*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyễn Tụng không có thời gian đọc tin nhắn của Trần Nghiêm.

Giữa sân chơi rộng của trường tiểu học, bọn nhỏ xếp thành mấy vòng tròn.

Tuy nói trong trường một lớp có năm, sáu mươi em học sinh, nhưng khối có đông học sinh nhất trường cũng chỉ có bốn năm lớp. Trong đó học sinh khối lớp một, lớp hai, lớp ba là đông nhất, học sinh khối lớp năm lớp sáu là ít nhất*.

*Tiểu học bên trung là đến lớp 6 nè.

Bởi vì có thể nghiêm túc đi học đến hết cấp, trong nhà vẫn kiên trì chu cấp cho con cái đến trường đọc sách chỉ chiếm số ít.

Từ lớp một học đến lớp sáu, cuối cùng co lại chỉ còn đúng một lớp.

Số lượng học sinh nhập học mỗi năm chỉ dao động từ ba sáu đến sáu mươi người.

Hiệu trưởng kể từng có một năm cao điểm, có đến 70 học sinh mới.

Lương Nghệ cảm thấy nhiều học sinh không phải chuyện xấu: "Bảy mươi người vừa vặn có thể chia làm hai lớp, như vậy sĩ số mỗi lớp tương đối ít, chất lượng dạy của giáo viên cũng sẽ tốt hơn."

Nhưng hiệu trưởng chỉ cười: "Nếu điều kiện cho phép đương nhiên chúng tôi cũng muốn tách lớp ra để dạy, nhưng giáo viên có thể dạy khối sáu của trường chỉ có mấy người, dạy lớp sáu xong còn phải chăm cho khối nhỏ nữa, cho nên mãi không thể tách lớp được."

Cả một trường học như vậy nhưng tính ra chỉ có chưa đến chín trăm học sinh.

Tất cả các gia đình xung quanh khu vực núi này cho con đi học thì đều học ở đây, vừa đủ nhét ở trong sân chơi không lớn không nhỏ này.

Bọn nhỏ tản ra xung quanh chơi, trò gì cũng có.

Tần Tư Gia từ nhỏ lớn lên ở Hồng Kông, thời đi học cũng không thể bỏ qua trò chơi quốc dân là nhảy dây, giờ xem bọn nhỏ nhảy hướng dẫn một hai lần là có thể nhớ lại tương đối.

Ngược lại, Khương Kỳ Kỳ ở Trung Quốc đại lục lại chưa chơi nhảy dây bao giờ.

Cô đứng bên cạnh cảm thấy mới lạ, hào hứng vây xem, vốn cũng muốn nhảy, nhưng nhìn hai sợi dây chun đảo qua đảo lại ở chân, thoạt nhìn có vẻ hơi khó chơi.

Chẳng mấy chốc, cô đã bị tài năng nhảy dây bằng 0 của mình đánh bại, quay đi chơi nhảy ô, nhảy dây, đá cầu, ném bao cát.

Khu bình luận đồng loạt cười chọc Khương Kỳ Kỳ, nói cô không phải đang chơi cùng các bạn nhỏ, phải là các bạn nhỏ chơi cùng cô mới đúng.

Tiểu thư cành vàng lá ngọc có khác, mấy trò chơi tuổi thơ của dân chúng bình dân đều không chơi qua bao giờ, thấy cái gì cũng ngạc nhiên, chắc chỉ có uống sương sớm với học mấy môn năng khiếu.

[Không nói đến những cái khác, trình độ đàn dương cầm, chơi violin của Kỳ Kỳ đều là cấp bậc diễn tấu đó, thư pháp cũng có thể đem ra bán lấy tiền luôn, doge.jpg]

[Mấy trò này đều là những trò tui chơi hồi còn nhỏ nè, bây giờ tường tiểu học bên đây đã không còn đứa nhỏ nào chơi nữa rồi, toàn chơi mấy cái cao cấp gì đó thôi.]

Trình Thanh thì tương đối mộc mạc.

Mới bắt đầu đã lập tức xác định được vị trí của mình, trực tiếp ở dưới bục chào cờ chơi đập ảnh với bọn trẻ.

Chính là loại ảnh thẻ nhân vật được tặng trong mì ăn liền, năm xu một gói.

Một đám nhóc đều lấy một tấm ảnh trong "Kho bạc nhỏ" của mình ra cho vào vòng tròn giải thưởng, sau đó lần lượt dùng tay vỗ, ảnh lật qua thì đập tiếp ảnh tiếp theo, chỉ cần đập cho ảnh lật sang mặt trái là sẽ có thêm một lượt đập nữa.

Chờ đến khi tất cả chỗ ảnh đều được lật lại, chỉ còn một cái duy nhất, vậy người đập được tấm ảnh cuối cùng có thể thắng được tất cả chỗ ảnh trong vòng.

*Hồi bé tôi ứ chơi trò này nên không biết tả luật vầy đúng chưa nữa.

Tuy nhìn vào chỉ là vào tấm ảnh tặng kèm, nhưng đối với bọn nhỏ mà nói, đó đều là "Tài sản" rất quý quá.

Hồi bé Trịnh Thanh cũng từng chơi trò này, vô cùng tự tin nói với bọn nhỏ: "Có thể cho anh mượn một thẻ ảnh không, chơi thắng anh trả lại gấp đôi!"

Này cũng có nghĩa là có nguy cơ thua cuộc, thẻ ảnh một đi không trở lại.

Quả nhiên, bọn nhỏ chưa tận mắt trông thấy thực lực của y thì đều hết sức do dự.

Có đứa đánh bạo đề nghị Trịnh Thanh đập thử vài thẻ ảnh cho bọn nó coi.

Nhưng Trịnh Thanh cố ý trêu bọn nhóc: "Vậy sao được, chơi đập ảnh phải có bài của nó, anh không thể để lộ thực lực của mình sớm như vậy, phải xem các em có tin tưởng anh hay không thôi."

[Ha ha ha, anh Trịnh nhà này sao lại lừa gạt mấy bạn nhỏ thế chứ, lại còn muốn bọn nhỏ phải đánh cược vào mình?]

So ra, kỹ nghệ của Lương Nghệ là "Bắt mắt" nhất.

Lúc này y là người nổi bật nhất trong số các thành viên, đang bị một nhóm bé gái bu quanh, y thì ở chính giữa chơi dây!

Vốn mọi người chơi dây, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy dạng cơ bản thôi.

Kết quả Lương Nghệ không ừ hử gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn một lúc, trực tiếp đẩy mắt kính lên rồi chơi tiếp bàn mà bé gái đang tính bỏ qua.

Bọn trẻ thậm chí còn không kịp nhìn rõ ngón tay y cử động như thế nào, chỉ thấy sợi dây màu sắc sặc sỡ loáng cái biến thành một hình mà tất cả bọn nó chưa trông thấy bao giờ.

Lần này trực tiếp làm các bé gái xung quanh khiếp sợ, một trận thành danh.

Bọn nhỏ hô bạn gọi bè, ba tầng trong ba tầng ngoài vây lấy Lương Nghệ để xem, còn cử ra một bé gái mà bọn chúng cảm thấy chơi dây siêu nhất để đấu với Lương Nghệ.

Kết quả từ đầu đến cuối Lương Nghệ đều không ra bài theo cách bọn nhỏ quen thuộc, hình dạng mới hết cái này đến cái khác xuất hiện, rất nhanh đã đánh bại mấy cô nhóc.

Đây có thể nói là một tin tức lớn, đứa có dây hay đứa không có dây đều chen chúc tụ tập đến bên cạnh Lương Nghệ để quan sát học tập.

[Trong lúc nhất thời, tui không phân biệt được là Lương Nghệ biết chơi dây từ trước hay là vừa tức thì nghiên cứu ra nữa, tui cảm thấy anh ấy không giống người sẽ chơi mấy cái trò này.]

[Có mấy mẫu anh ấy đan tôi từng trông thấy trước đây rồi, nhưng cũng có cái chưa thấy bao giờ, tôi cảm thấy là vừa nghiên cứu ra đấy, doge.jpg]

[Thực ra Lương Nghệ cũng là học sinh giỏi mà, tuy không học đại học A, nhưng cũng là sinh viết tốt nghiệp loại giỏi từ trường 985 ra, chẳng qua trước đó mọi người đều chỉ chú ý đến đại học A của thầy Nguyễn thôi.]

[Ha ha ha ha ha, mọi người thật sự không ai đi coi thầy Nguyễn hả, Mị cảm thấy ảnh chơi dán bánh tét sắp muốn ngất luôn rồi kìa.]

Dán bánh tét đúng như cái tên của nó, chính là mọi người chia thành hai nhóm, người sau bám theo người trước thành một vòng tròn lớn.

Ngoài vòng tròn một người phụ trách đi bắt, người còn lại sẽ chạy trốn.

Người bị bắt có thể chuyền gậy cho người khác, rồi bám vào một người trong vòng tròn.

Nếu người chạy kịp bám lên trước khi bị bắt thì người nhận gậy sẽ trở thành mục tiêu đuổi bắt tiếp theo, người chạy trước đó sẽ thế vào vị trí trống.

Nói chung mỗi nhóm chỉ có thể đảm bảo an toàn cho hai người, nếu dán bánh tét thành công mà người chạy trốn tiếp theo còn chưa kịp phản ứng lại là đến lượt mình, như vậy rất có khả năng sẽ bị tóm sống.

"Bắt được" trong trò dán bánh tét này không cần phải thật sự tóm được người lại, chỉ cần chạm vào người là coi như thành công.

Một khi bị chạm vào người, vậy người bắt và người chạy sẽ đổi vai với nhau.

Mà tình huống mục tiêu đuổi bắt đổi hết từ người này sang người khác, người đi bắt chậm chạp bị dí lại trên sân chơi không phải là ít.

Ví dụ, tình cảnh của Nguyễn Tụng lúc này chính là như vậy.

Anh sống đến từng này tuổi, biết tế bào vận động của mình không được, nhưng anh thực sự không ngờ mình chạy còn không lại được cả học sinh tiểu học.

Ban đầu, bọn nhỏ đặc biệt "Ưu đãi", cho anh làm bên chạy trốn trước.

Nguyễn Tụng không đến hai giây đã tìm được vị trí của mình, bám lên, đổi thành một bạn nhỏ khác chạy.

Nhưng không biết có phải bọn nhỏ quá nhiệt tình hiếu khách hay không mà chưa được mấy chốc lại đến lượt anh phải chạy.

Ban đầu thì Nguyễn Tụng chạy vẫn được, nhưng nhiều lần như vậy, cuối cùng anh cũng thấm mệt, bị một bé trai có vẻ học lớp lớn đuổi kịp.

Nguyễn Tụng lập tức muốn trở tay bắt ngược trở lại.

Nhưng nhóc kia chơi tập trung hơn anh nhiều lắm, hơn nữa rõ ràng rất am hiểu trò chơi này, lách người một cái đã chạy mất tăm.

Đến lúc này, dán bánh tét đã trở thành sân nhà của Nguyễn Tụng.

Nhậm Khâm Minh ở vòng tròn đội bên kia cố ý thả cho anh mấy lần đều bị bọn nhỏ bắt quả tang, Nguyễn Tụng chỉ có thể một mình chạy khắp sân.

Chạy đến mức mặt đỏ bừng và vẫn không thể bắt được đứa nhóc nào.

Trên bãi đất trống, chẳng mấy chốc chút nhiệt tình ban đầu Nguyễn Tụng dùng để cố chống đỡ cũng bay sạch.

Bọn nhỏ thấy anh bơ phờ thở không ra hơi thì lại vui tưng bừng, cười khoe tám cái răng trắng bóc ra, thậm chí có đứa còn nổi hứng đùa dai, cố ý đến trước mặt Nguyễn Tụng, chờ Nguyễn Tụng nửa tin nửa ngờ đưa tay ra bắt thì lại quay lưng chạy biến.

Đuổi đến cuối, Nguyễn Tụng thiếu điều lôi đứa nhóc đang chạy lại, để hai người cùng ngồi xuống, mặt đối mặt tâm sự một chút.

Chờ đến cuối cùng, anh liều mạng một hơi, chặn được cô nhóc dáng người linh hoạt, không cho cô bé trở lại vòng tròn mới xem như bắt được người.

Cô nhóc kia dùng lại kế sách trước đó của anh, trở tay bắt người ngay tại chỗ.

Vất vả mãi mới bắt được một lần, Nguyễn Tụng vô thức thả lỏng, quả nhiên một giây sau đã trúng chiêu, còn chưa vui vẻ được một giây, nét mặt anh đã sụp xuống, biểu cảm trên mặt đầy vẻ "Tôi đau đớn, tôi gục ngã" không sao giải thích được.

Bọn nhỏ thấy thế cười khúc khích không ngừng.

Cuối cùng, để đề phòng bản thân ngồi bẹp xuống tại chỗ, Nguyễn Tụng dứt khoát triển lãm luôn tài năng truyền thống của mình ⸺⸺ Ăn vạ

Dưới cái nhìn của cả vòng người, anh trực tiếp đi thẳng qua giữa hai nhóm bánh tét, không nói lời nào bắt lấy Nhậm Khâm Minh đang an toàn bám sau một đứa nhóc, không cần biết lý lẽ ra sao: "Tôi bắt được cậu rồi, giờ đến lượt cậu bắt tôi."

Tất cả bọn trẻ ở nhóm bánh tét một, bánh tét hai: "?????"

[Ha ha ha ha ha, trực tiếp bắt người vượt khu là được.]

Nguyễn Tụng không chớp mắt nói với bọn nhỏ: "Thực ra ở dưới núi, bình thường chơi trò này bọn anh đều chơi hai người cùng lúc, chính là hai người chạy, hai người bắt, nhưng vậy càng căng thẳng kích thích hơn, sự chú ý của mọi người cũng càng tập trung vì bất cứ lúc nào cũng có thể đến lượt của mình."

[?]

"Hơn nữa để đảm bảo tất cả mọi người đều được tham gia, trong ba lần đổi người không thể lặp lại bám lên cùng một người, cho nên người trốn cũng phải nhớ kỹ ba người chạy trước đó là ai, một khi nhớ nhầm sẽ trực tiếp đổi vị trí, thành người đi bắt. Nhóm đuổi bắt cũng có thể lợi dụng điểm này để thay đổi lộ trình của mình, cố ý ép người chạy trốn phải bám lên người người vừa mới dán bánh tét trước đó." Nguyễn Tụng tự biện minh cho hành động của mình, nói nghe hết sức đàng hoàng trịnh trọng.

Khu bình luận cười ngã trái ngã phải.

[Khả năng chỗ chúng ta không phải cùng một chỗ với dưới núi của thầy Nguyễn nhỉ? Doge.jpg]

[Đây là để giúp chính mình giảm bớt áp lực, võ đức không thèm nói, bắt được Chó cỏ chính là chuyện vớ vẩn tự biên tự diễn, giơ ngón cái.jpg]

[Nhưng đổi luật chơi thành như vậy đúng là càng căng thẳng gay cấn hơn 2333.]

Nhưng có là như vậy, Nguyễn Tụng vẫn bị mệt đến ngất ngư, vẫn chưa lấy lại được sức sau vòng chơi thứ nhất.

Tiếp sau đó bọn họ chia ra vào lớp ngồi nghe giảng cùng học sinh, buổi trưa cũng cùng học sinh tới căn tin ăn cơm, có khoảng thời gian chơi trò chơi cùng nhau vào giờ nghỉ trưa, bọn trẻ rất nhanh đã làm quen được với sự có mặt của bọn họ.

Thấy bọn họ, đám trẻ sẽ không giữ khoảng cách giống như ban sáng nữa, miệng nhỏ đều ngọt ngào gọi anh gọi chị.

Quái nhất là trưa nay bọn họ mới ăn được một nửa, có mấy cô nhóc kết bè, bưng bát canh thịt viên phải xếp hàng ở căn tin mới có phần, chạy đến trước mặt Nguyễn Tụng đưa cho anh, hết sức nghiêm túc nói: "Anh, anh phải ăn nhiều với rèn luyện nhiều lên nha, anh chạy chậm quá! Như vậy không thể giống mặt trời mọc được đâu."

Nguyễn Tụng: "???"

Bọn Khương Kỳ Kỳ nghe thế đều cười muốn sốc hông.

Nguyễn Tụng nhận lấy bát canh bọn nhỏ tốt bụng đưa cho mình, không hiểu ra sao: "Tại sao chạy chậm thì không thể giống mặt trời mọc? Mặt trời mỗi ngày đều chậm rì rì mọc lên rồi hạ xuống mà, không phải nó cũng chạy chậm sao?"

Cố nhóc lập tức cau mày: "Anh không nên có suy nghĩ lười biếng như thế, bọn em có học Khoa Phụ đuổi theo mặt trời rồi."

Nguyễn Tụng nghẹn họng: "... Được rồi."

[Ha ha ha ha, cười ẻ mọi người ơi, sợ rằng đây chính là lần đầu tiên trong đời thầy Nguyễn bị nghi ngờ vì "Học không đến nơi đến chốn".]

Nghỉ ngơi một chút, đầu giờ chiều các thành viên chuẩn bị rời đi.

Mấy nhóc củ cải đó vốn nên về ngủ trưa đều không hẹn mà từ phòng học chạy ra hành lang, bám vào lan can vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

Khương Kỳ Kỳ nóng đầu, đưa hai tay lên bắc loa bên miệng, ngước mặt hô về phía trên lầu: "Sau này ai trong số mấy nhóc có thể thi đậu trường trung học số 1 Khang Dương, chị gái sẽ mời người đó đi du lịch nước ngoài!"

Trung học số 1 Khang Dương là trường được hỗ trợ chính sách, cũng là trường trung học liên tuyến với trường tiểu học trên núi này của bọn nhỏ, chỉ cần đạt điểm chuẩn thì không cần có hộ khẩu cũng có thể nhập học.

Đây cũng là mục tiêu nỗ lực của tất cả học sinh trong núi.

Bình thường, mỗi năm trường có thể có ba, bốn người đạt tiêu chuẩn cũng đã là không tệ rồi.

Nhưng hôm nay Khương Kỳ Kỳ vừa thốt ra lời này, ước mơ "Được ra nước ngoài" của bọn nhỏ lập tức sục sôi.

Hiệu trưởng vội vàng đứng ra ngăn cản, không để bọn họ phải tiêu pha, hứa hẹn đưa thêm những phần thưởng khác nữa.

Tất cả mọi người đều chỉ nghĩ là do Khương Kỳ Kỳ giàu có, nhất thời hứng khởi mới hứa hẹn như vậy.

Kết quả lúc ngồi trên xe bảo mẫu quay về, Khương Kỳ Kỳ thế mà còn lên kế hoạch tỉ mỉ: "Nếu giờ chúng ta thành lập một quỹ hỗ trợ học sinh thì sao, chính là dành cho những đứa nhỏ ưu tú ở các địa phương nhỏ, chỉ cần đạt đủ yêu cầu nhập học thì sẽ giúp bọn họ miễn giảm học phí cấp hai, cấp ba, cả đại học nữa. Nếu học nghiên cứu sinh hoặc là bác sĩ ở đại hoc trong nước cũng có thể miễn giảm học phí."

Tần Tư Gia là người đầu tiên ủng hộ ý tưởng này: "Vừa hay hàng năm nhà chị đều làm từ thiện, có thể phân một phần cho quỹ giáo dục."

Trịnh Thanh: "Sau đó hàng năm còn có thể đặt ra một cơ chế khen thưởng cho bọn nhỏ, ví dụ như thành tích thi học kỳ năm trong tóp 10 hoặc top 5 của trường thì có thể nhận được học bổng tương ứng."

"Cũng có thể trao cơ hội ra nước ngoài học tập cho các học sinh giỏi." Lương Nghệ cảm thấy cơ hội so với tiền càng có sức hấp dẫn hơn, cũng càng hữu dụng hơn tiền bạc.

Thấy mọi người trên xe càng trò chuyện càng trở nên nghiêm túc, Nguyễn Tụng và khán giả nghe mà sững sờ.

Cuối cùng vẫn là Nhậm Khâm Minh né micro, nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: "Hàng năm cho dù là vì hình tượng hay mục địch gì khác, các doanh nghiệp đều sẽ trích quỹ để làm từ thiện, hơn nữa số tiền từ thiện cũng có liên quan đến vấn đề đóng thuế."

Nói vậy là Nguyễn Tụng hiểu.

Quả nhiên quanh quanh quẹo quẹo trong giới nhà giàu vẫn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của những người bình thường như họ.

...

Trở lại nhà gỗ, Nguyễn Tụng cứ nghĩ mình muốn đi tắm thì nhất định sẽ phải tranh lượt với người khác.

Kết quả Khương Kỳ Kỳ và Lương Nghệ vừa về đến nhà đã bắt đầu thu dọn hành lý. Hóa ra là buổi chiều họ có lịch trình nên phải chạy gấp xuống núi luôn.

Tần Tư Gia và Trịnh Thanh tuy vừa đi một chuyến trước đó rồi, giờ không cần đi nữa, nhưng hình như là có ca khúc mới phải làm, nên để không làm ảnh hưởng đến đối phương, hai người đều đeo tai nghe, thậm chí còn tách ra, một người sang phòng ngủ cho khác không ai ở bên cạnh.

Lúc này, nhà gỗ vốn náo nhiệt nhất thời trở nên quạnh quẽ.

Nguyễn Tụng một mình thong thả đứng dưới vòi hoa sen, tẩy đi cảm giác mệt mỏi trên người, trong lòng không hiểu sao cảm thấy trống rỗng.

Biết rõ phòng biên kịch còn có một đống công việc đang chờ anh xem qua, nhưng anh vẫn lười biếng dầm mình dưới làn nước nóng, toàn thân không có chút động lực làm việc nào.

Nhậm Khâm Minh ở bên ngoài, cầm kịch bản "Thôn tối" đọc đã hơn mười, hai mươi phút mà vẫn không thấy Nguyễn Tụng từ nhà tắm đi ra, đoán chắc quả nửa là cái tính lười của anh lại nổi lên.

Làm gián đoạn giai đoạn hăng máu gà và dồn hết tâm sức cho công việc.

Đúng lúc Trần Nghiêm bên kia đợi mãi không thấy hồi âm, trực tiếp gọi qua cho Nguyễn Tụng.

Nhậm Khâm Minh nhìn tên người gọi, ấn nhận, vừa định nói Nguyễn Tụng đang tắm thì nghe được Trần Nghiêm bên kia hết sức phấn khích nói: "Đậu má, Khâm Minh cậu nhanh cầm điện thoại vào phòng tắm đi! Hai người các cậu cùng nghe luôn! Tôi hôm nay đúng là vớ được bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, trước đó không phải chúng ta ngắm trúng căn hộ một tầng giá tầm 36 triệu à! Cậu nói sẽ giúp chúng tôi bỏ ra 10 triệu. Nhưng vừa rồi có người đưa cả căn biệt thự cho tôi rồi, chỉ cách khu Cảnh Giang Đế Hoa nhà cậu có hai con đường thôi, cậu có nhớ biệt thự ở gần khu thương mại trung tâm không?"

Cái này đương nhiên Nhậm Khâm Minh nhớ, phải nói là hễ là người ở thành phố A thì đều biết đến căn biệt thự này.

Biệt thự cao hai tầng, rộng hơn 300 mét vuông, đếu đặt ở chỗ khác thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng đặt ở con đường thuộc dạng tấc đất tấc vàng kia thì rất khủng bố.

Hình như được lưu lại từ thế kỷ trước, vẫn luôn không có ai chuyển tới ở, cũng không biết rốt cuộc chủ nhân của căn biệt thự này là ai.

Nếu một căn hộ nguyên tầng ở khu Cảnh Giang Đế Hoa có giá khoảng 150 nghìn một mét vuông, vậy căn biệt thự cách hai con phố này, ít nhất phải có giá gấp đôi.

Hơn ngân sách dự toán của bọn họ rất rất nhiều.

Nhậm Khâm Minh đưa tay tắt mic thu âm trong phòng, quay lưng về phía ống kính: "Cái này nhất định chúng ta không thế mua nổi..."

Giá cả tính ra gần hơn trăm triệu, không phải thứ có thể tùy tiện nói giỡn.

Nhưng Trần Nghiêm lịa nói: "Bây giờ căn bản không cần bỏ tiền ra mua, có người muốn dùng căn biệt thự này trao đổi trực tiếp với chúng ta! Đổi lấy cổ phần trong phòng biên kịch của Nguyễn Tụng!"

Nguyễn Tụng nhắm hai mắt đứng trong phòng tắm, cả người vốn đang uể oải, vừa nghe Nhậm Khâm Minh cầm điện thoại đi vào thông báo, lập tức bùng nổ: "Ai mà công phu sư tử ngoạm dữ vậy, vừa tới đã đòi 40%, sao không đòi 60% luôn đi, quyền khống chế đều đưa cho y hết! Có mấy đồng tiền dơ bẩn mà nghĩ hay ghê ha."

Nhưng Nhậm Khâm Minh nói tiếp ngay: "Người kia muốn dùng căn biệt thự bên cạnh khu thương mại trung tâm bên cạnh Cảnh Giang Đế Hoa để đổi, hiện tại giá thị trường của nó đã vượt qua 90 triệu, tương lai có thể còn tiếp tục tăng nữa."

Phòng tắm yên lặng một chốc.

Nguyễn Tụng mờ mịt mở mắt, tắt vòi sen đi: "... Bao nhiêu cơ?"

Nhậm Khâm Minh: "90 triệu, tương lai còn..."

"Được rồi, đối tác mới của chúng ta tên là gì? Là nam hay nữ? Năm nay bao tuổi? Nhóm máu gì, thích ăn món nào?" Nguyễn Tụng thậm chí không chờ Nhậm Khâm Minh nhắc lại hết câu đã dùng vận tốc ánh sáng chào tạm biệt với trạng thái lười biếng trước đó, mở cửa phòng tắm, chụp lấy bộ áo tắm bên cạnh mặc vào.

Giờ anh đã là một dân chuyên trong giới điện ảnh và truyền hình, không bao giờ có chuyện vì tiền mà mắng bắt cứ ai là kẻ điên.

Rất là ngoan ngoãn nhận điện thoại, nói với Trần Nghiêm: "Khi nào gặp mặt ăn bữa cơm, đã hẹn giờ giấc cụ thể chưa? Đối tác mới thích tôi ăn mặc kiểu trẻ trung xinh đẹp hơn hay trưởng thành thận trọng hơn? Có thích xem phim Nhậm Khâm Minh đóng không? Không thích xem thì đảm bảo bọn họ sẽ không có cơ hội chạm mặt, thích xem thì mượn Nhậm Khâm Minh hai ngày cũng được, đều là chuyện nhỏ, có thể thương lượng."

Trần Nghiêm: "...?"

Nhậm Khâm Minh: "..."

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng: Tôi cảm thấy tôi phải đổi tên tài khoản Wechat của mình thành "Có tiền chính là ba tôi, không phải thì chỉ có thể là do bạn chưa đủ giàu", ôm quyền.jpg

- --

Nhảy dây chun

Nhảy dây

Ném bao cát

Chơi dây

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương