Sau Khi Sống Cùng Tình Địch
-
Chương 19
118.
Sơ Vân lên tiếng hỏi: “Sao miệng cậu đỏ như vậy?”
Nhạn Thanh: “Có… có sao?” Vừa nói vừa che giấu lau miệng, kết quả càng lau càng luống cuống, cả gương mặt đỏ bừng lên.
Sơ Vân: “…” Vậy mà còn nói không có?
Sơ Vân dùng ánh mắt lợi hại như hoả nhãn kim tinh nhìn Nhạn Thanh: “Có phải con cáo già kia làm gì cậu không?!”
Nhưng tư duy của Nhạn Thanh lại bay xa đến kỳ lạ: “Hắn không già… Đúng là có hơi già một chút, nhưng cậu không nên gọi hắn là cáo già…”
Sơ Vân: “!!!” Tức muốn xỉu!
Sơ Vân: “Cáo già! Cáo già! Cáo già!”
Nhạn Thanh: “!!!”
119.
Nhạn Thanh lên tiếng hỏi: “Cậu nói “phụng tử thành hôn” là có ý gì? Cậu lại mang thai.” Nhạn Thanh nhớ rõ trước đây Sơ Vân từng mang thai một lần, là đạo lữ đầu tiên của y, một con rồng… Khoan đã, một con rồng… Long…
Nhạn Thanh: “!!!”
Sơ Vân: “Cậu mới mang thai! Có ai không, ôm tiểu thái tử đến.”
120.
Tiểu thái tử vừa đến liền cực kỳ ngọt ngào ngoan ngoãn nói: “Mẹ, bây giờ con có thể ngủ với mẹ chưa?”
Sau đó hắn mới nhìn sang người bên cạnh Sơ Vân… Là bạn học cùng lớp của hắn.
Nhạn Thanh: “…”
Bạn học rồng nhỏ: “…”
Sơ Vân: “Vị này tương đương mẹ của mẹ, mau gọi bà ngoại!”
Trước mặt mẹ, bạn học rồng nhỏ ngoan ngoãn đến nỗi Nhạn Thanh không nhận ra hắn, không còn chút cô đơn lạnh lẽo nào, cậu nghe hắn trong trẻo gọi một tiếng “Bà ngoại”. Sau đó rồng nhỏ quay về phía Sơ Vân vui vẻ vẫy đuôi mong chờ, giương mắt nhìn y muốn ôm, so với Husky còn khiến người ta muốn ôm hơn.
Nhạn Thanh: “…”
Nhạn Thanh: “Tôi là nam!” Thảo nào cậu thấy rồng nhỏ quen quen! Còn có cái bớt trùng hợp như vậy!
121.
Nhưng dù rồng nhỏ nịnh nọt thế nào, biểu hiện đáng yêu thế nào thì vẫn bị xách ra khỏi phòng, đến chỗ phụ vương của hắn.
Rồng nhỏ: “…”
122.
Giống như người phàm, đêm trước tân hôn, cô dâu có nhiều lời muốn nói với mẹ. Với tư cách là người mà Sơ Vân tín nhiệm nhất, đương nhiên y có nhiều chuyện muốn nói với Nhạn Thanh.
Thế nhưng…
Toàn là Sơ Vân dặn dò Nhạn Thanh…
Như là sợ cậu bị sói tha đi, sau đó bị ăn tươi nuốt sống.
123.
Ngày hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, có rất nhiều khách đến, mấy bạn trai cũ của Sơ Vân cũng đến, gom lại đến mấy bàn.
Mỗi lần có một người đến, sắc mặt Long Quân lại đen hơn một phần.
Khi Băng Long nghiêm túc, nhiệt độ xung quanh hạ xuống vài độ, Nhạn Thanh sợ lạnh bèn nhích về phía nguồn nhiệt bên cạnh, kết quả bị người kéo thắt lưng.
Nhạn Thanh: “!!!”
Một cảm giác tê dại lan tràn từ bên hông, khiến cậu không kiềm được run rẩy.
Cậu hung hăng trừng tên đầu sỏ gây chuyện, lại thấy hắn không hề hối cải, còn nở nụ cười, giọng cười kia thật khiến người ta phạm tội.
Một người trừng, một người cười. Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Anh!”
“Chào chị dâu!”
______________
Cả đám đều già hết mà bày đặt chê nhau.
Sơ Vân lên tiếng hỏi: “Sao miệng cậu đỏ như vậy?”
Nhạn Thanh: “Có… có sao?” Vừa nói vừa che giấu lau miệng, kết quả càng lau càng luống cuống, cả gương mặt đỏ bừng lên.
Sơ Vân: “…” Vậy mà còn nói không có?
Sơ Vân dùng ánh mắt lợi hại như hoả nhãn kim tinh nhìn Nhạn Thanh: “Có phải con cáo già kia làm gì cậu không?!”
Nhưng tư duy của Nhạn Thanh lại bay xa đến kỳ lạ: “Hắn không già… Đúng là có hơi già một chút, nhưng cậu không nên gọi hắn là cáo già…”
Sơ Vân: “!!!” Tức muốn xỉu!
Sơ Vân: “Cáo già! Cáo già! Cáo già!”
Nhạn Thanh: “!!!”
119.
Nhạn Thanh lên tiếng hỏi: “Cậu nói “phụng tử thành hôn” là có ý gì? Cậu lại mang thai.” Nhạn Thanh nhớ rõ trước đây Sơ Vân từng mang thai một lần, là đạo lữ đầu tiên của y, một con rồng… Khoan đã, một con rồng… Long…
Nhạn Thanh: “!!!”
Sơ Vân: “Cậu mới mang thai! Có ai không, ôm tiểu thái tử đến.”
120.
Tiểu thái tử vừa đến liền cực kỳ ngọt ngào ngoan ngoãn nói: “Mẹ, bây giờ con có thể ngủ với mẹ chưa?”
Sau đó hắn mới nhìn sang người bên cạnh Sơ Vân… Là bạn học cùng lớp của hắn.
Nhạn Thanh: “…”
Bạn học rồng nhỏ: “…”
Sơ Vân: “Vị này tương đương mẹ của mẹ, mau gọi bà ngoại!”
Trước mặt mẹ, bạn học rồng nhỏ ngoan ngoãn đến nỗi Nhạn Thanh không nhận ra hắn, không còn chút cô đơn lạnh lẽo nào, cậu nghe hắn trong trẻo gọi một tiếng “Bà ngoại”. Sau đó rồng nhỏ quay về phía Sơ Vân vui vẻ vẫy đuôi mong chờ, giương mắt nhìn y muốn ôm, so với Husky còn khiến người ta muốn ôm hơn.
Nhạn Thanh: “…”
Nhạn Thanh: “Tôi là nam!” Thảo nào cậu thấy rồng nhỏ quen quen! Còn có cái bớt trùng hợp như vậy!
121.
Nhưng dù rồng nhỏ nịnh nọt thế nào, biểu hiện đáng yêu thế nào thì vẫn bị xách ra khỏi phòng, đến chỗ phụ vương của hắn.
Rồng nhỏ: “…”
122.
Giống như người phàm, đêm trước tân hôn, cô dâu có nhiều lời muốn nói với mẹ. Với tư cách là người mà Sơ Vân tín nhiệm nhất, đương nhiên y có nhiều chuyện muốn nói với Nhạn Thanh.
Thế nhưng…
Toàn là Sơ Vân dặn dò Nhạn Thanh…
Như là sợ cậu bị sói tha đi, sau đó bị ăn tươi nuốt sống.
123.
Ngày hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, có rất nhiều khách đến, mấy bạn trai cũ của Sơ Vân cũng đến, gom lại đến mấy bàn.
Mỗi lần có một người đến, sắc mặt Long Quân lại đen hơn một phần.
Khi Băng Long nghiêm túc, nhiệt độ xung quanh hạ xuống vài độ, Nhạn Thanh sợ lạnh bèn nhích về phía nguồn nhiệt bên cạnh, kết quả bị người kéo thắt lưng.
Nhạn Thanh: “!!!”
Một cảm giác tê dại lan tràn từ bên hông, khiến cậu không kiềm được run rẩy.
Cậu hung hăng trừng tên đầu sỏ gây chuyện, lại thấy hắn không hề hối cải, còn nở nụ cười, giọng cười kia thật khiến người ta phạm tội.
Một người trừng, một người cười. Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Anh!”
“Chào chị dâu!”
______________
Cả đám đều già hết mà bày đặt chê nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook