Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
-
Chương 7: Ông xã tháng sáu
Tần Diệc Đàm vuốt cái gáy vẫn ẩn ẩn đau, nhịn không được nói: “Cô em gái này của Lục Minh Tự không biết được nuôi bằng cái gì, lực tay kinh như vậy. À mà, cô ta tên gì thế?”
Trợ lý trả lời: “Lục Dạng ạ.”
“Chui từ xó nào ra? Chưa từng nghe Lục Minh Tự có em gái.”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm……”
Tần Diệc Đàm nghiêng người, nhìn quanh một vòng, khoá ánh mắt lên người Lục Dạng, dưới ánh nắng chói chang, cậu ta nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc rồi nổi lên ý xấu, bước tới gần Lục Dạng.
Từ trước đến giờ Tần Diệc Đàm đều không làm được chuyện gì tốt, thấy cậu ta tới gần, Trần Tố nổi lên cảnh giác.
“Này nhóc con……”
Lục Dạng nghe thấy, không để ý thu hồi tầm mắt, dừng lại trên người cái tên không mời mà đến.
Lục Dạng lễ phép, nhếch miệng nói: “Xin chào.”
“Trần Tố, anh dẫn người mới à?”
Tần Diệc Đàm dùng ánh mắt khinh thường không thèm che giấu, “Vẫn không có mắt nhìn như cũ, anh có muốn suy xét đến việc vào công ty chúng tôi không?”
Trần Tố trầm giọng nói: “Cảm ơn, nhưng mà tôi dẫn người có yêu cầu rất nghiêm khắc, ví dụ như giá trị nhan sắc nhất định phải qua cửa.”
Ý trên mặt chữ, Tần Diệc Đàm không có nhan sắc.
Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm cùng ăn chung một miếng bánh nghệ thuật chuyển từ ca hát sang, thường xuyên bị đem ra so sánh, mà mỗi lần hai người đứng chung một chỗ, Tần Diệc Đàm luôn bị cư dân mạng gọi là lá xanh bổ trợ cho Lục Minh Tự.
Tần Diệc Đàm tức giận nghiến răng nghiến lợi, đặt chú ý lên người Lục Dạng: “Em gái, chương trình như này không phải ai cũng có thể tham gia được đâu, giới giải trí không như em tưởng, đừng đến lúc đó lại khóc đỏ mũi tìm mẹ ở trước màn hình nhé!”
Trần Tố gánh vác trọng trách bảo vệ Lục Dạng, đang muốn bước lên nói chuyện lại bị cô duỗi tay ra ngăn cản.
Trên mặt Lục Dạng vẫn treo ý cười nhàn nhạt, cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Tiền bối nói đúng, tôi thiển cận quá, còn rất nhiều thứ phải học tập. Không như tiền bối biết lo trước tính sau, đi tìm tổ tiết mục nhận cha trước.”
Sắc mặt Tần Diệc Đàm trắng bệch, ánh mắt kinh ngạc.
Chẳng lẽ, cô biết cậu ta lén giao dịch với tổ tiết mục? Không thể nào, chuyện cậu ta làm thần không biết, quỷ không hay.
Tần Diệc Đàm cố gắng giữ bình tĩnh, cảm thấy Lục Dạng đang đánh bậy đánh bạ, cậu ta khôi phục sắc mặt, duỗi tay muốn đặt lên cánh tay của Lục Dạng, nhưng bị chặn lại bởi Lục Minh Tự không biết đã tới từ khi nào.
Lục Minh Tự đẩy tay cậu ta ra, không khách khí nói: “Làm quen một chút cũng không cần động tay động chân chứ, ngứa tay quá thì tìm tôi này.”
Chuyện buổi lễ âm nhạc mà Lục Minh Tự chửi ầm lên với Tần Diệc Đàm còn chưa tiêu tán, lần trước là có người khác ngăn cản, nên Tần Diệc Đàm mới không bị đánh. Nhưng hiện tại không ai ngăn được Lục Minh Tự, Tần Diệc Đàm không dám ở lại lâu, sợ Lục Minh Tự nhớ thù cũ, đánh vào mặt cậu ta.
“Anh, anh có thù gì với anh ta hả?” Nhìn bóng dáng của Tần Diệc Đàm, Lục Dạng có chút tò mò hỏi.
Cô biết Lục Minh Tự đối đầu với Tần Diệc Đàm, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, cô cảm thấy không đơn giản như lời trên mạng là tranh đoạt tài nguyên, tranh giành giải thưởng âm nhạc.
“……” Lục Dạng không nói lên lời, cô quét mắt về phía hai bóng dáng càng ngày càng xa, nói: “Nếu bảo đẹp trai, cái người Giang Nghiễn Chu lúc nãy cũng được đó.”
Động tác đang ấn điện thoại của Trần Tố ngừng lại: “……”
Ảo giác, ai bảo cô thay đổi! Không hề thay đổi một chút nào! Vẫn là cái đồ chỉ biết theo đuổi thần tượng.
Lục Minh Tự lên án: “Dạng à, sao khuỷu tay em lại hướng ra ngoài rồi?”
“Hơn nữa, cậu ta cũng là anh trai em, sao có thể không biết lớn nhỏ trực tiếp gọi tên như thế.”
“Lục Minh Tự, có phải anh sợ em ăn sạch anh ấy không?” Lục Dạng gãi gãi mi tâm, trực tiếp hỏi.
“Bộp” một tiếng, điện thoại trong tay Trần Tố rơi xuống đất.
Lục Minh Tự và Lục Dạng đồng thời nhìn về phía anh ta, Trần Tố hậm hực nhặt điện thoại lên: “Tay trơn.”
……
Sau khi tập hợp đủ khách mời, đạo diễn cầm loa, lớn tiếng tuyên bố: “ Mùa thứ hai của《 Sinh Tồn Nơi Hoang Dã 》chính thức bắt đầu!”
“Quy chế lần này áp dụng hình thức một đội hai người, ở trên hòn đảo hoang dã tiến hành trạm kiểm soát sinh tồn, phải sinh tồn nơi hoang dã, đồng thời yêu cầu hoàn thành nghiệm vụ tổ tiết mục chỉ định. Trừ cái này ra, lần này chương trình dự định áp dụng hình thức “chen chân”, tiết mục quay đến lưng chừng sẽ có khách mời mới đột ngột gia nhập!”
“Ở trên là phần giới thiệu đơn giản quy tắc của chương trình.”
Nhân viên công tác cầm quyển sổ, giới thiệu khách mời, mọi người trong phòng phát sóng điên cuồng bình luận.
Đạo diễn: “Để chúc mừng mùa thứ hai phát sóng bùng nổ, tổ tiết mục đã chuẩn bị cho các vị khách mời một món quà rực rỡ sắc màu!”
【 Mùa trước có thấy quà đâu, sao mùa này lại có rồi, quả nhiên tổ tiết mục kiếm được tiền, lắm trò hơn hẳn. 】
【Có phải do đám minh tinh này không chịu được khổ, tổ tiết mục sợ ngay ngày đầu tiên bọn họ đã bãi công nên mới cho dụng cụ không? 】
【 Mùa trước làm gì có trạm kiểm soát nhiệm vụ đâu, giờ có thì độ khó tăng lên chứ sao, tổ tiết mục tổ cho chút thiết bị cũng không được à? 】
【 Ông xã tháng sáu Chu Mạt Lê của tôi đẹp trai quá! Nhưng người đứng cạnh anh ấy là ai thế, sao chưa thấy bao giờ? 】
【Lầu trên, đấy là Lâm Tân Mông, đàn em cùng công ty của Chu Mạt Lê, không lâu trước đó từng lên hot search một lần, cái gì mà tình nguyện viên đẹp nhất đó. 】
【 Cô gái mặc đồ trắng hình như là hoa khôi trường tôi hồi cấp ba! Tôi lại yêu rồi! 】
Đạo diễn cầm loa, uyển chuyển nói, “Nhưng mà —— món quà được nhận cụ thể là gì, phải dựa vào bản lĩnh của các vị khách mời rồi!”
【 Tôi đã bảo mà, sao tổ tiết mục có thể dễ dàng cho một món quà như thế, đầu chó.jpg】
【 Biểu cảm của đám khách mời như sét đánh ngang tai ha ha ha ha ha ha 】
Nhân viên công tác mang mục tiêu và phi tiêu đến, đồng thời giới thiệu chi tiết các quy tắc: “Các mục tiêu này có ghi vật dụng trên đó như dao, nồi sắt, đồ khô, đồ vệ sinh cá nhân… Mỗi nhóm có 8 cơ hội để ném phi tiêu. Càng gần trung tâm điểm số càng cao. Điểm số giảm dần từ tâm mục tiêu trở đi như 10, 8, 6, 4, 2. Bắn trượt mục tiêu không có điểm. .”
“Điểm số có hai tác dụng, một là dùng để đổi vật tư, hai là đội có điểm tích lũy xếp hạng cao nhất sẽ được nhận một món quà cực bất ngờ! Cụ thể là bất ngờ gì thì bí mật.”
Phần thưởng thắng lợi đối với khách mời tham dự mà nói cũng không quá quan trọng, mọi người tham gia chương trình chủ yếu là vì nhiệt độ. Nhưng có thể khiến cho người xem đem lòng hiếu kỳ, bởi vậy không ít người ở dưới weibo chính thức đoán giải thưởng chung cuộc là gì.
Sắp xếp lập đội đã được ký kết trong hợp đồng, bởi vậy bọn họ cũng không cần lập đội với người khác.
Lục Dạng và Lục Minh Tự một đội, Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê một đội, Tần Diệc Đàm cùng đội với Ôn Tiên.
Mọi người là quan hệ cạnh tranh, cũng là quan hệ hợp tác.
Nhưng mà, mọi người đều cảm thấy cạnh tranh lớn hơn hợp tác, đặc biệt là Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự có tiếng đối đầu nhau trong giới giải trí.
Tần Diệc Đàm thường liếc về phía Lục Minh Tự, ánh mắt đắc ý không thôi.
May mà có Lục Dạng ở bên cạnh, nếu không để Lục Minh Tự nhìn thấy, khẳng định hai người lại đối đầu nhau.
“Đạo diễn, xin hỏi mỗi đội có tám cơ hội là trong đội chia đều, mỗi người bốn lần phi tiêu à?” Lâm Tân Mông mặc bộ váy liền trắng giơ tay lên, mang theo ý cười hỏi.
——————
Không hiểu sao cho chị Lâm mặc váy trắng đi tham gia show sinh tồn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook