Không biết có phải là vì đã thoát khỏi thân xác của mình rồi nên Diệp Thiển nhìn nhận vấn đề ở góc độ của người ngoài, thế nên cô đã hiểu ra một vài khía cạnh khác.
Cô và Lạc Hiểu Song là một đôi bạn thân thiết. Trước kia cô cũng từng nhờ vả Mạc Đình Xuyên, nếu có quảng cáo hoặc cơ hội thích hợp, nhất định phải ưu tiên cho Lạc Hiểu Song.
Theo góc nhìn của Diệp Thiển thì những chuyện này không phải là vấn đề. Chẳng qua là hôm nay nhìn thấy tên của Lạc Hiểu Song và Mạc Đình Xuyên thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh, còn có người ghép CP nữa, cho nên trong lòng cô thấy có hơi phiền muộn.
Diệp Thiển cũng không tiện nói gì trước mặt cô gái theo đuổi thần tượng, lại nghe cô ấy lải nhải mấy chuyện nữ thần cố gắng đi lên như thế nào, cô lập tức leo lên giường ngủ.
Ngồi trong xưởng mấy giờ liên tục, lúc Diệp Thiển tựa lưng vào thành giường thì không nhịn được mà rên rỉ theo tiếng cót két phát ra từ giường.
Trong công xưởng rượu trái cây, mùi thơm của trái cây ngào ngạt khắp nơi. Diệp Thiển mơ màng cảm thấy mình cũng biến thành một loại trái cây rồi, giấc ngủ của cô ngọt ngào hơn hẳn bình thường.
Phiên tòa lần hai diễn ra vào năm ngày sau, Diệp Thiển cứ sợ Thạch Lỗi sẽ vì chuyện ly dị mà thẹn qua hóa giận, thế nên nếu không có việc gì cần thiết cô sẽ không ra khỏi nhà xưởng.
Bởi vì mới làm sim điện thoại mới nên Diệp Thiển phải đến ngân hàng để sửa lại số sổ tiết kiệm. Cô cố tình chọn buổi trưa để ra khỏi cửa, thầm nghĩ tay cờ bạc như Thạch Lỗi, không phải ban đêm say sưa thì ban ngày chán chường, buổi trưa sẽ ngủ say. Hơn nữa khu vực lớn như thế, chắc sẽ không xui đến mức chạm mặt.
Có thể là ông trời hết lần này đến lần khác cứ phải gây khó dễ cho Diệp Thiển, cô mới vừa ra khỏi cửa ngân hàng đã bị lôi vào một cái hẻm.
Diệp Thiển sợ đến mức tim đập loạn xạ, cứ tưởng là gặp cướp, cô giãy giụa quay đầu lại nhìn thì thấy gương mặt của Thạch Lỗi, trong đầu ầm một “tiếng”, trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng.
"Anh đừng tới đây!"" Diệp Thiển thấy Thạch Lỗi đến gần, cô hét lớn một tiếng rồi vội lui về sau, va phải mấy món đồ chất đống mà ngã lăn ra đất.
Khuỷu tay đập vào miếng tôn rỉ sét, khiến cô đau thấu tim.
Thạch Lỗi khom người, nắm lấy cánh tay kéo cô ngồi dậy, giọng nói ôn hòa kết hợp với nụ cười dữ tợn trên mặt gã trông rất quái gở.
"Một đêm vợ chồng nghĩa trăm đêm, huống hồ còn chưa ly dị mà, trốn tao làm gì?""
Đối với Diệp Thiển mà nói, Thạch Lỗi không chỉ là tên đầu sỏ bạo lực gia đình trên thân thể này mà còn là một người xa lạ độc ác, cho nên trong tiềm thức cô tràn đầy sợ hãi.
Cô muốn dùng sức thoát ra nhưng lại bị Thạch Lỗi giữ chặt.
Khoảng thời gian này Thạch Lỗi vẫn luôn tìm cô, không chỉ đơn giản là thẹn quá hóa giận. Gã thấy Diệp Thiển đi ra từ ngân hàng, đương nhiên là nghĩ ngay tới tiền nên vươn tay lôi kéo, lục soát toàn bộ quần áo của Diệp Thiển.
Dù là có mất mạng Diệp Thiển cũng không muốn ở lại với tên cặn bã này thêm một khắc, cô móc thẻ ngân hàng từ túi ra, nói: ""Tôi có thể cho anh tiền, xin anh hãy buông tha cho tôi. Dù sao giữa hai chúng ta cũng chẳng còn tình cảm vợ chồng gì nữa, đường ai nấy đi, không ai ngáng đường ai."
Thạch Lỗi hừ một tiếng, giật lấy thẻ ngân hàng rồi giật luôn điện thoại di động trên người Diệp Thiển, lục lọi quần áo cô từ trên xuống dưới rồi mới chịu dừng tay.
Diệp Thiển nhân lúc gã cúi đầu bấm điện thoại bèn lùi bước rồi chạy ngay ra ngoài hẻm, thế nhưng lại bị túm tóc kéo lại.
Diệp Thiển cảm thấy da đầu mình như muốn rách ra, cô bất đắc dĩ ngửa về sau.
""Con đàn bà hư hỏng này, mày còn muốn chạy à? Tao tìm được mày rồi còn để cho mày chạy à?" Thạch Lỗi quẳng Diệp Thiển vào tường, thu dọn đồ đạc cướp được rồi vén tay áo lên, ""Còn muốn ly dị à, ba mẹ mày chết hết rồi thì ai chứng cho mày? Con! Khốn! Lúc ở cạnh ông đây mà mày còn chạy nhanh thật đấy!"
Diệp Thiển ăn hai cái tát, khóe miệng nứt ra chảy máu. Cô không thể nào sử dụng thân thể này để phản kháng được, chỉ có thể dùng cánh tay để chống đỡ mấy cái tát.
Thạch Lỗi hùng hổ đập mấy cái lên người cô vì chưa hả giận, gã thấy Diệp Thiển run lẩy bẩy thì lại đạp thêm hai cái.
Diệp Thiển cứ bị đập liên tục vào bức tường gạch sau lưng, nhất thời không thể đứng dậy.
Diệp Thiển cảm thấy mình chết luôn ở đây cũng không sao, điều tuyệt vọng nhất là ý thức còn tỉnh táo nhưng lại chẳng thể nào phản kháng được.
Thạch Lỗi kiềm nén cơn giận của mình, ngay lập tức kéo Diệp Thiển lên một chiếc xe van.
Xe van chạy trên đường hơi xóc nảy. Lúc Diệp Thiển bị Thạch Lỗi lôi xuống xe, cô thấy xung quanh đều là các công xưởng cũ nát, chung quanh có vài chiếc lều đơn giản được dựng lên, khung cảnh có chút bẩn thỉu giống như khu ổ chuột vậy.
Diệp Thiển thấy một người có vẻ không lương thiện, xăm đầy tay trong chiếc lều phía trước, lúc này cô bám chân xuống đất, sống chết không chịu tiến lên.
Thạch Lỗi như đang kéo một chiếc bao bố, kéo cô tiến lên phía trước.
Tiếng người trong lều ồn ào, tiếng lắc xí ngầu lạch cạch vang lên, hóa ra là một sòng bạc.
Thạch Lỗi kéo Diệp Thiển ra phía sau, sau đó quay đầu lại gọi một tên đầu trọc một tiếng "Anh Liêu" thật tha thiết.
Gã đầu trọc tên anh Liêu rút nửa điếu thuốc từ trên miệng xuống, lúc này mới nghiêng đầu hỏi: "Đem tiền tới chưa?"
Thạch Lỗi đưa thẻ ngân hàng và điện thoại di động cướp được từ Diệp Thiển đưa qua, nói chuyện đầy kinh sợ, chẳng dám cao giọng: "Anh Liêu, bây giờ em nộp mấy thứ này, anh xem thử có thể gia hạn thêm cho em mấy ngày không? Em nhất định sẽ gom đủ tiền. Trước mắt em để vợ em ở đây nhé?"
Thạch Lỗi vừa nói vừa kéo Diệp Thiển tới, nâng mặt cô lên giống như đang bày ra hàng hóa vậy.
Trong lòng Diệp Thiển vô cùng sợ hãi, thầm mắng Thạch Lỗi xối xả. Cô nén giận, chẳng dám lên tiếng, trong đầu nghĩ nếu bị thằng oắt con này bán đi thì cô thà cắn lưỡi tự sát còn hơn.
Ai ngờ anh Liêu kia chỉ liếc nhìn Diệp Thiển một cái, không đồng ý: "Tao mở sòng bạc chứ không phải mở nhà chứa, cần con này làm gì. Đã bảo một trăm ngàn tệ không được thiếu một xu, nếu mày không có tiền thì ngoan ngoãn chặt một ngón tay xuống."
Thạch Lỗi nhìn con dao phanh bằng thép trong tay anh Liêu nện lên tấm ván, gã bị dọa sợ run rẩy cả người, gấp gáp nói sẽ nghĩ cách.
Chắc chắn kẻ đã mở sòng bạc chẳng phải là thứ gì tốt lành, chẳng qua chúng chủ yếu muốn kiếm tiền, nếu thật sự kiếm không ra tiền thì mới tính sau. Cho nên tên anh Liêu kia lại gia hạn cho Thạch Lỗi thêm ba ngày.
Lúc hai người đi từ trong lều ra thì chạm mặt một người bị đẩy vào.
Đúng lúc Diệp Thiển đối diện mặt với đối phương, trong lòng kinh ngạc.
"Sao lại là Lục Di?!"
Gặp người quen ở đây, Diệp Thiển kinh ngạc đến mức suýt thì kêu lên. Nhất là người quen này lại là sinh viên mà mình tài trợ.
Lục Di xuất thân từ nông thôn, dựa vào thành tích học tập ưu tú mà đậu vào trường cũ của Diệp Thiển. Khi Diệp Thiển về trường tham gia kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường thì biết được hoàn cảnh của Lục Di, cho nên cô chủ động tìm cậu, tài trợ cho cậu học hết đại học.
Trong ấn tượng của Diệp Thiển, thành tích của Lục Di vẫn rất xuất sắc, tính cách lại ôn hòa khéo léo, giờ xuất hiện ở sòng bạc như thế thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Diệp Thiển nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng không có cách quay lại để xác nhận. Cô bị Thạch Lỗi kéo từ trong sòng bạc ra ngoài, còn nghe gã mắng: "Đồ vô dụng!"
Diệp Thiển tức giận đến mức muốn cãi lại, trong đầu nghĩ gã quả là một thứ không ra gì, đến cả chuyện vì nợ tiền bài bạc phải đem bán vợ mà cũng làm được.
Nhưng cô biết mình mà mở miệng nhất định sẽ đổi lấy một trận đánh chửi, cho nên đành ngậm miệng không nói gì, im lặng tiết kiệm chút sức lực.
Thạch Lỗi còn bận kiếm tiền tất nhiên là trong lòng bồn chồn không yên, lúc lái xe cũng không bình tĩnh, suýt nữa là đụng vào cột điện bên đường rồi.
Diệp Thiển nhìn thấy căn chung cư thuê quen thuộc xuất hiện trước mắt, cô cắn môi đầy căng thẳng.
Vất vả lắm cô mới chạy được ra ngoài, tuyệt đối không thể về lại chỗ đó, nhất định phải nghĩ cách trốn mới được.
Diệp Thiển sờ cánh tay và hai chân đầy máu bầm, ngay lúc cửa chiếc xe van mở ra, cô lặng lẽ bước xuống.
Thạch Lỗi không biết người trước mắt đã sớm không còn là người mặc cho gã đánh chửi nữa, gã nghĩ cô đã không còn chút sức lực nào để phản kháng, cho nên đoán chừng cô không còn can đảm chạy nữa, gã khóa xe xong thì bỏ đi trước.
Diệp Thiển bước lên một bước, nhặt một rổ rau thối bên cạnh bãi rác, đập vào gáy Thạch Lỗi một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
"Đứng lại! Con! Khốn! Nạn!"" Thạch Lỗi bị đập nên đầu hơi choáng trong phút chốc, gã lấy lại tinh thần lại đạp trúng lá rau dưới đất té lộn nhào một cái, sau đó lồm cồm bò dậy rồi đuổi theo.
Diệp Thiển không dám dừng lại dù chỉ một bước, gió thổi vào trong cổ họng, xông đến lồng ngực khiến cô đau đớn. Cô cảm giác hồi còn đi học mình chạy 800 mét mà cũng không liều mạng như này.
Gió thổi vù vù bên tai, lấn át cả tiếng mắng chửi của Thạch Lỗi.
Diệp Thiển chạy một mạch ra khỏi con hẻm của khu dân cư, thấy dòng xe chạy trên đường cô cũng không dám ngừng, cô xông thẳng ra đường xe chạy.
Một loạt tiếng xe thắng gấp dừng bên tai Diệp Thiển, cô đưa tay lên ngăn cản theo bản năng, chiếc xe mang khí thế hung hãn kia vừa vặn dừng ngay trước mặt cô.
Diệp Thiển không quan tâm đến việc trước mắt là suýt xảy ra chuyện nguy hiểm. Cô vội vã quay đầu nhìn xung quanh, thấy không còn bóng dáng của Thạch Lỗi nữa, cả người cô mới thả lỏng rồi thở hổn hển.
"Không sao chứ"?""
Diệp Thiển nghe thấy tiếng người, cô mới nhận rõ tình huống trước mắt, sợ người ta tưởng mình giả bị đụng, cô lập tức đứng lên.
Chỉ là do cô chạy nhanh quá, lúc ngã da thịt cô bị mặt đường làm cho trầy xước, lúc này chân cô cũng mềm nhũn, bước đi chao đảo phải vịn vào đầu xe.
Lúc vịn vào chiếc Bentley màu đen sáng bóng, toát lên sự xa hoa giữa dòng xe trên đường.
Diệp Thiển nhìn biển số ở đầu xe, bỗng nhiên sửng sốt.
Biển số xe bắt đầu bằng chữ Y, cô không thể quen thuộc hơn nữa.
Là xe của Mạc Đình Xuyên?!
Diệp Thiển lập tức kinh ngạc, nhìn thấy tài xế mở cửa xe bước xuống, lòng cô càng chắc chắn hơn, cổ họng như nghẹn lại.
Là tài xế chở Mạc Đình Xuyên, như vậy Đình Xuyên cũng ở trên chiếc xe này...
""Cô ơi, cô không sao chứ? Hay tôi đưa cô đến bệnh viện nhé."
Thật lâu sau, Diệp Thiển mới lấy lại được giọng mình, khàn khàn nói: "Không sao... Tôi không sao, do tôi chạy gấp quá, không phải là bị tông trúng."
Có thể là tài xế nhìn dáng vẻ của cô, nhìn kiểu nào cũng thấy cô không giống như là không sao, đang định hỏi lại thì cửa kính phía sau hạ xuống, có người cất giọng.
Diệp Thiển nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông, gần như theo bản năng quay lưng lại và che miệng, khuôn mặt với mái tóc rối bù đầy kinh ngạc và do dự.
Lát sau, tài xế cầm một tấm danh thiếp tới, nói với Diệp Thiển: "Đây là danh thiếp của sếp tôi. Nếu như sau này cô gặp bất kỳ vấn đề gì có thể đến Nặc Á bất cứ lúc nào cũng được, chúng tôi sẽ phối hợp xử lý."
Diệp Thiển nhận lấy danh thiếp, mãi cho đến khi xe khởi động cô mới bừng tỉnh mà đứng sang một bên. Cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc nơ thắt giữa cổ áo tinh xảo, người đàn ông sở hữu đôi mày lạnh lùng đang từ từ kéo kính lên che lại.
Trên danh thiếp in chữ vàng chỉ có vài dòng chữ, thế nhưng lại đại diện cho thân phận giàu có tôn quý nhất trong giới ở Thịnh Kinh.
Diệp Thiển sờ ba chữ ""Mạc Đình Xuyên"", cô đứng bên đường không nhịn được mà khóc như mưa.
Cô và Lạc Hiểu Song là một đôi bạn thân thiết. Trước kia cô cũng từng nhờ vả Mạc Đình Xuyên, nếu có quảng cáo hoặc cơ hội thích hợp, nhất định phải ưu tiên cho Lạc Hiểu Song.
Theo góc nhìn của Diệp Thiển thì những chuyện này không phải là vấn đề. Chẳng qua là hôm nay nhìn thấy tên của Lạc Hiểu Song và Mạc Đình Xuyên thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh, còn có người ghép CP nữa, cho nên trong lòng cô thấy có hơi phiền muộn.
Diệp Thiển cũng không tiện nói gì trước mặt cô gái theo đuổi thần tượng, lại nghe cô ấy lải nhải mấy chuyện nữ thần cố gắng đi lên như thế nào, cô lập tức leo lên giường ngủ.
Ngồi trong xưởng mấy giờ liên tục, lúc Diệp Thiển tựa lưng vào thành giường thì không nhịn được mà rên rỉ theo tiếng cót két phát ra từ giường.
Trong công xưởng rượu trái cây, mùi thơm của trái cây ngào ngạt khắp nơi. Diệp Thiển mơ màng cảm thấy mình cũng biến thành một loại trái cây rồi, giấc ngủ của cô ngọt ngào hơn hẳn bình thường.
Phiên tòa lần hai diễn ra vào năm ngày sau, Diệp Thiển cứ sợ Thạch Lỗi sẽ vì chuyện ly dị mà thẹn qua hóa giận, thế nên nếu không có việc gì cần thiết cô sẽ không ra khỏi nhà xưởng.
Bởi vì mới làm sim điện thoại mới nên Diệp Thiển phải đến ngân hàng để sửa lại số sổ tiết kiệm. Cô cố tình chọn buổi trưa để ra khỏi cửa, thầm nghĩ tay cờ bạc như Thạch Lỗi, không phải ban đêm say sưa thì ban ngày chán chường, buổi trưa sẽ ngủ say. Hơn nữa khu vực lớn như thế, chắc sẽ không xui đến mức chạm mặt.
Có thể là ông trời hết lần này đến lần khác cứ phải gây khó dễ cho Diệp Thiển, cô mới vừa ra khỏi cửa ngân hàng đã bị lôi vào một cái hẻm.
Diệp Thiển sợ đến mức tim đập loạn xạ, cứ tưởng là gặp cướp, cô giãy giụa quay đầu lại nhìn thì thấy gương mặt của Thạch Lỗi, trong đầu ầm một “tiếng”, trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng.
"Anh đừng tới đây!"" Diệp Thiển thấy Thạch Lỗi đến gần, cô hét lớn một tiếng rồi vội lui về sau, va phải mấy món đồ chất đống mà ngã lăn ra đất.
Khuỷu tay đập vào miếng tôn rỉ sét, khiến cô đau thấu tim.
Thạch Lỗi khom người, nắm lấy cánh tay kéo cô ngồi dậy, giọng nói ôn hòa kết hợp với nụ cười dữ tợn trên mặt gã trông rất quái gở.
"Một đêm vợ chồng nghĩa trăm đêm, huống hồ còn chưa ly dị mà, trốn tao làm gì?""
Đối với Diệp Thiển mà nói, Thạch Lỗi không chỉ là tên đầu sỏ bạo lực gia đình trên thân thể này mà còn là một người xa lạ độc ác, cho nên trong tiềm thức cô tràn đầy sợ hãi.
Cô muốn dùng sức thoát ra nhưng lại bị Thạch Lỗi giữ chặt.
Khoảng thời gian này Thạch Lỗi vẫn luôn tìm cô, không chỉ đơn giản là thẹn quá hóa giận. Gã thấy Diệp Thiển đi ra từ ngân hàng, đương nhiên là nghĩ ngay tới tiền nên vươn tay lôi kéo, lục soát toàn bộ quần áo của Diệp Thiển.
Dù là có mất mạng Diệp Thiển cũng không muốn ở lại với tên cặn bã này thêm một khắc, cô móc thẻ ngân hàng từ túi ra, nói: ""Tôi có thể cho anh tiền, xin anh hãy buông tha cho tôi. Dù sao giữa hai chúng ta cũng chẳng còn tình cảm vợ chồng gì nữa, đường ai nấy đi, không ai ngáng đường ai."
Thạch Lỗi hừ một tiếng, giật lấy thẻ ngân hàng rồi giật luôn điện thoại di động trên người Diệp Thiển, lục lọi quần áo cô từ trên xuống dưới rồi mới chịu dừng tay.
Diệp Thiển nhân lúc gã cúi đầu bấm điện thoại bèn lùi bước rồi chạy ngay ra ngoài hẻm, thế nhưng lại bị túm tóc kéo lại.
Diệp Thiển cảm thấy da đầu mình như muốn rách ra, cô bất đắc dĩ ngửa về sau.
""Con đàn bà hư hỏng này, mày còn muốn chạy à? Tao tìm được mày rồi còn để cho mày chạy à?" Thạch Lỗi quẳng Diệp Thiển vào tường, thu dọn đồ đạc cướp được rồi vén tay áo lên, ""Còn muốn ly dị à, ba mẹ mày chết hết rồi thì ai chứng cho mày? Con! Khốn! Lúc ở cạnh ông đây mà mày còn chạy nhanh thật đấy!"
Diệp Thiển ăn hai cái tát, khóe miệng nứt ra chảy máu. Cô không thể nào sử dụng thân thể này để phản kháng được, chỉ có thể dùng cánh tay để chống đỡ mấy cái tát.
Thạch Lỗi hùng hổ đập mấy cái lên người cô vì chưa hả giận, gã thấy Diệp Thiển run lẩy bẩy thì lại đạp thêm hai cái.
Diệp Thiển cứ bị đập liên tục vào bức tường gạch sau lưng, nhất thời không thể đứng dậy.
Diệp Thiển cảm thấy mình chết luôn ở đây cũng không sao, điều tuyệt vọng nhất là ý thức còn tỉnh táo nhưng lại chẳng thể nào phản kháng được.
Thạch Lỗi kiềm nén cơn giận của mình, ngay lập tức kéo Diệp Thiển lên một chiếc xe van.
Xe van chạy trên đường hơi xóc nảy. Lúc Diệp Thiển bị Thạch Lỗi lôi xuống xe, cô thấy xung quanh đều là các công xưởng cũ nát, chung quanh có vài chiếc lều đơn giản được dựng lên, khung cảnh có chút bẩn thỉu giống như khu ổ chuột vậy.
Diệp Thiển thấy một người có vẻ không lương thiện, xăm đầy tay trong chiếc lều phía trước, lúc này cô bám chân xuống đất, sống chết không chịu tiến lên.
Thạch Lỗi như đang kéo một chiếc bao bố, kéo cô tiến lên phía trước.
Tiếng người trong lều ồn ào, tiếng lắc xí ngầu lạch cạch vang lên, hóa ra là một sòng bạc.
Thạch Lỗi kéo Diệp Thiển ra phía sau, sau đó quay đầu lại gọi một tên đầu trọc một tiếng "Anh Liêu" thật tha thiết.
Gã đầu trọc tên anh Liêu rút nửa điếu thuốc từ trên miệng xuống, lúc này mới nghiêng đầu hỏi: "Đem tiền tới chưa?"
Thạch Lỗi đưa thẻ ngân hàng và điện thoại di động cướp được từ Diệp Thiển đưa qua, nói chuyện đầy kinh sợ, chẳng dám cao giọng: "Anh Liêu, bây giờ em nộp mấy thứ này, anh xem thử có thể gia hạn thêm cho em mấy ngày không? Em nhất định sẽ gom đủ tiền. Trước mắt em để vợ em ở đây nhé?"
Thạch Lỗi vừa nói vừa kéo Diệp Thiển tới, nâng mặt cô lên giống như đang bày ra hàng hóa vậy.
Trong lòng Diệp Thiển vô cùng sợ hãi, thầm mắng Thạch Lỗi xối xả. Cô nén giận, chẳng dám lên tiếng, trong đầu nghĩ nếu bị thằng oắt con này bán đi thì cô thà cắn lưỡi tự sát còn hơn.
Ai ngờ anh Liêu kia chỉ liếc nhìn Diệp Thiển một cái, không đồng ý: "Tao mở sòng bạc chứ không phải mở nhà chứa, cần con này làm gì. Đã bảo một trăm ngàn tệ không được thiếu một xu, nếu mày không có tiền thì ngoan ngoãn chặt một ngón tay xuống."
Thạch Lỗi nhìn con dao phanh bằng thép trong tay anh Liêu nện lên tấm ván, gã bị dọa sợ run rẩy cả người, gấp gáp nói sẽ nghĩ cách.
Chắc chắn kẻ đã mở sòng bạc chẳng phải là thứ gì tốt lành, chẳng qua chúng chủ yếu muốn kiếm tiền, nếu thật sự kiếm không ra tiền thì mới tính sau. Cho nên tên anh Liêu kia lại gia hạn cho Thạch Lỗi thêm ba ngày.
Lúc hai người đi từ trong lều ra thì chạm mặt một người bị đẩy vào.
Đúng lúc Diệp Thiển đối diện mặt với đối phương, trong lòng kinh ngạc.
"Sao lại là Lục Di?!"
Gặp người quen ở đây, Diệp Thiển kinh ngạc đến mức suýt thì kêu lên. Nhất là người quen này lại là sinh viên mà mình tài trợ.
Lục Di xuất thân từ nông thôn, dựa vào thành tích học tập ưu tú mà đậu vào trường cũ của Diệp Thiển. Khi Diệp Thiển về trường tham gia kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường thì biết được hoàn cảnh của Lục Di, cho nên cô chủ động tìm cậu, tài trợ cho cậu học hết đại học.
Trong ấn tượng của Diệp Thiển, thành tích của Lục Di vẫn rất xuất sắc, tính cách lại ôn hòa khéo léo, giờ xuất hiện ở sòng bạc như thế thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Diệp Thiển nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng không có cách quay lại để xác nhận. Cô bị Thạch Lỗi kéo từ trong sòng bạc ra ngoài, còn nghe gã mắng: "Đồ vô dụng!"
Diệp Thiển tức giận đến mức muốn cãi lại, trong đầu nghĩ gã quả là một thứ không ra gì, đến cả chuyện vì nợ tiền bài bạc phải đem bán vợ mà cũng làm được.
Nhưng cô biết mình mà mở miệng nhất định sẽ đổi lấy một trận đánh chửi, cho nên đành ngậm miệng không nói gì, im lặng tiết kiệm chút sức lực.
Thạch Lỗi còn bận kiếm tiền tất nhiên là trong lòng bồn chồn không yên, lúc lái xe cũng không bình tĩnh, suýt nữa là đụng vào cột điện bên đường rồi.
Diệp Thiển nhìn thấy căn chung cư thuê quen thuộc xuất hiện trước mắt, cô cắn môi đầy căng thẳng.
Vất vả lắm cô mới chạy được ra ngoài, tuyệt đối không thể về lại chỗ đó, nhất định phải nghĩ cách trốn mới được.
Diệp Thiển sờ cánh tay và hai chân đầy máu bầm, ngay lúc cửa chiếc xe van mở ra, cô lặng lẽ bước xuống.
Thạch Lỗi không biết người trước mắt đã sớm không còn là người mặc cho gã đánh chửi nữa, gã nghĩ cô đã không còn chút sức lực nào để phản kháng, cho nên đoán chừng cô không còn can đảm chạy nữa, gã khóa xe xong thì bỏ đi trước.
Diệp Thiển bước lên một bước, nhặt một rổ rau thối bên cạnh bãi rác, đập vào gáy Thạch Lỗi một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
"Đứng lại! Con! Khốn! Nạn!"" Thạch Lỗi bị đập nên đầu hơi choáng trong phút chốc, gã lấy lại tinh thần lại đạp trúng lá rau dưới đất té lộn nhào một cái, sau đó lồm cồm bò dậy rồi đuổi theo.
Diệp Thiển không dám dừng lại dù chỉ một bước, gió thổi vào trong cổ họng, xông đến lồng ngực khiến cô đau đớn. Cô cảm giác hồi còn đi học mình chạy 800 mét mà cũng không liều mạng như này.
Gió thổi vù vù bên tai, lấn át cả tiếng mắng chửi của Thạch Lỗi.
Diệp Thiển chạy một mạch ra khỏi con hẻm của khu dân cư, thấy dòng xe chạy trên đường cô cũng không dám ngừng, cô xông thẳng ra đường xe chạy.
Một loạt tiếng xe thắng gấp dừng bên tai Diệp Thiển, cô đưa tay lên ngăn cản theo bản năng, chiếc xe mang khí thế hung hãn kia vừa vặn dừng ngay trước mặt cô.
Diệp Thiển không quan tâm đến việc trước mắt là suýt xảy ra chuyện nguy hiểm. Cô vội vã quay đầu nhìn xung quanh, thấy không còn bóng dáng của Thạch Lỗi nữa, cả người cô mới thả lỏng rồi thở hổn hển.
"Không sao chứ"?""
Diệp Thiển nghe thấy tiếng người, cô mới nhận rõ tình huống trước mắt, sợ người ta tưởng mình giả bị đụng, cô lập tức đứng lên.
Chỉ là do cô chạy nhanh quá, lúc ngã da thịt cô bị mặt đường làm cho trầy xước, lúc này chân cô cũng mềm nhũn, bước đi chao đảo phải vịn vào đầu xe.
Lúc vịn vào chiếc Bentley màu đen sáng bóng, toát lên sự xa hoa giữa dòng xe trên đường.
Diệp Thiển nhìn biển số ở đầu xe, bỗng nhiên sửng sốt.
Biển số xe bắt đầu bằng chữ Y, cô không thể quen thuộc hơn nữa.
Là xe của Mạc Đình Xuyên?!
Diệp Thiển lập tức kinh ngạc, nhìn thấy tài xế mở cửa xe bước xuống, lòng cô càng chắc chắn hơn, cổ họng như nghẹn lại.
Là tài xế chở Mạc Đình Xuyên, như vậy Đình Xuyên cũng ở trên chiếc xe này...
""Cô ơi, cô không sao chứ? Hay tôi đưa cô đến bệnh viện nhé."
Thật lâu sau, Diệp Thiển mới lấy lại được giọng mình, khàn khàn nói: "Không sao... Tôi không sao, do tôi chạy gấp quá, không phải là bị tông trúng."
Có thể là tài xế nhìn dáng vẻ của cô, nhìn kiểu nào cũng thấy cô không giống như là không sao, đang định hỏi lại thì cửa kính phía sau hạ xuống, có người cất giọng.
Diệp Thiển nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông, gần như theo bản năng quay lưng lại và che miệng, khuôn mặt với mái tóc rối bù đầy kinh ngạc và do dự.
Lát sau, tài xế cầm một tấm danh thiếp tới, nói với Diệp Thiển: "Đây là danh thiếp của sếp tôi. Nếu như sau này cô gặp bất kỳ vấn đề gì có thể đến Nặc Á bất cứ lúc nào cũng được, chúng tôi sẽ phối hợp xử lý."
Diệp Thiển nhận lấy danh thiếp, mãi cho đến khi xe khởi động cô mới bừng tỉnh mà đứng sang một bên. Cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc nơ thắt giữa cổ áo tinh xảo, người đàn ông sở hữu đôi mày lạnh lùng đang từ từ kéo kính lên che lại.
Trên danh thiếp in chữ vàng chỉ có vài dòng chữ, thế nhưng lại đại diện cho thân phận giàu có tôn quý nhất trong giới ở Thịnh Kinh.
Diệp Thiển sờ ba chữ ""Mạc Đình Xuyên"", cô đứng bên đường không nhịn được mà khóc như mưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook