11.
Ba tôi thực ra không phải là ba ruột của tôi.
Ba ruột của tôi đã qua đời vì một ta.i nạn khi tôi chưa đầy một tuổi.
Khi ấy ông ta chỉ là gã quản lý quèn trong công ty của mẹ tôi.
Lúc biết tin mẹ tôi mất chồng.
Ông ta đã nhiệt tình theo đuổi bà.
Trước đó, mẹ tôi không hề để ý đến ông ta.
Bà vốn có tình cảm rất sâu đậm với ba ruột của tôi.
Nhưng bà không thể ngờ được ông ta lại bắt đầu từ tôi và hai anh trai tôi.
Ông ta đối xử với chúng tôi rất tốt, tốt đến mức tôi, hai anh trai và cả mẹ tôi đều cảm thấy bất ngờ.
Lúc tôi ba tuổi, bị sốt rất cao.
Khi ba ruột tôi mất mẹ tôi phải một mình chống đỡ công ty.
Hôm đó lại vừa hay có chuyện gấp nên bắt buộc phải đến công ty.
Cho nên tối hôm đó, chính ông ta là người đã chủ động nhận việc đưa tôi tới bện.h viện.
Xong việc, thời điểm mẹ tôi đến bện.h viện liền nhìn thấy ông ta đang ôm tôi ngủ trên giường bện.h.
Sau hai năm, cuối cùng bà cũng bị ông ta làm cảm động.
Những người thân xung quanh, bao gồm cả họ hàng bên nội của tôi, đều khuyên mẹ tôi nên chấp nhận ông ta.
Cuối cùng, bà cũng gỡ bỏ phòng bị và kết hôn lần nữa.
Khi kết hôn, ông ta còn thề ngay trước mặt mọi người rằng sẽ yêu mẹ tôi suốt đời, sẽ chăm sóc tôi và hai anh trai cả đời và cả đời này ông ta chỉ có ba đứa con là chúng tôi.
Ông ta ‘nói được làm được’.
Hơn mười năm qua không sinh thêm đứa con nào với mẹ tôi.
Thực ra có một thời gian, mẹ tôi đã có ý định sinh con cho ông ta.
Gia đình vốn đã khá giả, nuôi thêm mấy đứa nhỏ nữa cũng không sao.
Vốn là muốn để lại cho ông ta một đứa con nối dõi.
Tuy nhiên, ba tôi lại không đồng ý.
Ông ta nói rằng ba đứa nhỏ của mẹ cũng chính là con ruột thịt của ông ta.
Như thế đã thỏa mãn rồi.
Thấy ông ta kiên quyết như vậy, mẹ tôi cũng không ép buộc nữa nhưng rõ ràng là tình cảm của bà dành cho ông ta ngày càng sâu đậm.
Sau đó, tôi và hai anh trai tôi đều đổi cách xưng hô và gọi ông ta là ba.
Trong cảm nhận của người ngoài, ba tôi là người si tình và vĩ đại.
Nhưng không ai ngờ rằng, tất cả những điều này đều là âm mưu và thủ đoạn của ba tôi.
Ông ta không sinh con với mẹ tôi là vì ông ta đã có con gái với mối tình đầu của mình.
Vả lại ông ta cũng không muốn vì đứa trẻ mà có bất kỳ ràng buộc nào với mẹ tôi.
Ngay từ đầu ông ta đã muốn phá hủy gia đình tôi.
Ở kiếp trước, ông ta thực sự đã làm được điều đó.
Ông ta cướ.p mất công ty của mẹ tôi, còn buộc bà phải nhảy lầu t.ự t*.
Ông ta để anh cả của tôi ở nước ngoài phải tự lo thân mình với đôi chân tàn tật.
Ông ta nhẫn tâm nhìn anh hai của tôi bị bện.h tật hành hạ đến chế.t.
Ông ta đẩy tôi từ trên sân thượng xuống để tôi phải chế.t không nhắm mắt.
Ông ta dẫn theo ả nhân tình và đứa con gái rượ.u của mình là Lâm Kiều Kiều ngang nhiên hưởng thụ mọi thứ của nhà họ Tống chúng tôi.
Lúc này, đột nhiên có người trong đại sảnh hô lên: "Thế không phải rất đơn giản sao? Lâm Kiều Kiều không có cảm giác an toàn trong gia đình này.
Nếu anh muốn cho con bé cảm giác an toàn, vậy bây giờ anh tặng cổ phần của Tống thị cho con bé đi.
Một khi đã có cổ phần, thì ai còn có thể nói con bé không phải là người nhà họ Tống?"
Người nói chuyện là họ hàng của mẹ tôi.
Thế nhưng đã sớm bị ba tôi mu.a chuộc.
Mà lý do ông ta dùng cách này cũng là vì đã từng thành công một lần.
Năm đó, để ‘chia sẻ gánh nặng’ với mẹ tôi, ba tôi đã trở thành lãnh đạo cấp cao của công ty.
Thế nhưng, vì không đủ năng lực nên bị mọi người chỉ trích.
Tất nhiên đây đều là do ông ta tự biên tự diễn chịu khổ nhục kế để khiến mẹ tôi chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần cho mình.
Bây giờ, ông ta lại muốn dùng lại cách cũ này.
"Con không thể nhận đâu, con không thể nhận được…" Lâm Kiều Kiều vội vàng từ chối, vẻ mặt vừa vội vừa ấm ức.
12.
Kiếp trước, số cổ phần này là do mẹ tôi cho.
Mẹ tôi thương Lâm Kiều Kiều nên đã cho cô ta mười phần trăm cổ phần.
Khi đó, bà chỉ có trên tay ba mươi phần trăm cổ phần.
Sau khi cho Lâm Kiều Kiều thì chỉ còn hai mươi phần trăm.
Số cổ phần còn lại, anh cả tôi nắm giữ hai mươi phần trăm, ba tôi nắm giữ hai mươi phần trăm và ba mươi phần trăm còn lại phân bổ cho các cổ đông khác.
Ba tôi đã lợi dụng hai mươi phần trăm cổ phần của mình và mười phần trăm của Lâm Kiều Kiều và âm thầm mu.a lại một số cổ phần của các cổ đông khác.
Không chỉ thế, còn bày mưu tính kế để anh cả tôi góp thêm mười phần trăm.
Ông ta thành công trở thành cổ đông lớn nhất của Tống thị.
Lần này, mẹ tôi không có ở đây nữa.
Tôi thấy ông ta nhìn về phía anh cả.
Lên tiếng: "Tống Huy, ba chưa bao giờ cầu xin con bất cứ điều gì.
Con cũng biết số cổ phần ba đang giữ là tiền đề để giúp mẹ con gánh vác công việc tốt hơn.
Hiện tại con đang dưỡng bện.h chưa cần đi làm.
Tạm thời, con đưa mười phần trăm cho Lâm Kiều Kiều, sau này ba sẽ tìm cách bù lại phần này cho con."
Ba tôi nói rất hùng hồn.
Ông ta không nghĩ rằng anh cả sẽ từ chối mình.
Sao có thể từ chối được chứ?
Vừa rồi, anh cả còn vì bênh vực Lâm Kiều Kiều mà làm tôi mất mặt trước mọi người.
Lúc này, nếu anh ấy cho Lâm Kiều Kiều cổ phần, thì chính là giáng cho tôi một bài học tốt nhất.
Ông ta cho rằng anh cả tôi không thể từ chối mình.
Nhưng ông ta không nhận ra rằng mẹ tôi và anh hai đã xuống lầu.
Có lẽ là người làm đã báo cho mẹ tôi và anh hai.
Sợ tôi bị bắt nạt nên hai người đã vội vàng chạy xuống đây.
Thế nên, vào lúc này, cả nhà đều nghe thấy tiếng lòng của tôi: [Nếu anh cả đưa cổ phần cho Lâm Kiều Kiều rồi thì ông ta sẽ tiến thêm một bước nữa trong việc cướ.p đoạt gia sản của nhà mình.]
[Thật ra chân của anh cả không phải là không chữa được, mà là do ông ta cố tình không tận tình chạy chữa cho anh ấy.
Bác sĩ ở nước ngoài cũng là do ông ta cố ý sắp xếp.]
[Thật rắc rối mà.
Nếu để mọi người biết rằng tất cả những gì ông ta làm chỉ để cưới thanh mai trúc mã của mình, thì gia đình này có tan vỡ hay không?]
Tôi thấy ánh mắt của cả nhà nhìn ba tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Anh cả tôi tức giận đến mức tóc cũng muốn bốc khói.
Lúc này, Lâm Kiều Kiều vẫn cố giả bộ từ chối ở trước mặt anh cả.
Cô ta làm nũng: "Ba, con không cần đâu.
Sao con có thể lấy cổ phần của anh cả chứ? Anh cả, anh đừng nghe lời ba, em không phải là người không hiểu chuyện như vậy đâu…"
Nói rồi, cô ta còn chủ động đưa tay ra kéo cánh tay anh cả tôi, muốn làm nũng lấy lòng.
Kết quả là, vừa mới chạm vào anh cả, đã nghe thấy một tiếng "bịch".
Cả người cô ta vô cùng chật vật bị anh cả tôi đẩy ngã xuống đất.
Khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Ngay cả Lâm Kiều Kiều cũng sốc đến mức quên cả kêu đau.
Ba tôi là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta không thể tin được: "Tống Huy, con đang làm gì vậy? Sao con có thể đối xử với Kiều Kiều như vậy? Con bị làm sao thế hả?"
"Ha!!!" Anh cả cười lạnh.
Ánh mắt nhìn ba tôi như đang muốn giế.t ông ta vậy.
Kiếp trước, sau khi chế.t, tôi trở thành linh hồn đi theo ông ta.
Đến lúc biết được sự thật, tôi cũng hận không thể cắn chế.t gã.
Nhưng tôi không cắn được.
Tôi ép mình phải bình tĩnh lại, nghĩ rằng: [Bây giờ anh cả không có bằng chứng để buộc tội ông ta.
Chắc chắn sẽ không có ai tin, ngược lại còn khiến cả nhà mình bị mang tiếng xấu.
Bị cho là cả nhà hùa nhau bắt nạt Lâm Kiều Kiều.]
[Ông ta và Lâm Kiều Kiều sẽ khiến cả nhà mình bị rèm pha, không đáng.]
[Nhà mình có camera, chỉ cần trích xuất camera là biết được Lâm Kiều Kiều có vu oan cho mình hay không thôi.].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook