"Gần đây tôi gặp một bệnh nhân thiếu máu, rất nghiêm trọng.

Tay chân lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, còn hay buồn nôn, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng không cách nào để em ấy khôi phục, tôi cũng đến đường cùng, không biết viện trưởng có biện pháp gì hay không?" Mạnh Giang Thiên nhìn đỉnh đầu Thôi Tây Sinh nói.
"Bệnh nhân của cậu là nam hay nữ? Nếu là phụ nữ, hãy suy nghĩ đến mang thai." Hách Nhân cười đến ý vị thâm trường.
"Bệnh nhân của tôi là nam, không phải mang thai, trước đây cũng không có tiền sử bệnh thiếu máu.

Tôi thấy em ấy và bạn học này có một chút giống nhau, không biết bạn học Thôi là nguyên nhân gì dẫn đến thiếu máu?"
Nghe được tên của mình, cái đầu Thôi Tây Sinh cúi thấp hơn, đều sắp chui vào trong ngực.
"Nguyên nhân bệnh của bạn học Thôi rất phức tạp, không thể nói rõ ràng một câu hai câu.

Bạn học Thôi thiếu máu là một biến chứng gây ra bởi các bệnh khác, không chỉ đơn giản là thiếu máu."
"Rất nghiêm trọng sao?"
"Rất nghiêm trọng."
"Nghiêm trọng đến mức phải nghỉ học?"

"Không nghỉ học thì mạng cũng không còn."
Mạnh Giang Thiên nhíu mày, nhìn đỉnh đầu Thôi Tây Sinh, "Bạn học Thôi phải nằm viện mãi ư?"
"Bệnh của cậu ấy rất hiếm, phải nghỉ học một năm, tôi tự mình chữa trị cho cậu ấy.

Ngay tại bệnh viện đại học Hoa Phong của chúng tôi.

Thời gian không còn sớm, tôi có việc bận, phải dẫn bạn học Thôi về trước....!Nếu cậu còn thắc mắc về thiếu máu, cậu có thể đến phòng 506 của Bệnh viện đại học Hoa Phong tìm tôi.

Bạn học Thôi nghỉ ngơi ở đó, tôi hay đến phòng cậu ấy thường xuyên."
"Tôi sẽ đi làm phiền viện trưởng."
"Bạn học Thôi, chúng ta đi nào." Hách Nhân kéo Thôi Tây Sinh lên.
Thôi Tây Sinh vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo Hách Nhân rời khỏi phòng chủ nhiệm.

Tầm mắt phía sau mãnh liệt giống như muốn chọc thủng gáy cậu.

Chống lại tầm mắt sau gáy, bước chân Thôi Tây Sinh cứng ngắc đi ra khỏi phòng chủ nhiệm, chân trái không cẩn thận vấp đúng chân phải, Thôi Tây Sinh một phát lảo đảo.
Mắt thấy sắp ngã xuống, trong lúc khẩn cấp, đầu Thôi Tây Sinh chỉ có ý niệm không thể để đứa bé trong bụng hỏng, theo bản năng ôm lấy bụng, nhắm mắt lại, chờ đợi hôn đất.
Cánh tay bị kéo mạnh, Thôi Tây Sinh bị kéo nửa vòng quỳ trên mặt đất.
Hách Nhân lẹ tay lẹ mắt kéo Thôi Tây Sinh lại, "Không có việc gì chứ, đầu lại choáng váng sao?"
"Không có việc gì." Tim Thôi Tây Sinh đập thình thịch, sờ sờ bụng, không có gì khác thường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đỡ cánh tay Hách Nhân đứng lên, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Mạnh Giang Thiên nhìn chăm chú vào cậu, chẳng qua là anh hơi gần một chút, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Mạnh Giang Thiên.
Nhãn cầu của Mạnh Giang Thiên không phải màu nâu của người châu Á, mà là một đôi mắt đen thuần khiết thâm sâu lạnh lùng, Thôi Tây Sinh không nhìn thấy một tia quan tâm nào trong mắt anh.
Cậu hiện tại yếu ớt như vậy, đều là bởi vì mang thai con của người này, đều là người trước mắt hại, mà anh lại chỉ coi cậu là bạn tình.
Đột nhiên Thôi Tây Sinh thấy ấm ức, cừu hận trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên một cái, chân cũng cứng ngắc, tê dại đi ra ngoài.
Mạnh Giang Thiên vẫn không buông lỏng lông mày ra, đứng ở cửa nhìn bóng lưng Thôi Tây Sinh và Hách Nhân rời đi, như có điều suy nghĩ.
"Viện trưởng, tôi muốn đổi phòng bệnh." Trên xe trở về bệnh viện, tâm tình Thôi Tây Sinh rất không tốt, buồn bực nói.
"Cậu biết Mạnh Giang Thiên kia?" Hách Nhân cười, giống như đang nhìn một đứa nhỏ giận dỗi.
"Không biết." Nghe được cái tên này, tâm tình Thôi Tây Sinh càng buồn bực.
"Cậu ấy cũng là cha của đứa bé đi." Hách Nhân ngước mắt lên, từ gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của Thôi Tây Sinh.
.....????????????????????????????????.....
9/9/2021
#NTT.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương