Chớp mắt đã đến tiệc đóng máy, mọi người chọn một club ở gần ở đoàn phim đặt bàn.

Tề Kỳ không tới, chỉ gọi đến dặn dò Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh uống ít rượu chút.

Khi ăn cơm, Hứa Diệp ra sức mà kính rượu Ô Bách Chu, rất có dáng vẻ muốn chuốc say người ta. Tần Triều ở một bên nhìn không ồn ào cũng không ngăn cản.

Tửu lượng Bạch Đường Sinh không tệ, dù gì lúc trước cậu đã ở nhiều đoàn phim như vậy, trải qua nhiều tiệc rượu thế này rồi.

Cậu ngồi ngay bên cạnh Ô Bách Chu, nhìn Ô Bách Chu bị chuốc cũng không nói gì, chỉ là khi ăn đến một nửa, Ô Bách Chu ở dưới bàn đưa sang một hộp quà.

Ngực và cổ Ô Bách Chu đã có chút ửng đỏ, đáy mắt hắn hiếm khi mà phủ một tầng sương mù, “Quà đóng máy."

Bạch Đường Sinh sửng sốt, cậu cũng uống không ít rượu, nhưng trên mặt không hề có chút phản ứng gì, “Cảm ơn thầy Ô.”

Ô Bách Chu thấy cậu đã nhận, lại lịch sự mà kính rượu các tiền bối Giang Trạch Thanh và Chu Đài trên bàn.

Bạch Đường Sinh lén lút mở ra một góc hộp quà, phát hiện bên trong là một chiếc kim cài áo, thiết kế vô cùng đơn giản phóng khoáng, rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu.

Cậu nắm lấy hộp quà, đánh tiếng "Đi vệ sinh" với Tần Triều và Ô Bách Chu rồi rời đi mất.

Cậu không vào nhà vệ sinh mà lại mang khẩu trang xuống dưới lầu. Đối diện club là một cửa hàng tiện lợi, cậu đi vào, đứng trước quầy nửa ngày, cầm lấy một gói thuốc lá.

Nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn với thu ngân, Bạch Đường Sinh trở về dưới lầu của club. Không đi lên mà là dựa vào một thân cây ở ven đường, kéo nửa khẩu trang xuống, đốt một điếu thuốc.

Khi hơi thuốc đầu tiên vào phổi, cậu đột nhiên nổi cơn ho khan, cả người không quen mà run lên vài cái.

Lâu rồi không hút.

Cậu không nghiện thuốc lá, chỉ đôi khi mới hút. Khi cậu cảm thấy phiền muộn, cảm xúc trống trải thì sẽ châm một cây như vậy.

Cậu nhìn chớm đỏ trên đầu thuốc, chầm chậm cách mình ngày càng gần.

Cực kỳ giống như sinh mệnh bị thiêu đốt. Điếu thuốc này liều mạng phát ra chút ánh sáng trong không khí, lại tự châm hết chính sinh mệnh mình.

Làn khói tản quanh mặt cậu, khiến tầm mắt cậu mù mờ, trước mặt cách đó không xa như là có bóng người.

“Thầy Ô?”

“Cậu uống say à?” Tần Triều đi tới: “Tôi là Tần Triều.”

Bạch Đường Sinh miễn cưỡng chớp mắt, cuối cùng nhìn rõ dáng vẻ người trước mặt này, “Đạo diễn Tần không ngồi trong bữa tiệc, chạy xuống đây làm gì?”

Tần Triều cũng hỏi: “Một diễn viên chính như cậu không ngồi trong tiệc, chạy xuống đây hút thuốc cái gì?”

Bạch Đường Sinh dập tắt thuốc, ném vào thùng rác cách đó 3 mét, “Tôi à? Đây không phải là sắp chia tay rồi sao, tôi có chút lưu luyến mọi người, cho nên xuống dưới hút điếu thuốc giải sầu.”

“Rượu không phải càng có thể giải sầu sao?”

“Sao lại thế được?” Khóe mắt Bạch Đường Sinh chậm rãi cong lên: “Rượu chỉ có thể tê mỏi thần kinh của anh, bại lộ khuôn mặt thật của anh, làm sầu muộn của anh càng thêm không chỗ để giấu.”

Tần Triều trầm mặc nửa ngày, như là đang cân nhắc mở miệng thế nào, “Trước kia cậu đã từng gặp diễn viên nhập diễn quá sâu chưa?”

Bạch Đường Sinh chia sẻ*, nhưng không bất ngờ Tần Triều sẽ nhắc tới đề tài này: “Từng gặp, đa số kết cục của bọn họ đều không tốt lắm.”

(*)Chỗ này tác giả dùng: 一晒, trong tiếng Quảng Đông hiểu là khoe mẽ, kể chuyện của bản thân. Chỗ này dịch sao cũng thấy cồng kềnh thỉnh các huynh đài cứu giúp.

Tần Triều ôm cánh tay: “Tôi ở trong cái giới này mười mấy năm, chứng kiến diễn viên nhập diễn sâu nhiều đếm không xuể, có kết quả tốt, cũng có không. Nhưng là như cậu nói, đại đa số kết cục đều không tốt lắm.”

Bạch Đường Sinh vẫn lười biếng mà dựa bên thân cây, “Thật ra cũng phải xem xét, xem xem là kiểu nhập diễn nào. Cá nhân tôi cảm thấy đại đa số người nhập diễn là bởi vì có điểm cộng hưởng với cuộc sống của họ, sinh ra đồng cảm, sau đó bọn họ càng lún càng sâu trong thứ cảm xúc đó.”

Không chờ Tần Triều nói, Bạch Đường Sinh lại nói tiếp: “Tỷ như tôi đã từng như thế, chìm trong thứ cảm xúc đó, có thể là cảm xúc của nhân vật kia, cũng có thể là cảm xúc của chính tôi. Giống như là một cái đầm lầy vậy, tôi dẫm một chân vào, không thể bước ra nữa."

Tần Triều sửng sốt, không biết Bạch Đường Sinh đang nói bộ phim trước đó nào của cậu, “Nhân vật có thể khiến diễn viên nhập diễn đều là rất thành công.”

Bạch Đường Sinh cúi đầu cười cười, không phải thế sao?

Đời trước chính là bởi vì nhân vật này, cậu nhận được giải thưởng duy nhất của mình, nam phụ xuất sắc nhất.

“Nhưng còn có một kiểu nhập diễn, là do khác xa với cuộc sống và cảm xúc của mình, song lại đủ nhiệt liệt, khiến người ta khao khát, không tự chủ được mà nhấn mình sâu trong đó, cảm thụ cuộc đời, tình cảm của nhân vật này.”

Tần Triều: “Bất kể là kiểu nào, thật ra cũng đều rất tệ, một tệ với hiện thực, một tệ với giả tạo.”



Bạch Đường Sinh và Tần Triều nhìn nhau một lát, khóe mắt cong lên chậm rãi trở về như cũ, độ cong bên khóe miệng lại vẫn giữ nguyên, "Vậy Tần Triều cảm thấy, nếu tôi nhập diễn vì nhân vật Văn Nhân Lục này, sẽ là do nguyên nhân nào?”

Tần Triều giật mình tại chỗ, á khẩu không trả lời được: “…”

“Trải qua loại nhập diễn này với tôi mà nói chỉ có một lần, sẽ không có lần thứ hai. Ô Bách Chu nói khi diễn tôi không có linh hồn, linh hồn không có, làm sao mà nhập diễn đây?"

Bạch Đường Sinh đứng thẳng người, bước vào trong câu lạc bộ, khi lướt qua Tần Triều tạm dừng vài giây: “Đạo diễn Tần, chúng ta ra ngoài đã lâu rồi, nên về thôi."

Tần Triều xoay người, nhìn bóng dáng bước đi dứt khoát của Bạch Đường Sinh, mày nhíu chặt lại.

Chuyện này có vẻ càng xấu rồi đây…

Khi tiệc đóng máy kết thúc, Ô Bách Chu đã uống đến bất tỉnh nhân sự, trong đó có hơn nửa là công lao của Hứa Diệp.

Hứa Diệp dựa vào vai Tần Triều, bị ôm lấy eo, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không quên tránh đi Tần Triều sáp vào, chớp mắt với Bạch Đường Sinh, “Bách Chu giao cho cậu đấy…”

“…”

Người đã đi cả rồi, Bạch Đường Sinh xoay người nhìn về phía Ô Bách Chu đang nhắm mắt ngồi trên ghế, nói với Hà Nhiên đứng kế bên: “Cho cậu cơ hội một mình đưa nam thần của cậu về nhà.”

Vẻ mặt Hà Nhiên khó xử, “Cơ hội này vẫn là nên… Để lại cho anh đây đi?”

“…Cậu lái xe, tôi uống rượu rồi.”

Bạch Đường Sinh khom lưng, vỗ vỗ bả vai Ô Bách Chu: “Thầy Ô tỉnh nào, về nhà?”

Ô Bách Chu đột nhiên mở mắt, vẻ mặt cảnh giác mà bắt lấy tay Bạch Đường Sinh, sau khi thấy rõ mặt cậu mới thả lỏng lại.

Bạch Đường Sinh nhìn vẻ này của hắn, vẻ mặt nghi ngờ, đây không giống như là uống say mà?

“Thầy Ô chúng ta nên về nhà thôi.”

“Về nhà?” Mắt Ô Bách Chu mở to, “Nhà là cái gì?”

Bạch Đường Sinh xong rồi, câu hỏi hay, nhà là cái gì?

“Nhà là chỗ anh ngủ, bây giờ anh phải về nhà ngủ.”

Cổ áo Ô Bách Chu mở rộng, từ cằm trở xuống đã đỏ bừng: “Vì sao tôi lại buồn ngủ?”

Bạch Đường Sinh trầm mặc một lát, vì sao lại buồn ngủ?

Cậu như là dỗ dành trẻ con: “Vì bây giờ là buổi tối, đã 12 giờ rồi.”

Ô Bách Chu như là đã hiểu ra, không chờ Bạch Đường Sinh thở phào nhẹ nhõm, hắn lại tung ra một câu hỏi: “Vậy lần trước vì sao 3 giờ sáng cậu vẫn chưa ngủ?”

Bạch Đường Sinh ngẩn ra: “Lần nào?”

Số lần ba giờ sáng cậu chưa ngủ rất nhiều.

Ô Bách Chu chất vấn: “Cậu đăng lên vòng bạn bè."

“…”

Bạch Đường Sinh nhớ lại, đêm đó đơn thuần chỉ là mất ngủ, vì thế hoạt động một chút, kéo màn ra lại thấy mặt trăng tròn ngoài cửa sổ nên chụp lại đăng lên vòng bạn bè.

Ô Bách Chu còn đang chờ cậu giải thích, khóe miệng Bạch Đường Sinh giần giật, vì sao bây giờ cậu lại phải dỗ dành một con ma men?

Phát hiện Hà Nhiên đang cười trộm, Bạch Đường Sinh trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, “Hà Nhiên, nâng thầy Ô của cậu dậy đi."

Hà Nhiên thu nụ cười, muốn đi đỡ Ô Bách Chu, còn chưa đụng tới người đã bị Ô Bách Chu đánh hất ra một cái.

Hà Nhiên che cánh tay, vẻ mặt oan ức, không ngờ nam thần uống say còn đánh người!

Bạch Đường Sinh nhìn dáng vẻ cảnh giác của Ô Bách Chu mà có chút buồn cười, nhưng cũng có thể hiểu được, dù gì cẩn thận thì lái thuyền vạn năm*.

(*)Một thành ngữ, 小心驶得万年船, nếu cẩn trọng, cẩn thận thì sẽ không chịu thiệt.

Cậu thử thăm dò tiến tới: “Biết tôi là ai không?”



Làn da Ô Bách Chu rất trắng, nhưng lại không có một chút đỏ nào, thoạt nhìn giống như là người không uống say, “Cậu là… Con nợ của tôi…”

Bạch Đường Sinh: “…”

Nhớ thương tiền của anh đến như vậy à?

Cậu lại tiến về phía trước một bước, ngồi xổm trước mặt Ô Bách Chu: “Nhận ra tôi là được rồi, không được đánh tôi.”

Bạch Đường Sinh thử vươn tay, thấy Ô Bách Chu không động đậy, vì thế đưa tay đến chỗ cúc áo Ô Bách Chu, cài vài chiếc cúc trên cùng đang mở tung, che đi từng mạt đỏ ửng dụ người của hắn.

Cậu đỡ Ô Bách Chu lên, thuận lợi mang tới gara, kéo vào ghế sau xe.

Cả quá trình Ô Bách Chu đều rất im ắng, bảo đâu thì đi đó. Hà Nhiên ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, đây không phải quá nghe lời rồi sao?

Hà Nhiên lái xe, Bạch Đường Sinh đóng cửa sau rồi ngồi lên ghế lái phụ. Hà Nhiên khó hiểu mà nhìn về phía kính chiếu hậu, trên ghế sau còn có chỗ trống lớn như vậy…

Bạch Đường Sinh nhìn ra suy nghĩ trong đầu cậu ta, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Phía sau nóng quá.”

Hà Nhiên nhìn nhiệt độ điều hòa trong xe, nhanh trí giữ im lặng.

Ra khỏi gara, Hà Nhiên mới nhớ tới: “Thầy Ô, nhà thầy ở đâu thế?”

Ô Bách Chu đã nhắm mắt hiển nhiên sẽ không nói, Bạch Đường Sinh lại nhanh chóng nói ra một chuỗi địa chỉ.

Hà Nhiên kinh ngạc hỏi: “Anh Sinh sao anh lại biết nhà nam thần ở đâu vậy?"

“…”

Mắt Bạch Đường Sinh nhìn thẳng: “Anh đã từng đến một lần.”

Cậu làm lơ vẻ mặt quỷ dị sau khi nghe xong của Hà Nhiên, cứ thế nhắm mắt lại.

Tới dưới nhà Ô Bách Chu, Bạch Đường Sinh để Hà Nhiên ngồi trên xe, đỡ Ô Bách Chu vào nhà. Trên cửa là khóa nhận diện khuôn mặt, Bạch Đường Sinh bảo Ô Bách Chu mở mắt, Ô Bách Chu lại nghe lời mà mở to hai mắt thật.

Sau khi đi vào, đèn trong nhà chính đều đã tắt, chỉ có lẻ loi một bóng đèn màu vàng ấm sáng lên.

Dì Mai có vẻ đã ngủ nên Bạch Đường Sinh không tạo ra âm thanh quá lớn, chầm chậm đỡ Ô Bách Chu về phòng.

Ô Bách Chu thật sự đã uống quá nhiều, ngã lên giường là hoàn toàn nhắm mắt, lần này dù Bạch Đường Sinh có kêu thế nào cũng không chịu mở ra nữa.

Bạch Đường Sinh không làm bất cứ chuyện dư thừa gì, chỉ đứng ở mép giường, yên lặng mà chăm chú nhìn Ô Bách Chu nửa ngày, thở dài xa xăm.

Cổ áo Ô Bách Chu lộn vào bên trong, Bạch Đường Sinh duỗi tay mở ra, đầu ngón tay không chịu khống chế hơi dịch lên trên.

Khi đã sắp chạm đến mặt, Bạch Đường Sinh chậm rãi thu tay về, không chút do dự xoay người rời đi.

- -

Đến dưới lầu, Bạch Đường Sinh nhận ra, bây giờ hình như cậu không có nơi nào để đi.

Trước đây cậu vân luôn ở cùng với Giang Diệu, tuy rằng cơ hội ở nhà không nhiều lắm, nhưng thật là cũng không dọn ra ngoài.

Năm hai mươi hai tuổi cậu từ mẹ, lại không nhà để về, không nơi để đi.

Cậu nghĩ tới Hà Nhiên, nhưng cậu nhớ Hà Nhiên cũng ở cùng với cha mẹ.

Bạch Đường Sinh đứng hồi lâu trong phòng khách trống rỗng rồi mới gọi điện bảo Hà Nhiên lái xe về trước.

Không biết từ những lời này của cậu mà Hà Nhiên hiểu thành cái gì, cười cực kỳ phóng đãng: “Tuy em không thích đảo cp, nhưng nam thần của em đã say đến như vậy chắc chắn là có đè cũng bất động. Anh Sinh à anh nhớ làm biện pháp an toàn chu đáo nhé!"

“…”

Bạch Đường Sinh suýt nữa thì đập điện thoại xuống đất, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn về hướng phòng của Ô Bách Chu. Với dáng vẻ tín nhiệm cậu khi say rượu của Ô Bách Chu, muốn thật sự làm chuyện gì đó đúng là không phải là không thể.

Cậu đi lên lầu hai, mặt vô cảm mà đi đến phòng cho khách đã từng ở.

Tác giả có lời muốn nói: Tưởng tượng ngoài cốt truyện

Bạch Bạch tà tâm nổi lên vào phòng thầy Ô, sau đó lấy người tặng cho ai kia, phản công thành công!

Sau đó tôi có thể đổi góc nhìn thành thành hỗ công ha ha

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương