Ngược lại là Tinh Ngộ mở miệng, thuận theo ý cậu: "Bỏ đi, nếu cậu ấy đã nói bận học hành, không có thời gian, đợi sau này rảnh lại học cũng không muộn.
Thuốc màu, vải vẽ các thứ cậu muốn..."
"Chúng tôi cung cấp đi." Ông chủ Từ cười nói "Nhắc trước, đợi sau này lúc cậu muốn học vẽ, nhất định phải tới phòng vẽ chúng tôi học, hiện tại liền đứng tên đi."
Mở phòng vẽ nhiều năm như thế, mắt nhìn bọn họ cũng không phải là giả.
Như thiên tài giống Lâm Lạc này, sau này thành danh cũng không phải chuyện nhỏ, thế còn không bằng hiện tại nhanh chóng bắt người vào tay?
Cho ra được một hoạ sĩ nổi tiếng, đó chính là chiêu bài sống của phòng vẽ bọn họ....!
"Được, thành giao." Lâm Lạc nói.
Dù sao cậu cũng sẽ không tới học vẽ, đứng tên thì đứng tên.
Coi như cảm ơn mấy người lúc tôi chán nản giúp tôi một tay.
"Người nhỏ mà ranh mãnh..." Tinh Ngộ nghe thấy lời cậu nói, thấp giọng cười.
Lâm Lạc: "...."
Tôi 40 tuổi rồi, em trai nhỏ ạ!
Mấy người thương lượng xong rồi, Lâm Lạc là trẻ nhỏ, bọn họ cũng không sợ Lâm Lạc nuốt lời, nhưng Lâm Lạc lại chủ động đề nghị muốn kí hợp đồng.
Dụng cụ vẽ cái gì đó nhưng là rất đắt, đương nhiên phải chứng thực trên hợp đồng, nhỡ đâu ngày nào đó bọn họ nuốt lời, bản thân còn phải đi tìm chỗ khác, quá phiền phức.
"Được, cậu muốn kí hợp đồng thì kí." Ông chủ Từ trêu trọc cậu "Có điều thiên phú vẽ vời của cậu tuy tốt nhưng có thể xem hiểu hợp đồng không?"
Lâm Lạc bĩu môi, lòng nói anh đừng có xem thường tôi.
Đời trước vì vẽ vời, công việc nào cậu cũng từng làm qua, cũng bị ông chủ tâm địa xấu xa hãm hại không ít lần, lỗ hổng trong hợp đồng, cậu đều rõ ràng!
Cho người soạn xong hợp đồng, Lâm Lạc sau khi xem lướt qua, Tinh Ngộ còn ở bên cạnh giúp cậu kiểm định, nói không có vấn đề, vì vậy mấy người kí tên đồng ý.
"Dụng cụ vẽ, thuốc màu gửi cho cậu tới đâu?" Ông chủ Từ hỏi.
"Gửi tới nhà tôi đi." Lâm Lạc nghĩ nghĩ, cậu không ở kí túc xá, gửi tới trường học cũng không có chỗ để, chỉ có thể gửi về nhà.
Cậu cần nhắc trước Phùng Quyên một tiếng, để bà giúp cậu nhận.
Đạt được mục đích, Lâm Lạc nhìn thời gian không còn sớm, tính quay về trường học.
Vừa bước ra cửa phòng vẽ liền nghe thấy có người gọi cậu:
"Lâm Nặc?"
Lâm Nặc quay đầu, nhìn thấy một người con trai mặc đồng phục trắng xanh giống mình, trên lưng đeo ba lô bước về phía cậu.
Đây là bạn cùng lớp của Lâm Nặc, gọi là Đỗ Vũ Hàng, là học sinh mỹ thuật, hôm qua cũng giống cậu đi tham gia thi năng khiếu.
Đang trước mặt bạn học, tính cách thiết lập không thể vỡ quá mạnh, Lâm Lạc học bộ dạng Lâm Nặc, cười với Đỗ Vũ Hàng một cái.
Đỗ Vũ Hàng nhìn cậu, ngạc nhiên nói: "Mắt cậu sao thế?"
Lâm Lạc: "Không có chuyện gì."
"Sao cậu cũng ở đây?" Lâm Lạc không nguyện ý nói, Đỗ Vũ Hàng cũng không cưỡng cầu, quay đầu nhìn về hướng phòng vẽ, hơi hơi nhướn mày, ngạc nhiên nói: "Cậu cũng tới học vẽ?"
Lâm Lạc không phải, nhưng cũng không tiện nói không phải, chỉ hàm hồ "ừ" một tiếng.
Đỗ Vũ Hàng nói: "Cậu trước đây lại không có nền tảng, hiện tại học cũng không kịp.
Cậu tuy rằng học giỏi, nhưng vẽ cùng học là hai chuyện khác nhau."
"Việc vẽ ấy, coi trọng thiên phú, không phải là học vẹt thì có tác dụng đâu."
Đỗ Vũ Hàng liếc nhìn Lâm Lạc một cái: "Tôi nghe nói cậu còn tham gia thi năng khiếu?"
Lâm Lạc gật đầu.
Đỗ Vũ Hàng liền cười: "Cậu chưa từng học vẽ, đi tham gia cũng phí công, cả đi cả về còn khá lãng phí thời gian.
Lại nói, nhà các cậu...bố mẹ cậu có tiền cho cậu học vẽ không, thuốc màu rất đắt, tuỳ tiện mua chút thuốc màu cũng mất 1 tháng sinh hoạt phí, đây không phải thứ gia đình bình thường chi trả nổi."
Những lời Đỗ Vũ Hàng nói tuy rằng là sự thật, nhưng làm sao càng nghe lại càng khiến người không thoải mái.
Lâm Lạc lại không muốn làm người thành thật giống Lâm Nặc, lại cũng không muốn tốn nước bọt cãi nhau với một đứa trẻ con, bình đạm nói:
"Tôi biết rồi, tôi về trường đi học đây.
"Ai" Đỗ Vũ Hàng bước theo cậu "Tôi trước đây chưa từng nhìn thấy cậu, cậu hôm nay là lần đầu tiên tới?"
Lâm Lạc không đáp, Đỗ Vũ Hàng tự mình ba ba ba cũng không thấy ngượng.
"Tôi trước đây tập luyện ở phòng vẽ này, phòng vẽ này rất nổi tiếng, mỗi năm đều có nhiều học sinh thi đỗ vào 8 học viện mỹ thuật lớn (1).
Tôi muốn thi vào Quốc Mỹ, giáo viên nói tôi rất có hi vọng, có điều hôm qua thi năng khiếu xong, tôi cảm thấy phát huy chưa tốt, không quá chắc chắn, vậy nên tiếp tục luyện tập ở đây, hi vọng kì thi trường phía sau có thể tốt hơn một chút."
"Tôi nói cho cậu biết, thi vào Quốc Mỹ khó lắm." Đỗ Vũ Hàng nói "Rất nhiều học sinh mỹ thuật, vì thi Quốc Mỹ, liên tục học lại nhiều năm đều thi không đỗ."
Lâm Lạc có chút hoài nghi: "Thế thì không phải tuổi tác đều lớn rồi à?"
"Đúng vậy, thế nhưng so với cái này, có thể vào Quốc Mỹ càng quan trọng hơn, Quốc Mỹ nhiều giáo viên nổi tiếng, ví dụ như thầy Cảnh Vân Cảnh, ai mà không ngóng trông." Đỗ Vũ Hàng nói xong, thần sắc bên trong tràn đầy mơ ước "Cậu có thể không biết thầy Cảnh, đó chính là bậc thầy hàng top giới tranh sơn dầu trong nước, một bức tranh mấy chục triệu đấy...Nếu như tôi may mắn tiến vào Quốc Mỹ liền có thể có cơ hội học thầy Cảnh rồi."
Nói tới đây, Đỗ Vũ Hàng có chút tự đắc nhìn Lâm Lạc một cái.
"Cậu ấy, học hành cho tốt, lấy vẽ làm sở thích nghiệp dư cũng được, không cần thiết phải đi nghề này, không phải người nào cũng đều có thể ăn được bát cơm này."
Thế nhưng Lâm Lạc chỉ nghe được tới đoạn mấy chục triệu.
Cậu nhớ lại bức tranh kia của bản thân được xào lên chục tỷ, lại bắt đầu đau lòng.
Đó đều là tiền của cậu!
Nói đến thầy Cảnh Vân này, Lâm Lạc vẫn có một chút mối quan hệ với ông.
Năm đó thành tích lớp văn hoá của Lâm Lạc không tốt, lại thi không nổi học viện mỹ thuật, chỉ đỗ được trường hạng hai bình thường, nhưng cũng từng may mắn học thầy Cảnh vài hôm.
Mấy hôm học đó khiến cậu thu được không ít lợi ích, lúc đó, Cảnh Vân là mục tiêu của cậu.
Bây giờ tiếng tăm Lâm Lạc cũng vượt qua đối phương từ lâu, nhưng mục tiêu của cậu vẫn là Quốc Mỹ, cậu vẫn còn muốn học thầy Cảnh Vân.
Thầy Cảnh vẽ đã mấy chục năm, trên người có khá nhiều thứ cậu có thể học hỏi.
"Lâm Nặc! Lâm Nặc!"
Hai người vẫn chưa đi xa, người đàn ông đeo kính đuổi theo từ phía sau, vừa đuổi vừa hét.
Lâm Lạc dừng bước, quay đầu lại, nhìn thấy trong tay người đàn ông đeo kính cầm một bức tranh, thở hồng hộc chạy tới, cười tươi như hoa nói:
"Cái này, tranh của em."
Lâm Lạc nhìn bức tranh, mang tới trường cậu cũng không có chỗ để.
"Em không tiện đúng không?" Người đàn ông đeo kính nhìn ra được biểu cảm của cậu "Không sao, vậy thì trước tiên gửi ở chỗ chúng tôi, lúc nào em muốn thì tới lấy.
Có điều...."
"Cái gì?" Lâm Lạc hỏi.
Người đàn ông đeo kính cười nói: "Là như thế này, chúng tôi muốn trưng bày bức tranh này ở phòng vẽ, em thấy được không?"
Tới lúc đó dán cái mác, học vẽ 3 ngày ở chỗ bọn họ liền có thể vẽ thành thế này, vậy chẳng phải khách tới tràn lan?
Bức tranh đối với Lâm Lạc vẽ khá bình thường, cậu muốn vẽ bao nhiều liền có bấy nhiêu.
Nhìn vào phần đối phương cung cấp thuốc màu cho cậu, Lâm Lạc gật đầu đáp ứng: "Được, vậy thì tạm thời trưng bày ở chỗ mấy anh đi."
"Cảm ơn cảm ơn" Người đàn ông đeo kính nhiệt tình nói "Em có yêu cầu gì về vẽ, nhớ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ tận lực thoả mãn em."
Đứng ở bên cạnh, Đỗ Vũ Hàng nhìn phần nhiệt tình quá đáng của người đàn ông đeo kính, cảm thấy có chút ảo diệu.
Giáo viên ở phòng vẽ này, cậu đương nhiên nhận ra, vị giáo viên này bình thường đối đãi người cũng khá thân thiết, nhưng cậu chưa từng thấy qua bộ dạng chủ động nhiệt tình như thế này của đối phương.
Dường như Lâm Lạc không phải học sinh mới, mà là hoạ sĩ nổi tiếng.
"....Thầy ơi." Đỗ Vũ Hàng khó hiểu cau mày mở miệng.
"Vũ Hàng?" Người đàn ông đeo kính lúc này mới chú ý tới cậu, nhìn Lâm Lạc, ngạc nhiên nói "Hai em là bạn học?"
"Ừm." Lâm Lạc nói "Bạn cùng lớp."
Người đàn ông đeo kính cười nói "Vậy thì càng tốt.
Vũ Hàng, về sau em cần học hỏi thêm Lâm Nặc về màu sắc, màu sắc của em quá yếu kém, học hỏi thêm nhiều từ cậu ấy, hi vọng vào Quốc Mỹ của em sẽ càng lớn!"
Đỗ Vũ Hàng: ".....?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook