Vân Cấp Tông không còn trưởng môn, hôm đó ở đại điện các trưởng lão cũng tử thương nghiêm trọng, môn hạ tu sĩ cao cấp trong một đêm bị tổn thất hơn nửa, phải chịu sự đả kích trước nay chưa từng có.

May mà có ba vị thái thượng trưởng lão kịp thời xuất quan chủ trì đại cục mới tạm thời ổn định nhân tâm được.

Thái thượng trưởng lão sau khi biết tiền căn hậu quả mọi chuyện từ chỗ Kinh Trọng Sơn thì vô cùng thất vọng với cách Tang Vô Miên xử lý mọi chuyện theo cảm tính gây ảnh hưởng đến toàn tông môn này nhưng hôm hôm nay đại hoạ đã thành, chỉ có thể nghĩ cách giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Thái thượng trưởng lão tự mình liên lạc cầu viện với các đại tu của các môn phái tu tiên khác, lại đặt kết giới cực mạnh bên ngoài Chiết Đan Phong, muốn vây chết đại ma đầu ở chỗ này, không cho hắn ra ngoài làm hại thế gian.
Trong lúc Cố Giáng hôn mê 5 ngày thì bên ngoài Chiết Đan Phong được thiết lập tầng tầng lớp lớp kết giới phong ấn, khoá kín toàn bộ Chiết Đan Phong, cho dù Nhiếp Âm Chi chỉ có tu vi Kim Đan cũng không thể lơ là.
Đại ma đầu xong khi nghe nàng nói xong thì nhìn thoáng qua kết giới trên đỉnh đầu, tỏ vẻ: Ồ.
Nhiếp Âm Chi tức muốn thổ huyết, suýt chút nữa thì mất lý trí điên cuồng lắc vai hắn, cầu xin hắn nhanh chóng tỉnh ngủ.


Làm ơn đi, hắn có thể học đồ đệ hắn Phong Hàn Anh một chút không?? Cho dù bị cầm tù mười năm nhưng người ta vẫn luôn chưa từ bỏ chuyện phá huỷ phong ma ấn đó!!
Nàng định dùng phép khích tướng: "Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi không phá được kết giới này?"
Cố Giáng móc ra một sợi ma khí đi chọt chọt vào kết giới, dưới ánh mắt chớp chớp không ngừng của nàng, đại ma đầu thu tay: "Kết giới này quả thực rất mạnh."
Từ chân tơ kẽ tóc đều viết to mấy chữ "làm cho có."
Nhiếp Âm Chi vốn hi vọng Cố Giáng có thể danh xứng với thực, giống như thanh danh khiến người đời sợ hãi kia của hắn, âm tình bất định, tàn nhẫn độc ác.
Chỉ tiếc đại ma đầu chỉ có chút võ vẽ lúc bị đánh thức, hoặc là khi đoạt trái cây hoặc điểm tâm của nàng mới lộ ra gọi là tí xíu tàn nhẫn.
Hỏi rằng đại ma đầu có tính toán gì không ư? Có, đó chính là ăn no chờ chết.
Nhiếp Âm Chi:.....!Cái đùi nàng ôm thật là không có tiền đồ=.=
Hôm nay Chiết Đan Phong lại có thêm một cái đỉnh lớn màu vàng kim, trên đỉnh phong ma có khắc văn tự phù chú và kinh phật đan xen bổ trợ lẫn nhau, ở giữa không trung thoắt ẩn thoắt hiện, gió nhẹ lướt qua cũng có thể kích thích từng đợt Phạn âm.
Nhiếp Âm Chi đứng ở chỗ cao nhất của Chiết Đan Phong nhìn ra bên ngoài nhưng chỉ có thể nhìn được một vùng hư vô, đừng nói là bóng người, đến bóng chim cũng chẳng có.

Chiết Đan Phong như bị cô lập hoàn toàn khỏi nhân gian, trở thành một vùng tuyệt địa tứ phía không có gì.
Chiết Đan Phong chỉ là một vùng linh vực nhỏ như vậy, hoàn toàn không có cách nào tự cung tự cấp.

Sau khi bị phong bế lại thì linh khí cũng ngày một yếu ớt.
Nhiếp Âm Chi đã từng thử lao ra khỏi Chiết Đan Phong nhưng suýt chút nữa thì bị kiếm trận phong ấn chém thành ngốc tử, ngọc trâm dưới chân cũng vỡ vụn.


Lúc nàng rơi xuống lại bị Phạn âm xộc thẳng vào linh đài, thanh thế to lớn gần như khiến ba hồn bảy vía của nàng bay biến.
Cộng thêm việc bên ngoài Chiết Đan Phong là vô số kết giới, sau khi Nhiếp Âm Chi rơi vào Vô Linh Vực thì linh khí toàn thân biến mất, cả người nặng như đeo chì, rơi thẳng từ trên cao xuống.
Mắt thấy bản thân sắp bị rơi thành cái bánh nhân thịt, Nhiếp Âm Chi cắn mạnh đầu lưỡi một cái, lúc máu tươi tràn khỏi khoé môi thì một sợi ma khí như chó đánh hơi được mùi thịt đột nhiên xuất hiện túm lấy nàng kéo vào bên trong Chiết Đan Phong.
Cũng chỉ có thời điểm đó thì đại ma đầu lười đến tận xương kia mới trở nên năng nổ hơn một chút.
Nhiếp Âm Chi phun ra một búng máu, trên mặt xuất hiện cảm giác âm lãnh, ma khí dán vào cằm nàng, quyến luyến đôi môi nàng, liếm sạch vết máu.
"Ưm." Nhiếp Âm Chi cắn chặt môi, cự tuyệt ma khí chui vào trong miệng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, hung hăng kéo ma khí ra.
Đủ rồi đấy!!
Đại đỉnh trên đầu trông gà hoá cuốc bắt đầu lập loè, văn tự phù chú nổi lên gần như bao phủ cả màn trời, chói muốn đui mù con mắt, xoá sạch dấu vết của một sợi ma khí kia.
Nhiếp Âm Chi lăn lộn bản thân đến sống dở chết dở xong cùng từ bỏ việc tìm đường ra, uể oải trở lại trong viện.
Dưới gốc cây hải đường khô héo không có bóng dáng của Cố Giáng, Nhiếp Âm Chi ngạc nhiên tới mức trợn trừng hai mắt.

Thật là thần kì, tổ tông cuối cùng cũng rời giường rồi? Xem ra văn tự phong ma kia trên đỉnh đầu thực sự quá phận, cho dù là tượng đất cũng phải nóng nảy ba phần!

Nàng xách váy chạy nhanh vào trong phòng.
"Cố Giáng??" Nàng tìm trong tìm ngoài một vòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.

Trong lòng Nhiếp Âm Chi hoảng hốt, thả thần thức bao trùm cả đình viện, cuối cùng tìm được nam nhân đang thoải mái dễ chịu ngâm nước nóng trong phòng tắm.
Trong hơi nước mịt mờ có một cái khay, trong khay là một cái đĩa, trên đĩa là trái cây tươi mới và điểm tâm— tất cả đều là hàng dự trữ của Chiết Đan Phong, là đầu bếp trước khi xuống núi đã làm sẵn cho nàng một đống đồ ăn ngon, để trong trận pháp giữ tươi, hiện giờ linh khí đã yếu, là Cố Giáng vẫn luôn dùng ma khí để duy trì trận pháp này.
Đối phương cảm nhận được thần thức của nàng, bấm tay tạo thành một bọt nước quét thần thức của nàng ra bên ngoài phòng tắm.
Nhiếp Âm Chi gần như là bị một chậu nước tắm hắt vào mặt, nàng hít sâu một hơi, cố tình dẫm chân thật mạnh xông vào phòng tắm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta còn giữ rất nhiều cánh hoa nữa, Ma Tôn đại nhân có cần không? Ngâm nước tắm cánh hoa nhé?"
Cố Giáng gối đầu lên thành bồn tắm, nâng mí mắt lên, ánh mắt dừng lại trên môi nàng, vô cùng gợi đòn nói: "Cũng được."
Nhiếp Âm Chi: "......" Được cái cóc khô ấy!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương