Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn
-
Chương 2
Nhiếp Âm Chi giơ tay lau qua khoé mắt bị chạm vào, "Mạnh sư huynh, ta nhớ trước kia huynh từng nói chỗ này là động phủ của Đại sư tỷ, không phải không cho phép ai vào sao?"
Mạnh Tân mất tự nhiên ho khan một tiếng, vẻ mặt buồn bã: "Hôm nay là ngày giỗ của sư tỷ, ta vào dọn dẹp chỗ ở của nàng ấy một chút."
"Vậy ta có thể vào chào sư tỷ một tiếng không?" Hàng mi cong dài của Nhiếp Âm Chi hơi nâng lên, sóng mắt lóng lánh lưu chuyển, gần như giống hệt dáng vẻ trong trí nhớ, Mạnh Tân không khỏi thất thần, chỉ nghe nàng nói tiếp: "Từ lúc ta bái nhập làm môn hạ của sư tôn còn chưa bái lạy tử tế sư tỷ lần nào, hiện tại ngẫm lại thấy thực hổ thẹn."
Mạnh Tân hồi hồn, Nhiếp Âm Chi nhập môn 5 năm không hề hứng thú với ngọn núi này, sao hôm nay lại đột nhiên muốn vào xem?
"Chỉ cần sư muội có lòng là được rồi.
Ta tin Linh Linh sư tỷ nhất định có thể cảm nhận được tấm lòng của muội."
Hắn nói xong không đợi Nhiếp Chi Âm lên tiếng đã mang theo cường thế nói: "Sư muội, muội trọng thương mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Để ta đưa muội về Chiết Đan Phong."
Nhiếp Âm Chi nhìn bóng dáng hành lang quế điện lờ mờ lộ ra dưới màn sương mù dày đặc, dư quang dừng lại trên vẻ mặt của Mạnh Tân.
Mạnh sư huynh rõ ràng đang khẩn trương.
Hắn càng sợ nàng đi vào thì nàng càng phải vào.
"Ta không cần.
Ta chỉ muốn vào xem một chút." Nhiếp Âm Chi vốn chỉ tò mò đi dạo xung quanh, chỉ bằng mấy lời nói trên làn đạn không đến mức khiến nàng nghi ngờ sư phụ, sư huynh của mình.
Nhưng thử một chút thái độ của bọn họ cũng không có gì sai hết.
Mạnh Tân nhíu mày, giơ tay ngăn nàng lại: "Sư muội, đừng hồ nháo, nếu kinh động đến sư tôn thì không tốt đâu."
"Kinh động thì sao?" Nhiếp Âm Chi một chút cũng không sợ, linh quang dưới chân chớp động, xẹt một tiếng lướt qua Mạnh Tân, như một cơn gió xâm nhập vào bên trong làn sương mù dày đặc, chỉ còn lại giọng nói của nàng theo tiếng gió truyền lại: "Mạnh sư huynh cũng trộm vào được thì tại sao ta lại không thể? Chẳng lẽ chỗ ở cũ của Đại sư tỷ có gì không thể thấy sao?"
Mạnh Tân thả người đuổi theo phía sau nàng, trường kiếm bay ra từ tay áo, lạnh lùng nói: "Nhiếp sư muội, muội ở chỗ này hồ nháo chỉ khiến người chết bất an thôi."
Kiếm quang màu vàng rực phá vỡ sương mù dày đặc, phảng phất như một bó đuốc rực lửa phóng tới, lúc tới gần thân hình Nhiếp Âm Chi thì dừng lại, thân ảnh đĩnh bạt của Mạnh Tân xuất hiện ngay phía sau, tay nắm trường kiếm đứng chắn trước mặt nàng: "Sư muội, trở về đi."
"Sư huynh cũng biết tính tình của ta rồi đấy, càng không cho ta làm thì ta càng phải làm." Nhiếp Âm Chi nhướng mày, lộ ra vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Gương mặt ấy không có nửa phần giống cố nhân khiến đáy lòng Mạnh Tân tức giận: "Bất cứ chuyện gì khác cũng có thể theo sư muội nhưng ta nhất định không để muội mạo phạm sư tỷ!"
Nhiếp Âm Chi cũng lạnh mặt, không cách nào hiểu nổi: "Ta chỉ đi vào cúi chào sư tỷ một cái mà cũng là mạo phạm à?"
Mạnh Tân im lặng không nói, cũng không thoái nhượng nửa phần.
Nhiếp Âm Chi lặng lẽ đảo mắt qua làn phụ đề chạy qua, trong lúc Mạnh Tân cho rằng nàng sẽ từ bỏ thì nàng lại hơi cong môi: "Như Ý!"
Giọng nói của nàng vừa dứt, một đạo kiếm quang từ chân trời xé gió lao đến, kinh thiên động địa đâm vào cấm chế của Minh Tiêu Phong.
Mạnh Tân tức giận: "Ngươi!!"
Bình thường Nhiếp Âm Chi tuy hơi kiêu căng một chút nhưng cũng biết chừng mực.
Mạnh Tân hoàn toàn không ngờ nàng sẽ thô bạo như vậy, không chút cố kị, khiến hắn ta tức đến không nói nên lời, Chước Dương kiếm lập tức đột ngột mọc từ dưới đất lên, áp chế Như Ý kiếm dưới kiếm quang màu vàng..
Nhiếp Âm Chi vốn đang suy yếu, bị kiếm khí của hắn áp tới, nghiêng đầu phun ra một búng máu.
Mạnh Tân sửng sốt: "Sư muội đừng có gây sự vô cớ nữa." Ngữ khí của hắn tuy mềm xuống nhưng kiếm khí đang áp chế Như Ý kiếm không hề thu liễm.
Cấm chế của Minh Tiêu Phong là Tang Vô Miên tự mình bày trận, lấy tu vi của nàng cho dù chém hàng chục hàng trăm lần cũng không thể phá vỡ.
Trong lòng Nhiếp Âm Chi biết rõ, mà Mạnh Tân cũng như vậy.
Nhưng hắn vẫn mạnh mẽ áp chế nàng, thực sự như lời hắn nói, không cho phép nàng mạo phạm đại sư tỷ nửa phần.
Nhiếp Âm Chi lau vết máu trên khoé môi, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắn, "Có phải ta lớn lên rất giống đại sư tỷ không? Đặc biệt là đôi mắt này."
Cho nên Mạnh Tân mới thường xuyên dùng ánh mắt quyến luyến dừng lại trên gương mặt nàng, ngay cả Tang Vô Miên cũng thường xuyên nhìn đôi mắt nàng mà thất thần.
"Ta có chút tò mò, rốt cuộc là giống nhau đến mức nào chứ." Lúc Nhiếp Âm Chi nói những lời này ý cười trên mặt nở rộ, khoé mắt cong cong, hàng mi dài rung động, dáng vẻ hơi ngước nhìn lên: "Là như thế này sao?"
Đây là biểu cảm nàng thường dùng mỗi khi muốn lấy lòng sư phụ, là nàng căn cứ vào thái độ của sư huynh và sư phụ tự cho là thông minh, chơi tiểu tâm cơ, giống như khi ở nhà nàng vẫn làm nũng để chọc cha mẹ mình vui vẻ.
Điểm khác chính là trong mắt cha mẹ nàng là nàng, trong lòng cũng là nàng, mà Tang Vô Miên và Mạnh Tân chỉ là muốn từ trên người nàng tìm kiếm bóng dáng một người khác.
"Nhiếp.....!sư muội...." Mạnh Tân bị âm lệ trong mắt nàng kinh sợ, không tự chủ lùi lại phía sau một bước.
Sương mù dày đặc bị kiếm khí đẩy ra khiến chúng loãng hơn nhiều, lộ ra thân hình hai người.
Tất cả đệ tử gần đó cũng bị động tĩnh ở đây hấp dẫn, tụ tập lại nơi này.
"Là Mạnh sư huynh và Nhiếp sư tỷ.
Bọn họ làm sao vậy?"
"Hình như bầu không khí giữa bọn họ không đúng lắm.
Sao lại thế này, không phải Mạnh sư huynh vẫn luôn chiều theo Nhiếp sư tỷ sao?"
"Sẽ không đánh nhau luôn chứ? Chúng ta có nên lại khuyên ngăn không? Nhiếp sư tỷ vẫn đang bị thương mà!"
"Mau đi bẩm báo Tiên tôn!"
.......!
Trong lúc mọi người đang châu đầu với nhau thì một giọng nói lạnh băng ẩn ẩn uy áp truyền đến: "Lui hết ra!" Thân hình Tê Chân Tiên tôn Tang Vô Miên từ từ xuất hiện giữa không trung.
Rất nhiều đệ tử đang vây xem vội vã hành lễ với Tang Vô Miên, cho dù tò mò vì sao hai vị thân truyền đệ tử của Tiên tôn lại giương cung bạt kiếm với nhau như vậy nhưng cũng không dám chậm trễ nửa phần, vội vã rời đi.
Tang Vô Miên bấm tay bắn ra một đạo kiếm khí, tách hai thanh linh kiếm đang tranh phong ra, Chước Dương kiếm cũng trở lại trong tay áo của Mạnh Tân.
Ngón tay nhu nhược không xương của Nhiếp Âm Chi bắt lấy kiếm quang, mũi kiếm trong tay nàng ngưng tụ thành hình, biến thành một thanh trường kiếm trắng như tuyết, thu vào trong vỏ.
Hai người cúi người hành lễ, "Sư tôn."
Thần sắc Tang Vô Miên lộ vẻ không vui: "Sao lại tranh chấp?"
Nhiếp Âm Chi nhìn làn đạn nối đuôi nhau xuất hiện chằng chịt từ khi hắn xuất hiện.
Mạnh Tân nghiêng đầu nhìn Nhiếp Âm Chi, giống như trước nay vẫn vậy, hắn vẫn là vị sư huynh luôn sủng nảng, chủ động nhận sai: "Con cùng sư muội nhất thời phấn khích nên luận bàn đôi chiêu, là con ra tay nặng làm bị thương sư muội, thỉnh sư tôn trách phạt."
Nhiếp Âm Chi không có nửa điểm cảm kích, thản nhiên nói: "Con thấy Mạnh sư huynh đi ra từ Minh Tiêu Phong, lại nghe huynh ấy nói hôm nay là ngày giỗ của Đại sư tỷ nên cũng muốn vào Minh Tiêu Phong để bái lạy tỷ ấy."
Ánh mắt Tang Vô Miên yên lặng phảng phất như muốn ngưng tụ thành băng tuyết, lạnh lùng dừng trên người Nhiếp Âm Chi, "Trong tiên môn không có mấy nghi lễ phàm trần đó.
Đừng tuỳ tiện động vào cấm chế mà bổn toạ...."
Giọng nói hắn đột nhiên dừng lại, quay phắt đầu nhìn về phía Minh Tiêu Phong, đường đường là một Tiên tôn mà lại thất thố đến mức suýt chút nữa ngã từ trên không xuống.
Tang Vô Miên kết ấn huỷ bỏ cấm chế, đầu ngón tay thon dài có chút run rẩy, đến lần thứ hai mới kết ấn thành công....!
Minh Tiêu Phong bị phong ấn mười năm, cấm chế vừa được giải thì lục đào xanh mướt, quế điện lan cung một lần nữa tái hiện nhân gian.
Tang Vô Miên căn bản không rảnh quan tâm đến người khác, cấm chế vừa giải lập tức biến thành một đạo bạch quang bắn vào trong điện chính của Minh Tiêu Phong, Mạnh Tân đuổi theo sát phía sau, Nhiếp Âm Chi không chút do dự cũng đi theo.
Bên trong Minh Tiêu Phong phồn hoa như gấm, cành lá được cắt tỉa gọn gàng, trong điện có châm huân hương, trên hành lang còn có một con mèo nhỏ nằm dài trên đệm mềm, không chút nào nhìn ra nơi này đã mười năm không có người ở.
Trong điện có một ánh nến nhỏ, ấm áp như mặt trời mới mọc.
"Sư tôn, là hồn đăng!! Hồn đăng của sư tỷ cháy lại, vậy chẳng lẽ sư tỷ...." Mạnh Tân có chút không dám tin tưởng, hắn thế nhưng lại cắt một nhát lên tay mình, lấy phương thức này để kiểm tra bản thân có nằm mơ không.
Hắn mở lòng bàn tay ra, nhìn miệng vết thương đang đổ máu, một lần nữa nâng mắt nhìn lại.
Một ngọn tinh hoả nhỏ bé kia vẫn đang ở đó.
Ồ, quả nhiên như làn đạn nói, Đại sư tỷ đã trở lại.
Nhiếp Âm Chi đứng một bên như một người thừa, thờ ơ nhìn sư tôn lạnh lùng như băng sương của nàng lần đầu tiên lộ ra biểu cảm phong phú như vậy.
Mạnh Tân kích động như một con chó con.
Như Ý kiếm trong tay Nhiếp Âm Chi chợt rung lên, kiếm minh lập loè không ngừng, kiếm khí ở trong kinh mạch của nàng đấu đá lung tung, giãy giụa muốn rời khỏi nàng.
Như Ý kiếm trong tay nàng bay ra, Nhiếp Âm Chi không chút suy nghĩ, ngón tay nhanh chóng kết ấn, Thúc Linh trận từ lòng bàn tay nàng tràn ra, vây Như Ý kiếm giữa không trung.
Kiếm quang của Như Ý kiếm bắn ra tứ phía, kiếm minh mãnh liệt, gương mặt không chút huyết sắc của Nhiếp Âm Chi thoáng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy, chỉ có cánh môi nhiễm máu là đỏ đến chói mắt.
"A Âm, Như Ý là kiếm của Tiêu Linh." Tang Vô Miên nói.
Nhiếp Âm Chi cắn răng, nàng đã đoán được, "Vậy lúc trước sao người lại đưa nó cho con?"
Giờ phút này Tang Vô Miên căn bản không kiên nhẫn giải thích với nàng, cũng không quan tâm nàng sẽ bị kiếm khí phản phệ, bấm tay đánh tan linh phong, Như Ý kiếm thoát khỏi trói buộc gào thét bay về phía chân trời, không chút do dự bay về phía chủ nhân cũ của mình.
Hai thân ảnh đuổi sát phía sau nó, không cho nàng một ánh mắt dư thừa.
Làn đạn cũng theo đó biến mất, chỉ còn lại vài dòng sót lại.
Nhiếp Âm Chi bị kiếm khí phản phệ khiến bàn tay chảy đầy máu, máu theo đầu ngón tay nàng từng giọt rơi xuống đất.
Một mình nàng lẻ loi đứng trong viện, mắt to trừng mắt bé với con mèo trốn dưới gầm bàn.
Nàng đi về phía bức hoạ treo trên tường, người trong tranh mặc đồng phục của Vân Cấp Tông, tay cầm trường kiếm, từ bức hoạ có thể thấy được trường kiếm trắng như tuyết, mà nàng ta đang cong mắt cười, ý cười trong mắt như chứa đầy cảnh xuân, đuôi mắt có một nốt ruồi son nhỏ.
Nhiếp Âm Chi nâng tay vẽ một vòng tròn trong không trung, từ không trung xuất hiện một tấm gương đồng, để nó đối diện với mình.
Người trong gương băng cơ ngọc cốt, nhưng mi mày lại đen nhánh, chiếc mũi tinh xảo, môi hồng răng trắng, phía đuôi đôi mắt hoa đào có một nốt ruồi son đỏ.
"Đúng là giống thật đấy." Nhiếp Âm Chi vuốt hai mắt của mình, cũng chạm vào vị trí tương tự của nốt ruồi son, đầu ngón tay nhiễm máu lưu lại một vết đỏ ghê người.
Nàng vốn nên lớn lên như này sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook