Hiện tại, Giang Sách Lãng thấy không ổn chút nào, dường như vừa rồi, trong nháy mắt anh đã mất quyền khống chế cơ thể mình vậy.



Chẳng lẽ đã bị đoạt xác, hoặc bị tác động?



Anh trải qua rất nhiều nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên anh không thể khống chế có thể mình, nhưng cảm giác này, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc người khác.



Anh đóng cửa, quay đầu lại, thấy Trương Tuấn Phàm cùng phòng đang đứng thẳng giữa bóng tối, nhìn anh đăm đăm.

Trương Tuấn Phàm hòa vào màn đêm, như thợ săn ẩn núp trong rừng cây.

Giang Sách Lãng đến gần anh ta, hạ giọng hỏi: “Không phải cậu đang ngủ sao? Vừa rồi đánh thức cậu à?”



Giọng Trương Tuấn Phàm trầm thấp khàn khàn, ánh mắt đục ngầu: “Anh nên giúp chị ấy, chị ấy cần anh giúp đỡ.”



“Vậy tôi mở cửa cho cậu?” Giang Sách Lãng hỏi.



Trương Tuấn Phàm đột nhiên nhíu mày, nói thêm: “Không cần, chị ấy có lựa chọn của riêng mình.

Chúng ta không thể cứu giúp tất cả mọi người, dù chúng ta rất muốn làm vậy.”



“Câu này của cậu nghe trưởng thành phết.” Giang Sách Lãng cười: “Không ngủ nữa sao?”



“Ngủ.” Trương Tuấn Phàm đáp.



Ban nãy Trương Tuấn Phàm rõ ràng đã ngủ rồi, không biết tại sao nghe thấy tiếng động rồi tỉnh dậy.



Giọng nói của Lưu Hiểu Hiểu mang đến cảm giác thân thuộc và cám dỗ, khiến vừa rồi anh ta đã tức giận Giang Sách Lãng vì không mở cửa.

Anh ta liếc nhìn Giang Sách Lãng: “Ngại quá, anh Sách Lãng, thái độ lúc nãy của em không tốt, em sợ chị ấy gặp chuyện.

Thôi, chị ấy tự muốn về phòng, chắc thấy ở cùng hai chúng ta cũng không an toàn.”



“Chắc là vậy.” Giang Sách Lãng nói.



***



Về tới phòng, Lưu Hiểu Hiểu sợ đến mức toát hết mồ hôi, nếu khi nãy cô ta bước vào, ắt hẳn đã chết rồi.



May mà bản thân nhanh trí, lụm về được cái mạng này!



Cô ta vào nhà vệ sinh rửa mặt, quyết định không tin tưởng bất kì ai nữa.

Cô ta là một người thận trọng, tình huống vừa rồi đã vượt ngoài ý muốn của cô ta, đám người tham gia nhiệm vụ nhất định có vấn đề, hoặc là quỷ, hoặc là người!



Hơn nữa, cô ta cảm thấy loại cảm giác này ngày càng quen thuộc.



Tên kia, kẻ đã sát hại mọi người ở nhiệm vụ lần trước mà cô ta đụng phải, là một nam sinh nho nhã yếu đuối.

Rõ ràng gã giống hệt một tay trói gà không chặt, nhưng khi tiếp xúc với người khác, nếu họ không đề phòng thì gã sẽ giáng vào họ một đòn trí mạng.

Cô ta vốn thấy gã là một em trai nhỏ đáng phải bảo vệ, vẫn luôn chú ý đến gã trong nhiệm vụ, cũng chính vì cô ta để tâm nên mới nhận ra vị em trai nhỏ này khác hẳn với vẻ ngoài lương thiện đó.



Lưu Hiểu Hiểu rửa mặt xong, ướt đẫm nước ngồi trên chăn, cô ta sắp điên mất.

Vừa rồi cô ta cảm nhận được, cứ như mình bị theo dõi trong bóng tối vậy, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trong nhóm đồng đội đợt này có gã đó?



Nhưng cũng không thể, cô ta đã nghiêm túc kiểm tra từng người, lời nhắc nhở trên thẻ ẩn của mọi người đều giống nhau, không có thẻ bài nào khác hết! Người đàn ông kia không thể nào là đồng đội lần này của cô ta!



Cảm giác suy sụp lan tràn giữa màn đêm.



Cô ta cuộn tròn trên giường, dựa vào tường thật lâu cũng không thể ngủ được.



Nỗi kinh hãi và bi thương khuếch tán khắp lồng ngực, cô ta nhìn về phía cửa gỗ, khe hở trong bóng tối tựa như có người đang đứng bên ngoài.

Ngay cả việc hít thở, Lưu Hiểu Hiểu cũng không dám, mồ hôi lạnh thấm ướt cả tóc.

Rõ ràng ánh đèn vẫn sáng trưng, nhưng cô ta cứ thấy sợ sệt mãi, như thể một giây sau cô ta sẽ hoàn toàn chìm vào bóng đêm.




Bất thình lình.



“Tại sao em ở đây?”



“Trốn làm gì?”



Trong căn phòng trống rỗng vang lên một giọng nam rõ ràng.



Lưu Hiểu Hiểu hoảng sợ nhìn bốn phía.



Ai, ai ở đâu?



Xung quanh không có người, nhà vệ sinh không có người, tủ quần áo cũng không có người! Tại sao lại có người đang nói chuyện?



Tại sao?



“Em đang ở đâu?” Tiếp tục xuất hiện một giọng nói xa lạ.



“Ai! Là ai?!” Lưu Hiểu Hiểu sụp đổ, cô ta co giật rồi chui vào chăn, gần như sắp trốn vào góc tường, nhưng cô ta bỗng cảm thấy góc tường không an toàn, bèn nhảy xuống giường tìm một nơi an toàn, giống hệt một con ruồi mất đầu.



Vào lúc này.



Trong phòng khôi phục vẻ vắng lặng, không còn xuất hiện âm thanh kỳ lạ nữa, ngay khi cô ta cho rằng ban nãy bản thân đã căng thẳng, nghe nhầm tiếng gió lùa cửa sổ.



Thì Lưu Hiểu Hiểu mới nhận ra điều không đúng, nhiều chuyện lạ xảy ra với mình nhất định do, nhất định do mình đã bị nhắm đến rồi!


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Tại sao mình bị nằm trong tầm ngắm chứ?



Rốt cuộc con quỷ kia muốn làm gì? Tại sao tìm được mình?



Vì mình đã gây ra chuyện gì đó à?



Thức ăn không có vấn đề, ai cũng ăn hết mà.



Chẳng lẽ tại khi nãy mình đã ra ngoài?



Không, có lẽ vì chốn này, toàn bộ khách sạn Hạnh Phúc đều có vấn đề! Nơi đây y như một cái động nuốt người sống, vô số linh hồn bệnh nhân tâm thần đã chết đang cười nhạo cô ta trong bóng đêm.



Đột nhiên.



“Reng reng reng.”



“Reng reng reng.”



Di động trong túi áo gió của Lưu Hiểu Hiểu bắt đầu rung, ánh sáng màu trắng phát ra từ chiếc áo, lập lòe lập lòe.

Lưu Hiểu Hiểu luống cuống lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị hai từ: “Ông xã”.



Cứ như cô ta thấy được vị cứu tinh, nhấn nút quen thuộc: “Alo, ông xã!”



“Em đang ở đâu vậy?” Từ đầu bên kia truyền đến một giọng nam: “Sao anh không tìm thấy em, hôm qua em nói tăng ca, sao lại biến mất hết một ngày? Anh gọi điện cho em cả ngày, giờ em mới nhận, có phải em gặp chuyện gì nguy hiểm không?”



“Em, em đang ở ngoài.” Lưu Hiểu Hiểu thấp giọng trả lời.




“Em đang ở nơi nào? Anh thừa nhận hôm đó anh đã nổi giận, anh xin lỗi.

Tụi mình đừng giận nhau nữa nhé, em mau trở về được không?” Giọng người đàn ông hết sức dịu dàng, tựa như bình thường khi hai người nói chuyện vậy.



“Em, em sợ lắm, nhưng em không thể trở về được! Em rất nhớ anh!” Lưu Hiểu Hiểu nghẹn ngào khóc.

Đầu bên kia là giọng nói cô ta quen thuộc, là chồng cô ta, là động lực khiến cô ta muốn sống sót.



Cô ta và chồng yêu đương bảy năm cuối cùng cũng kết hôn, vốn dĩ rốt cuộc cô ta cũng điều dưỡng tốt cơ thể để mang thai, kết quả lại bị cuốn vào thế giới Thần Ẩn.

Bởi vì bản thân thường xuyên mất tích, dẫn đến việc tình cảm vợ chồng dần trở nên lạnh nhạt.

Trong cơn kinh hoàng tột độ, người đàn ông thân thương đã gọi cho cô ta, cả cơ thể cô ta đều được vỗ về và thả lỏng.



“Em ở đâu, bây giờ anh đến tìm em.” Người đàn ông kiên định bảo.



“Em, em không biết em ở đâu! Di động, di động định vị được không? Ông xã, em mở hệ thống định vị, anh xem thử được không!” Lưu Hiểu Hiểu sốt ruột, sụp đổ khóc lớn rất thê thảm: “Nhanh lên, bọn chúng muốn giết em, cầu xin anh hãy cứu em! Ông xã, ông xã em thật sự không kiên trì nổi nữa!”



“Anh bật định vị, để anh xem em ở đâu.” Giọng người đàn ông điềm đạm bình tĩnh: “Nhất định không được nôn nóng, anh sẽ tìm được em, anh sẽ cứu em.”



Lưu Hiểu Hiểu ôm di động, cuộn tròn trên giường, cô ta hoảng sợ nhìn ngoài cửa, thúc giục: “Ông xã anh thấy em không? Anh có thể tới đón em được không?”



“Anh có thể tìm được em.” Người đàn ông đáp, giọng điệu lạnh lẽo và nhạt nhẽo.



Khoan đã.



Tim Lưu Hiểu Hiểu đập thình thịch, vừa rồi cô ta quá căng thẳng, tưởng đã bắt được cọng rơm cứu mạng.

Là giọng nói của ông xã đã dụ dỗ cô ta.



Cô ta đột nhiên thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại trở nên xa lạ và đáng sợ.



Cô ta bất ngờ cúp điện thoại, đấy không phải ông xã của cô, di động căn bản không thể sử dụng trong thế giới Thần Ẩn.



Tắt máy, tắt máy!



Lưu Hiểu Hiểu không dám tiếp tục nghe điện thoại, cô ta sẽ bị con quỷ kia phát hiện ra vị trí mất, cô ta sẽ bị tóm gọn giữa dãy phòng này!



Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nhẹ.



Thính lực con người trong tình huống căng thẳng cực độ vô cùng nhạy bén, cô ta nghe thấy rõ tiếng giậm chân từ tầng một, như một người đàn ông cao lớn đang đi tới đi lui trên hành lang trống trải.



Lưu Hiểu Hiểu lạnh run cả người, cô ta hoảng sợ không nhìn đường, chỉ trốn vào tủ quần áo, điện thoại di động trong tay lại bắt đầu sáng lên.



Cô ta điên cuồng ngắt điện thoại, hoàn toàn không để cuộc gọi được kết nối.



Di động không thể tắt máy, ánh sáng rọi lên gương mặt trắng bệch của cô ta.



[Cuộc gọi nhỡ: Ông xã].



[Cuộc gọi nhỡ: Ông xã].



[Cuộc gọi nhỡ: Ông xã].



Sau khi liên tục từ chối năm cuộc điện thoại, trên màn hình hiện lên tin nhắn khiến người khác sợ hãi.



Ông xã: [Em ở đâu? Mau về nhà được không!]




Ông xã: [May mà di động em mở định vị, chắc anh có thể tìm được em.]



Ông xã: [Anh đến đưa em về nhà.]



Lưu Hiểu Hiểu không trả lời tin nhắn, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Kẻ nọ hình như bước lên tầng hai từ cầu thang trung tâm, gã tiến về hướng phòng bệnh bên trái, đẩy ra từng cánh cửa kẽo kẹt.


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Tiếng bước chân ngày càng xa, có vẻ người đó không phát hiện ra cô ta, Lưu HIểu Hiểu nín thở quan sát.



Quả thực, người đàn ông kia hướng về phía cầu thang rồi, gã bước qua dãy phòng bệnh bên kia.



Đây là thời điểm tốt!



Phải tự cứu mình, không thể để gã vào!



Sở dĩ con quỷ này gọi điện cho cô ta, bởi vì nó không hề biết cô ta ở đâu! Cô ta vẫn còn cơ hội sống sót, lúc này không thể đảo lộn vị trí.



Lưu Hiểu Hiểu cắn răng đẩy bàn đến chỗ cửa, rồi lấy ghế dựa chống ngay bàn, từ bên ngoài chắc chắn không thể đạp cửa ra được! Hoàn thành xong những việc này, cô ta tiếp tục trốn trong tủ quần áo, giả vờ như chẳng có ai trong phòng.



Điện thoại rung, cô ta lại nhận được tin nhắn mới.



Ông xã: [Khách sạn Hạnh Phúc đúng không?]



Ông xã: [Anh sắp tìm được em rồi, đừng di chuyển nhé em.]



Lưu Hiểu Hiểu bị dọa đến nỗi tê dại hết da đầu, xanh cả mặt, hít thở không thông.

Cô ta muốn cầu cứu, nhưng bây giờ hét lên chỉ chọc giận con quỷ bên ngoài!



Không có khả năng, gã sẽ không kiếm được mình đâu.



Âm thanh di chuyển trên hành lang đã thay đổi phương hướng, ngày càng gần hơn, tốc độ người đàn ông săn lùng cô nhanh cực kỳ, tiếng tim đập của cô ta hòa lẫn với tiếng bước chân!



Ông xã: [Em ở trong phòng cho khách hả?]



Ông xã: [Đừng sợ, ông xã đến tìm em đây.]



Tiếng đập cửa vang lên từ phòng bên cạnh.



“Cộc cộc cộc… Cộc cộc cộc…”



Phòng bên cạnh không phản ứng.



Người đàn ông mau chóng đổi sang phòng khác, hẳn là phòng của Dương Khải kia.



“Cộc cộc cộc… Cộc cộc cộc…”



Vẫn không nghe được bất kỳ tiếng đáp lại nào.



Hành lang khôi phục vẻ yên tĩnh.



Lưu Hiểu Hiểu che chiếc di động lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cô ta lắng nghe động tĩnh ở cửa, có phải con quỷ này thấy trong phòng không có người gã muốn tìm nên đã đi rồi? Hoặc gã thay đổi mục tiêu à?



Phòng kế bên có lẽ của Trì Lân và Dương Khải, hay con quỷ này quyết định ra tay với hai người đàn ông đó? Nếu là vậy, ắt mình sẽ thoát được!



Chỉ cần không phải mình chết là được!



Một phút.



Hai phút.



Vẫn im lặng.



Lưu Hiểu Hiểu muốn ló đầu ra khe hở phòng để quan sát hành lang.




Dù sao đối diện sẽ không có người phát hiện.



Đột ngột.



Điện thoại lại vang lên không đúng lúc.



Ông xã: [Tìm được em rồi.]



Ông xã: [Phòng 204.]



Ông xã: [Em thật thông minh, em là người duy nhất mở đèn đó!]



Lưu Hiểu Hiểu sợ đến mức vặn vẹo cả khuôn mặt, lao ra khỏi tủ, muốn tắt đèn trong phòng, rồi nhanh chóng tìm biện pháp khác để cứu vãn!



“Bịch!”



Cửa tủ mở ra.



Tối thui.



Đèn không bật.



Cô ta căn bản vốn không hề bật đèn!



Từng dòng tin nhắn lấp đầy màn hình di động.



Ông xã: [Em vẫn không thông minh như vậy.]



Ông xã: [Anh không thích người chơi trò mất tích.]



Ông xã: [Mở cửa nào em.]



“Cộc cộc cộc… Cộc cộc cộc…”



Tiếng gõ cửa nhịp nhàng truyền đến.



Lưu Hiểu Hiểu hét lên: “Đừng đến đây! Mày đừng đến đây! Mày đến tao sẽ giết mày!”



Nếu không thể tiếp tục trốn, vậy chi bằng cô ta được ăn cả ngã về không, quyết đấu một trận tử chiến với con quỷ này! Lưu Hiểu Hiểu lấy ra con dao gọt trái cây đã giấu rất lâu, run rẩy chĩa về phía cửa, nếu gã dám vào, cô ta nhất định, cô ta nhất định phải kết liễu gã!



Thế nhưng, hoàn toàn yên tĩnh.



Chỉ có tiếng thở dốc của Lưu Hiểu Hiểu.



Không lẽ con quỷ bên ngoài đi rồi?



Tại sao gã lại không vào phòng?



Cô ta rất muốn nhìn thử mắt mèo, nhưng bản thân chẳng có chút can đảm nào!



Nhưng, nếu thật sự đi rồi thì sao?



Cô ta nghi ngờ tới gần cửa gỗ, muốn quỳ xuống đất nhìn qua khe cửa.



Thình lình, khóe mắt cô ta thoáng qua một đôi giày da màu đen.



Chủ nhân đôi giày đứng ngay sau lưng cô ta.



Vẫn luôn đứng sau lưng cô ta!



Di động phát ra giọng người đàn ông: “Tìm được em rồi! Sao muốn trốn tránh vậy, anh kiếm em vất vả lắm đấy, anh đã trả giá rất nhiều vì em đó!”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương