Edit + beta: Iris

"Thằng nhóc này thật ghê gớm!"

Ở Thẩm gia, cha Thẩm và Thẩm Thần ngồi trong thư phòng, nhìn báo cáo giá cuối ngày hôm nay trên màn hình máy tính, bất giác im lặng thở dài.

Thẩm Thần im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Đúng là uổng phí công sức, con còn tưởng rằng trở về Hỗ Thành sắp xếp một phen là có thể chiếm được tiên cơ, lại không ngờ Lệ Khiếu Hằng mới là chim sẻ phía sau*."

*Nguyên văn là "螳螂捕蝉,黄雀在后": bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn; tham lợi trước mắt, quên hoạ sau lưng.

Với phương thức giao dịch của Lệ Khiếu Hằng, nếu anh cố tình che giấu thì căn bản sẽ không ai có thể nhìn ra Tư Bản Khiếu Hằng đang nhắm vào tập đoàn Thánh An. Sự thật là thế. Mãi đến khi Tư Bản Khiếu Hằng tấn công tập đoàn Thánh An, người tập đoàn Thánh An và tập đoàn Thẩm thị vẫn ngu ngơ không hiểu vì sao mình bị đánh. Cuối cùng chỉ có thể lý giải là vì Đào Mộ, từ khi vòng bạn bè của Đào Mộ bị phát tán, mọi người mới thấy được Lệ Khiếu Hằng.

Nhưng Thẩm gia vẫn chưa có bằng chứng xác thực. Dù vậy, Thẩm Thần vẫn kết luận người nhắm vào tập đoàn Thánh An chính là Lệ Khiếu Hằng — — ngoại trừ anh và đội ngũ của anh ra, có lẽ không ai trong nước có thể giao dịch chứng khoán gọn gàng lưu loát không chút dấu vết nào như vậy.

"Nhưng phụ thân thấy có chút kỳ quái." Cha Thẩm nhíu mày: "Từ trước đến giờ Lệ Khiếu Hằng không phải luôn ở thị trường tài chính quốc tế sao? Phụ thân chưa từng nghe nói hắn có hứng thú với thị trường chứng khoán trong nước. Sao bây giờ đột nhiên ra tay? Hơn nữa còn nhằm vào một tập đoàn chuyên mảng ăn uống, không hề liên quan gì đến sản xuất? Chẳng lẽ quan hệ cá nhân giữa hắn và Đào Mộ tốt tới vậy?"

Thẩm Thần im lặng một lát rồi nói: "Có lẽ vậy."

"Ồ?" Cha Thẩm nhướng mày, bất giác nghĩ đến Thẩm Dục nhà mình: "Con nói xem, có phải Lệ Khiếu Hằng này yêu thích Đào Mộ nên mới làm vậy để làm vui lòng người đẹp không?"

Thẩm Thần nhíu mày, tự dưng có chút không vui: "Chắc không phải đâu. Lúc con phái người điều tra Đào Mộ, Đào Mộ không chỉ có chút thành tựu ở lĩnh vực IT, mà còn là cố vấn đầu tư tư nhân của Lệ Khiếu Hằng, hai người hợp tác đầu tư dầu mỏ ở thị trường kỳ hóa quốc tế. Dường như Lệ Khiếu Hằng rất coi trọng đối tác này. Lúc trước Diêu Thánh An vừa đến Yến Kinh, muốn dựa vào thế lực hùng hậu của tập đoàn Thánh An để lấy thịt đè người. Lệ Khiếu Hằng xuất hiện kịp thời ở hiện trường hòa giải ngoài tòa án mới đánh mất suy nghĩ đó của Diêu Thánh An, khiến ông ta thành thành thật thật bồi thường 150 triệu."

Cha Thẩm bừng tỉnh, nhíu mày trầm ngâm: "Nói vậy, Đào Mộ không chỉ sáng lập web Phi Tấn mà còn rất có thiên phú trong lĩnh vực tài chính. Vậy con có nghĩ rằng việc Lệ Khiếu Hằng tấn công cường thế vào thị trường chứng khoán và tập đoàn Thánh An, cũng là hai người bọn họ đã bàn với nhau không?"

Thẩm Thần suy bụng ta ra bụng người, phân tích: "Chuyện quan trọng như vậy, chắc là đã bàn qua rồi. Nhưng chưa chắc hai người đó có thể đoán trước Thẩm gia sẽ chen một chân vào. Trước đó tập đoàn Thánh An đã tạm dừng giao dịch, ngay cả khi Lệ Khiếu Hằng muốn thì cũng không có thời cơ. Chỉ có thể tấn công sau khi giao dịch trở lại. Còn về Thẩm gia, chỉ có thể nói là ao cá lửa thành, bị liên lụy mà thôi."

"Thật không?" Cha Thẩm hơi tiếc nuối lắc đầu: "Đúng là không ngờ tới, bây giờ người trẻ tuổi ai cũng lợi hại như vậy."

Thẩm Thần im lặng không nói, bọn họ làm quản lý thực nghiệp, lập nghiệp, bình thường thì phong quang vô hạn. Nhưng khi gặp một chuyên gia giao dịch chứng khoán lợi hại nhằm vào bọn họ trên thị trường chứng khoán, cũng chỉ có thể nằm im chịu trận.

— — Cũng may tài chính Thẩm gia bọn họ vận hành liên tục, các hạng mục quan trọng đều triển khai thuận lợi, không đến mức bó tay bó chân như tập đoàn Thánh An.


Cha Thẩm thổn thức cảm thán một câu "Bất cẩn để mất Kinh Châu" rồi hỏi Thẩm Thần: "Quan hệ của Tiểu Dục và Đào Mộ kia thế nào? Có thể kêu nó đi cầu tình Đào Mộ — —"

"Có lẽ không được đâu." Thẩm Thần chậm rãi lắc đầu, không phải tất cả đàn ông trên đời này đều yêu thích Thẩm Dục ngây thơ hồn nhiên. Ít nhất trong mắt Đào Mộ, rắc rối mà Thẩm Dục mang tới cho Đào Mộ vượt xa cả lợi ích mà Thẩm gia có thể cho cậu.

Cha Thẩm khựng lại rồi nói: "Có cách nào để Tiểu Dục kết bạn với Lệ Khiếu Hằng không?"

Cho dù Thẩm Thần luôn tôn kính người phụ thân này, thì giờ phút này cũng khó tránh khỏi có chút phiền chán: "Lệ Khiếu Hằng là đối tác của Đào Mộ. Hai người bán khống dầu thô ở thị trường quốc tế cao đến mấy chục tỷ vàng M. Phụ thân cảm thấy mị lực của Tiểu Dục có thể so với mấy chục tỷ đó sao?"

Cha Thẩm bị đứa con trai mình coi trọng nhất vả mặt, tức khắc có chút xấu hổ. Ngại ngùng nói: "Ý phụ thân là có thể để Tiểu Dục tiếp xúc với bọn họ một chút, nói thế nào cũng là đồng trang lứa, hẳn là có thể trò chuyện với nhau."

Thẩm Thần nhíu mày: "Phụ thân, không phải ai cũng yêu thích hay tức giận vì lam nhan. Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ hợp tác thu được mấy chục tỷ vàng M, mà chuyện Đào Mộ không thích Tiểu Dục ai ai cũng biết. Nếu Thẩm gia thật sự muốn có quan hệ tốt với Lệ Khiếu Hằng thì đừng làm ra chuyện khiến Lệ Khiếu Hằng khó xử. Tin con đi, trước sự lựa chọn giữa mấy chục triệu vàng M và mối quan hệ khác, chỉ cần là đàn ông có đầu óc đều sẽ không chọn vế sau."

Cha Thẩm càng thêm xấu hổ, thậm chí còn thẹn quá hóa giận: "Vậy con nói xem bây giờ phải làm sao? Lệ Khiếu Hằng nhắm vào tập đoàn Thánh An trên thị trường chứng khoán, khiến giá cổ phiếu tập đoàn Thánh An giảm đến mức tối đa mấy ngày liên tục. Hơn nữa tập đoàn Thánh An vừa khôi phục giao dịch, trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất là trong ba tháng, căn bản không có khả năng tạm dừng được nữa. Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn giá cổ phiếu tập đoàn Thánh An sụt đến phá sản sao? Vậy tiền của Thẩm gia quăng vào đó phải làm sao? Chúng ta phải giải thích thế nào với các cổ đông của tập đoàn Thẩm thị?"

Thẩm Thần nhịn không được liếc nhìn cha Thẩm một cái, nghi ngờ liệu có phải cha Thẩm ở bên cạnh Thẩm Dục lâu quá hay không nên mới đưa ra biện pháp hết thuốc chữa như vậy.

"Tập đoàn Thánh An là xí nghiệp đứng đầu về mảng ăn uống ở Hỗ Thành. Cung cấp hơn trăm ngàn việc làm cho người Hỗ Thành, đồng thời cũng là doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất ở Hỗ Thành. Phía chính phủ sẽ không trơ mắt nhìn tập đoàn Thánh An phá sản. Hơn nữa hoàn cảnh của tập đoàn Thánh An còn lâu mới đến mức phá sản. Việc cấp bách hiện giờ là chúng ta chỉ cần đợi cơ quan chức năng đứng ra giúp đỡ hòa giải, sở dĩ Đào Mộ nhắm vào tập đoàn Thánh An hoàn toàn là vì oán cũ của Diêu gia và Tống gia, nhưng tập đoàn Thánh An cũng không phải là sản nghiệp tư nhân của Diêu gia. Nếu chúng ta đã rõ yêu cầu của Đào Mộ và Tống gia, mọi người có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, nói đến khi có được kết quả thỏa đáng mới thôi."

Nghe con trai nói xong, cha Thẩm tức khắc bừng tỉnh, lập tức nói: "Được. Phụ thân cho người đứng ra hòa giải."

Thẩm Thần gật đầu. Thẩm Thần vẫn vô cùng tin tưởng địa vị và lực ảnh hưởng của cha Thẩm ở Hỗ Thành. Thẩm Thần hơi do dự chút rồi nói thêm: "Phụ thân, trong thời gian này ngài cố gắng đừng ở chung với Tiểu Dục nữa."

Cha Thẩm nghe vậy thì ngẩn ra, chợt bừng tỉnh: "Phụ thân bị ảnh hưởng hả?"

Thẩm Thần vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cha mình. Hai cha con bọn họ từ khi Thẩm Dục còn nhỏ xíu đã phát hiện ra một chuyện, đó chính là chỉ cần ở bên cạnh Thẩm Dục một thời gian dài thì tự dưng sẽ trở nên kỳ quái — — cảm xúc dao động đặc biệt lớn, hình thức tư duy cũng trở nên nông cạn, ngay cả phong cách hành xử cũng bắt đầu cực đoan mù quáng — — đương nhiên thay đổi cốt lõi và quan trọng nhất chính là những người cảm thấy Thẩm Dục là người đáng yêu nhất trên đời, phải được nâng trong lòng bàn tay. Nếu có người dám đối xử không tốt với Thẩm Dục, nhất định phải bị trả thù đến chết mới thôi.

Giống như bị hạ cổ vậy.

Thẩm Thần phát hiện ra chuyện này khi còn học cấp hai. Trước đó Thẩm Thần sớm chiều ở bên gia đình, hoàn toàn không nhận ra có gì đó không đúng. Cho đến khi lên cấp hai, Thẩm Thần bị cha Thẩm đưa đến trại hè dã chiến ở nước ngoài để rèn luyện tố chất, kết bạn với những người ưu tú. Thẩm Thần ở đó khoảng một tháng thì về nước, thấy hình thức hỗ động của người nhà và Thẩm Dục, tức khắc cảm thấy không đúng.

Sau đó hắn bắt đầu cách xa Thẩm Dục, thậm chí còn nói với cha Thẩm lúc ấy vẫn còn là chủ tịch kiêm giám đốc điều hành, quanh năm đi công tác bàn hạng mục, không thì là ở lại công ty tăng ca. Ít có cơ hội bầu bạn bên người nhà. Lúc nghe thấy Thẩm Thần nói mấy lời cổ quái đó, hắn còn cảm thấy Thẩm Thần là con nít suy nghĩ miên man. Nhưng sau này cha Thẩm rảnh rỗi thì quan sát cách Thẩm Dục và những người xung quanh hỗ động nhau, cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp.


Ban đầu cha Thẩm muốn sửa lại tình hình này. Nhưng không bao lâu sau, cha Thẩm lại phát hiện, xét theo góc độ nào đó thì tính chất này của Thẩm Dục kỳ thật rất có lợi cho Thẩm gia. Đặc biệt là những đối thủ có quan hệ cạnh tranh với tập đoàn Thẩm thị, những người này sau khi tiếp xúc với Thẩm Dục thì dần thay đổi cách nhìn về tập đoàn Thẩm thị, thậm chí còn đổi trận doanh, trở thành đối tác của Thẩm gia. Ngay cả những đối thủ luôn đối đầu với Thẩm gia cũng trở nên nông cạn và bộc trực một cách khó hiểu sau khi tiếp xúc với Thẩm Dục, thậm chí còn thường xuyên mắc sai lầm trong hoạt động của công ty, giúp cho tập đoàn Thẩm thị dễ dàng vượt mặt trong đấu thầu hoặc các khía cạnh khác.

Cái này còn thấy hiệu quả nhanh hơn cả khổ cực bồi dưỡng người thừa kế. Cha Thẩm sau khi nếm ngon ngọt vài lần thì từ bỏ cải tạo lại Thẩm Dục. Thậm chí còn cố ý nuông chiều Thẩm Dục, nuôi Thẩm Dục thành người ngây thơ hồn nhiên không hiểu thế sự. Bởi vì hắn phát hiện, con trai út càng ngây thơ trong sáng thì lực sát thương càng lớn.

Chỉ là từ đó về sau, cha Thẩm luôn để con trai lớn đi theo mình, tự tay nuôi dạy, tránh cho người thừa kế của Thẩm gia ở nhà quanh năm rồi bị Thẩm Dục ảnh hưởng. Lấy cớ là công ty nhiều việc, không thể thường xuyên ở bên cạnh người nhà. Bởi vì sự thật cũng là như vậy nên hoàn toàn không có ai nghi ngờ cách làm của hai cha con Thẩm gia.

Nhiều năm trôi qua, cha Thẩm đã quen dùng Thẩm Dục để giải quyết các đối thủ cạnh tranh hoặc những khi tập đoàn Thẩm thị rơi vào khốn cảnh, một khi gặp phải người không ưa bộ dạng của Thẩm Dục thì có chút tiến thoái lưỡng nan.

Cha Thẩm cười khổ lắc đầu, những năm này hắn vốn muốn ở bên cạnh gia đình, bây giờ vẫn phải về công ty tăng ca.

Giống như Thẩm Thần đã nói, tập đoàn Thánh An là tập đoàn nộp thuế nhiều số một số hai Hỗ Thành, lại còn giải quyết hơn ngàn việc làm trong nước. Chính phủ chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn tập đoàn Thánh An rớt đài.

Mặc dù không có chứng cứ chỉ đích danh Lệ Khiếu Hằng ra tay nhắm vào tập đoàn Thánh An, nhưng phía chính phủ Hỗ Thành vẫn sẽ nghĩ cách hẹn Đào Mộ và tập đoàn Thánh An ra — — trong mắt chính phủ Hỗ là, sở dĩ Tư Bản Khiếu Hằng tự dưng nhắm vào một tập đoàn ăn uống không có liên quan gì đến lĩnh vực tài chính là vì muốn trút giận cho đối tác. Tục ngữ có câu, muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông. Chỉ cần dỗ dành Đào Mộ thì Tư Bản Khiếu Hằng sẽ không quá phận nữa.

Đào Mộ đương nhiên biết một xí nghiệp lớn như tập đoàn Thánh An có liên quan đến gần trăm ngàn đơn vị việc làm và khoản nộp thuế kếch xù hàng năm, tuyệt đối sẽ không giống trong tiểu thuyết "trời lạnh rồi, cho Diêu gia phá sản đi". Dù sao đây không chỉ là ân oán hai nhà, mà còn liên quan đến vấn đề ổn định xã hội.

Cậu nguyện ý hòa giải, chỉ cần có thể khiến Diêu gia trả giá đại giới.

Trước khi đàm phán, Đào Mộ còn đến tìm Tống lão gia tử, hỏi xem Tống lão gia tử có yêu cầu gì không. Có lẽ Tống Đạo Trăn chưa từng nghĩ tới đời này có thể báo thù được cho Tống gia, tức khắc lão lệ tung hoành. Ông cũng không có yêu cầu gì, chỉ muốn lấy lại thực đơn tổ truyền Tống gia thôi: "Đó là đồ gia truyền của Tống gia, đã truyền qua mấy đời rồi. Đồ mất trên tay phụ thân ông, đến phiên ông thì ông lại không có năng lực lấy về. Nhiều qua năm ông không dám đi bái tế tổ tiên, sợ tổ tiên hỏi ông vì sao không đem thực đơn về..."

"Lần này có thể đem thực đơn về rồi. Chúng ta có thể đi tảo mộ kịp mùng một Tết, ông có thể đặt thực đơn lên mộ phụ thân, nói rằng ông đã đem thực đơn của ông ấy về rồi, là cháu cố của ông ấy lấy về, thù của Tống gia chúng ta cuối cùng cũng báo được rồi..."

Tống lão gia tử lải nhải, chấp niệm của ông chỉ có thực đơn Tống gia mà thôi, ngoài ra không cần gì khác. Nhưng Đào Mộ thì sẽ không dễ dàng buông tha người Diêu gia.

"Diêu Thánh An đi theo học nghề từ lão thái gia Tống gia. Tay nghề của hắn là do chính tay lão thái gia Tống gia dạy cho, đương nhiên có một số món ăn cũng là học được qua thực đơn tổ truyền Tống gia. Bất kể nói thế nào, không có Tống gia thì sẽ không có tập đoàn Thánh An. Nên tôi muốn một nửa cổ phần tập đoàn Thánh An của Diêu gia. Xem như là kỹ thuật của Tống gia nhập cổ, không thành vấn đề chứ?"

Trên bàn đàm phán, Đào Mộ trực tiếp vứt ra điểm mấu chốt của mình: "Thực đơn và một nửa cổ phần, với khi mùng một Tết, bản thân Diêu Thánh An phải đi tảo mộ Tống gia, dập đầu nhận tội trước mộ của lão thái gia. Đồng ý thì giải hòa, không đồng ý thì không cần nói nữa."

Mặc dù người nhắm vào tập đoàn Thánh An trên thị trường chứng khoán là Lệ Khiếu Hằng. Nhưng xét về đủ loại nhân tố, Đào Mộ vẫn không để Lệ Khiếu Hằng xuất hiện cùng cậu trên bàn đàm phán ở Hỗ Thành — — cậu không muốn Lệ Khiếu Hằng bị cậu vô cớ liên lụy. Có rất nhiều chuyện chỉ cần biết trong lòng không nói ra là được. Chỉ cần không có chứng cứ, thì rất nhiều chuyện vĩnh viễn chỉ dừng lại ở cụm từ suy đoán.


Với cái tính lo này lo nọ của một số bộ phận Hoa Hạ, Đào Mộ không dám bảo đảm, nếu Lệ Khiếu Hằng thật sự xuất hiện trên bàn đàm phán Hỗ Thành, có thể nào bị người ta chụp mũ là "ác ý thao túng thị trường chứng khoán" hay không.

Vì vậy Đào Mộ chỉ mang theo đại luật sư Chu tàn nhẫn độc ác theo thôi, thái độ cực kỳ cứng rắn — — dù sao năm nay cậu mới 18 tuổi, tuổi trẻ nóng tính, vốn nên lộ ra tính tình giống với tuổi tác.

"Đào tổng làm vậy rất quá đáng." Diêu Thánh An nghe Đào Mộ yêu cầu, cau chặt mày: "Cậu biết Diêu gia có bao nhiêu cổ phần trong tập đoàn Thánh An không? Tổng cộng 40%. Cậu muốn một nửa tức là 20%. Cậu có biết 20% này là bao nhiêu không, cậu cũng dám công phu sư tử ngoạm?"

Đào Mộ nhướng mày, sắc mặt không đổi hỏi lại: "Ông biết mấy mạng người Tống gia giá trị bao nhiêu không?"

Diêu Thánh An thẹn quá hóa giận: "Tôi đã nói rồi, bi kịch của Tống gia là do thời thế tạo thành, không phải do người. Cậu nói mấy mạng người Tống gia đáng giá, vậy tôi hỏi cậu, mấy mạng người Tống gia có ai chết trên tay tôi sao?"

Đào Mộ đối chọi gay gắt: "Lúc trước Diêu lão tiên sinh chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ trên đường. Nếu không có lão thái gia Tống gia tốt bụng, chỉ sợ Diêu lão tiên sinh đã chết đói trên đường, biến thành một bộ xương khô không Yến không họ từ lâu rồi. Làm gì có cơ hội khi sư diệt tổ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập tập đoàn Thánh An? Mạng của Diêu lão tiên sinh là lão thái gia Tống gia cứu, tay nghề của Diêu lão tiên sinh là lão thái gia Tống gia cầm tay dạy. Nếu trong mắt Diêu lão tiên sinh, mấy mạng người Tống gia không đáng tiền. Vậy cái mạng này với tay nghề này của Diêu lão tiên sinh không biết có bao nhiêu giá trị?"

Diêu Thánh An á khẩu không trả lời được.

Trên bàn đàm phán còn có người bên chính phủ Hỗ Thành, cùng với hai cha con Thẩm gia và các đại cổ đông khác ở tập đoàn Thánh An.

Bởi vì Đào Mộ chỉ muốn một nửa cổ phần của Diêu gia, không liên quan gì đến những ngày khác, nên bọn họ vui vẻ bày ra tư thái cao cao tại thượng đứng ở bên cạnh.

"Mọi người xin hãy bớt giận, chúng ta việc nào ra việc đó, đừng tức giận mất khôn." Đại biểu phía chính phủ Hỗ Thành liếc nhìn Diêu Thánh An một cái. Hắn được tập đoàn Thẩm Thần ủy thác can thiệp và lập một bàn đàm phán này, mục đích tất nhiên là ổn định lại tập đoàn Thánh An khỏi nguy cơ này.

Do đó hắn cũng không quan tâm cổ phiếu tập đoàn Thánh An cuối cùng sẽ nằm trong tay ai. Hắn chỉ cần bảo đảm tập đoàn Thánh An có thể thuận lợi vượt qua được điểm mấu chốt này, sau đó khai trương lại lần nữa.

Mấy vị đại cổ đông bên tập đoàn Thánh An cũng cảm nhận được ánh mắt của đại biểu chính phủ Hỗ Thành, ồn ào nói: "Lão Diêu, không phải tôi nói ông chứ lúc trước ông đối xử với Tống gia như vậy thật sự là sai trái. Hơn nữa ông còn là đại đồ đệ mà lão thái gia Tống gia dạy dỗ. Hoa Hạ chúng ta có câu một ngày làm thầy cả đời làm cha, ông coi như cũng là con nuôi Tống gia rồi, Tống gia có ơn dưỡng dục, tay nghề của ông cũng là từ Tống gia mà có. Với lại ông còn chiếm lấy thực đơn tổ truyền Tống gia nhiều năm như vậy, lại còn hại Tống gia thê thảm. Về tình về lý, Diêu gia lấy một nửa cổ phần bồi thường Tống gia cũng là chuyện nên làm."

Các cổ đông khác cũng phụ họa theo: "Huống chi với tình trạng hiện tại của tập đoàn Thánh An, chỉ sợ một nửa cổ phần Diêu gia cũng không đáng giá bao nhiêu. Nếu ông thật sự không đồng ý, chọc giận Tiểu Đào tổng, chúng ta đàm phán thất bại, đến lúc đó tập đoàn Thánh An sẽ phá sản."

"Chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng, hai người cảm thấy thế nào? Hiện tại tập đoàn Thẩm thị chính là đại cổ đông của tập đoàn Thánh An đó! Kiến nghị của hai người cực kỳ quan trọng." Có người vứt đề tài cho cha con Thẩm gia vẫn luôn im lặng nãy giờ.

Cha con Thẩm gia cố ý muốn giao hảo với Đào Mộ, nhưng không muốn bám dính quá mức khó coi — — xét cho cùng trước mặt người ngoài, Thẩm gia bọn họ và Diêu gia vẫn là thế giao.

Cha Thẩm trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: "Quan thanh liêm khó xử việc nhà. Cái Đào tổng muốn chính là một nửa cổ phần của Diêu gia. Chúng ta là người ngoài, có nói gì thì cũng sẽ bị hiềm nghi đứng nói chuyển không đau eo nên tôi mới không nói, cùng lắm thì chúng ta coi như tập đoàn Thẩm thị đầu tư vào tập đoàn Thánh An là ném đá trên sông thôi."

Lời vừa nói ra người khác còn ổn, nhưng các vị cổ đông khác trong tập đoàn Thánh An thì tim đau muốn chết. Càng gấp gáp thuyết phục Diêu Thánh An — — bọn họ không muốn tiền của mình ném đá trên sông đâu.

Da mặt Diêu Thánh An hơi run rẩy, hắn tất nhiên biết lời của cha Thẩm âm độc chỗ nào.


Là muốn đặt Diêu gia bọn họ lên giàn nướng đây mà!

Quả nhiên là lòng muông dạ thú!

Nhưng việc đã đến nước này, dù Diêu Thánh An có giãy giụa cũng vô ích. Cuối cùng, dưới những lời khuyên nhủ tận tình của mọi người, Diêu Thánh An không thể khiến đồng ý yêu cầu của Đào Mộ. Giao thực đơn và một nửa cổ phần tập đoàn Thánh An mà Diêu gia nắm giữ — — khoảng 20% cho Đào Mộ.

Tống lão gia tử đã biết chuyện này trước khi Đào Mộ đến Hỗ Thành, ông nổi trận lôi đình nói Tống gia bọn họ tuyệt đối không lấy một đồng bạc nào của Diêu gia. Mấy mạng người Tống gia không phải có thể mua bằng chút tiền đó. Đời này ông sẽ không bao giờ tha thứ cho Diêu Thánh An, cũng không cần cổ phần tập đoàn Thánh An.

Vì vậy sau khi Đào Mộ bàn với lão gia tử xong, quyết định chia 20% cổ phần thành hai phần. 10% trong đó đưa cho các thương nghiệp cạnh tranh năm đó bị Diêu Thánh An và tập đoàn Thánh An hại cho phá sản, hoặc là người nhà của những người đó đã dọn đi — — kiếp trước những người này đã nhận bồi thường của tập đoàn Thánh An, không truy cứu chuyện cũ nữa. Phần lớn nguyên nhân tất nhiên là vì thương nhân coi trọng lợi ích, nhưng cũng có một số người quả thật bị hại đến nỗi lâm vào hoàn cảnh khốn khó, đến cơm ăn hàng ngày còn không biết có hay không.

Đào Mộ không hy vọng con bướm là mình xuất hiện lại khiến những người này mất đi cơ hội đổi vận. Trải qua hai kiếp, Đào Mộ hiểu rõ hơn ai hết, tiền có thể mang đến cơ hội nhiều hơn là cố gắng từng bước một.

Nếu đã là thiệt hại không thể bù đắp được, vậy thì dùng tiền để bù đắp cho người bị hại, tuy tục tằng nhưng đây là cách đền bù thiết thực và hiệu quả nhất.

Còn về 10% khác, Đào Mộ quyết định đưa thành lập một quỹ từ thiện mang tên của Tống lão gia tử, hoặc là tên của phụ thân đã mất sớm của ông. Chuyên dùng để quyên góp cho những trẻ em vùng nghèo và vùng sâu vùng xa được học hành và chữa bệnh, hỗ trợ những người già neo đơn và góa bụa*.

*Góa bụa là góa chồng hay sống trong cảnh cô đơn nói chung.

Tống lão gia tử im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý kiến nghị của Đào Mộ. Ông đặt tên cho quỹ từ thiện là "quỹ Tống Hòe", vừa không phải là tên của ông, cũng không phải tên của con ông, mà là tên của tổ tiên Tống gia — — năm đó cũng là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được người tốt bụng nhận nuôi và truyền tay nghề, sau đó sáng lập Tống Ký, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Nhưng Tống Hòe khác với Diêu Thánh An, Tống Hòe luôn nhớ đến thân thế cô nhi của mình, mang lòng biết ơn sư phụ đã nhận nuôi ông ấy, sau khi sáng lập Tống Ký, ông ấy còn lập gia huấn, mỗi đời con cháu Tống gia nhận được truyền thừa phải nhận nuôi ít nhất một cô nhi bị bỏ rơi, dạy dỗ và nuôi dưỡng chúng nó, dạy chúng nó tự kiếm sống.

Vì vậy lão thái gia Tống gia mới nhận nuôi Diêu Thánh An, còn Tống lão gia tử nhận nuôi Đào Mộ... Dù thế đạo gian truân, lòng người khó dò, nhưng sẽ luôn có một số người nhớ rõ đạo lý "Người nghèo chỉ lo cho bản thân, người thành đạt sẽ lo cho thiên hạ".

Sẽ không vì hoàn cảnh khốn đốn mà từ chối vươn tay viện trợ, sẽ không vì bị tổn thương mà không còn tin tưởng vào nhân tâm đáng quý.

°°°°°°°°°°

Lời editor:

Thụ chính học bá truyện học đường: buff sức mạnh tình bạn, cả lớp cùng vươn lên thành học bá => được bạn bè nhà trường cưng chiều.

Thụ chính truyện mạt thế/ vô hạn lưu: buff kéo đồng đội để mọi người cùng mạnh, không chết chìm => được đồng đội, nhân dân tôn kính.

Thụ chính (cũ) của bộ này (nói thẳng ra là bạn Dục đó): buff là debuff IQ của người bên cạnh => được người bị debuff tung hô là ngây thơ hồn nhiên:))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương