Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt Giới Giải Trí
-
19: Chơi Mạt Chược
Không để Hà Nhiên nói thêm gì nữa, Bạch Đường Sinh liền dời chủ đề, “Anh đoán, hai ngày này người đại diện của anh hẳn là sẽ đến tham ban, chắc là anh ta sẽ đến thăm dò ý tứ của cậu, biết phải nói thế nào không?”
Hà Nhiên lại bắt đầu gật đầu như gà con mổ thóc, “Biết biết, anh yên tâm.”
Quả nhiên, Bạch Đường Sinh đoán như thần.
Nói câu này chưa qua một tiếng đồng hồ, người đại diện đã đến.
Người đại diện là một tên đàn ông mặt chữ điền, trông thì nghiêm túc, nhưng trên thực tế lại là người làm ra chuyện khiến người ta ghê tởm.
Nghệ sĩ trên tay gã trừ Bạch Đường Sinh không chịu vào khuôn khổ ra thì có nghệ sĩ nào mà không bị gã ném lên giường kim chủ?
Tự nguyện hay không tự nguyện đều có rất nhiều.
Người đại diện nhe ra một hàm răng vàng: “Đường Sinh này, ở đoàn phim đã quen chưa?”
Bạch Đường Sinh ngồi trên ghế lẳng lặng uống nước, nhàn nhạt nói: “Cũng không tệ lắm.”
Người đại diện cười cười: “Vậy là tốt rồi, cậu và tiểu Thao cùng ở trong một đoàn phim, phải nhớ chăm nom nhau nhé."
Bạch Đường Sinh nhếch mày, thản nhiên cười: “Chắc chắn rồi, tôi nhất định sẽ tập trung, chăm nom cậu ta."
Người đại diện sửng sốt, cứ cảm thấy những lời này của cậu có ý khác.
Hà Nhiên vốn dĩ yên lặng đứng bên cạnh, đột nhiên bảo phải đi vệ sinh.
Người đại diện nhìn theo hướng Hà Nhiên rời đi, lơ đãng mà ứng phó với Bạch Đường Sinh đôi ba câu rồi lấy cớ đi gặp Ngô Thao, rời đi mất.
Bạch Đường Sinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua hướng nhà vệ sinh, rũ mắt cười một tiếng.
“Sao lại thế này? Sao cảnh này vẫn chưa quay xong?”
Đây là giọng của Tần Triều, Hứa Diệp đi sang, trả lời giọng cộc lốc: “Người nào đó cả ngày hôm nay cứ mất hồn, người trong lao tâm ngoài lao… Ha ha.”
Tần Triều nắm tay Hứa Diệp, trấn an: “Được rồi, đừng tức giận.”
Y tự cho là không ai chú ý hôn hôn lên khóe môi Hứa Diệp, hô to với xung quanh: “Mọi người đều vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai không ngừng cố gắng.”
Bạch Đường Sinh bình tĩnh mà dời mắt đi, làm bộ không thấy được cái nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia, chuẩn bị về khách sạn trước.
Mới vừa đi chưa được hai bước, Ô Bách Chu đã xuất hiện trước mặt cậu, trong tay còn xách theo một chiếc túi.
Ô Bách Chu đưa qua: “Cầm.”
Bạch Đường Sinh nhận lấy, mở ra nhìn, toàn là kẹo sữa thỏ trắng.
Cậu nhếch môi, “Cho tôi?”
Khóe miệng Ô Bách Chu khó phát hiện mà hơi câu lên, “Ừ, tôi lấy của Tô Nghiên.”
Bạch Đường Sinh cũng cười: “Cô nhóc biết không?”
Ô Bách Chu rất bình tĩnh: “Không biết.”
Bạch Đường Sinh bóc một viên bỏ vào trong miệng, vị ngọt tràn ra, “Vậy thầy Ô xem như là đi ăn trộm?”
Ô Bách Chu: “Đương nhiên không phải, tôi để quà lại đổi với nó."
Ô Bách Chu đến gần: “Sau hôm nay, cậu hẳn là sẽ không còn thấy Ngô Thao nữa.”
Bạch Đường Sinh ngẩn ra.
Ô Bách Chu nói là không thấy Ngô Thao, chứ không phải là không thấy Ngô Thao ở đoàn phim...!
Nói cách khác, Ngô Thao có khả năng không chỉ là bị đá khỏi đoàn phim, mà còn có khả năng sẽ không bao giờ xuất hiện trên màn ảnh, xuất hiện trước mặt người xem nữa.
Ô Bách Chu nhìn vẻ mặt cậu, giải thích: “Đây là cậu ta gieo gió gặt bão, bản thân cậu ta chụp ảnh cũng đã trái với hợp đồng bảo mật của đoàn phim.
Chuyện này bị phát hiện, cậu ta đối với công ty sẽ thành đồ vô dụng.”
Ô Bách Chu kéo cổ tay cậu xoay người cậu lại, "Huống chi có tôi ở đây, tôi bảo đảm sau này cậu ta sẽ không nhận được bất kỳ tài nguyên nào."
Bạch Đường Sinh có chút không quen nhiệt độ trên cổ tay, nhưng cũng không dứt ra: “Anh dẫn tôi đi đâu?”
Ô Bách Chu đi hai bước đã buông tay cậu ra, “Tần Triều bảo tôi chơi mạt chược, tôi đề cử cậu với anh ta."
“?”
Bạch Đường Sinh kinh ngạc mà theo sau Ô Bách Chu, “Tôi không biết đánh.”
Ô Bách Chu đi phía trước: “Tôi dạy cậu.”
Bạch Đường Sinh bất lực, “Thật ra anh không muốn chơi mạt chược với họ phải không?"
Ô Bách Chu: “Một lần bị rắn cắn.”
Mười năm sợ dây thừng.
-
Tần Triều và Hứa Diệp đã ngồi trước bàn, hai người kề tai thủ thỉ với nhau, Chu Đài ngồi ở một bên, đang chơi di động.
Bạch Đường Sinh cười chào hỏi: “Thầy Chu."
Hứa Diệp lập tức tách khỏi Tần Triều: “Tới rồi, mau ngồi đi.”
Tần Triều bất mãn mà nhéo lên đùi anh, “Bách Chu cậu quyết không đánh sao?”
Ô Bách Chu rất kiên định: “Không.”
Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ mà ngồi xuống, người đối diện cậu là Chu Đài, nhà trên là Hứa Diệp, nhà tiếp theo là Tần Triều.
Ô Bách Chu đứng ngay phía sau cậu, không định ngồi xuống.
Di động Bạch Đường Sinh vang lên, cậu nhấn mở nhìn, là Ô Bách Chu gửi WeChat: Trừ chip tiền* ra, mấy thứ khác không được đồng ý.
(*)
Cậu cúi đầu khẽ cười, nhắn đáp một câu “Biết rồi”
Chu Đài cười ha ha đẩy mạt chược: “Bạn gái à?”
Bạch Đường Sinh ngẩng đầu, thoáng sửng sốt mới phát hiện anh ta đang nói mình, theo bản năng mà nhìn thoáng qua Ô Bách Chu đứng bên cạnh: “Không phải bạn gái, một...!Người bạn bình thường thôi.”
Chu Đài “ấy chà" một tiếng: “Bạn bình thường mà cười dịu dàng đến như vậy à?”
Bạch Đường Sinh bật cười, không nói tiếp: "Sao lại không lấy cái bàn mạt chược tự động ấy*, xáo mạt chược như vậy không mệt sao?”
(*)
Hứa Diệp vuốt mạt chược: “Cậu từng thấy đoàn phim nào đóng phim mà còn mang bàn mạt chược chưa?”
Bạch Đường Sinh: “…”
Cậu cũng chưa từng thấy đoàn phim nào làm phim mà còn mang mạt chược.
Mọi người chỉnh bài xong, Tần Triều là nhà cái, y ra một con đông phong, “Tự mình xáo mạt chược có thể rèn luyện lực cánh tay."
Bạch Đường Sinh lần đầu tiên nghe có câu như vậy, lặng thinh một hồi.
Ô Bách Chu đứng phía sau cậu chỉ điểm giang sơn: “Ra cửu vạn.”
Bạch Đường Sinh nghe lời vô cùng, ván thứ nhất dưới sự chỉ dẫn của Ô Bách Chu, cậu hồ, ván thứ hai cậu làm nhà cái.
Tần Triều tuy rằng thua nhưng vẫn rất bình tĩnh, cả người nằm xoài trên ghế, một bàn tay nhẹ nhàng gõ lên mép bàn, thoạt nhìn có chút thất thần.
Bạch Đường Sinh không nghĩ nhiều, đổ xúc xắc, không ngờ xúc xắc bị đổ lăn xuống mặt đất.
Cậu lập tức cong lưng nhặt, lại đột nhiên không kịp đề phòng mà thấy một cái tay mất tích kia của Tần Triều đặt trên đùi Hứa Diệp, ái muội vuốt ve.
Hứa Diệp phát hiện cậu khom lưng, chột dạ mà đẩy tay Tần Triều ra, lại bị Tần Triều nắm ngược lại, nhéo lòng bàn tay một cái.
“…”
Mặt Bạch Đường Sinh vô cảm mà ngẩng đầu: “Cửu điểm.”
Ô Bách Chu vừa thấy vẻ mặt này của cậu đã biết ngay đại khái cậu nhìn thấy cái gì, cầm lấy di động nhắn một tin cho Bạch Đường Sinh: Bọn họ phô dâm*, đừng để ý.
(*)Chỗ này dịch thoát nghĩa, raw là 骚惯: Sāo guàn, t thấy tiếng việt cũng không có chữ nào diễn tả được đúng từ này.
Bạch Đường Sinh có chút khó mà tin được, ảnh đế Ô nghiêm trang thế mà lại nói ra cái chữ "dâm" này.
Đánh chưa được hai ván Hà Nhiên đã chạy tới, thở hổn hển: “Anh Sinh sao anh lại ở chỗ này, em tìm anh hơn nửa ngày.”
Bạch Đường Sinh không quay đầu lại, theo ý của Ô Bách Chu mà ra một con thất điều: “Nói chuyện xong rồi?”
Hà Nhiên đứng ở sau lưng Bạch Đường Sinh, chào hỏi mọi người, “Nói xong rồi, cha đó không chỉ thử mà còn muốn mượn sức em.”
Cậu ta móc ra một cái phong bì, ngoan ngoãn nộp vào tay Bạch Đường Sinh, “Đây là tiền mặt chả cho em, nói là tiền đặt cọc.”
Bạch Đường Sinh không nhận: “Tiền đưa đến tay rồi, cầm đi.”
Hà Nhiên cười hì hì, cũng không ngại, “Vậy em không ngại đâu, Ngô Thao đã bị chả dắt về rồi."
Bạch Đường Sinh sờ một con bài: “Đưa bút ghi âm cho nam thần cậu.”
“Ò.”
Hà Nhiên lấy bút ghi âm ở trong túi ra, “Thầy Ô, gửi anh."
Ô Bách Chu không hiểu: “Cậu không nghe thử người đại diện cậu nói gì sao?”
Ở đây đều là người một nhà, Chu Đài đã ở chung nhiều ngày như vậy, cũng biết y là một tiền bối phẩm hạnh đoan chính, sẽ không khua môi múa mép lung tung, Bạch Đường Sinh nói chuyện tất nhiên cũng không ngại gì.
“Lười nghe, anh xử lý đi.” Bạch Đường Sinh ra bừa một con bát đồng, lại bị nhà tiếp theo ăn, còn mất con tài thần.
“…” Bạch Đường Sinh đau lòng, thắng trước đó trận này thua sạch, “Phong cách làm việc của anh ta và công ty cùng một giuộc, có thể nói cái gì, đơn giản là chút thủ đoạn bỉ ổi thôi.”
“Scandal của tôi đã không còn gì để bóc rồi, còn lại đơn giản là mánh khóe cũ, trọn gói dịch vụ đánh thuốc lên giường.
Nếu anh ta còn có gan hơn một chút…”
Bạch Đường Sinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ô Bách Chu, không nói tiếp.
Nếu gã gan hơn, sẽ lại bỏ thuốc Ô Bách Chu, đưa cả hắn lẫn Bạch Đường Sinh lên một giường.
Ô Bách Chu như là biết Bạch Đường Sinh muốn nói gì: “Anh ta rất có thể sẽ đưa chúng ta lên cùng một cái giường, tìm cơ hội quay chụp lại, đây là chuyện công ty thích làm.”
Mắt Hà Nhiên đầy sùng bái: “Thầy Ô quá lợi hại, đúng là chả bảo em làm những việc này!”
Bạch Đường Sinh bị sặc nước bọt của mình, "Thầy Ô, chúng ta biết là được rồi, anh không cần phải nói rõ ra như vậy…”
Mắt Ô Bách Chu híp lại: “Lần nào cũng mua chuộc trợ lý, thật đúng là không có tiến bộ gì."
Nghe câu này, trừ Hà Nhiên đầu đất nghe chẳng hiểu gì ra, ba người khác trên bàn đều hướng ánh mắt nhìn về phía Ô Bách Chu.
Chu Đài như suy tư gì đó chưa nói ra, mà Tần Triều và Hứa Diệp lại trăm miệng một lời nói: “Lần nào?”
Ô Bách Chu: “…”
Bạch Đường Sinh dứt khoát giả ngu, cùng dùng vẻ mặt thắc mắc mà nhìn về phía ảnh đế Ô như những người khác, thoạt trông cực kỳ vô tội.
Ô Bách Chu rũ mắt, đưa mắt nhìn nhau với Bạch Đường Sinh một cái, cười: “Gần đây Weibo thầy Bạch xuất hiện rất nhiều chửi bới kỹ năng diễn xuất, nhưng mà tôi thấy, kỹ năng diễn xuất của thầy Bạch rõ ràng "rất tốt".”
Đây là lần đầu tiên Ô Bách Chu gọi cậu là thầy Bạch.
Trong mắt Bạch Đường Sinh ngập tràn vui vẻ, “Tất nhiên là so ra kém thầy Ô rồi.”
“Hồ!”
Chu Đài cũng không tò mò bí mật nhỏ của hai người, y đầy mặt tươi cười mà đẩy ngã bài mình, “Nghe nói Bách Chu muốn tự ra làm một mình?”
Ô Bách Chu cũng không kinh ngạc chuyện Chu Đài biết việc này, Chu Đài ở truyền thông Thâm Ý, cùng công ty với Hạ Bạc.
Đối với chuyện Ô Bách Chu chuẩn bị tách khỏi truyền thông Ma Phách trong giới không ít người đều đã nghe được tiếng gió.
Bởi vậy hắn cũng không giấu giếm: “Đúng vậy, chuẩn bị mở phòng làm việc.”
Chu Đài giương mắt: “Như vậy cũng tốt, dù gì truyền thông Ma Phách… Một lời khó nói hết.”
Cùng trong một giới, những việc này tự nhiên không được xem là bí mật gì lớn, chỉ là mọi người đều cùng ở dưới một mái hiên, không ai đuổi theo dai dẳng mà thôi.
Mấy người đánh mạt chược tới 11 giờ tối mới dừng, Bạch Đường Sinh hiển nhiên thua, dù gì Tần Triều và Hứa Diệp đánh mạt chược phu thê, cứ thả dây cho đối phương.
Chỉ có điều tiền thua là do Ô Bách Chu trả, Bạch Đường Sinh nhỏ giọng nói: “Chút tiền ấy tôi còn trả được.”
Ô Bách Chu đáp một câu: “Tôi dạy cậu, xem như là thầy của cậu, thua là tôi không dạy tốt, tất nhiên là tôi ra tiền.”
“Vậy thì thầy về sau phải dạy em nhiều hơn rồi…”
Hai người một trước một sau đi vào khách sạn, Hà Nhiên theo sau, cảm thấy quan hệ của thầy Bạch nhà mình và ảnh đế Ô thật tốt.
Tác giả có lời muốn nói: Bị tình hình bệnh dịch nhốt ở trong nhà mấy ngày này, trừ ăn uống tắm rửa ra thì là chơi mạt chược….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook