Edit: Lynn J (https://mdmydreams10.wordpress.com)
Khương Lạc đáp lại hắn chính là nụ hôn đầy nhiệt liệt.

Thiếu niên như đang bắt lấy cọng rơm cuối cùng, đem toàn thân dũng khí dùng để hôn hắn.

Khương Lạc như thế này sao có thể làm Khương Dật Thành không trìu mến cho được.

Hắn dùng sức ôm chặt Khương Lạc, kịch liệt mà hôn trả, như là muốn đem đối phương hoàn toàn ôm hòa vào trong thân thể, như vậy bọn họ vĩnh viễn sẽ không tách ra.

Liều chết triền miên luôn có thể kéo gần hai trái tim.

Chỉ cần gắt gao ôm nhau, cảm thụ tiếng tim đập kịch liệt của đối phương, đều có loại cảm giác an toàn thực kiên định.

Huống chi, lúc sau tương đối thẳng thắn thành khẩn.

Đại não của Khương Dật Thành hiện không còn gì ngoài Khương Lạc.

Tại cuộc đua tên là tình yêu này, hắn xác thật thua triệt để.

Lúc Khương Dật Thành tỉnh lại, Khương Lạc đã không còn nữa.

Chăn bị xốc lên cũng không hề lưu lại nhiệt độ cơ thể của đối phương, làm hắn có loại mất mát khôn kể.

Nếu không phải trên người còn vết trảo, hết thảy vào tối hôm qua quả thực như là một hồi mộng đẹp.

Khương Dật Thành vội vàng xuống lầu, không tìm được người, lại kinh hoảng mà chạy lại lên lầu, rốt cuộc nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia trong nhà vệ sinh.

Hắn từ sau lưng ôm chặt Khương Lạc, toàn thân đều đang run rẩy.

“Lạc Lạc.”
Mang theo sự kích động mất mà tìm lại được, hắn hôn tóc Khương Lạc, dùng sức buộc chặt hai tay.

Khương Lạc chỉ có thể trấn an mà vỗ vỗ cánh tay hắn.


“Anh làm em đau.”
Cậu vừa mới nói xong, Khương Dật Thành liền thả lỏng chút lực đạo, lại không muốn buông ra, cứ như vừa buông ra cậu liền chạy vậy.

Khương Lạc chỉ có thể may mắn mình đã rửa mặt xong rồi.

“Anh, em đói bụng.”
Cậu làm nũng mà kêu, màn ngăn giữa bọn họ giống như triệt triệt để để đã không có.

Bọn họ đứng ở trước gương, Khương Dật Thành nhìn cậu chớp chớp mắt trong gương, không có ý rời đi, cục đá treo trong lòng rốt cuộc rơi xuống.

“Anh nấu cho em.”
Thanh âm của hắn còn có chút khàn.

Khương Dật Thành kéo tay áo làm cơm sáng trong phòng bếp, thỉnh thoảng còn phải quay đầu lại nhìn Khương Lạc một cái sợ cậu chạy.

Khương Lạc nằm liệt trên sô pha, ỷ trong nhà không có ai, không một chút hình tượng mà quơ chân xem phim hoạt hình.

Khương Dật Thành bưng ly sữa bò đã được hâm nóng đi đến trước mặt cậu, mới phát hiện, Khương Lạc chỉ mặt một chiếc áo sơmi hình ô vuông to rộng, lộ ra hai cái chân vừa trắng vừa mượt đong đưa.

Hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua hai cái chân trắng bóc này đích xác thật bóng loáng tinh tế……
Khương Lạc đá hắn một cái.

“Anh, đơ ra làm gì, né ra để em xem TV.”
Ở trước mặt hắn, Khương Lạc luôn có chút tính trẻ con, giương nanh múa vuốt đáng yêu nói không nên lời.

Khương Dật Thành phỉ nhổ đầu óc đầy tư tưởng không khỏe mạnh của mình, dịch sang một bên, đem sữa bò đặt ở trước mặt Khương Lạc.

Trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

“Đừng quên uống sữa bò.”
Khương Lạc nhìn chằm chằm màn hình TV, bưng cái ly uống một ngụm lớn, mép miệng cậu còn dính sữa, thói quen liếm liếm môi, rõ ràng hành vi này ở trước kia vô cùng bình thường, nhưng sau khi trải qua tối hôm qua thấy thế nào đều có chút sắc khí.

Khương Dật Thành rốt cuộc nhịn không được, đôi tay hắn chống ở hai bên đầu Khương Lạc, cúi đầu dễ như trở bàn tay mà ngậm lấy đôi môi ướt át kia.

Khương Lạc không cự tuyệt, ngược lại vươn tay vòng quanh cổ hắn, đem hắn kéo càng thấp, đối diện ánh mắt kinh ngạc của hắn chỉ hơi nhướng mày, gợi cảm muốn chết.

Khương Dật Thành hôn đến càng kịch liệt, hắn cơ hồ là đè trên người Khương Lạc, đôi tay vuốt ve eo thon của thiếu niên.

Khương Lạc sắp thở không ra hơi, mới đẩy hắn ra.

“Bữa sáng của em!”
Còn không quên trừng mắt nhìn hắn một cái, mà Khương Dật Thành chỉ cảm thấy ngọt ngào.

Hắn trở lại phòng bếp, ý cười bên miệng căn bản áp không được.

Còn hên cháo trong nồi vẫn chưa cháy.

Bữa sáng chỉ có hai người họ ăn, không cần làm phức tạp.

Cơm nước xong hắn nên đi công ty, nhưng làm thế nào cũng không thể bước chân ra khỏi cửa, ánh mắt nóng cháy mà nhìn chằm chằm Khương Lạc.

Khương Lạc đành phải nhón chân hôn bên môi hắn.

“Nhớ trở về sớm.”
Khương Dật Thành sờ sờ môi, cười ngây ngô hoàn toàn không có một chút bộ dáng của tổng tài.

Hắn đi ra cửa, lại theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Khương Lạc liền ỷ ở cửa phất tay với hắn.


Bọn họ tựa như cặp đôi mới cưới.

Không có gì làm hắn vui vẻ bằng ý nghĩ này.

Hắn phất phất tay, ngồi lên xe.

Hôm nay là tài xế lái xe.

“Đại thiếu gia hôm nay thực vui vẻ.”
Hắn ho khan một tiếng, lại khôi phục thành thái độ lạnh nhạt thường ngày.

Nhưng ý cười trong mắt rõ ràng còn chưa tan đi.

Công nhân trong công ty đều phát hiện, tâm tình của Khương tổng hôm nay phi thường tốt.

Trên thực tế, tâm tư Khương Dật Thành căn bản là không ở trên công ty, hắn vẫn luôn nghĩ tới Khương Lạc, làm một hồi tư duy liền phát tán đến Lạc Lạc hiện tại làm gì ở nhà, hắn hận không thể lập tức chạy về nhà nhìn.

Thật vất vả xử lý xong hết tất cả công việc, đến giữa trưa hắn ngay lập tức lên xe chuẩn bị về nhà.

Mẹ Khương gọi điện thoại cho hắn.

Hắn ấn xuống nút tiếp nghe, ánh mắt ngắm nhìn ven đường, một cặp đôi yêu nhau đang nắm tay tản bộ, khiến cho hắn nhịn không được cong môi lên.

“A Thành, con có nghe không?”
Hắn rốt cuộc lấy lại tinh thần.

“Mẹ, làm sao vậy?”
“Ba mẹ thu được một phong thư, không biết ai gửi…… Là một tấm giấy xét nghiệm ADN, trên đó viết……”
Không biết như thế nào, hắn có dự cảm không tốt.

Tờ giấy xét nghiệm đó được cậu giấu trong phòng mà nhỉ? Sao có thể được gửi đi.

Hắn nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nắm chặt điện thoại.

“Chú Trương, phiền chú chạy nhanh lên!”
Mẹ Khương còn đang đọc lên sự thật hắn đã sớm biết trong tờ giấy xét nghiệm.

Hắn lại không có tâm tư tiếp tục nghe.

“Con có việc, tắt trước đây.”
Hắn cuống quít cắt đứt cuộc gọi, gọi cho dãy số đầu tiên trong danh bạ.

Nghe điện thoại nhanh đi……

Nghe điện thoại nhanh đi……
“Đại thiếu gia tới rồi.”
Hắn mở cửa xe, cơ hồ là chạy đến cửa, mạnh mẽ đẩy cửa ra.

Trong nhà thực an tĩnh, không có một bóng người.

Hắn chạy lên lầu, mở cửa phòng của mình, không có.

Phòng của Khương Lạc, không có.

Hắn tìm khắp các căn phòng, nhưng không hề thấy người buổi sáng vừa làm nũng kêu hắn là anh trai đâu.

“Lạc Lạc, Lạc Lạc……”
Trước mắt hắn tối sầm, đột nhiên ngã xuống.

Điện thoại còn đang gọi trên tay vẫn chưa ai nhận nghe.

…………………………………
“Khương Lạc, nơi này!”
Thiếu nhiên cúi đầu kéo hành lý nghe thế ngẩng đầu, kéo khẩu trang lộ ra tươi cười nhìn người tới đón cậu.

“Cậu thật sự muốn xuất ngoại du học sao?”
Bạn tốt chạm chạm bờ vai của cậu, “Anh già kia của cậu cư nhiên không đuổi kịp.

Này cũng thật hiếm gặp.”
Khương Lạc không trả lời, cậu nhìn thoáng qua dòng người lướt qua lần cuối cùng, đánh nhẹ tay bạn tốt.

“Tới đó cần phải che chở tớ nha.”
Bạn tốt quả nhiên không hề rối rắm đề tài vừa nãy, ôm lấy vai cậu đi nhanh về phía trước, “Đương nhiên rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Máu chó thật nhiều.

Hiện tại tới phân đoạn cục cưng chạy trốn của tổng tài ( đầu chó).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương