Tuy bài viết kia không thực sự tag Vạn Thanh Nguyệt, nhưng Vạn Thanh Nguyệt vẫn chia sẻ lại, rút kinh nghiệm xương máu cho bản thân.
[@ Vạn Thanh Nguyệt: Tuy tôi khẳng định mình hoàn toàn vô tội, nhưng sự thực là sự thực, ừm... Thầy Nguyễn thần thánh, ủ rũ rơi lệ.jpg]
...
Lúc lên núi bảy người bọn họ chia làm ba đường, may là lúc xuống núi, ekip chương trình không sống chó đến mức hết thuốc chữa, trực tiếp chỉ cho bọn họ con đường dễ đi nhất, cả bảy người có thể cùng nhau đi xuống.
Nguyễn Tụng không chỉ là người duy nhất trong số bảy người không có thói quen tập thể dục, anh còn là người tối hôm trước say rượu, mệt nhọc nhất trong cả đám.
Chỗ nào bằng phẳng thì vẫn còn đi được, nhưng đây lại phải trèo bậc thang xuống dốc, Nguyễn Tụng dứt khoát đặt mông ngồi bệt xuống đất, còn không từ bỏ ý định mà hỏi tổ đạo diễn bên cạnh: "Không có lối tắt nào để xuống núi à?"
Tổ đạo diễn ai nấy đều trăm miệng một lời: "Không có."
Nguyễn Tụng lắc đầu không thể tin: "Ở đây mà không có cáp treo hay là xe cộ gì, mấy người làm sao chuyển được nhiều đồ như vậy lên đây cho bọn tôi, nào là vỉ nướng nào là củi lửa, lều bạt cũng toàn bộ do sức người mang lên, giờ lại dùng sức người đưa xuống ư? Làm gì có chuyện."
Này phải trả bao nhiêu tiền lương cho đủ.
Cho dù ekip chương trình thật sự có thể tàn nhẫn như vậy, không thêm vài nghìn bồi dưỡng cho nhân viên vận chuyển thì cũng rất khó yêu cầu người ta làm việc.
Tổ đạo diễn đã quen với cách suy nghĩ và đủ các "Câu hỏi" thường ngày mà Nguyễn Tụng đặt ra rồi, hoàn toàn không rơi vào bẫy của anh, mà cùng nhau nở một nụ cười vô tội với Nguyễn Tụng: "Thầy Nguyễn chắc là không biết rồi, trong vấn đề sắp xếp hoạt động, chương trình của bọn tôi có thể có chút thiếu sót, nhưng chắc chắn là không bao giờ thiếu tiền cả."
Vừa dứt lời, có mấy chiếc trực thằng không biết tối qua bọn họ giấu chỗ nào, chở tất cả đồ dùng trên sân bãi ở đỉnh núi, vù vù bay qua đầu mọi người.
Cây cối xanh tươi trên núi bị gió từ cánh quạt trực thăng thổi ngã trái ngã phải, tiếng động cơ ầm ĩ đến mức đầu Nguyễn Tụng phát đau, trong lòng thầm mắng tư bản ác độc, sau đó đành vẫy tay với Nhậm Khâm Minh.
Nhậm Khâm Minh đứng chờ bên cạnh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vừa nhận được tín hiệu thì lập tức chuyển ba lô lên đeo ra đằng trước ngực, cúi thấp người ngồi xổm ở bậc thang bên chân Nguyễn Tụng.
Để bảo vệ đầu gối cùng cái eo của mình, Nguyễn Tụng không thèm bận tâm có mất mặt hay không, chậm rì rì trèo lên lưng đối phương, vừa khó hiểu vừa không biết nói thế nào chỉ chọc chọc cơ bắp rắn chắc bên dưới hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, không biết mệt..."
Kể cả tối qua lúc làm chuyện kia, Nguyễn Tụng phỏng chừng chỉ nằm bẹp ở đó, tư thế cày cấy nào cũng vậy, tất cả đều do một mình Nhậm Khâm Minh đóng cọc.
Kết quả là dù có như thế, anh vẫn là người tử trận trước, Nhậm Khâm Minh vẫn có thể thoải mái cõng anh xuống núi như cũ.
Khương Kỳ Kỳ ở bên cạnh không rõ nội tình, thấy cảnh này thì giật mình: "Anh Khâm Minh, anh đừng cậy mạnh, hôm qua lên núi ai cũng mệt phờ mà."
Nhậm Khâm Minh nhặt được món hời cũng không kể công, lắc đầu: "Xuống núi dễ hơn."
Nếu không dám chắc có thể cõng Nguyễn Tụng xuống núi, tối qua hắn sẽ không kích động nhưng vậy, càng không có chuyện hưng phấn làm không chỉ một hai lần.
...
Ở khu sản xuất trà này, ngoài trừ đi qua rừng cây cao thấp không đồng đều, còn có thể gặp được rất nhiều cây trà lùn đang trong thời điểm đâm chồi nảy lộc, cành lá xum xuê, lúc trước đứng ở ban công nhà gỗ, Nguyễn Tụng đã phát hiện ra.
Bọn họ đi xuyên qua rừng, giống như đi giữa một biển lông nhung màu xanh lục êm dịu.
Phần lớn ánh mắt trời đều bị cành lá trên đầu che khuất, có cảm giác nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống, so với lúc đi lên thoải mái hơn không ít.
Nhưng người khác đều đang cố gắng leo núi, chỉ có mình Nguyễn Tụng nằm nhoài trên lưng Nhậm Khâm Minh là không có việc gì, nhìn lên bầu trời ngẩn người, không có chút khách khí nào với Nhậm Khâm Minh.
Trong lúc đó, Khương Kỳ Kỳ thực ra cũng có chút mệt mỏi không muốn đi.
Lương Nghệ chủ động nói y có thể cõng cô, nhưng Khương Kỳ Kỳ lại không muốn, chỉ đưa ba lô của mình cho y, nắm tay Lương Nghệ nhỏ giọng nói thầm: "Anh mệt em lại xót."
Lương Nghệ lập tức đẩy kính mắt, không nhịn được cúi đầu cười.
Hai người trông ngọt ngào hệt như một đôi tình nhân chưa tốt nghiệp đại học vậy.
Chiếc cằm nhọn thon thon của Nguyễn Tụng gác trên bả vai Nhậm Khâm Minh, trợn mắt thấy được một màn này thì ghé sát vào lỗ tai nhắn nói: "Bọn họ ngọt ngào thật đấy."
Nhậm Khâm Minh theo tầm mắt của anh, len lén quay sang nhìn cặp đôi kia, biết Nguyễn Tụng chắc chắn không xem kỹ thông tin của các khách mời khác, bèn thấp giọng nói: "Hai người họ ở cùng nhau lâu rồi, hình như là bảy tám năm gì đó, lúc học đại học ở nước ngoài thì quen biết."
Hai người họ thì thầm nói nhỏ gặm đường của người khác, không biết là khán giả cũng đang ăn đường của mình.
[Tui lại và lại một lần nữa muốn quyên tiền cho ekip chương trình đi mua thiết bị thu âm.]
[Chả biết đang dùng loại micro rách nát nào nữa, hai người đều gắn mic ở cổ áo mà vẫn không thể nghe rõ họ nói gì.]
[Cứ cõng như vậy đi loanh quanh một chút, cũng thiệt là thích nha, ôi chao, hai bé ngoan ngoãn này ngọt chết Mị rồi.]
Trên màn hình, Nguyễn Tụng quàng hai tay qua vai Nhậm Khâm Minh, cằm tỳ bên trên, ánh mắt lại bắt đầu mơ màng không có tiêu cự, dường như vô tình lại có vẻ nghiêm túc thốt ra một câu: "Tôi còn chưa ra nước ngoài bao giờ..."
Ánh mắt Nhậm Khâm Minh lập tức nhìn xuống dưới chân, im lặng thật lâu mới nói: "Sau này, anh cũng sẽ kiếm được nhiều tiền, chờ anh kiếm được tiền rồi, chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài thăm thú."
"Ha, vậy cậu cũng đừng chờ tôi nữa, ai biết được liệu có ngày đó hay là không." Nói xong, Nguyễn Tụng đổi tư thế thành nghiêng mặt áp lên lưng Nhậm Khâm Minh, nhắm mắt lại.
Thực ra anh cũng từng có một cơ hội rất tốt để ra nước ngoài du học, khi đó Nhậm Khâm Minh còn chưa nổi tiếng như bây giờ xung phong nhận trách nhiệm, nói sẽ cố gắng đóng phim, nhất định có thể gánh được học phí cùng sinh hoạt phí ở nước ngoài của anh.
Nguyễn Tụng nhắm hai mắt lại, nằm lắc lư trên lưng Nhậm Khâm Minh định chợp mắt một chút, lại cứ có cảm giác ví tiền nhét sau mông hắn cộm cộm khó chịu.
Chờ anh móc nó ra, phát hiện là một chiếc ví gấp, bên trong chắc là có bỏ chứng minh thư hay gì đó.
Ban đầu Nguyễn Tụng lấy ra cũng không định mở ra nhìn, nhưng Nhậm Khâm Minh lại chột dạ trước, thế mà lại buông một tay ra muốn cướp lại ví.
Lần này Nguyễn Tụng tò mò rồi, cưỡi trên lưng Nhậm Khâm Minh, giơ cao tay mở ví ra xem.
Vừa liếc một cái Nguyễn Tụng đã phát hiện không đúng, lắc đầu cảm thán: "Oa, cậu biếmn thái hả, lại còn giấu ảnh của anh đây?"
Hơn nữa không phải ảnh bây giờ, mà là ảnh hồi học đại học của anh, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngây thơ ngốc ngốc.
Lương Nghệ đi bên cạnh nghe thấy, vui vẻ nói: "Để ảnh người yêu mình trong ví sao lại là bimến thái được."
Khương Kỳ Kỳ: "Đúng vậy á, trong ví của em cũng có để ảnh cục cưng nhà em nè."
Nhưng Nhậm Khâm Minh rõ ràng là đang hoảng.
Hắn biết Nguyễn Tụng nhất định muốn tịch thu ảnh, bởi vì tấm này chụp Nguyễn Tụng trông thực sự rất ngố, cười tít cả mắt thì thôi đi, còn không biết đang nhìn đi chỗ nào nữa.
Là ảnh chụp trộm thất bại.
Quả nhiên Nguyễn Tụng cũng làm đúng như hắn đã đoán, tịch thu ảnh trong ví của Nhậm Khâm Minh, vứt lại một câu "Hóa ra trong lòng cậu hình tượng của tôi là như vậy" xong thì không thèm phản ứng lời xin tha của hắn nữa, tiếp tục kế hoạch chợp mắt trước đó.
...
Chờ anh ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã chuyển màu từ nắng vàng rực rỡ sang tối mịt, điện thoại di động nhét trong túi rung lên ù ù.
Mấy ngày nay vì chuyện quay chương trình, tần suất xem di động của Nguyễn Tụng giảm một đường thẳng tắp, có tin nhắn thì để tích lại cuối ngày xử lý một thể.
Dù sao về cơ bản cũng không phải chuyện lớn gì.
Bởi vì sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, danh sách bạn bè Wechat đã bị anh xóa đi gần hết, hoàn toàn không lần lo tham gia chương trình bị người quen nhận ra, nhắn tin thăm hỏi.
Nguyễn Tụng lấy điện thoại ra, phát hiện người nhắn là Trần Nghiêm, nhìn liếc qua là biết người này đang xem livestream "19 ngày bên nhau".
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Cậu lười hơi bị lộ liễu rồi đấy, thoải mái quá ha người anh em.]
[Có tiền cũng không tụng cho mi: Trên tay cậu không phải còn kịch bản cần viết à, cả ngày nhìn chằm chằm livestream của tôi làm gì?]
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Tưởng tôi muốn nhìn chằm chằm là nhìn chằm chằm được chắc, tôi bây giờ đang họp thảo luận kịch bản, này là tập thể cùng nhau lười biếng, mấy biên kịch nhỏ bọn tôi cũng nhau nhìn. Ngầu.jpg]
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Quan trọng nhất là nghe bọn họ khen cậu, tôi còn phải giả vờ như không quen không biết gì, cũng goi như trải nghiệm cảm giác nhà vàng giấu Nhậm Khâm Minh của cậu một phen. Tôi nói chứ đúng là thấy sướng thật đấy, nhe răng.jpg]
Toàn mấy lời vô nghĩa.
Nguyễn Tụng tùy tiện tìm một cái nhãn dán gửi sang cho đối phương, vừa định thoát Wechat thì một khung trò chuyện mới lại nhảy ra.
Ghi chú anh đặt cho người này là "Em trai sản xuất phim".
[Em trai sản xuất phim: Tôi nghe nói, lịch trình buổi tối hôm nay của các anh tương đối rảnh rỗi, sẽ sắp xếp cho các anh cùng người dân ở gần đó xem bộ phim "Hồ nước xanh", bộ này chắc anh đã xem qua rồi, đến lúc đó có tiện trao đổi một chút không?]
"Hồ nước xanh" xem như là bộ phim đoạt giải thưởng tương đối kinh điển trong mấy năm gần đâu, tuy chỉ được đầu tư nhỏ, nhưng danh tiếng lại khá cao, Nguyễn Tụng là người trong giới, đương nhiên có xem qua rồi.
Nhưng khiến Nguyễn Tụng ngạc nhiên hơn là, hình như em trai này bị anh mắng đã tỉnh ra rồi, thế là còn biết chuẩn bị trước rồi mới đến, học được cả cách hỏi rõ lịch trình xong mới đến cửa.
[Có tiền cũng không tụng cho mi: "Không phải tôi đã đồng ý với cậu rồi à, cậu còn tìm tôi muốn trao đổi cái gì?]
[Em trai sản xuất phim: Trao đổi về việc tại sao anh lại đồng ý với tôi.]
Nguyễn Tụng đọc câu này xong, đuôi lông mày mới nhướn lên lại hạ xuống, thầm nói, em trai quả nhiên vẫn là em trai.]
[Có tiền cũng không tụng cho mi:... Cái nghề này của tôi từ bao giờ lại trở nên phức tạp như vậy, đơn giản chút đi, cậu muốn cái gì, tôi đồng ý cho cái gì, chuyện thành không phải xong rồi sao?]
Nguyễn Tụng thực ra cũng không có sở thích thuyết giáo người khác, nhưng thực sự là phong cách làm việc của em trai này làm cho anh không thể hiểu ra làm sao, hoàn toàn không giống với nhưng nhà sản xuất dự án phim bình thường khác trong giới.
Sau khi anh gửi tin nhắn này đi, hộp thư thoại Wechat rơi vào im lặng.
Nguyễn Tụng cũng biết mình nói chuyện có chút không nể nang, đang nghĩ có phải đã làm tổn thương lòng tự trọng của em trai rồi không, thì lại thấy bên kia gửi qua một tin nhắn dài.
Như thể biết rõ ở trong mắt anh, y "Không đáng tin cậy" như thế nào, ngay từ đầu đã nói rõ luôn.
[Em trai sản xuất phim: Đúng là hiểu biết của tôi đối với phong cách làm phim trong nước không quá thông thạo, nhưng đây là sự chuyên nghiệp của tôi, trong công việc tôi có cách làm riêng của mình. Mục đích trước nhất là, tôi cần nắm chắc tất cả dự án qua tay tôi đều không có chút sơ sót nào, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc không gây tranh cãi dư luận, không sử dụng nghệ sĩ có scandal, không có nguy cơ tiềm tàng có thể bùng nổ... Nhưng bây giờ suy nghĩ của tôi về anh, đầu tiên là tôi vừa ý tài năng của anh, hai là tôi cho rằng, việc anh đột nhiên thay đổi chủ ý, đối với dự án của tôi có rủi ro tiềm ẩn, tôi có nghĩa vụ phải tìm hiểu rõ ràng.]
Nguyễn Tụng đột nhiên nhìn thấy một đoạn tin nhắn dài như vậy thì nhìn màn hình ô trò chuyện ngẩn ra mấy giây.
Cố Dữ Châu ngồi trong phòng làm việc, vừa cầm điện thoại, vừa xem phát sóng trực tiếp trên máy tính. Nhìn Nguyễn Tụng đọc tin nhắn của mình trên màn hình, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ cả mồ hôi.
Lần này y đã đem hết 100% thành ý của mình ra, nhưng y không dám chắc Nguyễn Tụng có chịu tin hay không.
Biên kịch giỏi có rất nhiều người tính tình lập dị, quả thực y nhìn không thấu Nguyễn Tụng...
Hai mắt Cố Dữ Châu nhìn chằm chằm, mỗi một giây Nguyễn Tụng không phản ứng gì đều thấy rất khó chịu.
Y cho là Nguyễn Tụng sẽ ném lại một chữ, đại khái là kiểu "Được" hoặc "Không" gì đó.
Nhưng khi y rốt cuộc chờ được người trên màn hình đánh chữ, trong ô trò chuyện lại là...
[Có tiền cũng không tụng cho mi: Cậu tên là gì?]
Cố Dữ Châu quả thực không thể kiềm chế mà nở một nụ cười, thận trọng đánh chữ trả lời lại.
[Cố: Cố Dữ Châu.]
[Có tiền cũng không tụng cho mi: Được, Cố Dữ Châu, chờ buổi tối rảnh tỗi tôi sẽ tìm cậu nói chuyện, giờ mới buổi chiều, tôi cũng không muốn nói mấy chuyện xúi quẩy này trước ống kính.]
Giám đốc Tiểu Cố thường không mở nổi mắt sau mười một giờ đêm lập tức cam đoan.
[Cố: Được, bình thường buổi tối tôi đều rảnh, lúc nào cũng được, anh cứ chọn thời gian phù hợp với mình.]
...
Bảy người từ trên núi xuống cùng nhau ăn cơm trưa, xem như bữa ăn chia tay, Vạn Thanh Nguyệt một lần nữa ra sân bay, lên máy bay ra nước ngoài đóng phim.
Mọi người thực ra có chút lo lắng, cậu ta đi chuyến này về sẽ không vào được trạng thái, ảnh hưởng đến việc đóng phim.
Nhưng đứa nhỏ thoạt nhìn điều chỉnh tâm trạng lại rất nhanh, lúc ngồi ăn bữa cơm chia tay còn cười nói vui vẻ, tự lấy mình ra chọc cười: "Trước đây không biết anh Khâm Minh đã có người yêu, em bèn theo đuổi anh ấy, kết quả xấu nhất chính là không theo đuổi được thôi, không thể xấu hơn được nữa. Ít nhất có thể ăn một bữa cơm do chính tay crush của mình nấu, em đã có thể hoan hỉ về nhà đón năm mới được rồi, muốn xe đạp gì nữa*."
*Câu nói này bắt nguồn từ tiểu phẩm "Bán nạng" của Triệu Bản Sơn, Triệu Bản Sơn đã lừa Phạm Vĩ mua một cái nạng với giá 100 tệ, nhưng Phạm Vĩ chỉ có 32 tệ, Cao Tú Mẫn nói "Vậy lấy đi, bao nhiêu cũng được", Triệu Bản Sơn cố ý xuyên tạc lời Cao Tú Mẫn thành "Muốn xe đạp gì" vì thế xe đạp của Phạm Vĩ cũng bị lừa đi nốt. Ẩn ý: Nếu muốn cái gì thì cố ý nói lái đi, để đối phương tự đưa cho mình. Trong thực tế, câu nói này dẫn đi chệch khỏi ý cảnh ban đầu và có nhiều ý nghĩa hơn. Nhiều người thường thấy câu này rất phổ biến, và không quan tâm đến nguồn gốc là gì, nên họ sử dụng nó một cách "thoải mái" theo nghĩa đen mà họ hiểu. Ví dụ, nếu một người muốn cái này cái kia, anh ta có thể nói với anh ta: Bạn muốn loại xe đạp nào! Ý là: đừng quá tham lam, chỉ làm một việc.
Cũng coi như kết thúc viên mãn.
Chỉ có điều, thái độ của Nhậm Khâm Minh với cậu ta, dường như không hề thay đổi chút nào vì bài phát biểu cảm tưởng lúc chia tay này.
Ví dụ như lúc Vạn Thanh Nguyệt kéo vali hành lý đứng trước cửa, lần lượt ôm chào tạm biệt với mấy người Tần Tư Gia.
Lúc đến phiên Nhậm Khâm Minh, cậu ta tự giác bỏ qua, chỉ muốn ôm Nguyễn Tụng một chút.
Kết quả chính là, Nhậm Khâm Minh một bước cũng không lệch, đứng chặn ở phía trước: "Ôm tôi thì được, ôm vợ tôi thì không."
Vạn Thanh Nguyệt, khu bình luận: "......"
Đứa nhỏ muốn khóc lớn, kéo vali quay đầu bước đi, tình cảnh hài hước chọc mọi người không nhịn được cười.
...
Nhậm Khâm Minh vốn tưởng tiễn Vạn Thanh Nguyệt đi rồi thì mình có thể được yên tĩnh.
Kết qua chưa đến hai giây, Từ Lan lại gọi điện thoại cho hắn, nói là buổi chiều có một hoạt động đột xuất cần tham gia, rất khó đẩy lùi lại, đã trao đổi qua với ekip chương trình rồi, hắn chỉ có thể chịu khó ngừng ghi hình, xuống núi một chuyến.
Lúc đó Nhậm Khâm Minh đang đứng ở trong phòng, vừa mới nói sẽ đấm bóp mát-xa cho Nguyễn Tụng xong.
Nguyễn Tụng cũng đồng ý rồi.
Sau đó điện thoại bất thình lình gọi đến, cùng vô số lần "Không đúng dịp" của bọn họ y chang nhau.
Từ Lan còn ở đầu bên kia không ngừng gục hắn đáp lại, Nhậm Khâm Minh cầm điện thoại, nhìn Nguyễn Tụng không biết phải làm sao.
Hắn đã tự nhủ với mình vô số lần, tuyệt đối không thể vì bận bịu mà bỏ Nguyễn Tụng lại một mình.
Nhưng mà hiện thực cứ thích vả bôm bốp vào mặt hắn.
Từ Lan: "Giờ cậu đi ra luôn là được, Tiểu Lư đã lái xe đến chờ trước cửa nhà gỗ của mấy cậu rồi, nhanh nhẹn lên thì buổi tối còn kịp quay lại, sẽ không làm lỡ nhiều thời gian nói chuyện yêu đương của cậu đâu!"
Nguyễn Tụng đang nằm trên giường chờ được đấm bóp vẫn là dáng vẻ thờ ơ không thèm quan tâm như trước, hờ hững nhắc nhở Nhậm Khâm Minh: "Đi đi, đã chọn làm nghề này thì phải làm cho tốt."
Nhậm Khâm Minh hiểu ý của Nguyễn Tụng là gì.
Hắn nhanh chóng quyết định, tranh thủ thời gian, nhấc chân đi ra ngoài: "Chờ em quay về, buổi tối nhất định sẽ xoa bóp cho anh."
Nguyễn Tụng chỉ giơ tay, lấy ví đựng thẻ của hắn trong túi mình ra, ném qua: "Chứng minh thư, cầm cẩn thận."
Nhậm Khâm Minh tâm tình nặng trĩu nhận lấy, lúc ngồi trên xe bảo mẫu, suốt một đường đều cau mày, sắc mặt không được sáng sủa cho lắm.
Tiểu Lư vừa xem phát sóng trực tiếp xong, biết tâm trạng Nhậm Khâm Minh lúc này nhất định rất tệ, cũng không dám nói xen vào cái gì.
Mãi đến tậm lúc đến khách sạn chỗ ghi hình, lễ tân yêu cầu Nhậm Khâm Minh lấy chứng mình thư ra.
Nhậm Khâm Minh mở ví nhận thẻ, giật mình phát hiện bức ảnh ban đầu đã bị tịch thu kia, không biết lại được Nguyễn Tụng bỏ vào từ bao giờ, giờ mở ra thì lập tức rơi ra khỏi đống thẻ, mặt trái ảnh đã ố màu nhiều thêm một dòng chữ rồng bay phượng múa.
[Chó con, muốn giấu cũng giấu bức nào dễ nhìn một chút.]
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con nào đó lại và lại được dỗ: Xin hỏi bình oxy ở đâu, tôi cảm thấy mình cần hít một hơi.
[@ Vạn Thanh Nguyệt: Tuy tôi khẳng định mình hoàn toàn vô tội, nhưng sự thực là sự thực, ừm... Thầy Nguyễn thần thánh, ủ rũ rơi lệ.jpg]
...
Lúc lên núi bảy người bọn họ chia làm ba đường, may là lúc xuống núi, ekip chương trình không sống chó đến mức hết thuốc chữa, trực tiếp chỉ cho bọn họ con đường dễ đi nhất, cả bảy người có thể cùng nhau đi xuống.
Nguyễn Tụng không chỉ là người duy nhất trong số bảy người không có thói quen tập thể dục, anh còn là người tối hôm trước say rượu, mệt nhọc nhất trong cả đám.
Chỗ nào bằng phẳng thì vẫn còn đi được, nhưng đây lại phải trèo bậc thang xuống dốc, Nguyễn Tụng dứt khoát đặt mông ngồi bệt xuống đất, còn không từ bỏ ý định mà hỏi tổ đạo diễn bên cạnh: "Không có lối tắt nào để xuống núi à?"
Tổ đạo diễn ai nấy đều trăm miệng một lời: "Không có."
Nguyễn Tụng lắc đầu không thể tin: "Ở đây mà không có cáp treo hay là xe cộ gì, mấy người làm sao chuyển được nhiều đồ như vậy lên đây cho bọn tôi, nào là vỉ nướng nào là củi lửa, lều bạt cũng toàn bộ do sức người mang lên, giờ lại dùng sức người đưa xuống ư? Làm gì có chuyện."
Này phải trả bao nhiêu tiền lương cho đủ.
Cho dù ekip chương trình thật sự có thể tàn nhẫn như vậy, không thêm vài nghìn bồi dưỡng cho nhân viên vận chuyển thì cũng rất khó yêu cầu người ta làm việc.
Tổ đạo diễn đã quen với cách suy nghĩ và đủ các "Câu hỏi" thường ngày mà Nguyễn Tụng đặt ra rồi, hoàn toàn không rơi vào bẫy của anh, mà cùng nhau nở một nụ cười vô tội với Nguyễn Tụng: "Thầy Nguyễn chắc là không biết rồi, trong vấn đề sắp xếp hoạt động, chương trình của bọn tôi có thể có chút thiếu sót, nhưng chắc chắn là không bao giờ thiếu tiền cả."
Vừa dứt lời, có mấy chiếc trực thằng không biết tối qua bọn họ giấu chỗ nào, chở tất cả đồ dùng trên sân bãi ở đỉnh núi, vù vù bay qua đầu mọi người.
Cây cối xanh tươi trên núi bị gió từ cánh quạt trực thăng thổi ngã trái ngã phải, tiếng động cơ ầm ĩ đến mức đầu Nguyễn Tụng phát đau, trong lòng thầm mắng tư bản ác độc, sau đó đành vẫy tay với Nhậm Khâm Minh.
Nhậm Khâm Minh đứng chờ bên cạnh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vừa nhận được tín hiệu thì lập tức chuyển ba lô lên đeo ra đằng trước ngực, cúi thấp người ngồi xổm ở bậc thang bên chân Nguyễn Tụng.
Để bảo vệ đầu gối cùng cái eo của mình, Nguyễn Tụng không thèm bận tâm có mất mặt hay không, chậm rì rì trèo lên lưng đối phương, vừa khó hiểu vừa không biết nói thế nào chỉ chọc chọc cơ bắp rắn chắc bên dưới hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, không biết mệt..."
Kể cả tối qua lúc làm chuyện kia, Nguyễn Tụng phỏng chừng chỉ nằm bẹp ở đó, tư thế cày cấy nào cũng vậy, tất cả đều do một mình Nhậm Khâm Minh đóng cọc.
Kết quả là dù có như thế, anh vẫn là người tử trận trước, Nhậm Khâm Minh vẫn có thể thoải mái cõng anh xuống núi như cũ.
Khương Kỳ Kỳ ở bên cạnh không rõ nội tình, thấy cảnh này thì giật mình: "Anh Khâm Minh, anh đừng cậy mạnh, hôm qua lên núi ai cũng mệt phờ mà."
Nhậm Khâm Minh nhặt được món hời cũng không kể công, lắc đầu: "Xuống núi dễ hơn."
Nếu không dám chắc có thể cõng Nguyễn Tụng xuống núi, tối qua hắn sẽ không kích động nhưng vậy, càng không có chuyện hưng phấn làm không chỉ một hai lần.
...
Ở khu sản xuất trà này, ngoài trừ đi qua rừng cây cao thấp không đồng đều, còn có thể gặp được rất nhiều cây trà lùn đang trong thời điểm đâm chồi nảy lộc, cành lá xum xuê, lúc trước đứng ở ban công nhà gỗ, Nguyễn Tụng đã phát hiện ra.
Bọn họ đi xuyên qua rừng, giống như đi giữa một biển lông nhung màu xanh lục êm dịu.
Phần lớn ánh mắt trời đều bị cành lá trên đầu che khuất, có cảm giác nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống, so với lúc đi lên thoải mái hơn không ít.
Nhưng người khác đều đang cố gắng leo núi, chỉ có mình Nguyễn Tụng nằm nhoài trên lưng Nhậm Khâm Minh là không có việc gì, nhìn lên bầu trời ngẩn người, không có chút khách khí nào với Nhậm Khâm Minh.
Trong lúc đó, Khương Kỳ Kỳ thực ra cũng có chút mệt mỏi không muốn đi.
Lương Nghệ chủ động nói y có thể cõng cô, nhưng Khương Kỳ Kỳ lại không muốn, chỉ đưa ba lô của mình cho y, nắm tay Lương Nghệ nhỏ giọng nói thầm: "Anh mệt em lại xót."
Lương Nghệ lập tức đẩy kính mắt, không nhịn được cúi đầu cười.
Hai người trông ngọt ngào hệt như một đôi tình nhân chưa tốt nghiệp đại học vậy.
Chiếc cằm nhọn thon thon của Nguyễn Tụng gác trên bả vai Nhậm Khâm Minh, trợn mắt thấy được một màn này thì ghé sát vào lỗ tai nhắn nói: "Bọn họ ngọt ngào thật đấy."
Nhậm Khâm Minh theo tầm mắt của anh, len lén quay sang nhìn cặp đôi kia, biết Nguyễn Tụng chắc chắn không xem kỹ thông tin của các khách mời khác, bèn thấp giọng nói: "Hai người họ ở cùng nhau lâu rồi, hình như là bảy tám năm gì đó, lúc học đại học ở nước ngoài thì quen biết."
Hai người họ thì thầm nói nhỏ gặm đường của người khác, không biết là khán giả cũng đang ăn đường của mình.
[Tui lại và lại một lần nữa muốn quyên tiền cho ekip chương trình đi mua thiết bị thu âm.]
[Chả biết đang dùng loại micro rách nát nào nữa, hai người đều gắn mic ở cổ áo mà vẫn không thể nghe rõ họ nói gì.]
[Cứ cõng như vậy đi loanh quanh một chút, cũng thiệt là thích nha, ôi chao, hai bé ngoan ngoãn này ngọt chết Mị rồi.]
Trên màn hình, Nguyễn Tụng quàng hai tay qua vai Nhậm Khâm Minh, cằm tỳ bên trên, ánh mắt lại bắt đầu mơ màng không có tiêu cự, dường như vô tình lại có vẻ nghiêm túc thốt ra một câu: "Tôi còn chưa ra nước ngoài bao giờ..."
Ánh mắt Nhậm Khâm Minh lập tức nhìn xuống dưới chân, im lặng thật lâu mới nói: "Sau này, anh cũng sẽ kiếm được nhiều tiền, chờ anh kiếm được tiền rồi, chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài thăm thú."
"Ha, vậy cậu cũng đừng chờ tôi nữa, ai biết được liệu có ngày đó hay là không." Nói xong, Nguyễn Tụng đổi tư thế thành nghiêng mặt áp lên lưng Nhậm Khâm Minh, nhắm mắt lại.
Thực ra anh cũng từng có một cơ hội rất tốt để ra nước ngoài du học, khi đó Nhậm Khâm Minh còn chưa nổi tiếng như bây giờ xung phong nhận trách nhiệm, nói sẽ cố gắng đóng phim, nhất định có thể gánh được học phí cùng sinh hoạt phí ở nước ngoài của anh.
Nguyễn Tụng nhắm hai mắt lại, nằm lắc lư trên lưng Nhậm Khâm Minh định chợp mắt một chút, lại cứ có cảm giác ví tiền nhét sau mông hắn cộm cộm khó chịu.
Chờ anh móc nó ra, phát hiện là một chiếc ví gấp, bên trong chắc là có bỏ chứng minh thư hay gì đó.
Ban đầu Nguyễn Tụng lấy ra cũng không định mở ra nhìn, nhưng Nhậm Khâm Minh lại chột dạ trước, thế mà lại buông một tay ra muốn cướp lại ví.
Lần này Nguyễn Tụng tò mò rồi, cưỡi trên lưng Nhậm Khâm Minh, giơ cao tay mở ví ra xem.
Vừa liếc một cái Nguyễn Tụng đã phát hiện không đúng, lắc đầu cảm thán: "Oa, cậu biếmn thái hả, lại còn giấu ảnh của anh đây?"
Hơn nữa không phải ảnh bây giờ, mà là ảnh hồi học đại học của anh, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngây thơ ngốc ngốc.
Lương Nghệ đi bên cạnh nghe thấy, vui vẻ nói: "Để ảnh người yêu mình trong ví sao lại là bimến thái được."
Khương Kỳ Kỳ: "Đúng vậy á, trong ví của em cũng có để ảnh cục cưng nhà em nè."
Nhưng Nhậm Khâm Minh rõ ràng là đang hoảng.
Hắn biết Nguyễn Tụng nhất định muốn tịch thu ảnh, bởi vì tấm này chụp Nguyễn Tụng trông thực sự rất ngố, cười tít cả mắt thì thôi đi, còn không biết đang nhìn đi chỗ nào nữa.
Là ảnh chụp trộm thất bại.
Quả nhiên Nguyễn Tụng cũng làm đúng như hắn đã đoán, tịch thu ảnh trong ví của Nhậm Khâm Minh, vứt lại một câu "Hóa ra trong lòng cậu hình tượng của tôi là như vậy" xong thì không thèm phản ứng lời xin tha của hắn nữa, tiếp tục kế hoạch chợp mắt trước đó.
...
Chờ anh ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã chuyển màu từ nắng vàng rực rỡ sang tối mịt, điện thoại di động nhét trong túi rung lên ù ù.
Mấy ngày nay vì chuyện quay chương trình, tần suất xem di động của Nguyễn Tụng giảm một đường thẳng tắp, có tin nhắn thì để tích lại cuối ngày xử lý một thể.
Dù sao về cơ bản cũng không phải chuyện lớn gì.
Bởi vì sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, danh sách bạn bè Wechat đã bị anh xóa đi gần hết, hoàn toàn không lần lo tham gia chương trình bị người quen nhận ra, nhắn tin thăm hỏi.
Nguyễn Tụng lấy điện thoại ra, phát hiện người nhắn là Trần Nghiêm, nhìn liếc qua là biết người này đang xem livestream "19 ngày bên nhau".
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Cậu lười hơi bị lộ liễu rồi đấy, thoải mái quá ha người anh em.]
[Có tiền cũng không tụng cho mi: Trên tay cậu không phải còn kịch bản cần viết à, cả ngày nhìn chằm chằm livestream của tôi làm gì?]
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Tưởng tôi muốn nhìn chằm chằm là nhìn chằm chằm được chắc, tôi bây giờ đang họp thảo luận kịch bản, này là tập thể cùng nhau lười biếng, mấy biên kịch nhỏ bọn tôi cũng nhau nhìn. Ngầu.jpg]
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Quan trọng nhất là nghe bọn họ khen cậu, tôi còn phải giả vờ như không quen không biết gì, cũng goi như trải nghiệm cảm giác nhà vàng giấu Nhậm Khâm Minh của cậu một phen. Tôi nói chứ đúng là thấy sướng thật đấy, nhe răng.jpg]
Toàn mấy lời vô nghĩa.
Nguyễn Tụng tùy tiện tìm một cái nhãn dán gửi sang cho đối phương, vừa định thoát Wechat thì một khung trò chuyện mới lại nhảy ra.
Ghi chú anh đặt cho người này là "Em trai sản xuất phim".
[Em trai sản xuất phim: Tôi nghe nói, lịch trình buổi tối hôm nay của các anh tương đối rảnh rỗi, sẽ sắp xếp cho các anh cùng người dân ở gần đó xem bộ phim "Hồ nước xanh", bộ này chắc anh đã xem qua rồi, đến lúc đó có tiện trao đổi một chút không?]
"Hồ nước xanh" xem như là bộ phim đoạt giải thưởng tương đối kinh điển trong mấy năm gần đâu, tuy chỉ được đầu tư nhỏ, nhưng danh tiếng lại khá cao, Nguyễn Tụng là người trong giới, đương nhiên có xem qua rồi.
Nhưng khiến Nguyễn Tụng ngạc nhiên hơn là, hình như em trai này bị anh mắng đã tỉnh ra rồi, thế là còn biết chuẩn bị trước rồi mới đến, học được cả cách hỏi rõ lịch trình xong mới đến cửa.
[Có tiền cũng không tụng cho mi: "Không phải tôi đã đồng ý với cậu rồi à, cậu còn tìm tôi muốn trao đổi cái gì?]
[Em trai sản xuất phim: Trao đổi về việc tại sao anh lại đồng ý với tôi.]
Nguyễn Tụng đọc câu này xong, đuôi lông mày mới nhướn lên lại hạ xuống, thầm nói, em trai quả nhiên vẫn là em trai.]
[Có tiền cũng không tụng cho mi:... Cái nghề này của tôi từ bao giờ lại trở nên phức tạp như vậy, đơn giản chút đi, cậu muốn cái gì, tôi đồng ý cho cái gì, chuyện thành không phải xong rồi sao?]
Nguyễn Tụng thực ra cũng không có sở thích thuyết giáo người khác, nhưng thực sự là phong cách làm việc của em trai này làm cho anh không thể hiểu ra làm sao, hoàn toàn không giống với nhưng nhà sản xuất dự án phim bình thường khác trong giới.
Sau khi anh gửi tin nhắn này đi, hộp thư thoại Wechat rơi vào im lặng.
Nguyễn Tụng cũng biết mình nói chuyện có chút không nể nang, đang nghĩ có phải đã làm tổn thương lòng tự trọng của em trai rồi không, thì lại thấy bên kia gửi qua một tin nhắn dài.
Như thể biết rõ ở trong mắt anh, y "Không đáng tin cậy" như thế nào, ngay từ đầu đã nói rõ luôn.
[Em trai sản xuất phim: Đúng là hiểu biết của tôi đối với phong cách làm phim trong nước không quá thông thạo, nhưng đây là sự chuyên nghiệp của tôi, trong công việc tôi có cách làm riêng của mình. Mục đích trước nhất là, tôi cần nắm chắc tất cả dự án qua tay tôi đều không có chút sơ sót nào, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc không gây tranh cãi dư luận, không sử dụng nghệ sĩ có scandal, không có nguy cơ tiềm tàng có thể bùng nổ... Nhưng bây giờ suy nghĩ của tôi về anh, đầu tiên là tôi vừa ý tài năng của anh, hai là tôi cho rằng, việc anh đột nhiên thay đổi chủ ý, đối với dự án của tôi có rủi ro tiềm ẩn, tôi có nghĩa vụ phải tìm hiểu rõ ràng.]
Nguyễn Tụng đột nhiên nhìn thấy một đoạn tin nhắn dài như vậy thì nhìn màn hình ô trò chuyện ngẩn ra mấy giây.
Cố Dữ Châu ngồi trong phòng làm việc, vừa cầm điện thoại, vừa xem phát sóng trực tiếp trên máy tính. Nhìn Nguyễn Tụng đọc tin nhắn của mình trên màn hình, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ cả mồ hôi.
Lần này y đã đem hết 100% thành ý của mình ra, nhưng y không dám chắc Nguyễn Tụng có chịu tin hay không.
Biên kịch giỏi có rất nhiều người tính tình lập dị, quả thực y nhìn không thấu Nguyễn Tụng...
Hai mắt Cố Dữ Châu nhìn chằm chằm, mỗi một giây Nguyễn Tụng không phản ứng gì đều thấy rất khó chịu.
Y cho là Nguyễn Tụng sẽ ném lại một chữ, đại khái là kiểu "Được" hoặc "Không" gì đó.
Nhưng khi y rốt cuộc chờ được người trên màn hình đánh chữ, trong ô trò chuyện lại là...
[Có tiền cũng không tụng cho mi: Cậu tên là gì?]
Cố Dữ Châu quả thực không thể kiềm chế mà nở một nụ cười, thận trọng đánh chữ trả lời lại.
[Cố: Cố Dữ Châu.]
[Có tiền cũng không tụng cho mi: Được, Cố Dữ Châu, chờ buổi tối rảnh tỗi tôi sẽ tìm cậu nói chuyện, giờ mới buổi chiều, tôi cũng không muốn nói mấy chuyện xúi quẩy này trước ống kính.]
Giám đốc Tiểu Cố thường không mở nổi mắt sau mười một giờ đêm lập tức cam đoan.
[Cố: Được, bình thường buổi tối tôi đều rảnh, lúc nào cũng được, anh cứ chọn thời gian phù hợp với mình.]
...
Bảy người từ trên núi xuống cùng nhau ăn cơm trưa, xem như bữa ăn chia tay, Vạn Thanh Nguyệt một lần nữa ra sân bay, lên máy bay ra nước ngoài đóng phim.
Mọi người thực ra có chút lo lắng, cậu ta đi chuyến này về sẽ không vào được trạng thái, ảnh hưởng đến việc đóng phim.
Nhưng đứa nhỏ thoạt nhìn điều chỉnh tâm trạng lại rất nhanh, lúc ngồi ăn bữa cơm chia tay còn cười nói vui vẻ, tự lấy mình ra chọc cười: "Trước đây không biết anh Khâm Minh đã có người yêu, em bèn theo đuổi anh ấy, kết quả xấu nhất chính là không theo đuổi được thôi, không thể xấu hơn được nữa. Ít nhất có thể ăn một bữa cơm do chính tay crush của mình nấu, em đã có thể hoan hỉ về nhà đón năm mới được rồi, muốn xe đạp gì nữa*."
*Câu nói này bắt nguồn từ tiểu phẩm "Bán nạng" của Triệu Bản Sơn, Triệu Bản Sơn đã lừa Phạm Vĩ mua một cái nạng với giá 100 tệ, nhưng Phạm Vĩ chỉ có 32 tệ, Cao Tú Mẫn nói "Vậy lấy đi, bao nhiêu cũng được", Triệu Bản Sơn cố ý xuyên tạc lời Cao Tú Mẫn thành "Muốn xe đạp gì" vì thế xe đạp của Phạm Vĩ cũng bị lừa đi nốt. Ẩn ý: Nếu muốn cái gì thì cố ý nói lái đi, để đối phương tự đưa cho mình. Trong thực tế, câu nói này dẫn đi chệch khỏi ý cảnh ban đầu và có nhiều ý nghĩa hơn. Nhiều người thường thấy câu này rất phổ biến, và không quan tâm đến nguồn gốc là gì, nên họ sử dụng nó một cách "thoải mái" theo nghĩa đen mà họ hiểu. Ví dụ, nếu một người muốn cái này cái kia, anh ta có thể nói với anh ta: Bạn muốn loại xe đạp nào! Ý là: đừng quá tham lam, chỉ làm một việc.
Cũng coi như kết thúc viên mãn.
Chỉ có điều, thái độ của Nhậm Khâm Minh với cậu ta, dường như không hề thay đổi chút nào vì bài phát biểu cảm tưởng lúc chia tay này.
Ví dụ như lúc Vạn Thanh Nguyệt kéo vali hành lý đứng trước cửa, lần lượt ôm chào tạm biệt với mấy người Tần Tư Gia.
Lúc đến phiên Nhậm Khâm Minh, cậu ta tự giác bỏ qua, chỉ muốn ôm Nguyễn Tụng một chút.
Kết quả chính là, Nhậm Khâm Minh một bước cũng không lệch, đứng chặn ở phía trước: "Ôm tôi thì được, ôm vợ tôi thì không."
Vạn Thanh Nguyệt, khu bình luận: "......"
Đứa nhỏ muốn khóc lớn, kéo vali quay đầu bước đi, tình cảnh hài hước chọc mọi người không nhịn được cười.
...
Nhậm Khâm Minh vốn tưởng tiễn Vạn Thanh Nguyệt đi rồi thì mình có thể được yên tĩnh.
Kết qua chưa đến hai giây, Từ Lan lại gọi điện thoại cho hắn, nói là buổi chiều có một hoạt động đột xuất cần tham gia, rất khó đẩy lùi lại, đã trao đổi qua với ekip chương trình rồi, hắn chỉ có thể chịu khó ngừng ghi hình, xuống núi một chuyến.
Lúc đó Nhậm Khâm Minh đang đứng ở trong phòng, vừa mới nói sẽ đấm bóp mát-xa cho Nguyễn Tụng xong.
Nguyễn Tụng cũng đồng ý rồi.
Sau đó điện thoại bất thình lình gọi đến, cùng vô số lần "Không đúng dịp" của bọn họ y chang nhau.
Từ Lan còn ở đầu bên kia không ngừng gục hắn đáp lại, Nhậm Khâm Minh cầm điện thoại, nhìn Nguyễn Tụng không biết phải làm sao.
Hắn đã tự nhủ với mình vô số lần, tuyệt đối không thể vì bận bịu mà bỏ Nguyễn Tụng lại một mình.
Nhưng mà hiện thực cứ thích vả bôm bốp vào mặt hắn.
Từ Lan: "Giờ cậu đi ra luôn là được, Tiểu Lư đã lái xe đến chờ trước cửa nhà gỗ của mấy cậu rồi, nhanh nhẹn lên thì buổi tối còn kịp quay lại, sẽ không làm lỡ nhiều thời gian nói chuyện yêu đương của cậu đâu!"
Nguyễn Tụng đang nằm trên giường chờ được đấm bóp vẫn là dáng vẻ thờ ơ không thèm quan tâm như trước, hờ hững nhắc nhở Nhậm Khâm Minh: "Đi đi, đã chọn làm nghề này thì phải làm cho tốt."
Nhậm Khâm Minh hiểu ý của Nguyễn Tụng là gì.
Hắn nhanh chóng quyết định, tranh thủ thời gian, nhấc chân đi ra ngoài: "Chờ em quay về, buổi tối nhất định sẽ xoa bóp cho anh."
Nguyễn Tụng chỉ giơ tay, lấy ví đựng thẻ của hắn trong túi mình ra, ném qua: "Chứng minh thư, cầm cẩn thận."
Nhậm Khâm Minh tâm tình nặng trĩu nhận lấy, lúc ngồi trên xe bảo mẫu, suốt một đường đều cau mày, sắc mặt không được sáng sủa cho lắm.
Tiểu Lư vừa xem phát sóng trực tiếp xong, biết tâm trạng Nhậm Khâm Minh lúc này nhất định rất tệ, cũng không dám nói xen vào cái gì.
Mãi đến tậm lúc đến khách sạn chỗ ghi hình, lễ tân yêu cầu Nhậm Khâm Minh lấy chứng mình thư ra.
Nhậm Khâm Minh mở ví nhận thẻ, giật mình phát hiện bức ảnh ban đầu đã bị tịch thu kia, không biết lại được Nguyễn Tụng bỏ vào từ bao giờ, giờ mở ra thì lập tức rơi ra khỏi đống thẻ, mặt trái ảnh đã ố màu nhiều thêm một dòng chữ rồng bay phượng múa.
[Chó con, muốn giấu cũng giấu bức nào dễ nhìn một chút.]
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con nào đó lại và lại được dỗ: Xin hỏi bình oxy ở đâu, tôi cảm thấy mình cần hít một hơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook