Đây là nhiệm vụ thứ ba mà Tề Hoan và Lý Hiểu Thanh tham gia.





Gã điên Trương Kim Long và người đàn ông trung niên Triệu Triệt đã thực hiện nhiệm vụ lần thứ hai.

Vì vậy, họ được gọi là “lão làng”, có nghĩa vụ giới thiệu cho người mới về bối cảnh nhiệm vụ.





Triệu Triệt nói: “Mọi người tự giới thiệu về mình nhé, rồi tôi sẽ giải thích cho mọi người biết Thần Ẩn và thẻ ẩn là gì.”





Nam sinh viên đại học hơi lạc loài đứng một bên hoang mang trả lời: “À, tôi tên Trương Nhất Trì, là sinh viên năm ba của Học viện Truyền thông, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây nữa.”





Cô gái ngờ vực nhìn Trương Nhất Trì rồi chậm rãi nói: “Tôi, tôi tên Hạ Vãn Vãn, đang học ngành Đạo diễn ở Học viện Truyền thông, năm nay hai mươi hai tuổi, là người Tây Bình.

Tôi, tôi mới vừa ra từ 7-Eleven (*), thì, thì...”





(*) Cửa hàng tiện lợi Seven Eleven (7-eleven).





Nghe Hạ Vãn Vãn giới thiệu xong, Lý Hiểu Thanh liếc qua quan sát Mạnh Lan bên cạnh mình.





Cô gái này quá bình tĩnh, có vẻ xa cách và quái lạ.





Lần đầu bước vào nhiệm vụ, bà ấy cũng hoảng sợ rất lâu, như Hạ Vãn Vãn hiện tại vậy.

Thế nhưng cô gái trước mặt này, sở hữu làn da trắng ngần và đôi mắt tựa mặt hồ tĩnh mịch, hao hao búp bê vải được đặt trong tủ kính, không hề tỏ ra sợ hãi.





Hơn nữa, nếu nhìn kỹ, trông thật thiếu sức sống.





Cô ấy sẽ là hung thủ ư?





Mạnh Lan ngước nhìn Lý Hiểu Thanh, cất giọng đều đều: “Mạnh Lan, hai mươi hai tuổi, sinh viên năm cuối ngành Tài chính Đại học Phương Bắc.”





Trương Kim Long nhìn xoáy vào cô: “Hình như cô chẳng sợ gì cả.”





Mẹ của Mạnh Lan từng dạy rằng, sợ hãi là một loại cảm xúc vô dụng.

Gặp phải vấn đề thì nên tìm cách giải quyết, chứ không phải để cảm tính lấn át lý trí.





Tề Hoan và Triệu Triệt cũng thấy Mạnh Lan bình tĩnh quá mức, bèn lấy làm kỳ quái.

Họ thẳng thừng quan sát cô từ trên xuống dưới, cả người cô khó chịu trước những ánh mắt này.

Điều này cũng làm Mạnh Lan ngửi thấy mùi nguy hiểm xung quanh mình.





Gợi ý không sai, thế nên màu áo của cô sẽ khiến người khác nghi ngờ cô là hung thủ.

Mặc dù tạm thời không ai tin vào lời nói năng bậy bạ của kẻ điên, nhưng không đồng nghĩa với việc cô sẽ không bị nghi ngờ lần nữa.





“Tôi uống trúng rượu giả nên chưa tỉnh rượu.” Mạnh Lan vô cảm giải thích: “Nếu các anh uống trúng rượu giả rồi nuốt phải muối trong ly cocktail, các anh cũng sẽ có triệu chứng giống tôi thôi.”





Nói xong, cô giơ nhãn dán sự kiện của quán bar trên cổ tay lên.





Một gương mặt tươi cười dễ thương xuất hiện.






Khác hẳn với vẻ dửng dưng của cô!





“… Phụt!” Trương Nhất Trì bỗng bật cười.





Triệu Triệt nghiêm túc nhìn Trương Nhất Trì: “Xem ra hiện nay cậu thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nhỉ.

Tôi phải nhắc nhở cô cậu, chết ở nơi này là chết, đây không phải trò chơi đâu, đây là một thế giới khác đấy.”





Tiếng cười ngưng bặt.





Mạnh Lan tốn mười phút mới hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ của mình.

Nơi đây giống như một thế giới xa lạ song song với thế giới hiện thực, không luật pháp không thần thánh, chỉ có ma quỷ và nhiều nhiệm vụ kinh khủng.

Đây là nhiệm vụ liên quan đến sống chết, họ cần hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ được viết bằng chữ đỏ.

Hoặc hoàn tất nhiệm vụ, hoặc cả nhóm sẽ bị trừ khử.





Nếu chết trong nhiệm vụ, họ cũng sẽ biến mất ngoài đời thực.

Bởi vì trong lúc thực hiện nhiệm vụ, họ dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, nên thế giới trong sương mù được những người làm nhiệm vụ gọi đùa là “Lễ hoan lạc của Thần Ẩn”.





Thần Ẩn - thần bí huyền ảo, không dễ thăm dò, hoàn toàn biến mất.





Tấm bảng gỗ màu trắng trong tay từng người được đặt tên “Thẻ ẩn”, chỉ mỗi người đó mới nhìn thấy chữ viết và hình vẽ bên trên.

Thẻ ẩn đại diện cho năng lực đặc biệt nào đấy nên cần phải tích lũy kinh nghiệm khi làm nhiệm vụ, đạt được đủ năng lượng thì sẽ có khả năng mở ra.





Các gợi ý về nhiệm vụ xuất hiện trên thẻ ẩn của mọi người đều giống nhau.





Mạnh Lan chà nhẹ đường vân bằng gỗ.





Gợi ý của mọi người giống nhau sao?





Khi Triệu Triệt giới thiệu xong, làn sương mù đã tan đi, chỉ chừa lại khung cảnh lặng ngắt như tờ.





“Tức là, chúng ta phải giết chết hung thủ thì mới thoát được à?” Mạnh Lan như đang suy nghĩ điều gì đấy.





Trương Kim Long cười trào phúng: “Trước hết là em phải bảo đảm mình không bị ma quỷ hoặc hung thủ giết chết đã.”





Ánh sáng đỏ của vầng trăng nhuộm đỏ từng đám mây trên bầu trời.





Một làn gió lạnh lướt qua, giấy tiền vàng mã đầy trời nhẹ nhàng rơi xuống như những bông tuyết.

Họ đứng giữa bãi đất trống, sau lưng là cây cối sum sê và một khu rừng tối tăm.

Trước mặt, họ thoáng thấy vài toà nhà hai tầng màu trắng với các bức tường trắng toát âm u, gợi nhớ đến mấy ngôi nhà ma ám cũ rích trong phim kinh dị.





Trống trải.





Hoang vu.





Hoàng thổ.






Đồi núi.





Họ đang ở vùng đất hoang, ba mặt được bao phủ bởi núi non, phía xa là một ngôi làng nhỏ.

Sương mù biến mất, vô hình trung mang tới nỗi ngột ngạt đến rợn người.

Đằng trước họ chỉ có một con đường duy nhất, còn phía sau là bóng tối bao la.





Triệu Triệt đứng đầu đoàn người: “Mọi người đừng căng thẳng quá, cẩn thận hành động thì chúng ta có thể ra ngoài được.”





Trương Kim Long bước song song với Triệu Triệt, đi cuối cùng trong đội là Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn đang dắt díu nhau.





“Chúng ta hãy cách xa anh ta ra.” Hạ Vãn Vãn sống hai mươi hai năm chưa từng thấy tuyệt vọng như lúc này.





Tiếng gió rít gào thảm thiết bên tai cô ta như tiếng khóc trẻ con.

Một tay cô ta bịt tai, tay kia nắm lấy cánh tay Mạnh Lan, hỏi: “Lan Lan, cô nghĩ mấy điều họ nói là thật không? Sao chuyện thế này xảy ra được chứ! Họ, họ đang lừa chúng ta à!”





“Quan sát đã rồi mới biết được.”





Đồng tử của Mạnh Lan phản chiếu đêm đen vô tận.





Hạ Vãn Vãn hỏi tiếp: “Ở đây sẽ chết người thật sao?”





Nghe câu hỏi ngờ vực của Hạ Vãn Vãn, Trương Kim Long nhếch miệng cười: “Dĩ nhiên rồi, có muốn đánh cược xem ai sẽ chết trước không!”





Lý Hiểu Thanh chủ động bước tới kế bên Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn, thấp giọng an ủi: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, có gì không hiểu, mấy cô hỏi tôi là được.”





Mạnh Lan nhỏ giọng hỏi: “Tại sao chúng ta không thể thấy thẻ ẩn của nhau vậy ạ?”





Lý Hiểu Thanh sửng sốt, chợt cười đáp: “Tôi không trả lời được câu hỏi đầu tiên này đâu, nhưng hình vẽ trên thẻ ẩn của mỗi người mỗi khác, ắt hẳn đang đại diện cho điều gì đó.

Trên thẻ của tôi xuất hiện hoa văn màu đen, còn của các cô là trống không nhỉ?”





Hạ Vãn Vãn gật đầu: “Là trống không ạ.”





“Nếu sống tiếp, về sau thẻ ẩn của các cô sẽ thay đổi.”





Dưới ánh trăng, ngôi làng hiện lên rõ rệt.





Trong làng có khoảng hai mươi ngôi nhà tự xây, diện tích nhỏ, chùm sáng vàng ấm áp chiếu qua cửa kính mang theo hơi thở của con người.

Sương mù buông xuống, chim chóc im hơi lặng tiếng, trước cổng ngôi làng yên tĩnh đặt một tấm biển gỗ dựng đứng: “Làng Trường Thọ”.





Hạ Vãn Vãn là một cô gái rất dễ lệ thuộc vào người khác, mặt cô ta áp vào cánh tay Mạnh Lan, hai tay níu lấy tay Mạnh Lan.





Hai người hệt như bạn thân keo sơn, ngoại trừ việc Mạnh Lan không quen với sự tiếp xúc thân mật này.






Đi một quãng đường, màn đêm ngày càng tối tăm.





Tay Hạ Vãn Vãn ra mồ hôi lạnh mãi, cô ta ngỏ ý xin lỗi Mạnh Lan: “Tôi sẽ ra mồ hôi khi căng thẳng, tôi lau sạch rồi có thể nắm tay cô không?”





Cô ta có thiện cảm với Lý Hiểu Thanh và Mạnh Lan, là người luôn tin vào trực giác của bản thân nên cô ta không tin Mạnh Lan sẽ là hung thủ màu đỏ gì đó.

Nhưng hiện tại, cô ta chẳng thể tiếp nhận nổi mọi chuyện mà Triệu Triệt vừa giải thích, Thần Ẩn hay nhiệm vụ nào đó thật sự sẽ chết người chăng? Tuy nhiên, cô ta cũng chỉ đành đi theo số đông.





“Ừ.” Mạnh Lan ghìm giọng.





Cách cổng làng khoảng hai trăm mét, một bóng dáng già nua lọm khọm bước ra từ bóng tường đất.

Ngọn đèn dầu cũ kỹ rọi lên nửa gò má nhăn nheo của ông ta, đôi mắt như mắt mèo già nhìn đăm đăm vào bảy người đang đi đến từ xa.





Bảy người tới gần.

Ông già quan sát nhóm người xa lạ này.

Ông ta giơ ngọn đèn dầu chiếu sáng từng gương mặt, mí mắt nặng nề nhướng lên, ông ta không thấy rõ sự vật vì đồng tử bị mờ do bệnh đục thuỷ tinh thể nên phải kề sát.

Bên hông ông giắt một chiếc chuông đồng màu vàng phát ra tiếng đinh đang giòn vang.





“Đã lâu rồi làng chúng tôi chưa có khách đến.” Ông già thở dài.





Lý Hiểu Thanh: “Chúng tôi là du khách đi ngang qua, muốn tá túc vài đêm.

Chúng tôi có thể trả phí cho ông, ông xem bao nhiêu tiền thì được?”





Mũi ông già phát ra tiếng hừ hừ, ông ta quay người lại, khiến chiếc chuông kêu lên: “Không lấy tiền của mấy người và tôi cũng không cho mấy người ở đây! Mấy người tới chỗ khác đi!”





Triệu Triệt nóng nảy: “Đi thế nào được trong đêm hôm tối mịt thế này? Chúng tôi sẽ trả nhiều tiền cho ông! Xin ông thương xót!”





Nếu không ai chứa chấp, họ phải vào sơn động ở rồi.





Ông già nhìn Triệu Triệt: “Nơi đây rất nguy hiểm, không dành cho mấy người du lịch đâu.”





Lý Hiểu Thanh bình tĩnh sửa lời: “Chúng tôi không phải khách du lịch, mà là dân sưu tầm các phong tục dân gian.

Mong ông làm phước, tối nay chúng tôi không biết qua đêm ở đâu ạ.”





Ông già suy nghĩ một lát, cũng thấy mình bắt người ta ở trong núi thì hơi quá đáng: “Vậy được, mấy người theo sát tôi, trời tối không an toàn đâu.”





“Phiền ông cho tôi hỏi, chúng tôi sẽ ở đâu?” Lý Hiểu Thanh hỏi thêm một câu.





“Nhà tôi, vài hôm trước mới xây nhà chưa kịp dọn vào ở, nhà lớn lắm, cháu tôi nói có thể dùng làm nhà nghỉ đấy.

Ai dám tới đây du lịch chứ, thật là suy nghĩ kỳ khôi mà!” Ông già bước tập tễnh dẫn đường.





Trong làng không có đèn đường, tối như hũ nút.





Mạnh Lan loáng thoáng bắt gặp một bóng người đứng bất động sau cửa sổ của một toà nhà nhỏ.





Họ đang nhìn, đang quan sát.





Cảm giác này khiến Mạnh Lan khó chịu vô cùng.





Toà nhà ba tầng ở phía tây cổng làng chính là ngôi nhà mới mà trưởng làng đã nhắc tới.

Nền đá trước sân lấm tấm sơn trắng, quả nhiên mới trùng tu không lâu.

Ông già mở cửa chống trộm ra, mùi nhà mới xộc vào mũi ngay tức khắc.





Phòng khách trống trải chỉ chứa mỗi đồ đạc linh tinh và ba nén hương được đốt trên bàn thờ, cùng một bức tượng sứ trắng viền vàng, bên dưới ghi dòng chữ nhỏ: Tam Sơn nương nương.






Toà nhà được chiếu sáng rực rỡ, những vách tường trắng toát.





“Mấy người tự sắp xếp đi, buổi tối chớ ra ngoài đấy.” Ông già nói.





Hạ Vãn Vãn hỏi: “Ra ngoài? Sao tối lại không thể ra ngoài?” Cô ta chỉ muốn tìm hiểu thật kỹ về thế giới này mà thôi.

Nếu quả thực như Triệu Triệt nói, thì nắm rõ tình hình nơi đây mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn.





Ông già nhìn cô ta: “Gần làng có sói, tối không an toàn, vả lại trong tay du khách mấy người cũng chẳng dùng được thứ gì, chuyện bất trắc mà xảy ra thật thì tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.”





Hạ Vãn Vãn gật đầu như học sinh tiểu học bị phê bình.





Toà nhà ba tầng nhanh chóng được phân chia xong.

Một phòng ngủ ở tầng một, ba phòng ở tầng hai và ba phòng ở tầng ba.

Phòng nào cũng nhỏ, rõ ràng đã được sửa chữa như một nhà nghỉ với một chiếc giường và một chiếc bàn.

Trong phòng không có nhà vệ sinh riêng, nơi vệ sinh và nhà tắm nằm ngay cuối hành lang của mỗi tầng.





Vừa đúng bảy phòng dành cho khách.





Một phòng ở tầng một, tầng hai và tầng ba có ba phòng.





Vốn dĩ Triệu Triệt ở tầng một.

Trương Kim Long, Trương Nhất Trì và Tề Hoan sẽ ở tầng hai.

Ba người nữ Hạ Vãn Vãn, Mạnh Lan và Lý Hiểu Thanh ở tầng cao nhất.





Nhưng Trương Nhất Trì là người mới, vì hơi sợ ngủ một mình nên mới van nài nhìn sang Triệu Triệt hiền lành.





Triệu Triệt gật đầu đồng ý, hai người bước đến căn phòng ở tầng hai.





Hạ Vãn Vãn cũng không muốn ngủ một mình, đành năn nỉ muốn chung phòng với Lý Hiểu Thanh.





Nghe hai người phụ nữ to nhỏ, Trương Kim Long ngoái đầu cười giễu: “Em muốn ở cùng với bà thím đó à? Em không biết thôi, chứ trong nhiệm vụ lần trước bà thím đó đã giết em gái ruột của mình đấy.

Nhưng nếu em sợ thì có thể tới tìm anh nè, anh sẽ bảo vệ em.

Em nhìn hai người mà em nhờ giúp đi, sao có thể sống được ở đây chứ!”





Khiêu khích xong, anh ta đụng qua vai Mạnh Lan bước lên cầu thang.

Theo sau đó, Trương Nhất Trì và Tề Hoan cũng rời khỏi phòng khách tầng một.





Sắc mặt Hạ Vãn Vãn trắng bệch, cô ta không tin người phụ nữ mới bảo vệ Mạnh Lan khi nãy lại dám làm chuyện đó, nhưng vào lúc cô ta do dự thì Lý Hiểu Thanh không nói gì, chỉ lên cầu thang tầng ba.





Mạnh Lan khẽ vỗ vai Hạ Vãn Vãn: “Phòng của ba chúng ta gần nhau, nếu có chuyện, chúng ta có thể nghe được.”





Đi được hai bước trên bậc thang, một tiếng cười nho nhỏ yếu ớt bỗng dưng lọt vào tai cô.



“Hi.”





Mạnh Lan nhanh chóng quay đầu lại, nhưng sau lưng không có ai, mọi người đều trở về phòng rồi.





“Sao thế?” Hạ Vãn Vãn hoảng sợ, cũng ngoảnh mặt theo.





Nhìn vào điểm mù của bức tường tầng hai, Mạnh Lan mơ hồ cảm thấy sau bức tường có người đang đứng đó.

Kẻ này không hề về phòng ngay, mà đang lén quan sát mình.





Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương