Đào Mộ nhớ rõ khoảng thời gian này ở kiếp trước, cậu vừa mới trở về Thẩm gia, bởi vì thân thế chênh lệch quá lớn nên cậu ôm địch ý mãnh liệt với Thẩm Dục.

Nhưng những người ở Thẩm gia lại lựa chọn bảo vệ Thẩm Dục, điều này k1ch thích rất lớn đối với Đào Mộ, cậu không màng những lời phản đối của người Thẩm gia, khăng khăng muốn đuổi Thẩm Dục khỏi Thẩm gia — — thái độ thì khốc liệt mà thủ đoạn lại rất vụng về.
Ví dụ như chuyển trường đến trường của Thẩm Dục, để chứng minh rằng mình mạnh hơn Thẩm Dục mà báo danh khoa tài chính; chen lấn vào vòng bạn bè của Thẩm Dục, xúi giục bạn bè của Thẩm Dục nhằm vào Thẩm Dục; khi đóng phim cố ý áp diễn Thẩm Dục; thậm chí còn chạy đến tiệm làm công của Thẩm Dục diễu võ dương oai, làm một khách hàng ác độc......!Bây giờ ngẫm lại, Đào Mộ tự cảm thấy mình ngu đến mức phi lý.
Đó là lý do vì sao lại có một cốt truyện "ngược tâm" ấu trĩ như vậy trong sảng văn ngốc bạch ngọt.

Trong thế giới bình thường, người ta ước tính chỉ có những người thiểu năng trí tuệ mới chạy đi làm những việc này.
Nhưng khi đó, chính bởi vì những hành động không có đầu óc của Đào Mộ, mà những người vốn chướng mắt Thẩm Dục, hoặc những người không có cảm tình với Thẩm Dục, dần dần bị Thẩm Dục thu hút.

Tất cả đều nhất trí đồng ý rằng cậu bé này trong sáng tinh tế, khác với những đũy lẳng lơ trong giới giải trí, là viên pha lê trong tâm can, trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là thiên thần nhỏ với vẻ ngoài tinh tế yếu đuối nhưng thực ra lại cứng rắn lương thiện.
Vì thế, những kẻ ái mộ sinh ra thương hại, bắt đầu đảm đương vai trò thần hộ mệnh của Thẩm Dục.

Mỗi ngày không làm chính sự, ngoại trừ giải vây giúp Thẩm Dục thì là tìm cậu gây rắc rối.

Mặc dù bọn họ chán ghét lẫn nhau, nhưng cuối cùng trong quá trình vả mặt cậu, bọn họ lại sinh ra một tình bạn kỳ lạ như những người đồng đội.

Cuối cùng dưới sự cảm hóa của Thẩm Dục, bọn họ buông bỏ khúc mắc, hòa thuận vui vẻ.

Thậm chí còn chung tay thành lập một liên minh kinh doanh lấy Thẩm gia làm trung tâm.
Sống lại một kiếp, Đào Mộ thoát khỏi ảnh hưởng của buff trí tuệ, nhảy ra khỏi logic cốt truyện, nhìn lại quá khứ, liền phát hiện rất nhiều tình tiết đáng để suy ngẫm.

Ví dụ như — —
"Tiểu Mộ? Tiểu Mộ?"
Vai bị vỗ mạnh mấy cái, Đào Mộ phục hồi tinh thần: "A?"
"Nghĩ gì đó, nói chuyện với em mà em không nghe thấy?" Mạnh Tề nét mặt dịu dàng mỉm cười: "Đề nghị của Diệu ca, em thấy thế nào?"
"Cái gì?" Đào Mộ mờ mịt nhìn Lưu Diệu.
Lưu Diệu tức giận lườm nhãi con nhà mình.

Nói chính sự mà còn phân tâm là thế nào!
"Ý của anh và Tiểu Tề ca là nước bên Hỗ Thành quá sâu, thế cục phức tạp, các em là còn nhỏ đừng xen lẫn vào." Dễ hỏng việc!
"Chuyện này vẫn nên giao cho tụi anh đi." Lưu Diệu đảm nhận nhiều việc: "Trở về anh kêu Đại Huy đi một chuyến — —"
"Tốt nhất đừng nên để Đại Huy ca đi." Đào Mộ thận trọng nói: "Đại Huy ca từng theo dõi Lạc Dương đúng không.

Nếu ở thời điểm mấu chốt lại xuất hiện ở Hỗ Thành, nhất định sẽ khiến người khác chú ý."
Kiếp này sống lại, Đào Mộ không dám xem nhẹ vận may của đám người Thẩm Dục.

Vì vậy cậu làm bất kỳ chuyện gì cũng cẩn thận gấp bội — — mặc dù không bảo đảm sẽ bí mật, nhưng chỉ cần có thể kéo dài thời gian trước khi hoàn thành đợt tích lũy đầu tiên, đợi đến khi cậu có năng lực đối kháng với sóng gió, có bại lộ thế nào cũng chẳng sao.
Trong kế hoạch ban đầu của Đào Mộ là hành động tùy theo hoàn cảnh.

Lấy hiểu biết của Đào Mộ đối với Diêu Văn Tiêu, chỉ cần để Diêu Văn Tiêu nhìn thấy Lạc Dương mặt dày mày dạn nhảy nhót xung quanh Thẩm Dục, chắc chắn hắn sẽ nhịn không được.

Đến lúc đó, nếu Diêu Văn Tiêu quyết định liều mạng với Lạc Dương như kiếp trước, vậy cậu chẳng cần phải làm gì, chỉ cần chọn thời điểm thích hợp gửi ảnh chụp qua.

Nếu như Diêu Văn Tiêu nhịn xuống được, vậy cậu lại nghĩ thêm cách để nổi lửa.
Còn về cách gửi ảnh cũng có những điểm cần chú ý.

Đào Mộ vẫn chưa nghĩ ra là nên giả làm paparazzi, đăng vài bức ảnh lên tạp chí hàng tuần để thu hút sự chú ý của Diêu Văn Tiêu, hay là để người ta gửi ảnh trực tiếp cho Diêu Văn Tiêu sẽ hiệu quả hơn.
Nhưng không cần quan tâm quá nhiều đến loại chuyện nhỏ nhặt này.

Con át chủ bài chân chính của Đào Mộ vẫn là ở trên thương trường, châm ngòi lục đục nội bộ của hai nhà — —
Mặc dù tập đoàn Thánh An phát tài bằng cách phục vụ thức ăn, nhưng những năm gần đây tiến triển tốt đẹp, tài chính dồi dào, nên bắt đầu lên kế hoạch chuyển hình.

Mà ở Hoa Hạ, nếu bạn có vốn và nhân mạch, vậy công việc tốt nhất không gì ngoài làm bất động sản.
Chỉ cần tập đoàn Thánh An muốn chuyển hình, vậy tất nhiên sẽ không ngu đến mức bỏ qua miếng thịt mỡ trước mắt.
Đào Mộ nhớ vào khoảng thời gian này ở kiếp trước, tập đoán Thánh An đang quy hoạch một mảnh đất, muốn chính thức tiến vào sự nghiệp bất động sản Hỗ Thành.

Và trùng hợp là, Thẩm gia và Lạc gia cũng nhìn trúng mảnh đất này.

Ba tập đoàn lớn sẽ tham gia buổi đấu thầu do chính phủ Hỗ Thành tổ chức vào tháng 10.

Trong số đó, người phụ trách của tập đoàn Thẩm thị là Thẩm Thần, người phụ trách của tập đoàn Thánh An là chú hai của Diêu Văn Tiêu, người phụ trách của tập đoàn Lạc thị là Lạc Dương.
Tuy rằng Đào Mộ không nhìn ra Lạc lão gia tử đang nghĩ gì, ông ta đi ngược lại với ý kiến của mọi người và cử một người chẳng ra gì, còn ăn chơi trác táng để chủ trì một dự án quan trọng liên quan đến sự phát triển của tập đoàn trong tương lai.

Nhưng chung quy lại, dựa theo sự phát triển của cốt truyện ở kiếp trước, Lạc Dương nhất định sẽ vô ý tiết lộ giá quy định của tập đoàn Lạc thị trong lúc tranh giành tình cảm.


Sau khi Diêu Văn Tiêu biết được tình báo lại không nói với tập đoàn Thánh An, ngược lại tiết lộ giá quy định của tập đoàn Lạc thị cho Thẩm Thần.

Cuối cùng Thẩm gia đánh bại tập đoàn Lạc thị, đoạt được mảnh đất với giá chênh lệch là một trăm vạn.
Sau khi Thẩm gia có được miếng đất, vì muốn trấn an tập đoàn Thánh An và tập đoàn Lạc thị nên cũng không chọn ăn mảnh.

Thay vào đó, ba tập đoàn đồng ý liên thủ khai phá miếng đất này, đây cũng là lần đầu tiên những kẻ ái mộ Thẩm Dục hợp lực với người Thẩm gia trong giới kinh doanh.
Khi đó Đào Mộ vừa mới về Thẩm gia, một thiếu niên 18 tuổi suốt ngày lưu lạc dưới đáy xã hội, không có bất kỳ kiến thức kinh doanh nào nên không hề biết đến giai đoạn này.

Nhưng sau khi trọng sinh, Đào Mộ có thể nhìn ra rất nhiều thứ và chiêu số mà Thẩm Thần dùng.
Càng thú vị hơn chính là, sau khi sống lại, Đào Mộ còn biết được tất cả giá quy định của các công ty đấu thầu.
Chuyện này có thể viết thành một bài viết ấy chứ.
Một tuần tiếp theo, web Phi Tấn phát triển như Đào Mộ dự đoán, nhanh chóng lan rộng đến Yến Ảnh và các đại học cao đẳng khác ở thủ đô.

Ngay cả học viện hí kịch ở Hỗ Thành tít xa cũng bị ảnh hưởng bởi hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo, có sinh viên bắt đầu lục tục đăng ký tài khoản Phi Tấn.
Hơn nữa Đào Mộ còn từng quảng cáo trên Weibo, có vài bạn mạng xem náo nhiệt cũng đăng ký tài khoản Phi Tấn.

Nhưng sau khi Đào Mộ hoàn thiện code, những người rảnh rỗi trên mạng xã hội không thể tham gia hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo của trường đại học cao đẳng nữa, chỉ có thể bỏ phiếu chấm điểm.
Mặt khác, dưới sự trông coi tích cực của Long Thiên Áo, nghệ sĩ của Hạ Tinh Giải Trí cũng bắt đầu ổn định ở web Phi Tấn.

Sự có mặt của những minh tinh này cũng kéo theo một lượng lớn fans.

Có đám fans này ở đây, Đào Mộ thuận thế tung ra bảng xếp hạng mỹ nhân đẹp nhất ngoài hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo trong trường.
Bảng xếp hạng này không dựa vào hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo, mà là nhằm vào quần thể chưa học hết đại học hoặc đã tốt nghiệp, xem xét hiện trạng của những minh tinh và lượng fans của họ, về cơ bản đây có thể được coi là hoạt động bảng xếp hạng đẹp nhất trong ngành giải trí.
Tiêu đề này lập tức khiến tất cả các fans như được bơm máu gà.

Các fan master và fan chính chủ không thể chịu đựng được nghệ sĩ Hạ Tinh Giải Trí làm "hầu tử xưng vương", đều tải những bức ảnh của thần tượng nhà mình lên web Phi Tấn để tham gia bình chọn, lượng truy cập vào trang web cũng tăng vọt theo thao tác này.
Tối nào Long Thiên Áo cũng báo cáo số lượng minh tinh tham gia web Phi Tấn với Đào Mộ.

Dưới sự dẫn dắt của các bạn mạng đang hăng máu gà, sau khi tất cả nghệ sĩ của Hạ Tinh Giải Trí đã đăng ký tài khoản web Phi Tấn, Long Thiên Áo vẫn không hài lòng, còn lợi dụng lực ảnh hưởng của người chú nhà mình để lén liên hệ với những người đại diện nghệ sĩ của công ty khác bị fans của mình tải ảnh lên, tham gia "bình chọn mỹ nhân đẹp nhất" một cách bị động.

Nói năng khách sáo mời nhóm người này đăng ký tài khoản Phi Tấn.

Mức độ cố gắng của hắn còn hơn cả ban tuyên truyền và ban giám đốc quan hệ đối ngoại của web Phi Tấn cộng lại.
Chú của Long Thiên Áo và cổ đông lớn nhất trong Hạ Tinh Giải Trí, Long Thiên Áo là tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất ở Long gia.

Khi người đại diện của những nghệ sĩ đó nhận được cuộc gọi của Long Thiên Áo, tuy không hiểu gì nhưng cũng không muốn làm Long Thiên Áo mất hứng, thế là cũng đăng ký với tâm thái hữu nghị.

Ban đầu còn thấy không sao, nhưng rất nhanh đám người này liền cảm nhận được sự ngon ngọt của việc nổi tiếng trên internet và lượng truy cập internet.
Nhưng đây đều là chuyện sau này.
Tối thứ sáu, Đào Mộ đúng hẹn mời Long Thiên Áo đi ăn tối để bày tỏ sự đóng góp to lớn của Long Thiên Áo đối với web Phi Tấn — — không thể phủ nhận tiểu tử này rất nỗ lực.

Thế lực của nhị thế tổ thực sự làm Đào Mộ cảm thấy ngoài ý muốn.
"Thế nào, tôi rất lợi hại đúng không!" Trong phòng riêng bài trí tao nhã lịch sự, Long Thiên Áo khoanh tay trước ngực bắt chéo chân, tranh công: "Bây giờ cậu biết rồi chứ, có người bạn như tôi rất hữu dụng vào thời điểm mấu chốt đúng không."
Đào Mộ cười dịu dàng, dứt khoát trả lời "đúng vậy", chủ động rót một ly bia cho Long Thiên Áo.
Long Thiên Áo cảm thấy được sủng mà sợ.

Má ơi, không uổng công mấy ngày nay cố gắng làm một anh trai tốt.
"Thật ra ngoại trừ những nghệ sĩ minh tinh kia, tôi còn kêu bạn bè của tôi đăng ký web Phi Tấn.

Bây giờ bọn họ ghiền luôn rồi, đều nói là không biết ai tài như vậy, có thể sáng chế ra trang web trâu bò như vậy.

Quả thực chính là bảng xếp hạng mỹ nhân làm bằng Thần Khí.

Hơn nữa còn nhất trí cho rằng người có thể phát minh ra loại web này chắc chắn cũng là người cùng chí hướng.

Còn giục tôi hẹn cậu ra đi chơi cùng, ai cũng muốn làm quen cậu."
Long Thiên Áo vừa nói chuyện, vừa chú ý sắc mặt của Đào Mộ: "Nhưng tôi biết dạo gần đây cậu cực kỳ bận nên không trả lời bọn họ, cũng không có đồng ý.

Mà phải nói a, nhóm bạn của tôi trong nhà cũng khá lắm nha, nếu cậu cần thì có thể làm quen một chút, mọi người đều trạc tuổi nhau, có thể chơi cùng."
Long Thiên Áo hơi dừng lại, dường như không phục mà lẩm bẩm: "Cậu yên tâm, những người bạn của tôi chắc chắn không phải loại giống Lạc Dương."
Đào Mộ khẽ cười một tiếng.

Cậu biết ý của Long Thiên Áo, hắn chỉ nghĩ đơn giản là bạn của hắn sẽ không bắt nạt cậu như Lạc Dương, nhưng lời này nói cũng bằng thừa.

Dù sao thì Long Thiên Áo cũng quen biết Thẩm Dục, hơn nữa quan hệ giữa hai người còn không tồi.
Kiếp này sống lại, Đào Mộ không dám coi thường hào quang nhân vật chính trên người Thẩm Dục.


Nếu cậu không phòng bị cẩn thận, không chừng một ngày nào đó, tên nhóc Long Thiên Áo này sẽ thình lình đâm cậu một dao, cậu nhận không nổi đâu.
Nhưng Đào Mộ không biểu hiện gì trên mặt, cậu cầm ly rượu chạm ly với Long Thiên Áo, nhẹ giọng dỗ: "Long thiếu là người có nghĩa khí, chắc chắn không giống họ Lạc kia."
Long Thiên Áo thấy Đào Mộ cười dịu dàng với mình, tức khắc cảm thấy cả người nhẹ hẳn đi, đuôi to bắt đầu phe phẩy đằng sau, ngẩng cao đầu: "Tất nhiên rồi.

Tôi chắc chắn sẽ không bắt nạt cậu.

Hai chúng ta là bạn tốt.

Nếu không tin thì cậu có thể đi hỏi thăm, bạn của tôi rất thú vị."
Cả hai kiếp Đào Mộ đã gặp qua rất nhiều người, nhưng là lần đầu tiên gặp người tự khen mình như Long Thiên Áo.
Long Thiên Áo thấy Đào Mộ đột nhiên bật cười, cũng ngờ nghệch cười hì hì theo: "Đúng không, cậu cũng tin đúng không?"
"Tôi tin."
Nếu Đào Mộ nguyện ý, cậu có thể hạ thấp mình lấy lòng bất luận kẻ nào, ngay cả loại người rắc rối như Trình Bảo Đông cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, Long Thiên Áo đơn thuần và dễ ở chung hơn so với nhiều thiếu niên trung nhị khác.
Cho nên bữa cơm này, Long Thiên Áo ăn rất vui vẻ.

Hắn cảm thấy mình và Đào Mộ cuối cùng cũng có thể vứt bỏ khúc mắc trong quá khứ, vui vẻ kết bạn.

Hắn thậm chí còn chủ động giới thiệu bạn gái cho Đào Mộ — —
"Em gái tôi, em ruột, con bé đặc biệt đáng yêu.

Cậu mà thấy con bé chắc chắn sẽ thích con bé.

Tôi thấy cậu đẹp trai, có tài như vậy, em gái tôi nhất định sẽ thích cậu.

Hay là hôm khác chọn một bữa, giới thiệu hai người với nhau? Để tôi nói cho cậu biết, cha mẹ tôi đều rất yêu thương con bé.

Nếu cậu thực sự muốn kết hôn với em gái tôi thì phải phấn đấu ít nhất hai mươi năm." Long Thiên Áo uống hơi nhiều, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đào Mộ, một hai đòi Đào Mộ làm em rể của mình.
Đào Mộ không nghĩ tới mình chỉ cười với Long Thiên Áo một cái là có thể dụ dỗ Long Thiên Áo thành bộ dạng này.

Điều này hơi quá mức cần thiết.
"Không cần, không cần, không bao giờ cần.

Tôi còn trẻ, chưa muốn kiếm bạn gái."
"Đừng bận tâm a! Cậu đẹp trai như vậy, không kiếm bạn gái thì lãng phí quá.

Tôi nói với cậu, em gái tôi đặc biệt đáng yêu, tính cách đặc biệt tốt, tốt hơn tôi rất nhiều, hơn nữa con bé thích nhất là trai đẹp.

Nếu con bé mà nhìn thấy cậu, chắc chắn sẽ thích cậu ngay, không phải quân không gả nha!"
Vậy càng không thể gặp.
"Tôi là diễn viên.

Không thể kiếm bạn gái sớm như vậy, ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai."
"Cái này thì có gì đâu! Để tôi nói cho, chú của tôi rất yêu thương em gái tôi.

Nếu cậu mà quen với con bé, chú của tôi chắc chắn sẽ nâng cậu.

Tài nguyên của Hạ Tinh Giải Trí mặc sức cho cậu lựa chọn.

Nếu không tôi nhờ chú tôi đi tìm bạn học cũ, tôi nói với cậu, cậu có biết bạn học cũ của chú ấy là ai không? Cái gì mà giám đốc của nhà đài này, bộ trưởng bộ phận kia, toàn bộ đạo diễn và nhà làm phim trong giới đều quen biết ba của tôi.

Cậu cứ nói cậu muốn đóng phim gì."
"Tôi không muốn diễn cái gì cả, anh đừng giới thiệu em gái anh cho tôi nữa là tôi đã cảm ơn lắm rồi."
Đào Mộ vẻ mặt hắc tuyến nhìn Long Thiên Áo say mèm, chỉ thấy đầu đau như muốn nứt ra, khó khăn lắm mới lừa được người này rời đi, hôm sau còn phải đi dự tiệc chiêu đãi Lệ Khiếu Hằng.
Thực ra Đào Mộ không hiểu được tại sao Lệ Khiếu Hằng lại trở lại Bắc Kinh vào thời điểm mấu chốt này.

Đây là thời điểm thị trường dầu mỏ kỳ hóa quốc tế hỗn loạn nhất, thị trường bị cú sốc đặc biệt nghiêm trọng, hơi sơ ý một chút là có thể gặp nguy cơ bị cưỡng chế thanh lý.

Buổi tối Đào Mộ không dám ngủ, cả ngày như diều hâu nhìn chằm chằm thương trường, chỉ kém mỗi uống hai lạng chất k1ch thích để k1ch thích não bộ.
Lệ Khiếu Hằng cư nhiên chạy về ngay lúc này!

Có chút giác ngộ kinh doanh đi được không (╯‵□′)╯︵┻━┻
Nhưng sau khi gặp mặt, Đào Mộ mới biết, Lệ Khiếu Hằng thật sự có việc nghiêm túc cần trở về — đó là sự kiện trọng đại nhất cả đời trong số các sự kiện nghiêm túc!
"Cái gì, bác gái vậy mà giả bộ bị bệnh, gạt cậu về nước xem mắt?" Trong ghế lô xa hoa, Lạc Dương nhịn không được bật cười, "Bác gái cũng thật giỏi."
"Tớ cũng không ngờ mẹ tớ lại làm ra chuyện này." Lệ Khiếu Hằng bất đắc dĩ thở dài.

Anh ở nước M thực sự vô cùng bận.

Hơn một tỷ M vàng nghe thì có vẻ nhiều, nhưng thị trường dầu thô quốc tế ngày nay đã tích lũy được một quỹ khổng lồ, ít nhất là hàng trăm tỷ M vàng dưới sự thúc đẩy của những thủ đô quốc tế đó.

So với những nhà quảng bá quốc tế đó, những nhà đầu tư nhỏ lẻ như anh chẳng là gì cả.
Giống như một chiếc thuyền đánh cá không ngừng vùng vẫy trong cơn sóng thần, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là sẽ bị sóng gió điên cuồng nơi thương trường nghiền nát, hoặc sẽ bị xé nát bởi những va chạm không ngừng giữa các phe phái.

Áp lực lớn đến mức anh thậm chí không thể ngủ được, anh sắp bị suy nhược thần kinh luôn rồi.

Trong nhà còn gây rắc rối cho anh.
Lệ Khiếu Hằng chỉ cảm thấy đau đầu, xoa huyệt thái dương, cảm khái nhìn Đào Mộ: "Tôi nghe Lạc Dương nói cậu sáng lập một trang web rất thú vị.

Tối qua tôi có thử trải nghiệm một chút, cảm thấy khá hay.

Khi nào cần góp vốn thì có thể đến tìm tôi."
Đào Mộ cười dịu dàng: "Cảm ơn Lệ đại ca."
Cậu im lặng đánh giá Lệ Khiếu Hằng.

Đối phương vẫn là bộ âu phục kinh điển, tóc đen đều chải ngược ra sau, lộ ra vầng trán no đủ.

Đôi mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng, vẻ ngoài anh tuấn, khí chất tao nhã.

Trông giống một nhân sĩ Wall Street điển hình — — toát ra khí chất mạnh mẽ cần có của giới tinh anh tài chính.

Dường như ở bất kỳ lúc nào cũng có thể đàm phán kinh doanh với cường độ cao.

Đáng tiếc trong mắt anh xuất hiện tơ máu, thỉnh thoảng còn dùng tay mát xa huyệt thái dương, chỗ nào cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Ánh mắt Đào Mộ hơi lóe lên, rất ân cần nói: "Tôi thấy anh trông rất mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt, không nên uống trà Phổ Nhĩ, có thể đổi thành trà rễ cây nữ lang.

Ăn xong bữa cơm này thì trở về ngủ một giấc."
Cánh tay Lệ Khiếu Hằng đang vươn ra muốn lấy ly trà hơi khựng lại, sau đó không chút do dự thu về.

Thật ra hôm nay anh không muốn tham dự bất kỳ tiệc chiêu đãi nào, anh rất ghét nơi ồn ào, hơn nữa anh cũng rất cần một giấc ngủ.

Nhưng Lạc Dương nói với anh là tiệc chiêu đãi hôm nay đã được thông báo cho Đào Mộ.
Lệ Khiếu Hằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc nghe đến tên Đào Mộ thì não lag nhẹ, đến khi tỉnh táo lại thì đã đồng ý với Lạc Dương.
"Được." Lệ Khiếu Hằng nghe theo đề nghị của Đào Mộ, thay Phổ Nhĩ thành rễ cây nữ lang.
Lạc Dương nhìn thằng bạn trước giờ luôn quyết giữ khư khư ý kiến của mình lại nghe lời khuyên của Đào Mộ, đổi đi Phổ Nhĩ mà bản thân thích nhất, tức khắc như thấy quỷ: "Sao cậu lại nghe lời cậu ấy?"
Lệ Khiếu Hằng nghe vậy thì cười, vẻ mặt thân thiện nhìn Đào Mộ: "Chúng ta là người làm ăn, lời của cố vấn đầu tư nói nhất định phải nghe."
Lạc Dương thấy thế thì sửng sốt, còn chưa kịp hỏi Lệ Khiếu Hằng từ khi nào quen thuộc với Đào Mộ như vậy, thì Lệ Khiếu Hằng đã đi đến bên cạnh Đào Mộ, cổ vũ và kể với Đào Mộ thu nhập của mình từ việc bán khống dầu thô quốc tế ở nước M trong khoảng thời gian này.
Đào Mộ không nói với Lệ Khiếu Hằng việc cậu cũng đang bán khống dầu thô quốc tế.

Nhưng cậu đã có không ít cảm xúc sau vài tháng thực chiến, bình thường không có ai giao lưu trao đổi với cậu, chỉ có thể tự mình suy nghĩ trong đầu, lúc này có Lệ Khiếu Hằng để trao đổi xác nhận lẫn nhau, cảm thấy mình được lợi không ít.
Hai người trò chuyện đều dùng thuật ngữ kinh tế tài chính, Lạc Dương nghe mà không hiểu cái gì, đương nhiên hắn cũng không có hứng thú với mấy cái đó.

Chỉ là ngồi một bên nhìn hai người nói chuyện ăn ý, bỗng có loại cảm giác bản thân là bóng đèn.
Lạc Dương hơi buồn cười, lắc lắc đầu, chen ngang: "Tôi nói hai người a, ra ngoài ăn cơm thì đừng thảo luận ba cái chuyện chán ngắt nữa.

Thảo luận mấy cái đó không tiêu hóa được cơm đâu."
Lệ Khiếu Hằng không nhịn được mà bật cười, áy náy nhìn Đào Mộ: "Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp.

Đúng là ra ngoài chơi thì không nên nói những thứ này.

Nếu không hôm nào cậu mời tôi đi xem phim nhé?"
Đào Mộ đang muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện Lệ Khiếu Hằng đang nói chính là "cậu mời tôi đi xem phim" thì có hơi ngoài ý muốn.
Lạc Dương nghĩ mãi cũng nghĩ không ra: "Kêu người ta mời cậu xem phim là cái quỷ gì? Bình thường không phải nên nói là cậu mời người ta xem phim sao?"
Lạc Dương hơi dừng lại, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hai thằng con trai thì mời đi xem phim làm gì?
Lệ Khiếu Hằng tiếp tục cười ấm áp, kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì tôi không hiểu nhiều về phương diện này.

Tiểu Mộ là dân chuyên nghiệp mà, cậu ấy đương nhiên biết phim nào hay, phim nào không hay.

Cậu ấy có thể chọn bộ phim cậu ấy cảm thấy hứng thú, tiêu chuẩn thưởng thức của tôi cũng cao, không phải đẹp cả đôi đường sao?"
Giải thích vậy cũng được hả? Lạc Dương dại ra nhìn thằng bạn, cứ cảm thấy có chỗ không ổn.
Đào Mộ cũng cảm thấy lối tư duy này khác hẳn với người thường.

Nhưng làm việc ở Wall Street nhiều năm, chắc là không giống với người bình thường.

Đào Mộ không rối rắm quá nhiều, dù sao cậu cũng muốn có quan hệ tốt với Lệ Khiếu Hằng, gặp nhau nhiều chút cũng không sao.


Nghĩ vậy, Đào Mộ kiên nhẫn hỏi: "Anh ở trong nước được bao lâu?"
Lệ Khiếu Hằng là công tác cuồng ma điển hình.

Biết được mẹ Lệ giả bộ bệnh lừa anh về xem mắt chứ không phải thật sự bị bệnh, Lệ Khiếu Hằng định lập tức lên đường.

Kết quả mẹ Lệ khóc lóc nói nhớ con trai, Lệ Khiếu Hằng nhất thời mềm lòng, đồng ý ở nhà với bà hai ngày, chỉ là chuyện xem mắt nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lệ Khiếu Hằng không thể tức giận với mẹ của mình, thế là tiện tay dạy dỗ người cô nào đó xúi giục mẹ Lệ giả bộ bệnh.

Sau đó thì bị Lạc Dương gọi điện hẹn ra ngoài, bây giờ gặp lại Đào Mộ, cảm thấy không lập tức lên đường là quyết định chính xác.
"Tôi có thể ở lại nước hai ngày.

Hai ngày sau sẽ về nước M." Lệ Khiếu Hằng mặt mày dịu dàng nhìn Đào Mộ, kiên nhẫn đợi Đào Mộ trả lời.
Đào Mộ: "……"
Đào Mộ: "Để tôi về tra xem hai ngày gần đây có phim gì hay, sau đó gọi điện cho anh."
"Được." Lệ Khiếu Hằng vẫn mỉm cười ấm áp như cũ, đồng ý rất dứt khoát.
Lạc Dương nhìn Đào Mộ, lại nhìn Lệ Khiếu Hằng, nhịn không được hỏi: "Cái đó, hai thằng con trai xem phim có vẻ rất vui, hay là dẫn tớ cùng — —"
"Hai thằng con trai chúng tớ xem phim, trong lúc xem còn thảo luận thế cục kinh tế tài chính." Lệ Khiếu Hằng nghiêm túc nhìn bạn thân: "Cậu không thích đề tài này đúng không? Hơn nữa hai ngày sau còn phải đại diện tập đoàn Lạc thị đi đấu thầu mảnh đất ở Hỗ Thành.

Hạng mục lớn như vậy, cậu không cần chuẩn bị chút gì sao?"
Đào Mộ giật giật lỗ tai, lập tức nhìn về phía Lạc Dương: "Anh sắp đi Hỗ Thành?"
Cho đến bây giờ, Đào Mộ đối xử với Lạc Dương cực kỳ lãnh đạm, lúc này đột nhiên chủ động nói chuyện với hắn, Lạc Dương tức khắc có cảm giác được quan tâm mà sợ, liên tục gật đầu: "Ặc ~ tập đoàn Lạc thị chúng tôi muốn khai phá một miếng đất ở Hỗ Thành.

Ba tôi kêu tôi phụ trách đấu thầu."
Đào Mộ cong khóe miệng, cười như không cười nhìn Lạc Dương: "Anh còn biết đấu thầu?"
"Tôi có biết đâu." Mặt già của Lạc Dương đỏ lên: "Nhưng tôi cũng không cần phải hiểu.

Mấy thứ này cấp dưới đã chuẩn bị xong hết rồi, những thứ cần thiết đều đã sẵn sàng.

Tác dụng của tôi chỉ là công cụ đấu thầu hình người.

Chỉ cần gửi phương án đấu thầu là được."
Nói xong, Lạc Dương cười hì hì thò đầu qua: "Sao, cậu có hứng thú với bất động sản?"
Đào Mộ lắc đầu, nói rất ngay thẳng: "Tôi chỉ là nghe nói, hầu hết sự vụ trong tập đoàn Lạc thị đều do Lạc tiểu thư xử lý.

Mà hạng mục đấu thầu này của tập đoàn dường như rất quan trọng, tôi cứ tưởng sẽ do Lạc tiểu thư phụ trách."
Lạc Dương cười nhạo một tiếng: "Không phải chị ấy không muốn phụ trách, đáng tiếc là ba tôi không cho, tôi cũng không biết ba tôi nghĩ gì nữa, cậu nói chị của tôi không phải đang làm rất tốt đấy sao, tại sao cứ bắt tôi phải đi, làm cho chị ấy ngày nào nhìn thấy tôi cũng như thấy kẻ thù vậy."
Đào Mộ như suy nghĩ gì đó: "Nghe nói Lạc tiểu thư còn phụ trách quản lý chuyện của Long Đằng Giải Trí?"
Lạc Dương híp mắt đánh giá Đào Mộ: "Cậu cứ hỏi về chị của tôi làm gì? Chị ấy lớn hơn cậu mười tuổi lận đó!"
Đào Mộ tức giận lườm Lạc Dương: "Web Phi Tấn của tôi cần có minh tinh có sức ảnh hưởng tuyên truyền.

Tôi hy vọng có thể nói chuyện với Lạc tiểu thư, xem xem nghệ sĩ của Long Đằng Giải Trí có thể đăng ký web Phi Tấn hay không."
Lạc Dương bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi nghe nói nghệ sĩ của Hạ Tinh Giải Trí đều đăng ký web Phi Tấn.

Tên nhóc Long Thiên Áo kia rất có tâm."
Nói xong, Lạc Dương càng chua lòm: "Thật ra chuyện này cậu tìm tôi cũng được a."
Đào Mộ nhìn Lạc Dương, không thèm khách khí: "Anh có năng lực nói chuyện ở Long Đằng Giải Trí sao?"
Lạc Dương: "……"
Lạc Dương vẻ mặt nghẹn khuất nhìn Đào Mộ: "Ngày mai tôi nói chuyện này cho chị ấy biết.

Nhưng tôi báo cho cậu biết trước, quan hệ giữa tôi và chị tôi không được tốt, đừng nghĩ rằng chị ấy sẽ nể mặt tôi mà trực tiếp giúp cậu."
Đào Mộ cười nói: "Yên tâm đi, tôi tự hiểu rõ.

Anh chỉ cần giới thiệu chị ấy với tôi là được."
"Tự tin đến vậy?" Lạc Dương nheo mắt lại đánh giá Đào Mộ: "Cậu định dùng mỹ nhân kế sao?"
Đào Mộ lười trả lời Lạc Dương, nhưng Lệ Khiếu Hằng nghe xong lại như suy nghĩ gì đó nhìn Đào Mộ.
Chầu cơm này tốn hơn hai tiếng.

Sau khi ăn xong, Lệ Khiếu Hằng chở Đào Mộ về trường.

Còn chưa xuống xe, Lệ Khiếu Hằng đột nhiên gọi Đào Mộ — —
"Hửm?" Đào Mộ quay đầu lại.
Lệ Khiếu Hằng do dự một lúc lâu mới cười nói: "Ngủ ngon.

Nghỉ ngơi sớm chút."
Đào Mộ mỉm cười: "Anh cũng vậy."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Cập nhật địa điểm:
- Trấn H là Hoành Đi3m.
- Hỗ Thành là Thượng Hải.
- Đại học Kinh Ảnh là học viện điện ảnh Bắc Kinh.
- Yến/Yên Ảnh là đại học Yên Kinh, địa điểm cũng là ở Bắc Kinh.

Mình tra gg thì không tìm thấy học viện điện ảnh Yến/Yên Kinh mà chỉ thấy đại học Yên Kinh à.
...!(Tạm thời không nghĩ ra địa điểm nào khác, đợi nào có thêm thì bổ sung)..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương