Đào Mộ cúp máy, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.

Ngay cả thời tiết nhiều mây và tuyết bên ngoài cửa sổ trông cũng hơi khác một chút.
Bất kể là người hay hoàn cảnh, thực ra đều sợ so sánh.

Cũng cùng một chuyện tồi tệ như vậy, kiếp trước bị vạn người tố cáo phản bội người thân, nhưng kiếp này, phần lớn cư dân mạng đều có thể giữ vững lý trí, tất cả người thân bạn bè đều không chút do dự đứng về phía cậu.

Tâm trạng lập tức thay đổi.
Đào Mộ lúc này mới cảm thấy, kiếp trước cho dù cậu có thống khổ đến mấy cũng không thành vấn đề — cậu đã trải qua tình huống lòng người hiểm ác và tồi tệ nhất rồi.

Sống một cuộc đời mới, chỉ cần trong lúc hoạn nạn có người có thể cho cậu một chút lòng tốt, đối với cậu mà nói chẳng khác nào cơn mưa kéo đến sau cái nắng lâu ngày.

Giống như một lữ khách đi trong bóng tối nhiều năm, nhìn thấy một chút ánh sáng là có thể soi sáng cả thế giới.
"Nhóc con, lúc này yên tâm rồi chứ?" Lưu Diệu hừ lạnh một tiếng, bàn tay ấm áp rắn chắc đặt lên đầu Đào Mộ, xoa mạnh, khiến đầu tóc Đào Mộ rối tung: "Nhìn chút tiền đồ này của con đi, vì chút chuyện nhỏ này mà rúc trong ổ chăn khóc, coi được sao?"
Đào Mộ đầu tóc bù xù, nhỏ giọng hỏi: "Cha Tiểu Tề, cha Diệu, hai người vì sao tin con như vậy?"
Đào Mộ vươn tay gãi gãi đầu, vẫn còn chút khó tin hỏi: "Lỡ như con thật sự giống những người đó nói, chính là xấu xa từ trong xương, ghen ghét hai người kia đối xử tốt với con ruột hơn nên mới cố ý ngược đãi trẻ con thì sao?"
"Vậy cũng là do hai vợ chồng kia sai trước.

Một đứa bé 5 tuổi thì biết cái gì? Chỉ việc bọn họ vừa có con ruột đã ném con về cô nhi viện, phàm là ai có đầu óc là biết hai vợ chồng đó làm việc không đứng đắn.

Trước kia bọn họ không ngoi đầu lên nên cũng thôi, dù sao cũng là chuyện mười mấy năm trước, nếu ông vô duyên vô cớ lôi chuyện đó ra thì nhìn có vẻ keo kiệt.

Nếu bọn họ đã dám thò đầu ra làm chuyện xấu, vậy ông đây mà không dạy dỗ bọn họ, bọn họ thật sự cho rằng ông dễ bị bắt nạt!"
Lưu Diệu hừ mạnh một tiếng, bắt đầu suy nghĩ xem nên cáo buộc hai vợ chồng kia năm đó vứt Đào Mộ về cô nhi viện như thế nào.

Không biết có thể kiện hai người đó tội bỏ rơi con cái hay không.
Lưu Diệu xoa xoa cằm, bỗng nhớ tới một chuyện: "Người vừa rồi điện cho con là Quách Nhã Ngưng? Là nữ minh tinh kia? Cô ta tìm con làm gì?"
"À, con đồng ý giúp chị ấy quay MV album.

Chị ấy vừa gọi tới hỏi khi nào quay được."
Lưu Diệu hơi mỉm cười, chuyển giận thành vui: "Coi như cô ta tinh mắt, biết thằng nhóc con am hiểu nhất là mấy chuyện hoa hòe lòe loẹt, vậy con nhất định phải giúp cô ta quay đẹp vào.

Người ta chủ động tìm con quay MV là tin tưởng con đó, con ngàn vạn lần đừng bị mấy chuyện không đâu làm ảnh hưởng tâm trạng."

Mạnh Tề cũng cười nói: "Đi giúp bạn quay MV coi như thay đổi tâm trạng cũng tốt, những người mang ý xấu thì cứ lơ đi.

Dù sao trong cuộc sống, chỉ cần còn sống là có thể gặp rất nhiều loại người.

So với việc tức giận với loại người không tim không phổi không biết xấu hổ, không bằng nghĩ cách để bản thân vui vẻ.

Đúng rồi, khi nào con quay MV cho người ta, cha và cha Diệu đưa con qua đó."
Đào Mộ đang muốn từ chối, Lưu Diệu tiếp lời: "Cứ quyết định vậy đi.

Con cả đêm qua không ngủ rồi, tinh thần không ổn định, tự lái xe lỡ xảy ra chuyện gì thì sao."
Đào Mộ tức khắc hết chỗ nói.

Đành phải cười nói: "Con có hẹn với chị ấy là sáng hôm nay, gặp nhau ở studio của chị ấy."
Thế là Lưu Diệu đem chiếc Grand Cherokee ra, ghế phụ là Mạnh Tề, ghế sau là con trai bảo bối, chở Đào Mộ đến tận dưới lầu studio của Quách Nhã Ngưng.
Lúc Đào Mộ xuống xe, Mạnh Tề còn hạ cửa kính xe, thò đầu ra gọi Đào Mộ: "Tối về thẳng cô nhi viện, cha và cha Diệu cũng qua đó, dẫn cả Tống gia gia qua luôn.

Tối nay chúng ta ăn mì vằn thắn ở cô nhi viện.

Đại Mao Tiểu Béo, Cẩu Nhật Tân và những người bạn từ trấn H cũng đến.

Con xem xem còn muốn gọi thêm ai không, viện trưởng Đào nói càng đông càng vui."
Đào Mộ lập tức hiểu vì sao mọi người lại làm như vậy, liên tục gật đầu: "...!Con chắc chắn sẽ về đúng giờ."
Lưu Diệu và Mạnh Tề ngồi trong xe, nhìn Đào Mộ đi vào studio mới nói: "Hai vợ chồng kia đã nhiều năm không thấy tin, đột nhiên xuất hiện ở thời điểm mấu chốt, có phải là nhận tiền của Diêu gia không?"
"Cho người đi tra là biết." Mạnh Tề nói: "Nếu là nhận tiền thật vậy thì hay rồi."
Đào Mộ trực tiếp đi thang máy lên lầu, trong phòng làm việc cá nhân của Quách Nhã Ngưng.
Quách Nhã Ngưng và người đại diện của cô — Chu Phượng Huyên đã đợi ở phòng khách VIP từ lâu.
Thấy Đào Mộ đi vào, Huyên tỷ đứng dậy mỉm cười: "Tiểu Đào tổng đúng là người bận rộn, đợi lâu quá rồi.

Cuối cùng ngài cũng bớt được chút thời gian đến đây?"
Đào Mộ nghe vậy thì áy náy: "Xin lỗi, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá — —"
"Tôi giỡn thôi." Chu Phượng Huyên không đợi Đào Mộ nói xong đã cười nói: "Tôi coi như cũng nhìn ra, có lẽ là Tiểu Đào tổng mệnh phạm hỏa, hở chút là lên trang báo đầu gây oanh động.

Cái may mắn này thật khiến người ta hâm mộ muốn chết."

Chu Phượng Huyên chỉ vào Quách Nhã Ngưng: "...!Mỗi lần lên trang đầu là tốn hết 1.8 triệu, đã vậy còn chưa chắc đã lên trang đầu nữa, dù có lên được thì cũng không đảm bảo tuyên truyền có hiệu quả.

Nếu Nhã Ngưng nhà này có được một nửa may mắn của Tiểu Đào tổng là tôi đã cười khúc khích suốt ngày rồi." Có thể tiết kiệm được bao nhiêu là tiền mà!
Đào Mộ lắc đầu cười khổ: "Huyên tỷ đừng chọc em.

Lên trang đầu kiểu đó, em không muốn lên chút nào."
"Có người tiêu tiền miễn phí mời ngài lên trang đầu chẳng lẽ không tốt sao?" Huyên tỷ đặc biệt nghiêm túc nói: "Thật ra tôi muốn khuyên Đào tổng là hãy nghĩ thoáng một chút.

Loại chuyện như bôi đen thế này chỉ cần điều chỉnh một chút là có thể gây hiệu ứng dư luận rất tốt.

Đến lúc đó dân mạng mắng ngài càng hăng, khi chân tướng lộ ra thì bọn họ sẽ càng áy náy.

Độ chú ý và độ thảo luận lớn như vậy, đối với nghệ sĩ như chúng ta mà nói, đó chính là vàng thật bạc thật.

Này nếu là đổi thành Nhã Ngưng, tôi có chết cũng vui vẻ."
Chu Phượng Huyên vẫn là dáng vẻ "Không sợ bị người mắng, chỉ sợ không ai mắng", "Hắc hồng cũng là hồng, hồng là có thể kiếm tiền".
"Nhã Ngưng nhà này nha, mỗi lần có tác phẩm mới là tôi phải tiêu tiền mượn sức hai nhóm phóng viên.

Một nhóm là khen Nhã Ngưng, một nhóm là mắng Nhã Ngưng.

Hai bên phối hợp lăng xê xào nhiệt độ mới có người chú ý đến bộ phim mới."
Chu Phượng Huyên nhìn Đào Mộ, vẻ mặt "Đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc", nói thẳng với Đào Mộ: "Giống như Nhã Ngưng sắp tuyên bố album phát hành vào tháng hai nè, vốn dĩ không có ai chú ý.

Nhưng do Nhã Ngưng nhờ Đào tổng hỗ trợ quay chụp MV, mà thời gian gần đây Đào tổng đang tắm trong mưa máu gió tanh nha, xem xem, không phải độ chú ý lập tức tăng lên sao?"
Chu Phượng Huyên cười nói: "Đây là đạo lý mình không có nhiệt độ thì phải đi cọ nhiệt đó.

Vì vậy thật ra Đào tổng không cần để ở trong lòng.

Hiện tại có bao nhiêu người khen ngài mắng ngài là thật tâm chú ý đến chuyện này? Đại đa số đều là cọ nhiệt độ, xoát độ tồn tại.

Không quá ba ngày, nếu có tin bạo khác xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ rượt theo tin nóng mới.


Ai còn chú ý đến chuyện cũ của ngài nữa."
Đứa nhỏ 5 tuổi chọc em bé khóc mà thôi, cũng đâu phải đứa nhỏ 5 tuổi giết em bé đâu.

Chu Phượng Huyên nói một câu không đứng đắn, dù có một đứa bé 5 tuổi thực sự giết em bé, thì nhiệt độ đó có thể xào được mấy ngày?
Quần chúng rất dễ quên.

Bọn họ chỉ quan tâm đ ến những tin tức lòe thiên hạ, ai rảnh mà suy nghĩ chuyện trong quá khứ?
Ở trong mắt người khác, chuyện mà Đào Mộ canh cánh trong lòng cũng chỉ là chuyện tán gẫu trong bữa tối mà thôi.

Vì là đề tài bàn tán trong bữa cơm, nên ăn xong uống xong là tiêu hóa ngay trong đêm, đến hôm sau xả ra bồn cầu là hết, ai mà quan tâm đ ến tận ngày thứ ba chứ?
Suy nghĩ của Chu Phượng Huyên tuy có chút cực đoan, nhưng lại thành công khuyên được Đào Mộ.
Đào Mộ nhìn về phía Chu Phượng Huyên gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn Huyên tỷ khai sáng, em nghĩ kỹ rồi."
"Cảm ơn gì chứ, tôi cũng chỉ là nói miệng mà thôi, đứng nói chuyện không đau eo." Chu Phượng Huyên cười tủm tỉm nói: "Nếu thật sự đổi lại là tôi bị soi mói, bị những người xa lạ ác ý suy đoán, bị chỉ vào mũi mà mắng, có lẽ tôi đã tức đến mức đầu bốc khói rồi."
"Đào tổng có thể nghĩ thông là ổn rồi.

Nếu thật sự muốn cảm ơn thì cứ quay Nhã Ngưng nhà tôi đẹp vào.

Tôi đã xem đoạn video mà ngài quay cho Nhã Ngưng ở trấn H, thật sự vô cùng hoàn mỹ.

Tôi thậm chí còn muốn ghép đoạn đó vào MV của Nhã Ngưng nữa kìa."
Quách Nhã Ngưng nãy giờ không nói gì, lúc này mới mở miệng cười nói: "Tiếp theo làm phiền Đào tổng rồi."
"Các chị đừng gọi em là Đào tổng nữa, cứ gọi thẳng là Đào Mộ đi." Đào Mộ cười nói: "Mọi người cũng đã thân thuộc nhau, cứ gọi em là Đào tổng mãi làm em ngại."
"Vậy chị không khách sáo nữa." Chu Phượng Huyên cười nói: "Nhưng mà Đào Mộ, chị có kiến nghị cho em, em cũng là diễn viên xuất thân chính quy, tương lai sẽ vào giới, da mặt không thể mỏng vậy được."
Có Chu Phượng Huyên chêm chọc cười nói, bầu không khí hài hòa hơn rất nhiều.
Mọi người cùng đến studio, ánh sáng, sân khấu đã chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay quay trước cảnh trong nhà.
Mặc dù Quách Nhã Ngưng muốn mời Đào Mộ quay MV, nhưng xét thấy Đào Mộ không có nhiều kinh nghiệm nên vẫn không dám đưa ca khúc chủ đề của album ra, cả những MV đa phong cách, nội dung phức tạp giao cho Đào Mộ.
MV mà cô mời Đào Mộ quay có thể nói là đơn giản nhất trong bộ album, ca khúc tên là 《 mối tình đầu 》.

Kể về nữ chính trưởng thành đã gần 30 tình cờ gặp lại bạn trai mối tình đầu của mình, về nhà cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, trong đó có đan xen một vài hồi ức năm đó của nữ chính, Quách Nhã Ngưng mặc đồng phục nữ sinh ngồi trong phòng học ca hát.
Tóm lại, nội dung khá đơn giản.
Hôm nay Đào Mộ chỉ quay một phần, chính là sau khi nữ chính trưởng thành gần 30 gặp lại bạn trai mối tình đầu rồi về nhà, vừa nấu cơm vừa nhớ lại chuyện cũ.
Chuyên viên trang điểm cho Quách Nhã Ngưng rất chuyên nghiệp, trang điểm theo phong cách nữ chính phim truyền hình vào những năm thập niên 90 ở Hong Kong, kỳ thật là kiểu trang điểm rất cổ điển.

Quách Nhã Ngưng trang điểm kiểu này cũng rất phù hợp, kết hợp với áo sơ mi trắng váy OL màu đen cổ điển.

Nói thế nào nhỉ, theo thẩm mỹ của mười năm sau mà nói, trang điểm kiểu này có cổ điển, có xinh đẹp, nhưng lại khô khan và không đủ thời thượng, không kinh diễm gì mấy.
Hơi lạc nhịp so với MV.
Đào Mộ có chứng ám ảnh cưỡng chế lập tức nói: "Tạo hình này của chị không được.


Không giống với hình tượng ngự tỷ trưởng thành thời thượng trong tưởng tượng của em, để em đổi tạo hình cho."
Đào Mộ sau khi tiến vào trạng thái làm việc là lục thân không nhận.

Tích cực, liều mạng, bướng bỉnh, hơn nữa còn không cách nào kìm chế được chứng ám ảnh chủ nghĩa hoàn mỹ.

Đây cũng là do kiếp trước cậu bị những kẻ ái mộ Thẩm Dục chèn ép mà thành, cũng là nguyên nhân quan trọng giúp cậu phá tan trở ngại, chiếm được một vị trí nhỏ trong giới giải trí.
Mà cái tính bướng bỉnh của cậu "nói một không nói hai mặc xác mình là ai" rất mãnh liệt, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến người hợp tác với cậu.

Giải thích đơn giản là đa số thời điểm, Đào Mộ chỉ muốn phân cao thấp với chính mình, khi cậu không hài lòng về màn ảnh của mình, cậu sẽ yêu cầu đạo diễn NG cho quay lại, không màng đến tiến độ quay phim, quay đến khi cậu hài lòng mới thôi, còn lôi cả tổ diễn viên cùng NG.
Vì vậy, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều diễn viên hợp tác với cậu đều cảm thấy Đào Mộ ở phim trường vênh mặt hất hàm sai khiến, kiêu ngạo cứng đầu.
Sau khi trọng sinh, mặc dù Đào Mộ đã cố gắng kìm chế khuyết điểm trong tính cách của mình, nhưng có vài thời điểm vẫn không nhịn được.
Ví dụ như chuyện quay MV cho Quách Nhã Ngưng, nếu cậu không đồng ý thì thôi, một khi đã đồng ý thì phải quay ra MV tốt nhất trong cảm nhận của cậu, phải moi ra hết tất cả những điểm kinh diễm trên người Quách Nhã Ngưng đưa lên MV.
Ít nhất phải để Quách Nhã Ngưng trong MV đẹp đến mức có thể đè ép toàn bộ giới giải trí.
Chịu trách nhiệm tạo hình cho Quách Nhã Ngưng là đội thiết kế chuyên nghiệp của cô, cũng là chuyên viên trang điểm kim bài trong nước.

Khi chuyên viên trang điểm nghe cậu nói vậy thì có chút khó chịu, nhưng ngại Đào Mộ là ông chủ web Phi Tấn nên không dám thể hiện bất mãn — — đã lăn lộn trong giới giải trí thì phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ không được chọc tới tư bản khuôn vàng thước ngọc, chuyên viên trang điểm chỉ có thể ngại ngùng nhìn về phía Quách Nhã Ngưng.
Nếu Quách Nhã Ngưng đã dám mời Đào Mộ quay MV cho cô, thì ít nhất cũng phải tin tưởng năng lực thẩm mỹ và nhiếp ảnh của Đào Mộ.

Nghe vậy, cô mặt không đổi sắc cười hỏi: "Vậy cậu cảm thấy chị nên đổi tạo hình thế nào?"
Đào Mộ cẩn thận quan sát Quách Nhã Ngưng hồi lâu: "Đầu tiên phải đổi kiểu tóc cho chị."
Kiểu tóc mà nhà tạo mẫu tạo cho Quách Nhã Ngưng là kiểu ngang vai cổ điển, hơi gợn sóng, tạo hình đơn lại có thể làm Quách Nhã Ngưng trông trưởng thành đẹp đẽ hơn.
Sau đó Đào Mộ sửa lại cho Quách Nhã Ngưng mái tóc Bob kiểu Hàn, nhuộm thành màu nâu lạnh, là trang điểm kiểu Hàn mà đời sau rất thịnh hành.

Kỳ thật trước khi Đào Mộ trọng sinh, cậu bị ảnh hưởng bởi giới giải trí trong nước và giới thời trang ở nước H rất nặng, nhìn khắp nơi đều thấy phong cách mày ngang và son phấn gì đó.
Mặc dù Đào Mộ đánh giá cao vẻ đẹp phong tình vạn chủng của các nữ minh tinh thập niên 80-90 ở Hong Kong, nhưng không thể phủ nhận nếu muốn quay MV thì trang điểm kiểu Hàn dễ tạo cảm giác thời thượng hơn.

Dù sao thì người Hoa Hạ đã khắc sâu vẻ đẹp phong tình vạn chủng của nhóm nữ minh tinh thập niên 80-90 ở Hong Kong vào tâm khảm từ lâu rồi.
Có đại mỹ nhân Châu Ngọc ngàn năm có một đi trước, thì cách trang điểm của Quách Nhã Ngưng tuy đẹp nhưng tuyệt đối không gây chấn động "đẹp đến đè bẹp hoa thơm cỏ lạ".
Mà kiểu trang điểm Hàn ở mười mấy năm sau thì khác.

Trước đó chưa có ai trang điểm như vậy, tất nhiên sẽ không có ai thấy được.

Nếu Quách Nhã Ngưng đột ngột xuất hiện, rất dễ xây nên hiệu quả kinh diễm mà Đào Mộ muốn.
Đào Mộ trong phòng trang điểm tô tô vẽ vẽ sáu tiếng đồng hồ, đến khi Quách Nhã Ngưng xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa, quả nhiên mọi người đều bị kinh diễm.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương