Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt Giới Giải Trí
-
Chương 1: Ngoài ý muốn
Hôm nay là sinh nhật Bạch Đường Sinh, cậu bỏ trợ lý nhỏ sang một bên một thân một mình lên máy bay về Giang Nam.
Tin nhắn mới nhất trong di động là của trợ lý nhỏ Hà Nhiên gửi, "Thầy Bạch, sinh nhật vui vẻ."
Cậu mua khoang phổ thông không phải bởi vì gì khác, mà cậu chỉ đơn thuần hy vọng người mình tiếp xúc hôm nay có thể nhiều một chút. Máy bay chưa cất cánh, bé gái bên cạnh cậu ước chừng mười bốn lăm tuổi, đang đeo tai nghe mà hát.
Weibo là một ít tin nhắn fan gửi đến, đa số là xin lỗi gì đó, cậu hiếm khi rảnh rỗi mà xem từng cái một, cho đến một cái cuối cùng: Rất xin lỗi, bọn em không nên không tin tưởng anh.
Tin tưởng của fan rẻ bạc bao nhiêu, Bạch Đường Sinh rất rõ.
Hot search Weibo là bài xin lỗi của Hạ Bạc, Bạch Đường Sinh nhìn hai lần, cảm thấy ngu ngốc nhàm chán. Nếu thật sự thấy hối lỗi, trước đó Hạ Bạc sẽ không làm như vậy.
Đồng thời lướt di động, hot search đứng nhất làm Bạch Đường Sinh chú ý, về Ô Bách Chu năm ba mươi sáu tuổi qua phim bộ phim Sống chết vinh hạnh nhận danh hiệu ảnh đế thứ bảy.
Ô Bách Chu xem như một dòng suối trong của giới giải trí. Khi y làm diễn viên, giới giải trí vẫn chưa chướng khí mù mịt như vậy, diễn viên thời kỳ ấy đại đa số vẫn chỉ dựa vào thực lực nói chuyện.
Ô Bách Chu chính là một trong số đó, tác phẩm của y Bạch Đường Sinh đều đã từng xem. Không thể không nói, mỗi một danh hiệu ảnh đế của y đều hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng sau khi Ô Bách Chu nhận được danh hiệu ảnh đế lần thứ hai, hướng gió trong vòng lại bắt đầu chuyển. Rất nhiều thương nhân ngoài giới nhìn giới giải trí tựa như nhìn một miếng thịt mỡ lớn, ai cũng muốn chia một bát canh.
Bọn họ thấy được triển vọng và lợi nhuận khả quan ngành công nghiệp này có thể mang lại, vì vậy người các ngành các nghề người đều đổ xô vào.
Nước trong quá ắt không có cá, nhưng cá nhiều, nước cũng sẽ dần bị quấy đục.
Bạch Đường Sinh bước một chân vào là khi nước đục nhất, năm ấy cậu hai mươi tuổi, Ô Bách Chu hai mươi tám.
Dưới vô số cám dỗ quy tắc ngầm, Bạch Đường Sinh cứng đầu, đi con đường khó đi nhất.
Lúc ấy cậu gánh nợ chồng chất, ngày nào cũng liều mạng mà diễn, có đôi khi cậu rất vất vả mới có được một nhân vật lại chỉ vì một câu của kim chủ người khác mà cậu buộc phải chắp tay nhường đi.
Bạch Đường Sinh niên thiếu năm hai mươi tuổi khinh cuồng, vào đúng lúc mang góc cạnh sắc bén nhất, cậu cảm thấy chỉ cần dựa vào bản thân là có thể chiếm được một mảng trời đất. Nhưng dưới quy tắc trò chơi hãm hại, cậu đâm cho vỡ đầu chảy máu, cũng đắc tội rất nhiều người.
Nhưng may thay ba năm sau cậu vẫn dựa vào gương mặt này và kỹ thuật diễn xuất coi như không tồi đạt được một vị trí nhỏ trong giới giải trí. Cậu coi như là may mắn, có bao nhiêu người đã bảy tám năm lăn lộn trong vũng nước đục này mà cũng chưa thể gợn lên một bọt sóng?
Bạch Đường Sinh năm hai mươi tám tuổi nhớ lại mọi chuyện, lại vẫn có thể tâm lặng như nước bình luận vài câu.
“Thưa anh, thưa anh?”
Bạch Đường Sinh thu suy nghĩ đã trôi xa về, nữ tiếp viên hàng không nở một nụ cười tiêu chuẩn cúi đầu nhìn cậu: “Thưa anh, máy bay chúng ta sắp cất canh, xin anh hãy tắt điện thoại hoặc chuyển sang chế độ máy bay."
“Được.” Bạch Đường Sinh sờ nhẹ khẩu trang trên mặt, khi đang chuẩn bị tắt máy, một cuộc điện thoại gọi đến, tên người gọi khiến cậu dừng lại một chút.
Cậu xin lỗi cười, dù rằng tiếp viên hàng không có thể không nhìn thấy, “Ngại quá, tôi tiếp xong cuộc gọi này sẽ tắt máy, rất nhanh thôi.”
Để điện thoại lên tai, bên kia là giọng một người phụ nữ: "Con trai, con đã lên máy bay chưa?”
Bạch Đường Sinh nhìn về đường băng dài bát ngát phía ngoài cửa sổ, “Vâng, sắp cất cánh."
Giang Diệu nhận ra nhạt nhẽo trong giọng con trai: “Vậy thì tốt rồi, hôm nay sinh nhật con, mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, chúng ta…”
Bạch Đường Sinh cắt lời bà: “Mẹ không có gì muốn nói với con sao?”
“…” Giang Diệu im lặng một lát, “Hôm nay trong nhà còn có một người, là bạn trai mẹ.”
Người mẹ hơn bốn mươi gần năm mươi tuổi nói cho con trai mình, bà có bạn trai rồi, việc này làm cho Bạch Đường Sinh sinh ra một thứ cảm giác khó tả.
“Còn gì nữa ạ?”
Giang Diệu chần chờ một chút: “Tiểu Sinh, mẹ mang thai con ông ta, mẹ… Muốn kết hôn với ổng.”
Tay nắm lấy di động của Bạch Đường Sinh không hề nhúc nhích, trên mặt cậu không có gì thay đổi: “Mấy tháng rồi?”
“…Bảy tháng.”
“Bảy tháng…” Bạch Đường Sinh nhẹ nhàng mà lặp lại câu đó, “Đứa nhỏ không thể bỏ…”
Trong hô hấp căng thẳng của Giang Diệu, Bạch Đường Sinh khẽ thở dài: “Cố ý chờ đến khi thai nhi thành hình mới nói cho con... Mẹ cảm thấy nếu con biết sẽ không cho phép mẹ kết hôn, hay là sẽ không cho phép mẹ sinh ra? Đáng để mẹ tốn nhiều công sức như vậy gạt con?"
Giọng điệu Giang Diệu sốt sắng nói: “Tiểu Sinh, mẹ biết lúc trước con vì để trả nợ cho ba mà rất vất vả, mẹ lại chẳng giúp gì được con, là mẹ có lỗi với con…”
“Nhưng con đã lớn như vậy, có cuộc sống của mình, mẹ cũng muốn sống cuộc đời của mẹ.” Giang Diệu hít sâu một hơi, “Con trai, mẹ hy vọng con có thể tác thành cho mẹ.”
Người mẹ nói với con trai, mẹ hy vọng con có thể tác thành cho mẹ.
Thứ cảm giác thân phận đảo lộn này làm Bạch Đường Sinh có chút không biết nên khóc hay cười. Bà Giang đây thật sự chẳng hiểu con trai của mình dù chỉ là một chút, nếu hiểu thì làm sao có thể nói ra lời như vậy?
Bạch Đường Sinh thả lỏng người lên lưng ghế, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Máy bay sắp cất cánh, con cúp trước.”
Cậu không nói cho Giang Diệu, thật ra cậu đã biết chuyện bà mang thai từ lâu.
Nửa năm trước cậu chừa một ngày rảnh rỗi trong bộn bề công việc trở về mừng sinh nhật Giang Diệu, nhưng bởi vì cở thể không khỏe nên đã đến bệnh viện trước. Ở cửa bệnh viện cậu thấy mẹ vuốt bụng trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông xa lạ.
Sinh nhật này của Giang Diệu không cần cậu, cậu tất nhiên không xuất hiện nữa. Cậu khẽ thở ra đồng thời lại có chút phiền muộn. Từ nay về sau, cậu thật sự sẽ cô độc một mình.
Cậu không hề vạch trần Giang Diệu, cậu vẫn luôn chờ mẹ chính miệng nói cho mình, cậu đã đợi sáu tháng.
Trong vài giây khi máy bay cất cánh, cậu có chút ù tai, giao diện di động dừng lại trên lời thoại bộ phim Sống chết Ô Bách Chu đoạt giải: “Đời người rất khó, chết thì có làm sao."
Tiếng nói truyện thấp thấp xung quanh cậu chẳng nghe rõ được câu nào, chỉ còn lại tiếng ù ù bên tai.
Bên ngoài, trời dường như đã đổ mưa.
“Ăn kẹo không?”
Là bé gái bên cạnh: “Đồ ngọt có thể làm tâm trạng người ta tốt hơn.”
“Cảm ơn.”
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Bạch Đường Sinh nhận viên kẹo trong lòng bàn tay bé gái. Là thỏ trắng*, khi còn nhỏ cậu đã từng ăn.
(*)Kẹo thỏ trắng của trung quốc, là một loại kẹo sữa.
Mùi sữa ngọt ngấy tràn trong khoang miệng, cậu vẫn tâm lặng như nước, hồ sâu trong lòng nổi lên chút gợn sóng nhỏ bé, lại nhanh tróng tĩnh mịch trở lại.
Bé gái nghiêng đầu nhìn cậu, trong giây lát khi cậu tháo khẩu trang xuống ăn kẹo kia, dường như là đang nghiêm túc nhớ lại, “Hình như em đã từng gặp anh ở đâu đó, như là, đã rất lâu rồi…”
Bạch Đường Sinh sửng sốt một chút, cười đáp lại: “Có thể là vậy.”
Bé gái còn muốn nói gì đó, ánh mắt Bạch Đường Sinh thoáng nhìn thấy trên cổ bé gái có một vết sẹo rất dài, bỗng nhiên toàn bộ thân máy run lên một chút.
Bé gái ngồi bên cạnh mẹ, cũng đeo khẩu trang, cặp mắt kia làm cậu có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Lời trấn an của tiếp viên hàng không phát ra loa: “Thưa quý vị, máy bay của chúng ta bị khí lưu và gió mạnh trong quá trình bay ảnh hưởng gặp phải xóc nảy mạnh. Xin quý vị đừng sợ hãi, hãy ngồi vào ghế và xác nhận dây an toàn đã cài chặt. Hành khách có trẻ em hãy chăm sóc con em của mình. Chúng tôi sẽ dừng mọi hoạt động phục vụ, hành khách trong khoang hoặc toilet xin hãy ngồi xuống ghế gần đó và thắt kỹ dây an toàn. Cảm ơn!”
Ban đầu mọi người vẫn còn bình tĩnh, có ai ngồi máy bay mà không gặp phải một hai lần xóc nảy đâu?
Nhưng thân máy chấn động ngày càng nghiêm trọng, một người đàn ông mới từ phòng vệ sinh đi ra bị một đợt xóc nảy làm cho ngã quỵ trên mặt đất. Mọi người dù thắt dây an toàn nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đều đang lắc lư.
Cửa khoang hành lý cũng bị hành lý rung chuyển đập vỡ, xe đồ ăn trượt đi, đụng vào chân một hành khách. Mẹ bé gái ôm nó nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ.”
Chấn động càng ngày càng nghiêm trọng, lời trấn an vẫn phát lặp lại, một người đàn ông chửi ầm lên: “Bình tĩnh cái giống gì, mẹ mày chỉ biết nói bình tĩnh!”
Mặt nạ dưỡng khí bung ra, máy bay đang hạ cánh khẩn cấp
Hết hành lý này đến hành lý khác rơi từ trên cao xuống khiến không ít người bị thương.
Bạch Đường Sinh ngồi bên cửa sổ, cũng có chút hỗn loạn, cậu run rẩy với tay lấy mặt nạ dưỡng khí, ngay khi cậu chuẩn bị hít thở, bên tai truyền đến tiếng hoảng hốt lo sợ của bé gái: "Mẹ ơi, mặt nạ dưỡng khí của con bị vỡ rồi!"
Tay Bạch Đường Sinh hơi sững lại, ngừng giữa không trung.
Một giây sau, cậu lấy vẻ đầy chân thật đáng tin nhét mặt nạ dưỡng khí vào trong lòng bé gái.
Hai mắt bé gái trợn to: “Không được! Em dùng thì anh làm sao bây giờ?”
Cảm giác hít thở không thông trong không khí ngày càng tăng, đầu óc Bạch Đường Sinh vẫn tỉnh táo, cậu bình tĩnh nghiêng người, khi mẹ bé gái vẫn không biết phản ứng thế nào, cánh tay khẽ run lên nhưng lại kiên định mà giúp bé gái đeo mặt nạ dưỡng khí.
Cậu lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi tháo khẩu trang xuống, nhẹ giọng nói: “Mang nó là để sống, anh… Không cần sống.”
Cậu tạm dừng một chút, dưới vẻ mặt sắp khóc của bé gái an ủi nói: “Kẹo…Ăn rất ngon.”
Cảm giác ngột ngạt và không trọng lượng kéo đến, ngực Bạch Đường Sinh phập phồng dồn dập, tim cậu đập nhanh chưa từng có, giống như là gặp tình nhân đã lâu, thịch…Thịch…
Cậu sống hai mươi tám năm, ngày tháng hạnh phúc cực kỳ ngắn ngủi, chỉ tiếp diễn tới khi cậu mười bảy tuổi.
Năm đó, cha cậu dính vào bài bạc, công ty thua lỗ, nhanh chóng phá sản nợ nần. Mấy năm sau, cậu đều sống để trả nợ.
Sau khi sạch nợ, thần kinh căng chặt của cậu thả lỏng lại, nhưng tâm lý lại trở nên trống rỗng, không tìm được mục tiêu, không biết rốt cuộc bản thân muốn làm gì.
Không thích thứ gì, không có sở thích.
Cậu không tìm được đường ra, cũng không có đường ra.
Cho nên dù là chết hay là sống, với cậu mà nói thật sự không quá quan trọng, chỉ là chuyện nhắm mắt mở mắt mà thôi.
Ý thức dần dần nhạt đi, Bạch Đường Sinh loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của bé gái, trong ánh mắt hoảng hốt, bé gái dường như tháo mặt nạ dưỡng khí ra muốn đặt lên mặt cậu…
Ngày 8 tháng 2 năm 2020, tết Nguyên Tiêu, một ngày gia đình đoàn viên, khung máy chuyến bay CG8193 xuất hiện sự cố, hạ cánh khẩn cấp thành công. Trong đó có năm mươi tám người bị thương, một người tử vong.
Editor: Đâylàclone
Tin nhắn mới nhất trong di động là của trợ lý nhỏ Hà Nhiên gửi, "Thầy Bạch, sinh nhật vui vẻ."
Cậu mua khoang phổ thông không phải bởi vì gì khác, mà cậu chỉ đơn thuần hy vọng người mình tiếp xúc hôm nay có thể nhiều một chút. Máy bay chưa cất cánh, bé gái bên cạnh cậu ước chừng mười bốn lăm tuổi, đang đeo tai nghe mà hát.
Weibo là một ít tin nhắn fan gửi đến, đa số là xin lỗi gì đó, cậu hiếm khi rảnh rỗi mà xem từng cái một, cho đến một cái cuối cùng: Rất xin lỗi, bọn em không nên không tin tưởng anh.
Tin tưởng của fan rẻ bạc bao nhiêu, Bạch Đường Sinh rất rõ.
Hot search Weibo là bài xin lỗi của Hạ Bạc, Bạch Đường Sinh nhìn hai lần, cảm thấy ngu ngốc nhàm chán. Nếu thật sự thấy hối lỗi, trước đó Hạ Bạc sẽ không làm như vậy.
Đồng thời lướt di động, hot search đứng nhất làm Bạch Đường Sinh chú ý, về Ô Bách Chu năm ba mươi sáu tuổi qua phim bộ phim Sống chết vinh hạnh nhận danh hiệu ảnh đế thứ bảy.
Ô Bách Chu xem như một dòng suối trong của giới giải trí. Khi y làm diễn viên, giới giải trí vẫn chưa chướng khí mù mịt như vậy, diễn viên thời kỳ ấy đại đa số vẫn chỉ dựa vào thực lực nói chuyện.
Ô Bách Chu chính là một trong số đó, tác phẩm của y Bạch Đường Sinh đều đã từng xem. Không thể không nói, mỗi một danh hiệu ảnh đế của y đều hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng sau khi Ô Bách Chu nhận được danh hiệu ảnh đế lần thứ hai, hướng gió trong vòng lại bắt đầu chuyển. Rất nhiều thương nhân ngoài giới nhìn giới giải trí tựa như nhìn một miếng thịt mỡ lớn, ai cũng muốn chia một bát canh.
Bọn họ thấy được triển vọng và lợi nhuận khả quan ngành công nghiệp này có thể mang lại, vì vậy người các ngành các nghề người đều đổ xô vào.
Nước trong quá ắt không có cá, nhưng cá nhiều, nước cũng sẽ dần bị quấy đục.
Bạch Đường Sinh bước một chân vào là khi nước đục nhất, năm ấy cậu hai mươi tuổi, Ô Bách Chu hai mươi tám.
Dưới vô số cám dỗ quy tắc ngầm, Bạch Đường Sinh cứng đầu, đi con đường khó đi nhất.
Lúc ấy cậu gánh nợ chồng chất, ngày nào cũng liều mạng mà diễn, có đôi khi cậu rất vất vả mới có được một nhân vật lại chỉ vì một câu của kim chủ người khác mà cậu buộc phải chắp tay nhường đi.
Bạch Đường Sinh niên thiếu năm hai mươi tuổi khinh cuồng, vào đúng lúc mang góc cạnh sắc bén nhất, cậu cảm thấy chỉ cần dựa vào bản thân là có thể chiếm được một mảng trời đất. Nhưng dưới quy tắc trò chơi hãm hại, cậu đâm cho vỡ đầu chảy máu, cũng đắc tội rất nhiều người.
Nhưng may thay ba năm sau cậu vẫn dựa vào gương mặt này và kỹ thuật diễn xuất coi như không tồi đạt được một vị trí nhỏ trong giới giải trí. Cậu coi như là may mắn, có bao nhiêu người đã bảy tám năm lăn lộn trong vũng nước đục này mà cũng chưa thể gợn lên một bọt sóng?
Bạch Đường Sinh năm hai mươi tám tuổi nhớ lại mọi chuyện, lại vẫn có thể tâm lặng như nước bình luận vài câu.
“Thưa anh, thưa anh?”
Bạch Đường Sinh thu suy nghĩ đã trôi xa về, nữ tiếp viên hàng không nở một nụ cười tiêu chuẩn cúi đầu nhìn cậu: “Thưa anh, máy bay chúng ta sắp cất canh, xin anh hãy tắt điện thoại hoặc chuyển sang chế độ máy bay."
“Được.” Bạch Đường Sinh sờ nhẹ khẩu trang trên mặt, khi đang chuẩn bị tắt máy, một cuộc điện thoại gọi đến, tên người gọi khiến cậu dừng lại một chút.
Cậu xin lỗi cười, dù rằng tiếp viên hàng không có thể không nhìn thấy, “Ngại quá, tôi tiếp xong cuộc gọi này sẽ tắt máy, rất nhanh thôi.”
Để điện thoại lên tai, bên kia là giọng một người phụ nữ: "Con trai, con đã lên máy bay chưa?”
Bạch Đường Sinh nhìn về đường băng dài bát ngát phía ngoài cửa sổ, “Vâng, sắp cất cánh."
Giang Diệu nhận ra nhạt nhẽo trong giọng con trai: “Vậy thì tốt rồi, hôm nay sinh nhật con, mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, chúng ta…”
Bạch Đường Sinh cắt lời bà: “Mẹ không có gì muốn nói với con sao?”
“…” Giang Diệu im lặng một lát, “Hôm nay trong nhà còn có một người, là bạn trai mẹ.”
Người mẹ hơn bốn mươi gần năm mươi tuổi nói cho con trai mình, bà có bạn trai rồi, việc này làm cho Bạch Đường Sinh sinh ra một thứ cảm giác khó tả.
“Còn gì nữa ạ?”
Giang Diệu chần chờ một chút: “Tiểu Sinh, mẹ mang thai con ông ta, mẹ… Muốn kết hôn với ổng.”
Tay nắm lấy di động của Bạch Đường Sinh không hề nhúc nhích, trên mặt cậu không có gì thay đổi: “Mấy tháng rồi?”
“…Bảy tháng.”
“Bảy tháng…” Bạch Đường Sinh nhẹ nhàng mà lặp lại câu đó, “Đứa nhỏ không thể bỏ…”
Trong hô hấp căng thẳng của Giang Diệu, Bạch Đường Sinh khẽ thở dài: “Cố ý chờ đến khi thai nhi thành hình mới nói cho con... Mẹ cảm thấy nếu con biết sẽ không cho phép mẹ kết hôn, hay là sẽ không cho phép mẹ sinh ra? Đáng để mẹ tốn nhiều công sức như vậy gạt con?"
Giọng điệu Giang Diệu sốt sắng nói: “Tiểu Sinh, mẹ biết lúc trước con vì để trả nợ cho ba mà rất vất vả, mẹ lại chẳng giúp gì được con, là mẹ có lỗi với con…”
“Nhưng con đã lớn như vậy, có cuộc sống của mình, mẹ cũng muốn sống cuộc đời của mẹ.” Giang Diệu hít sâu một hơi, “Con trai, mẹ hy vọng con có thể tác thành cho mẹ.”
Người mẹ nói với con trai, mẹ hy vọng con có thể tác thành cho mẹ.
Thứ cảm giác thân phận đảo lộn này làm Bạch Đường Sinh có chút không biết nên khóc hay cười. Bà Giang đây thật sự chẳng hiểu con trai của mình dù chỉ là một chút, nếu hiểu thì làm sao có thể nói ra lời như vậy?
Bạch Đường Sinh thả lỏng người lên lưng ghế, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Máy bay sắp cất cánh, con cúp trước.”
Cậu không nói cho Giang Diệu, thật ra cậu đã biết chuyện bà mang thai từ lâu.
Nửa năm trước cậu chừa một ngày rảnh rỗi trong bộn bề công việc trở về mừng sinh nhật Giang Diệu, nhưng bởi vì cở thể không khỏe nên đã đến bệnh viện trước. Ở cửa bệnh viện cậu thấy mẹ vuốt bụng trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông xa lạ.
Sinh nhật này của Giang Diệu không cần cậu, cậu tất nhiên không xuất hiện nữa. Cậu khẽ thở ra đồng thời lại có chút phiền muộn. Từ nay về sau, cậu thật sự sẽ cô độc một mình.
Cậu không hề vạch trần Giang Diệu, cậu vẫn luôn chờ mẹ chính miệng nói cho mình, cậu đã đợi sáu tháng.
Trong vài giây khi máy bay cất cánh, cậu có chút ù tai, giao diện di động dừng lại trên lời thoại bộ phim Sống chết Ô Bách Chu đoạt giải: “Đời người rất khó, chết thì có làm sao."
Tiếng nói truyện thấp thấp xung quanh cậu chẳng nghe rõ được câu nào, chỉ còn lại tiếng ù ù bên tai.
Bên ngoài, trời dường như đã đổ mưa.
“Ăn kẹo không?”
Là bé gái bên cạnh: “Đồ ngọt có thể làm tâm trạng người ta tốt hơn.”
“Cảm ơn.”
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Bạch Đường Sinh nhận viên kẹo trong lòng bàn tay bé gái. Là thỏ trắng*, khi còn nhỏ cậu đã từng ăn.
(*)Kẹo thỏ trắng của trung quốc, là một loại kẹo sữa.
Mùi sữa ngọt ngấy tràn trong khoang miệng, cậu vẫn tâm lặng như nước, hồ sâu trong lòng nổi lên chút gợn sóng nhỏ bé, lại nhanh tróng tĩnh mịch trở lại.
Bé gái nghiêng đầu nhìn cậu, trong giây lát khi cậu tháo khẩu trang xuống ăn kẹo kia, dường như là đang nghiêm túc nhớ lại, “Hình như em đã từng gặp anh ở đâu đó, như là, đã rất lâu rồi…”
Bạch Đường Sinh sửng sốt một chút, cười đáp lại: “Có thể là vậy.”
Bé gái còn muốn nói gì đó, ánh mắt Bạch Đường Sinh thoáng nhìn thấy trên cổ bé gái có một vết sẹo rất dài, bỗng nhiên toàn bộ thân máy run lên một chút.
Bé gái ngồi bên cạnh mẹ, cũng đeo khẩu trang, cặp mắt kia làm cậu có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Lời trấn an của tiếp viên hàng không phát ra loa: “Thưa quý vị, máy bay của chúng ta bị khí lưu và gió mạnh trong quá trình bay ảnh hưởng gặp phải xóc nảy mạnh. Xin quý vị đừng sợ hãi, hãy ngồi vào ghế và xác nhận dây an toàn đã cài chặt. Hành khách có trẻ em hãy chăm sóc con em của mình. Chúng tôi sẽ dừng mọi hoạt động phục vụ, hành khách trong khoang hoặc toilet xin hãy ngồi xuống ghế gần đó và thắt kỹ dây an toàn. Cảm ơn!”
Ban đầu mọi người vẫn còn bình tĩnh, có ai ngồi máy bay mà không gặp phải một hai lần xóc nảy đâu?
Nhưng thân máy chấn động ngày càng nghiêm trọng, một người đàn ông mới từ phòng vệ sinh đi ra bị một đợt xóc nảy làm cho ngã quỵ trên mặt đất. Mọi người dù thắt dây an toàn nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đều đang lắc lư.
Cửa khoang hành lý cũng bị hành lý rung chuyển đập vỡ, xe đồ ăn trượt đi, đụng vào chân một hành khách. Mẹ bé gái ôm nó nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ.”
Chấn động càng ngày càng nghiêm trọng, lời trấn an vẫn phát lặp lại, một người đàn ông chửi ầm lên: “Bình tĩnh cái giống gì, mẹ mày chỉ biết nói bình tĩnh!”
Mặt nạ dưỡng khí bung ra, máy bay đang hạ cánh khẩn cấp
Hết hành lý này đến hành lý khác rơi từ trên cao xuống khiến không ít người bị thương.
Bạch Đường Sinh ngồi bên cửa sổ, cũng có chút hỗn loạn, cậu run rẩy với tay lấy mặt nạ dưỡng khí, ngay khi cậu chuẩn bị hít thở, bên tai truyền đến tiếng hoảng hốt lo sợ của bé gái: "Mẹ ơi, mặt nạ dưỡng khí của con bị vỡ rồi!"
Tay Bạch Đường Sinh hơi sững lại, ngừng giữa không trung.
Một giây sau, cậu lấy vẻ đầy chân thật đáng tin nhét mặt nạ dưỡng khí vào trong lòng bé gái.
Hai mắt bé gái trợn to: “Không được! Em dùng thì anh làm sao bây giờ?”
Cảm giác hít thở không thông trong không khí ngày càng tăng, đầu óc Bạch Đường Sinh vẫn tỉnh táo, cậu bình tĩnh nghiêng người, khi mẹ bé gái vẫn không biết phản ứng thế nào, cánh tay khẽ run lên nhưng lại kiên định mà giúp bé gái đeo mặt nạ dưỡng khí.
Cậu lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi tháo khẩu trang xuống, nhẹ giọng nói: “Mang nó là để sống, anh… Không cần sống.”
Cậu tạm dừng một chút, dưới vẻ mặt sắp khóc của bé gái an ủi nói: “Kẹo…Ăn rất ngon.”
Cảm giác ngột ngạt và không trọng lượng kéo đến, ngực Bạch Đường Sinh phập phồng dồn dập, tim cậu đập nhanh chưa từng có, giống như là gặp tình nhân đã lâu, thịch…Thịch…
Cậu sống hai mươi tám năm, ngày tháng hạnh phúc cực kỳ ngắn ngủi, chỉ tiếp diễn tới khi cậu mười bảy tuổi.
Năm đó, cha cậu dính vào bài bạc, công ty thua lỗ, nhanh chóng phá sản nợ nần. Mấy năm sau, cậu đều sống để trả nợ.
Sau khi sạch nợ, thần kinh căng chặt của cậu thả lỏng lại, nhưng tâm lý lại trở nên trống rỗng, không tìm được mục tiêu, không biết rốt cuộc bản thân muốn làm gì.
Không thích thứ gì, không có sở thích.
Cậu không tìm được đường ra, cũng không có đường ra.
Cho nên dù là chết hay là sống, với cậu mà nói thật sự không quá quan trọng, chỉ là chuyện nhắm mắt mở mắt mà thôi.
Ý thức dần dần nhạt đi, Bạch Đường Sinh loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của bé gái, trong ánh mắt hoảng hốt, bé gái dường như tháo mặt nạ dưỡng khí ra muốn đặt lên mặt cậu…
Ngày 8 tháng 2 năm 2020, tết Nguyên Tiêu, một ngày gia đình đoàn viên, khung máy chuyến bay CG8193 xuất hiện sự cố, hạ cánh khẩn cấp thành công. Trong đó có năm mươi tám người bị thương, một người tử vong.
Editor: Đâylàclone
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook