi để bức tranh trước khi tôi bóp chế,t cậu. Nếu cậu muốn so kỹ năng diễn xuất với tôi, thì cậu có thể thử một chút. Nói một câu khó nghe thì, tôi dù gì cũng được ba mẹ nuôi dưỡng hơn 20 năm, so với cậu một chút thì vẫn còn dư sức."
Văn Thanh bị đánh cho đầu óc trống rỗng, lưng và đầu đau nhức, vừa định thần lại thì bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Văn Từ, da đầu tê dại, đồng thời còn có cảm giác sợ hãi khó tả.
Khắp người chỗ nào cũng đau, cổ vẫn bị siết chặt, Văn Thanh cố gắng vùng vẫy nhưng khi thấy mình không thể thoát ra, trừng mắt nhìn Văn Từ, "Anh buông ra."
Hắn muốn gọi mẹ Văn thật to, nhưng không có cách nào để gọi ra tiếng.
"Tôi sẽ đếm đến ba." Văn Từ vô cảm nhìn hắn, bất di bất dịch, cậu siết chặt ngón tay, thậm chí còn không kiên nhẫn đá vào đôi chân đang lộn xộn của Văn Thanh: "Ba, hai......"
Văn Thanh bị đá đau, đột nhiên cảm thấy Văn Từ thật sự có thể bóp ch,ết hắn. Một cảm giác bất an mạnh mẽ khiến Văn Thanh sợ hãi, cố gắng hét lên cảnh báo, "Văn Từ, nếu anh dám động thủ, thì anh chết chắc."
Hắn lại đột nhiên cười một tiếng, "Anh không dám động thủ, anh sẽ không dám..."
Khóe mắt Văn Từ tràn đầy lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt: "Vậy sao?"
Lời còn chưa dứt, tay cậu ngay lập tức đã siết chặt.
Văn Thanh mở to mắt vì bị siết chặt, mặt đỏ bừng vì khó thở.
Hắn dùng tay bẻ tay của Văn Từ, thấy không bẻ được chút nào, lại hoảng loạn đá vào người Văn Từ, nhưng vì không thở được, sức lực quá nhỏ nên hắn ta không thể đá được Văn Từ.
Đúng lúc sắp ngạt thở, Văn Thanh chỉ vào một bên bàn, khó khăn hét lên: "Đồ điên, đồ mất trí. Ở trong ngăn kéo, còn chưa có ném đi, mau thả tôi ra, ai mịa nó quan tâm đến bức tranh rách của anh."
Văn Từ ném hắn ra, đi tới bên bàn, cẩn thận lấy khăn giấy lau tay.
Văn Thanh đang điên cuồng hít thở không khí trong lành, suýt nữa nôn ra máu khi nhìn thấy hành động đặc biệt lau tay của cậu.
Sao Văn Từ dám làm điều này với hắn? Sao anh ta dám? Anh ta nghĩ anh ta là ai!
Càng nghĩ, hắn càng nghiến răng nghiến lợi, lấy tay che cổ và mặt, cố ý hét lớn: "Mẹ, Văn Từ đánh con!"
Một tiếng hét không chỉ thu hút dì giúp việc, mà còn khiến mẹ Văn đang ăn hoa quả vội vàng chạy lên.
Văn Thanh mở cửa, vừa chạy vừa xoa xoa cái cổ in rõ năm dấu tay của mình, trên mặt đẫm nước mắt nói với mẹ Văn: "Mẹ, đau quá."
Hắn muốn bắt lấy mẹ Văn, nhưng chưa kịp bắt lấy thì hai chân đã mềm nhũn, hung hăng quỳ trên mặt đất, như muốn quỳ lạy người ta.
Mẹ Văn kinh ngạc kéo Văn Thanh hai chân vô lực lên: "..."
Văn Từ nhìn thấy bức tranh nhàu nát bị vo thành một cục trong ngăn kéo, ánh mắt lạnh lẽo, ước gì vừa rồi cho một cái tát đánh chết Văn Thanh đi.
Cậu cẩn thận mở bức tranh ra, đặt nó vào giữa những bức tranh khác, bước ra khỏi phòng với vẻ mặt thờ ơ.
"A Từ, chuyện gì vậy?" Mẹ Văn đỡ Văn Thanh đứng không vững, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người bọn họ, cau mày hỏi: "Con đánh em à?
"Không phải, con chỉ là giúp Văn Thanh bắt chuột." Thời điểm nhìn về phía mẹ Văn, Văn Thanh đã rút lại vẻ mặt, cười nói: "Văn Thanh sợ chuột, nên nhắm mắt lại, con chuột liền bò lên cổ em ấy, nó còn tưởng rằng con đánh nó. Hiểu lầm thôi, không phải là con đánh. "
Nụ cười như vậy, như thể người tràn đầy tức giận trong phòng vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Anh đang nói nhảm gì vậy!" Văn Thanh khuôn mặt vặn vẹo tức giận vì khả năng mở mắt nói láo của cậu, trực tiếp lộ ra dấu tay trên cổ, trừng lớn đôi mắt đỏ bừng nói: "Cái này là dấu vết mà một con chuột có thể làm ra à? Mẹ, anh như phát điên lên, suýt nữa bóp ch.ết con. Anh còn đánh con, hu hu hu, mẹ nhìn mặt con đi, nó sưng to thành như vầy rồi, đau quá."
Mẹ Văn nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ bầm tím của Văn Thanh liền lo lắng sờ lên, bởi vì không khống chế được sức lực, khi chạm vào làm Văn Thanh đau đến suýt nữa biến thành gà kêu.
Hắn ôm chặt hai chân, kìm lại tiếng hét của mình, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Lần này là thật sự không kìm được nước mắt.
Văn Từ muốn bật cười khi nhìn thấy bộ dạng khôi hài của hắn.
Mẹ Văn thu tay về, nhìn chằm chằm Văn Từ, "Rốt cuộc là chuyện gì? A Từ, con không giống người sẽ đánh nhau."
"Không có chuyện gì, chỉ là không biết Văn Thanh vào phòng con khi nào, xé tranh của con rồi vò nát thành một cục, cũng không nói cho con biết bức tranh để ở đâu." Văn Từ cầm quyển vở vẽ lên, lắc lư, dùng một loại giọng điệu rất thoải mái nói: "Con không nhịn được đưa tay dán lên mặt của nó, anh không cố ý đâu, xin lỗi em trai. Đáng lẽ anh không nên đưa tay lên mặt em, không ngờ da của em lại mỏng manh như vậy."
Câu này là có ý gì? Đánh thì là đánh còn dùng từ dán để tả nó? Còn nói hắn có làn da mỏng manh?
Văn Thanh tức giận trừng mắt nhìn Văn Từ, bị lời nói của cậu làm cho suýt chút nữa ngất đi, muốn chửi bới, lại liếc nhìn mẹ Văn, kìm lòng xuống.
Nhìn thấy quyển vở vẽ, sắc mặt mẹ Văn thay đổi.
Văn Thanh không đợi được câu "Chỉ là một bức tranh thôi, cũng có gì đâu" của mẹ Văn, mà đợi được lời quở trách của mẹ Văn, "A Thanh, nếu con muốn một quyển vở vẽ, muốn vẽ tranh thì có thể nói với A Từ, nói với mẹ mà. Tại sao lại lẻn vào phòng của A Từ, còn chạm vào tranh của anh con? Con như vậy là không đúng, có biết không? Con không thể tùy tiện phá hoại đồ của người khác."
Văn Thanh sững sờ.
Thấy ánh mắt Văn Từ lóe lên ý cười khinh thường, hắn bỏ cánh tay đang xoa xoa cổ của mình xuống, thậm chí còn quên giả vờ khóc.
Văn Từ biết, Văn Từ chắc chắn đã biết từ sớm, cho dù chuyện này có bị hắn nói ra, cho dù giả bộ đáng thương cỡ nào, mẹ Văn cũng sẽ chỉ trích hắn, cho nên mới dám ra tay đánh hắn.
Vì vậy, trận đòn này hoàn toàn nằm trong kế hoạch của Văn Từ, hắn không thể đòi lại được.
Văn Từ chết tiệt, cố tình gài bẫy hắn ở đây.
Văn Thanh tức giận đến mức cả người đều sắp biến hình, ước gì bây giờ có thể tiến lên đấm Văn Từ một cái.
Hắn mím môi, tạm thời đè nén tất cả mọi thứ, đáng thương nói với mẹ Văn: "Con, lúc trước có lẽ là do con đi nhầm phòng, thấy phòng của anh rất đẹp, lại vô tình nhìn thấy bức tranh đó, thích quá nên con xé đi, không phải con cố ý đâu. Con không còn nhớ nữa, nên khi anh hỏi thì con chỉ có thể nói là không biết thôi. Mẹ, cổ con đau quá, cho dù con có lỗi, anh cũng không thể đánh con một cách thô bạo như vậy, thật đáng sợ. "
"Cho dù con có thích thế nào đi nữa cũng không được xé ra. A Từ rất trân trọng quyển vở vẽ đó. Ba mẹ bình thường cũng không chạm vào nó, đứa nhỏ này." Mẹ Văn vốn muốn mắng, nhưng nghe Văn Thanh nói đành bất lực: "Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa, A Từ, con cũng vậy, sao có thể đánh em được? Nhìn cổ với mặt của em con xem."
Vậy nên? Chuyện Văn Từ đánh hắn cứ cho qua như vậy?Lời còn chưa dứt, tay cậu ngay lập tức đã siết chặt.
Văn Thanh siết chặt lòng bàn tay, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Văn Từ cong môi, cười rất vui vẻ, trả lại tất cả những lời khiêu khích mà Văn Thanh ban nãy cho cậu, "Con hiểu rồi, con không nên làm như vậy."
Biểu cảm đó làm gì có ý không nên làm như vậy, rõ ràng là đang nói anh ta không sai chút nào, có sai là sai ở chỗ đã không ra tay mạnh thêm chút nữa.
Văn Thanh hoàn toàn im bặt, cả người như sắp bị nuốt chửng bởi cơn tức giận không ngừng dâng lên trong lòng.
"Tất cả mọi thứ anh ta sở hữu trong gia đình này đều là của con, cho dù con có lấy quyển vở vẽ của anh ta thì sao? Nó vốn dĩ phải thuộc về con, mọi thứ đều là của con." Một lúc sau, Văn Thanh đột nhiên đay nghiến mở miệng, "Anh ta dựa vào cái gì mà đánh con? Có tư cách gì mà đánh con? Không có con, anh ta có thể tận hưởng cuộc sống của thiếu gia này sao? Anh ta nên cút ra khỏi đây, con cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy anh ta...."
Đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của mẹ Văn, Văn Thanh ngay lập tức phản ứng lại, không nói ra những lời phía sau, hoảng sợ nói: "Con xin lỗi mẹ, con quá kích động, đó không phải là ý của con."
"A Từ cũng là người bị hại." Mẹ Văn có chút thất vọng đối với hắn, "Các con đều là con của mẹ, mẹ hi vọng hai đứa hòa thuận, Hơn nữa chuyện này con quả thực là có lỗi, con không xin lỗi anh con thì thôi, sao lại có thể nói những điều như vậy?"
Hắn xin lỗi? Người nên xin lỗi không phải là hắn! Những gì hắn nói là hoàn toàn đúng.
Văn Thanh không ngừng giễu cợt trong lòng, dùng ánh mắt hung ác nhìn Văn Từ, nắm chặt tay.
Văn Từ đứng đó yên lặng xem Văn Thanh biểu diễn, vừa thấy hắn nhìn mình liền cong môi cười, nói với giọng điệu rất hiểu chuyện: "Không sao đâu mẹ, con không trách em ấy."
Mẹ Văn lại thở dài một hơi, hai mắt Văn Thanh như sắp nứt ra.
Văn Từ tiến lên vài bước, dừng ở trước mặt Văn Thanh, nhìn Văn Thanh ánh mắt như nhìn thằng hề, trong mắt lóe lên một tia hàn ý, nhẹ giọng nói: "Cậu không phải thích xem kịch sao? Tôi tặng cho cậu là một vở kịch lớn. Nó tên gọi là 《Bạn rốt cuộc là ai?》, thế nào? Có hứng thú không?"
Một lời nói có ý tứ sâu xa khiến Văn Thanh nghĩ tới gì đó, liền lùi lại vài bước, liếc nhìn mẹ Văn, muốn cố ý loạng choạng ngã xuống đất, tạo cảm giác bị Văn Từ đẩy ngã.
Nhưng còn chưa kịp ngã xuống, Văn Từ đã nhìn ra ý định của hắn, liền duỗi chân ra, không khách khí đầy hắn xuống đất.
Văn Thanh không tự chủ được kêu lên một tiếng, cũng chính một tiếng này, hắn mới có cơ hội ngẫm nghĩ lời nói của Văn Từ.
Lời của Văn Từ là có ý gì? Hắn rốt cuộc là ai? Hắn là Văn Thanh!
Không đúng, hắn không phải Văn Thanh...
Nghĩ đến đây, Văn Thanh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Văn Từ đang mặt đầy ý cười: "Anh..."
Hắn vừa hoang mang vừa tức giận, đặc biệt muốn xông lên ngắt nhéo mặt của Văn Từ, do đó quên luôn việc hắt nước bẩn.
"Em trai bất cẩn quá, đang hẳn hoi làm sao mà bị ngã xuống đất thế kia, làm anh sợ muốn chết, người không biết còn tưởng rằng là anh đẩy em nữa đó." Văn Từ chậm rãi cúi người, nghiêng đầu, mỉm cười vươn tay ra, đặc biệt vô hại, "Nào, anh đỡ em, em trai yêu quý."
Văn Thanh suýt nữa gầm lên nói "Cút ra", nhưng lý trí lại khiến hắn nhịn xuống, đặt tay lên tay Văn Từ, được cậu đỡ lấy.
Văn Thanh biết lần này mình thua, thua triệt để.
Văn Từ trước kia mặc kệ hắn, chỉ là bởi vì hắn chưa có khiêu khích tới điểm mấu chốt của Văn Từ.
Nhưng lần này, hắn đã thành công khiêu khích được điểm mấu chốt của Văn Từ.
Chỉ là một bức tranh.
Nhìn quyển vở vẽ trong tay Văn Từ, Văn Thanh đột nhiên cười đến kỳ quái, từ kẽ răng nặn ra một câu, "Anh cho rằng mình có thể ở bên Trì Quan Yếm sao? Văn Từ, anh không hề biết một số chuyện......" "
"Cậu vẫn nên lo lắng cho da của mình đi." Văn Từ không quan tâm lời hắn nói, vỗ vỗ vai hắn, nghiêng đầu cười với mẹ Văn: "Mẹ, con về trước đây, đã muộn lắm rồi."
Cậu đi ngang qua Văn Thanh mà không nhìn Văn Thanh.
"Anh." Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng không muốn thừa nhận thất bại, nhìn bóng lưng Văn Từ lạnh lùng nói: "Nếu như anh có năng lực, có thể thử xem, cuối cùng là anh thắng, hay là em thắng."
Mẹ Văn không hiểu hai người họ nói gì, vẻ mặt khó hiểu.
Văn Từ dừng bước, dừng lại trên cầu thang, cầm vở vẽ, hơi quay đầu nhìn Văn Thanh, cười khinh thường nói: "Vậy nhất định là tôi thắng rồi, cậu biết tại sao không?"
"Văn Thanh, tính khí của tôi không tốt, cậu phải cho tôi biết nơi để bức tranh trước khi tôi bóp chế,t cậu. Nếu cậu muốn so kỹ năng diễn xuất với tôi, thì cậu có thể thử một chút. Nói một câu khó nghe thì, tôi dù gì cũng được ba mẹ nuôi dưỡng hơn 20 năm, so với cậu một chút thì vẫn còn dư sức."
Văn Thanh bị đánh cho đầu óc trống rỗng, lưng và đầu đau nhức, vừa định thần lại thì bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Văn Từ, da đầu tê dại, đồng thời còn có cảm giác sợ hãi khó tả.
Khắp người chỗ nào cũng đau, cổ vẫn bị siết chặt, Văn Thanh cố gắng vùng vẫy nhưng khi thấy mình không thể thoát ra, trừng mắt nhìn Văn Từ, "Anh buông ra."
Hắn muốn gọi mẹ Văn thật to, nhưng không có cách nào để gọi ra tiếng.
"Tôi sẽ đếm đến ba." Văn Từ vô cảm nhìn hắn, bất di bất dịch, cậu siết chặt ngón tay, thậm chí còn không kiên nhẫn đá vào đôi chân đang lộn xộn của Văn Thanh: "Ba, hai......"
Văn Thanh bị đá đau, đột nhiên cảm thấy Văn Từ thật sự có thể bóp ch,ết hắn. Một cảm giác bất an mạnh mẽ khiến Văn Thanh sợ hãi, cố gắng hét lên cảnh báo, "Văn Từ, nếu anh dám động thủ, thì anh chết chắc."
Hắn lại đột nhiên cười một tiếng, "Anh không dám động thủ, anh sẽ không dám..."
Khóe mắt Văn Từ tràn đầy lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt: "Vậy sao?"
Lời còn chưa dứt, tay cậu ngay lập tức đã siết chặt.
Văn Thanh mở to mắt vì bị siết chặt, mặt đỏ bừng vì khó thở.
Hắn dùng tay bẻ tay của Văn Từ, thấy không bẻ được chút nào, lại hoảng loạn đá vào người Văn Từ, nhưng vì không thở được, sức lực quá nhỏ nên hắn ta không thể đá được Văn Từ.
Đúng lúc sắp ngạt thở, Văn Thanh chỉ vào một bên bàn, khó khăn hét lên: "Đồ điên, đồ mất trí. Ở trong ngăn kéo, còn chưa có ném đi, mau thả tôi ra, ai mịa nó quan tâm đến bức tranh rách của anh."
Văn Từ ném hắn ra, đi tới bên bàn, cẩn thận lấy khăn giấy lau tay.
Văn Thanh đang điên cuồng hít thở không khí trong lành, suýt nữa nôn ra máu khi nhìn thấy hành động đặc biệt lau tay của cậu.
Sao Văn Từ dám làm điều này với hắn? Sao anh ta dám? Anh ta nghĩ anh ta là ai!
Càng nghĩ, hắn càng nghiến răng nghiến lợi, lấy tay che cổ và mặt, cố ý hét lớn: "Mẹ, Văn Từ đánh con!"
Một tiếng hét không chỉ thu hút dì giúp việc, mà còn khiến mẹ Văn đang ăn hoa quả vội vàng chạy lên.
Văn Thanh mở cửa, vừa chạy vừa xoa xoa cái cổ in rõ năm dấu tay của mình, trên mặt đẫm nước mắt nói với mẹ Văn: "Mẹ, đau quá."
Hắn muốn bắt lấy mẹ Văn, nhưng chưa kịp bắt lấy thì hai chân đã mềm nhũn, hung hăng quỳ trên mặt đất, như muốn quỳ lạy người ta.
Mẹ Văn kinh ngạc kéo Văn Thanh hai chân vô lực lên: "..."
Văn Từ nhìn thấy bức tranh nhàu nát bị vo thành một cục trong ngăn kéo, ánh mắt lạnh lẽo, ước gì vừa rồi cho một cái tát đánh chết Văn Thanh đi.
Cậu cẩn thận mở bức tranh ra, đặt nó vào giữa những bức tranh khác, bước ra khỏi phòng với vẻ mặt thờ ơ.
"A Từ, chuyện gì vậy?" Mẹ Văn đỡ Văn Thanh đứng không vững, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người bọn họ, cau mày hỏi: "Con đánh em à?
"Không phải, con chỉ là giúp Văn Thanh bắt chuột." Thời điểm nhìn về phía mẹ Văn, Văn Thanh đã rút lại vẻ mặt, cười nói: "Văn Thanh sợ chuột, nên nhắm mắt lại, con chuột liền bò lên cổ em ấy, nó còn tưởng rằng con đánh nó. Hiểu lầm thôi, không phải là con đánh. "
Nụ cười như vậy, như thể người tràn đầy tức giận trong phòng vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Anh đang nói nhảm gì vậy!" Văn Thanh khuôn mặt vặn vẹo tức giận vì khả năng mở mắt nói láo của cậu, trực tiếp lộ ra dấu tay trên cổ, trừng lớn đôi mắt đỏ bừng nói: "Cái này là dấu vết mà một con chuột có thể làm ra à? Mẹ, anh như phát điên lên, suýt nữa bóp ch.ết con. Anh còn đánh con, hu hu hu, mẹ nhìn mặt con đi, nó sưng to thành như vầy rồi, đau quá."
Mẹ Văn nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ bầm tím của Văn Thanh liền lo lắng sờ lên, bởi vì không khống chế được sức lực, khi chạm vào làm Văn Thanh đau đến suýt nữa biến thành gà kêu.
Hắn ôm chặt hai chân, kìm lại tiếng hét của mình, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Lần này là thật sự không kìm được nước mắt.
Văn Từ muốn bật cười khi nhìn thấy bộ dạng khôi hài của hắn.
Mẹ Văn thu tay về, nhìn chằm chằm Văn Từ, "Rốt cuộc là chuyện gì? A Từ, con không giống người sẽ đánh nhau."
"Không có chuyện gì, chỉ là không biết Văn Thanh vào phòng con khi nào, xé tranh của con rồi vò nát thành một cục, cũng không nói cho con biết bức tranh để ở đâu." Văn Từ cầm quyển vở vẽ lên, lắc lư, dùng một loại giọng điệu rất thoải mái nói: "Con không nhịn được đưa tay dán lên mặt của nó, anh không cố ý đâu, xin lỗi em trai. Đáng lẽ anh không nên đưa tay lên mặt em, không ngờ da của em lại mỏng manh như vậy."
Câu này là có ý gì? Đánh thì là đánh còn dùng từ dán để tả nó? Còn nói hắn có làn da mỏng manh?
Văn Thanh tức giận trừng mắt nhìn Văn Từ, bị lời nói của cậu làm cho suýt chút nữa ngất đi, muốn chửi bới, lại liếc nhìn mẹ Văn, kìm lòng xuống.
Nhìn thấy quyển vở vẽ, sắc mặt mẹ Văn thay đổi.
Văn Thanh không đợi được câu "Chỉ là một bức tranh thôi, cũng có gì đâu" của mẹ Văn, mà đợi được lời quở trách của mẹ Văn, "A Thanh, nếu con muốn một quyển vở vẽ, muốn vẽ tranh thì có thể nói với A Từ, nói với mẹ mà. Tại sao lại lẻn vào phòng của A Từ, còn chạm vào tranh của anh con? Con như vậy là không đúng, có biết không? Con không thể tùy tiện phá hoại đồ của người khác."
Văn Thanh sững sờ.
Thấy ánh mắt Văn Từ lóe lên ý cười khinh thường, hắn bỏ cánh tay đang xoa xoa cổ của mình xuống, thậm chí còn quên giả vờ khóc.
Văn Từ biết, Văn Từ chắc chắn đã biết từ sớm, cho dù chuyện này có bị hắn nói ra, cho dù giả bộ đáng thương cỡ nào, mẹ Văn cũng sẽ chỉ trích hắn, cho nên mới dám ra tay đánh hắn.
Vì vậy, trận đòn này hoàn toàn nằm trong kế hoạch của Văn Từ, hắn không thể đòi lại được.
Văn Từ chết tiệt, cố tình gài bẫy hắn ở đây.
Văn Thanh tức giận đến mức cả người đều sắp biến hình, ước gì bây giờ có thể tiến lên đấm Văn Từ một cái.
Hắn mím môi, tạm thời đè nén tất cả mọi thứ, đáng thương nói với mẹ Văn: "Con, lúc trước có lẽ là do con đi nhầm phòng, thấy phòng của anh rất đẹp, lại vô tình nhìn thấy bức tranh đó, thích quá nên con xé đi, không phải con cố ý đâu. Con không còn nhớ nữa, nên khi anh hỏi thì con chỉ có thể nói là không biết thôi. Mẹ, cổ con đau quá, cho dù con có lỗi, anh cũng không thể đánh con một cách thô bạo như vậy, thật đáng sợ. "
"Cho dù con có thích thế nào đi nữa cũng không được xé ra. A Từ rất trân trọng quyển vở vẽ đó. Ba mẹ bình thường cũng không chạm vào nó, đứa nhỏ này." Mẹ Văn vốn muốn mắng, nhưng nghe Văn Thanh nói đành bất lực: "Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa, A Từ, con cũng vậy, sao có thể đánh em được? Nhìn cổ với mặt của em con xem."
Vậy nên? Chuyện Văn Từ đánh hắn cứ cho qua như vậy?Lời còn chưa dứt, tay cậu ngay lập tức đã siết chặt.
Văn Thanh siết chặt lòng bàn tay, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Văn Từ cong môi, cười rất vui vẻ, trả lại tất cả những lời khiêu khích mà Văn Thanh ban nãy cho cậu, "Con hiểu rồi, con không nên làm như vậy."
Biểu cảm đó làm gì có ý không nên làm như vậy, rõ ràng là đang nói anh ta không sai chút nào, có sai là sai ở chỗ đã không ra tay mạnh thêm chút nữa.
Văn Thanh hoàn toàn im bặt, cả người như sắp bị nuốt chửng bởi cơn tức giận không ngừng dâng lên trong lòng.
"Tất cả mọi thứ anh ta sở hữu trong gia đình này đều là của con, cho dù con có lấy quyển vở vẽ của anh ta thì sao? Nó vốn dĩ phải thuộc về con, mọi thứ đều là của con." Một lúc sau, Văn Thanh đột nhiên đay nghiến mở miệng, "Anh ta dựa vào cái gì mà đánh con? Có tư cách gì mà đánh con? Không có con, anh ta có thể tận hưởng cuộc sống của thiếu gia này sao? Anh ta nên cút ra khỏi đây, con cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy anh ta...."
Đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của mẹ Văn, Văn Thanh ngay lập tức phản ứng lại, không nói ra những lời phía sau, hoảng sợ nói: "Con xin lỗi mẹ, con quá kích động, đó không phải là ý của con."
"A Từ cũng là người bị hại." Mẹ Văn có chút thất vọng đối với hắn, "Các con đều là con của mẹ, mẹ hi vọng hai đứa hòa thuận, Hơn nữa chuyện này con quả thực là có lỗi, con không xin lỗi anh con thì thôi, sao lại có thể nói những điều như vậy?"
Hắn xin lỗi? Người nên xin lỗi không phải là hắn! Những gì hắn nói là hoàn toàn đúng.
Văn Thanh không ngừng giễu cợt trong lòng, dùng ánh mắt hung ác nhìn Văn Từ, nắm chặt tay.
Văn Từ đứng đó yên lặng xem Văn Thanh biểu diễn, vừa thấy hắn nhìn mình liền cong môi cười, nói với giọng điệu rất hiểu chuyện: "Không sao đâu mẹ, con không trách em ấy."
Mẹ Văn lại thở dài một hơi, hai mắt Văn Thanh như sắp nứt ra.
Văn Từ tiến lên vài bước, dừng ở trước mặt Văn Thanh, nhìn Văn Thanh ánh mắt như nhìn thằng hề, trong mắt lóe lên một tia hàn ý, nhẹ giọng nói: "Cậu không phải thích xem kịch sao? Tôi tặng cho cậu là một vở kịch lớn. Nó tên gọi là 《Bạn rốt cuộc là ai?》, thế nào? Có hứng thú không?"
Một lời nói có ý tứ sâu xa khiến Văn Thanh nghĩ tới gì đó, liền lùi lại vài bước, liếc nhìn mẹ Văn, muốn cố ý loạng choạng ngã xuống đất, tạo cảm giác bị Văn Từ đẩy ngã.
Nhưng còn chưa kịp ngã xuống, Văn Từ đã nhìn ra ý định của hắn, liền duỗi chân ra, không khách khí đầy hắn xuống đất.
Văn Thanh không tự chủ được kêu lên một tiếng, cũng chính một tiếng này, hắn mới có cơ hội ngẫm nghĩ lời nói của Văn Từ.
Lời của Văn Từ là có ý gì? Hắn rốt cuộc là ai? Hắn là Văn Thanh!
Không đúng, hắn không phải Văn Thanh...
Nghĩ đến đây, Văn Thanh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Văn Từ đang mặt đầy ý cười: "Anh..."
Hắn vừa hoang mang vừa tức giận, đặc biệt muốn xông lên ngắt nhéo mặt của Văn Từ, do đó quên luôn việc hắt nước bẩn.
"Em trai bất cẩn quá, đang hẳn hoi làm sao mà bị ngã xuống đất thế kia, làm anh sợ muốn chết, người không biết còn tưởng rằng là anh đẩy em nữa đó." Văn Từ chậm rãi cúi người, nghiêng đầu, mỉm cười vươn tay ra, đặc biệt vô hại, "Nào, anh đỡ em, em trai yêu quý."
Văn Thanh suýt nữa gầm lên nói "Cút ra", nhưng lý trí lại khiến hắn nhịn xuống, đặt tay lên tay Văn Từ, được cậu đỡ lấy.
Văn Thanh biết lần này mình thua, thua triệt để.
Văn Từ trước kia mặc kệ hắn, chỉ là bởi vì hắn chưa có khiêu khích tới điểm mấu chốt của Văn Từ.
Nhưng lần này, hắn đã thành công khiêu khích được điểm mấu chốt của Văn Từ.
Chỉ là một bức tranh.
Nhìn quyển vở vẽ trong tay Văn Từ, Văn Thanh đột nhiên cười đến kỳ quái, từ kẽ răng nặn ra một câu, "Anh cho rằng mình có thể ở bên Trì Quan Yếm sao? Văn Từ, anh không hề biết một số chuyện......" "
"Cậu vẫn nên lo lắng cho da của mình đi." Văn Từ không quan tâm lời hắn nói, vỗ vỗ vai hắn, nghiêng đầu cười với mẹ Văn: "Mẹ, con về trước đây, đã muộn lắm rồi."
Cậu đi ngang qua Văn Thanh mà không nhìn Văn Thanh.
"Anh." Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng không muốn thừa nhận thất bại, nhìn bóng lưng Văn Từ lạnh lùng nói: "Nếu như anh có năng lực, có thể thử xem, cuối cùng là anh thắng, hay là em thắng."
Mẹ Văn không hiểu hai người họ nói gì, vẻ mặt khó hiểu.
Văn Từ dừng bước, dừng lại trên cầu thang, cầm vở vẽ, hơi quay đầu nhìn Văn Thanh, cười khinh thường nói: "Vậy nhất định là tôi thắng rồi, cậu biết tại sao không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook