Sau Khi Sống Cùng Tình Địch
-
Chương 17
107.
Có thể nhớ Giang Nam.
Sao không nhớ Giang Nam.
Họa thuyền nghe mưa chảy.
Trong tiếng sáo chiều vắng, ngàn vạn phong tình không bằng một ánh mắt giận hờn si mê.
Nhạn Thanh yêu nhất mưa bụi Giang Nam, vừa đủ thấm ướt làn da của cậu, lại không quá nặng hạt. Tất cả mọi cảnh vật ở nơi đây như được bao phủ bởi một màn khói và sương mù. Trong làn nước mờ sương khói, một chiếc thuyền nhỏ có mái che chậm rãi chèo qua cầu nhỏ, ánh mắt Nhạn Thanh sáng ngời mang theo màu xanh của núi, xanh nhạt của nước nhìn Bạch Ngôn trong bóng tối, không phân biệt rõ màu sắc, giọng nói của cậu cũng dịu dàng bao bọc một tầng khẩu âm Giang Nam, thoáng do dự hỏi: “Bạch Ngôn, ngươi… Có yêu ta không?”
Ngày đó cả thế giới im lặng không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt.
108.
Cả cuộc đời này cộng lại, Nhạn Thanh chỉ hỏi Bạch Ngôn hai câu, có yêu cậu không.
Lần đầu tiên, Bạch Ngôn quanh co không nói, không thể tùy tiện đùa bỡn tình cảm người như Nhạn Thanh. Từ trước đến giờ, chưa từng nghe có ai trong tộc Hồ ly có thể một đời một kiếp với một người, phụ vương của Bạch Ngôn chính là một gã ngựa giống, hắn có thể chắc chắn hiện giờ yêu thích Nhạn Thanh, nhưng lại không chắc cả đời, không bảo đảm hứa hẹn với Nhạn Thanh cả đời.
Lần thứ hai, nửa đêm Nhạn Thanh xông vào phòng hắn, cầm theo áo của hắn, hai mắt đỏ ửng, giống như thú con tuyệt vọng và mờ mịt hỏi hắn, Bạch Ngôn không chút do dự hôn lên môi Nhạn Thanh. So với trong tưởng tượng của hắn, đôi môi này còn mềm hơn, khiến người ta yêu thích không nỡ rời xa, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được.
Một nụ hôn, đốt lửa cả đêm.
Sơ ảnh tây song tà, nguyệt mãn nhân thanh tuyệt.
Nhạn Thanh giống như dâng tặng cho hắn, lộ ra nơi yếu ớt mềm mại nhất với hắn.
Lúc Bạch Ngôn tiến vào, cậu đau đến nước mắt giàn giụa, muốn hắn đáp ứng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cậu. Bạch Ngôn liếm những giọt nước mắt kia từng chút một, nếm hết đau đớn chua ngọt trong đó, thì thầm một lần lại một lần, từng câu từng chữ là những lời tâm tình triền miên.
Nhưng khi kết thúc, ánh mắt Nhạn Thanh đen như bóng đêm, ngược lại muốn Bạch Ngôn đáp ứng, nhất định phải quên cậu đi.
Thế nhưng, sao có thể?
Đó là chuyện duy nhất Bạch Ngôn không đáp ứng Nhạn Thanh.
Cậu tức giận cắn hắn, nhưng sức lực hầu như đã bị Bạch Ngôn làm cạn kiệt sau lần mây mưa, cuối cùng dấu cắn lại giống dấu hôn.
Tuy Bạch Ngôn không hiểu tại sao Nhạn Thanh tức giận như vậy, nhưng tiểu ốc sên thở phì phò thật đáng yêu, khiến người ta muốn dừng mà không được.
Đêm còn dài, ở nơi này tình cảm ấm áp, chính là thiên đường.
Thế nhưng Bạch Ngôn không biết, khi đó lại chính là địa ngục của Nhạn Thanh, là cậu đấu tranh và quật cường lần cuối.
Sau đó hắn luôn hối hận, đêm đó quá tối và quá dài, thật khiến người ta muốn sa vào.
Thế nhưng rõ ràng đã sớm đoán ra được manh mối, khi phát hiện hắn lại không kịp bóp chết tất cả bi kịch từ lúc nó chưa bắt đầu.
109.
Một trăm lẻ chín ngàn đêm, ngàn vạn lần hắn gào to hồn phách người yêu.
Từng đêm từng đêm, lặp đi lặp lại, hy vọng rồi lại thất vọng.
Long Quân là chờ đợi một người còn sống.
Mà hắn, hắn chỉ ước ao kỳ tích xảy ra.
110.
Cũng may, cuối cùng Nhạn Thanh đã tỉnh.
Nhưng lại không nhớ rõ họ yêu nhau.
Như một mảnh tuyết trắng, cõi lòng đầy hy vọng được ôm ấp người yêu, nhưng cuối cùng chỉ có cô độc và tịch mịch, hơi nước lặng yên tỏa ra khắp trời đất bao la.
Thanh thanh hoàng hoàng, tâm hồn đồi đường.
Minh minh diệt diệt, linh hồn cai hà xử an phóng?
* Xanh xanh vàng vàng, tâm hồn suy sụp.
Chập chập chờn chờn, linh hồn phải để nơi đâu?
Có thể nhớ Giang Nam.
Sao không nhớ Giang Nam.
Họa thuyền nghe mưa chảy.
Trong tiếng sáo chiều vắng, ngàn vạn phong tình không bằng một ánh mắt giận hờn si mê.
Nhạn Thanh yêu nhất mưa bụi Giang Nam, vừa đủ thấm ướt làn da của cậu, lại không quá nặng hạt. Tất cả mọi cảnh vật ở nơi đây như được bao phủ bởi một màn khói và sương mù. Trong làn nước mờ sương khói, một chiếc thuyền nhỏ có mái che chậm rãi chèo qua cầu nhỏ, ánh mắt Nhạn Thanh sáng ngời mang theo màu xanh của núi, xanh nhạt của nước nhìn Bạch Ngôn trong bóng tối, không phân biệt rõ màu sắc, giọng nói của cậu cũng dịu dàng bao bọc một tầng khẩu âm Giang Nam, thoáng do dự hỏi: “Bạch Ngôn, ngươi… Có yêu ta không?”
Ngày đó cả thế giới im lặng không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt.
108.
Cả cuộc đời này cộng lại, Nhạn Thanh chỉ hỏi Bạch Ngôn hai câu, có yêu cậu không.
Lần đầu tiên, Bạch Ngôn quanh co không nói, không thể tùy tiện đùa bỡn tình cảm người như Nhạn Thanh. Từ trước đến giờ, chưa từng nghe có ai trong tộc Hồ ly có thể một đời một kiếp với một người, phụ vương của Bạch Ngôn chính là một gã ngựa giống, hắn có thể chắc chắn hiện giờ yêu thích Nhạn Thanh, nhưng lại không chắc cả đời, không bảo đảm hứa hẹn với Nhạn Thanh cả đời.
Lần thứ hai, nửa đêm Nhạn Thanh xông vào phòng hắn, cầm theo áo của hắn, hai mắt đỏ ửng, giống như thú con tuyệt vọng và mờ mịt hỏi hắn, Bạch Ngôn không chút do dự hôn lên môi Nhạn Thanh. So với trong tưởng tượng của hắn, đôi môi này còn mềm hơn, khiến người ta yêu thích không nỡ rời xa, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được.
Một nụ hôn, đốt lửa cả đêm.
Sơ ảnh tây song tà, nguyệt mãn nhân thanh tuyệt.
Nhạn Thanh giống như dâng tặng cho hắn, lộ ra nơi yếu ớt mềm mại nhất với hắn.
Lúc Bạch Ngôn tiến vào, cậu đau đến nước mắt giàn giụa, muốn hắn đáp ứng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cậu. Bạch Ngôn liếm những giọt nước mắt kia từng chút một, nếm hết đau đớn chua ngọt trong đó, thì thầm một lần lại một lần, từng câu từng chữ là những lời tâm tình triền miên.
Nhưng khi kết thúc, ánh mắt Nhạn Thanh đen như bóng đêm, ngược lại muốn Bạch Ngôn đáp ứng, nhất định phải quên cậu đi.
Thế nhưng, sao có thể?
Đó là chuyện duy nhất Bạch Ngôn không đáp ứng Nhạn Thanh.
Cậu tức giận cắn hắn, nhưng sức lực hầu như đã bị Bạch Ngôn làm cạn kiệt sau lần mây mưa, cuối cùng dấu cắn lại giống dấu hôn.
Tuy Bạch Ngôn không hiểu tại sao Nhạn Thanh tức giận như vậy, nhưng tiểu ốc sên thở phì phò thật đáng yêu, khiến người ta muốn dừng mà không được.
Đêm còn dài, ở nơi này tình cảm ấm áp, chính là thiên đường.
Thế nhưng Bạch Ngôn không biết, khi đó lại chính là địa ngục của Nhạn Thanh, là cậu đấu tranh và quật cường lần cuối.
Sau đó hắn luôn hối hận, đêm đó quá tối và quá dài, thật khiến người ta muốn sa vào.
Thế nhưng rõ ràng đã sớm đoán ra được manh mối, khi phát hiện hắn lại không kịp bóp chết tất cả bi kịch từ lúc nó chưa bắt đầu.
109.
Một trăm lẻ chín ngàn đêm, ngàn vạn lần hắn gào to hồn phách người yêu.
Từng đêm từng đêm, lặp đi lặp lại, hy vọng rồi lại thất vọng.
Long Quân là chờ đợi một người còn sống.
Mà hắn, hắn chỉ ước ao kỳ tích xảy ra.
110.
Cũng may, cuối cùng Nhạn Thanh đã tỉnh.
Nhưng lại không nhớ rõ họ yêu nhau.
Như một mảnh tuyết trắng, cõi lòng đầy hy vọng được ôm ấp người yêu, nhưng cuối cùng chỉ có cô độc và tịch mịch, hơi nước lặng yên tỏa ra khắp trời đất bao la.
Thanh thanh hoàng hoàng, tâm hồn đồi đường.
Minh minh diệt diệt, linh hồn cai hà xử an phóng?
* Xanh xanh vàng vàng, tâm hồn suy sụp.
Chập chập chờn chờn, linh hồn phải để nơi đâu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook