Bạch Lạc mê mê man man ngủ, đại phu chữa bệnh cho y chẩn định y chịu phải kích thích vô cùng nghiêm trọng, vì vậy mới biến thành bộ dạng này.

Đại phu giao phó, đoạn thời gian này, nhất định không được để y sống trong không gian tối tăm nữa.

Lần này may mà phát hiện kịp thời.

Nếu như Nhiếp Hoài Vũ rời đi sớm hơn chút nữa, đợi tới khi hắn về đến phòng, Bạch Lạc có khả năng đã tự sát chết rồi.

Trong lòng Nhiếp Hoài Vũ có chút nghĩ lại mà sợ.

Hắn tạm thời vẫn không rõ Bạch Lạc đã trải qua những gì, nhưng mà cũng có thể lờ mờ đoán được...

————

Hai tráng hán cường bạo Bạch Lạc kia là bọn cường hào ác bá. Bọn chúng đánh xe cố ý vòng vèo thật lâu.

Vậy nên, ám vệ của Nhiếp Hoài Vũ đã bị mất dấu một đoạn thời gian, đợi tới khi bọn họ lần nữa tìm thấy Bạch Lạc, Bạch Lạc đã ngã trong một vũng máu loãng, còn hai tên tráng hán kia tất nhiên cũng không rõ tung tích.

Nhiếp Hoài Vũ thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một người bị ép tới bước đường như vậy.

Tin tức Xích Viêm đang tìm kiếm Bạch Lạc đã nhanh chóng lan truyền.

Theo lý mà nói, Nhiếp Hoài Vũ nên trả Bạch Lạc lại cho Xích Viêm.

Xích Viêm là vương gia cao quý, lại là hoàng trữ mà hoàng đế nhìn trúng.

Hắn bây giờ quả thực quyền thế ngút trời, không phải là người mà Nhiếp Hoài Vũ có thể chọc vào.

Nhưng mà, Nhiếp Hoài Vũ nhìn người nằm trước mặt mình, quả thực không cách nào giao y ra...

Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Lạc, Xích Viêm đang ở trước mặt tất cả mọi người vũ nhục y.

Lần thứ hai, Bạch Lạc bị Xích Viêm vứt bỏ, phát bệnh cửu tử nhất sinh.

Lần này càng là ngã trong vũng máu, chịu phải kích thích tinh thần nghiêm trọng như vậy.

Nhiếp Hoài Vũ sợ, nếu như mình lại giao trả Bạch Lạc cho Xích Viêm, Bạch Lạc sẽ bị Xích Viêm ngược đãi tới chết.

Vậy nên, hắn đem tin tức mình tìm thấy Bạch Lạc đè xuống.

Bên ngoài Xích Viêm tìm Bạch Lạc tìm tới khí thế ngút trời, Nhiếp Hoài Vũ lại ở đây an tĩnh trông nom y.

————

Đợi tới khi Bạch Lạc lần nữa tỉnh lại, Nhiếp Hoài Vũ lập tức từ bên cạnh giường ngẩng đầu lên.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Hôm qua Nhiếp Hoài Vũ một đêm đều ngồi đây.

Bây giờ nhìn thấy Bạch Lạc tỉnh lại, trên mặt Nhiếp Hoài Vũ lộ ra ý cười ôn nhu.

Bach Lạc nhìn người trước mắt lại sững người, bởi vì tay Nhiếp Hoài Vũ vẫn còn nắm lấy tay y.

Hai người lại không quá quen thuộc...

Bạch Lạc có chút không tự nhiên nhìn về nơi cổ tay mình.

Trên cổ tay y, dễ nhận thấy đang đeo một chuỗi hạt ngọc trai trước đây chưa từng đeo qua.

Chú ý thấy sự bối rối của Bạch Lạc, Nhiếp hoài Vũ có chút ngượng ngùng thu tay mình về.

Sau đó nói với Bạch Lạc: "Đây là lễ vật ta tặng ngươi. Hy vọng ngươi có thể thích."

Sợ Bạch Lạc lấy chuỗi hạt kia xuống, Nhiếp Hoài Vũ vẫn dùng giọng điệu trêu đùa ra lệnh:

"Đây chính là lễ vật đầu tiên mà ta tặng cho người khác, thế nên ngươi không được lấy xuống đâu đó. Nếu không ta sẽ rất mất mặt."



Bạch Lạc cả người ngẩn ra.

Cho đến khi y nhìn thấy vết thương như ẩn như hiện trên cổ tay mình, lúc này y mới phát hiện dụng ý của Nhiếp Hoài Vũ.

Cổ tay Bạch Lạc, lúc trước bị hai tên tráng hán kia làm nhục, dùng sức nhéo ra một vết thương thật sâu.

Nhiếp Hoài Vũ sợ những dấu vết này lại sẽ đem đến cho Bạch Lạc kích thích tinh thần gì đó, vì vậy mới dùng chuỗi hạt này giúp y che đậy.

Bạch Lạc nhìn chuỗi hạt trên tay mình, trong mắt đã có chút ươn ướt.

Đời này... y vẫn luôn không ngừng lấy lòng người khác, toàn tâm toàn ý bỏ ra tất cả của mình.

Y trước giờ chưa có được chút hồi báo nào.

Cũng rất ít cảm nhận được thiện ý từ người khác.

Nhưng mà bây giờ, Bạch Lạc không chỉ một lần được người trước mắt này cứu, hắn còn cẩn thận như vậy giúp mình che đậy vết thương.

Bạch Lạc sao có thể không cảm kích?

Chỉ đáng tiếc, y đã là một người sắp chết, nếu không y làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp phần ân tình này.

Bạch Lạc từ trên giường bước xuống, quỳ trước mặt Nhiếp Hoài Vũ, sau đó dùng sức dập đầu.

"Tiểu hầu gia, cảm ơn ngươi! Chỉ là...

Chỉ là, tiểu hầu gia vì sao phải cứu ta? Người giống như ta, thấp hèn như vậy.

Đối với tiểu hầu gia mà nói, hẳn là đáng khinh như loài sâu kiến.

Sao có thể khiến tiểu hầu gia phí tâm như vậy?"

Đây là lời thật lòng của Bạch Lạc, y bị Xích Viêm coi thường quá lâu rồi, kỳ thực ngay cả cứu cũng không cần cứu y, trực tiếp để y chết đi là được rồi.

"Như vậy cũng không cần lãng phí những dược liệu trân quý kia..."

Nhiếp Hoài Vũ căn bản không ngờ Bạch Lạc sẽ nói ra những lời như vậy.

Nhất thời chỉ cảm thấy trái tim mình đều co rút đau đớn.

Trên đời này nào có ai không tham sống đâu?

Cho dù sống thêm một ngày cũng tốt.

Nhưng mà, Bạch Lạc thế nhưng đau lòng chút tiền dược liệu kia, cũng không đau lòng sinh mạng của chính y.

Đây là trải qua chuyện tuyệt vọng cỡ nào, mới sẽ nói ra những lời như vậy!

Nhiếp Hoài Vũ dùng sức kéo Bạch Lạc dậy, sau đó rất nghiêm túc nói với y:

"Bạch Lạc, ngươi nghe ta nói, trên đời này không có ai sinh ra đã thấp hèn.

Ngươi không thể nói như vậy! Cũng không thể tự coi nhẹ chính mình như vậy!"

————

Còn ở một bên khác, Thẩm vân Niệm thấy thời gian cũng sương sương rồi.

Liền dự định để Xích Viêm biết được "bộ mặt thật" của Bạch Lạc.

Gần đây Xích Viêm ngoài miệng không nói, nhưng mà hắn lại thật sự bởi vì Bạch Lạc mà bắt đầu lạnh nhạt nàng.

Thẩm Vân Niệm biết mình bây giờ vẫn không thể để Bạch Lạc chết.

Nếu không Bạch Lạc kia nhất định sẽ trở thành một dải ngăn cách giữa nàng và Xích Viêm.

Bạch Lạc có thể xảy ra chuyện, nhưng mà không thể xảy ra chuyện trong tay nàng.



Hai tên ngu xuẩn mà Thẩm Vân Niệm sai khiến lại không thể làm nhục được Bạch Lạc.

Nhưng mà không sao.

Bởi vì nàng biết Bạch Lạc được Nhiếp Hoài Vũ cứu về rồi.

Hơn nữa theo như thám tử của nàng hồi báo, Nhiếp Hoài Vũ thế mà còn ở trong phòng Bạch Lạc suốt cả một đêm.

Trên mặt Thẩm Vân Niệm quả thực là ý cười khó diễn tả, thời gian lâu như vậy, e là cái gì đều xảy ra rồi đi...

Vì vậy Thẩm Vân Niệm dự định đem tin tức này thêm mắm dặm muối phát tán ra ngoài.

————

Khi Xích Viêm nghe nói có tin tức của Bạch Lạc, ngay lập tức từ trên ghế đứng dậy.

Những ngày này hắn vì tìm kiếm Bạch Lạc, quả thực sắp phát điên rồi.

Ban đầu hắn còn có thể viện cớ "Bạch Lạc chỉ là một hạ nhân, căn bản không có cần thiết phải tìm y" để nói với chính mình, căn bản không cần thiết đi tìm y.

Nhưng mà, theo thời gian trôi chảy, Xích Viêm quả thực ăn không ngon ngủ không yên.

Cả người chỉ cần rảnh rỗi một chút, trong đầu liền toàn bộ đều là thân ảnh Bạch Lạc. Đam Mỹ H Văn

Dục vọng muốn gặp y cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Xích Viêm chưa từng biết, Bạch Lạc thế mà có thể ảnh hưởng đến hắn đến mức như vậy!

Bây giờ cuối cùng có tin tức của Bạch Lạc, hắn cả người đều tràn ngập phấn khích.

Nhưng mà không ngờ rằng, ngoài trừ biết được tin tức Bạch Lạc đang ở đâu.

Hắn thế nhưng còn biết được những ngày qua Bạch Lạc vẫn luôn ở cùng với Nhiếp Hoài Vũ!

Hai bọn y cùng ăn cùng ngủ, thậm chí còn qua đêm trong cùng một phòng.

Sắc mặt Xích Viêm quả thực âm lãnh vô cùng, ngay cả ngón tay nắm chặt thành nắm đấm cũng bắt đầu nổi lên gân xanh.

Cố tình Thẩm Vân Niệm ở bên cạnh còn ở đó bỏ đá xuống giếng.

"Ta đã nói mà, Bạch Lạc kia sao lại không thấy đâu. Hóa ra là chính mình chạy tới phủ Nhiếp Hoài Vũ rồi.

Bạch Lạc này cũng thật là, nếu như hắn thật sự thích Nhếp Hoài Vũ như vậy, nói với ta là được. Chủ tử ta đây cũng sẽ không ngăn cản hắn a."

Thẩm Vân Niệm có chút đắc ý nhìn Xích Viêm một cái, tiếp tục nói:

"Vương gia, nếu Bạch Lạc đã tâm hướng về Nhiếp Hoài Vũ như vậy, ta thấy thôi đi vậy, dù sao bất quá là một thị vệ.

Thời gian lâu như vậy, bọn họ cùng ăn ngủ một phòng. E là chuyện gì cũng đều làm rồi. Một người bẩn như vậy, vương gia còn sẽ cần sao? Không bằng tặng cho Nhiếp Hoài Vũ."

Mục đích của Thẩm Vân Niệm chính là khiến cho Bạch Lạc rẻ mạt tới không đáng một đồng, nàng muốn để Xích Viêm biết, gia hỏa này là vô liêm sỉ như nào chạy tới phủ Nhiếp Hoài Vũ, sau đó đi bồi ngủ.

Nhiều ngày đêm như vậy, bọn họ đã không biết ngủ qua bao nhiêu lần rồi?

Thẩm Vân Niệm đoán, một người dơ bẩn ghê tởm như vậy, Xích Viêm sao có thể lại cần nữa?

Vậy mà khiến Thẩm Vân Niệm không ngờ tới là, dù cho Xích Viêm đã phẫn nộ tới muốn giết người, nhưng mà hắn vẫn là ngẩng đầu nhấc chân đi ra bên ngoài.

Thẩm Vân Niệm có chút lo lắng nhìn Xích Viêm: "Vương gia ngươi đi đâu?"

"Ngươi nói xem? Đương nhiên là đi đem tên ti tiện không biết xấu hổ kia về!"

Xích Viêm một chân đá lật cái bàn trước mặt hắn, đồ đạc bên trên nháy mắt vỡ nát.

Hắn trong lòng hung ác nghĩ.

Cho dù gia hỏa kia có tiện hơn nữa, đó cũng là thuộc về hắn! Hắn sao có thể để tên hỗn đản kia tiếp tục lưu lại nơi đó?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương