Edit: Nhật Nhật

Tính hoàn bộ kia trước tết thì chương này sẽ là chương chào xuân đây, mà cuối cùng thì kế hoạch không theo kịp biến đổi, chương 1 thành chương bonus mừng tết:))))))))) Không biết có thím nào mở bát không, nhưng túm cái quần lại là chúc cả nhà năm mới phát tài.

...

Chương 1

"Người tối qua bị chụp được ở thành phố B có phải cậu không?"

"Hai người quen nhau được bao lâu rồi?"

"Fan của cậu đều đang hô hào nói không tin kia kìa, người yêu cậu có ý kiến gì với việc công khai chuyện tình cảm của hai người không?"

...

Một phút trước, vô số phóng viên, kênh truyền thông vác theo camera ống ngắm các loại, kiên trì cắm chốt ở sân bay thành phố A.

Chỉ chờ Nhậm Khâm Minh đeo kính râm xuất hiện là tất cả ùa lên, tiếng đèn flash nháy liên hồi, tranh cướp giành giật nhau tung ra câu hỏi mình đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, cố gắng nhét micro của mình vào chính giữa vòng vây.

"Có người nói người yêu cậu là bạn học cùng thời cấp ba, xin hỏi có thật không?"

"Trước giờ cậu vẫn không công khai chuyện tình cảm là do sợ fan rời đi sao?"

"Bức ảnh rò rỉ tuy mờ nhưng có cư dân mạng căn cứ vào bóng lưng đưa ra suy đoán, người yêu cậu có thể là nam giới, cậu có thể tiết lộ giới tính đối phương không?"

Liên quan đến những vấn đề này, kể từ tối hôm qua, khi ảnh Nhậm Khâm Minh hôn môi với người ta bị tung lên Weibo, mọi người vẫn tranh cãi kịch liệt.

Giờ, lần đầu tiên sau khi sự việc xảy ra, người trong cuộc xuất hiện lại y như giọt nước bắn vào chảo dầu đang sôi, một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng lớn, các phóng viên hỏi hết câu này đến câu kia, chen kín cả đại sảnh, nước chảy cũng không lọt.

Trợ lý liều cái mạng già, tách đống micro trước mặt ra, mở đường cho Nhậm Khâm Minh: "Phiền mọi người nhường đường một chút, nhường đường một chút, đây là nơi công cộng, không nên ảnh hưởng đến trật tự của sân bay..."

Nhưng y người nhỏ, lời nhẹ, âm thanh rất nhanh đã bị nhấn chìm giữa đám đông ồn ào, mọi người nên chen thế nào thì vẫn chen y như thế ấy.

Dù sao hôm nay, phàm là có thể moi là một câu một chữ từ trong miệng Nhậm Khâm Minh thì KPI của cả tháng cũng không cần lo nữa, nói không chừng còn có thể thăng chức tăng lương, là anh thì anh nhường hả?

Phóng viên xô đẩy, máy móc va chạm, đèn flash chớp nháy liên hồi chói cả mắt.

Bên trong ba tầng papazari, bên ngoài ba tầng người qua đường vây xem, bảo vệ ở sân bay rất nhanh đã chạy tới để duy trì trật tự.

Mà ở trung tâm cơn bão, Nhậm Khâm Minh lại tựa như tất cả đều không liên quan đến mình, trên khuôn mặt lạnh như băng không tìm ra chút biểu cảm nào khác, dưới cặp kính râm là đôi môi mỏng sắc bén, chiều cao 1m87 khiến mọi người phải ngước nhìn.

Hai mắt hắn chỉ nhìn thẳng về phía trước, chân dài sải bước, ngay cả nửa cái liếc mắt cũng không thèm cho ống kính máy quay.

Cả buổi trưa bị giới truyền thông vây quanh, mãi đến tận khi người đàn ông được nhóm vệ sĩ tới muộn hộ tống lên xe bảo mẫu, cũng không ai nghe được từ trong miệng đối phương nửa câu một chữ.

Mà toàn bộ quá trình bao vây chặn đường, chen đến một con muỗi cũng không lọt đã bị người qua đường cùng cánh truyền thông quay lại, đăng lên Weibo.

Hotsearch chủ đề yêu thích #Nhậm Khâm Minh xuất hiện tại sân bay#.

Trong hotsearch có người khiển trách đám papazari âm thầm bám đuôi, theo dõi lịch trình riêng tư, có người hóng hớt ngóng drama, nhưng nhiều nhất vẫn là fan đang kêu khóc.

Những diễn viên khác, đừng nói là yêu đương, có kết hôn sinh con cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều Nhậm Khâm Minh hiển nhiên không thuộc về phạm trù "Bình thường" này.

Ảnh đế đang "Hot" năm nay mới 26 tuổi, vừa là đỉnh lưu* giới giải trí, năng lực nghiệp vụ mạnh, mà trong phái thực lực cũng là người có lưu lượng* cao nhất.

* Đỉnh lưu là từ để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn.

* Lưu lượng: những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý

Từ lúc mới ra mắt chưa có tiếng tăm gì, cho đến khi đột nhiên nổi tiếng, càn quét tất cả các giải thưởng đơn của liên hoan phim chỉ tốn có ba năm.

Dựa vào kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao, cùng khuôn mặt ông trời thưởng chén cơm ăn mà có vô số fan, thái độ làm việc chuyên nghiệp ai ai cũng biết, trời sinh ăn ảnh, từ lâu đã là cái tên đảm bảo cho doanh thu phòng vé.

Kết quả một người chưa từng có bất cứ scandal nào, sự nghiệp đang rực rỡ như mặt trời ban trưa lại trong một đêm "Rơi xuống phàm trần" ⸺⸺ Ông chồng quốc dân Nhậm Khâm Minh bị chụp ảnh say rượu trong quán bar, ôm hôn người khác trên đường ở thành phố B, chuyện tình cảm hư hư thực thực bị phơi bày trước ánh sáng.

Người hâm mộ tan nát cõi lòng, khóc thành Thái Bình dương trên Weibo, không người nào chịu chấp nhận chuyện Nhậm Khâm Minh đang yêu đương.

[Anh giai bình thường ngay cả gái đẹp cũng không nhìn lấy một cái, làm sao có khả năng nói chuyện yêu đương được! 15551*]

*15551 ngôn ngữ mạng Trung quốc chỉ tiếng khóc, hơi khác với 555 là hu hu hu.

[Nhan sắc cấp bảo vật này nên là tài sản chung của toàn bộ nhân loại, phận là fan only, Mị quyết không tin có người xứng với anh giai nhà mình 555.]

[Chỉ có mấy tấm ảnh mờ mờ ảo ảo, nhòe nhòe nhoẹt nhoẹt như vậy, chả thấy hôn ở đâu cả, blog marketing cứ cẩn thận, bây giờ ké fame thì sướng đấy nhưng bị kiện ra tòa thì không vui tí nào đâu, anh giai nhà này chưa bao giờ nương tay mới mấy chuyện bịa đặt tin đồn QAQ!]

[Anh giai/ Chị gái trong hình xin rủ lòng thương xót, đi ra đính chính một câu, mọi việc đều là hiểu lầm đi mà *lăn lộn cầu xin*, bọn mị thề sẽ không mắng câu nào hết, híc híc híc!]

Nói tới nói lui, gần như toàn bộ Weibo đều đang truy tìm tung tích, xem người được ảnh đế dùng cái ôm con gấu ôm vào ngực này là ai.

Trần Nghiêm cầm điện thoại xem say sưa, quay người dựa vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh của club, nói đùa với người bên cạnh: "Nhậm Khâm Minh này mà đang yêu đương thật thì phỏng chừng cháu gái năm tuổi của tôi sẽ thất tình, phải đau lòng mất một thời gian đấy."

Nguyễn Tụng cúi người, vốc nước lạnh vỗ vỗ lên gương mặt ửng hồng của mình, hoàn toàn không có ý định tiếp lời: "Có mang theo thuốc đau dạ dày không?"

Trần Nghiêm: "Có chứ."

Hôm nay, vì để nhận một dự án mới, Nguyễn Tụng số khổ bị gọi tới uống rượu với nhà sản xuất phim. Y chạy một chuyến từ phòng trọ tới đây chính là để đưa thuốc cho anh: "Không thì cậu tìm ai hỏi thăm một chút đi? Tôi thấy Nhậm Khâm Minh cũng là người gốc Tây Liễu, thành phố B các cậu mà, thật sự tò mò, không biết hắn sẽ yêu đương với kiểu người như thế nào."

Nguyễn Tụng không chút dao động tiếp tục vỗ nước lạnh: "Kịch bản của cậu biết xong chưa, đừng có ngày nào cũng chỉ chăm chăm để ý cuộc sống của mười triệu người khác."

Trần Nghiêm là bạn thuê cùng nhà anh quen nửa năm trước, hai người đúng lúc là đồng nghiệp, đều là phận biên kịch nghèo chuyên đi viết kịch bản thuê cho người ta.

Đề tài chung nhiều, thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi cũng hợp nhau, lại không có đam mê xấu nào, phương diện tài nguyên công tác còn có thể trao đổi phối hợp với nhau, Nguyễn Tụng thực lòng cảm thấy, người này không có chỗ nào để chê, ngoài chuyện thích hóng hớt drama.

Mà chủ yếu vẫn là vấn đề về tiêu chuẩn hóng hớt.

"Tôi nói nghiêm túc đấy! Chuyện lần trước không phải tôi đã tìm người hỏi được rồi à. Khu Tây Liễu nhỏ như vậy, không phải là bạn thì cũng có bạn của bạn mà, kiểu gì cũng có thể hỏi được!" Trần Nghiêm dáng người cao lớn, chuẩn một thanh niên béo, nhưng vẫn là một người béo cẩn thận, trong túi không có chỉ có thuốc dạ dày mà còn có một trai nước khoáng nhỏ.

Nguyễn Tụng vừa cầm túi đồ thì lại nghe y gào to: "Hay lắm, bọn họ moi ra được trường cấp ba của Nhậm Khâm Minh rồi, là trường số trung học 1 Tây Liễu, cậu nhanh nhìn xem, có phải là cùng một trường với cậu không!"

Nguyễn Tụng lập tức bị sặc nước: "... Cái này cũng moi ra được?"

Trần Nghiêm nói như đúng rồi: "Không nên xem thường quyết tâm hóng drama ăn dưa của quần chúng nhân dân! Ngay cả người ta hôn nhau ở phố nào cũng có thể moi ra được, đường Giang Minh... Ế, sao nghe quen tai thế nhỉ..."

Nguyễn Tụng nuốt thuốc xuống, cau mày.

Anh mỗi lần quên cái gì ở nhà không mang đi đều nhờ Trần Nghiêm gửi hộ, không quen tai mới là lạ.

Nguyễn Tụng quyết định thật nhanh, thuận tay vỗ chai nước lên người đối phương, sau đó nói mình phải quay lại phòng: "Cậu cứ ở đấy mà quen tai đi, trong kia còn cả bàn người đang chờ tôi nữa."

"Không phải, cậu chờ chút đã!"

Trần Nghiêm đột nhiên kéo tay anh lại, DNA hóng drama bất chợt chuyển động, giơ điện thoại lên so với góc mặt của Nguyễn Tụng, trợn tròn mắt nói: " Tụng này, tối hôm qua không phải cậu nói mình về Tây Liễu một chuyến à..."

Giờ phút này, trên điện thoại của y rõ ràng chính là bức ảnh hôn môi bị papazari chụp lén đêm qua.

Trời tối nhá nhem, khoảng cách xa, bên cạnh lại nhiều cây cối chắn tầm nhìn. Không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn được đại khái một người khác trong ảnh mặc áo sơ mi denim màu xanh nhạt cùng quần jeans trắng.

Sáng nay lúc Nguyễn Tụng ra khỏi trạm tàu cao tốc không phải mặc...

"Dừng dừng dừng, cậu hóng drama đến sảng luôn rồi."

Nguyễn Tụng giơ tay lên gạt điện thoại của đối phương xuống: "Người này mà là tôi thì tôi còn cần uống rượu cùng đám sản xuất phim ngu ngốc này sao? Thiếu tiền cứ đi tìm Nhậm Khâm Minh đòi là được rồi."

Trần Nghiêm ngây ra, mắt chớp chớp, trong giây lát cảm thấy hổ thẹn vì đã nghi ngờ, y gãi gãi gáy: "Đúng vậy. Xin lỗi nha người anh em, đều tại tôi vô dụng, thiếu tiền toàn phải vay của cậu."

Nguyễn Tụng khoanh tay, giả vờ rộng lượng: "Không có việc gì thì quỳ an đi, đừng quấy rầy tôi nịnh bợ mấy kẻ ngốc kia."

Trong giới này, người có tiền thì nhiều, nhưng người chuyên nghiệp biết nghề lại chả có mấy ai, muốn sống tạm thì phải chấp nhận sự ngu ngốc này, chỉ khác nhau ở chỗ ngốc nhiều hay ngốc ít mà thôi.

Trước đây Nguyễn Tụng còn đắn đo lựa chọn, nhưng bây giờ anh đang cần tiền gấp, không có thời gian để ý nhiều như vậy, có là tốt lắm rồi.

"Tụng đáng thương của tôi."

Trần Nghiêm cũng biết chuyện của anh, nhìn một chút thì không nhìn được khoác vai Nguyễn Tụng, hai người cùng nhìn vào gương: "Nếu không chúng ta đi đóng phim, dựa vào mặt kiếm bát cơm ăn đi, chỉ bằng khuôn mặt của cậu, không cầu nổi tiếng được như Nhậm Khâm Minh, nhưng ít nhất tiền chữa bệnh cho mẹ cậu không là vấn đề.

Đều nói người đẹp cốt ở xương không ở da, nhưng Nguyễn Tụng lại được cả da cùng xương.

Người trong gương mặt trứng ngỗng, mày liễu, eo thon lưng mỏng, ngón tay chống trên bồn rửa thon dài cân xứng, một đôi mắt nhiễm hơi men như có nước, đuôi mắt đỏ ửng như cố ý trang điểm.

Sau đó ném cho y hai chữ: "Biến đi."

"Thôi được rồi." Khuôn mặt trong tròn của Trần Nghiêm lại bắt đầu hớn hở trở lại, kéo khóa ba lô tính nghe theo, "Vậy cậu ăn xong thì nhắn tin cho tôi, đừng có uống đến say mèm đấy, không ai cứu cậu đâu."

Nguyễn Tụng: "Rồi."

"Khi nào nghĩ lại, muốn dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, không muốn đối mặt với mấy tên ngốc nữa thì cũng nhắn tin cho tôi!"

"... Có biến ngay không hả?"

Trần Nghiêm bám vào bậu cửa, nhe răng cười: "Câu cuối cùng, ảnh tôi gửi vào inbox cho cậu rồi á, không cần làm phiền ngài tự lên Weibo down về. Nếu hỏi thăm được người yêu của Nhậm Khâm Minh là ai thì nhớ nhắn tin cho tôi nhá, trên mạng bị hắn làm cho lật trời rồi."

"Có xới ba thước đất lên cũng chả liên quan gì tôi!"

Nguyễn Tụng trực tiếp giơ chân đuổi người, Trần Nghiêm chạy biến đi như một làn khói, không thấy bóng dáng đâu nữa, lúc này lỗ tai của anh mới được thanh tịnh.

Chờ xung quanh không còn ai nữa, Nguyễn Tụng lấy điện thoại ra, bức ảnh hôn môi nhòe đến độ mẹ ruột cũng không nhận ra đang nằm ìm lim trong khung chat.

Đầu ngón tay Nguyễn Tụng chạm lên bức ảnh, do dự hai giây, cuối cùng cười tự giễu không mở ảnh to ra.

Weibo cũng tốt, tin tức giải trí cũng được, trên điện thoại dư luận bàn tán xôn xao, huyên náo sục sôi đến lâu thì cũng không phải thế giới thuộc về anh.

Vấn đề trước mắt của anh lúc này, là phải kiếm được tiền.

Giờ anh ốc còn không mang nổi mình ốc... Nguyễn Tụng vỗ vỗ mặt, nhắc nhở chính mình thực tại trước mắt, quay sang tìm dãy số lạ đứng đầu trong danh bạ, nhắn một tin.

Đó cũng là lần đầu tiên anh trả lời tin nhắn sau gần một năm.

[Nói là uống nhiều nên tôi giúp đỡ một chút, góc độ chụp có vấn đề, tôi không có thời gian chơi mấy trò scandal này với cậu.]

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vị ảnh đế nào đó: Ừ, không.

Nguyễn Tụng:... Tên giày thối này.

P.s: Song khiết, công không quay phim có cảnh thân mật, e là không thích hợp với đảng công khống.

"Người đẹp" bên trong phần giới thiệu cũng giống như việc các bảo bối gọi con trai bây giờ là "Vợ" vậy đó, là từ thông dụng trên internet thôi, hơn nữa chỉ là xưng hô từ góc nhìn của fan, không có bất cứ ác ý nào! Không chấp nhận được hay thấy buồn nôn thì xin lỗi mọi người, nhưng tôi không muốn tranh cãi, mọi người thích xem gì thì chọn cái ấy là được rồi, lau nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương